Chương 107 - Hoàn toàn
Hôm nay, Chu Thiến và Tiểu Mạt tan tầm trở về, đi ngang qua góc yên lặng đó, Chu Thiến lại thấy có bóng xe mơ hồ.
Bóng đêm yên tĩnh, ánh trăng sáng tỏ (Mk, bắt đầu tìm lại cảm giác khi edit XPMT đây, đêm nào cũng trăng sáng vằng vặc =.='). Ở góc đó, chiếc xe cô đơn đỗ tại đó, trong xe có ánh lửa hồng lóe qua, bóng đêm lúc sáng lúc tối.
Chu Thiến không như bình thường vội vàng bước đi. Lần này, cô dừng bước đi qua đó. Tiểu Mạt rất nhanh phát hiện sự khác lạ của cô, nhìn theo ánh mắt Chu Thiến phát hiện chiếc xe thần bí kia thì biết có chuyện gì xảy ra. Cô nhìn bóng xe lại nhìn Chu Thiến, yên lặng một hồi, liền nói:
- Thiệu Lâm, mình về trước
Mắt Chu Thiến không có rời kia chiếc xe, gật gật đầu.
Triệu Hi Thành ngồi trong xe, nhìn bóng người ngày nhớ đêm mong kia, trong lòng dâng lên sự kích động không thể kiềm chế, nhất thời trong đầu có ngàn vạn suy nghĩ khiến anh lúc vui lúc buồn. Cảm giác lo được lo mất, ruột mềm trăm mối này không thể dùng từ ngữ bình thường mà hình dung.
Từ đêm đó gặp cô, anh có thời gian rỗi thì đều ở đây chỉ để được nhìn cô một lần.
Anh rất nhiều lần đùa cợt mình, đã nhiều tuổi thế này còn chơi trò chơi của thiếu niên. Nhưng những đứa trẻ đó sao luôn được ban gái tha thứ mà mình lại chỉ nhận được sự lạnh lùng của cô? Trong lòng anh không phải không khó chịu. Nhưng khó chịu thì khó chịu, đau khổ thì đau khổ, hôm sau vẫn đúng giờ đứng chờ ở đó, cho dù là nhìn thấy bóng dáng cô cũng còn hơn là chẳng thấy gì, một mình dày vò trong nhớ nhung.
Nhưng hôm nay cô lại dừng bước, thế có nghĩa là gì? Triệu Hi Thành cảm thấy tim mình đập loạn.
Anh mở cửa xe đi xuống, đi về bóng dáng mảnh mai kia. Đầu tiên là chậm rãi nhưng sau đó không khống chế đượcmà bước càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, khuôn mặt cô càng lúc càng rõ ràng. Cô đang cười... cô cười với anh, cô đang cười với anh. Nụ cười thản nhiên như cành mai lặng lẽ nở rộ trong đêm tuyết.
Triệu Hi Thành không nhịn được mà tim đập loạn. Anh vội bước đến bên cô.
Sao sáng đầy trời, ánh trăng sáng ngời, gió đêm dịu dàng, ánh đèn mờ ảo bao phủ lấy hai người
Chu Thiến nhìn anh, hơi thở của anh hỗn độn, khuôn mặt anh có chút tiều tụy, trong mắt còn thấy cả tơ máu.
Trong đêm đen, giọng Triệu Hi Thành trầm thấp:
- Thiệu Lâm, cuối cùng em cũng chịu gặp anh
Chu Thiến mỉm cười nói:
- Em muốn cảm ơn thuốc mỡ của anh
Cô chỉ vào mắt mình:
- Rất hiệu quả, cảm ơn!
Triệu Hi Thành có chút thất vọng, nhưng cô chịu gặp anh, chịu cười với anh, bình tĩnh nói chuyện với anh như vậy có phải đã là đột phá lớn?
Trong lòng anh dâng lên cảm giác vui mừng khiến khuôn mặt anh bỗng sáng bừng.
Chu Thiến vẫn đang mỉm cười, tươi cười thản nhiên, khí trời dưới ánh đèn mờ ảo mà càng như mơ mơ hồ hồ, lại làm cho người ta có cảm giác ấm áp.
- Hi Thành.
Cô khẽ gọi anh, giọng nhẹ như gió đêm, anh cảm thấy tim như chìm trong hồ nước ấm, thật dịu dàng, ấm áp. Nhưng câu nói sau đó của Chu Thiến lại như đẩy anh vào hầm đá, lạnh buốt tim.
Cô nói:
- Hi Thành, sau này đừng đến đây nữa.
Cô nhẹ nhàng mà nói, thản nhiên cười, vẻ mặt bình tĩnh, lạnh nhạt. Tựa như đang nói chuyện hết sức bình thường. Lời của cô, vẻ mặt của cô khiến tim anh đột nhiên co rút lại
Anh tiến lên mấy bước, gắt gao nắm chặt vai cô, vội vàng nói:
- Thiệu Lâm, có phải em hiểu lầm điều gì? Là tuýp thuốc mỡ đó sao? Em trách anh theo dõi em sao? Thiệu Lâm, không như em nghĩ đâu, chẳng phải anh đã nói anh cho người bảo vệ em sao? Bọn họ khá hiểu tình huống của em, anh chỉ lo lắng cho em thôi... nếu em không thích, anh lập tức bảo bọn họ thôi... Thiệu Lâm, em đừng như vậy...
Câu nói cuối cùng của anh dường như đang cầu xin. Cho tới giờ anh vẫn luôn cho rằng không có gì trên đời có thể làm khó mình. Nhưng chỉ khi đối mặt với cô gái này, anh luôn có sự bất lực, khủng hoảng. Thì ra trên đời này khó nhất chính là lấy lòng cô gái trước mặt này, cô gái thuần khiết, không chút mưu cầu nào. Nhưng đó lại là thứ anh muốn có được nhất. Đây là kiếp số của anh, là báo ứng cho sự hoang đường trước kia của anh.
Chu Thiến nhíu mày, nhẹ nhàng giãy dụa, Triệu Hi Thành ý thức được mình làm đau cô nên lập tức buông tay, vội lui về phía sau hai bước, vẻ mặt thống khổ mà bất đắc dĩ.
Chu Thiến đi đến gần anh, nhẹ nhàng nói:
- Hi Thành, em không trách anh, trước là em hiểu lầm ý tốt của anh, còn nói những lời khó nghe, nhất định khiến anh đau lòng, là em không tốt, em xin lỗi.
Triệu Hi Thành ngẩng đầu, trong mắt mơ hồ, nếu cô không tức giận thì sao lại làm vậy?
Chu Thiến tiếp tục nói:
- Em hiểu ý tốt của anh nhưng cũng không có nghĩa là em chấp nhận nó. Hi Thành, tội gì phải lừa mình dối người?
Đôi mắt đen như ngọc của cô nhìn thẳng anh, dường như muốn xuyên thấu đến lòng anh:
- Không phải anh cứ như vậy thì mọi chuyện sẽ biến mất, không phải anh kiên trì thì em sẽ thay đổi nguyên tắc của mình. Hi Thành, vô dụng thôi...
Giọng cô nhẹ nhàng, trong trời đêm lại có cảm giác đau đớn, nặng nề.
- Hi Thành, anh nhìn anh bây giờ đi, sao phải tự biến mình thành vậy? Anh là Triệu Hi Thành uy phong lẫm lẫm, là người thừa kế tập đoàn Triệu thị, không anh sánh nổi. Anh hiểu nên làm nên không, anh hiểu được cái gì là vô dụng. Nhưng giờ anh đang làm cái gì? Anh cưỡng cầu bản thân, cưỡng cầu chuyện không thể thay đổi. Anh làm vậy chỉ khiến mọi người càng đau khổ. Hi Thành, buông tay đi, anh sẽ vẫn là thiên chi kiêu tử (chỉ người cao quý) uy phong lẫm lẫm, thế giới của anh sẽ không vì mất em mà thay đổi!
- Sao lại không thay đổi...
Triệu Hi Thành cười thảm, liên tục lui về phía sau:
- Em đã sớm trở thành một phần thế giới của anh, thiếu em thế giới của anh cũng không thể đầy đủ. Cho dù có là thiên chi kiêu tử, cho dù là người thừa kế của Triệu thị thì cũng có ý nghĩa gì...
Triệu Hi Thành nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, đôi mắt buồn bã, tim như bị lăng trì mà đau đến tận cùng, đau đến không thể hô hấp, đau đến cả người không thể tự chế run run.
- Thiệu Lâm
Trong đêm tối, giọng anh có vẻ yếu ớt, dường như chỉ chạm vào là sẽ vỡ tan:
- Vì sao em có thể bình tĩnh như vậy, vì sao em luôn có thể lý trí như thế. Em dạy anh đi! Em có bao giờ mềm lòng không? Em lý trí đến đáng sợ, bình tĩnh đến anh không thể không nghĩ, em có từng yêu anh...
Chu Thiến cúi đầu, rũ mắt, che dấu sự đau xót của mình. Khi ngẩng đầu, mắt cô lại bình thản:
- Bởi vì trong hai chúng ta dù sao cũng phải có một người bình tĩnh, quá hiển nhiên, người đó không phải anh.
Cô thở dài:
- Quay về đi, Hi Thành, đừng đến nữa, đừng làm chuyện vô nghĩa nữa...
Cô xoay người đi về nhà, bóng dáng kiên định thể hiện quyết tâm của cô. Khác với quá khứ là sự sự kiên quyết này còn có chút lạnh nhạt, dường như giờ cô đã chẳng để chuyện này trong lòng.
Triệu Hi Thành nhìn bóng cô mà lòng lạnh lẽo, như chỉ trong nháy mắt, đất trời u tối, bóng tối vô hạn đang nhấn chìm anh.
Từ sau đó, Tiểu Mạt phát hiện, Chu Thiến hình như có chút khác lạ. Vẻ ngoài thì rất bình tĩnh, cái gọi là bình tĩnh đó là cô vẫn chăm chỉ học tập, luyện tập, nói chuyện với bạn bè. Nhưng khi một mình, Chu Thiến sẽ luôn ngẩn người, buổi tối có khi cả đêm không ngủ được. Còn cả góc đó, không bao giờ xuất hiện chiếc xe thần bí kia nữa. Tiểu Mạt hơi hiểu, nhìn vẻ mặt Chu Thiến hoảng hốt thì có chút đau lòng nhưng chuyện này cô cũng chẳng có cách nào giúp. Đành phải thường xuyên cùng Chu Thiến nói chuyện, phân tán một chút lực chú ý của Chu Thiến
Mãi cho đến 1 ngày, Chu Thiến nhận được một cuộc điện thoại.
- Cái gì? Văn Phương xẩy thai? Có chuyện gì?
Tiểu Mạt nghe Chu Thiến kinh ngạc hỏi lại. Bắt đầu từ đó, mọi chuyện cũng thay đổi.
- Chương 1 - Tai nạn
- Chương 2 - Linh hồn của Chu Thiến bám vào phu nhân nhà giàu
- Chương 3 - Ông chồng Triệu Hi Thành họa thủy
- Chương 4 - Tống Thiệu Lâm không hạnh phúc
- Chương 5 - Tình nhân của chồng
- Chương 6 - Sự dịu dàng bất ngờ
- Chương 7 - Lần đầu đến nhà họ Triệu
- Chương 8 - Cậu em chồng Triệu Hi Tuấn đẹp trai
- Chương 9 - Trở về nhà lớn
- Chương 10 - Nhược điểm của Triệu Hi Thành
- Chương 11 - Nấm càng đẹp thì độc tính càng cao
- Chương 12 - Là đàn bà của Triệu Hi Thành tôi thì phải ở bên cạnh tôi
- Chương 13 - Về sau không cho phép em cười với người đàn ông nào khác
- Chương 14 - Tôi dựa vào chính mình
- Chương 15 - Tần Tranh 1
- Chương 16 - Tần Tranh 2
- Chương 17 - Tiệc rượu
- Chương 18 - Có lẽ chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa
- Chương 19 - KIều Tranh 1
- Chương 20 - Kiều Tranh 2
- Chương 21 - Lửa giận bừng bừng
- Chương 22 - Cô vĩnh viễn là đàn bà của Triệu Hi Tuấn tôi
- Chương 23 - Vũ khí bí mật 1
- Chương 24 - Chỉnh Triệu Hi Thành thê thảm
- Chương 25 - Chỉnh Triệu Hi Thành thê thảm 2
- Chương 26 - Đổ bệnh nặng
- Chương 27 - Nói chuyện lúc sáng sớm
- Chương 28 - Nói chuyện lúc sáng sớm 2
- Chương 29 - Sức quyến rũ không giảm
- Chương 30 - Điều Văn Phương đi 1
- Chương 31 - Gặp lại Kiều Tranh 1
- Chương 32 - Gặp lại Kiều Tranh 2
- Chương 33 - Gặp lại Kiều Tranh 3
- Chương 34 - Gặp lại Kiều Tranh 4
- Chương 35 - Mình sẽ li hôn
- Chương 36 - Điều Văn Phương đi 2
- Chương 37 - Siêu sao Tuấn Hi 1
- Chương 38 - Siêu sao Tuấn Hi 2
- Chương 39 - Siêu sao Tuấn Hi 3
- Chương 40 - Sự phiền não của Hi Tuấn
- Chương 41 - Về muộn
- Chương 42
- Chương 43 - Cuộc sống của phu nhân hào môn
- Chương 44 - Tìm chút việc mà làm
- Chương 45 - Học nghề
- Chương 46
- Chương 47 - Kế hoạch của Văn Phương 1
- Chương 48 - Kế hoạch của Văn Phương 2
- Chương 49 - Kế hoạch của Văn Phương 3
- Chương 50 - Chuyện cũ 1
- Chương 51 - Hại người không lợi mình
- Chương 52 - Nhật ký của Tống Thiệu Lâm
- Chương 53
- Chương 54 - Trường học
- Chương 55 - Bí mật của Hi Tuấn bị bại lộ
- Chương 56 - Sự lựa chọn của Hi Tuấn
- Chương 57 - Say rượu tỏ tình
- Chương 58 - Cô ta chết còn hơn tôi chết
- Chương 59 - Lòng Chu Thiến hỗn loạn
- Chương 60 - Cao nhân
- Chương 61 - Cái xác không hồn
- Chương 62 - Rốt cuộc không thể quay về
- Chương 63 - Anh sẽ luôn ở sau lưng em
- Chương 64 - Bản thân chết
- Chương 65 - Đến bên anh
- Chương 66 - Tình cảm bí ẩn nơi đáy lòng
- Chương 67 - Con đường của chúng ta
- Chương 68 - Cuộc sống tràn ngập ánh mặt trời
- Chương 69 - Khao khát hạnh phúc
- Chương 70 - Cuộc sống hạnh phúc
- Chương 71 - Gặp Văn Phương
- Chương 72
- Chương 73 - Yến hội 1
- Chương 74 - Yến hội 2
- Chương 75 - Yến hội 3
- Chương 76 - Xử lý
- Chương 77 - Giấu diếm
- Chương 78 - Lựa chọn
- Chương 79 - Tranh chấp
- Chương 80 - Khiêu vũ
- Chương 81 - Đối sách với Văn Phương
- Chương 82 - Chân tướng
- Chương 83 - Phẫn nộ
- Chương 84 - Mơ hồ
- Chương 85 - Mặt đỏ mặt trắng
- Chương 86 - Uy hiếp
- Chương 87 - Bỏ đi
- Chương 88 - Sương đêm
- Chương 89 - Tống gia
- Chương 90 - Tống phu nhân
- Chương 91 - Lợi ích củ Tống gia
- Chương 92 - Nói chuyện 1
- Chương 93 - Nói chuyện 2
- Chương 94 - Chủ trọ kỳ quái
- Chương 95 - Cạnh tranh
- Chương 96 - Quán Bar
- Chương 97 - Triệu Hi Thành trong bóng tối
- Chương 98 - Em sống tốt chứ
- Chương 99 - Tình cảm anh dành cho em mãi mãi không thay đổi
- Chương 100 - Nam nữ phối hợp
- Chương 101 - Cảnh giác
- Chương 102 - Gặp lại Triệu Hi Tuấn
- Chương 103 - Tình hình gần đây của Hi Tuấn
- Chương 104 - Trả giá
- Chương 105 - Chứng bệnh nghĩ mình bị hãm hại
- Chương 106 - Ánh trời chiều
- Chương 107 - Hoàn toàn
- Chương 108 - Sẩy thai 1
- Chương 109 - Sẩy thai 2
- Chương 110 - Sẩy thai 3
- Chương 111 - Ác mộng 1
- Chương 112 - Ác mộng 2
- Chương 113 - Ảnh chụp
- Chương 114 - Nắm giữ hạnh phúc
- Chương 115 - Cái gọi là tôn trọng
- Chương 116 - Cùng nhau cố gắng
- Chương 117 - Không thể hiểu
- Chương 118 - Vỡ vụn
- Chương 119 - Hào quang
- Chương 120 - Ôm
- Chương 121 - Giương cung bạt kiếm
- Chương 122 - Thương
- Chương 123 - Thế giới nhỏ
- Chương 124 - Sắc thái
- Chương 125 - Cạnh tranh
- Chương 126 - Bộc lộ bản thân
- Chương 127 - Kiểm điểm
- Chương 128 - Cùng đi mua sắm
- Chương 129 - Chuyện gái bao
- Chương 130 - Triệu Hi Thành nổi giận
- Chương 131 - Không thể cúi đầu
- Chương 132
- Chương 133 - Hẹn hò
- Chương 134 - Khắc y
- Chương 135 - Thành bại
- Chương 136 - Âm mưu đen tối
- Chương 137 - Bài kiểm tra cuối cùng
- Chương 138 - Vì sao xảy ra sự cố
- Chương 139 - Công bằng
- Chương 140 - Nhu tình mật ý
- Chương 141 - Trợ lý thực tập khác lạ
- Chương 142 - Dạy dỗ 1
- Chương 143 - Dạy dỗ 2
- Chương 144 - Giải quyết
- Chương 145 - Xử phạt
- Chương 146 - Tai họa ngầm
- Chương 147 - Vương tử
- Chương 148 - Dạ yến 1
- Chương 149 - Dạ yến 2
- Chương 150 - Dạ yến 3
- Chương 151 - Vang động
- Chương 152 - Biến cố
- Chương 153 - Máu mủ tình thâm
- Chương 154 - Cùng nhau đối mặt
- Chương 155 - Họp báo
- Chương 156
- Chương 157 - Có thai
- Chương 158 - Phỏng vấn
- Chương 159 - Thi tuyển
- Chương 160 - Kẻ bịt mặt
- Chương 161 - Kế hoạch
- Chương 162 - Manh mối
- Chương 163 - Nghĩ cách cứu viện
- Chương 164 - Một lưới bắt hết
- Chương 165 - Đau đớn
- Chương 166 - Châu Châu
- Chương 167 - Về nhà 1
- Chương 168 - Về nhà 2
- Chương 169 - Người một nhà
- Chương 170 - Cách trở
- Chương 171 - Gặp lại Tiểu Mạt
- Chương 172 - Người phụ nữ phiền phức
- Chương 173 - Thế Duy
- Chương 174 - Gặp lại Hi Thành
- Chương 175 - Hàng nhái
- Chương 176 - Bế cái nào
- Chương 177 - Bảo mẫu
- Chương 178 - Mẹ cười
- Chương 179 - Chuyện cũ
- Chương 180 - Mâu thuẫn
- Chương 181 - Chuyển vào Triệu gia
- Chương 182 - Quế tẩu
- Chương 183 - Thất vọng
- Chương 184 - Tâm cơ
- Chương 185 - Khiêu khích
- Chương 186 - Hi Tuấn về nhà
- Chương 187 - Ánh trăng
- Chương 188 - Mệt mỏi
- Chương 189 - Ràng buộc
- Chương 190 - Chơi đụng xe
- Chương 191 - Mua chuộc
- Chương 192 - Mê hoặc
- Chương 193 - Đồ sứ và mảnh ngói
- Chương 194 - Bảo mẫu và thiếu gia
- Chương 195 - Phòng
- Chương 196 - Bỏ qua
- Chương 197 - Kỳ thi toàn quốc
- Chương 198 - Bị ốm
- Chương 199 - Rung động
- Chương 200 - Ngọt ngào
- Chương 201 - Mâu thuẫn
- Chương 202 - Tiêm
- Chương 203 - Khuyên nhủ
- Chương 204 - Chia tay
- Chương 205 - Thổ lộ
- Chương 206 - Tự sát
- Chương 207 - Quá khứ
- Chương 208 - Hòa nhau
- Chương 209 - Giá họa
- Chương 210 - Mắc bẫy
- Chương 211 - Ánh lệ
- Chương 212 - Đuổi việc
- Chương 213 - Mục tiêu
- Chương 214 - Trống vắng
- Chương 215 - Buổi biểu diễn thời trang
- Chương 216 - Sóng ngầm lại nổi
- Chương 217 - Bữa ăn khó chịu
- Chương 218 - Ác mộng
- Chương 219 - Đi dạo phố
- Chương 220 - Không thể khống chế
- Chương 221 - Cuộc thi lớn
- Chương 222 - Ác khẩu
- Chương 223 - Bất ngờ
- Chương 224 - Người mẫu
- Chương 225 - Phòng hóa trang
- Chương 226 - Tăng hạng
- Chương 227 - Nhất thời hồ đồ
- Chương 228 - Chống đối
- Chương 229 - Vua hạng chót
- Chương 230 - Tạo hình cuộc sống hàng ngày
- Chương 231
- Chương 232 - Trận chung kết
- Chương 233 - Đổ dầu vào lửa
- Chương 234 - Kết thúc hoàn mỹ
- Chương 235 - Chê cười
- Chương 236 - Nửa năm sau
- Chương 237 - Động đất
- Chương 238 - Dư chấn
- Chương 239 - Lời nói tận đáy lòng trong màn đêm 1
- Chương 240 - Lời nói tận đáy lòng trong màn đêm 2
- Chương 241 - Em là Thiệu Lâm
- Chương 242 - Ngọt ngào trong đổ nát
- Chương 243 - Thoát hiểm
- Chương 244 - Tỉnh lại
- Chương 245 - Khảo nghiệm
- Chương 246 - Tiệc sinh nhật
- Chương 247 - Chấp nhận
- Chương 248 - Nồng nàn
- Chương 249 - Hôn lễ 1
- Chương 250 - Hôn lễ 2
- Chương 251 - Động phòng
- Phiên ngoại - Chu Thiến
- Phiên ngoại - Hi Tuấn