Chương 29 - Đường chia cắt số mệnh
Tôi không kể với Ninh Hiên chuyện mình lên gặp hiệu trưởng. Tôi cho rằng không nên khiến cả hai cùng phải bận tâm đến chuyện này. Từ đó, tôi bắt đầu giảm thiểu việc tiếp xúc trực tiếp với Ninh Hiên ở trường, ra sức đóng vai một cô giáo nghiêm túc chính trực.
Ninh Hiên cũng không có ý kiến gì, rất ăn ý phối hợp với tôi tránh tai mắt thiên hạ.
Khi cảm thấy vụ bê bối này đã nhạt dần, tôi có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi, thì một hôm, bỗng cô Vưu báo thầy tổ trưởng tìm tôi. Tôi đến gặp thầy tổ trưởng, thầy nói thực ra vẫn là hiệu trưởng muốn gặp tôi, thầy chỉ là người đưa tin trung gian. Thế là tôi lại đến gặp thầy hiệu trưởng. Sau màn chào hỏi hết mực cung kính, thầy hiệu trưởng nói: "Cô Tô, thực ra không phải tôi tìm cô mà là ngài thư ký Đường đây có chuyện muốn nói với cô!"
Lúc này tôi mới phát hiện ra trong phòng hiệu trưởng, còn có một người nữa.
Ngày hôm đó chính là vạch chia cắt trong số mệnh của tôi.
Ngày hôm đó, hiệu trưởng nói: Không phải tôi tìm cô mà là ngài thư ký Đường đây có chuyện muốn nói với cô.
Ngày hôm đó, tôi được thư ký Đường trông rất quen nhưng không thể nhớ ra đã từng gặp ở đâu, lấy xe con đưa đến một nơi khác.
Ngày hôm đó, tôi đã nếm trải thời khắc nhục nhã nhất trong cuộc đời.
Ngày hôm đó về đến nhà, tôi chui vào chăn khóc nức nở. Khóc đến đứt từng khúc ruột, khóc đến không thiết sống, chỉ muốn chết ngay lập tức.
Nhưng cuối cùng tôi quyết định không tìm đến cái chết. Tôi phải gắng gượng kéo dài chút hơi tàn sống tiếp. Cho dù từ nay con tim coi như đã chết, nhưng vì tất cả những người tôi yêu, tôi phải kiên cường sống tiếp.
Khóc hết nước mắt tôi bắt đầu bò dậy bật máy vi tính, vào mạng.
Tôi cần làm ba việc.
Làm xong ba việc này nước mắt tôi lại tiếp tục trào ra như vỡ đê.
Nước mắt giàn giụa, tôi lấy điện thoại nhắn tin cho Ninh Hiên: "Tôi muốn đến thành phố D ngắm biển."
Ninh Hiên nhắn lại ngay: "Bao giờ?"
Tôi nói: "Cuối tuần này, tức là ngày mai, có được không?"
Ninh Hiên trả lời: "Được. Anh đưa em đi."
Tôi nói: "Xin lỗi, Ninh Hiên, tôi quá tùy tiện phải không?"
Ninh Hiên nói: "Tô Nhã, anh yêu chính tính tùy tiện đó của em. Tô Nhã, anh yêu cách em tùy tiện với anh. Tô Nhã, anh yêu em!"
Tôi nằm trên giường, ôm điện thoại khóc nức nở, không cảm giác được gì ngoài nỗi đau và ngạt thở.
Tôi nói với bố mẹ là muốn nghỉ cuối tuần ở nhà Tiêu Tiêu. Sau đó tôi nói qua với Tiêu Tiêu một tiếng nhờ nó bao che giúp rồi cùng Ninh Hiên đáp máy bay đến thành phố D.
Vì chưa đến mùa nghỉ mát nên thời gian này cũng không có mấy khách đến đây du lịch.
Xuống máy bay, trước tiên tôi và Ninh Hiên tìm một nhà nghỉ thuê phòng. Cô nhân viên lễ tân hỏi chúng tôi thuê muốn thuê mấy phòng?
Không đợi Ninh Hiên lên tiếng, tôi nói luôn: "Một phòng."
Nhận chìa khóa phòng từ tay cô nhân viên lễ tân, lòng tôi như đã hạ quyết tâm sắt đá.
Cất hành lý vào trong phòng xong tôi kéo ngay Ninh Hiên ra bờ biển chụp ảnh.
Tôi độc chiếm chiếc máy ảnh, ra sức chụp thật nhiều. Trong mỗi bức ảnh, giữa cảnh trời biển xanh ngát bao la, Ninh Hiên tuy cười hơi gượng gạo và có chút mắc cỡ nhưng trông vẫn đẹp trai như thường. Dường như hắn chính là tinh hoa của đại dương rộng lớn hóa thân thành con người, mang nụ cười mê hồn, đánh cắp trái tim tôi.
Hắn cũng muốn chụp ảnh cho tôi, nhưng tôi không đồng ý, "Không được, hôm nay chụp cậu, mai sẽ chụp tôi!"
Hắn bật cười nói: "Chụp ảnh cũng phải phân chia ngày nam ngày nữ à?"
Tôi gật đầu: "Đúng! Phải chia!"
Hắn cười bất lực trước kiểu lý sự của tôi: "Được! Được rồi! Ai bảo anh đã nói yêu cái tính tùy tiện của em! Hôm nay chiều ý em đấy!"
Tôi cười ngả vào lòng hắn, áp mặt lên ngực hắn, nhân lúc hắn không để ý, lau vội giọt nước mắt vừa lăn ra từ khóe mắt lên áo hắn.
Buổi tối khi về đến phòng, Ninh Hiên hỏi tôi: "Ai tắm trước đây?"
Tôi nhìn hắn, nói rành mạch từng từ: "Chúng ta cùng tắm!"
Hắn lập tức đờ người kinh ngạc, mở to mắt nhìn tôi nói: "Em đùa anh."
Tôi cũng mở to mắt nhìn thẳng vào mắt hắn nói: "Em nói thật."
Hắn đưa tay lên cởi cúc áo tôi, nói: "Chắc chắn em đang đùa anh!"
Tôi cũng đưa tay ra cởi cúc áo hắn, nói: "Em nói thật trăm phần trăm."
Động tác của cả hai đều trở nên kích thích dữ dội, nhịp thở càng lúc càng gấp gáp.
Đôi môi hắn áp tới, tôi ngẩng mặt lên đón nhận. Từng chiếc áo, chiếc quần lần lượt bị cởi bỏ, cơ thể chúng tôi dần hiện ra trước mặt nhau.
...
Ngày hôm sau tôi không để Ninh Hiên chụp ảnh mình như đã hứa, cũng không cho hắn cơ hội nhớ ra chuyện này. Cả ngày tôi chỉ quấn lấy hắn trên chiếc giường to đùng trong nhà nghỉ.
Nhân lúc yên ắng tôi áp vào người hắn thì thầm hỏi: "Ninh Hiên, anh nói xem, lỡ đâu sau này chúng mình không thể ở bên nhau thì sao?"
Hắn ôm tôi thật chặt, hai cánh tay siết chặt đến nỗi làm tôi đau thấu xương. Hắn nói: "Đồ ngốc, làm gì có chuyện đó. Chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau, cả đời này chúng mình sẽ mãi ở bên nhau!"
Tôi vùi mặt vào lòng hắn, len lén khóc thầm.
Trước sẩm tối, chúng tôi ra sân bay chuẩn bị về nhà. Ở sân bay Ninh Hiên chợt nhớ vẫn chưa ra biển chụp ảnh cho tôi, bảo tôi đưa máy ảnh chụp bù ở đây. Tôi không đưa, nói máy ảnh hết pin rồi. Hắn liền lấy điện thoại ra chụp rất nhiều kiểu.
Chụp xong, hắn vừa mở ra xem vừa khúc khích cười. Hắn nói: "Bà xã tôi ăn ảnh quá!"
Từ tối hôm qua hắn bắt đầu gọi tôi là "bà xã".
Tôi nhìn hắn cười, nói: "Xóa đi, xóa ngay, độ phân giải của điện thoại thấp lắm, chụp chẳng đẹp gì cả! Đợi sạc đầy pin máy ảnh rồi chụp lại sau!"
Ninh Hiên nhướng mày nói: "Ai nói không đẹp? Trong này là cô gái đẹp nhất trần đời đấy!"
Tôi nhìn hắn, gượng cười, nụ cười đắng chát xen lẫn ngọt ngào. Trước khi nước mắt trào ra, tôi vội quay mặt đi, khẽ nói: "Đồ ngốc!"
Đồ ngốc! Lưu lại nhiều ảnh thế làm gì! Sau này cậu nhìn lại chúng chỉ thêm đau khổ thôi!
Ninh Hiên vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau thì thầm: "Dám nói anh ngốc à? Hư quá! Có biết thằng ngốc này yêu em nhiều lắm không!"
Hắn không nhìn thấy nước mắt tôi không kím nén nổi lại tuôn trào.
Sau khi xuống máy bay, tôi biết có đau khổ bịn rịn lưu luyến đến mấy cũng không thể kéo dài mãi được. Vì thế tôi tàn nhẫn hạ quyết tâm, kiếm một cái cớ.
Tôi xị mặt ra, nói: "Ninh Hiên, anh mau xóa hết ảnh trong điện thoại đi, không đẹp."
Ninh Hiên tủm tỉm cười nói: "Anh thấy đẹp, anh không xóa."
Tôi nhăn nhó mặt mày, nói: "Anh có xóa không, anh không xóa là em bực mình đấy."
Ninh Hiên vẫn cười, đáp: "Ồ, thế em cứ bực mình đi, để anh xem em bực thế nào nào?"
Tôi quyết tâm phải tỏ ra thật phẫn nộ, lớn tiếng quát hắn: "Ninh Hiên, cậu nghĩ tôi ngủ với cậu rồi là cầm chắc tôi không bỏ được cậu, bắt đầu ức hiếp tôi, không nghe lời tôi phải không?"
Ninh Hiên lập tức sững người kinh ngạc. Nhất định hắn tưởng mình vừa bị sấm dội, hoặc chính tôi bị dội sấm. Hắn ngạc nhiên hỏi tôi: "Tô Nhã, em sao thế?"
Tôi tiếp tục ngang ngược nói: "Ninh Hiên, nói luôn đi, rốt cuộc hôm nay cậu có xóa mấy cái ảnh đó đi không?"
Ninh Hiên cũng không bình tĩnh nổi nữa.
Dù hắn có lớn trước tuổi đến đâu, thì vẫn là đại thiếu gia trưởng thành trong một gia đình có gia thế tốt đẹp, khả năng chịu đựng và khoan dung đối với những chuyện cãi vã vô lý tuy có thể có, nhưng một gã trai chưa đến hai mươi như hắn, đang trong giai đoạn nông nổi đầy kiêu căng, khả năng khoan dung chịu đựng có thì có thật nhưng thực sự không đủ lớn. Huống hồ tôi lại đang cố tình làm hắn tức điên lên.
Thế nên, Ninh Hiên không bình tĩnh nổi nữa.
- Chương 1 - Lần đầu gặp oan gia
- Chương 2 - Ngoảnh đầu lại chạm trán
- Chương 3 - Bắt chuyện
- Chương 4 - Sững sờ
- Chương 5 - Muốn chia tay anh
- Chương 6 - Gặp Ninh Hiên trong bữa tiệc
- Chương 7 - Bị thằng nhóc cưỡng hôn
- Chương 8 - Hắn không đi chọc
- Chương 9 - Hắn không trốn học
- Chương 10 - Yêu tinh trong đêm tối
- Chương 11 - Câu nói ám chỉ
- Chương 12 - Chúng ta không thể
- Chương 13 - Hắn dứt khoát bỏ đi
- Chương 14 - Rung động rồi đau lòng
- Chương 15 - Kẻ làm vườn của ai
- Chương 16 - Hắn đã quay lại
- Chương 17 - Đầu hàng hắn
- Chương 18 - Trốn làm và bùng học
- Chương 19 - Hiên đẹp trai và Nhã Nhã
- Chương 20 - Đã biết lòng anh
- Chương 21 - Hắn là kinh dị
- Chương 22 - Tiếng hát kinh dị
- Chương 23 - Chỉ được thích anh
- Chương 24 - Nhận định của Tiêu Tiêu
- Chương 25 - Bố mẹ phát hiện
- Chương 26 - Tin đồn
- Chương 27 - Bữa tiệc chia tay
- Chương 28 - Hiệu trưởng gọi gặp
- Chương 29 - Đường chia cắt số mệnh
- Chương 30 - Thà chia tay đi
- Chương 31 - Thời gian quá vội vàng
- Chương 32 - Anh là bóng ma trong lòng em
- Chương 33 - Tình bạn vĩ đại
- Chương 34 - Nói thật và trừng phạt
- Chương 35 - Gặp lại sau bao năm
- Chương 36 - Khoảng cách xa nhất
- Chương 37 - Không ăn lại cỏ đã nhai
- Chương 38 - Nhiệm vụ của Tô Nhã
- Chương 39 - Lại gọi tên anh
- Chương 40 - Trợ lý đặc biệt nhàn hạ
- Chương 41 - Nụ cười xấu xí
- Chương 42 - Hương vị của nụ hôn
- Chương 43 - Làm tổn thương anh lần nữa
- Chương 44 - Lá thư của Trác Hạo
- Chương 45 - kẻ lừa đảo đáng thương
- Chương 46 - Cô gái tóc đuôi gà
- Chương 47 - Hắn từng ngoảnh lại
- Chương 48 - Xao lòng
- Chương 49 - Vẫn không thể được ư?
- Chương 50 - Ai làm tổn thương ai?
- Chương 51 - Khi nào mới quên được anh
- Chương 52 - Số trời đã định
- Chương 53 - Linh hồn đáng thương
- Chương 54 - Đau thương mà sung sướng
- Chương 55 - Ai là bóng ma của ai?
- Chương 56 - Xin nghỉ sáng đi
- Chương 57 - Mắc nợ anh
- Chương 58 - Nguyện năm chặt tay
- Chương 59 - Tặng em trái tim này
- Chương 60 - Canh giấc mơ cho em
- Chương 61 - Lại định bỏ đi sao?
- Chương 62 - Xảy ra chuyện gì?
- Chương 63 - Bí mật của năm đó
- Chương 64 - Thay anh lựa chọn
- Chương 65 - Ngoảnh lại đã hai năm
- Chương 66 - Cố nhân tìm đến
- Chương 67 - Anh chỉ muốn yêu em
- Chương 68 - Hạnh phúc sau đám cưới
- Chương 69 - Quay lại làm giáo viên
- Chương 70 - Bữa tiệc cùng đồng nghiệp mới
- Chương 71 - Sóng gió sau đám cưới
- Chương 72 - Cố chấp là một loại bệnh
- Chương 73 - Trái tim cậu thanh niên
- Chương 74 - Đừng khóc, anh yêu em
- Chương 75 - Ngoại truyện - Tâm sự