Chương 47 - Cô cũng có việc giấu anh
13 Tháng 5
————
Cô lái xe về nhà, phòng của Thánh Khi bị khóa, cô không quan tâm đến ánh mắt kỳ lạ của mẹ kế, bảo quản gia tìm chìa khóa mở cửa. Trong phòng toàn mùi ẩm mốc, tuy không có người ở chưa đến một tháng, nhưng gần đây thời tiết vừa ẩm vừa nóng, liền có mùi khó chịu này. Cô thử lật xem đồ của Thánh Khi một lát, không có gì đặc biệt, quần áo, đồ trang điểm, túi xách tinh xảo.....bất cứ cô gái nào cũng có.......
Cô thất vọng đóng tủ quần áo lại, bỗng nhiên nghĩ ra, tiền tiêu vặt hàng tháng của Thánh Khi không hề nhiều, nó lại có một tủ quần áo hàng hiệu thời trang, đa phần đều là 3,4 vạn tệ mới có thể mua được, thậm chí có cái hơn 5 vạn. Những túi xách đó đều là hàng hiệu, thậm chí có cả một bộ kiểu mới mùa này của Luis Vuitton.
Trong chốc lát tim cô nhảy lên, cô lại mở tủ quần áo, lật quần áo. Có mấy bộ mới chưa mặc, bên trên còn có mác cửa hàng, cô gom mấy bộ đó lại, cười cười với mẹ kế đứng ở cửa: "Tối qua tôi mơ thấy Thánh Khi, con bé nói có mấy bộ quần áo mới chưa mặc, mấy bộ này tôi đem đến đốt trước mộ con bé." Cũng không quan tâm mẹ kế có tin hay không, để quần áo vào túi mang đi.
Cô biết những cửa hàng nổi tiếng đó tuyệt đối không tiết lộ cho cô mấy bộ quần áo này là thẻ tín dụng nào ký hóa đơn——thậm chí có lẽ là dùng tiền mặt trả. Nhưng cô phải đánh cược, cô cầm quần áo đến văn phòng Trịnh Tấn raayrt nổi tiếng trong giới này. Văn phòng Trịnh Tấn chuyên phục vụ cho các gia đình giàu có, đa phần đều là điều tra việc ngoại tình của chồng cho các bà phu nhân, danh tiếng đương nhiên cũng rất không tốt. Cô cũng không để ý nhiều như vậy, ở trong phòng tiếp khách, giám đốc vừa nhìn thấy cô liền lộ ra một nụ cười đã hiểu rõ: "Cô Phó, chào cô."
Cô biết anh ta nghĩ thế nào, nhưng việc đến ngày hôm nay, cô cũng đành đâm lao phải theo lao thôi. Cô lấy quần áo ra: "Tôi muốn biết mấy bộ quần áo này là do thẻ tín dụng của ai ký hóa đơn."
"Cái này đơn giản." Không đợi cô đưa ra yêu cầu, giám đốc liền nói: "Chúng tôi sẽ cúng cấp cho cô danh sách hàng tung 24h của ngài Dịch, và tất cả hóa đơn tín dụng của ngài ấy." Anh ta cười sâu sa: "Như thế, mỗi đồng tiền của ngài ấy tiêu đến đâu, cô Phó cô đều biết rõ như lòng bàn tay."
Cô vô cùng lúng túng, bối rối gật đầu. Giám đốc lại nói, "Những vụ như ngài Dịch, đa phần đều tương đối nan giản, bởi vì đối với sự an toàn của ngài ấy Đông Cù chắc chắn là có cả một phương án bảo vệ, cho nên tiền chúng tôi thu rất cao."
Cô thấp thỏm không yên, miệng lại nói: "Đó là đương nhiên."
Trả tiền đặt cọc cao ngất, vẫn chưa đi ra khỏi cửa Trịnh Tấn, điện thoại reo lên, là Dịch Chí Duy gọi đến. Cô đang chột dạ, giật bắn mình: "Việc gì thế?"
"Việc gì?" Anh hỏi vặn lại, trong giọng nói lộ ra sự không vui vẻ, tim cô đập thình thịch.
"Bản thân em đồng ý ăn cơm trưa với anh, em xem bây giờ mấy giờ rồi?"
Cô thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Xin lỗi, tắc đường, em lập tức đến ngay."
Vội đến Đông Cù, Dịch Chí Duy đang đợi ở nhà hàng đến mức sốt ruột, cô vội vàng cười: "Em đi dạo phố—–thứ 7 tuần sau là sinh nhật anh, em đi xem xem tặng anh thứ gì." Anh sững lại một lát: "Thứ 7 tuần sau?"
"Đúng thế, thứ 7 tuần sau không phải chính là ngày 17 sao?" Cô hơi buồn cười, "Anh bận đến mức hồ đồ rồi à, ngay cả sinh nhật mình cũng quên?"
Anh cười: "Anh thật sự bận đến ngớ ngẩn rồi—–Thời gian qua thật nhanh."
Cô thấy anh không hề vui, do đó hỏi: "Sao thế, sinh nhật cũng không vui?"
"Không phải." Anh nói, "Công việc buổi sáng không thuận lợi, bây giờ hơi phiền lòng, lại đợi em mãi không đến."
Trước đây anh chưa hề nói phiền não về công việc. Cô âm thầm dò xét anh, dáng vẻ này của anh cô không hiểu, thật ra cô chưa từng hiểu anh, ít nhất có một phần của anh, đối với cô mà nói, vẫn kín như bưng. Cũng không biết vì sao, cô luôn có ý chạy trốn. Có lẽ mỗi người đều có nơi không thể chạm đến được, trên tạp chí tình yêu hàng tuần không phải thường hay nói, phải để lại khoảng cách hô hấp giữa hai người, vậy cô không cần yêu cầu anh không giữ lại bất cứ cái gì. Huống hồ, bây giờ cô cũng có việc giấu anh.
Chiều ngày hôm sau, báo cáo đầu tiên của văn phòng Trịnh Tấn liền gửi đến, hành động của họ tương đối chuyên nghiệp, không chỉ có văn tự tỉ mỉ nói rõ hành tung của Dịch Chí Duy, còn kèm theo bảng thời gian, còn có ảnh hành trình quan trọng của Dịch Chí Duy trong một ngày, phản ánh rõ ràng từng hành động của anh trong 24h trước.
Cô vốn dĩ không có ý muốn biết hành tung của anh, nhưng, trong lòng nghĩ Trịnh Tấn đã gửi đến, có lẽ bản thân mình có thể tìm ra được dấu vết gì. Xem thật kỹ, không hề có điểm gì đặc biệt, chỉ có một bức ảnh, lại là chụp trong một nhà hàng ở thánh phố sáng hôm nay, ăn trưa cùng Dịch Chí Duy không ngờ lại là Giản Tử Tuấn.
Hai người họ sao lại có thể cùng nhau ăn cơm? Có lẽ Giản Tử Tuấn đi vào đường cùng, đến tìm Dịch Chí Duy đàm phán?"
Sự nghi ngờ nặng trĩu chôn ở trong lòng, đợi Dịch Chí Duy đi làm về, anh có sở trường đặc biệt về khả năng đoán ý qua lời nói và sắc mặt, vừa nhìn thấy cô liền hỏi: "Sao thế, trong lòng có chuyện à?"
Cô lắc lắc đầu, nói dối: "Không có gì—ở nhà gọi điện đến, nói là dì em ốm rồi, em thật sự hơi lo lắng."
Buổi tối cô trằn trọc không yên, cũng làm Dịch Chí Duy tỉnh giấc, anh mắt lim dim hỏi: "Sao vẫn chưa ngủ?" Ngừng lại một lát lại hỏi: "Thánh Hâm, có phải em có việc giấu anh không?"
Đêm yên tĩnh như vậy, cô nghe thấy tiếng tim đập dồn dập của mình, cô trả lời không đúng câu hỏi: "Anh thật sự yêu em chứ?" Anh cười một tiếng, nói: "Đồ ngốc!"
Cô hỏi dồn: "Vậy anh yêu em nhường nào?"
Anh nghĩ một lát, nói: "Yêu em giống như là yêu Đông Cù vậy."
Cô không hài lòng: "Vậy rốt cuộc là yêu em nhiều hơn, hay là yêu Đông Cù nhiều hơn?"
Anh nói: "Ngủ đi, nửa đêm bám lấy người ta hỏi này hỏi nọ."
Cô nói: "Là anh hỏi em trước mà. Anh nói xem, trong lòng anh, rốt cuộc là Đông Cù quan trọng hay là em quan trọng?"
Anh phì cười: "Phụ nữ trên thế giới này sao đều thế chứ."
Cô nắm được điểm sơ hở, đưa ngón tay trở ra đặt trên ngực anh: "Được lắm, anh nói lỡ miệng rồi. Anh còn nói những lời như vậy với ai nữa?"
Anh nắm lấy tay cô: "Đừng ồn ào nữa, ngủ đi, sáng sớm gọi người ta dậy, bây giờ lại không cho anh ngủ."
Cô đành không nói nữa, vẫn không ngủ được. Giản Tử Tuấn.......có phải là cô quá dễ tin anh ta rồi không? Có lẽ cô thật sự không nên tìm đến văn phòng Trịnh Tấn, bất kể Dịch Chí Duy làm gì, dù gì họ yêu nhau, điều đó không phải đã đủ rồi sao?"
- Chương 1 - Cô phải gánh một gánh nặng mà cha cũng không thể gánh nổi
- Chương 2 - Mối thù giết cha không đội trời chung
- Chương 3 - Anh là chiếc phao cứu sinh cuối cùng của cô
- Chương 4 - Quyên mất không nhắc nhở cô nhất định không được yêu tôi
- Chương 5 - Lần đầu tiên nhận được sự đánh giá như vậy
- Chương 6 - Dịch Chí Huy - Hồng nhan tân sủng
- Chương 7 -Bạn tôi cô Phó Thánh Hâm
- Chương 8 - Phàm phu tục tử không thể theo kịp
- Chương 9 - Hận nhất là phụ nữ nói lời ngọt ngào để lừa người khác
- Chương 10 - Người phụ nữ đầu tiên được phép chuyển vào chung cư của anh
- Chương 11 - Anh vẫn là cái phao cứu sinh của em
- Chương 12 - Có sự hạnh phúc xa xỉ mà buông thả
- Chương 13 - Bản thân mình có cô em gái xinh đẹp
- Chương 14 - Có tin tức nội bộ bán cho em
- Chương 15 - Hôn quân mất nước vì ham mê mĩ sắc
- Chương 16 - Đội trời đạp đất đều là việc của đàn ông
- Chương 17 - Tình yêu đơn thuần chỉ là đến cửa hàng tạp hóa uống nước ngọt
- Chương 18 - Có một niềm vui bình dị
- Chương 19 - Không ngờ cô luôn bị lừa gạt
- Chương 20 - Vừa mới trốn ra từ quỷ môn quan
- Chương 21- Sẽ không có bất cứ vướng mắc nào với anh ta nữa
- Chương 22 - Kế hoạch này quá đáng sợ
- Chương 23 - Anh từng bảo em đừng yêu anh
- Chương 24 - Kẻ giết người ra tay tàn nhẫn với người gọi là "bác trai" 10 năm
- Chương 25 - Cửu liên hoàn phỉ thúy
- Chương 26 - Truyền Đông đang yêu
- Chương 27 - Âm mưu của đối phương không thể thực hiện được
- Chương 28 - Cô quả thật là đến bước đường cùng
- Chương 29 - Cô không có cách nào minh oan cho mình
- Chương 30 - Bao giờ gọi điện thoại đến là giậu đổ bìm leo
- Chương 31 - Nụ hôn của anh còn dày hơn cả nước
- Chương 32 - Sự cay đắng khó nói ra thành lời
- Chương 33 - Linh hồn của cha trên trời đã có thể được an ủi
- Chương 34 - Cô vô cùng mệt mỏi, kiệt sức
- Chương 35 - Lần này cô nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch
- Chương 36 - Trong chốc lát mặt cô trắng bệch
- Chương 37 - Có một khoảng thời gian vui vẻ
- Chương 38 - Thánh Khi tự sát vào bệnh viện
- Chương 39 - Người phụ nữ có chồng bình thường đến cực điểm
- Chương 40 - Anh đã có âm mưu từ lâu
- Chương 41 - Đợi để xem em có kết cục tốt đẹp gì
- Chương 42 - Đối mặt với nguy cơ tín dụng lớn nhất
- Chương 43 - Hôn cô quyên luyện
- Chương 44 - Nói thế nào đi nữa thì anh ta cũng là chủ phạm
- Chương 45 - Chủ mưu đàng sau của sự việc lần này
- Chương 46 - Anh đành hạ mình bái phục
- Chương 47 - Cô cũng có việc giấu anh
- Chương 49 - Tình yêu có thể thắng nổi thù hận không sao?
- Chương 50 - Cảnh tượng đó kỳ dị đáng sợ tới cực điểm
- Chương 51 - Lợi ích của bản thân và gia đình luôn phải đặt ở phía trước (Hết)