Chương 17 - Bóng đêm và những góc khuất
Đông Vy nhỏm dậy, lấy bình tưới nước phun lên những chậu cây nhỏ trênbệ cửa sổ. Bất kỳ một người yêu thiên nhiên nào cũng không nỡ để cây khô héo.
Rồi sau dần, cô dời đến đống bề bộn còn dăng ngổn ngang . Những thứ này đập vào mắt người ưa ngăn nắp rất dễ gây chướng.
Tại sao thầy luôn đòi hỏi tất cả phải toàn vẹn mà lại có thể để văn phòng bừa bộn thế này !
Sự tinh tươm của những lần Đông Vy tới đây bị hất tung một cách kỳ lạ ...
Cô gái nhỏ xếp gọn giấy tờ, ghim chặt lại để chúng không bay nhảy tứtung. Cắm đám bút còn lăn long lóc vào ống đựng, tỉ mẩn kỳ cọ vết loangtừ cà phê đang bám chặt lấy mặt bàn kính.
Đông Vy nhón vào miệng quả dâu tây ngọt lịm , tự thưởng cho những ngón tay tê rần vì nước lạnh.
Đông Vy ngáp nhẹ, nhìn chiếc đồng hồ với 12 con số la mã to đùng. Thầy có lẽ đã về nhà rồi ...
Đúng 10 giờ, cô gái nhỏ rời khỏi phòng giám thị, vươn mình hít chật phổi hơi lạnh ẩm ướt .
Quỳ xuống. Cột dây giày thật chặt và bắt đầu chạy.
Đông Vy của tuổi 17 sẽ bỏ lại sau đêm đen và xuyên thẳng qua cái lạnh lẽo .
Quá khứ ! Cô sẽ lật nó lại, tóm lấy những kẻ đã giết ông bà ngoại và lẻn vào bệnh viện, xô mẹ từ trên hành lang cao...
Mắt Đông Vy nhoà đi, cô gái nhỏ dừng cạnh bờ hồ, gió quật vào da cô đau rát , hệt như những cái bạt tai mà tương lai gửi về hòng để ép chết sựhèn nhát vừa xui cô bỏ cuộc.
Phải ...Cô đã muốn buông xuôi, cô đã chán ngấy con đường dài dài bất tận, mình cô bước trong đơn độc.
Quá khứ biến thành con quái thú, sẵn sàng vồ chộp lấy cô bất cứ lúc nào và đêm nhốt trong ký ức ghê rợn. Hiện tại là bóng ma, đeo đuổi theo côthật dai dẳng và nhân lúc cô sơ sẩy sẽ chơi xỏ cô. Tương lai cười nhạocô, những đẹp đẽ mà cô đã mường tượng thành ra viển vông.
-Thời gian , mi cứ đi, cứ tiếp tục chôn vùi tuổi trẻ của ta đi. Bao nhiêu cố gắng mà ta từng dốc ra, mi lấy sạch . Mặc xác ta mệt mỏi hay kiệtsức cũng phải lết cùng mi. Chứng kiến ta lớn lên, chứng kiến ta liêntiếp vấp ngã cũng đều là mi. Ta còn biết, mi rất thích đem khó khăn nhấn vào đầu ta. Thế mà, ta vẫn cùng mi đấy thôi. Mi cứ chạy, cứ mang ta lớn dần lên và có ngày, ta sẽ ném vào mi thành công của riêng ta !!!
Những âm thanh to rõ đập mạnh vào không khí, gió bạt qua và bóp méo.
Đông Vy đứng sát mí hồ, tự nhận đầu mình vào dòng nước lạnh để gạt bỏ hết nước mắt.
Cô gái nhỏ mang gương mặt ướt nhèm dí sát vào lớp cửa gỗ một lúc rồi mới bước vào.
Không gian vắng lặng. Dự cảm lạ lẫm chợt ùa tới, cảnh báo cho cô điều gì đó rất mơ hồ. Cô gái nhỏ nghi hoặc đứng lặng im.
Chợt , một bàn tay xuyên bóng tối đẩy cô vào bức tường lạnh lẽo ...
- Chào,em nhận ra tôi chứ ?
Đông Vy mở căng mắt, lục tìm trí nhớ xem giọng nói trầm này là của ai . Dáng người cao lớn hiện thấp thoáng, đôi mắt đen chứa ánh nhìn khó nắmbắt, pha chút trêu đùa chút quan tâm ...
Những điều này đã lôi tuột tâm trí của Đông Vy về ngày ở khách sạn. Tờ giấy xanh nhạt kèm bánh donut .
- Ừ. Đúng rồi ! Là Richard.
Buông tay, Richard đọc thẳng suy nghĩ của cô . Như người cai quản bóngtối, anh đã đem chúng che đi gương mặt của mình . Một chiếc mặt nạ hoànhảo.
- Anh là Richard ? Cảm ơn vì ngày hôm đó ...
Cô gái nhỏ ngắt câu, không hề muốn nhớ lại chuyên kia.
- Anh biết những gì về em ? Anh cũng là học sinh ở đây sao ?
Đưa ra loạt câu hỏi để đánh lạc hướng sự chú ý của Richard , cô gái nhỏ vươn tay đến công tắc điện.
Cô sẽ thấy rõ gương mặt của Richard, người lạ đột nhập vào nhà cô nhưng chẳng đem đến sự sợ hãi và rút bỏ mọi đề phòng của cô.
Dù đôi mắt đen này cô chưa từng thấy, dù giọng nói này cô chưa từngnghe, dù mọi thứ thuộc về Richard đều lạ lẫm nhưng lại tạo cảm giác thật thân quen.
- Đừng ! - Chộp lấy bàn tay lạnh cóng của cô gái nhỏ, Richard cười ma mị - Nên tiết kiệm điện, nhé !
- Nếu anh không muốn em biết tới anh, tại sao lại tới tìm em ?
Đông Vy nói cứng cỏi, ánh mắt cô sáng lên, xoáy thẳng vào bóng tối.
- Em muốn trông thấy Richard, ngay bây giờ !
- Tôi muốn Đông Vy từ bỏ ý định đó ! Ngay bây giờ !
Người lạ không đùa, anh giằng mạnh tay còn lại của cô, dằn vào giọng những âm cảnh cáo :
- Biết tôi , Richard, là đủ cho em. Tôi thế nào, em không cần nhìn !
Đông Vy bất lực để tay mình trong đôi tay mang găng đen. Richard thậtquái quỷ, anh giấu nhẹm hết thảy vào màu đen tối tăm , thứ màu huyền bícó quyền năng khiến mọi đôi mắt trở thành mù loà ...
- Em cần chứ ! Thật không công bằng khi Richard biết rõ về em, còn em thì mù mịt.
Quẳng đi những đôi co của cô gái nhỏ, Richard buông câu khẳng định :
- Bé con say xỉn, tôi sẽ bảo vệ em !
Hệt như có cơn bão trút thẳng vào nơi Đông Vy đang đứng khiến cô chaođảo , nhịp tim đập mạnh mẽ. Nhưng ở một góc nhỏ nào đó, cô ghét cách anh gọi mình là bé con say xỉn ...
- Lần sau, đừng có rửa mặt bằng nước hồ và kêu ầm lên như thế ! Nhớ nhé !
Tay Đông Vy được ném về tự do,thứ ánh sáng lạnh từ đôi mắt đen dịu tắt ngấm, trả lại không gian nhỏ bóng đêm đặc quánh .
Người lạ đã rời khỏi đây...
***
Gói bánh tuột khỏi bàn tay thuỗn đơ, Tuệ Anh nhìn trừng trừng vào hộpquà đang nằm chiễm chệ trên bàn. Lớp giấy bọc đỏ rực kiêu hãnh khẳngđịnh sự có mặt của nó.
Tuệ Anh nuốt nước bọt, dụi dụi mắt, mong là thị giác của mình đang chỉ bị lừa.
Quái ! Cô vừa mới chỉ rời khỏi vài ba phút để mua bánh thay vì vào căng tin. Cô đã muốn canh giữ lớp học, không để ai đó tiếp tục chơi trò "quà tặng mỗi ngày " nữa.
Quái ! Đông Vy rốt cuộc là đã gây sựchú ý với nhân vật tầm cỡ nào để người đó gửi cho cô bạn hàng loạt mónđồ giá trị có khủng như thế !
Đôi giày hot, kẹp tóc đính hạtkim sa, túi xách da cá sấu, ...mỗi một thứ đều là hàng hiếm và rất đắttiền. Nếu để người khác biết được, chuột nhắt sẽ bị cô lập ngay tứckhắc.
Vì mờ nhạt, chịu khó nên chuột nhắt mới yên ổn được tạiđây . Nhưng một khi, cô không giúp Đông Vy giữ bí mật, cứ để mặc chotoàn trường biết nữ sinh học bổng mỗi ngày đều nhận một món quà xa xỉthì những lời dị nghị hay những ánh mắt coi khinh sẽ bủa vây lấy cô bạn.
Đến lúc ấy, cho dù Đông Vy có vô can đi chăng nữa thì cô bạncũng không thoát khỏi sự ghen ghét, độ kị . Cô bạn rồi sẽ như nhiềutrường hợp trước kia, là kẻ hèn mọn, bám víu vào những nam sinh có giathế ...Nam sinh càng nổi bật thì người dính vào càng bị bới móc, miệt thị.
Mạnh mẽ ra sao thì vấn đề nằm ở chỗ sớm hay muộn, cô bạn cũng phải rời học viện mà thôi ...
Ai chịu được sự chối bỏ từ chính cộng đồng của mình ?
Tuệ Anh sẽ không để Đông Vy bị vứt vào một trong hai loại người tự rút khỏi Trung Anh !
Hàng ngày, cô đều lấy cớ ăn kiêng để ở lỳ trong lớp. Nhưng cô chỉ hở ra một chút khi trở lại sẽ thấy quà nằm chình ình trên phần bàn của ĐôngVy như lúc này.
Theo cách bí tài tình và đầy bí ẩn, nó mang tới cô sự kinh ngạc và dần hình thành trong cô nỗi sợ hãi.Sợ mất Đông Vy và hơn hết là, sợ người đứng sau việc này !
Là ai đó đang cố tình gieo nguy hiểm vào Đông Vy hay thật sự quan tâm đến cô bạn thế này !
Là ai đó muốn cải thiện bề ngoài xuềnh xoàng của nàng lọ lem hay muốn hất văng cô nàng đây !
Tuệ Anh lao ầm tới, đem nhét hộp quà vào ba lô.
Cô biết mình không thể duy trì được việc cất giấu này mãi nhưng cô có thể làm gì khi chưa lần ra dấu vết của ai đó !
Nhiều lần, cô muốn nói với Đông Vy vì chuột nhắt là manh mối duy nhấtđể dẫn tới đáp án chính xác cho dấu hỏi kỳ bí choán kín đầu Tuệ Anh.Nhưng cô lại không chắc chắn là chuột nhắt sẽ tuyệt đối giữ kín bí mậtnày như cô.
Chuột thông minh đấy, não có nhiều nếp nhăn đấynhưng với đôi mắt thánh thiện , cô bạn không đời nào nhìn ra những góckhuất tại Trung Anh.
Hạ An, chị ấy thân với chuột nhắt chẳngphải vì Tuấn Dương ném bóng thay cho lời làm quen với Đông Vy hay sao ?Hẳn chị ta ghét cô bạn lắm. Nếu cô đoán không nhầm thì gã yêu râu xanhlà nhằm để dạy dỗ cô bạn.
Tuấn Dương, anh ta bám theo chuột vìmuốn đem cô bạn ra đùa giỡn, tiện thể chọc điên Hạ An. Đến nhà cô bạn,vờ như chờ đợi nhưng là để thăm dò xem có còn ai khác đi cùng cô bạnkhông.Anh ta cũng như cô, rất muốn biết người cứu Đông Vy khi thầy giámthị báo tin .
Cô từng cho Tuấn Dương vào diện tình nghi nhưnggạt ngay ! Nếu anh ta ,thì phải nhét quà tận tay Đông Vy ngay trước mặtHạ An thì mới phải. Và người keo kiệt như anh ta, cùng lắm là tặng ĐôngVy dây giày ...
Thanh Ngân, nàng cáo này thì nắm được vài điềurồi . Có thể nhiều hơn cô ! Dạo gần đây ,nàng ta bắt chuyện, gần gũiĐông Vy thì cũng đã sắp sẵn hàng đống toan tính . Với con cáo này, côtin là tự Đông Vy sẽ đánh hơi được mùi nguy hiểm !
- Chương 1 - Kétttttttttt
- Chương 2 - Lời nói dối kỳ lạ để che lấp sự thật bất thường
- Chương 3 - Hụt chân ngay từ bước chân đầu tiên
- Chương 4 - Phát điên....khi biết tới sự tồn tại của ai đó nhưng không chạm tới được!
- Chương 5 - Đường bỏng của tên biến thái và những cú ném từ người tàn bạo
- Chương 6 - Hai loại người tự ý rút khỏi Trung Anh
- Chương 7 - Đừng nhìn anh ta quá giây thứ 59
- Chương 8 - Dậm lên gió quỷ
- Chương 9 - Nhìn gió quỷ tới giấy thứ 60
- Chương 10 - Chiếc lá bị đánh cướp
- Chương 11 - Nhím xù nổi giận
- Chương 12 - Kẻ móc túi
- Chương 13 - Bé con say xỉn
- Chương 14 - Áng tình khó dứt
- Chương 15 - Những nước cờ dưới bàn tay ma quái
- Chương 16 - Bứt ra và chạy điên cuồng
- Chương 17 - Bóng đêm và những góc khuất
- Chương 18 - Cuốn phăng bởi gió quỷ
- Chương 19 - Lên đạn cho phát súng đầu tiên
- Chương 20 - Vấp, ngã, gượng dậy, phủi phủi đầu gối và bước đi
- Chương 21 - Những nhân vật nắm giữ quyền lực
- Chương 22 - Sắc đỏ đe dọa, sắc trắng biến mất
- Chương 23 - Cú đòn cảnh cáo
- Chương 24 - Vết máu
- Chương 25 - Những mẩu bí ẩn
- Chương 26 - Những mẩu bí ẩn 2
- Chương 27 - Đổ máu
- Chương 28 - Những kẻ đi săn
- Chương 29 - Chiếc ôm xuyên đêm
- Chương 30 - Nhát dao
- Chương 31 - Xe điên
- Chương 32 - Lớp ngụy trang
- Chương 33 - Cuộc gặp gỡ không mong muốn
- Chương 34 - Ném giầy vào quỷ gió
- Chương 35 - Kẻ chạy trốn
- Chương 36 - Em ngủ say
- Chương 37 - Chọc giận gió quỷ
- Chương 38 - Thiên sứ giở trò
- Chương 39 - Phơi bày
- Chương 40 - Bàn tay lạ
- Chương 41 - Săn lùng
- Chương 42 - Mất tăm
- Chương 43 - Tái sinh
- Chương 44 - Gió vờn
- Chương 45 - Ngoan, mèo con
- Chương 46 - Va chạm
- Chương 47 - Chiếc hôn mở mắt
- Chương 48 - Châm ngòi nổ
- Chương 49 - Giăng bẫy
- Chương 50 - Sập bẫy
- Chương 51 - Vị trí tối cao
- Chương 52 - Vùng khỏi bẫy
- Chương 53 - Luật cấm từ vị khách
- Chương 54 - Luật cấm từ vị khách
- Chương 55 - Chạm tay vào tử thần
- Chương 56 - Gặp nguy
- Chương 57 - Cổng thiên đường
- Chương 58 - Cùng ngậm miệng
- Chương 59 - Cửa đã sập
- Chương 60 - Cáo
- Chương 61 - Đôi cánh gãy
- Chương 62 - Coi chừng đấy
- Chương 63 - Hớ hênh
- Chương 64 - Kéttttttttt
- Chương 65 - Chào
- Chương 66 - Nước cờ mại hiểm
- Chương 67 - Nhân tình
- Chương 68 - Thật láo
- Chương 69 - Bất mãn 1
- Chương 70 - Bất mãn 2
- Chương 71 - Ban mai yêu
- Chương 72 - Đối đầu
- Chương 73 - Chạm mặt
- Chương 74 - Nụ hôn đánh thức
- Chương 75 - Nhẹ nhàng hạ gục
- Chương 76 - Nổi gió
- Chương 77 - Người cha
- Chương 78 - Lọt hang cọp
- Chương 79 - Hất và ném
- Chương 80 - Ép buộc
- Chương 81 - Bệnh viện
- Chương 82 - Thức giấc
- Chương 83 - Nụ hôn máu
- Chương 84 - Yêu bất tử
- Chương 85 - Máu và nước mắt
- Chương 86 - Vệt gió tàn
- Chương 87 - Tôi thích thế
- Chương 88 - Tát
- Chương 89 - Tự lột mặt
- Chương 90 - Hơi thở cuối
- Chương 91 - Tìm kiếm và lục soát
- Chương 92 - Hụt hẫng
- Chương 93 - Kẽ hở
- Chương 94 - Bi kịch vịt hóa thiên nga
- Chương 95 - Nước cờ tiêu khiển
- Chương 96 - Nhà bên hồ
- Chương 97 - Luật nhân quả
- Chương 98 - Sói vào nhà
- Chương 99 - Chiến thuật hắt hủi
- Chương 100 - Người ta và người lạ
- Chương 101 - Con bé đó
- Chương 102 - Quyết định
- Chương 103 - Nét cười kiêu ngạo
- Chương 104 - Ngày nối ngày
- Chương 105 - Phát điên
- Chương 106 - Chiếc ôm trở về (Hết)
- Ngoại truyện 1 - Quỷ ngoan 1
- Ngoại truyện 2 - Quỷ ngoan 2
- Ngoại truyện 3 - Quỷ ngái ngủ
- Ngoại truyện 4 - Bạo lực? Chừa lưng...
- Ngoại truyện 5 - Quỷ vô sỉ
- Ngoại truyện 6 - Bí mật của Minh Quý
- Ngoại truyện 7 - Tuệ Anh, không ngoảnh đầu
- Ngoại truyện 8 - Quỷ ngốc