Chương 192 - Mê hoặc
Chu Thiến ở bên nghe Thế Duy nói, nhìn cậu bé khóc đau lòng như vậy, lòng vừa chua xót vừa đau. Nhìn thấy cậu bé có tình cảm sâu đậm với mình như vậy thì lại cảm thấy rất vui mừng, hận không thể lập tức ôm Thế Duy vào lòng mà nói cho thằng bé biết rằng mình là mẹ của nó.
Nhưng giờ cô không thể nói gì được, chỉ có thể ở một bên yên lặng an ủi cậu bé.
Triệu Hi Thành nghe Thế Duy nói xong thì lập tức hiểu, nhất định là cô ta tự cho là đúng mà nói hươu nói vượn trước mặt Thế Duy mới khiến Thế Duy đau lòng như vậy
Nhưng chính mình quả thật đã từng nói sẽ nghĩ đến chuyện đính hôn với cô ta. Lúc nói lời này cảm thấy Thế Duy còn nhỏ, có lẽ sẽ không hiểu nhưng giờ xem ra, không nghĩ đến cảm xúc của Thế Duy là việc làm đáng thất bại nhất của anh. Chuyện này phải nghĩ thêm mới được.
Triệu Hi Thành lạnh lùng nhìn Tống Thiệu Vân, cô ta bị ánh mắt của anh nhìn mà bất giác thụt lùi về phía sau hai bước, máu trong người như đông lạnh lại. Miệng cô ta giật giật, muốn cười lại không cười được:
- Hi Thành, em... em không cố ý nói thế...
Hi Thành không trả lời cô ta, im lặng xoay người đi về phía trước, sau đó nói với Thế Duy trong lòng:
- Đừng khóc, Thế Duy, lúc nào cha cũng cần mẹ.
Thế Duy ngẩng đầu, mắt sưng đỏ lên:
- Thật không?
Hi Thành kiên định gật đầu:
- Thật đó! Trừ phi Thế Duy đồng ý, nếu không cha sẽ không để cho ai làm mẹ của Thế Duy nữa
Thân thể mềm mại của Tống Thiệu Vân chấn động, không biết lời này của Triệu Hi Thành có ý gì, có thể là anh dỗ dành trẻ con cũng nên. Dù sao giờ bên cạnh anh cũng chỉ có mình, ngoài mình ra anh có thể lấy ai? Vừa nghĩ thế thì cô ta mới an tâm lại một chút.
Thế Duy nghe cha nói xong thì mới thoải mái, cậu bé tựa vào lòng cha, vô tình quét mắt qua Chu Thiến đang nhìn mình với vẻ quan tâm, môi Thế Duy giật giật, định nói gì đó nhưng lại thôi
Triệu Hi Tuấn đi đến bên cạnh Thế Duy dỗ dành:
- Thế Duy đừng buồn, chú đưa con đi chơi đu quay xoay tròn trong cái chén được không? Thú vị lắm đó.
- Ngồi chén xoay?
Thế Duy dần quên chuyện không vui, mắt đầy sự tò mò nhìn Hi Tuấn
- Ừ, chơi vui lắm, chỉ cần Thế Duy không khóc thì chú sẽ đưa Thế Duy đi chơi
Thế Duy vội nói:
- Thế Duy nín rồi!
Nói xong còn lấy tay quệt nước mắt, nhìn cậu bé nín khóc rồi mỉm cười, ba người đều mỉm cười theo
Tống Thiệu Vân đi theo sau chẳng qua để ý. Cô thấy Hi Thành không nói gì mình thì khẽ thở dài một hơi nhưng giờ Hi Thành lại coi cô ta như không khí thì lại cảm thấy khó chịu hơn bị trách mắng
Cô ta thở dài, không hiểu vì sao mình phải chịu tủi thân như thế. Mình tốt xấu gì thì cũng là thiên kim tiểu thư, , tuy rằng không phải do Tống phu nhân sinh ra nhưng từ nhỏ đến lớn cũng đều sống cẩm y ngọc thực, còn đi du học nước ngoài, muốn gả vào nhà giàu có cũng chẳng khó gì. Nhưng vì mình và Thiệu Lâm có vài phần giống nhau nên mới bị cha vừa dỗ vừa ép đi phẫu thuật thẩm mỹ. Chịu nhiều đau khổ như vậy nhưng nếu là vì Hi Thành thì cô ta cũng chấp nhận. Vốn tưởng rằng có thể thuận lợi mà gả vào Triệu gia, gả cho người đàn ông vừa tuấn tú vừa giàu có kia, đồng thời cũng giúp mẹ được tự hào, hai chữ con riêng phai nhạt đi. Rõ ràng đã rất thuận lợi nhưng sao giờ lại thành ra thế này?
Thật sự không nuốt trôi cơn tức này, có nên buông tay không? Nhưng mình đã trả giá nhiều như vậy, mắt thất sẽ thành công, thực sự không cam lòng mà buông tay. Đem người đàn ông tốt như vậy dâng cho người khác? Đây không phải là điều Tống Thiệu Vân sẽ làm, hơn nữa cũng khó ăn khó nói với cha. Mọi vinh quang của mình đều là từ cha mà có, đắc tội ông thì cũng có nghĩa là mọi bất hạnh đều bắt đầu
Hừ, còn Chu Thiến kia nữa, cũng dám không coi cô ra gì, thân phận nhỏ nhoi mà cũng dám chống đối cô, nhất định phải nghĩ cách thu thập cô ta, nếu không, thực sự không thể nuốt trôi cơn tức này được
Tống Thiệu Vân oán hận nghĩ
Ba người Triệu Hi Thành đi đến chỗ chơi chén xoay, trò chơi này không quá nguy hiểm, chỉ cần có người lớn quản lý thì có thể cho trẻ em chơi
Một chén có hai chỗ ngồi. Triệu Hi Tuấn bế Thế Duy ngồi trên một cái chén. Triệu Hi Thành ngồi trên cái chén khác. Chu Thiến nhìn mà không biết nên làm sao, phía sau, Tống Thiệu Vân đang định ngồi vào bên Triệu Hi Thành thì lại nghe Triệu Hi Thành nói với Chu Thiến:
- Cô còn không ngồi vào đi, thất thần cái gì?
Lòng Chu Thiến vui vẻ, đương nhiên là chấp nhận, vội vàng lướt qua Tống Thiệu Vân mà ngồi xuống bên Triệu Hi Thành trước mặt cô ta, sau đó thắt dây an toàn cẩn thận
Sắc mặt Tống Thiệu Vân vô cùng khó coi nhưng là Hi Thành nói nên không thể phát tác, lòng nghĩ chắc hẳn Hi Thành là giận chuyện vừa này nên cũng không coi ra gì. Cô ta lườm Chu Thiến một cái rồi lui ra ngoài. Muốn cô đường đường là Tống tiểu thư đi ngồi cùng người xa lạ sao? Cô chẳng thèm!
Sau khi Tống Thiệu Vân lui ra ngoài, người quản lý bắt đầu mở máy, những chiếc chén đủ màu sắc rực rỡ bắt đầu xoay tròn. Chu Thiến gắt gao nắm chặt tay vịn, tuy rằng đã thắt dây an toàn nhưng vẫn có chút cảm giác mất thăng bằng
Chu Thiến nhìn Triệu Hi Thành một cái, anh mặt không đổi sắc nhìn về phía trước, không biết là đang nghĩ gì, bàn tay thon dài nắm lấy tay vịn, vững như Thái Sơn. Anh như cũng cảm nhận được ánh mắt của Chu Thiến, bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt sáng quắc nhìn cô chằm chằm.
Chu Thiến bị anh bắt gặp, lòng hoảng hốt, như thể đang rình mò lại bị người bắt gặp, thật sự rất xấu hổ. Muốn quay đi thì quá lộ liễu nhưng đối phương lại nhìn cô cười thoải mái rồi thong dong quay đầu đi, làm như không có chuyện gì, thế nhưng lòng anh lại trở nên kinh hoảng, tim đập như nổi trống
Chu Thiến quay sang, cố ý không nhìn anh nữa nên không biết Triệu Hi Thành đột nhiên lại khẽ mỉm cười, tựa như hàn mai nở rộ trong đất trời băng tuyết, cực kì động lòng người
Những điều này Chu Thiến đều không biết nhưng Tống Thiệu Vân lại thấy rõ. Cô nắm chặt lấy lan can, lòng dâng lên nhiều cảm giác không ổn.
Ban đầu cái chén chỉ xoay chầm chậm nhưng càng về sau xoay càng nhanh, người ngồi trong bắt đầu ngã trái ngã phải
Chu Thiến lo lắng nhìn về phía Thế Duy, thấy Triệu Hi Tuấn bế cậu bé rất chắc, hơn nữa còn thắt dây an toàn thì mới an tâm. Thế Duy như thể không hề sợ hãi, cậu nhóc luôn hưng phấn hò reo, hiển nhiên là đã quên chuyện không vui vừa rồi ra tận chín tầng mây. Nhìn thấy Thế Duy lại tươi cười, Chu Thiến cũng mỉm cười theo.
Chu Thiến chỉ chú ý đến Thế Duy, không hề để ý đến cái chén đang xoay đến lúc nhanh nhất, khi cái chén hạ xuống, Chu Thiến không chuẩn bị sẵn sang, người hoàn toàn mất khống chế, tuy rằng đã thắt dây an toàn nhưng vẫn không tự chủ được mà đổ người sang một bên. Lần này, lại bổ nhào vào lòng Triệu Hi Thành.
Chu Thiến dựa vào lồng ngực quen thuộc này, chóp mũi tràn ngập hơi thở nam tính quen thuộc kia. Đó vốn là người đàn ông cùng chung chăn gối với cô, bọn họ đã cùng trải qua chuyện thân mật nhất nhưng giờ Chu Thiến lại vì cái ôm này mà hoảng loạn, ngượng ngùng, ngay cả cô cũng cảm thấy khó tin
Cô mất đi sự bình tĩnh thường nhật, miệng lắp bắp nói:
- Xin lỗi
Tay chân luống cuống định ngồi dậy cũng không hay biết rằng tim anh cũng đập loạn. Vừa mới ngồi dậy thì cái chén lại xoay mạnh, Chu Thiến hoàn toàn không khống chế được mà lại ngã vào lòng anh. Lúc này, cô quẫn đến độ không nói được gì, cả người nóng bừng như thiêu cháy, tim cũng sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Triệu Hi Thành thú vị nhìn Chu Thiến, lúc này cô hoàn toàn mất đi sự trấn tĩnh bình thường, lo lắng bối rối, ngượng ngùng, đối lập với đêm đó cô thẳng thắn phản bác mình. Giờ cô khiến anh có cảm giác muốn trêu đùa. Anh chỉ biết là, tâm tình của anh lúc này rất thoải mái, anh mong thấy cô càng thêm quẫn bách. Anh vươn tay vòng ôm vòng quanh người cô khẽ nói:
- Cẩn thận
Vòng ôm ấm áp, hơi thở quen thuộc, lời nói dịu dàng khiến Chu Thiến hoảng hốt, tựa như lại quay về quá khứ hạnh phúc bên anh. Cô kìm lòng không đậu mà ngẩng đầu lên nhìn anh
Đôi mắt đen to như phủ một lớp sương mỏng manh, đầy vẻ mơ hồ, hai má ửng hồng càng khiến da dẻ cô thêm trắng nõn, như thể chỉ chạm vào là có thể chảy nước. Bình thường chiếc mũi tròn không quá thanh tú giờ ửng hồng, trông rất đáng yêu. Đôi môi đầy đặn kiều diễm, trong veo như nước... khiến người ta nhìn mà kìm lòng không đậu muốn...
Quanh mình, mọi thứ như biến mất, xung quanh trở nên an tĩnh lại, trong thế giới của anh chỉ còn lại đôi mắt dịu dàng, đôi môi như cánh hồng kia. Đầu óc anh trống rỗng, tình cảnh này như kích thích đến tận đáy lòng khiến cho anh không tự chủ được mà trầm mê...
- A!
Đột nhiên bên cạnh có tiếng thét chói tai, phá tan thế giới yên tĩnh của Triệu Hi Thành, anh đột nhiên bừng tỉnh lại, lúc này mới phát hiện, khoảng cách giữa anh và Chu Thiến quá gần, gần đến độ anh có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của cô.
Anh vội vàng ngẩng đâu, trong mắt đầy sự trấn tĩnh và mê muội, không biết đã xảy ra chuyện gì. Sau đó anh bối rối đẩy mạnh Chu Thiến ra
Tim anh đập loạn, cả người như bị lửa thiêu đốt, ngực thở phập phồng, cơn xúc động quen thuộc thổi quét anh. Anh cố gắng điều chỉnh nhịp thở, nhìn về phía trước, không nhìn Chu Thiến lấy một lần
Chu Thiến bị anh đẩy mạnh mà ngã qua một bên, sự va chạm đau đớn khiến cô tỉnh táo lại. Cô vịn lên thành chén, mắt mở to, mặt vẫn ửng hồng, tim đập thình thịch
Vừa rồi...... Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Là Hi Thành muốn hôn cô sao? Hay là mọi thứ chỉ là ảo giác của cô?
Lòng cô lộn xộn, kích động, khẩn trương, ngọt ngào, ngượng ngùng, hạnh phúc...... Các loại cảm xúc hỗn tạp khiến cô hoàn toàn không để ý được rõ ràng, cũng chẳng dám nhìn Triệu Hi Thành thêm lần nào nữa
Hai người cứ yên lặng như vậy, mỗi người có tâm sự riêng, mãi cho đến lúc trò chơi kết thúc cũng chẳng nói thêm được gì
Cách đó không xa, đôi mắt to xinh đẹp của Tống Thiệu Vân nhìn chằm chằm bọn họ, đôi mắt như ngọc lưu ly chiếu ra tia sáng đáng sợ....
- Chương 1 - Tai nạn
- Chương 2 - Linh hồn của Chu Thiến bám vào phu nhân nhà giàu
- Chương 3 - Ông chồng Triệu Hi Thành họa thủy
- Chương 4 - Tống Thiệu Lâm không hạnh phúc
- Chương 5 - Tình nhân của chồng
- Chương 6 - Sự dịu dàng bất ngờ
- Chương 7 - Lần đầu đến nhà họ Triệu
- Chương 8 - Cậu em chồng Triệu Hi Tuấn đẹp trai
- Chương 9 - Trở về nhà lớn
- Chương 10 - Nhược điểm của Triệu Hi Thành
- Chương 11 - Nấm càng đẹp thì độc tính càng cao
- Chương 12 - Là đàn bà của Triệu Hi Thành tôi thì phải ở bên cạnh tôi
- Chương 13 - Về sau không cho phép em cười với người đàn ông nào khác
- Chương 14 - Tôi dựa vào chính mình
- Chương 15 - Tần Tranh 1
- Chương 16 - Tần Tranh 2
- Chương 17 - Tiệc rượu
- Chương 18 - Có lẽ chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa
- Chương 19 - KIều Tranh 1
- Chương 20 - Kiều Tranh 2
- Chương 21 - Lửa giận bừng bừng
- Chương 22 - Cô vĩnh viễn là đàn bà của Triệu Hi Tuấn tôi
- Chương 23 - Vũ khí bí mật 1
- Chương 24 - Chỉnh Triệu Hi Thành thê thảm
- Chương 25 - Chỉnh Triệu Hi Thành thê thảm 2
- Chương 26 - Đổ bệnh nặng
- Chương 27 - Nói chuyện lúc sáng sớm
- Chương 28 - Nói chuyện lúc sáng sớm 2
- Chương 29 - Sức quyến rũ không giảm
- Chương 30 - Điều Văn Phương đi 1
- Chương 31 - Gặp lại Kiều Tranh 1
- Chương 32 - Gặp lại Kiều Tranh 2
- Chương 33 - Gặp lại Kiều Tranh 3
- Chương 34 - Gặp lại Kiều Tranh 4
- Chương 35 - Mình sẽ li hôn
- Chương 36 - Điều Văn Phương đi 2
- Chương 37 - Siêu sao Tuấn Hi 1
- Chương 38 - Siêu sao Tuấn Hi 2
- Chương 39 - Siêu sao Tuấn Hi 3
- Chương 40 - Sự phiền não của Hi Tuấn
- Chương 41 - Về muộn
- Chương 42
- Chương 43 - Cuộc sống của phu nhân hào môn
- Chương 44 - Tìm chút việc mà làm
- Chương 45 - Học nghề
- Chương 46
- Chương 47 - Kế hoạch của Văn Phương 1
- Chương 48 - Kế hoạch của Văn Phương 2
- Chương 49 - Kế hoạch của Văn Phương 3
- Chương 50 - Chuyện cũ 1
- Chương 51 - Hại người không lợi mình
- Chương 52 - Nhật ký của Tống Thiệu Lâm
- Chương 53
- Chương 54 - Trường học
- Chương 55 - Bí mật của Hi Tuấn bị bại lộ
- Chương 56 - Sự lựa chọn của Hi Tuấn
- Chương 57 - Say rượu tỏ tình
- Chương 58 - Cô ta chết còn hơn tôi chết
- Chương 59 - Lòng Chu Thiến hỗn loạn
- Chương 60 - Cao nhân
- Chương 61 - Cái xác không hồn
- Chương 62 - Rốt cuộc không thể quay về
- Chương 63 - Anh sẽ luôn ở sau lưng em
- Chương 64 - Bản thân chết
- Chương 65 - Đến bên anh
- Chương 66 - Tình cảm bí ẩn nơi đáy lòng
- Chương 67 - Con đường của chúng ta
- Chương 68 - Cuộc sống tràn ngập ánh mặt trời
- Chương 69 - Khao khát hạnh phúc
- Chương 70 - Cuộc sống hạnh phúc
- Chương 71 - Gặp Văn Phương
- Chương 72
- Chương 73 - Yến hội 1
- Chương 74 - Yến hội 2
- Chương 75 - Yến hội 3
- Chương 76 - Xử lý
- Chương 77 - Giấu diếm
- Chương 78 - Lựa chọn
- Chương 79 - Tranh chấp
- Chương 80 - Khiêu vũ
- Chương 81 - Đối sách với Văn Phương
- Chương 82 - Chân tướng
- Chương 83 - Phẫn nộ
- Chương 84 - Mơ hồ
- Chương 85 - Mặt đỏ mặt trắng
- Chương 86 - Uy hiếp
- Chương 87 - Bỏ đi
- Chương 88 - Sương đêm
- Chương 89 - Tống gia
- Chương 90 - Tống phu nhân
- Chương 91 - Lợi ích củ Tống gia
- Chương 92 - Nói chuyện 1
- Chương 93 - Nói chuyện 2
- Chương 94 - Chủ trọ kỳ quái
- Chương 95 - Cạnh tranh
- Chương 96 - Quán Bar
- Chương 97 - Triệu Hi Thành trong bóng tối
- Chương 98 - Em sống tốt chứ
- Chương 99 - Tình cảm anh dành cho em mãi mãi không thay đổi
- Chương 100 - Nam nữ phối hợp
- Chương 101 - Cảnh giác
- Chương 102 - Gặp lại Triệu Hi Tuấn
- Chương 103 - Tình hình gần đây của Hi Tuấn
- Chương 104 - Trả giá
- Chương 105 - Chứng bệnh nghĩ mình bị hãm hại
- Chương 106 - Ánh trời chiều
- Chương 107 - Hoàn toàn
- Chương 108 - Sẩy thai 1
- Chương 109 - Sẩy thai 2
- Chương 110 - Sẩy thai 3
- Chương 111 - Ác mộng 1
- Chương 112 - Ác mộng 2
- Chương 113 - Ảnh chụp
- Chương 114 - Nắm giữ hạnh phúc
- Chương 115 - Cái gọi là tôn trọng
- Chương 116 - Cùng nhau cố gắng
- Chương 117 - Không thể hiểu
- Chương 118 - Vỡ vụn
- Chương 119 - Hào quang
- Chương 120 - Ôm
- Chương 121 - Giương cung bạt kiếm
- Chương 122 - Thương
- Chương 123 - Thế giới nhỏ
- Chương 124 - Sắc thái
- Chương 125 - Cạnh tranh
- Chương 126 - Bộc lộ bản thân
- Chương 127 - Kiểm điểm
- Chương 128 - Cùng đi mua sắm
- Chương 129 - Chuyện gái bao
- Chương 130 - Triệu Hi Thành nổi giận
- Chương 131 - Không thể cúi đầu
- Chương 132
- Chương 133 - Hẹn hò
- Chương 134 - Khắc y
- Chương 135 - Thành bại
- Chương 136 - Âm mưu đen tối
- Chương 137 - Bài kiểm tra cuối cùng
- Chương 138 - Vì sao xảy ra sự cố
- Chương 139 - Công bằng
- Chương 140 - Nhu tình mật ý
- Chương 141 - Trợ lý thực tập khác lạ
- Chương 142 - Dạy dỗ 1
- Chương 143 - Dạy dỗ 2
- Chương 144 - Giải quyết
- Chương 145 - Xử phạt
- Chương 146 - Tai họa ngầm
- Chương 147 - Vương tử
- Chương 148 - Dạ yến 1
- Chương 149 - Dạ yến 2
- Chương 150 - Dạ yến 3
- Chương 151 - Vang động
- Chương 152 - Biến cố
- Chương 153 - Máu mủ tình thâm
- Chương 154 - Cùng nhau đối mặt
- Chương 155 - Họp báo
- Chương 156
- Chương 157 - Có thai
- Chương 158 - Phỏng vấn
- Chương 159 - Thi tuyển
- Chương 160 - Kẻ bịt mặt
- Chương 161 - Kế hoạch
- Chương 162 - Manh mối
- Chương 163 - Nghĩ cách cứu viện
- Chương 164 - Một lưới bắt hết
- Chương 165 - Đau đớn
- Chương 166 - Châu Châu
- Chương 167 - Về nhà 1
- Chương 168 - Về nhà 2
- Chương 169 - Người một nhà
- Chương 170 - Cách trở
- Chương 171 - Gặp lại Tiểu Mạt
- Chương 172 - Người phụ nữ phiền phức
- Chương 173 - Thế Duy
- Chương 174 - Gặp lại Hi Thành
- Chương 175 - Hàng nhái
- Chương 176 - Bế cái nào
- Chương 177 - Bảo mẫu
- Chương 178 - Mẹ cười
- Chương 179 - Chuyện cũ
- Chương 180 - Mâu thuẫn
- Chương 181 - Chuyển vào Triệu gia
- Chương 182 - Quế tẩu
- Chương 183 - Thất vọng
- Chương 184 - Tâm cơ
- Chương 185 - Khiêu khích
- Chương 186 - Hi Tuấn về nhà
- Chương 187 - Ánh trăng
- Chương 188 - Mệt mỏi
- Chương 189 - Ràng buộc
- Chương 190 - Chơi đụng xe
- Chương 191 - Mua chuộc
- Chương 192 - Mê hoặc
- Chương 193 - Đồ sứ và mảnh ngói
- Chương 194 - Bảo mẫu và thiếu gia
- Chương 195 - Phòng
- Chương 196 - Bỏ qua
- Chương 197 - Kỳ thi toàn quốc
- Chương 198 - Bị ốm
- Chương 199 - Rung động
- Chương 200 - Ngọt ngào
- Chương 201 - Mâu thuẫn
- Chương 202 - Tiêm
- Chương 203 - Khuyên nhủ
- Chương 204 - Chia tay
- Chương 205 - Thổ lộ
- Chương 206 - Tự sát
- Chương 207 - Quá khứ
- Chương 208 - Hòa nhau
- Chương 209 - Giá họa
- Chương 210 - Mắc bẫy
- Chương 211 - Ánh lệ
- Chương 212 - Đuổi việc
- Chương 213 - Mục tiêu
- Chương 214 - Trống vắng
- Chương 215 - Buổi biểu diễn thời trang
- Chương 216 - Sóng ngầm lại nổi
- Chương 217 - Bữa ăn khó chịu
- Chương 218 - Ác mộng
- Chương 219 - Đi dạo phố
- Chương 220 - Không thể khống chế
- Chương 221 - Cuộc thi lớn
- Chương 222 - Ác khẩu
- Chương 223 - Bất ngờ
- Chương 224 - Người mẫu
- Chương 225 - Phòng hóa trang
- Chương 226 - Tăng hạng
- Chương 227 - Nhất thời hồ đồ
- Chương 228 - Chống đối
- Chương 229 - Vua hạng chót
- Chương 230 - Tạo hình cuộc sống hàng ngày
- Chương 231
- Chương 232 - Trận chung kết
- Chương 233 - Đổ dầu vào lửa
- Chương 234 - Kết thúc hoàn mỹ
- Chương 235 - Chê cười
- Chương 236 - Nửa năm sau
- Chương 237 - Động đất
- Chương 238 - Dư chấn
- Chương 239 - Lời nói tận đáy lòng trong màn đêm 1
- Chương 240 - Lời nói tận đáy lòng trong màn đêm 2
- Chương 241 - Em là Thiệu Lâm
- Chương 242 - Ngọt ngào trong đổ nát
- Chương 243 - Thoát hiểm
- Chương 244 - Tỉnh lại
- Chương 245 - Khảo nghiệm
- Chương 246 - Tiệc sinh nhật
- Chương 247 - Chấp nhận
- Chương 248 - Nồng nàn
- Chương 249 - Hôn lễ 1
- Chương 250 - Hôn lễ 2
- Chương 251 - Động phòng
- Phiên ngoại - Chu Thiến
- Phiên ngoại - Hi Tuấn