Chương 30 - Nhát dao
Vụ việc gây chấn động ban mai như chưa diễn ra. Phía học viện không đưa ra lời giải thích và những ai chứng kiến cũng không dám ho he.Vì ngườigây ra là Đinh Hữu Phong , chính tiếng tăm của anh đã bịt kín hết thảy!
Thầy giám thị khoanh tay, quá bất lực với chàng trai đang ngồi ung dung uống trà.
- Này chàng trai, cậu phá xe tôi đấy ! Tốt rồi, cậu không cần tôi làm tài xế nữa thì cứ nói . Tôi nghỉ là xong chứ gì !
- Tôi đền cho thầy , okay !
- Okay ??? Cậu nhiều tiền , mua gì cũng okay nhưng hành động của cậu là thế nào vậy ? Cậu đâu phải xốc nổi như những nhóc tóc vàng tóc đỏ, muốn thể hiện mình ! Rốt cuộc là có chuyện gì ?
Hữu Phong nói lơ đãng :
- Bị cắt phanh , thưa thầy!
- Ai làm ?
Thầy giám thị ngồi phắt xuống cạnh Hữu Phong, khó tin nổi là có ngườidám hại anh và anh lại biết tỏng nên mới một mình lao xe tới trường.
Hữu Phong không đáp lời thầy. Thêm một người biết là thêm một rắc rối.
Thầy giám thị trầm ngâm, nghĩ nghĩ đôi chút rồi thở dài.
- Con bé muốn nghỉ làm ở đây.
Thầy đưa ra câu thăm dò nhưng biểu hiện của Gió Quỷ vẫn là sự lạnh lùng cố hữu. Thầy đã xem Đông Vy là con gái nên rất lo sợ cho đứa bé ấy. Lại đi yêu Gió Quỷ . Nguy hiểm nhất không phải quản gia Lâm mà chính làngười tàn bạo này.
Thầy không đoán ra tình cảm thật sự của anhđối với đứa bé ấy là thế nào , đôi lúc thì quan tâm nên dặn thầy choĐông Vy về sớm nhưng nhiều lúc lại dằn vặt đứa bé thế này.
Không hỏi, thầy cũng biết Đông Vy nghỉ làm là vì ai !
Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn. Vì nếu Hữu Phong không thật sự muốn bên cônhóc thì cô nhóc sẽ phải chịu đựng nhiều thứ. Từ khổ đau của tình đơnphương tới sự trừng phạt của một số người ...
- Cậu thấy Đông Vy thế nào ?
- Trẻ quá so với thầy ! - Hữu Phong tóm lấy một quá táo từ giỏ hoa quả, đem gọt dần lớp vỏ xanh.
- Hữu Phong ! Cậu thừa biết tôi không ám chỉ điều đó !
Thầy giám thị thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, Gió Quỷ thật biết cáchtrêu điên người khác ! Anh cho rằng thầy và Đông Vy là một đôi !
- Oh !
Hữu Phong thốt ra tiếng cảm thán hiếm hoi vì thấy quả táo sau khi gọt vỏ xong chỉ còn một nửa ...
Thầy giám thị cũng phải phì cười vì sự vụng về của cậu thiếu gia. Ăn miếng táo anh đưa, thầy lại rơi vào trầm tư
.
- Hữu Phong , cậu biết yêu là gì không ?
- Có. Tôi được yêu.
- Ai ?
Hữu Phong khựng người, con dao nhỏ anh đang cầm vô thức cứa sâu vào lòng bàn tay. Anh nhìn máu mình rơi ...
- Nhiều !
- Nhiều là ai ?
Thầy giám thị hỏi dồn, muốn anh nói ra tên Đông Vy .
- Con gái và đồng tính !
Hữu Phong bật cười cho sự biến đổi nét mặt của người thầy khó tính nhất học viện .
- Cậu đang chọc tức tôi đấy !
Thầy giám thị cáu bẳn, còn định cằn nhằn thêm cho bõ tức thì phải tá hỏa mà hét lên.
- Dừng lại ngay ! Cậu làm cái quái gì nữa thế hả ?
Thầy tút mạnh con dao gọt hoa quả ra khỏi tay Hữu Phong, thì thào trong khổ sở :
- Phong à ! Đừng như thế nữa, đừng vì những lời của mẹ cậu mà tự tàn phá bản thân. Vết sẹo trên tay cậu, hãy để nó lành !
Hữu Phong co chặt những ngón tay, anh không thấy đau , không thấy nhói ... chỉ cười nhạt.
- Tôi nhớ mẹ !
- Anh nặng lắm không ?
- Có ! Nặng chết em rồi !
- Cố lên !
- Thế sao anh không cố đi nạng ? Em cố thì mệt em chứ mệt gì anh ? Phiền chết !
Đông Vy gắt ầm. Đáng lẽ tan học là cô có thể bay đi kiếm việc làm chứkhông phải thay thế cái nạng của Hồ Minh Quý, để anh ta vịn vai và chống đỡ cơ thể của anh ta thế này. Đã vậy, còn bị nhòm ngó !
Sángnay, cô nhận lời xách giúp Minh Quý balô lên lớp thì phải hứng bao nhiêu cái bĩu môi, cái liếc mắt khó chịu . Còn bây giờ , cô như con bé hènmọn , sắp bị xuyên thủng trong những viên đạn là những ánh nhìn căm ghét .
Chán thật ! Với họ, Minh Quý là thiên sứ này, toả sáng nhấthành tinh này ...nhưng họ có biết, Minh Quý đang là " của nợ " với cô !
Cũng vì cảm giác Minh Quý đem tới cô điềm xui nên cô mới nóng giận.
Kể từ lúc anh ta về học viện tới nay, cô chẳng ngày nào được yên ổn.Những người xung quanh đều lần lượt mang đến cô hết từ bất ngờ này đếnbất ngờ khác, nhưng kèm theo đó không phải là niềm vui .
Chúng tựa hồ những nhát dao đâm đột ngột , ghim vào cô nỗi đau tột cùng ...
- Dữ quá ! Phiền em vài ngày thôi, cũng không được sao ?
Minh Quý choàng tay qua vai cô gái nhỏ, giọng nói của anh rất nhẹ , chỉ như chiếc lông vũ đáp trên mặt nước. Lần đầu tiên,có người lớn tiếngvới anh nên anh không giấu nổi sự tự ái , gương mặt ỉu xìu.
Cô nữ sinh nhỏ chép miệng , bất cần :
- Anh có thể nhờ người khác !
- Thôi, xem như là anh năn nỉ em nhé !
- Vô ích thôi. Em sắp gãy lưng rồi. - Đông Vy buông tiếng thở dài ảonão , rồi đột nhiên cô gái nhỏ bặm môi, lôi Minh Quý đi thật nhanh.
- Mau nào ! Em còn phải đi kiếm part-time !
- Từ từ ! – Minh Quý kêu lên khi chân cử động quá mạnh, anh giằng người cô nhóc lại. - Em chăm sóc anh cẩn thận vào, anh trả công ! Khỏi phảitìm .
Đông Vy lập tức dừng đứng lại như chiếc xe thắng gấp, mắt cô hau háu :
- Trả em bao nhiêu đây ?
Minh Quý rùng mình với phản ứng của cô gái nhỏ , anh nói máy móc :
- Em muốn thế nào ?
- Muốn tất cả tiền anh có ! Cho em được chứ ?
Minh Quý giật mình thêm một lần nữa. Đôi môi xinh xắn của cô gái nhỏvừa nhếch rất hiểm... thật giống với phong thái của người tàn bạo kia.
Đông Vy không biết tới điều này, cứ tưởng thiên sứ ngỡ ngàng vì tính tham lam của mình nên cười ha hả.
- Em đùa ! Em giúp anh nốt hôm nay thôi. Em và anh thật sự không thíchhợp để đi với nhau. Danh tiếng của anh và danh dự của em đều bị ảnhhưởng.
Im lặng chưa hẳn là thỏa hiệp, nhưng chắc chắn là đã ngầm thừa nhận một phần nào đó.
Mùi dầu gội đầu của cô rất kì dị, hăng và hắc. Đúng là đi cùng thì không thích hợp.
Minh Quý nở nụ cười trìu mến.
- Được rồi ! Là em không thích, còn nếu em đồng ý, anh cho em bất cứ thứ gì cũng không tiếc.
- Vậy cho em biết nhãn hiệu giày mà Đinh Hữu Phong dùng đi. Là anh em cùng cha khác mẹ, anh hẳn là biết rõ về anh ấy chứ ?
Minh Quý giật mình lần thứ ba ... Hữu Phong rất ghét dòng máu lai đangchảy trong người anh , ghét thậm tệ người bố đứng đầu dòng họ quý tộc .Anh căm ghét chính huyết thống của mình , thế nhưng lại có thể chia sẻđiều này cho cô nàng xuềnh xoàng .
Quan hệ của hai người ấy thân thiết hơn cả những gì anh từng nghĩ ...
Nhìn vào đôi mắt mong đợi của cô gái nhỏ, Minh Quý nói chậm rãi từng chữ.
- Nhãn hiệu với Phong không quan trọng đâu, bền đôi chút là được vìPhong thường xuyên chạy bộ. Có một loại giày mà cậu ấy đặc biệt thích. - Lướt qua nụ cười đơn thuần một tia độc ác, Minh Quý đột nhiên nhấngiọng. - Giày da, màu nâu !
- Chương 1 - Kétttttttttt
- Chương 2 - Lời nói dối kỳ lạ để che lấp sự thật bất thường
- Chương 3 - Hụt chân ngay từ bước chân đầu tiên
- Chương 4 - Phát điên....khi biết tới sự tồn tại của ai đó nhưng không chạm tới được!
- Chương 5 - Đường bỏng của tên biến thái và những cú ném từ người tàn bạo
- Chương 6 - Hai loại người tự ý rút khỏi Trung Anh
- Chương 7 - Đừng nhìn anh ta quá giây thứ 59
- Chương 8 - Dậm lên gió quỷ
- Chương 9 - Nhìn gió quỷ tới giấy thứ 60
- Chương 10 - Chiếc lá bị đánh cướp
- Chương 11 - Nhím xù nổi giận
- Chương 12 - Kẻ móc túi
- Chương 13 - Bé con say xỉn
- Chương 14 - Áng tình khó dứt
- Chương 15 - Những nước cờ dưới bàn tay ma quái
- Chương 16 - Bứt ra và chạy điên cuồng
- Chương 17 - Bóng đêm và những góc khuất
- Chương 18 - Cuốn phăng bởi gió quỷ
- Chương 19 - Lên đạn cho phát súng đầu tiên
- Chương 20 - Vấp, ngã, gượng dậy, phủi phủi đầu gối và bước đi
- Chương 21 - Những nhân vật nắm giữ quyền lực
- Chương 22 - Sắc đỏ đe dọa, sắc trắng biến mất
- Chương 23 - Cú đòn cảnh cáo
- Chương 24 - Vết máu
- Chương 25 - Những mẩu bí ẩn
- Chương 26 - Những mẩu bí ẩn 2
- Chương 27 - Đổ máu
- Chương 28 - Những kẻ đi săn
- Chương 29 - Chiếc ôm xuyên đêm
- Chương 30 - Nhát dao
- Chương 31 - Xe điên
- Chương 32 - Lớp ngụy trang
- Chương 33 - Cuộc gặp gỡ không mong muốn
- Chương 34 - Ném giầy vào quỷ gió
- Chương 35 - Kẻ chạy trốn
- Chương 36 - Em ngủ say
- Chương 37 - Chọc giận gió quỷ
- Chương 38 - Thiên sứ giở trò
- Chương 39 - Phơi bày
- Chương 40 - Bàn tay lạ
- Chương 41 - Săn lùng
- Chương 42 - Mất tăm
- Chương 43 - Tái sinh
- Chương 44 - Gió vờn
- Chương 45 - Ngoan, mèo con
- Chương 46 - Va chạm
- Chương 47 - Chiếc hôn mở mắt
- Chương 48 - Châm ngòi nổ
- Chương 49 - Giăng bẫy
- Chương 50 - Sập bẫy
- Chương 51 - Vị trí tối cao
- Chương 52 - Vùng khỏi bẫy
- Chương 53 - Luật cấm từ vị khách
- Chương 54 - Luật cấm từ vị khách
- Chương 55 - Chạm tay vào tử thần
- Chương 56 - Gặp nguy
- Chương 57 - Cổng thiên đường
- Chương 58 - Cùng ngậm miệng
- Chương 59 - Cửa đã sập
- Chương 60 - Cáo
- Chương 61 - Đôi cánh gãy
- Chương 62 - Coi chừng đấy
- Chương 63 - Hớ hênh
- Chương 64 - Kéttttttttt
- Chương 65 - Chào
- Chương 66 - Nước cờ mại hiểm
- Chương 67 - Nhân tình
- Chương 68 - Thật láo
- Chương 69 - Bất mãn 1
- Chương 70 - Bất mãn 2
- Chương 71 - Ban mai yêu
- Chương 72 - Đối đầu
- Chương 73 - Chạm mặt
- Chương 74 - Nụ hôn đánh thức
- Chương 75 - Nhẹ nhàng hạ gục
- Chương 76 - Nổi gió
- Chương 77 - Người cha
- Chương 78 - Lọt hang cọp
- Chương 79 - Hất và ném
- Chương 80 - Ép buộc
- Chương 81 - Bệnh viện
- Chương 82 - Thức giấc
- Chương 83 - Nụ hôn máu
- Chương 84 - Yêu bất tử
- Chương 85 - Máu và nước mắt
- Chương 86 - Vệt gió tàn
- Chương 87 - Tôi thích thế
- Chương 88 - Tát
- Chương 89 - Tự lột mặt
- Chương 90 - Hơi thở cuối
- Chương 91 - Tìm kiếm và lục soát
- Chương 92 - Hụt hẫng
- Chương 93 - Kẽ hở
- Chương 94 - Bi kịch vịt hóa thiên nga
- Chương 95 - Nước cờ tiêu khiển
- Chương 96 - Nhà bên hồ
- Chương 97 - Luật nhân quả
- Chương 98 - Sói vào nhà
- Chương 99 - Chiến thuật hắt hủi
- Chương 100 - Người ta và người lạ
- Chương 101 - Con bé đó
- Chương 102 - Quyết định
- Chương 103 - Nét cười kiêu ngạo
- Chương 104 - Ngày nối ngày
- Chương 105 - Phát điên
- Chương 106 - Chiếc ôm trở về (Hết)
- Ngoại truyện 1 - Quỷ ngoan 1
- Ngoại truyện 2 - Quỷ ngoan 2
- Ngoại truyện 3 - Quỷ ngái ngủ
- Ngoại truyện 4 - Bạo lực? Chừa lưng...
- Ngoại truyện 5 - Quỷ vô sỉ
- Ngoại truyện 6 - Bí mật của Minh Quý
- Ngoại truyện 7 - Tuệ Anh, không ngoảnh đầu
- Ngoại truyện 8 - Quỷ ngốc