Chương 13 - Bé con say xỉn
Dọc đường đi cho đến lúc trở lại đầu khu phố, hai người không hề gặp lại Tuệ Anh . Có lẽ cô bạn giẫln dỗi bỏ về trước.
Giả thuyết ấy lướt qua đầu Đông Vy chỉ vỏn vẹn trong giây lát ngắn ngủi, cô gái nhỏ đang hoang mang vì ý nghĩ tồi tệ hơn.
Có khi nào, cô bạn đã xảy ra chuyện ?
Hạ An chợt kéo áo Đông Vy, cùng hướng ánh nhìn hoang mang đến con đường nhỏ tối tăm. Nơi đó, Tuệ Anh đang bị gã đàn ông bịt miệng, tay còn lạicủa gã như gọng sắt kìm chặt lấy người cô và lôi đi một cách thô bạo.
Tuệ Anh chống cự, chân ghì lại nhưng sức lực của cô gái mới lớn còn rất yếu so với gã trung tuổi có tướng tá to khoẻ.
- Thả bạn tôi ra !
Đông Vy mặc kệ cái níu tay của Hạ An, cô không thể để gã đó kéo Tuệ Anh đến chiếc xe đó kia được ! Tới lúc đó, Hạ An gọi cảnh sát cũng chẳngcòn kịp nữa.
Gã đàn ông nhìn cô gái nhỏ đã đuổi tới, bộ râu quai nón làm rõ khuôn mặt bặm trợn. Gã cười :
- Em muốn đi chung cho vui hả ?
Đã quá khuya, ngõ hẻm khuất tầm nhìn che đi gã yêu râu xanh đang muốngiở trò. Bây giờ, nếu có hét lên cũng chỉ làm động tới gã. Trước nhữngkẻ bệnh hoạn thế này, phải thật giữ bình tĩnh để đối phó và tuyệt đốiđừng tỏ ra sợ hãi.
- Tất nhiên là tôi đi. Nhưng thả cô ấy ra đã.
- Anh muốn cả hai...
Chưa dứt câu, gã lại phát hiên thêm một cô gái nữa , liền giở giọng bỡn cợt :
- Đi chung bốn người luôn nhỉ !
Đông Vy không hề nghĩ tới việc Hạ An cũng xông đến, lần này, cô gái nhỏ thật sự run sợ. Theo như suy tính của cô, nếu trò đổi người thành công, một mình cô đi với hắn sẽ dễ xoay sở hơn. dù sao, lao ra khỏi xe thì cô đâu ngán. Nhưng nếu tệ hơn là hắn bắt cả hai thì vẫn còn Hạ An ở lạitìm kiếm sự trợ giúp.
Còn bây giờ...
- Tôi ghét đicùng bọn tiểu thư này ! - Đông Vy cáu bẳn, vẻ mặt trở nên khinh thườngđối với Tuệ Anh cùng Hạ An, cô gái nhỏ nhìn sang gã yêu râu xanh - Đivới bọn họ rất phiền phức. Như gà công nghiệp ấy mà. Gia đình họ sẽ lạilàm ầm lên. Mệt !
- Vậy em không phải bạn của họ à ? Cũng thế cả thôi !
Đông Vy lắc đầu trước ánh mắt khó hiểu của những người còn lại, hừ một tiếng bất cần :
- Qua cách ăn mặc của tôi thì anh biết . Muộn rồi, có đi hay không ?
Gã nhìn kỹ Đông vy một lượt, gật gù rồi buông Tuệ Anh ra, gã kéo tay cô gái nhỏ tiến vào xe, miệng lẩm bẩm :
- Girls just wanna have fun !
Tuệ Anh tái người, đôi đồng tử giãn căng ngập sợ hãi nhìn theo chiếc xe con đã chuyển bánh.
- Chị Hạ An, nên làm thế nào bây giờ ?
- Gọi...cảnh sát.
Sự việc nằm ngoài kiểm soát khiến Hạ An rối trí, đấy là cách duy nhấtcô nghĩ được lúc này. Khi xe của gã yêu râu xanh mang theo Đông Vy biếnmất khỏi tầm mắt của hai cô gái, Tuệ Anh run giọng :
- Gọi anh ấy đi. Gọi anh ấy tới cứu chuột đi.
- Không được ! - Hạ An ngập ngừng đôi chút, sự giằng co lộ rõ trên cái cau mày thật chặt.
- Đến lúc nào rồi mà chị còn tính toán chuyện cũ nữa !!!
Tuệ Anh hét lên, cướp lấy di động từ Hạ An và dò một cái tên trong danh bạ.
***
Đông Vy không thể nhảy ra khỏi xe, thắt dây an toàn đã khóa cô lại trên chiếc ghế phụ...ngay bên cạnh gã biến thái.
Đầu cô gái nhỏ ngả về phía sau, cố mở mắt thật to nhưng không thấy được gì cả.Những hình ảnh như xoay tròn quanh cô, người cô trở nên èo uột ,đến mi mắt đang cụp dần xuống cũng không cách nào gượng nổi.
Thần trí cô có lúc trống rỗng hệt như tờ giấy trắng, có lúc mải mê chìm đắm trong những dòng suy nghĩ quái gở.
Thì ra Gió Quỷ nhìn cô với ánh mắt như vậy là vì câu slogan táo bạo trên áo cô. Thì ra, gã yêu râu xanh này biết tiếng anh...
Hm..Yêu râu xanh ? Chút tỉnh ráo được khơi vào bộ não còn mê man, côgái nhỏ bắt đầu tìm cách thoát khỏi xe. Mắt cô vẫn díu chặt, tay lần mòtới cửa xe.
Gã biết đến ý đồ của Đông Vy, gã ung dung thẳngtiến đến khách sạn gần đó. Chẳng cần dọa dẫm , ngăn cản gì cả cho tốncông. Chỉ cần ép cô gái nhỏ uống hết chai rượu manh, cô nàng ắt hẳn sẽnhư con rối và người giật dây là gã.
Mẩu ý thức còn sót lại đủ để Đông Vy nhận ra, cô đã bị đưa vào khách sạn, bị đẩy ngã trên giường.
Nhìn bộ dạng đang tỏ ra thèm thuồng của gã, cô gái nhỏ bật khóc , dòngnước mắt bất lực tuôn ra, cuốn theo những tủi hờn của cô gái nhỏ.
- Em muốn have fun mà. Đừng khóc như thế chứ.
Gã vuốt mái cô gái nhỏ, tay gã miết trên làn da trắng xanh vương đầy nước, thật ngọt giọng dỗ dành :
- Em đừng khóc, không nghe ời thế này , anh rất buồn đấy.
Khuôn mặt nham nhở của gã dí sát , cô gái nhỏ mím chặt môi...và đó làgiây cuối cùng cô nhìn thấy gã trước khi hàng mi khép lại. Chính thứcrơi vào cơn bất tỉnh của men say.
Có tiếng động nào đó rất lớnchen vào giấc mộng chỉ vừa mới hiện về, cô gái nhỏ nửa dứt khỏi cơn mênửa lại muốn trốn khỏi điều sợ hãi đang diễn ra bên ngoài.
Dường như, luôn có một hố đen hiện ra nuốt chửng cô vào lúc cô kiệt sức, nhấn cô trở lại dòng ký ức khủng khiếp mà đến trong mơ, vẫn có thể biến thành ngàn mũi dao sắc nhọn, ghim thẳng vào từng phần cơ thể của cô.
Nghĩa trang lạnh ngắt, mẹ dẫn cô đến trước mộ ba, quì rạp trên nền đất , mẹ khóc nức nở. Cô gái nhỏ lúc ấy không dám nhìn mẹ, chỉ lủi thủi dọnđám các lá rơi quanh.
Ngày ông bà qua đời, mẹ khóc tới ngấtlịm, còn Đông Vy, đã phải gặng gượng để có thể vừa chăm sóc mẹ vừa quánxuyến mọi chuyện thật tốt.
Và ngày mẹ mất, Đông Vy chỉ biếtđứng trơ mắt nhìn người ta phủ tấm khăn trắng lên gương mặt thân yêu của mẹ. Kể từ thời khắc ấy, sự tồn tại của cô trên thế gian này là sự biệtlập của một sinh linh trơ trọi.
Cô sẽ không bao giờ thoát khỏibóng đêm cô độc, cũng chẳng thể chạy trốn khỏi lớp sương mù đau thươngphủ quanh cuộc sống của cô.
Cô biết...cô biết là thế...
***
ban mai của ngày mới, mặt trời nhú lên từ vầng đồng, vài tia nắng mỏngxuyên khỏi tầng mây, len lỏi qua những ô cửa kính trong suốt.
Hàng mi mắt nhạy cảm khẽ rung động, một cái nhíu mày thật nhẹ hiên trênvầng trán trắng muốt. Cô gái nhỏ rúc đầu vào chăn để trốn nắng, bảo vệgiấc ngủ sâu hiếm khi được trọn.
Chợt, cô vùng khỏi chăn, ngồibật dậy. Chiếc đầu đau nhức đã xếp sẵn ra một vài điều kinh khủng từ đám hỗn tạp chất đầy trí nhớ.
Phản ứng đầu tiên của Đông Vy là giở chăn và nhìn xuống...làn da của cô gái nhỏ phút chốc đã trắng bệch, nỗi hoang mang tột độ khiến nét mặt cô tê dạo. Thần thái sứt mẻ như cây cỏdại héo hon sắp tàn.
Ánh mắt vô hồn rơi trên bộ đồ ngủ trắngtinh còn lưu đậm hương xà bông, cô gái nhỏ ngồi thừ trên giường, thể xác kiệt quệ không ép ra bất kì giọt khóc nào ngay cả khi cô biết mình đãbị xâm hại...
Thời gian đã trôi qua rất lâu, vẫn không chútdịch chuyển nào từ cơ thể mảnh dẻ ấy, những dòng suy nghĩ rời rạc đãhoàn toàn tê cứng trong đau đớn.
Một cơn gió nhẹ nhàng đáp vàocăn phòng trống trải của khác sạn. Trong im lặng, gió như những ngón tay vén dần vài sợi tóc vương trên trán, mang chút mơn man, chút an ủi chotâm hồn còn ngổn ngang vết thương.
Cô gái nhỏ cười nhợt nhạt,chậm chạp bước xuống giường. Từ khi người thân duy nhất mà cô có trênđời này ra đi, cô đã định sẵn, cô sống chỉ để phục vụ quá khứ.
Cô không sống vì mình, vậy tại sao còn dành những cảm xúc rối bời cho lần vấp ngã này ?
Đau đớn ư ? Mệt mỏi ư ? Cô có quyền thả mình tự do trong những yếu đuối ư ? Cô không thể !
Dù có bị đẩu xuống vực thẳm cũng phải gượng dậy, nhất định phải tìm ra những kẻ đứng sau vụ án mạng tàn khốc ngày hôm đó.
Muốn vậy, cô phải trở về học viện đã. Nhưng bằng cách nào ?
Hiện thực thật quá nực cười khi cô không có tiền, cũng chẳng thể lết đi với bộ đồ ngủ , tóc tai bù xù, chân không giày không dép thế này.
Rơi vào vực sâu còn có thể thớt, còn nếu bị bắt đến viện tâm thần thì khó mà trốn ra...
Đông Vy bóp mạnh trán để tìm ra cách thức giải quyết, đem ánh nhìn vô vị rải quanh phòng để quan sát nơi mình đang mắc kẹt.
Và hôm ấy, Đông Vy đã bứt hết được mọi điều tồi tệ khi nhìn thấy một tờ thiệp màu xanh nhạt đặt sẵn trên bàn. Cạnh đó, chiếc đĩa trắng xếp đầybánh donut quết lớp socôla thơm phức.
" Gửi bé con say xỉn !
Có thể xem là tôi đã cứu em khỏi người bạn tình thô lỗ kia. Tự kiểm tra cơ thể mình trước khi nghĩ tôi giở trò với em.
Còn lại, tôi không biết. Tỉnh dậy, tìm lễ tân. Chiếc xe dưới kia , cho em mượn.
Richard."
- Chương 1 - Kétttttttttt
- Chương 2 - Lời nói dối kỳ lạ để che lấp sự thật bất thường
- Chương 3 - Hụt chân ngay từ bước chân đầu tiên
- Chương 4 - Phát điên....khi biết tới sự tồn tại của ai đó nhưng không chạm tới được!
- Chương 5 - Đường bỏng của tên biến thái và những cú ném từ người tàn bạo
- Chương 6 - Hai loại người tự ý rút khỏi Trung Anh
- Chương 7 - Đừng nhìn anh ta quá giây thứ 59
- Chương 8 - Dậm lên gió quỷ
- Chương 9 - Nhìn gió quỷ tới giấy thứ 60
- Chương 10 - Chiếc lá bị đánh cướp
- Chương 11 - Nhím xù nổi giận
- Chương 12 - Kẻ móc túi
- Chương 13 - Bé con say xỉn
- Chương 14 - Áng tình khó dứt
- Chương 15 - Những nước cờ dưới bàn tay ma quái
- Chương 16 - Bứt ra và chạy điên cuồng
- Chương 17 - Bóng đêm và những góc khuất
- Chương 18 - Cuốn phăng bởi gió quỷ
- Chương 19 - Lên đạn cho phát súng đầu tiên
- Chương 20 - Vấp, ngã, gượng dậy, phủi phủi đầu gối và bước đi
- Chương 21 - Những nhân vật nắm giữ quyền lực
- Chương 22 - Sắc đỏ đe dọa, sắc trắng biến mất
- Chương 23 - Cú đòn cảnh cáo
- Chương 24 - Vết máu
- Chương 25 - Những mẩu bí ẩn
- Chương 26 - Những mẩu bí ẩn 2
- Chương 27 - Đổ máu
- Chương 28 - Những kẻ đi săn
- Chương 29 - Chiếc ôm xuyên đêm
- Chương 30 - Nhát dao
- Chương 31 - Xe điên
- Chương 32 - Lớp ngụy trang
- Chương 33 - Cuộc gặp gỡ không mong muốn
- Chương 34 - Ném giầy vào quỷ gió
- Chương 35 - Kẻ chạy trốn
- Chương 36 - Em ngủ say
- Chương 37 - Chọc giận gió quỷ
- Chương 38 - Thiên sứ giở trò
- Chương 39 - Phơi bày
- Chương 40 - Bàn tay lạ
- Chương 41 - Săn lùng
- Chương 42 - Mất tăm
- Chương 43 - Tái sinh
- Chương 44 - Gió vờn
- Chương 45 - Ngoan, mèo con
- Chương 46 - Va chạm
- Chương 47 - Chiếc hôn mở mắt
- Chương 48 - Châm ngòi nổ
- Chương 49 - Giăng bẫy
- Chương 50 - Sập bẫy
- Chương 51 - Vị trí tối cao
- Chương 52 - Vùng khỏi bẫy
- Chương 53 - Luật cấm từ vị khách
- Chương 54 - Luật cấm từ vị khách
- Chương 55 - Chạm tay vào tử thần
- Chương 56 - Gặp nguy
- Chương 57 - Cổng thiên đường
- Chương 58 - Cùng ngậm miệng
- Chương 59 - Cửa đã sập
- Chương 60 - Cáo
- Chương 61 - Đôi cánh gãy
- Chương 62 - Coi chừng đấy
- Chương 63 - Hớ hênh
- Chương 64 - Kéttttttttt
- Chương 65 - Chào
- Chương 66 - Nước cờ mại hiểm
- Chương 67 - Nhân tình
- Chương 68 - Thật láo
- Chương 69 - Bất mãn 1
- Chương 70 - Bất mãn 2
- Chương 71 - Ban mai yêu
- Chương 72 - Đối đầu
- Chương 73 - Chạm mặt
- Chương 74 - Nụ hôn đánh thức
- Chương 75 - Nhẹ nhàng hạ gục
- Chương 76 - Nổi gió
- Chương 77 - Người cha
- Chương 78 - Lọt hang cọp
- Chương 79 - Hất và ném
- Chương 80 - Ép buộc
- Chương 81 - Bệnh viện
- Chương 82 - Thức giấc
- Chương 83 - Nụ hôn máu
- Chương 84 - Yêu bất tử
- Chương 85 - Máu và nước mắt
- Chương 86 - Vệt gió tàn
- Chương 87 - Tôi thích thế
- Chương 88 - Tát
- Chương 89 - Tự lột mặt
- Chương 90 - Hơi thở cuối
- Chương 91 - Tìm kiếm và lục soát
- Chương 92 - Hụt hẫng
- Chương 93 - Kẽ hở
- Chương 94 - Bi kịch vịt hóa thiên nga
- Chương 95 - Nước cờ tiêu khiển
- Chương 96 - Nhà bên hồ
- Chương 97 - Luật nhân quả
- Chương 98 - Sói vào nhà
- Chương 99 - Chiến thuật hắt hủi
- Chương 100 - Người ta và người lạ
- Chương 101 - Con bé đó
- Chương 102 - Quyết định
- Chương 103 - Nét cười kiêu ngạo
- Chương 104 - Ngày nối ngày
- Chương 105 - Phát điên
- Chương 106 - Chiếc ôm trở về (Hết)
- Ngoại truyện 1 - Quỷ ngoan 1
- Ngoại truyện 2 - Quỷ ngoan 2
- Ngoại truyện 3 - Quỷ ngái ngủ
- Ngoại truyện 4 - Bạo lực? Chừa lưng...
- Ngoại truyện 5 - Quỷ vô sỉ
- Ngoại truyện 6 - Bí mật của Minh Quý
- Ngoại truyện 7 - Tuệ Anh, không ngoảnh đầu
- Ngoại truyện 8 - Quỷ ngốc