Chương 153 - Gả cho người có tiền
Hàn huyên vài câu Uông Hạo Thiên trực tiếp hỏi: "Mẹ, con cùng Vi Vi muốn cử hành hôn lễ, mẹ xem thử có ý kiến gì không? Chẳng hạn như hôn lễ cử hành như thế nào, áo cưới, một số đồ vật nữa."
"Mẹ không có ý kiến gì, hôn lễ là chuyện của người trẻ tuổi bọn con, Vi Vi thích là được rồi. Chỉ cần không quá mức, mẹ đều có thể đồng ý." Bà Thích nói, bà không có nhiều yêu cầu như vậy, dù sao đây cũng là hôn lễ của con gái.
"Vậy được rồi, chúng con sẽ chuẩn bị theo ý thích của mình." Uông Hạo Thiên gật đầu, anh sẽ cho cô một hôn lễ có một không hai.
"Các con tự chuẩn bị đi." Bà Thích lại nhìn con gái ở một bên. "Có điều Vi Vi mẹ có một yêu cầu duy nhất."
"Mẹ, mẹ không cần phải nói, con sẽ không đồng ý." Tuy rằng mẹ chưa nói nhưng mà Thích Vi Vi lập tức liền hiểu được bà muốn nói gì, trực tiếp cự tuyệt.
Uông Hạo Thiên kỳ quái nhìn vẻ mặt của hai người, có chuyện gì?
"Vi Vi, bất kể thế nào ông ấy cũng là ba của con, chuyện trước kia đã đều là chuyện quá khứ rồi, tính toán cũng không thay đổi được gì. Chúng ta phải học cách chấp nhận, mặc kệ con có tha thứ hay không ông ấy cũng là ba của con, bản thân mẹ cũng đã buông xuống được, con vẫn không thể sao? Con không muốn để ông ấy đưa con đi vào lễ đường sao?" Bà Thích nói.
"Mẹ, có Hạo Thiên nắm tay con là đủ rồi, con không phải không tha thứ ông ấy. Con đã không còn hận ông ấy nhưng mà không thể thuyết phục bản thân chấp nhận. Mẹ, con cũng không tin mẹ thật sự không hận ông ấy." Thích Vi Vi nhìn mẹ, vẫn cự tuyệt.
"Đương nhiên là mẹ hận ông ấy, thật ra thầy giáo nói đúng, hận ông ấy có thể khiến cho mình vui vẻ sao? Nếu không thể, sao bản thân không buông tha, làm cho mình vui vẻ một chút, nửa đời trước mẹ đã trôi qua rất khổ sở, nửa đời sau mẹ muốn vì chính mình mà sống." Không phải bà nghĩ thông suốt mà là bà bắt buộc chính mình phải suy nghĩ thông suốt tất cả chuyện này.
"Mẹ, thật xin lỗi. Tuy nhiên mẹ bây giờ thật khiến cho con không nhận ra." Thích Vi Vi thật vui mừng, bất kể như thế nào mẹ có thể nghĩ thông suốt là cô cảm thấy an tâm.
"Mẹ cũng không nhận ra chính mình nữa." Bà nở nụ cười nhìn cô, lại nói: "Bất kể thế nào dù sao ông ấy vẫn là ba của con, trong lòng ông ấy vẫn yêu thương con. Con biết không, ông ấy biết con cùng Thiên Tứ chuẩn bị kết hôn cố ý đem một trăm vạn đến cho con chuẩn bị phòng tân hôn, nhưng mà mẹ còn chưa kịp nói cho con biết, con đã đi rồi." Chuyện này khiến cho bà thật sự cảm động.
Thích Vi Vi nhìn bà: "Vậy mẹ có nhận không?"
"Nhận, vì sao không nhận, đây là ông ấy cần phải đưa cho con." Bà Thích nói như lẽ đương nhiên, cũng là bởi vì lúc ấy bọn họ cần số tiền kia.
"Nhưng mà mẹ không sợ người đàn bà kia biết rồi sẽ đến tìm mẹ gây phiền toái sao?" Thích Vi Vi nhìn bà. Nếu tính cả lần này, ba hẳn là cho mình cùng mẹ hai trăm vạn, một khoản tiền lớn như vậy Dương Vũ Tình không biết sẽ nghĩ sao.
"Bà ta biết rồi thì có năng lực làm gì, giống như lúc trước, chúng ta biết ba của con có người khác vậy thôi." Bà Thích chính là không muốn đem tiền trả về, đương nhiên bà cũng có tư tâm, chính là muốn khiến cho người đàn bà kia nếm thử khổ sở lúc trước mình phải chịu. Nói còn chưa xong chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng đập cửa rất lớn.
"Là ai đến?" Thích Vi Vi cùng bà Thích liếc mắt nhìn nhau.
"Mẹ đi mở cửa." Bà Thích nói xong bèn đi đến mở cửa liền nhìn thấy Dương Vũ Tình nổi giận đùng đùng đứng ở bên ngoài, nhìn đến khuôn mặt này sắc mặt bà trầm xuống. "Cô đến đây làm gì?"
"Mẹ, ai vậy?" Thích Vi Vi nói, vừa đi ra liền thấy được bà ta, sao bà ta lại đến đây?
"Cô nghĩ rằng tôi muốn đến đây sao, tôi đến là để lấy lại tiền của tôi. Thích Vĩ đưa cho bà hai trăm vạn đâu? Trả lại cho tôi, đó là tiền tôi cực nhọc vất vả kiếm được, dựa vào cái gì cho các người?" Dương Vũ Tình đưa tay đến trước mặt bà.
Bà Thích nhìn thấy bà ta nổi giận như thế, trong lòng có vài phần vui sướng sau khi trả được thù, giọng điệu hời hợt nói: "Ngại quá, đây là chuyện giữa vợ chồng cô, không có liên quan gì đến tôi. Cô tìm tôi đòi tiền gì? Cô thấy được ông ấy đưa cho tôi sao?"
Thích Vi Vi kinh ngạc nhìn biểu tình của mẹ, mẹ thật sự thay đổi, nếu như là lúc trước, nhìn thấy người đàn bà kia nhất định sẽ cãi nhau một trận. Bây giờ lại có thể bình tĩnh ứng đối tự nhiên như vậy khiến cho cô rất là bội phục.
Uông Hạo Thiên chẳng qua là đứng ở một bên, người phụ nữ này hẳn là vợ hai của ông Thích. Thế nhưng đây là chuyện nhà của bọn họ, dường như mình không xen vào được, cũng không thể nhúng tay.
"Lý Cầm, cô là đồ vô liêm sỉ, cô cầm tiền của tôi mà thanh thản như vậy sao? Cô không sợ sẽ có báo ứng sao?" Dương Vũ Tình có chút tức giận.
"Hừ, tôi vô liêm sỉ?" Bà Thích hừ lạnh. "Tôi làm sao mà vô liêm sỉ, nói đến người vô liêm sỉ nhất đó chính là cô mới đúng. Đúng là tôi cầm tiền của cô, cô lại cầm chồng của tôi, có điều có câu cô nói đúng đó chính là báo ứng. Bây giờ xem như cô nhận được báo ứng, thế nào? Mùi vị dễ chịu không?" Nhìn thấy sắc mặt bà ta nổi giận, tâm tình của mình rất tốt.
Mấy câu nói đó khiến cho Thích Vi Vi không khỏi bật ngón tay cái đối với mẹ, quá tuyệt vời, sớm đã nên cho bà ta một chút giáo huấn.
"Ha ha ha ha." Dương Vũ Tình giận quá thành cười, ác độc nói: "Báo ứng của tôi bất quá chỉ là tổn thất một chút tiền, coi như tôi bố thí cho ăn mày. Có điều báo ứng của bà chính là hiểu rõ được bệnh tâm thần, mùi vị thật không dễ chịu nha."
"Bà ..." Thích Vi Vi đi tới, cô tuyệt đối không cho phép người khác sỉ nhục mẹ của mình, nhưng cô lại bị mẹ kéo lại.
Bà Thích mỉm cười nói: "Dễ chịu hay không chính cô hưởng qua sẽ biết. Thế nào? Cô muốn nếm thử sao? Xem ra cô cũng không có gì đặc biệt, hai trăm vạn đã đem cô bức điên rồi. Có điều sau này sẽ không chỉ là hai trăm vạn là xong đâu, cũng sẽ còn có người thứ ba, cô trông chồng kỹ một chút."
"Cô ..." Dương Vũ Tình bị bà làm cho tức giận, một câu cũng nói không nên lời. Không nghĩ đến vài năm không gặp, bà ta lại có thể biến thành khó đối phó như vậy. Chẳng lẽ bệnh của bà ta còn chưa khỏi sao, nhưng chuyện đó mình không quan tâm, đến chỉ có một mục đích chính là đòi tiền, sắc mặt khó coi nói: "Hãy bớt nói nhảm đi, hôm nay tôi đến là để lấy lại tiền. Bà đưa tiền cho tôi, tôi lập tức sẽ đi."
"Ngại quá, tôi không cầm tiền của cô, tôi lấy chính là tiền của chồng cũ tôi. Nếu cô không có chuyện gì thì mời đi nhanh cho, tôi cũng không có thời gian cùng cô nói nhảm." Bà Thích nhíu mày nói.
"Lý Cầm, bà đừng có quá đáng." Dương Vũ Tình bị chọc giận, muốn đưa tay lên đánh bà.
"Bà muốn làm gì? Muốn giương oai thì biến đi nơi khác." Thích Vi Vi nói xong, chắn trước mặt mẹ, bắt lấy cánh tay của bà ta.
"Thích Vi Vi, cô là cái thá gì, có bản lĩnh cô đi tìm kẻ có tiền, dùng tiền của tôi để mua nhà ở, cô ở an ổn sao?" Dương Vũ Tình thét lớn.
"Bà đoạt chồng của người khác còn thanh thản như vậy sao tôi lại không an ổn chứ. Còn nữa, tôi không dùng tiền của bà, tôi dùng là tiền của ba tôi." Thích Vi Vi cố ý chọc tức bà ta.
"Vũ Tình, em làm gì vậy? Buông tay, ai bảo em tới đây?" Thích Vĩ thở hổn hển chạy tới giữ chặt tay bà.
Dương Vũ Tình nhìn thấy ông đến đây, vừa rồi chịu uất ức lập tức phát tác, vừa khóc vừa lấy tay đánh ông: "Thích Vĩ, ông là đồ khốn. Ông dùng tiền tôi và ông vất vả kiếm ra, thừa dịp tôi đưa con ra ngoài, lén mang cho bọn họ, sao ông có thể đối mặt với tôi và con đây."
Bà Thích cùng Thích Vi Vi chỉ mắt lạnh nhìn bà ta, không phải bọn họ không đồng tình mà là bà ta xứng đáng, lúc trước cướp chồng của người khác nên nghĩ đến có ngày hôm nay.
"Được rồi, em đừng làm anh mất mặt, cùng anh trở về đi." Thích Vĩ cầm tay bà, bà khiến đầu của mình đều không ngẩng lên nổi nữa.
Uông Hạo Thiên luôn thờ ơ lạnh nhạt, anh không tin là trên đời còn có người phụ nữ không biết xấu hổ như vậy. Dù cho Thích Vĩ có đưa tiền thì cũng là việc cần phải làm, may mắn người đàn ông này còn có lương tâm.
"Tôi không đi, hôm nay không lấy lại được tiền tôi sẽ không đi. Đó là tiền tôi vất vả kiếm được, dựa vào đâu mà cho người khác sử dụng." Dương Vũ Tình chính là không nuốt trôi được cơn tức này.
"Thật là buồn cười, mẹ tôi dùng tuổi xuân bồi dưỡng được ông chồng không phải cũng cho bà sử dụng sao. Nếu không phải là nhờ ba, bà cho là bà có bản lĩnh kiếm được tiền sao?" Thích Vi Vi cực kỳ xem thường bà ta.
"Chúng ta nói chuyện có đến lượt cô nói sao. Cô câm miệng cho tôi, nếu như cô có bản lĩnh thì cô đừng dùng tiền của tôi." Dương Vũ Tình căm hận nói với cô.
Lúc này Uông Hạo Thiên nhịn không nổi nữa liền đi qua, từ trên người lấy ra một tờ chi phiếu viết lên trên một vài số hai cùng với mấy số không đằng sau trực tiếp đưa cho bà ta: "Hai trăm vạn phải không? Mời bà cầm lấy và lập tức biến mất trước mặt tôi."
Dương Vũ Tình cầm chi phiếu trong tay, nhìn anh đột nhiên xuất hiện. Anh ta là ai vậy?
Thích Vĩ cũng ngây ngẩn cả người, ai mà vung tay mạnh bạo như vậy, nhìn bọn họ hỏi: "Anh ta là ai vậy?"
Bà Thích lúc này rất đắc ý: "Hai người vẫn không biết phải không? Tôi giới thiệu với hai người, đây là con rể của tôi, Uông Hạo Thiên."
"Uông Hạo Thiên?" Thích Vĩ cùng Dương Vũ Tình liếc mắt nhìn nhau. Sao nghe quen tai vậy?
Thích Vi Vi lấy tay khoác tay anh nhìn bọn họ, cô lạnh lùng châm biếm: "Bà không phải nói tôi đi tìm kẻ có tiền sao? Bây giờ tôi liền tìm một người, tập đoàn Uông thị hai người chắc là biết chứ, tôi lập tức sẽ trở thành Uông tổng phu nhân, không biết có tính là gả cho người có tiền không."
"Tổng tài Uông thị, Uông Hạo Thiên?" Dương Vũ Tình hít một hơi khí lạnh, không thể tin được nhìn bọn họ, sao bọn họ lại quen biết.
"Vi Vi, có thật không? Con thật sự sẽ gả cho Uông Hạo Thiên?" Thích Vĩ cũng không thể tin được, chính mình nghe được tin tức này cũng rất kinh hãi rồi.
"Đúng vậy." Cô gật đầu.
Uông Hạo Thiên ôm cô vào trong ngực, nhìn bọn họ nói: "Tôi sắp cùng Vi Vi kết hôn, ân oán trước kia của các người tôi không có cách nào xen vào, cũng không muốn xen vào, có điều, từ giờ trở đi tôi sẽ không để cho mẹ cùng Vi Vi chịu một chút ấm ức. Nếu như có người gây phiền toái cho họ, vậy cũng đừng trách tôi không khách sáo, tôi có thể làm cho kẻ đó trong tích tắc táng gia bại sản." Lời nói cuối cùng nói rất nặng và cũng thật rõ ràng.
Giọng điệu uy hiếp của anh khiến Dương Vũ Tình nhìn không được rùng mình một cái, lặng lẽ trốn phía sau Thích Vĩ, chi phiếu trong tay cũng nhét vào trong tay ông.
Thích Vĩ trừng mắt nhìn bà một cái, bây giờ mới biết sợ và hối hận thì lúc trước đi làm gì.
- Chương 1 - Mẹ điên rồi
- Chương 2 - Đánh anh một bạt tai
- Chương 3 - Một trăm vạn
- Chương 4 - Rõ ràng rành mạch
- Chương 5 - Khóc bất lực
- Chương 6 - Tấm lòng ấm áp
- Chương 7 - Có lòng tốt nhắc nhở
- Chương 8 - Dẹp bỏ tự tôn
- Chương 9 - Nén giận
- Chương 10 - Thẹn quá hóa giận
- Chương 11 - Bất đắc dĩ
- Chương 12 - Nảy sinh một kế
- Chương 13 - Vu oan giá họa
- Chương 14 - Bán mình tại hộp đêm
- Chương 15 - Bán mình tại hộp đêm 2
- Chương 16 - Một trăm năm mươi vạn
- Chương 17 - Thiện ý nói dối
- Chương 18 - Thiện ý nói dối 2
- Chương 19 - Trả tiền
- Chương 20 - Để anh chăm sóc em
- Chương 21 - Vào ở bệt thự
- Chương 22 - Oan gia ngõ hẹp
- Chương 23 - Uy hiếp đê tiện
- Chương 24 - Tránh né đêm đầu tiên
- Chương 25 - Đồng giường cộng chẩm
- Chương 26 - Nổi giận
- Chương 27 - Tự làm tự chịu
- Chương 28 - Bất đắc dĩ thỏa hiệp
- Chương 29 - Tại sao anh không mặc quần áo
- Chương 30 - Trao đổi với nhau
- Chương 31 - Điều tra cô ấy
- Chương 32 - Anh yêu em
- Chương 33 - Hạnh phúc ngọt ngào
- Chương 34 - Đàn ông vô tình
- Chương 35 - Chọc giận cô
- Chương 36 - Lỡ tay đâm bị thương
- Chương 37 - Hoảng hốt lo sợ
- Chương 38 - Giúp anh ấy tắm rửa
- Chương 39 - Không cởi quần lót
- Chương 40 - Cuộc hẹn tối nay
- Chương 41 - Thiện ý nói dối
- Chương 42 - Đổi phương thức khác
- Chương 43 - Tình yêu dưới gốc cây Sơn Trà
- Chương 44 - Anh ấy là anh họ của Tiếu Tiếu
- Chương 45 - Không thể tự bào chữa
- Chương 46 - Điên cuồng nhục nhã
- Chương 47 - Từ bỏ giãy dụa
- Chương 48 - Tiếu Tiếu kinh ngạc
- Chương 49 - Hết đường xoay sở
- Chương 50 - Xuất hiện người khác
- Chương 51 - Coi trọng
- Chương 52 - Người phụ nữ bí ẩn
- Chương 53 - Anh không thuộc về em
- Chương 54 - Tham gia tiệc rượu
- Chương 55 - Tự mình say mê
- Chương 56 - Bữa tiệc của kẻ có tiền
- Chương 57 - Mở rộng tầm mắt
- Chương 58 - Ngoài dự đoán của mọi người
- Chương 59 - Cố ý phóng đãng
- Chương 60 - Chơi với lửa có ngày chết cháy
- Chương 61 - Cô náo loạn đủ chưa
- Chương 62 - Thực sự uống say
- Chương 63 - Vô tình hấp dẫn
- Chương 64 - Hoàn thành giao dịch
- Chương 66 - Trò chơi thế thân
- Chương 67 - Vô lực phản kháng
- Chương 68 - Không mặt mũi nào đối diện
- Chương 69 - Chuyện cũ đau lòng
- Chương 71 - Bị anh phát hiện
- Chương 72 - Cự tuyệt chấp nhận
- Chương 75 - Em sao vậy
- Chương 76 - Thảm họa bắt cóc
- Chương 80 - Cú điện thoại cầu cứu
- Chương 81 - Chật vật không chịu nổi
- Chương 86 - Khẩu thị tâm phi
- Chương 92 - Rời đi
- Chương 94 - Xin em lừa dối anh cả đời
- Chương 95 - Đối nghịch lẫn nhau
- Chương 96 - Để cho cô lựa chọn
- Chương 97 - Làm cho anh thấy
- Chương 98 - Anh và Daisy
- Chương 99 - Âm mưu của bà Uông
- Chương 100 - Âm mưu của bà Uông 2
- Chương 101 - Cô ấy là Thích Vi Vi
- Chương 102 - Tâm tư của bà Uông
- Chương 103 - Thông minh bị thông minh hại
- Chương 104 - Khiếp sợ chuyện cũ
- Chương 105 - Kéo dài thời gian
- Chương 106 - Tại sao đối xử với anh như vậy?
- Chương 107 - Em có yêu anh không?
- Chương 108 - Niềm vui của mẹ
- Chương 109 - Thiên Tứ cầu hôn
- Chương 110 - Hai người đàn ông tranh đấu
- Chương 111 - Vi Vi mất tích
- Chương 112 - Lộ tẩy
- Chương 113 - Tình cảm khi hoạn nạn có nhau
- Chương 114 - Trái tim bị dày vò
- Chương 115 - Bị anh tính kế
- Chương 116 - Đínhhôn
- Chương 117 - Lừa gạt
- Chương 118 - Thiên Tứ tức giận
- Chương 119 - Biện pháp của Daisy
- Chương 120 - Em còn nhớ không
- Chương 121 - Lập tức đính hôn
- Chương 122 - Đừng ép em
- Chương 123 - Hẹn ước hai năm
- Chương 124 - Anh phải kết hôn
- Chương 125 - Anh kết hôn
- Chương 132 - Sinh bệnh cũng hạnh phúc
- Chương 141 - Hôn lễ bất đắc dĩ
- Chương 142 - Giả vờ diễn trò
- Chương 143 - Rời đi
- Chương 144 - Vi Vi mất tích
- Chương 145 - Đơn ly hôn
- Chương 146 - Hai cha con kỳ lạ
- Chương 147 - Trong sạch và mạng sống cái nào quan trọng hơn
- Chương 148 - Tìm mẹ
- Chương 149 - Lo lắng bá đạo
- Chương 150 - Cô ở Vân Nam
- Chương 151 - Gặp lại sau khi chia tay
- Chương 152 - Chấp nhận bọn họ
- Chương 153 - Gả cho người có tiền
- Chương 154 - Nhận làm con gái
- Chương 155 - Được yêu thương mà lo sợ
- Chương 156 - Đại kết cục



