Chương 62 - Rốt cuộc không thể quay về
Đại sư Cao Nhân nghỉ ngơi một hồi, lại mở mắt. Chu Thiến vội vàng hỏi:
- Đại sư, vậy tôi có thể quay về thân thể của mình không?
Cao Nhân nhẹ nhàng thở dài, nhíu mày nói:
- Nha đầu, nếu để linh hồn các cô trở về nguyên thể, là chuyện có lợi cho cả hai người đương nhiên tôi đồng ý giúp. Nhưng giờ linh hồn ở trong khối thân thể này của cô không biết đã đi đâu, nếu tôi cứng rắn ép linh hồn cô trở về đó.
Ông chỉ vào "Chu Thiến" trên giường bệnh, lắc đầu:
- Vậy giờ thân thể này của cô sẽ vì đột nhiên mất linh hồn mà rơi vào trạng thái người thực vật, vẫn sẽ hôn mê giống hệt như cô ấy. Cho dù dựa vào kĩ thuật hiện đại mà duy trì sự sống nhưng cuối cùng cũng đều chết. Loại việc hại người này tôi vạn lần cũng không làm
Chu Thiến nhìn mình trên giường bệnh, người gầy như quỷ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, chẳng vui buồn tức giận, đó chẳng phải là người thực vật sao? Nhớ tới bản thân trước kia khỏe mạnh an khang mà không khỏi tức giận.
- Đại sư, cũng không phải là tôi làm mọi chuyện như vậy, tôi là người bị hại, vì sao nhất định phải là tôi chịu trách nhiệm? Đây rõ là cơ thể của tôi, linh hồn của tôi, sao tôi phải trơ mắt nhìn mình chết? Đại sư, như vậy quá không công bằng!
Trong mắt Cao Nhân lộ ra vẻ thương hại, nhẹ giọng nói:
- Cô gái, mọi thứ đều có ông trời an bài. Thân thể của cô đã bị phá hủy, cho dù quay về sợ cũng khó sống, hơn nữa linh hồn của cô và thân thể mới cũng hoàn toàn hợp nhất, âu cũng là duyên phận. Mặt khác, linh hồn kia không hề có phản ứng gì với chuông chiêu hồn của tôi, còn chẳng biết đã lưu lạc đến chốn nào, coi như đó là trừng phạt với cô ấy. Nha đầu, việc đã đến nước này, chúng ta chỉ đành giảm thiểu thương tổn, thuận theo ý trời đi
Nói xong, ông đứng lên uống một hơi cạn sạch chén nước rồi xoay người định bỏ đi. Chu Thiến vội kéo ông lại:
- Đại sư, ông định đi sao? Ông thực sự mặc kệ? Chẳng lẽ không còn cách nào sao?
Cô sẽ chết, sẽ chết đó! Tuy rằng việc đã đến nước này nhưng cô sao có thể thoải mái đối mặt với cái chết của mình? Cha cô sẽ đau lòng cỡ nào, cô dường như có thể nhìn thấy sự đau đớn của cha khi người đầu bạc tiễn người đầu xanh. Nghĩ vậy lòng cô như bị đao cắt.
Cao Nhân nhìn cô bất đắc dĩ lắc đầu. Anh vỗ nhẹ tay cô, ý bảo cô buông tay. Chu Thiến buồn bã, biết chuyện không còn hi vọng, chẳng những mình không thể trở về mà còn sắp phải đối mặt với cái chết của mình, trong lòng hỗn loạn, bất tri bất giác buông tay
Cao Nhân thấy vẻ mặt mờ mịt của cô thì không khỏi khuyên nhủ:
- Cô gái, chuyện đời luôn có hai mặt, khi hoang mang thì tốt nhất hãy nghĩ về hướng tốt, lòng sẽ thoải mái hơn nhiều
Nói xong, liền đi ra khỏi phòng. Nghĩ về hướng tốt sao? Không hiểu sao trong đầu Chu Thiến lại xuất hiện nụ cười tuấn mỹ như hoa xuân của Triệu Hi Thành... mặt cô nóng bừng lên, sao lại nghĩ đến anh ta...
Cô quay đầu nhìn chính mình nằm trên giường bệnh, trong lòng như có trăm ngàn cảm xúc, nói không nên lời. Cô ngây ngốc một hồi, đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội chạy theo đại sư vừa đi. Vừa ra đến cửa đã thấy Cao Nhân quay lại, lúc này ông đầu toát mồ hôi nhìn Chu Thiến cười ngượng ngùng:
- Vừa rồi đi hơi nhanh, quên mất lấy thù lao... tôi cũng phải trả tiền xe...
Ông cào cào tóc. Chu Thiến không nói gì, phiền não trong lòng tiêu tan một nửa.
Cô mỉm cười, nụ cười như ánh sáng mặt trời, vô cùng ấm áp. Cho dù là đại sư lòng luôn tĩnh lặng cũng ngây người, nghĩ rằng phương diện tốt nhất chính là dung mạo thay đổi đẹp hơn trước rất nhiều.
Chu Thiến lấy phong bì chuẩn bị sẵn trong túi nói:
- Đại sư, cho dù ông không quay lại tôi cũng đuổi theo ông. Cảm ơn ông ngàn dặm xa xôi đến đây. Ông nói đúng, cho dù tôi không thể quay về cơ thể cũ nhưng tôi cũng phải sống tốt cuộc sống sau này, nghĩ cách cho cha không quá đau lòng. Đại sư, cảm ơn ông.
Trong mắt Chu Thiến tràn đầy cảm kích. Đại sư Cao Nhân cũng không khiêm tốn, cầm phong bì rồi mỉm cười bỏ đi. Chu Thiến nhìn bóng lưng ông mà đầy kính trọng, ai có thể ngờ con người lôi thôi lếch thếch không chút ưa nhìn đó lại có tuyệt kỹ như vậy, nhiệt tình, chân thành như vậy? Xem ra người đúng là không thể nhìn tướng mạo!
Đang nghĩ thì Tiểu Mạt, Chu Minh Xa, Lý Mai đi về phía phòng bệnh, vẻ mặt ảm đạm. Tiểu Mạt ngẩng đầu nhìn Chu Thiến, nước mắt lưng tròng lập tức rơi xuống. Chu Thiến vừa thấy đã hiểu, nhất định bác sĩ nói kết quả không tốt. Cho dù cô đã chuẩn bị tâm lý nhưng lòng vẫn trầm xuống.
Chu Minh Xa nhìn thấy Chu Thiến, nhận ra cô là người bạn từng đến thăm Thiến Thiến, gật đầu coi như chào hỏi. Nhìn thấy con gái nhà người ta khỏe mạnh an khang mà con mình nửa sống nửa chết nằm đó, lúc nào cũng có thể chết thì vẻ bi thương càng sâu.
Chu Thiến không đành lòng hỏi lại tình huống của "Chu Thiến" với ông, bắt ông nhắc lại lời bác sĩ là chuyện quá tàn nhẫn. Đợi hỏi Tiểu Mạt cũng được.
Cô dịu dàng an ủi cha một hồi, thấy đã muộn thì cùng Tiểu Mạt quay về.
Vừa rời khỏi phòng, Chu Thiến đã kể lại những lời đại sư nói cho Tiểu Mạt, Tiểu Mạt nghe tin cô không thể quay về thì cũng mơ hồ. Chung quy đó là người bạn cùng cô lớn lên, nghĩ khuôn mặt làm bạn cùng mình bao năm qua đột nhiên biến mất cũng vô cùng khổ sở.
Sau đó, Chu Thiến hỏi thân thể bản thân. Nói đến đây, Tiểu Mạt cũng mặc kệ bệnh viện nhiều người mà òa lên khóc. Chu Thiến hoảng sợ, vội kéo cô tới chỗ vắng người.
Tiểu Mạt vừa khóc vừa thút thít nói:
- Bác sĩ nói thận, gan, phổi của Thiến Thiến đều đã suy kiệt, cho dù mổ cũng không được, lúc nào cũng nguy hiểm đến tính mạng... Thiến Thiến, cậu thật đáng thương... oa.. oa
Cô dựa vào vai Chu Thiến mà khóc òa. Trong lòng Chu Thiến cũng buồn bã, dù sao là thân thể của mình sao có thể không để ý? Cô nhẹ vỗ vỗ lưng Tiểu Mạt, an ủi cô:
- Tiểu Mạt, đừng khóc, chẳng phải mình vẫn sống sao? Chẳng qua là đổi thân phận thôi, mình vẫn là mình đấy thôi? Về sau mình sẽ ở bên cậu. Được rồi, đừng khóc, mọi người đang nhìn.
Lúc này Tiểu Mạt mới dần ngừng khóc. Cô ngẩng đầu nhìn Chu Thiến, nhỏ giọng hỏi:
- Về sau cậu chỉ có thể làm Tống Thiệu Lâm, cậu tính sao bây giờ? Còn ở lại Triệu gia sao?
Nhớ trước kia, Tiểu Mạt cũng từng hỏi cô câu này, lúc ấy cô không do dự mà nói nếu cô không thể quay về thì sẽ ly hôn cùng Triệu Hi Thành. Nhưng giờ chuyện xảy ra trước mắt, cô lại có chút chần chừ. Câu ly hôn kia không hiểu sao không thể nói nên lời. Một lát sau cô mới nói:
- Giờ đừng nói vội, mình phải suy nghĩ thật kĩ. Hơn nữa, thời gian này mình muốn đến bệnh viện cùng cha, chuyện đó... để sau rồi nói..
Cô nhìn cửa sổ cuối hành lang, ánh mặt trời đang dần lặn xuống, chân trời hồng rực. Chờ qua đêm đen, mặt trời lại dâng lên, sẽ là một ngày mới...
- Chương 1 - Tai nạn
- Chương 2 - Linh hồn của Chu Thiến bám vào phu nhân nhà giàu
- Chương 3 - Ông chồng Triệu Hi Thành họa thủy
- Chương 4 - Tống Thiệu Lâm không hạnh phúc
- Chương 5 - Tình nhân của chồng
- Chương 6 - Sự dịu dàng bất ngờ
- Chương 7 - Lần đầu đến nhà họ Triệu
- Chương 8 - Cậu em chồng Triệu Hi Tuấn đẹp trai
- Chương 9 - Trở về nhà lớn
- Chương 10 - Nhược điểm của Triệu Hi Thành
- Chương 11 - Nấm càng đẹp thì độc tính càng cao
- Chương 12 - Là đàn bà của Triệu Hi Thành tôi thì phải ở bên cạnh tôi
- Chương 13 - Về sau không cho phép em cười với người đàn ông nào khác
- Chương 14 - Tôi dựa vào chính mình
- Chương 15 - Tần Tranh 1
- Chương 16 - Tần Tranh 2
- Chương 17 - Tiệc rượu
- Chương 18 - Có lẽ chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa
- Chương 19 - KIều Tranh 1
- Chương 20 - Kiều Tranh 2
- Chương 21 - Lửa giận bừng bừng
- Chương 22 - Cô vĩnh viễn là đàn bà của Triệu Hi Tuấn tôi
- Chương 23 - Vũ khí bí mật 1
- Chương 24 - Chỉnh Triệu Hi Thành thê thảm
- Chương 25 - Chỉnh Triệu Hi Thành thê thảm 2
- Chương 26 - Đổ bệnh nặng
- Chương 27 - Nói chuyện lúc sáng sớm
- Chương 28 - Nói chuyện lúc sáng sớm 2
- Chương 29 - Sức quyến rũ không giảm
- Chương 30 - Điều Văn Phương đi 1
- Chương 31 - Gặp lại Kiều Tranh 1
- Chương 32 - Gặp lại Kiều Tranh 2
- Chương 33 - Gặp lại Kiều Tranh 3
- Chương 34 - Gặp lại Kiều Tranh 4
- Chương 35 - Mình sẽ li hôn
- Chương 36 - Điều Văn Phương đi 2
- Chương 37 - Siêu sao Tuấn Hi 1
- Chương 38 - Siêu sao Tuấn Hi 2
- Chương 39 - Siêu sao Tuấn Hi 3
- Chương 40 - Sự phiền não của Hi Tuấn
- Chương 41 - Về muộn
- Chương 42
- Chương 43 - Cuộc sống của phu nhân hào môn
- Chương 44 - Tìm chút việc mà làm
- Chương 45 - Học nghề
- Chương 46
- Chương 47 - Kế hoạch của Văn Phương 1
- Chương 48 - Kế hoạch của Văn Phương 2
- Chương 49 - Kế hoạch của Văn Phương 3
- Chương 50 - Chuyện cũ 1
- Chương 51 - Hại người không lợi mình
- Chương 52 - Nhật ký của Tống Thiệu Lâm
- Chương 53
- Chương 54 - Trường học
- Chương 55 - Bí mật của Hi Tuấn bị bại lộ
- Chương 56 - Sự lựa chọn của Hi Tuấn
- Chương 57 - Say rượu tỏ tình
- Chương 58 - Cô ta chết còn hơn tôi chết
- Chương 59 - Lòng Chu Thiến hỗn loạn
- Chương 60 - Cao nhân
- Chương 61 - Cái xác không hồn
- Chương 62 - Rốt cuộc không thể quay về
- Chương 63 - Anh sẽ luôn ở sau lưng em
- Chương 64 - Bản thân chết
- Chương 65 - Đến bên anh
- Chương 66 - Tình cảm bí ẩn nơi đáy lòng
- Chương 67 - Con đường của chúng ta
- Chương 68 - Cuộc sống tràn ngập ánh mặt trời
- Chương 69 - Khao khát hạnh phúc
- Chương 70 - Cuộc sống hạnh phúc
- Chương 71 - Gặp Văn Phương
- Chương 72
- Chương 73 - Yến hội 1
- Chương 74 - Yến hội 2
- Chương 75 - Yến hội 3
- Chương 76 - Xử lý
- Chương 77 - Giấu diếm
- Chương 78 - Lựa chọn
- Chương 79 - Tranh chấp
- Chương 80 - Khiêu vũ
- Chương 81 - Đối sách với Văn Phương
- Chương 82 - Chân tướng
- Chương 83 - Phẫn nộ
- Chương 84 - Mơ hồ
- Chương 85 - Mặt đỏ mặt trắng
- Chương 86 - Uy hiếp
- Chương 87 - Bỏ đi
- Chương 88 - Sương đêm
- Chương 89 - Tống gia
- Chương 90 - Tống phu nhân
- Chương 91 - Lợi ích củ Tống gia
- Chương 92 - Nói chuyện 1
- Chương 93 - Nói chuyện 2
- Chương 94 - Chủ trọ kỳ quái
- Chương 95 - Cạnh tranh
- Chương 96 - Quán Bar
- Chương 97 - Triệu Hi Thành trong bóng tối
- Chương 98 - Em sống tốt chứ
- Chương 99 - Tình cảm anh dành cho em mãi mãi không thay đổi
- Chương 100 - Nam nữ phối hợp
- Chương 101 - Cảnh giác
- Chương 102 - Gặp lại Triệu Hi Tuấn
- Chương 103 - Tình hình gần đây của Hi Tuấn
- Chương 104 - Trả giá
- Chương 105 - Chứng bệnh nghĩ mình bị hãm hại
- Chương 106 - Ánh trời chiều
- Chương 107 - Hoàn toàn
- Chương 108 - Sẩy thai 1
- Chương 109 - Sẩy thai 2
- Chương 110 - Sẩy thai 3
- Chương 111 - Ác mộng 1
- Chương 112 - Ác mộng 2
- Chương 113 - Ảnh chụp
- Chương 114 - Nắm giữ hạnh phúc
- Chương 115 - Cái gọi là tôn trọng
- Chương 116 - Cùng nhau cố gắng
- Chương 117 - Không thể hiểu
- Chương 118 - Vỡ vụn
- Chương 119 - Hào quang
- Chương 120 - Ôm
- Chương 121 - Giương cung bạt kiếm
- Chương 122 - Thương
- Chương 123 - Thế giới nhỏ
- Chương 124 - Sắc thái
- Chương 125 - Cạnh tranh
- Chương 126 - Bộc lộ bản thân
- Chương 127 - Kiểm điểm
- Chương 128 - Cùng đi mua sắm
- Chương 129 - Chuyện gái bao
- Chương 130 - Triệu Hi Thành nổi giận
- Chương 131 - Không thể cúi đầu
- Chương 132
- Chương 133 - Hẹn hò
- Chương 134 - Khắc y
- Chương 135 - Thành bại
- Chương 136 - Âm mưu đen tối
- Chương 137 - Bài kiểm tra cuối cùng
- Chương 138 - Vì sao xảy ra sự cố
- Chương 139 - Công bằng
- Chương 140 - Nhu tình mật ý
- Chương 141 - Trợ lý thực tập khác lạ
- Chương 142 - Dạy dỗ 1
- Chương 143 - Dạy dỗ 2
- Chương 144 - Giải quyết
- Chương 145 - Xử phạt
- Chương 146 - Tai họa ngầm
- Chương 147 - Vương tử
- Chương 148 - Dạ yến 1
- Chương 149 - Dạ yến 2
- Chương 150 - Dạ yến 3
- Chương 151 - Vang động
- Chương 152 - Biến cố
- Chương 153 - Máu mủ tình thâm
- Chương 154 - Cùng nhau đối mặt
- Chương 155 - Họp báo
- Chương 156
- Chương 157 - Có thai
- Chương 158 - Phỏng vấn
- Chương 159 - Thi tuyển
- Chương 160 - Kẻ bịt mặt
- Chương 161 - Kế hoạch
- Chương 162 - Manh mối
- Chương 163 - Nghĩ cách cứu viện
- Chương 164 - Một lưới bắt hết
- Chương 165 - Đau đớn
- Chương 166 - Châu Châu
- Chương 167 - Về nhà 1
- Chương 168 - Về nhà 2
- Chương 169 - Người một nhà
- Chương 170 - Cách trở
- Chương 171 - Gặp lại Tiểu Mạt
- Chương 172 - Người phụ nữ phiền phức
- Chương 173 - Thế Duy
- Chương 174 - Gặp lại Hi Thành
- Chương 175 - Hàng nhái
- Chương 176 - Bế cái nào
- Chương 177 - Bảo mẫu
- Chương 178 - Mẹ cười
- Chương 179 - Chuyện cũ
- Chương 180 - Mâu thuẫn
- Chương 181 - Chuyển vào Triệu gia
- Chương 182 - Quế tẩu
- Chương 183 - Thất vọng
- Chương 184 - Tâm cơ
- Chương 185 - Khiêu khích
- Chương 186 - Hi Tuấn về nhà
- Chương 187 - Ánh trăng
- Chương 188 - Mệt mỏi
- Chương 189 - Ràng buộc
- Chương 190 - Chơi đụng xe
- Chương 191 - Mua chuộc
- Chương 192 - Mê hoặc
- Chương 193 - Đồ sứ và mảnh ngói
- Chương 194 - Bảo mẫu và thiếu gia
- Chương 195 - Phòng
- Chương 196 - Bỏ qua
- Chương 197 - Kỳ thi toàn quốc
- Chương 198 - Bị ốm
- Chương 199 - Rung động
- Chương 200 - Ngọt ngào
- Chương 201 - Mâu thuẫn
- Chương 202 - Tiêm
- Chương 203 - Khuyên nhủ
- Chương 204 - Chia tay
- Chương 205 - Thổ lộ
- Chương 206 - Tự sát
- Chương 207 - Quá khứ
- Chương 208 - Hòa nhau
- Chương 209 - Giá họa
- Chương 210 - Mắc bẫy
- Chương 211 - Ánh lệ
- Chương 212 - Đuổi việc
- Chương 213 - Mục tiêu
- Chương 214 - Trống vắng
- Chương 215 - Buổi biểu diễn thời trang
- Chương 216 - Sóng ngầm lại nổi
- Chương 217 - Bữa ăn khó chịu
- Chương 218 - Ác mộng
- Chương 219 - Đi dạo phố
- Chương 220 - Không thể khống chế
- Chương 221 - Cuộc thi lớn
- Chương 222 - Ác khẩu
- Chương 223 - Bất ngờ
- Chương 224 - Người mẫu
- Chương 225 - Phòng hóa trang
- Chương 226 - Tăng hạng
- Chương 227 - Nhất thời hồ đồ
- Chương 228 - Chống đối
- Chương 229 - Vua hạng chót
- Chương 230 - Tạo hình cuộc sống hàng ngày
- Chương 231
- Chương 232 - Trận chung kết
- Chương 233 - Đổ dầu vào lửa
- Chương 234 - Kết thúc hoàn mỹ
- Chương 235 - Chê cười
- Chương 236 - Nửa năm sau
- Chương 237 - Động đất
- Chương 238 - Dư chấn
- Chương 239 - Lời nói tận đáy lòng trong màn đêm 1
- Chương 240 - Lời nói tận đáy lòng trong màn đêm 2
- Chương 241 - Em là Thiệu Lâm
- Chương 242 - Ngọt ngào trong đổ nát
- Chương 243 - Thoát hiểm
- Chương 244 - Tỉnh lại
- Chương 245 - Khảo nghiệm
- Chương 246 - Tiệc sinh nhật
- Chương 247 - Chấp nhận
- Chương 248 - Nồng nàn
- Chương 249 - Hôn lễ 1
- Chương 250 - Hôn lễ 2
- Chương 251 - Động phòng
- Phiên ngoại - Chu Thiến
- Phiên ngoại - Hi Tuấn