Chương 81 - Chật vật không chịu nổi
Sở Thiên Lỗi nghe thấy anh nói như vậy liền nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến, nói: "Hạo Thiên, có khi nào là nơi mà một tháng trước chúng ta vừa mới thu mua không?" "Đáng chết... Thiên Lỗi, chúng ta đi thử xem." Uông Hạo Thiên **** bới, vừa lái xe chạy đi, vừa dặn dò cô:"Vi Vi, em chờ anh, anh lập tức đến ngay."
"Anh nhanh lên đi, em sợ lắm." Vi Vi cuộn người lại, cố chống chọi lại với gió lạnh.
"Đừng sợ, nói cho anh biết làm sao mà em trốn được, bọn chúng đâu, chúng có làm gì em không?" Uông Hạo Thiên không ngừng nói chuyện cùng cô qua điện thoại, Sợ Thiên Lỗi lái xe như bay tới vùng ngoại ô mà anh nói.
Hóa ra bọn chúng đã sớm đi mất, không gọi điện cho mình không biết là quên hay cố ý, có điều, hiện giờ đã không còn quan trọng, chỉ cần cô không sao là tốt rồi, giọng nói cũng trở nên mềm nhẹ hơn: "Em còn có thể đi lại không? Nếu em còn sức thì chầm chậm đi tới nơi có nhà chờ bọn anh, em cũng sẽ không phải sợ nữa." Như vậy là an toàn nhất, anh cũng sợ nếu cô cứ ở đó, chẳng may lại gặp nguy hiểm.
"Em còn đi được..." Nghe được anh cổ vũ, Thích Vi Vi miễn cưỡng đứng lên đi vài bước về phía trước...
"Nói cho anh biết, em bị bắt đi như thế nào?" Uông Hạo Thiên không muốn cô cảm thấy sợ hãi, cho nên không ngừng nói chuyện với cô.
Cô vừa đi vừa trả lời: "Lúc tan học, bọn chúng đến nói với em, mẹ có chuyện. Lòng em rối lên, liền theo lên xe của bọn chúng, chờ tới khi em phát hiện đã chậm, em giãy dụa muốn xuống xe, la lên kêu cứu, nhưng bị bọn chúng chụp thuốc mê..."
"Vậy em có biết vì sao bọn chúng bắt em không?" Uông Hạo Thiên hỏi, cô sẽ không biết cô bị bắt vì anh chứ?
"Bọn chúng nói..." Nghĩ tới đây cô cảm thấy thật sự tủi thân.
"Nói cái gì?"
"Nói muốn mang em đi bán ra nước ngoài, kiếm tiền cho bọn chúng." Cho đến bây giờ cô vẫn không rõ vì sao bọn chúng lại nhìn trúng mình, cô cũng không phải quá đẹp, người xinh đẹp hơn cô còn nhiều mà.
"Cái gì?" Uông Hạo Thiên ngây ra, bật cười, bọn chúng cũng biết bịa chuyện để dọa người nha.
"Anh cười cái gì? Cười đã chưa?" Thích Vi Vi có chút tức giận, mình bị hù sợ chết khiếp mà anh còn dám cười...
"Anh cười là cười em quá đơn thuần nha, cô gái ngốc nghếch, em cho là đưa người nhập cư trái phép ra nước ngoài đơn giản vậy sao?" Uông Hạo Thiên thật sự cảm thấy cô ngốc nghếch, nhưng như vậy lại có điểm đáng yêu.
Hả? Cô ngẩn người, anh có ý gì? Chẳng lẽ bọn chúng chỉ dọa mình, hiện tại cẩn thận ngẫm lại, mới thấy sơ hở chồng chất... bọn chúng luôn nói bán mình, lại chỉ có một mình cô, không có thấy 1 người con gái nào khác, nếu bọn chúng thực sự là một tập đoàn, không lẽ nào chỉ kiếm 1 người... kết quả chỉ có một, đó là bọn chúng dọa mình, có điều kết quả này lại làm cô thật vui mừng, ít nhất cô cũng tránh được một kiếp nạn.
"Làm sao vậy? Sao lại không nói chuyện nữa?" Không nghe được tiếng của cô, tim anh không khỏi lại khẩn trương lên.
"Nói cái gì?" Cô hiện giờ thực sự buồn bực.
'Tít... tít... tít...' di động báo hiệu sắp hết pin, cô bất tri bất giác cũng đã tới cửa nhà ai đó, vội vàng nói: "Di động hết pin, em đã tìm được nhà có người rồi..."
Nói còn chưa dứt lời, điện thoại đã tắt, cô cho điện thoại vào túi, đưa tay gõ cửa.
"Muộn rồi, ai còn tới vậy?" Một giọng nói trung niên nhưng khỏe mạnh từ bên trong truyền ra, cửa lập tức được mở, nhìn thấy cô gái trước mặt bộ dáng chật vật, liền cất tiếng hỏi: "Cô tìm ai?"
"Bác ạ, cháu cùng bạn học đi chơi, chẳng may cháu bị lạc đường, lại không thông thạo nơi này nên có chút sợ hãi, có thể cho cháu vào nhà nghỉ chân một chút được không ạ? Bạn cháu sẽ nhanh chóng tới đón cháu thôi ạ." Vi Vi lễ phép nói.
"Hóa ra là vậy, mau vào đi cháu." Bác trai rất nhiệt tình mời cô, cũng không cẩn thận xem xét lời nói của cô có trăm ngàn chỗ hở, nhìn dáng vẻ của ông thật chất phác, thật thiện lương.
"Cám ơn bác." Cô cảm kích nói tiếng cảm ơn, đi theo ông vào trong.
Ông rót một ly nước ấm đưa cho cô: "Cháu gái, có phải đã bị dọa cho kinh sợ hay không? Thực không hiểu nổi các cháu, ở nông thôn, mọi người trăm phương ngàn kế muốn vào thành phố, các cháu lại chạy đến nông thôn này, có cái gì đẹp đâu."
Cô bưng ly nước lên uống, chỉ biết cười mà không biết nên giải thích thế nào, mà có giải thích, chỉ sợ ông nghe không hiểu, huống chi cô cũng không phải thật sự đến đây chơi.
"Cháu à, có đói bụng không, để bác lấy cho cháu chút gì đó nhé." Bác trai nói xong liền đi vào bếp, rất nhanh đã mang ra một đĩa bánh rán, "Không còn thứ gì khác, cháu lót dạ tạm thứ này vậy nha."
"Cám ơn bác ạ." Thích Vi Vi thật sự không nghĩ tới có thể gặp người tốt như ông vậy, xem ra trên đời vẫn còn nhiều người tốt, đã hơn một ngày không có ăn gì, cô không khách sáo nữa, cầm lên ăn như hổ đói, nói cũng thành cà lăm, thật sự đói rồi thì còn lo lắng đến hình tượng gì nữa.
Sở Thiên Lỗi lái xe chầm chậm, nhìn kho hàng trước mắt có vài người, nói: "Kho hàng ở phía trước kìa, có lẽ cô ấy ở trong đó."
Uông Hạo Thiên nhìn xung quanh, thấy duy nhất một nhà còn sáng đèn, nói: "Hẳn là nhà đó, chúng ta qua đó xem đi."
Thích Vi Vi cầm miếng bánh cuối cùng bỏ vào miệng, uống một ngụm trà nóng, chân thành cảm ơn ông: "Cám ơn bác."
Từ ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, lại nghe thấy tiếng anh gọi: "Có ai không? Vi Vi, em có ở bên trong không?"
Anh đến rồi, cô lập tức đứng dậy, không biết vì sao tâm tình lại cực kỳ kích động.
Ông vội vàng ra mở cửa, hẳn là bạn học mà cô nói.
Cửa vừa mở, Uông Hạo Thiên liền đi vào, thấy cô đứng ở cửa, một thân chật vật, đầu tóc rối bời, mặt sưng đỏ, cổ tay đều bị lằn lên vì bị trói bằng dây thừng, quần áo trên người toàn là bùn đất, không hiểu sao lại thấy đau xót.
Thích Vi Vi nhìn thấy anh, không hiểu vì sao cảm thấy thật sự ủy khuất, lập tức nhào vào ngực anh, cảm nhận vòng ôm quen thuộc ấm áp của anh, toàn bộ sợ hãi đều trong khoảnh khắc nhìn thấy anh biến mất không dấu vết.
"Không sao, không sao... chúng ta về nhà thôi..." Uông Hạo Thiên an ủi cô, ôm cô đi về xe.
Cô chỉ nhấc đầu, tựa sát vào ngực anh, tay nắm chặt lấy áo anh.
Sở Thiên Lỗi thấy bộ dáng chật vật của cô, nhưng ít nhất còn may là vẫn sống, từ trong ví lấy ra một nghìn tệ đặt lên bàn, mỉm cười nói: "Bác à, cảm ơn lòng tốt của bác, tạm biệt."
Bác trai nhìn thấy tiền mới vội vàng đuổi theo, xe đã đi mất rồi, nắm chặt tiền trong tay, có chút kích động nghĩ, chẳng lẽ đây chính là người tốt sẽ được báo đáp.
- Chương 1 - Mẹ điên rồi
- Chương 2 - Đánh anh một bạt tai
- Chương 3 - Một trăm vạn
- Chương 4 - Rõ ràng rành mạch
- Chương 5 - Khóc bất lực
- Chương 6 - Tấm lòng ấm áp
- Chương 7 - Có lòng tốt nhắc nhở
- Chương 8 - Dẹp bỏ tự tôn
- Chương 9 - Nén giận
- Chương 10 - Thẹn quá hóa giận
- Chương 11 - Bất đắc dĩ
- Chương 12 - Nảy sinh một kế
- Chương 13 - Vu oan giá họa
- Chương 14 - Bán mình tại hộp đêm
- Chương 15 - Bán mình tại hộp đêm 2
- Chương 16 - Một trăm năm mươi vạn
- Chương 17 - Thiện ý nói dối
- Chương 18 - Thiện ý nói dối 2
- Chương 19 - Trả tiền
- Chương 20 - Để anh chăm sóc em
- Chương 21 - Vào ở bệt thự
- Chương 22 - Oan gia ngõ hẹp
- Chương 23 - Uy hiếp đê tiện
- Chương 24 - Tránh né đêm đầu tiên
- Chương 25 - Đồng giường cộng chẩm
- Chương 26 - Nổi giận
- Chương 27 - Tự làm tự chịu
- Chương 28 - Bất đắc dĩ thỏa hiệp
- Chương 29 - Tại sao anh không mặc quần áo
- Chương 30 - Trao đổi với nhau
- Chương 31 - Điều tra cô ấy
- Chương 32 - Anh yêu em
- Chương 33 - Hạnh phúc ngọt ngào
- Chương 34 - Đàn ông vô tình
- Chương 35 - Chọc giận cô
- Chương 36 - Lỡ tay đâm bị thương
- Chương 37 - Hoảng hốt lo sợ
- Chương 38 - Giúp anh ấy tắm rửa
- Chương 39 - Không cởi quần lót
- Chương 40 - Cuộc hẹn tối nay
- Chương 41 - Thiện ý nói dối
- Chương 42 - Đổi phương thức khác
- Chương 43 - Tình yêu dưới gốc cây Sơn Trà
- Chương 44 - Anh ấy là anh họ của Tiếu Tiếu
- Chương 45 - Không thể tự bào chữa
- Chương 46 - Điên cuồng nhục nhã
- Chương 47 - Từ bỏ giãy dụa
- Chương 48 - Tiếu Tiếu kinh ngạc
- Chương 49 - Hết đường xoay sở
- Chương 50 - Xuất hiện người khác
- Chương 51 - Coi trọng
- Chương 52 - Người phụ nữ bí ẩn
- Chương 53 - Anh không thuộc về em
- Chương 54 - Tham gia tiệc rượu
- Chương 55 - Tự mình say mê
- Chương 56 - Bữa tiệc của kẻ có tiền
- Chương 57 - Mở rộng tầm mắt
- Chương 58 - Ngoài dự đoán của mọi người
- Chương 59 - Cố ý phóng đãng
- Chương 60 - Chơi với lửa có ngày chết cháy
- Chương 61 - Cô náo loạn đủ chưa
- Chương 62 - Thực sự uống say
- Chương 63 - Vô tình hấp dẫn
- Chương 64 - Hoàn thành giao dịch
- Chương 66 - Trò chơi thế thân
- Chương 67 - Vô lực phản kháng
- Chương 68 - Không mặt mũi nào đối diện
- Chương 69 - Chuyện cũ đau lòng
- Chương 71 - Bị anh phát hiện
- Chương 72 - Cự tuyệt chấp nhận
- Chương 75 - Em sao vậy
- Chương 76 - Thảm họa bắt cóc
- Chương 80 - Cú điện thoại cầu cứu
- Chương 81 - Chật vật không chịu nổi
- Chương 86 - Khẩu thị tâm phi
- Chương 92 - Rời đi
- Chương 94 - Xin em lừa dối anh cả đời
- Chương 95 - Đối nghịch lẫn nhau
- Chương 96 - Để cho cô lựa chọn
- Chương 97 - Làm cho anh thấy
- Chương 98 - Anh và Daisy
- Chương 99 - Âm mưu của bà Uông
- Chương 100 - Âm mưu của bà Uông 2
- Chương 101 - Cô ấy là Thích Vi Vi
- Chương 102 - Tâm tư của bà Uông
- Chương 103 - Thông minh bị thông minh hại
- Chương 104 - Khiếp sợ chuyện cũ
- Chương 105 - Kéo dài thời gian
- Chương 106 - Tại sao đối xử với anh như vậy?
- Chương 107 - Em có yêu anh không?
- Chương 108 - Niềm vui của mẹ
- Chương 109 - Thiên Tứ cầu hôn
- Chương 110 - Hai người đàn ông tranh đấu
- Chương 111 - Vi Vi mất tích
- Chương 112 - Lộ tẩy
- Chương 113 - Tình cảm khi hoạn nạn có nhau
- Chương 114 - Trái tim bị dày vò
- Chương 115 - Bị anh tính kế
- Chương 116 - Đínhhôn
- Chương 117 - Lừa gạt
- Chương 118 - Thiên Tứ tức giận
- Chương 119 - Biện pháp của Daisy
- Chương 120 - Em còn nhớ không
- Chương 121 - Lập tức đính hôn
- Chương 122 - Đừng ép em
- Chương 123 - Hẹn ước hai năm
- Chương 124 - Anh phải kết hôn
- Chương 125 - Anh kết hôn
- Chương 132 - Sinh bệnh cũng hạnh phúc
- Chương 141 - Hôn lễ bất đắc dĩ
- Chương 142 - Giả vờ diễn trò
- Chương 143 - Rời đi
- Chương 144 - Vi Vi mất tích
- Chương 145 - Đơn ly hôn
- Chương 146 - Hai cha con kỳ lạ
- Chương 147 - Trong sạch và mạng sống cái nào quan trọng hơn
- Chương 148 - Tìm mẹ
- Chương 149 - Lo lắng bá đạo
- Chương 150 - Cô ở Vân Nam
- Chương 151 - Gặp lại sau khi chia tay
- Chương 152 - Chấp nhận bọn họ
- Chương 153 - Gả cho người có tiền
- Chương 154 - Nhận làm con gái
- Chương 155 - Được yêu thương mà lo sợ
- Chương 156 - Đại kết cục