Đoạn kết
Chuyện của ba anh em chúng tôi đại khái là như vậy. Về sau, đương nhiên cũng còn xảy ra những chuyện thú vị hoặc đau buồn khác, nhưng đó là chuyện sau này.
Tôi quyết định ở lại thành phố Trùng Khánh, làm việc là vì Hồ Khả. Tôi không đi, đương nhiên Mai Mai, An An cũng không đi. Vậy là mẹ đành chuyển đến sống với chúng tôi.
Xin tiết lộ một chuyện, em gái An An lấy chồng! Đám cưới rất vui! Năm hai mươi hai tuổi, nó kết hôn với chàng trai vốn là nhạc công đã chuyển sang nghề tốc ký. Tôi lấy làm ngạc nhiên bởi cô em không dễ an phận này lại lấy chồng nhanh đến thế.
Trong tiệc cưới An An, tôi quay sang Hồ Khả ngày càng ương ngạnh, nói nhỏ: "Hay là chúng mình cũng làm đám cưới luôn?"
Tôi bị nàng giẫm vào chân một cái đau điếng. Nàng càng ngày càng khó tính, tôi đành rút lui.
Người thay đổi nhiều nhất là Mai Mai. Đầu tiên là thay đổi ngoại hình. Hãy tưởng tượng Mai Mai đột nhiên đến hiệu làm đầu thay đổi kiểu tóc, cũng để mái bờm, giống hệt An An. Còn tôi thì đang cố tập làm chú rể.
Sự chuyển biến thứ hai của Mai Mai là bắt đầu chấp nhận Hồ Khả. Nó mỉm cười với Hồ Khả, vẫn là nụ cười "nhãn hiệu" Mai Mai: dịu dàng, êm đềm như mặt nước mùa thu khiến Hồ Khả không thể không thốt lên: "Trời ơi, em đừng cười nụ cười thục nữ như vậy làm chị cũng thấy nao long!"
Mai Mai lại càng hay cười.
Hồ Khả nói: "Mai Mai không giống người phàm trần, sau này tìm chồng cho cô ấy cả nhà chúng ta phải "kiểm duyệt" thật kỹ mới được." Lúc đó A Thụ cũng ở đấy, chẳng hiểu sao vô duyên vô cớ lại đỏ mặt. Chúng tôi phạt rượu hắn vì tội đỏ mặt không lý do.
Quyết định này được tôi và An An ủng hộ. Tuy nhiên, đến bây giờ Mai Mai vẫn chưa có bạn trai, mẹ thường ôm nó vào lòng vỗ về: "Chỉ có Mai Mai là tâm lý nhất, biết mẹ cô đơn, muốn sống với mẹ thêm vài năm nữa, đâu có giống hai anh em mày, đứa nào cũng vừa lớn lên là đã tấp tểnh lấy vợ lấy chồng." Lời phàn nàn của mẹ không bao giờ hết, tuy nhiên, trong đó có cả sự mãn nguyện và hạnh phúc.
Hôm cưới An An, khách rất đông, rất nhiều tặng phẩm, trong đó có cả quà tặng của chị gái Mai Mai.
Mai Mai cười, thận trọng lấy ra một bao diêm cũ đựng trong cái hộp màu đỏ. Mọi người đều phấn khởi, háo hức, tưởng trong đó là vật báu gì, chạy ùa lại xem, ai ngờ chỉ có một con ve sầu ướp khô.
Thực vô vị!
Nhìn thấy cái hộp và con ve sầu, An An ôm chầm lấy chị, bật khóc.
Nguyên nhân thế nào tôi không được rõ, chỉ đoán đó là bí mật riêng của họ, bí mật thuộc về hai chị em song sinh không ai biết.
..:: HẾT ::..
- Phần 1 - Khế ước
- Chương 1 - Tâm sự của tôi
- Chương 2 - Hồ Khả
- Chương 3 - Kẹo đắng
- Chương 4 - Mai Mai
- Chương 5 - Tiên nữ ở ban công
- Chương 6 - Em là con mèo lang thang của tôi
- Chương 7 - Em đã trở về
- Chương 8 - Trận mưa bất ngờ
- Chương 9 - Trận ốm
- Chương 10 - Địa đàng vẫn còn
- Chương 11 - Anh sẽ tìm ngọn đèn cho em
- Chương 12 - Nằm viện
- Chương 13 - Những lời phàn nàn của mẹ
- Chương 14 - Phụ nữ và bóng đá
- Chương 15 - Phụ nữ rất khó chiều
- Chương 16 - Thay đổi
- Chương 17 - Tháng Sáu
- Chương 18 - Tạm biệt Tháng Bảy
- Chương 19 - Thất nghiệp
- Chương 20 - Mùa hè
- Chương 21 - Mùa hè của dục vọng
- Chương 22 - Thời gian
- Chương 23 - Tình khó phai
- Chương 24 - Em có nên tố cáo chị
- Chương 25 - Chị là Lâm Đại Ngọc
- Chương 26 - Ký ức
- Chương 27 - Đêm đổ máu
- Chương 28 - Bé con
- Chương 29 - Nỗi buồn
- Chương 30 - Mùa thu đa sự
- Chương 31 - Đêm không bình yên
- Chương 32 - Thổ lộ
- Chương 33 - Nụ hôn cuối
- Chương 34 - Đối mặt
- Chương 35 - Sự thật
- Chương 36 - Tâm tư
- Chương 37 - Tình yêu?
- Chương 38 - Chị em
- Chương 39 - Người thân
- Chương 40 - Mùa hoa dành dành
- Đoạn kết