Chương 77 - Người cha
Nằmmê man đến tận chiều tối, Minh Quý mới gượng gạo mở mắt, nhìn chằm chằmngười đàn ông trung niên đứng ngay cạnh bên. Anh bực mình, ghét sự cómặt của ông vào những lúc anh thảm hại.
- Lão già, ông tới đây làm gì?
- Thôi gọi tôi là lão già ngay đi! - quản gia Lâm đột nhiên nạt nộ -Chuyện lúc trưa là sao? Cậu gây gổ với Hữu Phong là thế nào?
- Chả sao, chả thế nào cả! – Minh Quý đáp qua loa – Còn quản gia Lâm lại có nhã hứng xen vào chuyện này là sao?
Đối vời lời châm chọc từ chàng trai, quản gia Lâm chỉ thở dài. Sở dĩ từ trước tới nay ông không can thiệp hay để ý tới hiềm khích giữa HữuPhong và Minh Quý vì họ ương ngạnh, hiếu thắng như nhau. Nhất là cậu quý tử của Federer! Chỉ cần ông bênh vực người khác hay nhúng mũi vào những chuyện không thuộc phận sự, anh sẽ nổi giận. Còn Minh Quý, tính tình kỳ quái chẳng khác Hữu Phong là mấy nhưng chưa từng nóng nảy tới mức đểxảy ra ẩu đả như trưa nay. Thế này thì chẳng thể làm ngơ được nữa!
- Cậu lần sau đừng cư xử kiểu đó. Hữu Phong làm gì cậu hẵng hay!
- Hễ cậu ta làm gì vô lý, tôi đều không bỏ qua!
- Hay nhỉ? Cậu thừa hơi thế cơ à?
- Dạy dỗ em trai, sao nào? – Minh Quý lừ mắt, thách thức.
- Quên chuyện đó đi! - giọng quản gia Lâm điềm tĩnh nhưng đanh cứng như thép - cậu không có tư cách đó!
- Không có tư cách? Sao ông không nói luôn là tôi không phải anh trai Hữu Phong! - Chàng trai tức giận.
Cái gật đầu lặng lẽ của quản gia Lâm khiến anh đột ngột lật tung chăn,ngồi dậy với nét mặt đầy bàng hoàng. Minh Quý chợt vỡ lẽ, hóa ra nhữngthiệt thòi, bất công mà anh chịu đựng suốt bao năm qua đều có nguyên docủa nó. Dù anh cố gắng chứng tỏ, vắt kiệt mình tới đâu cũng chẳng bằngHữu Phong bởi anh thua cậu ta ngay từ giây phút chào đời.
Anh hiểurồi! Federer cưng nựng Richard nhưng lại mãi thờ ơ với anh, đơn giản chỉ vì ... anh không phải con ruột của ông!
- Vì tôi, Federer mới kết hôn cùng mẹ cậu!
Quản gia Lâm thở ramột hơi dài, cười như không. Bí mật sắp hé lộ ắt sẽ gây sốc cho MinhQuý. Đành vậy! Đã là sự thật, người khác không thể không biết!
Năm xưa, mẹ Minh Quý là con gái hiệu trưởng Trung Anh, cũng là nữ sinhhọc viện danh giá ấy. Nhưng bỗng dưng ... chửa hoang. Sự việc này như quảbom đã rút chốt, nổ bùng với vô vàn lời bàn tán, dị nghị, rèm qua. MẹMinh Quý bị đình chỉ học, chức ghế hiệu trưởng không tránh khỏi lunglay. Họ Hồ vốn nổi tiếng gia giáo bỗng chốc bị cho là cặn bã xã hội!
Để họ Hồ xoá bỏ nhục nhã, một người mang dòng máu quý tộc đã kết hôncùng con gái họ, bịt kín hết thảy ồn ào dù ông chẳng hề có cảm giác vớicô gái kia, thậm chí chưa từng quen biết. Quản gia Lâm đã phản đối rấtkịch liệt nhưng Federer nhất định không thèm nghe, bởi ông thấy nhẹ lòng khi làm được chút gì đó. Federer luôn cho rằng, mình nợ Lâm nhiều, rấtnhiều ...
- Vậy ra, tôi phải gọi ông là cậu Lâm. Hồ Lâm đúng không?
Minh Quý lạnh nhạt, cảm giác khó chịu như mình đang bị qua mặt nhưng có lẽ ... nên đổ lỗi cho bản thân thì hơn. Anh quá ngu ngốc! Những bí mậtthật gần, chỉ cần cái chạm tay là anh có thể với tới thế mà anh cứ mùtịt như kẻ khờ khạo. Từ lâu, anh đã cảm thấy quản gia Lâm là con ngườirất kỳ lạ, dường như giữa ông ta và anh còn có mối quan hệ mật thiết nào đó vậy mà không thể xác định nổi.
Anh đang choáng váng nhưngnỗi hoang mang sẽ chỉ là nhất thời. Một khi đã thông suốt, chính anh sẽtự bóp chết lòng ích kỷ và những đố kỵ với Đinh Hữu Phong! Sự thờ ơ củaFederer dành cho anh, đâu còn là điều khó hiểu?
- Còn bố tôi đâu?
- ***** cậu theo tình mới. Chết rồi! - Quản gia Lâm đáp gọn lỏn, cứ như kẻ ông nhắc đang nhắc đến chẳng là ai và chẳng có chút dính líu tớiMinh Quý.
- Thực ra, ông ta sống hay chết với tôi cũng là không tồn tại! – Chàng trai mạnh mẽ tuyên bố. Vì ai mà mẹ con anh thiếu thốntình thương? Vì ai mà mẹ con anh sống như ăn bám dòng họ quý tộc? Vì aimà anh không thể có một người cha đúng nghĩa? Nực cười! Hết thảy đều vìkẻ đã sinh ra anh!
Thứ Minh Quý ghen tị nhất ở Hữu Phong làngười bố vĩ đại cậu ta đang có! Một Federer nắm quyền lực tối cao, tànnhẫn bao nhiêu lại càng mềm mỏng với Richard bấy nhiêu. Cách ông quantâm-chiều chuộng-gần gũi Richard tựa hồ ông đã đặt cả linh hồn mình vàocậu quý tử ấy. Còn cậu ta thế nào? Ngang ngược là bản chất! Chả coi aira gì là bản tính!
- Cậu Lâm, cậu nghe này! Tôi sẽ không đời nào phục tùng cậu ta!
- Tất nhiên. Cậu đâu phải nô lệ! Nhưng, tôi nhắc lại lần cuối. HữuPhong có làm gì, nếu không liên quan tới cậu thì đừng manh động! - Lấyvai trò người cậu khó tính, quản gia Lâm thấp giọng răn đe.
Nếu Federer biết tới vụ ẩu đả trưa nay, ông sẽ rất giận Minh Quý cho dù anh mới là kẻ hứng đòn từ thiếu gia!
- Tùy vậy! - Chàng trai gắt gỏng, quay mặt vào tường, ngủ.
Bộ dạng nằm im ngoan ngoãn của anh khiến quản gia Lâm nhíu mày khó hiểu. Một người nhạy bén như anh không thể dễ dàng bỏ qua mấu chốt vấn đề,trừ khi ... anh đã biết tỏng. Và đúng là thế!
- Federer nợ ông một tình yêu bất tử, phải không?
Giọng chàng trai bất chợt vọng ra từ trong chăn phút chốc đã ngưng đọng cả không gian. Ánh đèn vàng quết màu ảm đạm lên mái tóc điểm bạc, nếpnhăn quanh khóe mặt co rúm trong đau đớn. Người đàn ông ngồi phịch xuống mép giường, nghe và đếm từng tiếng tích tắc vô nghĩa.
***
Chàng trai lẳng lặng tiến vào quán giữa hàng tá con mắt thăm dò lẫn tòmò. Một số kẻ đã bắt đầu động tay động chân khi anh thản nhiên bước tớichiếc bàn có chứa tên đại ca của cả bọn. Thực chất, quán bida này chỉtrá hình, vốn đây là nơi tiêu thụ-trao đổi-buôn bán thuốc kích thích,hàng cấm.
- Mày là đứa nào? – Một kẻ vênh mặt hất hàm, hắn không thể không đề phòng vị khách lạ lùng.
- Tôi muốn chơi. – thiếu niên nhã nhặn – Vài ván thôi, được không?
- Tao hỏi mày là đứa nào? – một tên khác trợn mắt, hùng hổ xấn tớingười lạ nhưng ánh nhìn sắc lạnh ẩn lấp sau chiếc mũ phớt khiến hắn chột dạ, thay vũ lực bằng giọng hách dịch – điên à? Mày trình nào đòi ** với bọn tao hả? Cái thằng á...
Đang **** rủa, hắn bỗng ngã quị xuống sàn, tay ôm bụng lăn lộn, ngoác miệng nguyền rủa. Một cú sút mạnh nhằmvào thái dương khiến hắn ngất lịm ngay sau đó. Vị khách vẫn tỏ ra lịchsự :
- Bắt đầu, được rồi chứ?
Tên đại ca ngăn đám đàn em còn định xông lên, hắn hất mặt về phía cửa:
- Tụi mày ra gác cổng cho tao!
- Ngoài kia vẫn đang có người mà đại ca!
- Vẫn đang có? – Tên đại ca liền vung tay táng vào mặt kẻ vừa phun racâu nói ngớ ngẩn - Vẫn đang có cái đầu mày! Nó vào được đây mà tụi màycòn nghĩ vẫn đang có người à?
Bọn đàn em im thin thít, lấm létliếc trộm chàng thiếu niên đội mũ phớt, vừa e ngại vừa ngưỡng mộ khi cảđám canh cửa đều bị hạ gục.
- Đi ngay đi! Cái lũ ăn hại này! -Tên đại ca quát ầm. Hắn lướt mắt từ đầu tới chân vị khách, săm soi thậtkỹ càng rồi buông giọng khinh khỉnh - được, tao chơi với mày.
Hắn dứt lời, con dao găm cắm phập xuống bàn đầy đe dọa.
- Mày thua, mạng của mày tao đem chó gặm. Còn nếu mày thắng, mày muốn làm bố tao cũng được!
Quán bida rộ lên tràng cười khoái chí. Chúng đều cho rằng thiếu niên lạ mặt chỉ là một thằng nhãi thích chứng tỏ, tự chui vào hang cọp nộp xác. Tuy chế nhạo, bọn chúng vẫn không lơi là cảnh giác. Từ khí chất tớithần thái khác thường của vị khách đã chứng tỏ anh ta chẳng hề đơn giản.
Chàng trai nhún vai hờ hững, chẳng chấp nhặt lũ rác tưởi. Chính thái độ ấy làm tên đại ca hiếu kỳ, hắn xoa cằm:
- Ê, mày nghĩ mày sẽ thắng à?
- Không nghĩ, mà là chắc chắn.
- Mày đừng ấu trĩ thế. Tao hỏi lần nữa, mày chắc chắn sẽ thắng sao?
Thiếu niên gật đầu, hiển nhiên. Không lãng phí thêm thời gian, anh đãkhơi màn bằng một cú đánh bóng duy nhất, tất cả trái bida đều lọt lỗ đầy kiêu ngạo.
- Chương 1 - Kétttttttttt
- Chương 2 - Lời nói dối kỳ lạ để che lấp sự thật bất thường
- Chương 3 - Hụt chân ngay từ bước chân đầu tiên
- Chương 4 - Phát điên....khi biết tới sự tồn tại của ai đó nhưng không chạm tới được!
- Chương 5 - Đường bỏng của tên biến thái và những cú ném từ người tàn bạo
- Chương 6 - Hai loại người tự ý rút khỏi Trung Anh
- Chương 7 - Đừng nhìn anh ta quá giây thứ 59
- Chương 8 - Dậm lên gió quỷ
- Chương 9 - Nhìn gió quỷ tới giấy thứ 60
- Chương 10 - Chiếc lá bị đánh cướp
- Chương 11 - Nhím xù nổi giận
- Chương 12 - Kẻ móc túi
- Chương 13 - Bé con say xỉn
- Chương 14 - Áng tình khó dứt
- Chương 15 - Những nước cờ dưới bàn tay ma quái
- Chương 16 - Bứt ra và chạy điên cuồng
- Chương 17 - Bóng đêm và những góc khuất
- Chương 18 - Cuốn phăng bởi gió quỷ
- Chương 19 - Lên đạn cho phát súng đầu tiên
- Chương 20 - Vấp, ngã, gượng dậy, phủi phủi đầu gối và bước đi
- Chương 21 - Những nhân vật nắm giữ quyền lực
- Chương 22 - Sắc đỏ đe dọa, sắc trắng biến mất
- Chương 23 - Cú đòn cảnh cáo
- Chương 24 - Vết máu
- Chương 25 - Những mẩu bí ẩn
- Chương 26 - Những mẩu bí ẩn 2
- Chương 27 - Đổ máu
- Chương 28 - Những kẻ đi săn
- Chương 29 - Chiếc ôm xuyên đêm
- Chương 30 - Nhát dao
- Chương 31 - Xe điên
- Chương 32 - Lớp ngụy trang
- Chương 33 - Cuộc gặp gỡ không mong muốn
- Chương 34 - Ném giầy vào quỷ gió
- Chương 35 - Kẻ chạy trốn
- Chương 36 - Em ngủ say
- Chương 37 - Chọc giận gió quỷ
- Chương 38 - Thiên sứ giở trò
- Chương 39 - Phơi bày
- Chương 40 - Bàn tay lạ
- Chương 41 - Săn lùng
- Chương 42 - Mất tăm
- Chương 43 - Tái sinh
- Chương 44 - Gió vờn
- Chương 45 - Ngoan, mèo con
- Chương 46 - Va chạm
- Chương 47 - Chiếc hôn mở mắt
- Chương 48 - Châm ngòi nổ
- Chương 49 - Giăng bẫy
- Chương 50 - Sập bẫy
- Chương 51 - Vị trí tối cao
- Chương 52 - Vùng khỏi bẫy
- Chương 53 - Luật cấm từ vị khách
- Chương 54 - Luật cấm từ vị khách
- Chương 55 - Chạm tay vào tử thần
- Chương 56 - Gặp nguy
- Chương 57 - Cổng thiên đường
- Chương 58 - Cùng ngậm miệng
- Chương 59 - Cửa đã sập
- Chương 60 - Cáo
- Chương 61 - Đôi cánh gãy
- Chương 62 - Coi chừng đấy
- Chương 63 - Hớ hênh
- Chương 64 - Kéttttttttt
- Chương 65 - Chào
- Chương 66 - Nước cờ mại hiểm
- Chương 67 - Nhân tình
- Chương 68 - Thật láo
- Chương 69 - Bất mãn 1
- Chương 70 - Bất mãn 2
- Chương 71 - Ban mai yêu
- Chương 72 - Đối đầu
- Chương 73 - Chạm mặt
- Chương 74 - Nụ hôn đánh thức
- Chương 75 - Nhẹ nhàng hạ gục
- Chương 76 - Nổi gió
- Chương 77 - Người cha
- Chương 78 - Lọt hang cọp
- Chương 79 - Hất và ném
- Chương 80 - Ép buộc
- Chương 81 - Bệnh viện
- Chương 82 - Thức giấc
- Chương 83 - Nụ hôn máu
- Chương 84 - Yêu bất tử
- Chương 85 - Máu và nước mắt
- Chương 86 - Vệt gió tàn
- Chương 87 - Tôi thích thế
- Chương 88 - Tát
- Chương 89 - Tự lột mặt
- Chương 90 - Hơi thở cuối
- Chương 91 - Tìm kiếm và lục soát
- Chương 92 - Hụt hẫng
- Chương 93 - Kẽ hở
- Chương 94 - Bi kịch vịt hóa thiên nga
- Chương 95 - Nước cờ tiêu khiển
- Chương 96 - Nhà bên hồ
- Chương 97 - Luật nhân quả
- Chương 98 - Sói vào nhà
- Chương 99 - Chiến thuật hắt hủi
- Chương 100 - Người ta và người lạ
- Chương 101 - Con bé đó
- Chương 102 - Quyết định
- Chương 103 - Nét cười kiêu ngạo
- Chương 104 - Ngày nối ngày
- Chương 105 - Phát điên
- Chương 106 - Chiếc ôm trở về (Hết)
- Ngoại truyện 1 - Quỷ ngoan 1
- Ngoại truyện 2 - Quỷ ngoan 2
- Ngoại truyện 3 - Quỷ ngái ngủ
- Ngoại truyện 4 - Bạo lực? Chừa lưng...
- Ngoại truyện 5 - Quỷ vô sỉ
- Ngoại truyện 6 - Bí mật của Minh Quý
- Ngoại truyện 7 - Tuệ Anh, không ngoảnh đầu
- Ngoại truyện 8 - Quỷ ngốc