Chương 92 - Rời đi
Ánh mắt Uông Hạo Thiên dấy lên ham muốn nóng bỏng, hôn lên đôi môi cô, hút lấy cánh môi hoa đào. Ôm cô ngã xuống salon.
Cô hoàn toàn không có chút kháng cự, động tác của anh thật điên cuồng, thật bá đạo, lại càng hôn sâu hơn, khiến cô có chút ngạt thở. Tay bắt đầu cởi đi quần áo cô.
Hô hấp của anh cũng trở nên gấp gáp, tay mạnh mẽ vuốt ve lên mỗi tấc cơ thể cô.
Thích Vi Vi đột nhiên cảm thấy trong lòng mâu thuẫn, muốn phản kháng lại anh. Chẳng lẽ anh muốn cô chỉ là muốn thân thể cô sao? Cô không muốn khiến mình trở nên hèn mọn như vậy, nhưng lại phát hiện bản thân căn bản không ngăn cản được anh.
Rất nhanh, cô đã trần truồng hiện ra trước mặt anh, anh tham lam cắn hút lấy vẻ đẹp của cô.
"Em thật đẹp." Tròng mắt đen thâm thúy của anh mang theo mê ly, đột nhiên vạch hai chân của cô ra.
Cô đã vô lực phản kháng, chẳng lẽ cô căn bản không hề muốn phản kháng. Một đêm này đã làm cho bọn họ chìm đắm...
Trong phòng khách diễn ra một màn cửu biệt tái ngộ, tình cảm mãnh liệt nóng bỏng, mồ hôi từng giọt nhỏ to, tiếng thở gấp tràn ngập, khắp gian phòng nơi nơi đều chất chứa hương vị ái muội...
Khi đã khôi phục lại sự yên tĩnh, Uông Hạo Thiên mặc quần áo, ngồi hút thuốc, vẻ mặt trầm trọng...
Thích Vi Vi không biết anh đang nghĩ gì, cũng không muốn đoán anh nghĩ gì. Nhưng cô vẫn hi vọng nghe được câu giải thích của anh. Vì sao anh lại mất tích như vậy? Còn có, vị hôn thê xinh đẹp kia là thế nào? Chẳng lẽ mình hoàn toàn không đáng để anh phải giải thích sao? Yên lặng đưa cho anh một tách trà.
"Cảm ơn." Uông Hạo Thiên nhìn cô, tuy rằng không hỏi nhưng ánh mắt của cô, vẻ mặt của cô đã nói cho anh biết. Anh không phải không muốn nói mà thật sự không biết nên nói thế nào với cô. Bởi vì anh cũng chưa suy nghĩ rõ ràng lại...
"Có đói không? Em đi làm chút đồ cho anh ăn nhé." Thích Vi Vi hỏi, cô không tìm được chủ đề nào khác nữa.
"Được." Anh gật đầu.
"Sẽ xong ngay." Cô đi vào bếp, làm hai phần cơm chiên trứng cho anh và cho mình, yên lặng ăn. Không biết vì sao khóe mắt cay cay. Vì sao anh không đợi mình đi rồi hãy về? Vì sao trước khi đi còn thấy anh gợi lên trong lòng bao nhiêu dục vọng. Bây giờ cô mới biết cô nhớ anh bao nhiêu, tưởng niệm hương vị của anh nhiều thế nào.
"Những ngày qua em sống có tốt không?" Uông Hạo Thiên vừa ăn vừa tùy tiện hỏi.
"Tốt lắm." Cô chỉ gật đầu, cô sống vẫn tốt, chỉ là tâm không tốt mà thôi.
"Nhưng mà anh sống không tốt." Anh đột nhiên nói.
"Cái gì?" Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.
"Mỗi ngày của anh trôi qua đều không tốt, mỗi ngày đều nhớ em, em có biết không?" Anh nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt chân thành.
"Thật vậy sao?" Môi cô khẽ nhếch lên một nụ cười. Những lời này của anh hẳn là những lời khách sáo thôi, cô vẫn tự nói với mình đó không phải là thật.
"Em không tin sao?" Uông Hạo Thiên có chút tức giận, sao cô lại hoài nghi tình cảm của mình.
"Em nên tin sao?" Thích Vi Vi nhìn anh: "Nếu anh nhớ tới em sao một cuộc điện thoại cũng không có. Nếu anh nhớ em sao vừa đi đã hai tháng liền mới quay lại. Nếu nhớ em thì ở đâu ra vị hôn thê đó, cô ta xinh đẹp như vậy, anh làm sao còn nhớ tới em nữa chứ?" Rốt cuộc cô vẫn nhịn không được mà hét lên những điều mà cô không muốn chất vấn, nhưng giữ trong lòng thật sự rất áp lực.
Nhìn thấy cô kích động như vậy, anh đột nhiên nở nụ cười, đưa tay ôm lấy cô vào ngực: "Đang tức giận sao?"
"Không có, em có tư cách gì mà tức giận, chẳng qua cũng chỉ là một người đàn bà anh mua về mà thôi." Cô tự giễu.
"Anh không muốn em nói mình như vậy, em biết không? Em tức giận khiến anh rất cao hứng, vì như vậy nói lên trong lòng em có anh, như vậy là đủ rồi. Đi về phòng thôi, để cho anh được ôm em. Em không biết anh đã nhớ mùi hương của em đến thế nào đâu." Anh ngửi tóc cô, kéo tay cô đứng dậy.
Thích Vi Vi thấy anh không ngừng nói với mình, anh nhớ nhung mình biết bao nhiêu, nhưng anh vẫn không giải thích vì sao anh biến mất, vì sao lại có vị hôn thê đó.
Ôm nhau ngủ một đêm, cô cố ý giả vờ ngủ chờ anh đi rồi mới mở mắt, đưa tay vuốt ve môi mình. Trước khi đi anh đã hôn cô, nụ hôn cuối cùng. Kỳ thật cô rất nhớ... rất nhớ anh... nhớ đến điên cuồng. Nhưng cô không thể. Cô tự nói với mình, không thể như vậy. Ba tháng ở nơi này rồi, nơi nào cũng chất chứa hơi thở của anh. Mà hôm nay cô đã phải đi rồi. Rời khỏi nơi này, rời khỏi anh. Trong lòng có rất nhiều thứ không nỡ, nhưng cô biết cuối cùng anh cũng không thuộc về mình. Cô hà tất phải níu kéo hạnh phúc không phải của mình?
Rời khỏi giường, thu dọn đồ đạc của cô lại, chỉ có một túi đơn giản. Vốn cũng chỉ có mấy bộ quần áo. Đem lá thư đã viết xong đặt ở trên giường. Nhìn lại lần cuối rồi dứt khoát quay người đi khỏi nơi này.
***********************
Uông Hạo Thiên mệt mỏi nhắm mắt lại tựa vào ghế. Toàn bộ tâm sự đều chất chứa trong lòng.
Sở Thiên Lỗi đi tới, vỗ vai anh, giọng nói thoải mái: "Cuối cùng cậu cũng chịu quay lại, bằng không tôi thật sự mệt chết mất. Hiện giờ đã đến lúc tôi nghỉ ngơi."
Uông Hạo Thiên mở to mắt nhìn anh: "Cậu tới rồi à, muốn nghỉ sao? Không có cửa đâu."
"Này, cậu sẽ không ác độc như vậy chứ? Tôi kháng nghị, tôi cần nghỉ ngơi." Sở Thiên Lỗi nhận ra sắc mặt của anh không hề tốt chút nào.
"Kháng nghị không hiệu quả. Chẳng lẽ cậu không đọc tin tức trên báo sao? Không có gì muốn hỏi à?" Uông Hạo Thiên liếc mắt nhìn anh.
"Vì sao? Có cái gì cần hỏi à?" Sở Thiên Lỗi ngồi xuống ghế đối diện với anh, "Mấy năm nay tôi còn chưa biết cậu sao? Vị hôn thê kia khẳng định không phải là cậu muốn. Quả thật cô ấy cũng được, tôi chỉ cảm thấy kỳ lạ là tại sao bác trai bác gái có thể bức cậu vào khuôn khổ như vậy nhỉ? Thật đúng là gừng càng già càng cay."
"Là tôi thiếu cô ấy một mạng, đời này nhất định phải trả." Uông Hạo Thiên lại nhắm mắt lại.
"Hả?" Sở Thiên Lỗi ngây ngẩn, nhưng cũng không hỏi tới, vì biết nếu anh muốn nói nhất định sẽ tự nói với mình.
"Được rồi, nói chuyện của công ty, nói việc công đi." Uông Hạo Thiên lấy lại tinh thần.
"Được, tôi với cậu cần bàn bạc lại một chút..."
************************
Thích Vi Vi tới cửa hàng mua một lọ nước hoa tặng cho chị Hồng, chìa khóa cũng mang trả cho cô, thật lòng cảm ơn: "Dì út à, cảm ơn dì đã giúp đỡ, đây là một chút tâm ý của con, hi vọng dì nhận lấy."
"Vi Vi, còn khách sáo gì vậy. Con là bạn của Tiếu Tiếu, dì út đương nhiên sẽ góp sức. Hình như hợp đồng của các con đã đến hạn đúng không? Vậy anh ta và con có..." chị Hồng cũng không nói rõ, nhưng ý tứ cô nghe cũng có thể hiểu được.
"Không có..." Thích Vi Vi lắc đầu: "Dì Hồng, dì cũng biết con là vì bất đắc dĩ mới phải đưa ra hạ sách này, thật ra con đã có người yêu rồi."
"À, hóa ra là thế. Vậy hy vọng con hạnh phúc. Nếu sau này có chuyện gì, hoan nghênh con tới đây tìm dì." Chị Hồng nói.
"Cám ơn dì, dì út. Con sẽ tới, bây giờ không quấy rầy dì nữa, con đi trước nha. Tạm biệt." Thích Vi Vi đứng dậy nói.
"Tạm biệt." Chị Hồng gật đầu với cô.
- Chương 1 - Mẹ điên rồi
- Chương 2 - Đánh anh một bạt tai
- Chương 3 - Một trăm vạn
- Chương 4 - Rõ ràng rành mạch
- Chương 5 - Khóc bất lực
- Chương 6 - Tấm lòng ấm áp
- Chương 7 - Có lòng tốt nhắc nhở
- Chương 8 - Dẹp bỏ tự tôn
- Chương 9 - Nén giận
- Chương 10 - Thẹn quá hóa giận
- Chương 11 - Bất đắc dĩ
- Chương 12 - Nảy sinh một kế
- Chương 13 - Vu oan giá họa
- Chương 14 - Bán mình tại hộp đêm
- Chương 15 - Bán mình tại hộp đêm 2
- Chương 16 - Một trăm năm mươi vạn
- Chương 17 - Thiện ý nói dối
- Chương 18 - Thiện ý nói dối 2
- Chương 19 - Trả tiền
- Chương 20 - Để anh chăm sóc em
- Chương 21 - Vào ở bệt thự
- Chương 22 - Oan gia ngõ hẹp
- Chương 23 - Uy hiếp đê tiện
- Chương 24 - Tránh né đêm đầu tiên
- Chương 25 - Đồng giường cộng chẩm
- Chương 26 - Nổi giận
- Chương 27 - Tự làm tự chịu
- Chương 28 - Bất đắc dĩ thỏa hiệp
- Chương 29 - Tại sao anh không mặc quần áo
- Chương 30 - Trao đổi với nhau
- Chương 31 - Điều tra cô ấy
- Chương 32 - Anh yêu em
- Chương 33 - Hạnh phúc ngọt ngào
- Chương 34 - Đàn ông vô tình
- Chương 35 - Chọc giận cô
- Chương 36 - Lỡ tay đâm bị thương
- Chương 37 - Hoảng hốt lo sợ
- Chương 38 - Giúp anh ấy tắm rửa
- Chương 39 - Không cởi quần lót
- Chương 40 - Cuộc hẹn tối nay
- Chương 41 - Thiện ý nói dối
- Chương 42 - Đổi phương thức khác
- Chương 43 - Tình yêu dưới gốc cây Sơn Trà
- Chương 44 - Anh ấy là anh họ của Tiếu Tiếu
- Chương 45 - Không thể tự bào chữa
- Chương 46 - Điên cuồng nhục nhã
- Chương 47 - Từ bỏ giãy dụa
- Chương 48 - Tiếu Tiếu kinh ngạc
- Chương 49 - Hết đường xoay sở
- Chương 50 - Xuất hiện người khác
- Chương 51 - Coi trọng
- Chương 52 - Người phụ nữ bí ẩn
- Chương 53 - Anh không thuộc về em
- Chương 54 - Tham gia tiệc rượu
- Chương 55 - Tự mình say mê
- Chương 56 - Bữa tiệc của kẻ có tiền
- Chương 57 - Mở rộng tầm mắt
- Chương 58 - Ngoài dự đoán của mọi người
- Chương 59 - Cố ý phóng đãng
- Chương 60 - Chơi với lửa có ngày chết cháy
- Chương 61 - Cô náo loạn đủ chưa
- Chương 62 - Thực sự uống say
- Chương 63 - Vô tình hấp dẫn
- Chương 64 - Hoàn thành giao dịch
- Chương 66 - Trò chơi thế thân
- Chương 67 - Vô lực phản kháng
- Chương 68 - Không mặt mũi nào đối diện
- Chương 69 - Chuyện cũ đau lòng
- Chương 71 - Bị anh phát hiện
- Chương 72 - Cự tuyệt chấp nhận
- Chương 75 - Em sao vậy
- Chương 76 - Thảm họa bắt cóc
- Chương 80 - Cú điện thoại cầu cứu
- Chương 81 - Chật vật không chịu nổi
- Chương 86 - Khẩu thị tâm phi
- Chương 92 - Rời đi
- Chương 94 - Xin em lừa dối anh cả đời
- Chương 95 - Đối nghịch lẫn nhau
- Chương 96 - Để cho cô lựa chọn
- Chương 97 - Làm cho anh thấy
- Chương 98 - Anh và Daisy
- Chương 99 - Âm mưu của bà Uông
- Chương 100 - Âm mưu của bà Uông 2
- Chương 101 - Cô ấy là Thích Vi Vi
- Chương 102 - Tâm tư của bà Uông
- Chương 103 - Thông minh bị thông minh hại
- Chương 104 - Khiếp sợ chuyện cũ
- Chương 105 - Kéo dài thời gian
- Chương 106 - Tại sao đối xử với anh như vậy?
- Chương 107 - Em có yêu anh không?
- Chương 108 - Niềm vui của mẹ
- Chương 109 - Thiên Tứ cầu hôn
- Chương 110 - Hai người đàn ông tranh đấu
- Chương 111 - Vi Vi mất tích
- Chương 112 - Lộ tẩy
- Chương 113 - Tình cảm khi hoạn nạn có nhau
- Chương 114 - Trái tim bị dày vò
- Chương 115 - Bị anh tính kế
- Chương 116 - Đínhhôn
- Chương 117 - Lừa gạt
- Chương 118 - Thiên Tứ tức giận
- Chương 119 - Biện pháp của Daisy
- Chương 120 - Em còn nhớ không
- Chương 121 - Lập tức đính hôn
- Chương 122 - Đừng ép em
- Chương 123 - Hẹn ước hai năm
- Chương 124 - Anh phải kết hôn
- Chương 125 - Anh kết hôn
- Chương 132 - Sinh bệnh cũng hạnh phúc
- Chương 141 - Hôn lễ bất đắc dĩ
- Chương 142 - Giả vờ diễn trò
- Chương 143 - Rời đi
- Chương 144 - Vi Vi mất tích
- Chương 145 - Đơn ly hôn
- Chương 146 - Hai cha con kỳ lạ
- Chương 147 - Trong sạch và mạng sống cái nào quan trọng hơn
- Chương 148 - Tìm mẹ
- Chương 149 - Lo lắng bá đạo
- Chương 150 - Cô ở Vân Nam
- Chương 151 - Gặp lại sau khi chia tay
- Chương 152 - Chấp nhận bọn họ
- Chương 153 - Gả cho người có tiền
- Chương 154 - Nhận làm con gái
- Chương 155 - Được yêu thương mà lo sợ
- Chương 156 - Đại kết cục