Ngoại truyện 3 - Bướm trắng đã bay đi
Cơ hồ từ khi con bướm đó bay đi, em đã không còn là Thiên Trần trong kí ức tôi. Hoặc là Thiên Trần trong kí ức chỉ thuộc về tôi, còn em không thuộc về tôi nữa.
Một đoàn dài những chiếc xe Mescedes đen bóng từ từ lướt qua trước mặt tôi, bó hoa tươi và những quả bóng màu trên xe đâm vào lòng tôi. Ánh nắng sớm, mới hơn chín giờ đã mang cái nóng chói chang của mùa hè làm tôi nhức mắt.
Tôi muốn tin, chính ánh nắng gay gắt nhất mùa hè chứ không phải nước mắt làm mờ tầm nhìn của tôi.
Khi chiếc xe đi đầu lướt qua, từ xa tôi chỉ có thể nhìn thấy một góc tấm voăn trắng, chiếc xe đen bóng càng làm nó thêm nổi bật, như cánh bướm trắng bay trong gió, không nén được tôi gọi một câu, "Trần Trần...", đó là giọng của tôi ư? Khàn đặc như của một khách bộ hành đi trên sa mạc quá lâu, khô chát không còn hơi nước, trầm như tiếng sấm từ xa lắc vọng về. Vừa thốt lên, chưa kịp vang hai mét đã tắt ngấm.
Tôi không còn đủ sức gọi to hơn. Đó là người tôi yêu tại sao tôi cam chịu, tại sao tôi không giành lấy! Chân đã nhanh hơn đầu, sải một bước dài. Tôi như chiếc đinh, chôn chặt nơi góc phố, không cất nổi bước thứ hai.
Nỗi khổ của em, tôi đương nhiên hiểu! Em có một người bố là vị giáo sư nho nhã khả kính, một người mẹ sắc sảo lạnh lùng, còn tôi có bố mẹ và ông cậu nghỉ hưu sớm cùng một căn nhà chật chội.
Tôi có thể không chơi bài, có thể phấn đấu sự nghiệp riêng, nhưng tôi lấy gì lấp đầy cái hố sâu ngăn cách hai nhà? Tiền có thể lấp được không?
Trong đầu luôn vang lên câu nói lạnh lùng của mẹ em, cuộc sống như vậy em có hạnh phúc? Có thể không? Nếu có thể, tôi quyết không từ bỏ, nhưng, Tiêu Dương! Tôi không ngừng hỏi chính mình, nếu Thiên Trần không hạnh phúc, mi lấy gì bù đắp?
Ánh nắng trùm khắp người, tôi mặc toàn màu đen, giống gì nhỉ? Giống một yêu linh vô hồn?
Nhắm mắt, ngăn lại suối nước cứ trào ra. Lại mở, đúng lúc kịp nhìn thấy cánh bướm trắng kia bay khỏi tầm mắt, mang theo trái tim tôi, bay vào lòng người đàn ông khác.
Tôi lặng lẽ đứng ở góc phố, nơi xe hoa của Thiên Trần nhất định đi qua để đến hôn trường trong khách sạn, đoàn xe đón dâu đi qua trước mặt tôi, tiếng bánh xe nghiến qua tim tôi, một đám nhầy nhụa máu.
"Tạm biệt Thiên Trần!". Khi thầm thì câu đó, tôi cảm giác hơi lạnh tê tê trên má.
Quay người đi, đem không khí hôn lễ tưng bừng và cả Thiên Trần của tôi từng bước, từng bước bỏ lại sau. Ánh nắng sáng lóa như vậy, sao lòng tối đen như đi trên hoang mạc, trước mắt chỉ có những bóng xám chập chờn? Giữa mùa hè mà tôi không thấy một chút hơi ấm, trong lòng tôi chỉ có gió mùa đông gầm rít, nơi đó là băng tuyết vĩnh cửu, ánh mặt trời không thể làm tan thế giới băng tuyết đó.
Đi vào công ty, sư huynh lặng lẽ nhìn tôi, tôi cười với anh, Thiên Trần không mời tôi, cũng không mời anh.
"A Dương, có những thứ không thể nào mãi mãi, không có tuyệt đối và duy nhất..."
Tôi biết anh muốn an ủi tôi, tôi hiểu, đạo lí đó đều rất hiểu, chỉ có điều... tôi cố bình tĩnh nói, "Em muốn kết hôn, sớm muộn cũng phải kết hôn, chỉ cần người tốt là được, cô gái lần trước chúng ta gặp ở quán bar rất khá, nếu cô ấy bằng lòng, em muốn cưới cô ấy".
"A Dương, đừng hận đời!" Sư huynh cau mày, nhìn gần, anh càng gầy.
Tôi cúi đầu, thực ra anh ấy cũng rất buồn, "Không phải hận đời, cũng thế cả thôi, vợ, chỉ cần tốt tính, có gì khác nhau?"
Tôi không dám nhìn anh, không cần nhìn cũng biết, sẽ là đau lòng, thương cảm, xót xa.
Có lẽ anh cũng hiểu, người vợ đó là ai không quan trọng, đều không phải Thiên Trần của tôi, Thiên Trần của tôi đã hóa thành bướm trắng bay đi.
Hôm cưới, tôi không mời Thiên Trần, Nghiêu Vũ. Một hôn lễ ồn ào và cô đơn. Tôi đứng trên bục nhìn về phía cửa phòng cưới, lại nhớ tới trong hôn lễ của một người bạn, ánh mắt tôi vượt trên đám đông, tìm kiếm Thiên Trần, thầm ao ước, người đi tới từ đầu thảm đỏ phía kia là Thiên Trần của tôi.
Tôi mỉm cười, dắt tay cô dâu của mình đi trong tiếng vỗ tay.
Mấy tháng sau ngày cưới mới phát hiện, hôn nhân không đơn giản như tôi nghĩ. Mặc dù lấy một người không yêu, nhưng tôi lại có con ngay. Cuộc sống từng bước kéo tôi vào quỹ đạo thường nhật, lòng vẫn khắc khoải nhớ Thiên Trần.
Gặp lại em trong lần họp khóa. Tôi không dám nhìn, mặc em đăm đắm nhìn tôi. Tôi đã lựa chọn hát bài Quay lại sao mà khó tôi nghĩ, quay lại rất khó, rất khó...
Em kết hôn, ly hôn, rồi quen người đàn ông khác, một lần nữa lại xa.
Mỗi lần gặp lại, tôi đều cảm thấy, em mỗi lúc mỗi xa.
Dường như bắt đầu từ khi cánh bướm đó bay đi, em đã không còn là Thiên Trần trong kí ức của tôi. Hoặc là, Thiên Trần trong kí ức chỉ thuộc về tôi, còn Thiên Trần bây giờ không thuộc về tôi nữa
- Chương 1 - Sóng gió trong dạ tiệc
- Chương 2 - Tâm sự ở suối nước nóng
- Chương 3 - Vui tái ngộ
- Chương 4 - Ngổn ngang trăm mối
- Chương 5 - Hai bên đều ghét
- Chương 6 - Bữa tối đặc biệt
- Chương 7 - Một đêm trong cõi hồng trần
- Chương 8 - Bức thư từ phương xa
- Chương 9 - Chỉ là tạm biệt
- Chương 10 - Một mình khắc khoải đêm chầy
- Chương 11 - Ấm áp đêm mưa
- Chương 12 - Cái nhìn lần đầu năm xưa
- Chương 13 - Tương tư như thể nhớ ai
- Chương 14 - Tôi thích em
- Chương 15 - Cố tình tiếp cận
- Chương 16 - Món quà bất ngờ đêm giáng sinh
- Chương 17- Một mình trong gió lạnh
- Chương 18 - Sinh nhật của hai người
- Chương 19 - Lời nói dối thiện ý
- Chương 20 - Lại từ chối
- Chương 21 - Con thỏ thông minh
- Chương 22 - Ưa ngotj không ưa sẵng
- Chương 23 - Anh vẫn xuất hiện
- Chương 24 - Anh vẫn đợi em
- Chương 25 - "Chàng rể" tương lai
- Chương 26 - Long đong ngàn dặm tìm ai
- Chương 27 - Người ta đang sấu muộn
- Chương 28 - Lòng rối như tơ
- Chương 29 - Quen mà lạ
- Chương 30 - Một đêm khó nói
- Chương 31 - Hai lưới nhện giăng
- Chương 32 - Gian nan muôn nỗi
- Chương 33 - Bí mất đôi khuyên tai
- Chương 34 - Đầu kia của tấm thảm đỏ
- Chương 35 - Hoài công liếc nhớ
- Chương 36 - Cao nguyên nhớ
- Chương 37 - Đêm thao thức
- Chương 38 - Trăng lẩn trong đám mây
- Chương 39 - Cán cân thiên lệch
- Chương 40 - Sao không rơi lệ
- Chương 41 - Đông về thương cỏ úa
- Chương 42 - Cô đơn như giọt sương rơi
- Chương 43 - Sự sắp đặt hoàn hảo
- Chương 44 - Nỗi lòng biết tỏ cùng ai
- Chương 45 - Một phong cảnh khác
- Chương 46 - Vô thanh thắng hữu thanh
- Chương 47 - Ai đo được lòng người
- Chương 48 - Không tin tình bạn
- Chương 49 - Cuộc đời như lần gặp đầu tiên
- Chương 50 - Anh dám đi gặp cô gái khác
- Chương 51 - Valentine buồn tẻ
- Chương 52 - Giữa hai đầu cán cân
- Chương 53 - Cái hộp cũng biết khóc
- Chương 54 - Bên anh suốt chặng đường
- Chương 55 - Gặp nhau rồi lại khó chia xa
- Chương 56 - Mong em như cỏ đợi mùa xuân
- Chương 57 - Ngọn đèn trước gió
- Chương 58 - Lòng chỉ muốn ra đi
- Chương 59 - Hãy để em nói yêu anh
- Chương 60 - Vẻ đẹp của loài hoa cát cánh
- Chương 61 - Anh luôn ở đây
- Ngoại truyện 1 - Mong chờ hạnh phúc
- Ngoại truyện 2 - Chiếc gối êm của vợ con
- Ngoại truyện 3 - Bướm trắng đã bay đi