Chương 105 - Kéo dài thời gian
Uông Hạo Thiên nhắm mắt lại dựa vào thành giường, dù thế nào đi nữa anh cũng không thể ngờ được mẹ yêu thương Daisy như vậy thì ra là thay mình báo ơn. Càng không nghĩ đến mạng của mình lại là mẹ của cô cứu, anh phải báo đáp như thế nào đây?
Cưới Daisy? Nhưng mà rõ ràng mình không yêu cô ấy, chẳng lẽ vì đền ơn mà báo đáp bằng hạnh phúc của mình sao.
Bà Uông luôn ngồi ở trước bàn ăn chờ anh, nói cho anh chuyện cũ đã đè nén trong lòng hai mươi năm đột nhiên cảm thấy vô cùng thoải mái. Bây giờ quyết định của anh đã không quan trọng, việc bà phải làm chính là ủng hộ con trai của mình vô điều kiện, đương nhiên bà hi vọng anh sẽ cưới Daisy.
Nhìn thấy kim giây đồng hồ treo tường không ngừng di chuyển, kim đồng hồ đã muốn từ sáu đi đến tám, rốt cuộc nghe được tiếng bước chân trầm trọng của anh.
"Đói bụng chưa? Mau lại đây ăn cơm đi." Bà Uông cũng không có hỏi quyết định của anh.
"Mẹ, con đã nghĩ kĩ, con muốn cưới Daisy." Anh thật nghiêm túc nói, bởi vì đó cũng là hứa hẹn của mẹ anh.
"Được, được." Trên mặt Bà Uông lộ ra một nụ cười, bà cũng tin tưởng tình yêu là có thể bồi dưỡng, anh có thể quyết định như vậy bà đã rất mừng.
"Mẹ, chúng ta đi bệnh viện, trở về hãy ăn cơm, con vẫn chưa đói." Uông Hạo Thiên nhìn thấy nụ cười trên mặt mẹ mình là biết bà cũng hi vọng mình làm như vậy.
"Mẹ cũng không đói, chúng ta đi thôi."
* * * * * * * *
"Cứ như vậy anh cùng Daisy đính hôn." Nói xong chuyện xưa có chút dài, có chút trầm trọng này Uông Hạo Thiên cầm lấy ly rượu uống cạnmột hơi. Trong lòng anh là bao nhiêu bất lực.
Nhìn thấy anh thống khổ như thế, trái tim Thích Vi Vi đau đớn cầm lấy tay anh, muốn an ủi anh nhưng không biết nên nói cái gì.
"Vi Vi, nếu như là em, em sẽ lựa chọn thế nào?" Anh trở tay nắm thật chặt tay cô.
"Em ..." Thích Vi Vi dừng một chút, rất thành thật nói: "Em cũng sẽ làm giống anh, có một số việc chúng ta không có lựa chọn."
"Vậy em hiểu được thống khổ trong lòng anh rồi chứ? Anh vẫn không muốn buông tay em." Uông Hạo Thiên nhìn cô.
"Em hiểu được, nhưng mà anh đã lựa chọn cô ấy, anh phải có trách nhiệm đối với cô ấy, không phải sao?" Thích Vi Vi nhìn anh, mặc dù anh có rất nhiều bất đắc dĩ nhưng mà anh đã lựa chọn thì không thể hối hận.
"Anh biết, nhưng mà anh không quản được trái tim mình, ở nơi này ..." Anh dùng ngón tay chỉ lên lồng ngực mình: "Tất cả đều là em."
Mũi Thích Vi Vi có chút cay cay, nước mắt liền rơi xuống: "Anh vì sao phải nói như vậy, anh biết rõ chúng ta không có khả năng. Em không thể làm kẻ thứ ba đáng xấu hổ."
"Em không phải kẻ thứ ba, em là người phụ nữ của anh. Chẳng qua là anh không thể không cưới Daisy, nhưng mà anh cũng không thể không yêu em." Uông Hạo Thiên dịu dàng thay cô lau đi nước mắt.
Cô lại đột nhiên nghĩ tới một vấn đề rất quan trọng, chần chờ hỏi: "Vậy anh với cô ấy có ...có ..."
"Cái gì?" Uông Hạo Thiên nhìn cô.
"Đăng ký, có đăng ký ở Mỹ không?" Cô chỉ muốn biết bọn họ có kết hôn hay chưa, nếu bọn họ đã kết hôn vậy cô sẽ rời khỏi vô điều kiện.
"Không có." Anh lắc đầu: "Tuy rằng anh đồng ý cưới Daisy, nhưng mà anh biết quyết đình này là sai lầm, mặc dù biết là sai cũng phải làm. Thế nhưng anh nghĩ cho mình thời gian cũng cho Daisy thời gian, cho nên anh nói anh muốn kết hôn ở Trung Quốc. Cha của Daisy cần trị liệu một thời gian mới có thể trở về, trong khoảng thời gian này chính là cơ hội của anh."
"Vậy là anh muốn trong khoảng thời gian này thay đổi Daisy sao?" Thích Vi Vi nhìn anh, vì sao cô có cảm giác chuyện này là vô ích, Daisy sẽ không dễ dàng thay đổi.
"Đây là hi vọng của anh, em nguyện ý cùng cố gắng với anh không?" Uông Hạo Thiên cầm chặt tay cô.
"Cố gắng cái gì?" Tim của cô khẽ nhảy lên.
"Cố gắng khiến cô ấy yêu người khác." Uông Hạo Thiên nói, đây là mục đích anh kéo dài thời gian.
"Yêu người khác? Việc này làm sao có thể." Thích Vi Vi khẽ cười khổ một chút, cô đã gặp qua Daisy, biết cơ hội kia thật xa vời.
"Vì sao không có khả năng?" Uông Hạo Thiên nhìn cô.
"Rất đơn giản, anh cũng không thử phóng tầm mắt nhìn lại xem có mấy người đàn ông có thể so sánh với anh. Không nói đến có tiền, có thế, chỉ nói đến diện mạo của anh cũng đủ làm cho người ta mê muội. Nếu cô ấy có thể yêu người khác thì đã sớm yêu còn có thể chờ gả cho anh sao. Em là phụ nữ, em hiểu được lòng của cô ấy." Thích Vi Vi tin tưởng cô ấy sẽ không dễ dàng thay đổi.
"Em còn không thử đừng vội phủ định nhanh như vậy. Em đừng quên cái gì gọi là chuyện do người tạo nên, hiện tại anh chỉ hỏi em có muốn cùng anh ở chung một chỗ không?" Uông Hạo Thiên nhìn cô chằm chằm.
"Em ..." Thích Vi Vi cúi đầu, cô nên trả lời thế nào đây.
"Em cái gì? Có chuyện gì cứ nói thẳng." Uông Hạo Thiên nhìn cô, tốt nhất cô đừng nói cái đáp án làm cho mình không hài lòng kia ra.
"Em nói em không muốn thì anh sẽ buông tay sao?" Thích Vi Vi trừng mắt nhìn anh một cái. Nghe xong chuyện đã xảy ra với anh ở Mỹ, thật ra cô cũng rất cảm động anh vì mình mà cự hôn.
"Thông minh. Nếu biết anh sẽ không buông tay thì phải là đồng ý rồi." Nét mặt Uông Hạo Thiên biểu lộ một nụ cười.
"Không phải, em muốn nghĩ lại." Thích Vi Vi tương đối khó xử, cô giải thích với Thiên Tứ thế nào đây.
"Một ngày, anh cho em thời gian một ngày." Anh chìa một ngón tay, tuy rằng một ngày này cũng là dư thừa nhưng mà nếu cô muốn, vậy anh cho cô thời gian.
"Ba ngày." Thích Vi Vi chìa ba ngón tay: "Hơn nữa thêm điều kiện này, trong vòng ba ngày anh không được gặp em, không được gọi điện thoại cho em."
"Một ngày, anh nói một ngày thì là một ngày, còn nữa, đừng nói điều kiện với anh." Uông Hạo Thiên cầm ngón tay của cô, con ngươi đen thâm trầm.
"Làm sao anh có thể bá đạo như vậy. Hai ngày." Cô cố gắng tranh thủ thêm.
"Một ngày." Anh vẫn tiếp tục giơ một ngón tay.
"Được rồi, một ngày thì một ngày." Cô có chút tức giận sự thỏa hiệp của mình.
"Ngoan, mau ăn đi." Khóe môi Uông Hạo Thiên nhếch lên một nụ cười.
Ăn xong cơm tối, anh lái xe đưa cô trở về. Xe vừa tới cửa khu nhà, cô bắt anh dừng xe: "Được rồi, dừng ở đây đi. Em tự đi về."
"Anh đưa em trở về." Uông Hạo Thiên hoàn toàn không có nghe lời cô, trực tiếp chạy xe đến cửa nhà cô.
Thích Vi Vi sợ bị hàng xóm nhìn thấy, vội vàng xuống xe, hướng về anh vẫy vẫy tay: "Em đi vào đây. Hẹn gặp lại."
Vừa mới mở cửa anh liền từ phía sau ôm lấy cô vào phòng.
"Này, anh làm gì thế?" Thích Vi Vi muốn thoát khỏi anh, tại sao anh còn không đi.
"Nhớ em. Đêm nay anh không đi." Uông Hạo Thiên nói xong không đợi cô kháng nghị liền ngăn chặn miệng của cô lại.
- Chương 1 - Mẹ điên rồi
- Chương 2 - Đánh anh một bạt tai
- Chương 3 - Một trăm vạn
- Chương 4 - Rõ ràng rành mạch
- Chương 5 - Khóc bất lực
- Chương 6 - Tấm lòng ấm áp
- Chương 7 - Có lòng tốt nhắc nhở
- Chương 8 - Dẹp bỏ tự tôn
- Chương 9 - Nén giận
- Chương 10 - Thẹn quá hóa giận
- Chương 11 - Bất đắc dĩ
- Chương 12 - Nảy sinh một kế
- Chương 13 - Vu oan giá họa
- Chương 14 - Bán mình tại hộp đêm
- Chương 15 - Bán mình tại hộp đêm 2
- Chương 16 - Một trăm năm mươi vạn
- Chương 17 - Thiện ý nói dối
- Chương 18 - Thiện ý nói dối 2
- Chương 19 - Trả tiền
- Chương 20 - Để anh chăm sóc em
- Chương 21 - Vào ở bệt thự
- Chương 22 - Oan gia ngõ hẹp
- Chương 23 - Uy hiếp đê tiện
- Chương 24 - Tránh né đêm đầu tiên
- Chương 25 - Đồng giường cộng chẩm
- Chương 26 - Nổi giận
- Chương 27 - Tự làm tự chịu
- Chương 28 - Bất đắc dĩ thỏa hiệp
- Chương 29 - Tại sao anh không mặc quần áo
- Chương 30 - Trao đổi với nhau
- Chương 31 - Điều tra cô ấy
- Chương 32 - Anh yêu em
- Chương 33 - Hạnh phúc ngọt ngào
- Chương 34 - Đàn ông vô tình
- Chương 35 - Chọc giận cô
- Chương 36 - Lỡ tay đâm bị thương
- Chương 37 - Hoảng hốt lo sợ
- Chương 38 - Giúp anh ấy tắm rửa
- Chương 39 - Không cởi quần lót
- Chương 40 - Cuộc hẹn tối nay
- Chương 41 - Thiện ý nói dối
- Chương 42 - Đổi phương thức khác
- Chương 43 - Tình yêu dưới gốc cây Sơn Trà
- Chương 44 - Anh ấy là anh họ của Tiếu Tiếu
- Chương 45 - Không thể tự bào chữa
- Chương 46 - Điên cuồng nhục nhã
- Chương 47 - Từ bỏ giãy dụa
- Chương 48 - Tiếu Tiếu kinh ngạc
- Chương 49 - Hết đường xoay sở
- Chương 50 - Xuất hiện người khác
- Chương 51 - Coi trọng
- Chương 52 - Người phụ nữ bí ẩn
- Chương 53 - Anh không thuộc về em
- Chương 54 - Tham gia tiệc rượu
- Chương 55 - Tự mình say mê
- Chương 56 - Bữa tiệc của kẻ có tiền
- Chương 57 - Mở rộng tầm mắt
- Chương 58 - Ngoài dự đoán của mọi người
- Chương 59 - Cố ý phóng đãng
- Chương 60 - Chơi với lửa có ngày chết cháy
- Chương 61 - Cô náo loạn đủ chưa
- Chương 62 - Thực sự uống say
- Chương 63 - Vô tình hấp dẫn
- Chương 64 - Hoàn thành giao dịch
- Chương 66 - Trò chơi thế thân
- Chương 67 - Vô lực phản kháng
- Chương 68 - Không mặt mũi nào đối diện
- Chương 69 - Chuyện cũ đau lòng
- Chương 71 - Bị anh phát hiện
- Chương 72 - Cự tuyệt chấp nhận
- Chương 75 - Em sao vậy
- Chương 76 - Thảm họa bắt cóc
- Chương 80 - Cú điện thoại cầu cứu
- Chương 81 - Chật vật không chịu nổi
- Chương 86 - Khẩu thị tâm phi
- Chương 92 - Rời đi
- Chương 94 - Xin em lừa dối anh cả đời
- Chương 95 - Đối nghịch lẫn nhau
- Chương 96 - Để cho cô lựa chọn
- Chương 97 - Làm cho anh thấy
- Chương 98 - Anh và Daisy
- Chương 99 - Âm mưu của bà Uông
- Chương 100 - Âm mưu của bà Uông 2
- Chương 101 - Cô ấy là Thích Vi Vi
- Chương 102 - Tâm tư của bà Uông
- Chương 103 - Thông minh bị thông minh hại
- Chương 104 - Khiếp sợ chuyện cũ
- Chương 105 - Kéo dài thời gian
- Chương 106 - Tại sao đối xử với anh như vậy?
- Chương 107 - Em có yêu anh không?
- Chương 108 - Niềm vui của mẹ
- Chương 109 - Thiên Tứ cầu hôn
- Chương 110 - Hai người đàn ông tranh đấu
- Chương 111 - Vi Vi mất tích
- Chương 112 - Lộ tẩy
- Chương 113 - Tình cảm khi hoạn nạn có nhau
- Chương 114 - Trái tim bị dày vò
- Chương 115 - Bị anh tính kế
- Chương 116 - Đínhhôn
- Chương 117 - Lừa gạt
- Chương 118 - Thiên Tứ tức giận
- Chương 119 - Biện pháp của Daisy
- Chương 120 - Em còn nhớ không
- Chương 121 - Lập tức đính hôn
- Chương 122 - Đừng ép em
- Chương 123 - Hẹn ước hai năm
- Chương 124 - Anh phải kết hôn
- Chương 125 - Anh kết hôn
- Chương 132 - Sinh bệnh cũng hạnh phúc
- Chương 141 - Hôn lễ bất đắc dĩ
- Chương 142 - Giả vờ diễn trò
- Chương 143 - Rời đi
- Chương 144 - Vi Vi mất tích
- Chương 145 - Đơn ly hôn
- Chương 146 - Hai cha con kỳ lạ
- Chương 147 - Trong sạch và mạng sống cái nào quan trọng hơn
- Chương 148 - Tìm mẹ
- Chương 149 - Lo lắng bá đạo
- Chương 150 - Cô ở Vân Nam
- Chương 151 - Gặp lại sau khi chia tay
- Chương 152 - Chấp nhận bọn họ
- Chương 153 - Gả cho người có tiền
- Chương 154 - Nhận làm con gái
- Chương 155 - Được yêu thương mà lo sợ
- Chương 156 - Đại kết cục