Chương 204 - Chia tay
Tống Thiệu Vân nhìn Triệu Hi Thành bước về phía mình mà lòng bối rối hoảng hốt. Cô ta đứng lên, lắp bắp nói:
- Em... em cũng chỉ là... có ý tốt...
Triệu Hi Thành lạnh lùng nói:
- Em có ý tốt thật sao? Anh nhớ rõ là đã từng nói với em rằng đừng có nhiều chuyện.
Tống Thiệu Vân cúi đầu trông rất đáng thương:
- Nhưng thấy gấu của Thế Duy đã cũ nên em mới định đổi cái mới cho nó... em thực sự không ngờ là sẽ thành ra thế này...
Nói xong, cô sợ hãi bước lên trước hai bước, nắm lấy tay áo Hi Thành, ngẩng đầu, dùng ánh mắt giống hệt ánh mắt Thiệu Lâm mà nhìn anh với vẻ tội nghiệp:
- Hi Thành, anh tha thứ cho em đi, lần sau sẽ không có chuyện này nữa.
Cô ta rất có kinh nghiệm, bất kể Hi Thành có giận thế nào, chỉ cần trưng ra bộ mặt này thì sẽ chẳng sao nữa. Tống phu nhân nhìn cô ta như vậy thì sự chán ghét lộ rõ. Mà Bạch Tư Mẫn thì nhìn cô ta đầy vẻ khinh thường.
Chu Thiến ngồi bên giường Thế Duy, lẳng lặng nhìn bọn họ.
Triệu Hi Thành nhìn thấy vẻ mặt của cô ta thì quả thật có chút mềm lòng nhưng nhớ lại khi nãy Thế Duy khóc lóc thảm thiết như vậy thì sự mềm lòng đó biến mất không còn giấu vết
Thế Duy cần một người mẹ thực lòng quan tâm, yêu thương chứ không phải là một người mẹ bề ngoài tương tự nhưng chẳng coi nó ra gì. Không thể cứ tiếp tục thế này, chuyện này anh đã kéo dài quá lâu rồi, đã đến lúc nên chấm dứt.
Triệu Hi Thành nhìn quanh, Tống phu nhân và Bạch Tư Mẫn đều tò mò nhìn chuyện phát triển còn Chu Thiến chỉ mở to mắt nhìn anh
Nơi này không phải là chỗ để nói chuyện, bất kể thế nào, quả thật mình đã cho cô ta quá nhiều hi vọng. Chuyện này anh có trách nhiệm lớn, lúc cuối cùng này anh cũng không muốn để cô bị quá khó xử.
Triệu Hi Thành nắm chặt cổ tay Tống Thiệu Vân, lôi cô ra khỏi phòng bệnh:
- Em đi theo anh!
Tống phu nhân vươn cổ nhìn theo, mãi đến khi không còn thấy bóng dáng bọn họ thì mới quay đầu. Bà phân nộ hỏi con dâu:
- Hi Thành làm sao thế?
Bạch Tư Mẫn lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Chu Thiến cũng nhìn ra cửa phòng nghĩ thầm: Rốt cuộc Hi Thành muốn làm gì đây? Qua chuyện lần này anh hẳn là nên phát hiện Thiệu Vân thực sự không thích hợp làm mẹ của Thế Duy chứ?
Triệu Hi Thành kéo Tống Thiệu Vân đến một vườn hoa nhỏ trong bệnh viện. Đến chỗ vắng anh mới buông tay cô ta ra. Tống Thiệu Vân xoa xoa cổ tay mình rồi sẵng giọng:
- Hi Thành, anh làm đau tay em
Hai mắt lại cảnh giác nhìn anh. Vẻ trịnh trọng của Hi Thành khiến cô có dự cảm không hay. Cô ta ngập ngừng, còn muốn giải thích chuyện vừa rồi:
- Hi Thành, khi nãy em...
Còn chưa nói xong, Triệu Hi Thành đã quyết đoán ngắt lời cô ta, sau đó nói một câu khiến cô ta ngây ngẩn người.
- Thiệu Vân, chúng ta chấm dứt đi
Đôi mắt đen của anh lạnh nhạt nhìn cô:
- Thiệu Vân, chúng ta không hợp...
Trong phút chốc, mặt Tống Thiệu Vân tái mét, đôi mắt như ngọc kinh hoảng:
- Vì sao, Hi Thành, sao anh đột nhiên lại nói lời chia tay! Là vì em có ý tốt mua gấu mới cho Thế Duy sao? Hi Thành, đây chẳng phải là chuyện quá nhỏ để mà chia tay!
Cô ta hoảng sợ đến độ lắp bắp:
- Em... em sẽ xin lỗi Thế Duy, về sau em sẽ... sẽ không động vào đồ của nó nữa. Em... em đi đây
Nói xong vội vã quay đi
Triệu Hi Thành giữ chặt cô ta từ phía sau rồi kéo cô ta quay lại đối mặt với mình, lạnh lùng nói:
- Thiệu Vân, có một số điều anh vốn không định nói nhưng nghĩ em hiểu nhưng giờ xem ra, không nói rõ thì em sẽ không biết. Thực sự em tốt với Thế Duy sao? Xuất phát điểm của em là từ cái gì? Em khinh anh không hiểu sao? Thiệu Vân, cho tới giờ em chưa từng thực lòng quan tâm đến Thế Duy. Nếu em thực sự quan tâm đến nó thì sẽ không thể không biết con gấu đó quan trọng với nó đến mức nào. Em tự cho là đúng là đi lấy lòng nó chứ chẳng phải là thực lòng quan tâm. Thiệu Vân, anh cần một người vợ có thể thực lòng quan tâm đến Thế Duy, đặt Thế Duy trong lòng. Giờ xem ra, em không thích hợp.
Tống Thiệu Vân vội kéo tay anh:
- Em cũng rất muốn quan tâm đến nó nhưng nó luôn không chịu thân cận với em, em có cách gì? Hi Thành, anh cho em chút thời gian được không, nhất định em có thể làm được.
Triệu Hi Thành nhẹ nhàng gỡ tay cô ta:
- Anh không muốn tiếp tục kéo dài nữa, điều này với hai chúng ta đều không phải là chuyện tốt! Chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gia rồi, đã đến lúc mỗi người đi theo con đường thích hợp với chính mình. Hơn nữa sở dĩ Thế Duy không gần gũi với em chẳng phải vì em không chân thành với nó sao? Em nhìn Chu Thiến đi, cô ấy vì sao có thể khiến Thế Duy đối xử tốt như thế, chắc hôm nay em cũng thấy rồi đấy
Anh thoáng dừng lại rồi nói:
- Cứ như thế đi! Chờ lúc em kết hôn, anh sẽ tặng em lễ vật lớn coi như là bồi thường
Mỗi một câu nói của Triệu Hi Thành khiến sắc mặt Tống Thiệu Vân tái đi một phần. Sau khi nghe anh nói xong, cô ta mới cười lạnh:
- Nói đến nói đi còn chẳng phải vì anh thay lòng đổi dạ. Mấy hôm trước còn hứa hẹn sẽ đính hôn với em. Được bao lâu rồi? Anh nhanh quên lời hứa của chính mình thế sao?
Triệu Hi Thành giận tái mặt:
- Tống Thiệu Vân, tôi cho là tôi đã nói rõ với cô rồi. Cô còn cố lôi chuyện vụn vặt vào để nói thì tôi cũng hết cách. Hơn nữa... tôi nói đính hôn với cô lúc nào! Tôi chỉ nói là sẽ suy nghĩ chuyện này chứ chưa bao giờ nói chắc chắn. Được rồi, đã nói đến nước này, hai nhà chúng ta đều là nhà thế gia, tôi không mong sẽ nói ra những lời khó nghe làm cho nhau khó xử
Nói xong, Triệu Hi Thành hờ hững lướt qua cô ta mà quay về phòng bệnh
Còn chưa đi được hai bước, chợt nghe Tống Thiệu Vân phẫn nộ hét:
- Là vì Chu Thiến! Vì cô ra đúng không?
Tống Thiệu Vân dù sao cũng là một tiểu thư trong mắt mọi người, Triệu Hi Thành đã nói đến thế thì cô ta cũng chẳng còn mặt mũi nào mà níu kéo nữa. Nhưng cô ta đã phí bao công sức với anh, kết quả chỉ là công dã tràng. Điều này chẳng những khó ăn khó nói với cha mà bản thân cũng rất không cam lòng. Điều khiến cô ta không chịu được chính là mình lại bại trong tay bảo mẫu chẳng có gì bằng mình. Mà đáng giận là bảo mẫu đó cũng chẳng coi mình ra gì. Điều này là sự đả kích nặng nề. Cô ta vất vả lắm mới thoát khỏi bóng ma của hai chữ "con gái riêng" mà có được sự kiêu hãnh, tự tin của thiên kim tiểu thư.
Sao cô ta có thể trơ mắt nhìn sự thật là một bảo mẫu nho nhỏ lại dễ dàng cướp đi thứ mà cô ta cố gắng đạt được đó.
Triệu Hi Thành nghe cô ta nhắc tới Chu Thiến, chậm rãi xoay người sang chỗ khác, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tống Thiệu Vân, mắt chiếu ra ánh sáng lạnh ghê người:
- Sao lại nhắc đến cô ấy, liên quan gì đến cô ấy. Mỗi từ mỗi chữ đều lạnh như băng.
Tống Thiệu Vân đến gần anh, ngẩng đầu nhìn thẳng anh, đôi mắt luôn dịu dàng như nước lại bắn ra sự ác độc
- Sao? Không cho tôi nhắc đến cô ta? Không dám thừa nhận sao? Thừa nhận anh động lòng với người con gái khác ngoài chị tôi! Thừa nhận anh động lòng với kẻ thấp kém! Cô ta có gì tốt mà đáng để anh bỏ qua tôi! Cô ta có là gì? Chỉ là một bảo mẫu! Dẫn đi đâu còn chẳng khiến người ta chê cười sao? Dựa vào khuôn mặt, thân phận của cô ta, xách giày cho tôi cũng không xứng...
Một tiếng bốp vang lên cắt ngang những lời nói cay độc của cô ta. Lòng bàn tay Triệu Hi Thành nóng ran. Anh chỉ vào cô ta, mắt như phun lửa, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tống Thiệu Vân, coi như hôm nay tôi thấy rõ bộ mặt thật của cô! Cô có tư cách gì mà làm nhục Chu Thiến. Theo tôi thấy, Chu Thiến hơn cô ngàn vạn lần! Cô kiêu ngạo cái gì? Là thân phận con gái riêng? Hay là khuôn mặt đã qua dao kéo kia? Cô nghĩ rằng tôi không biết cô đã phẫu thuật thẩm mỹ? Lúc trước tôi bỏ qua nhưng giờ vừa nhìn thấy mặt cô thì đã thấy ghê tởm! Cô cho dù sửa cho giống Thiệu Lâm nhưng cô không thể trở thành Thiệu Lâm được. Dùng chính câu của cô thôi, cô ngay cả xách giày cho cô ấy cũng không xứng!
Vốn Triệu Hi Thành không muốn biến mọi thứ thành thế này. Tống Thiệu Vân không phải là Văn Phương, không phải muốn làm gì cũng được. Phía sau cô ta là Tống gia, cũng phải nể mặt Tống Trí Hào một chút. Hơn nữa dù sao mình và cô ta cũng từng qua lại, cũng nhờ cô ta giúp mình vượt qua thời điểm khó khăn nhất. Tuy rằng cô ta vẫn có mưu tính của chính mình nhưng chẳng sao, anh cũng từng được an ủi không ít. Nhưng giờ anh đã chắc chắn một điều rằng cô ta không phải là sự lựa chọn đúng đắn thì sao phải tiếp tục? Anh nghĩ lịch sự giải quyết để giữ thể diện cho hai bên. Nhưng cô ta luôn dịu dàng như vậy mà cũng có thể xé mặt nạ, lăng mạ Chu Thiến. Anh nghe xong mà lửa giận dâng lên, phẫn nộ không thể kìm nén, rốt cuộc không thể giữ vững lí trí mà vung tay lên tát cô ta một tát.
Anh mặc kệ cái gì Tống gia với cả Tống Trí Hào. Lăng mạ Chu Thiến thì phải trả giá. Đánh rồi tính! Chẳng có gì mà anh không đối phó được.
Tống Thiệu Vân ôm mặt, giận đến run người, mặt đỏ bừng lên. Mỗi lời Triệu Hi Thành nói như kim châm vào tim cô ta. Chỉ vì một con tiện nhân mà làm nhục cô ta như thế. Còn động thủ đánh cô ta! Điều này dù thế nào cô ta cũng không nhịn được. Chẳng phải là một thằng đàn ông thôi sao, còn chưa lấy nhau mà! Nhưng cô ta sẽ không để bọn họ được thoải mái.
- Triệu Hi Thành, anh dám đánh tôi! Anh cáu gì chứ! Là vì tôi nói trúng tâm sự của anh, anh thẹn quá hóa giận sao? Phiền anh còn mặt mũi mà nhắc đến chị tôi! Anh có tư cách gì mà nhắc đến chị ấy! Anh bớt ở đây giả trang tình thánh nữa đi! Anh thực sự yêu chị tôi sao? Yêu mà cũng thay lòng đổi dạ thế này. Thế mà chị tôi còn không tiếng tính mạng mình vì anh. Vì cứu anh mà chị ấy đã chết rồi. Nhưng còn anh? Chẳng qua mới hai năm mà đã quên sạch chị ấy, đi yêu thương một con bé đê tiện. Thì ra đây chính là cái gọi là tình yêu vĩ đại! Quá buồn cười rồi! Triệu Hi Thành, anh là kẻ dối trá, vong ân phụ nghĩa! Tôi không chấp nhận nổi anh! Loại đàn ông như anh tôi cũng chẳng thèm!
Cô ta trừng mắt nhìn anh mà nói ra từng câu từng chữ như là dùng hết sức lực. Giọng nói như nghiến răng mà ra. Nặng nề, sắc bén như dao đâm vào ngực anh.
Sắc mặt Triệu Hi Thành trở nên trắng bệch như tờ giấy, lời nói của Tống Thiệu Vân tựa như xát muối vào vết thương anh đã cố quên. Nỗi đau đớn đến thấu tim rốt cuộc không thể trốn tránh, làm cho anh không thể không nhìn vào vết thương đó. Mồ hôi lạnh chảy xuống thái dương, ngực anh phập phồng, lòng đau khổ khiến anh không thở nổi.
- Chương 1 - Tai nạn
- Chương 2 - Linh hồn của Chu Thiến bám vào phu nhân nhà giàu
- Chương 3 - Ông chồng Triệu Hi Thành họa thủy
- Chương 4 - Tống Thiệu Lâm không hạnh phúc
- Chương 5 - Tình nhân của chồng
- Chương 6 - Sự dịu dàng bất ngờ
- Chương 7 - Lần đầu đến nhà họ Triệu
- Chương 8 - Cậu em chồng Triệu Hi Tuấn đẹp trai
- Chương 9 - Trở về nhà lớn
- Chương 10 - Nhược điểm của Triệu Hi Thành
- Chương 11 - Nấm càng đẹp thì độc tính càng cao
- Chương 12 - Là đàn bà của Triệu Hi Thành tôi thì phải ở bên cạnh tôi
- Chương 13 - Về sau không cho phép em cười với người đàn ông nào khác
- Chương 14 - Tôi dựa vào chính mình
- Chương 15 - Tần Tranh 1
- Chương 16 - Tần Tranh 2
- Chương 17 - Tiệc rượu
- Chương 18 - Có lẽ chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa
- Chương 19 - KIều Tranh 1
- Chương 20 - Kiều Tranh 2
- Chương 21 - Lửa giận bừng bừng
- Chương 22 - Cô vĩnh viễn là đàn bà của Triệu Hi Tuấn tôi
- Chương 23 - Vũ khí bí mật 1
- Chương 24 - Chỉnh Triệu Hi Thành thê thảm
- Chương 25 - Chỉnh Triệu Hi Thành thê thảm 2
- Chương 26 - Đổ bệnh nặng
- Chương 27 - Nói chuyện lúc sáng sớm
- Chương 28 - Nói chuyện lúc sáng sớm 2
- Chương 29 - Sức quyến rũ không giảm
- Chương 30 - Điều Văn Phương đi 1
- Chương 31 - Gặp lại Kiều Tranh 1
- Chương 32 - Gặp lại Kiều Tranh 2
- Chương 33 - Gặp lại Kiều Tranh 3
- Chương 34 - Gặp lại Kiều Tranh 4
- Chương 35 - Mình sẽ li hôn
- Chương 36 - Điều Văn Phương đi 2
- Chương 37 - Siêu sao Tuấn Hi 1
- Chương 38 - Siêu sao Tuấn Hi 2
- Chương 39 - Siêu sao Tuấn Hi 3
- Chương 40 - Sự phiền não của Hi Tuấn
- Chương 41 - Về muộn
- Chương 42
- Chương 43 - Cuộc sống của phu nhân hào môn
- Chương 44 - Tìm chút việc mà làm
- Chương 45 - Học nghề
- Chương 46
- Chương 47 - Kế hoạch của Văn Phương 1
- Chương 48 - Kế hoạch của Văn Phương 2
- Chương 49 - Kế hoạch của Văn Phương 3
- Chương 50 - Chuyện cũ 1
- Chương 51 - Hại người không lợi mình
- Chương 52 - Nhật ký của Tống Thiệu Lâm
- Chương 53
- Chương 54 - Trường học
- Chương 55 - Bí mật của Hi Tuấn bị bại lộ
- Chương 56 - Sự lựa chọn của Hi Tuấn
- Chương 57 - Say rượu tỏ tình
- Chương 58 - Cô ta chết còn hơn tôi chết
- Chương 59 - Lòng Chu Thiến hỗn loạn
- Chương 60 - Cao nhân
- Chương 61 - Cái xác không hồn
- Chương 62 - Rốt cuộc không thể quay về
- Chương 63 - Anh sẽ luôn ở sau lưng em
- Chương 64 - Bản thân chết
- Chương 65 - Đến bên anh
- Chương 66 - Tình cảm bí ẩn nơi đáy lòng
- Chương 67 - Con đường của chúng ta
- Chương 68 - Cuộc sống tràn ngập ánh mặt trời
- Chương 69 - Khao khát hạnh phúc
- Chương 70 - Cuộc sống hạnh phúc
- Chương 71 - Gặp Văn Phương
- Chương 72
- Chương 73 - Yến hội 1
- Chương 74 - Yến hội 2
- Chương 75 - Yến hội 3
- Chương 76 - Xử lý
- Chương 77 - Giấu diếm
- Chương 78 - Lựa chọn
- Chương 79 - Tranh chấp
- Chương 80 - Khiêu vũ
- Chương 81 - Đối sách với Văn Phương
- Chương 82 - Chân tướng
- Chương 83 - Phẫn nộ
- Chương 84 - Mơ hồ
- Chương 85 - Mặt đỏ mặt trắng
- Chương 86 - Uy hiếp
- Chương 87 - Bỏ đi
- Chương 88 - Sương đêm
- Chương 89 - Tống gia
- Chương 90 - Tống phu nhân
- Chương 91 - Lợi ích củ Tống gia
- Chương 92 - Nói chuyện 1
- Chương 93 - Nói chuyện 2
- Chương 94 - Chủ trọ kỳ quái
- Chương 95 - Cạnh tranh
- Chương 96 - Quán Bar
- Chương 97 - Triệu Hi Thành trong bóng tối
- Chương 98 - Em sống tốt chứ
- Chương 99 - Tình cảm anh dành cho em mãi mãi không thay đổi
- Chương 100 - Nam nữ phối hợp
- Chương 101 - Cảnh giác
- Chương 102 - Gặp lại Triệu Hi Tuấn
- Chương 103 - Tình hình gần đây của Hi Tuấn
- Chương 104 - Trả giá
- Chương 105 - Chứng bệnh nghĩ mình bị hãm hại
- Chương 106 - Ánh trời chiều
- Chương 107 - Hoàn toàn
- Chương 108 - Sẩy thai 1
- Chương 109 - Sẩy thai 2
- Chương 110 - Sẩy thai 3
- Chương 111 - Ác mộng 1
- Chương 112 - Ác mộng 2
- Chương 113 - Ảnh chụp
- Chương 114 - Nắm giữ hạnh phúc
- Chương 115 - Cái gọi là tôn trọng
- Chương 116 - Cùng nhau cố gắng
- Chương 117 - Không thể hiểu
- Chương 118 - Vỡ vụn
- Chương 119 - Hào quang
- Chương 120 - Ôm
- Chương 121 - Giương cung bạt kiếm
- Chương 122 - Thương
- Chương 123 - Thế giới nhỏ
- Chương 124 - Sắc thái
- Chương 125 - Cạnh tranh
- Chương 126 - Bộc lộ bản thân
- Chương 127 - Kiểm điểm
- Chương 128 - Cùng đi mua sắm
- Chương 129 - Chuyện gái bao
- Chương 130 - Triệu Hi Thành nổi giận
- Chương 131 - Không thể cúi đầu
- Chương 132
- Chương 133 - Hẹn hò
- Chương 134 - Khắc y
- Chương 135 - Thành bại
- Chương 136 - Âm mưu đen tối
- Chương 137 - Bài kiểm tra cuối cùng
- Chương 138 - Vì sao xảy ra sự cố
- Chương 139 - Công bằng
- Chương 140 - Nhu tình mật ý
- Chương 141 - Trợ lý thực tập khác lạ
- Chương 142 - Dạy dỗ 1
- Chương 143 - Dạy dỗ 2
- Chương 144 - Giải quyết
- Chương 145 - Xử phạt
- Chương 146 - Tai họa ngầm
- Chương 147 - Vương tử
- Chương 148 - Dạ yến 1
- Chương 149 - Dạ yến 2
- Chương 150 - Dạ yến 3
- Chương 151 - Vang động
- Chương 152 - Biến cố
- Chương 153 - Máu mủ tình thâm
- Chương 154 - Cùng nhau đối mặt
- Chương 155 - Họp báo
- Chương 156
- Chương 157 - Có thai
- Chương 158 - Phỏng vấn
- Chương 159 - Thi tuyển
- Chương 160 - Kẻ bịt mặt
- Chương 161 - Kế hoạch
- Chương 162 - Manh mối
- Chương 163 - Nghĩ cách cứu viện
- Chương 164 - Một lưới bắt hết
- Chương 165 - Đau đớn
- Chương 166 - Châu Châu
- Chương 167 - Về nhà 1
- Chương 168 - Về nhà 2
- Chương 169 - Người một nhà
- Chương 170 - Cách trở
- Chương 171 - Gặp lại Tiểu Mạt
- Chương 172 - Người phụ nữ phiền phức
- Chương 173 - Thế Duy
- Chương 174 - Gặp lại Hi Thành
- Chương 175 - Hàng nhái
- Chương 176 - Bế cái nào
- Chương 177 - Bảo mẫu
- Chương 178 - Mẹ cười
- Chương 179 - Chuyện cũ
- Chương 180 - Mâu thuẫn
- Chương 181 - Chuyển vào Triệu gia
- Chương 182 - Quế tẩu
- Chương 183 - Thất vọng
- Chương 184 - Tâm cơ
- Chương 185 - Khiêu khích
- Chương 186 - Hi Tuấn về nhà
- Chương 187 - Ánh trăng
- Chương 188 - Mệt mỏi
- Chương 189 - Ràng buộc
- Chương 190 - Chơi đụng xe
- Chương 191 - Mua chuộc
- Chương 192 - Mê hoặc
- Chương 193 - Đồ sứ và mảnh ngói
- Chương 194 - Bảo mẫu và thiếu gia
- Chương 195 - Phòng
- Chương 196 - Bỏ qua
- Chương 197 - Kỳ thi toàn quốc
- Chương 198 - Bị ốm
- Chương 199 - Rung động
- Chương 200 - Ngọt ngào
- Chương 201 - Mâu thuẫn
- Chương 202 - Tiêm
- Chương 203 - Khuyên nhủ
- Chương 204 - Chia tay
- Chương 205 - Thổ lộ
- Chương 206 - Tự sát
- Chương 207 - Quá khứ
- Chương 208 - Hòa nhau
- Chương 209 - Giá họa
- Chương 210 - Mắc bẫy
- Chương 211 - Ánh lệ
- Chương 212 - Đuổi việc
- Chương 213 - Mục tiêu
- Chương 214 - Trống vắng
- Chương 215 - Buổi biểu diễn thời trang
- Chương 216 - Sóng ngầm lại nổi
- Chương 217 - Bữa ăn khó chịu
- Chương 218 - Ác mộng
- Chương 219 - Đi dạo phố
- Chương 220 - Không thể khống chế
- Chương 221 - Cuộc thi lớn
- Chương 222 - Ác khẩu
- Chương 223 - Bất ngờ
- Chương 224 - Người mẫu
- Chương 225 - Phòng hóa trang
- Chương 226 - Tăng hạng
- Chương 227 - Nhất thời hồ đồ
- Chương 228 - Chống đối
- Chương 229 - Vua hạng chót
- Chương 230 - Tạo hình cuộc sống hàng ngày
- Chương 231
- Chương 232 - Trận chung kết
- Chương 233 - Đổ dầu vào lửa
- Chương 234 - Kết thúc hoàn mỹ
- Chương 235 - Chê cười
- Chương 236 - Nửa năm sau
- Chương 237 - Động đất
- Chương 238 - Dư chấn
- Chương 239 - Lời nói tận đáy lòng trong màn đêm 1
- Chương 240 - Lời nói tận đáy lòng trong màn đêm 2
- Chương 241 - Em là Thiệu Lâm
- Chương 242 - Ngọt ngào trong đổ nát
- Chương 243 - Thoát hiểm
- Chương 244 - Tỉnh lại
- Chương 245 - Khảo nghiệm
- Chương 246 - Tiệc sinh nhật
- Chương 247 - Chấp nhận
- Chương 248 - Nồng nàn
- Chương 249 - Hôn lễ 1
- Chương 250 - Hôn lễ 2
- Chương 251 - Động phòng
- Phiên ngoại - Chu Thiến
- Phiên ngoại - Hi Tuấn