Chương 153 - Máu mủ tình thâm
Triệu Hi Thành nhìn bức ảnh trên báo, trong đầu như bị ai dùng búa đập mạnh, đau đớn vô cùng khiến anh thiếu chút nữa không thể thở nổi.
Chu Thiến bị đám phóng viên vây lấy khiến cô không thể không dựa người vào thành xe. Đám phóng viên dùng những lời lẽ sắc bén mà dồn ép, sắc mặt cô tái nhợt chẳng còn chút máu nhưng hai mắt đầy kiên nghị nhìn đám phóng viên nói:
- Đều là các người nói bậy, báo chí nói sai sự thật
Đám phóng viên hưng phấn, chỉ cần đương sự chịu nói chuyện thì bọn họ có thể đào ra được nhiều thứ
- Vậy cô giải thích sao về chuyện cô và Hi Tuấn ôm nhau?
- Còn cả hoa tai của Hi Tuấn, cô giải thích thế nào?
Đối mặt với những câu hỏi liên tiếp của đám phóng viên, dù cô cố duy trì sự bình tĩnh thì cũng bắt đầu trở nên bối rối, vì sao lại xảy ra chuyện này? Là ai chụp được bức ảnh này? Cô và Hi Tuấn? Quá vớ vẩn!
Còn cả... Hi Thành....
Chu Thiến quay đầu nhìn về phía Hi Thành, lúc này sắc mặt anh rất khó coi, tay nắm chặt lấy tờ báo, gân xanh trên mu bàn tay hiện rõ, có thể thấy là anh rất khiếp sợ, phẫn nộ
- Hi Thành....
Mắt Chu Thiến đầy sự kinh hoảng và chờ đợi, cô nhìn anh, khẽ lắc đầu:
- Không phải như thế, chuyện không như anh nghĩ đâu...
Hi Thành, van anh đừng tin những điều báo chí viết, đừng tin vào bức ảnh đó. Hi Thành, chúng ta đã trải qua bao nhiêu sóng gió, em có thể có được lòng tin thực sự từ anh? Chẳng vì điều gì khác, chỉ đơn giản là anh chấp nhận tin tưởng em...
Các phóng viên cầm máy chụp ảnh, điên cuồng chụp ảnh hai người, kì vọng có thể nhìn thấy cảnh ông chồng giận dữ đánh đập người vợ lăng nhăng. Nếu vậy thì quá là cao trào! Một phóng viên không biết sống chết, đưa phone tới trước mặt Triệu Hi Thành hỏi:
- Xin hỏi, Triệu tiên sinh có suy nghĩ gì về việc này? Triệu tiên sinh sẽ tha thứ cho phu nhân chứ?
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Triệu Hi Thành, chờ mong anh nổi bão
Triệu Hi Thành đột nhiên khẽ ngẩng đầu, hung hăng nhìn chằm chằm vào phóng viên vừa nói kia, ánh mắt âm trầm mà ngoan độc khiến cho gã phóng viên đó không khỏi hoảng sợ mà lui về phía sau hai bước.
Anh nhìn Chu Thiến, ánh mắt cô đầy sự kinh hoảng và hi vọng, cô đang sợ hãi, Thiệu Lâm đang sợ hãi. Cho dù cô bỏ nhà ra đi, đối mặt với cuộc sống khó khăn cũng chưa từng lộ ra thần sắc này mà giờ cô lại dùng ánh mắt này nhìn anh, cô đang sợ hãi điều gì? Sợ hãi phản ứng của anh sao?
Sao anh có thể khiến cho cô sợ hãi như vậy? Người anh vẫn luôn quý trọng, che chở, sao anh có thể để mặc người khác bắt nạt cô
Lập tức, Triệu Hi Thành ra sức đẩy đám phóng viên đang dồn ép trước mặt Chu Thiến ra, có một số chiếc phone, máy ảnh bị anh đẩy rớt xuống đất. Nhất thời, những tiếng loảng xoảng vang lên không ngừng
Đám phóng viên sợ hãi, đều lùi lại
- Lời nói vô căn cứ! Các người đừng có đặt điều! Chỉ có những người không biết gì mới có thể tin vào những lời bịa đặt của mấy tờ báo nhảm nhí này. Tôi tin tưởng vợ tôi, cũng tin vào em trai tôi, bọn họ tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện như vậy. Các người không cần cứ đi theo chúng tôi nữa, nếu không đừng trách tôi không khách khí!
Triệu Hi Thành quát bọn họ. Anh trừng mắt nhìn một người vẫn còn đang ngăn ở bên cạnh xe mình, người kia bị khí thế của Triệu Hi Thành dồn ép, không tự chủ được mà lui về phía sau vài bước. Triệu Hi Thành mở cửa xe ra, đỡ Chu Thiến đi vào, sau đó vòng qua bên kia mà vào xe, khởi động xe, dưới con mắt theo dõi của mọi người mà thoải mái rời đi
Mọi người thấy chiếc xe nhanh chóng biến mất, hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không ngờ rằng Triệu Hi Thành lại có phản ứng như vậy. Trước những chứng cứ vô cùng xác thực mà anh vẫn còn tin tưởng vào vợ mình như vậy? Không thể nào! Làm sao còn người đàn ông như vậy? Nhất định là chết cũng cố gắng gượng, không muốn mất mặt trước người ngoài.
Không khí trên xe yên tĩnh đến độ khiến người ta hít thở không thông. Sắc mặt Triệu Hi Thành âm trầm, môi mím chặt, không nói một lời mà chỉ chăm chú lái xe. Chu Thiến thỉnh thoảng nhìn về phía anh, cuối cùng không nhịn được nói:
- Hi Thành, tấm ảnh kia là vì lúc đó Hi Tuấn quá xúc động, nhất thời kích động mà thôi, tuyệt đối không có ý gì khác. Em với cậu ấy vẫn như chị em, bạn bè thân thiết mà thôi, tuyệt đối không có chuyện vớ vẩn như vậy. Anh nhất định phải tin tưởng em
Triệu Hi Thành chỉ nhìn thẳng về phía trước mà không trả lời. Chu Thiến thấy anh không có phản ứng gì thì sốt ruột mà xoa xoa lên bàn tay trên vô lăng của anh:
- Hi Thành, em không muốn anh nghi ngờ em...
Giọng nói của cô nhẹ nhàng, thoáng chút run rẩy, đôi mắt trong như ngọc tràn ngập sự bối rối. Triệu Hi Thành thở dài, nắm lại tay cô, dịu dàng nói:
- Thiệu Lâm, anh không nghi ngờ em, vừa rồi anh đang nghĩ đến một việc.
- Anh thực sự tin em?
Triệu Hi Thành nhìn về phía trước, hai tay giữ chặt vô lăng, anh nhẹ nhàng nói:
- Thiệu Lâm, em cũng quá xem thường anh rồi. Chúng ta cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, vì sao chỉ vì một bức ảnh mà anh nghi ngờ em được. Chỉ cần em nói không phải thì anh sẽ tin em! Huống chi anh cũng rất hiểu Hi Tuấn, nó sẽ không làm ra chuyện này sau lưng anh. Chỉ là thằng nhóc kia ở nước ngoài quá lâu, chuyện đúng đắn không học được mà chỉ học được mấy thứ nhố nhăng. Lần này gây họa, còn liên lụy đến em, xem anh dạy dỗ nó thế nào
Chu Thiến nghe anh nói vậy thì mới thoáng thả lỏng một chút, ngay sau đó, sự cảm động dâng lên trong lòng. Cô tựa đầu vào vai anh, yết hầu như có gì đó chặn lại, nghẹn ngào nói:
- Hi Thành, cảm ơn anh, cảm ơn sự tin tưởng của anh. Khi nãy em rất sợ, em sợ anh sẽ tin vào những điều này, tin vào những lời nói của đám phóng viên, thực sự bọn họ viết rất thuyết phục
Triệu Hi Thành vươn tay xoa tóc cô, nhẹ nhàng nói:
- Cô gái ngốc này, chẳng lẽ đến giờ anh còn không hiểu em sao? So với mấy tin đồn này, anh tin vào hai mắt của mình, tin vào lòng mình hơn. Thiệu Lâm, nếu em thực sự là người như thế thì anh sao có thể yêu em đến nước này?
- Hi Thành....
Chu Thiến không ức chế được sự xúc động trong lòng, nước mắt tràn mi
- Được rồi, giờ anh đưa em về, em ở nhà nghỉ ngơi cẩn thận. Anh phải đến công ty xem sao. Lão gia tử chắc chắn đã đọc tin, giờ nhất định đang nổi trận lôi đình, anh phải đến giải thích với ông.
Chu Thiến ngẩng đầu nói:
- Em cũng muốn đi, chuyện là do em gây ra, em đi giải thích với cha
Triệu Hi Thành lắc đầu:
- Mấy ngày nay em đừng ra ngoài, cũng đừng đi làm, giờ bên ngoài chỉ toàn đám phóng viên thôi. Anh không muốn em bị tổn thương
Chu Thiến cúi đầu:
- Hình như em luôn mang rắc rối đến cho anh
Triệu Hi Thành cười:
- Tin vào anh đi, hạnh phúc mà em mang đến cho anh nhiều hơn phiền toái rất nhiều
Đến nhà, Triệu Hi Thành đầu tiên nhìn ra phía ngoài, phát hiện không có phóng viên thì mới cho Chu Thiến xuống xe. Triệu Hi Thành nhìn Chu Thiến vào nhà rồi dặn với theo:
- Đóng hết cửa sổ vào nhé, rèm cửa cũng che đi, ai tới tìm cũng đừng mở cửa
Chu Thiến gật gật đầu, sau đó nhìn Triệu Hi Thành lên xe, lái xe rời đi thì mới đóng cửa lại. Không lâu sau, có điện thoại, Chu Thiến mở máy nghe:
- Xin hỏi là Tống tiểu thư phải không? Tôi là phóng viên của tạp chí XX, chúng tôi muốn phỏng vấn cô, xin hỏi chuyện cô và Hi Tuấn yêu nhau là thật sao? ...
Chu Thiến không ngần ngại cúp máy rồi tắt điện thoại. Sau đó, tiếng điện thoại bàn lại vang lên, người hầu nhận điện thoại, không lâu sau thì ngẩng đầu nói với Chu Thiến:
- Phu nhân, là tìm cô. Hình như là phóng viên!
Chu Thiến phiền chán lắc lắc đầu:
- Nói tôi không ở nhà, phàm làm phóng viên tìm đến thì cứ nói tôi không ở đây
Đám phóng viên này cũng chẳng quan tâm xem đó có phải là sự thật hay không, bọn họ chỉ muốn tạo ra đề tài thu hút độc giả, gia tăng số lượng tiêu thụ báo mà thôi. Cũng quá thần thông quảng đại, đến cả số điện thoại của cô, số điện thoại nhà cũng tìm ra được.
Lòng Chu Thiến phiền muộn vô cùng, tuy rằng Hi Thành tin tưởng cô nhưng Triệu lão gia thì sao? Triệu phu nhân? Công ty? Đồng nghiệp? Bọn họ sẽ tin tưởng sao? Bọn họ sẽ đối xử với cô thế nào đây?
Còn cả Hi Tuấn nữa, cô là người ngoài cuộc mà còn chịu bao phiền toái như thế thì anh là đại minh tinh đứng nơi đầu sóng ngọn gió sẽ thế nào? Giờ anh sao rồi? Có phải là cũng đang bị đám phóng viên bám riết không?
Triệu Hi Tuấn rời khỏi công ty theo lối cửa sau, trực tiếp lái xe rời đi, đi qua cửa lớn thì bị đám phóng viên phát hiện, bọn họ ùa lên muốn vây lấy anh, nếu không vì anh nghiến răng ra sức nhấn ga tiến lên thì chỉ sợ đã bị đám phóng viên vây lấy mà không thoát được thân
Anh nhanh chóng đến Triệu thị, cứ luôn nghĩ đến sẽ tìm được anh cả, không ngờ rằng Triệu Hi Thành còn chưa đến công ty. Anh nhìn văn phòng không một bóng người của anh mình mà ngẩn người, không lâu sau lại nhận được điện thoại của anh mình
- Hi Tuấn, em ở đâu?
Giọng của anh cả đầy sự giận dữ, xem ra anh đã biết chuyện này. Vậy còn chị dâu? Cô ấy giờ sao rồi?
Hi Tuấn vội nói:
- Anh ơi, giờ em ở ngay trong văn phòng của anh. Anh nghe em giải thích, chuyện thực sự không như báo nói đâu...
Còn chưa dứt lời đã bị anh trai lạnh lùng cắt ngang:
- Em không cần nói gì cả, cứ ở đó chờ anh
Hi Tuấn lo lắng đi đi lại lại trong văn phòng. Giờ phút này, anh hoàn toàn không quan tâm mình sẽ thế nào, anh chỉ lo lắng, liệu anh cả sẽ trách cứ chị dâu sao? Truyền thông sẽ quấy rầy cô ấy sao? Đều là mình không tốt, mang đến cho cô phiền toái lớn như vậy. Hôm đó, sao anh không tự khắc chế bản thân?
Anh buồn bực, hận không thể tự đánh mình thật đau
Lúc này cửa đột nhiên bị người dùng sức đầy ra, đập vào tường đánh rầm một tiếng, có thể thấy người mở cửa đang vô cùng giận dữ
Hi Tuấn theo tiếng nhìn lại, thấy đứng ở cửa chính là cha, ông tay cầm tờ báo, mặt đỏ bừng, nhìn thấy anh thì hai mắt trợn tròn, dường như đến cả tóc cũng dựng đứng lên.
Triệu lão gia tử sáng sớm đọc báo, tức giận đến suýt nữa bệnh tim tái phát, ông nổi giận đùng đùng tìm đến văn phòng con cả để hỏi cho rõ ràng nhưng không ngờ lại nhìn thấy thủ phạm ở đây! Lúc này, ông không thèm nói gì, tiến lên hung hăng tát anh một cái, cái tát đó như dùng hết sức lực toàn thân, đanh cho Triệu Hi Tuấn ngã nhào vào bàn làm việc
Triệu Hi Tuấn ôm chỗ bị đánh, kinh hãi nhìn cha mình.
Triệu lão gia tử chỉ vào Hi Tuấn, tay run run:
- Tao đã bảo mày không được tham gia mấy trò ca hát nhảy múa, tao đã bảo mày đừng có làm Triệu gia mất mặt! Nhưng mày nhìn đi, mày làm trò gì thế này, mày đem tai tiếng lớn như vậy cho Triệu gia, đem mặt mũi Triệu gia đi quét rác! Mày để Triệu gia thành trò cười cho thiên hạ. Mày còn khiến anh chị mày bị xấu hổ, mày bảo anh chị mày phải làm thế nào để đối mặt với những chuyện này
- Cha à, cha nghe con giải thích, chuyện không như báo chí nói đâu...
- Tao đương nhiên biết không phải, nếu phải thì tao là người đầu tiên đánh chết mày
Triệu Hi Tuấn dần dần buông tay, không dám tin nhìn ông:
- Cha, cha tin con ....?
Triệu Hi Tuấn nhìn ông không chớp mắt, trong mắt đầy sự khó tin
Triệu lão gia tử hừ lạnh một tiếng:
- Tao không tin mày, tao tin Thiệu Lâm, Thiệu Lâm tuy rằng từng chống đối tao nhưng tao biết, nó không phải là loại người như thế. Mọi chuyện đều là do mày mà ra. Mày ra nước ngoài chỉ học được những thứ nhố nhăng, động một tí là ôm ôm ấp ấp, giờ mày còn có thể tùy tiện như trước được không? Nếu mày đã bước chân vào vòng luẩn quẩn này thì mày phải học được cách cẩn thận, bằng không, hại mày là chuyện nhỏ nhưng phiền hà người khác mới là chuyện lớn! Giờ mày kéo cả chị dâu mày vào vũng bùn, tao xem xem mày ăn nói với anh mày thế nào đây
Triệu Hi Tuấn xông lên ôm lấy Triệu lão gia tử, trong lòng anh là cảm giác xúc động vô cùng, anh kích động nói:
- Cha à, cảm ơn cha có thể tin tưởng con. Cha yên tâm, con nhất định sẽ giải quyết việc này một cách thỏa đáng, con sẽ không bôi nhọ Triệu gia đâu
Bị con mình ôm như vậy, lòng Triệu lão gia không rõ là cảm giác gì, cơn giận của ông dần bình ổn lại. Đây là con ông, ông sao không hiểu con mình. Con ông tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện bại hoại đạo đức như vậy. Ông tin tưởng Thiệu Lâm cũng như tin tưởng con mình vậy. Chỉ là ông rất bực vì tính tình tùy tiện của con mình, bực vì anh không chịu nghe theo sự sắp đặt của ông nên mới mang đến rắc rối lớn cho gia đình
Vì vậy, vẻ mặt ông vẫn rất tức giận, ông đẩy anh ra quát:
- Thói quen này của mày nhất định phải sửa, gặp ai cũng ôm ấp là thế nào? Chuyện này tốt nhất là xử lý cho thỏa đáng cho tao, nếu bôi nhọ Triệu gia thì tao nhất định đăng báo đoạn tuyệt quan hệ cha con với mày
Triệu lão gia tử tạm dừng một hồi rồi lại nói tiếp:
- Tao với mấy người trong giới truyền thông cũng có chút quan hệ, tao sẽ nghĩ cách để bọn họ đừng làm quá
Vẻ mặt Triệu lão gia có chút mất tự nhiên:
- Tao không phải vì mày mà vì danh dự của Triệu gia, mày phải nhanh chóng làm sáng tỏ chuyện này, nếu không... hừ, hừ!
Triệu lão gia tử hừ hai tiếng, lại hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái rồi quay đầu đi thẳng ra khỏi văn phòng
Triệu Hi Tuấn nhìn bóng cha mình rời đi, lòng cảm động suýt khóc. Trước kia anh luôn trách cha không hiểu mình, trách ông quá ngang ngược, bá đạo nhưng khi anh gặp khó khăn thì cũng là cha ủng hộ anh. Đây chính là gia đình phải không? Dù có bao nhiêu khúc mắc, khắc khẩu nhau cỡ nào cũng không thể nào ngăn cách được dòng máu chảy trong tim mình
Triệu lão gia tử đi không lâu thì Triệu Hi Thành đến
Triệu Hi Thành nhìn anh, xanh mặt, ánh mắt lạnh lùng. Anh cúi đầu dưới ánh mắt của Triệu Hi Thành. Với anh cả, anh thấy rất áy náy, anh đã có suy nghĩ, tình cảm không đúng với vợ của anh mình, tuy rằng anh đã cố gắng khắc chế nhưng không ngờ vẫn xảy ra chuyện, mang đến rắc rối cho bọn họ
Triệu Hi Thành nhìn nhìn khuôn mặt sưng đỏ của anh nói:
- Sao thế, cha tới rồi à?
Ở trong này dám động thủ đánh Hi Tuấn thì chỉ có người cha nóng tính mà thôi. Triệu Hi Tuấn cúi đầu, khẽ gật gật đầu.
Triệu Hi Thành hừ lạnh:
- Nếu đã thế thì anh không đánh mày nữa
Anh tiến lên, nắm cổ áo Hi Tuấn, hung tợn nói:
- Mày có biết anh muốn đánh mày thế nào không? Nếu không vì mày, hôm nay Thiệu Lâm đã không bị đám phóng viên bao vây, chật vật như vậy. Vừa nghĩ đến cảnh lúc đó thì anh chỉ hận không thể đánh chết mày!
Triệu Hi Tuấn quan tâm hỏi:
- Chị dâu thế nào? Chị ấy ổn chứ?
Triệu Hi Thành liếc anh một cái, sau đó buông anh ra:
- Giờ không sao, anh đưa cô ấy về nhà rồi
Anh nhìn chằm chằm vào chiếc hoa tai trên tai Hi Tuấn rồi lạnh lùng nói:
- Chiếc hoa tai này là Thiệu Lâm đưa?
Hi Tuấn vội vàng tháo xuống, giải thích:
- Anh à, anh đừng tin những lời trên báo, cái này chẳng qua là lần trước chị dâu tạo hình cho em thì tặng em, em... em rất thích nên mới đeo
Triệu Hi Thành nhận lấy chiếc hoa tai, nhìn kĩ rồi nói:
- Đây chẳng qua chỉ là chiếc hoa tai bình thường, có gì mà mày thích?
Triệu Hi Tuấn bị anh hỏi mà cấm khẩu. Anh cả không như chị dâu, nói kiểu vì nó đem lại may mắn gì gì đó để gạt anh là vô dụng.
Triệu Hi Thành nhìn sắc mặt anh thì có thể chứng thực suy nghĩ trong lòng. Đứa em này chỉ sợ là đã thích Thiệu Lâm rồi. Đổi lại là trước đây, anh nhất định sẽ lớn tiếng chất vấn Hi Tuấn, hoặc là đoạn tuyệt quan hệ anh em, nếu không thì cũng không dây dưa gì đến nhau. Nhưng giờ anh đã dần dần hiểu được, có một số việc nằm ngoài tầm kiểm soát của mình, giống như anh yêu Thiệu Lâm, Thiệu Lâm yêu anh vậy.
Thiệu Lâm là cô gái tốt như vậy, lại quan tâm Hi Tuấn như vậy, Hi Tuấn yêu cô cũng chẳng có gì lạ. Hi Tuấn vẫn luôn phải khống chế bản thân, che dấu mọi chuyện nhất định cũng rất đau khổ. Mà mình đã có được Thiệu Lâm, tuy rằng cái ôm đó anh cũng rất để ý nhưng chẳng qua là vì em trai nhất thời kích động mà thôi, sao phải quá so đo?
Triệu Hi Thành đưa chiếc hoa tai lại cho Hi Tuấn:
- Nếu em thích thì cứ giữ đi. Chỉ là về sau những hành động này đừng tái diễn nữa. Hơn nữa về sau cũng đừng quá thân cận với cô ấy, dù sao em cũng là người của công chúng, nhất cử nhất động đều bị mọi người chú ý, anh không muốn Thiệu Lâm lại bị cuốn vào vòng thị phi này. Còn nữa, chuyện lần này của em thực sự phiền phức, có cần anh giúp gì không?
Triệu Hi Tuấn vẫn luôn nghĩ anh sẽ chất vấn mình nhưng lại thấy anh không hỏi gì, còn quan tâm đến mình thì càng áy náy, cảm động. Anh cúi đầu, nghẹn ngào nói:
- Anh à, em xin lỗi, đều là lỗi của em... em...
Triệu Hi Thành nhẹ nhàng cắt lời:
- Không phải nói gì cả, anh hiểu...
Anh đi qua người Hi Tuấn, đi đến bên bàn làm việc, trên bàn là báo chí của ngày hôm nay. Anh cầm một tờ báo, nhìn những bức ảnh trên báo
Triệu Hi Tuấn cũng đi đến bên cạnh, nhìn vào nói:
- Chẳng biết là ai chụp nữa? Là phóng viên sao? Nhưng hậu trường dạ tiệc hôm đó không cho phóng viên vào. Hơn nữa, ảnh chụp này...
Hi Tuấn chỉ vào một số bức ảnh nhỏ khác:
- Những bức ảnh này là chụp ở công ty em, ảnh chụp quần áo mặc không giống nhau, không phải là trong một ngày. Những bức ảnh này chụp trong phòng hóa trang nên em nghi người chụp là người ở ngay bên cạnh em, là người thân cận bên người. Có thể là nhằm vào em, chị dâu chỉ là vô tình bị lôi vào.
Triệu Hi Thành trầm tư một hồi, sau đó lắc đầu, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên ánh tàn khốc:
- Không, những bức ảnh của hắn ta đều chụp hai người, hiển nhiên là muốn nắm lấy gót chân Asin của hai người. Mặc kệ thế nào, người này đã thích khiêu chiến Triệu gia chúng ta thì phải có dũng cảm chấp nhận hậu quả mới được! Anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua hắn! Bất kể dùng các gì, cho dù đào sâu ba thước đất cũng phải tìm ra hắn cho bằng được.
- Chương 1 - Tai nạn
- Chương 2 - Linh hồn của Chu Thiến bám vào phu nhân nhà giàu
- Chương 3 - Ông chồng Triệu Hi Thành họa thủy
- Chương 4 - Tống Thiệu Lâm không hạnh phúc
- Chương 5 - Tình nhân của chồng
- Chương 6 - Sự dịu dàng bất ngờ
- Chương 7 - Lần đầu đến nhà họ Triệu
- Chương 8 - Cậu em chồng Triệu Hi Tuấn đẹp trai
- Chương 9 - Trở về nhà lớn
- Chương 10 - Nhược điểm của Triệu Hi Thành
- Chương 11 - Nấm càng đẹp thì độc tính càng cao
- Chương 12 - Là đàn bà của Triệu Hi Thành tôi thì phải ở bên cạnh tôi
- Chương 13 - Về sau không cho phép em cười với người đàn ông nào khác
- Chương 14 - Tôi dựa vào chính mình
- Chương 15 - Tần Tranh 1
- Chương 16 - Tần Tranh 2
- Chương 17 - Tiệc rượu
- Chương 18 - Có lẽ chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa
- Chương 19 - KIều Tranh 1
- Chương 20 - Kiều Tranh 2
- Chương 21 - Lửa giận bừng bừng
- Chương 22 - Cô vĩnh viễn là đàn bà của Triệu Hi Tuấn tôi
- Chương 23 - Vũ khí bí mật 1
- Chương 24 - Chỉnh Triệu Hi Thành thê thảm
- Chương 25 - Chỉnh Triệu Hi Thành thê thảm 2
- Chương 26 - Đổ bệnh nặng
- Chương 27 - Nói chuyện lúc sáng sớm
- Chương 28 - Nói chuyện lúc sáng sớm 2
- Chương 29 - Sức quyến rũ không giảm
- Chương 30 - Điều Văn Phương đi 1
- Chương 31 - Gặp lại Kiều Tranh 1
- Chương 32 - Gặp lại Kiều Tranh 2
- Chương 33 - Gặp lại Kiều Tranh 3
- Chương 34 - Gặp lại Kiều Tranh 4
- Chương 35 - Mình sẽ li hôn
- Chương 36 - Điều Văn Phương đi 2
- Chương 37 - Siêu sao Tuấn Hi 1
- Chương 38 - Siêu sao Tuấn Hi 2
- Chương 39 - Siêu sao Tuấn Hi 3
- Chương 40 - Sự phiền não của Hi Tuấn
- Chương 41 - Về muộn
- Chương 42
- Chương 43 - Cuộc sống của phu nhân hào môn
- Chương 44 - Tìm chút việc mà làm
- Chương 45 - Học nghề
- Chương 46
- Chương 47 - Kế hoạch của Văn Phương 1
- Chương 48 - Kế hoạch của Văn Phương 2
- Chương 49 - Kế hoạch của Văn Phương 3
- Chương 50 - Chuyện cũ 1
- Chương 51 - Hại người không lợi mình
- Chương 52 - Nhật ký của Tống Thiệu Lâm
- Chương 53
- Chương 54 - Trường học
- Chương 55 - Bí mật của Hi Tuấn bị bại lộ
- Chương 56 - Sự lựa chọn của Hi Tuấn
- Chương 57 - Say rượu tỏ tình
- Chương 58 - Cô ta chết còn hơn tôi chết
- Chương 59 - Lòng Chu Thiến hỗn loạn
- Chương 60 - Cao nhân
- Chương 61 - Cái xác không hồn
- Chương 62 - Rốt cuộc không thể quay về
- Chương 63 - Anh sẽ luôn ở sau lưng em
- Chương 64 - Bản thân chết
- Chương 65 - Đến bên anh
- Chương 66 - Tình cảm bí ẩn nơi đáy lòng
- Chương 67 - Con đường của chúng ta
- Chương 68 - Cuộc sống tràn ngập ánh mặt trời
- Chương 69 - Khao khát hạnh phúc
- Chương 70 - Cuộc sống hạnh phúc
- Chương 71 - Gặp Văn Phương
- Chương 72
- Chương 73 - Yến hội 1
- Chương 74 - Yến hội 2
- Chương 75 - Yến hội 3
- Chương 76 - Xử lý
- Chương 77 - Giấu diếm
- Chương 78 - Lựa chọn
- Chương 79 - Tranh chấp
- Chương 80 - Khiêu vũ
- Chương 81 - Đối sách với Văn Phương
- Chương 82 - Chân tướng
- Chương 83 - Phẫn nộ
- Chương 84 - Mơ hồ
- Chương 85 - Mặt đỏ mặt trắng
- Chương 86 - Uy hiếp
- Chương 87 - Bỏ đi
- Chương 88 - Sương đêm
- Chương 89 - Tống gia
- Chương 90 - Tống phu nhân
- Chương 91 - Lợi ích củ Tống gia
- Chương 92 - Nói chuyện 1
- Chương 93 - Nói chuyện 2
- Chương 94 - Chủ trọ kỳ quái
- Chương 95 - Cạnh tranh
- Chương 96 - Quán Bar
- Chương 97 - Triệu Hi Thành trong bóng tối
- Chương 98 - Em sống tốt chứ
- Chương 99 - Tình cảm anh dành cho em mãi mãi không thay đổi
- Chương 100 - Nam nữ phối hợp
- Chương 101 - Cảnh giác
- Chương 102 - Gặp lại Triệu Hi Tuấn
- Chương 103 - Tình hình gần đây của Hi Tuấn
- Chương 104 - Trả giá
- Chương 105 - Chứng bệnh nghĩ mình bị hãm hại
- Chương 106 - Ánh trời chiều
- Chương 107 - Hoàn toàn
- Chương 108 - Sẩy thai 1
- Chương 109 - Sẩy thai 2
- Chương 110 - Sẩy thai 3
- Chương 111 - Ác mộng 1
- Chương 112 - Ác mộng 2
- Chương 113 - Ảnh chụp
- Chương 114 - Nắm giữ hạnh phúc
- Chương 115 - Cái gọi là tôn trọng
- Chương 116 - Cùng nhau cố gắng
- Chương 117 - Không thể hiểu
- Chương 118 - Vỡ vụn
- Chương 119 - Hào quang
- Chương 120 - Ôm
- Chương 121 - Giương cung bạt kiếm
- Chương 122 - Thương
- Chương 123 - Thế giới nhỏ
- Chương 124 - Sắc thái
- Chương 125 - Cạnh tranh
- Chương 126 - Bộc lộ bản thân
- Chương 127 - Kiểm điểm
- Chương 128 - Cùng đi mua sắm
- Chương 129 - Chuyện gái bao
- Chương 130 - Triệu Hi Thành nổi giận
- Chương 131 - Không thể cúi đầu
- Chương 132
- Chương 133 - Hẹn hò
- Chương 134 - Khắc y
- Chương 135 - Thành bại
- Chương 136 - Âm mưu đen tối
- Chương 137 - Bài kiểm tra cuối cùng
- Chương 138 - Vì sao xảy ra sự cố
- Chương 139 - Công bằng
- Chương 140 - Nhu tình mật ý
- Chương 141 - Trợ lý thực tập khác lạ
- Chương 142 - Dạy dỗ 1
- Chương 143 - Dạy dỗ 2
- Chương 144 - Giải quyết
- Chương 145 - Xử phạt
- Chương 146 - Tai họa ngầm
- Chương 147 - Vương tử
- Chương 148 - Dạ yến 1
- Chương 149 - Dạ yến 2
- Chương 150 - Dạ yến 3
- Chương 151 - Vang động
- Chương 152 - Biến cố
- Chương 153 - Máu mủ tình thâm
- Chương 154 - Cùng nhau đối mặt
- Chương 155 - Họp báo
- Chương 156
- Chương 157 - Có thai
- Chương 158 - Phỏng vấn
- Chương 159 - Thi tuyển
- Chương 160 - Kẻ bịt mặt
- Chương 161 - Kế hoạch
- Chương 162 - Manh mối
- Chương 163 - Nghĩ cách cứu viện
- Chương 164 - Một lưới bắt hết
- Chương 165 - Đau đớn
- Chương 166 - Châu Châu
- Chương 167 - Về nhà 1
- Chương 168 - Về nhà 2
- Chương 169 - Người một nhà
- Chương 170 - Cách trở
- Chương 171 - Gặp lại Tiểu Mạt
- Chương 172 - Người phụ nữ phiền phức
- Chương 173 - Thế Duy
- Chương 174 - Gặp lại Hi Thành
- Chương 175 - Hàng nhái
- Chương 176 - Bế cái nào
- Chương 177 - Bảo mẫu
- Chương 178 - Mẹ cười
- Chương 179 - Chuyện cũ
- Chương 180 - Mâu thuẫn
- Chương 181 - Chuyển vào Triệu gia
- Chương 182 - Quế tẩu
- Chương 183 - Thất vọng
- Chương 184 - Tâm cơ
- Chương 185 - Khiêu khích
- Chương 186 - Hi Tuấn về nhà
- Chương 187 - Ánh trăng
- Chương 188 - Mệt mỏi
- Chương 189 - Ràng buộc
- Chương 190 - Chơi đụng xe
- Chương 191 - Mua chuộc
- Chương 192 - Mê hoặc
- Chương 193 - Đồ sứ và mảnh ngói
- Chương 194 - Bảo mẫu và thiếu gia
- Chương 195 - Phòng
- Chương 196 - Bỏ qua
- Chương 197 - Kỳ thi toàn quốc
- Chương 198 - Bị ốm
- Chương 199 - Rung động
- Chương 200 - Ngọt ngào
- Chương 201 - Mâu thuẫn
- Chương 202 - Tiêm
- Chương 203 - Khuyên nhủ
- Chương 204 - Chia tay
- Chương 205 - Thổ lộ
- Chương 206 - Tự sát
- Chương 207 - Quá khứ
- Chương 208 - Hòa nhau
- Chương 209 - Giá họa
- Chương 210 - Mắc bẫy
- Chương 211 - Ánh lệ
- Chương 212 - Đuổi việc
- Chương 213 - Mục tiêu
- Chương 214 - Trống vắng
- Chương 215 - Buổi biểu diễn thời trang
- Chương 216 - Sóng ngầm lại nổi
- Chương 217 - Bữa ăn khó chịu
- Chương 218 - Ác mộng
- Chương 219 - Đi dạo phố
- Chương 220 - Không thể khống chế
- Chương 221 - Cuộc thi lớn
- Chương 222 - Ác khẩu
- Chương 223 - Bất ngờ
- Chương 224 - Người mẫu
- Chương 225 - Phòng hóa trang
- Chương 226 - Tăng hạng
- Chương 227 - Nhất thời hồ đồ
- Chương 228 - Chống đối
- Chương 229 - Vua hạng chót
- Chương 230 - Tạo hình cuộc sống hàng ngày
- Chương 231
- Chương 232 - Trận chung kết
- Chương 233 - Đổ dầu vào lửa
- Chương 234 - Kết thúc hoàn mỹ
- Chương 235 - Chê cười
- Chương 236 - Nửa năm sau
- Chương 237 - Động đất
- Chương 238 - Dư chấn
- Chương 239 - Lời nói tận đáy lòng trong màn đêm 1
- Chương 240 - Lời nói tận đáy lòng trong màn đêm 2
- Chương 241 - Em là Thiệu Lâm
- Chương 242 - Ngọt ngào trong đổ nát
- Chương 243 - Thoát hiểm
- Chương 244 - Tỉnh lại
- Chương 245 - Khảo nghiệm
- Chương 246 - Tiệc sinh nhật
- Chương 247 - Chấp nhận
- Chương 248 - Nồng nàn
- Chương 249 - Hôn lễ 1
- Chương 250 - Hôn lễ 2
- Chương 251 - Động phòng
- Phiên ngoại - Chu Thiến
- Phiên ngoại - Hi Tuấn