Chương 25 - Cửu liên hoàn phỉ thúy
Sau khi một chuỗi dây chuyền kim cương vật đấu giá số 14 được bán ra, nhà đấu giá lấy ra sản phẩm đấu giá số 15: "Cửu liên hoàn phỉ thúy"
Cô giật mình, ngẩng đầu lên, quả nhiên là cửu liên hoàn, từng vòng nối với nhau, ngọc xanh lấp lánh, tuy không phải là ngọc thủy tinh già quý hiếm, nhưng đã là loại ngọc băng hiếm thấy rồi, từng vòng ngọc phỉ thúy nối với nhau, bỗng chốc khiến cô nhớ lại những chuyện hồi nhỏ, lúc nhỏ cô thích nghịch thứ đồ này nhất, tháo ra, lắp vào, qua quá trình rắc rối mới có thể lấy hết 9 chiếc vòng xuống, cô chơi rất quen, nhắm mắt cũng có thể lất hết 9 vòng xuống rồi lại lắp vào, cô đã từng có một cửu liên hoàn yêu quý, sau đó bị mất, cô còn lo đến phát khóc, lúc đó Giản Tử Tuấn dỗ dành cô: "Hâm Hâm em đừng khóc, mấy ngày nữa anh mua cho em một chiếc y hệt."
Thứ đồ thế này coi như là đồ cổ lỗi thời rồi, người bình thường ít thất, cũng không có nơi bán, qua mấy ngày, cô cũng sẽ quên đi—–trẻ con........chỉ có chút ký ức đó.
Chiếc này thì sao?
Cô hơi ngẩn ngơ nhìn cửu liên hoàn trên tay người đấu giá, chiếc này đương nhiên là quý hơn nhiều so với chiếc của cô lúc nhỏ, nhưng rốt cuộc vẫn là cửu liên hoàn, chỉ là đồ chơi các khuê tú cổ đại Trung Quốc dùng để giết thời gian nhàn hạ trong khuê các, phức tạp thì phức tạp, qua vô số bước lấy xuống, cuối cùng lại qua vô số bước lắp lại, sinh mệnh hoa lệ mà vô vị.....
Người đấu giá dùng ngón tay nhẹ nhàng gạt chiếc móc nối 9 chiếc vòng lại với nhau đó, phát ra âm thanh leng keng vui tai, anh ta cho rằng đây là nhạc cụ sao? Cô hơi phì cười, trong buổi đấu giá có một số người không hề biết đó là đồ ngọc dùng làm gì, nhưng đây là ngọc phỉ thúy tốt hiếm thấy, giá khởi điểm liền đưa đến 20 vạn.
Cô cũng giơ biển lên, người đấu giá lập tức nói: "Được, 21 vạn, cô Phó trả 21 vạn, 22 vạn, ngài này trả 22 vạn."
Cô lại giơ biển lên, người đấu giá nói: "23 vạn, cô Phó trả 23 vạn." Có người lập tức trả 24 vạn, cô chần chừ một lát, vẫn giơ biển.
"25 vạn!"
"26 vạn!"
Cô hơi dao động, dù gì chỉ là một thứ đồ chơi nhỏ, Phan Hiểu Ngọc lại xúi giục bên cạnh: "Bỏ lỡ sẽ không có nữa đâu, thích sao không mua về?"
Cô lại ra giá, đối phương lại cũng nâng giá, xem ra nhất định phải có được, hai bên nâng giá lên 30 vạn, cô báo 31 vạn, đối phương lại không sốt ruột: "35 vạn!"
Xem ra nhất định phải đạt được, cô mỉm cười, không giơ biển nữa, người đấu giá hét giá: "35 vạn! Có ai trả hơn 35 vạn không?" Phan Hiểu Ngọc giục cô: "Ra giá nữa đi, chỉ cần thích thì sợ gì chứ, mua về hãy nói, về gặp Dịch Chí Duy, nũng nịu với anh ấy, bảo anh ấy trả số tiền này là được."
Cô cười lắc lắc đầu, người đấu giá lặp lại: "35 vạn lần thứ nhất! 35 vạn lần thứ 2......."
"40 vạn!"
Giọng nói quen thuộc vang lên, cô hơi hoảng hốt quay mặt lại, là anh!
"Được! Ngài Giản ra giá 40 vạn, 40 vạn, có ai trả hơn 40 vạn không?"
Trong buổi đầu giá vang lên tiếng rì rầm, Phan Hiểu Ngọ cũng cười với cô: "Giản Tử Tuấn quả nhiên mạnh, vừa mở miệng đã áp cả buổi đấu giá." Cô cũng cười, trong lòng lại rối loạn. Anh mua thứ đồ này làm cái gì chứ? Chẳng lẽ câu nói đùa lúc nhỏ đó anh cũng vẫn nhớ sao?
"40 vạn lần thứ nhất! 40 vạn lần thứ 2! 40 vạn lần thứ 3!" Người đấu giá đập chùi gỗ, "Bán! Chúc mừng ngài Giản mua được cửu liên hoàn phỉ thúy này!"
Cô quay đầu lại nhìn anh, cách xa như vậy, chỉ nhìn thấy anh gật nhẹ đầu một lát.
Khuôn mặt cô lập tức trắng bệch—–anh quả thật là mua cho cô, anh vẫn nhớ câu nói đó
- Chương 1 - Cô phải gánh một gánh nặng mà cha cũng không thể gánh nổi
- Chương 2 - Mối thù giết cha không đội trời chung
- Chương 3 - Anh là chiếc phao cứu sinh cuối cùng của cô
- Chương 4 - Quyên mất không nhắc nhở cô nhất định không được yêu tôi
- Chương 5 - Lần đầu tiên nhận được sự đánh giá như vậy
- Chương 6 - Dịch Chí Huy - Hồng nhan tân sủng
- Chương 7 -Bạn tôi cô Phó Thánh Hâm
- Chương 8 - Phàm phu tục tử không thể theo kịp
- Chương 9 - Hận nhất là phụ nữ nói lời ngọt ngào để lừa người khác
- Chương 10 - Người phụ nữ đầu tiên được phép chuyển vào chung cư của anh
- Chương 11 - Anh vẫn là cái phao cứu sinh của em
- Chương 12 - Có sự hạnh phúc xa xỉ mà buông thả
- Chương 13 - Bản thân mình có cô em gái xinh đẹp
- Chương 14 - Có tin tức nội bộ bán cho em
- Chương 15 - Hôn quân mất nước vì ham mê mĩ sắc
- Chương 16 - Đội trời đạp đất đều là việc của đàn ông
- Chương 17 - Tình yêu đơn thuần chỉ là đến cửa hàng tạp hóa uống nước ngọt
- Chương 18 - Có một niềm vui bình dị
- Chương 19 - Không ngờ cô luôn bị lừa gạt
- Chương 20 - Vừa mới trốn ra từ quỷ môn quan
- Chương 21- Sẽ không có bất cứ vướng mắc nào với anh ta nữa
- Chương 22 - Kế hoạch này quá đáng sợ
- Chương 23 - Anh từng bảo em đừng yêu anh
- Chương 24 - Kẻ giết người ra tay tàn nhẫn với người gọi là "bác trai" 10 năm
- Chương 25 - Cửu liên hoàn phỉ thúy
- Chương 26 - Truyền Đông đang yêu
- Chương 27 - Âm mưu của đối phương không thể thực hiện được
- Chương 28 - Cô quả thật là đến bước đường cùng
- Chương 29 - Cô không có cách nào minh oan cho mình
- Chương 30 - Bao giờ gọi điện thoại đến là giậu đổ bìm leo
- Chương 31 - Nụ hôn của anh còn dày hơn cả nước
- Chương 32 - Sự cay đắng khó nói ra thành lời
- Chương 33 - Linh hồn của cha trên trời đã có thể được an ủi
- Chương 34 - Cô vô cùng mệt mỏi, kiệt sức
- Chương 35 - Lần này cô nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch
- Chương 36 - Trong chốc lát mặt cô trắng bệch
- Chương 37 - Có một khoảng thời gian vui vẻ
- Chương 38 - Thánh Khi tự sát vào bệnh viện
- Chương 39 - Người phụ nữ có chồng bình thường đến cực điểm
- Chương 40 - Anh đã có âm mưu từ lâu
- Chương 41 - Đợi để xem em có kết cục tốt đẹp gì
- Chương 42 - Đối mặt với nguy cơ tín dụng lớn nhất
- Chương 43 - Hôn cô quyên luyện
- Chương 44 - Nói thế nào đi nữa thì anh ta cũng là chủ phạm
- Chương 45 - Chủ mưu đàng sau của sự việc lần này
- Chương 46 - Anh đành hạ mình bái phục
- Chương 47 - Cô cũng có việc giấu anh
- Chương 49 - Tình yêu có thể thắng nổi thù hận không sao?
- Chương 50 - Cảnh tượng đó kỳ dị đáng sợ tới cực điểm
- Chương 51 - Lợi ích của bản thân và gia đình luôn phải đặt ở phía trước (Hết)