Chương 8 - Dậm lên gió quỷ
Bầu trời của đêm hè đen mộc, trên sắc tối thênh thang ấy, mảnh trăng như mẩu bánh vụn gắn sau những đám mây dày đặc.
Một vài ánh sáng vàng nhạt xuyên mây, rải trên những tầng lá cao vút.Những lớp cỏ mềm ủ quanh gốc cây, dạt hẳn sang một bên khi những luồnggió tạt qua, mang theo hơi lạnh căng đầy từ hồ nước.
Mọi cảnh vật đều bị nhuộm trong đêm đen, nhấn chìm học viện Trung Anh vào khoảng lặng tĩnh mịch.
Một chiếc bóng đổ dài trên mặt đất ẩm , đôi giày thể thao mang sọc đen lướt dọc theo mép hồ ẩm ướt.
Bóng tối như thắp lên luồng ánh sáng kì diệu, bao quanh dáng người mảnh khảnh đang xé gió vút đi .
Hữu Phong khoác trên người bộ đồ thể thao dài tay, thân mình lao vềphía trước như mũi tên xuyên qua khu rừng thẳm, chuyển động không ngừngnhững bước dài , âm thanh của gió vút lên bên tai...
Thật lâusau, anh chạy chậm lại, cởi áo khoác sọc thắt ngang hông, đôi mắt xámtro hiện lên những tia sáng sắc lạnh, xoáy thẳng vào đêm đen.
Tùy ý buông người khi đã thấm mệt, anh ngồi trên bãi đất trống gần đó,hai tay chống về phía sau, hất nhẹ gương mặt kiêu hãnh để gió vờn lên,mắt nhìn sâu vào mẩu bạnh vụn còn lẩn trốn sau mây.
***
Đông Vy cẩn thận đặt khung hình gỗ ngay đầu giường, ngón tay miết theođường viền của bức ảnh cũ, nụ cười trên môi đọng những thổn thức, xótxa.
Mi mắt cô không ngừng chớp...
Chớp mắt là để tống khứ hạt bụi nào đó đã bám vào, hoặc là đang cố ép những dòng nước trở lại tuyến lệ.
Đông Vy đón lấy khoảng nước đang bao lấy màng mắt, làm nhòe đi hìnhcảnh của người phụ nữ có mái tóc dày như rong biển, khuôn mặt trái xoanđẹp dịu dàng.
Cô gái nhỏ vô thức thả trôi những giọt khóc, rơi tự do khỏi khóe mắt. Vội rút tay về, lỉnh người vào trong chăn...
Cô mỉm cười nhợt nhạt, buộc những mạnh mẽ phải lập tức trỗi dậy !
" Ba mẹ luôn ở cạnh mình, không được phép yếu đuối ! „
Mùi từ chăn mới dỗ dành đôi chút cảm xúc hoang hoải của cô gái nhỏ, kéo cảnh tượng ồn ào lúc chiều trở về.
Tan học, Hạ An cùng Tuệ Anh đã đến đây, mang cho cô rất nhiều đồ dùng cần thiết.
Giường xếp, chăn in hoa lưu ly tím, bình nước giữ nhiệt...đặc biệt là thùng mì gói !
" Chả có ai nghèo như em thế này cả ! Cũng đừng từ chối, như thế làđang tát vào lòng tốt của chị đấy , biết chưa ? „ – Hạ An ném vào côgiọng nói dữ dằn.
" Tuyệt ! Nhà bên hồ ! Ôi , không phải aimuốn cũng được không gian thế này đâu ! „ – Tuệ Anh híp mí nhìn gian nhà thô sơ được bao quanh bởi bốn bức tường trắng toát !
Đông Vy rất ngại khi một lúc đã nhận quá nhiều từ những người chỉ mới quen ...mặc dù tính tình của ba người khá hợp...
Hạ An và Tuệ Anh là hai chị em kết nghĩa, nhà đối diện nhau, chơi cùngnhau từ nhỏ. Họ luôn tỏ ra thật nghiêm nghị nhưng thực chất sôi nổi hơnbất kì ai khi vạch ra bao nhiêu kế hoạch biến đổi ngôi nhà nhỏ này !
Sẽ quét lớp sơn màu quýt chín, sẽ đục ô cửa sổ nhỏ đối hướng với bờ hồ, sẽ thay những chiếc bóng trắng lóa thành đèn chùm mini xanh vert...
Hai chị em bàn tán ầm ỹ tới lúc chiều muộn, bị người nhà gọi điện giục mới về !
Đông Vy rời chăn, vận lên mình chiếc hoodie trùm kín mũ, cô quyết định sẽ đi dạo một vòng khi giấc ngủ không kéo tới.
Vừa bước khỏi cửa đã bị bóng đêm vây lấy, cô gái nhỏ đút tay vào túi, dạo bước thật nhẹ quanh mí hồ.
Ánh trăng khuất sau tầng mây không đủ soi rõ mặt hồ như khối hình vuông sâu hoắm, chỉ có sắc đen nuốt gọn lấy cô.
Theo từng bước chân êm , những đoạn ký ức rời tạc lại kéo tới...
Đến bây giờ , cô đã biết mình điên thật sự !
Chỉ trong một lần gặp duy nhất nhưng gương mặt vô cảm đã ngập trong trínhớ . Cô nghĩ về anh như một thói quen không bao giờ chán...
Đôi mắt xám tro đẹp kỳ lạ, không hằn bất kì vệt cảm xúc nào, cái hất cằm thật nhẹ đầy quyền uy.
Đi được nửa quãng hồ, tim Đông Vy chợt giật mạnh khi chân dậm phải thứ gì đó...rất cứng .
Cô gái nhỏ cúi đầu, mắt mở thật to nhưng vẫn không thể thấy được gì ngoài sắc đen thường trực của đêm.
Chân Đông Vy bắt đầu thay mắt, dậm dậm lên thứ gì đó rất cứng kia . Bàn chân chưa kịp nhấc tới cú thứ hai , tiếng tên khẽ đã nhắc cho cô gáinhỏ đáp án chính xác nhất !
Một bàn tay nắm lấy chân còn chưakịp rút về...lôi mạnh ! Người cô gái nhỏ chúi xuống, ngã sấp lên mặtđất...đau điếng ! Những ý nghĩ nối tiếp nhau run lẩy bẩy...
- Ai ...ai đấy ?
Vai cô bị siết chặt , lật ngược cô lại, túm lấy cổ áo kéo hẳn người cô dậy để đối sát với đối phương, gằn mạnh :
- Cô đã chạm vào tôi đấy !
Đông Vy nhận ra giọng nói này ! Nỗi nhớ của cô đã bị khơi dậy, bật ra tiếng hét vỡ òa ngay lúc đang gặp nguy hiểm :
- Là anh ! Đúng là anh rồi !
Cùi suống sát mặt cô gái nhỏ, đôi môi lạnh lẽo thì thào trong bóng tối :
- Tôi thì sao ?
- Anh là người đã cho tôi đi nhờ xe hôm ấy ! – Đông Vy khẽ run.
Chàng trai nén ngạc nhiên, buông tay khỏi cô , dửng dưng :
- Hẳn vậy !
Đông Vy ngồi thằng người, nhìn gương mặt không rõ nét phía đối diện,những ngón tay bấu chặt vào nhau vì sợ hãi, lời nói thoảng nhẹ như cánhhoa rơi xuống mặt hồ...
- Anh là Đinh Hữu Phong ?
"Gió quỉ rất đẹp ! Đẹp không tì vết , hoàn hảo trên mọi góc độ ! Nếu cậunhìn thấy chàng trai nào mà chưa đến nửa giây đã đổ gục hoàn toàn thìanh ấy chính là Đinh Hữu Phong ! „
Sự quyến rũ đáng sợnày...chỉ có gió quỉ mới đem tới. Là gió , cuốn đi mọi thứ, đem nhấn tất cả vào dòng xoáy...Là gió, nhẹ nhàng, thanh thoát nhưng có bản chất của quỉ...
Là gió, thứ vô hình đẹp đẽ nhưng không sao chạm vào được,lại tàn bạo đến mức chỉ khiến người ta chỉ muốn trốn chạy...Có phải sựmâu thuẫn này khiến gió quỉ càng thêm mê hoặc ?
- Biết tôi thìhẳn là cũng biết tới luật của tôi ! – Hữu Phong duỗi cánh tay, thằngthắn phán xét – Tối quá ! Vì cô không nhìn thấy được gì nên tôi khônglàm khó !
Cô gái nhỏ gật gật đầu, rất thản nhiên đáp trả :
- Nhưng còn chuyện anh cản trở việc dạo bộ của tôi, phải tính thế nào ? Còn nữa, đừng quên là anh cũng chạm vào tôi ! Cố tình chạm vào tôi !
Đối với người tàn bạo thì hãy thật láo ! Gió quỉ có thể lấn át TrungAnh chỉ vì bọn họ đã tự biến mình thành lá, sẵn sàng bị gió đe dọa .Nhưng nếu thật cứng cáp như những thân cây cổ thụ thì đâu sợ bị cuốnphăng ?
Thừa nhận cô đã rất nhớ anh ta...thích anh ta...nhưng cô sẽ không để mình bị mê hoặc bởi lớp vỏ ngoài kia nữa !
Gió quỉ là kẻ ác , lấy quyên lực vô hạn để đáp ứng cho bản tính kênh kiệu của anh ta !
Cái nhếch miệng chỉ trong vòng nửa giây đã bị bóng đêm che lấp, Hữu Phong ồ lên một tiếng, giọng bất cần :
- Thì sao ?
- Tôi tất nhiên sẽ không đánh anh , và làm tổn hại anh như anh đối xử với người khác !
- Cảm ơn ! – Hữu Phong cười khẩy.
Đông Vy nhìn vào khoảng tối trước mặt, cao giọng dạy bảo :
- Tôi chỉ muốn anh hãy dẹp bỏ những luật lệ đáng ghét đó đi ! Anh cóquyền cấm người khác nhìn anh, chạm vào anh sao ? Nếu thật sự khôngthích thì hãy đem khuôn mặt điển trai cùng dáng người chuẩn của anh cấttrong nhà ấy !
Lúc cô gái nhỏ dứt lời, tim run lên, mặt cũng biến sắc theo. Có phải côbị bóng phang vào nên hỏng đầu óc rồi không ? Chưa tính đến quyền lực mà anh ta nắm, chỉ riêng bàn tay của anh ta cũng đủ bóp bẹp dí cô ...
Láo cũng được, nhưng cô cần lên chiến thuật rõ ràng đã !
Một suy tính nảy ra ...cô sẽ lợi dụng bóng tối, chuồn đi trong êm đẹp...
- Một người nam tính thực thụ sẽ không bao giờ chấp vặt ! – Đông Vy vừa đánh đòn tâm lý, người vừa cẩn thận lùi ra phía sau...
- Có biết bơi không ?
- Biết chứ ! Nhưng anh hỏi để làm gì ?
Có âm thanh lớn, dứt khoát vọng lên giữ khuya. Có tiếng hét thảm thiết xe toang bầu không gian yên tĩnh...
Đôi giày thể thao lùi vài bước, tránh làn nước từ hồ đang văng mạnh lên.
Một cái nhếch mép rất hiểm hiện rõ trong bóng tối...
- Chương 1 - Kétttttttttt
- Chương 2 - Lời nói dối kỳ lạ để che lấp sự thật bất thường
- Chương 3 - Hụt chân ngay từ bước chân đầu tiên
- Chương 4 - Phát điên....khi biết tới sự tồn tại của ai đó nhưng không chạm tới được!
- Chương 5 - Đường bỏng của tên biến thái và những cú ném từ người tàn bạo
- Chương 6 - Hai loại người tự ý rút khỏi Trung Anh
- Chương 7 - Đừng nhìn anh ta quá giây thứ 59
- Chương 8 - Dậm lên gió quỷ
- Chương 9 - Nhìn gió quỷ tới giấy thứ 60
- Chương 10 - Chiếc lá bị đánh cướp
- Chương 11 - Nhím xù nổi giận
- Chương 12 - Kẻ móc túi
- Chương 13 - Bé con say xỉn
- Chương 14 - Áng tình khó dứt
- Chương 15 - Những nước cờ dưới bàn tay ma quái
- Chương 16 - Bứt ra và chạy điên cuồng
- Chương 17 - Bóng đêm và những góc khuất
- Chương 18 - Cuốn phăng bởi gió quỷ
- Chương 19 - Lên đạn cho phát súng đầu tiên
- Chương 20 - Vấp, ngã, gượng dậy, phủi phủi đầu gối và bước đi
- Chương 21 - Những nhân vật nắm giữ quyền lực
- Chương 22 - Sắc đỏ đe dọa, sắc trắng biến mất
- Chương 23 - Cú đòn cảnh cáo
- Chương 24 - Vết máu
- Chương 25 - Những mẩu bí ẩn
- Chương 26 - Những mẩu bí ẩn 2
- Chương 27 - Đổ máu
- Chương 28 - Những kẻ đi săn
- Chương 29 - Chiếc ôm xuyên đêm
- Chương 30 - Nhát dao
- Chương 31 - Xe điên
- Chương 32 - Lớp ngụy trang
- Chương 33 - Cuộc gặp gỡ không mong muốn
- Chương 34 - Ném giầy vào quỷ gió
- Chương 35 - Kẻ chạy trốn
- Chương 36 - Em ngủ say
- Chương 37 - Chọc giận gió quỷ
- Chương 38 - Thiên sứ giở trò
- Chương 39 - Phơi bày
- Chương 40 - Bàn tay lạ
- Chương 41 - Săn lùng
- Chương 42 - Mất tăm
- Chương 43 - Tái sinh
- Chương 44 - Gió vờn
- Chương 45 - Ngoan, mèo con
- Chương 46 - Va chạm
- Chương 47 - Chiếc hôn mở mắt
- Chương 48 - Châm ngòi nổ
- Chương 49 - Giăng bẫy
- Chương 50 - Sập bẫy
- Chương 51 - Vị trí tối cao
- Chương 52 - Vùng khỏi bẫy
- Chương 53 - Luật cấm từ vị khách
- Chương 54 - Luật cấm từ vị khách
- Chương 55 - Chạm tay vào tử thần
- Chương 56 - Gặp nguy
- Chương 57 - Cổng thiên đường
- Chương 58 - Cùng ngậm miệng
- Chương 59 - Cửa đã sập
- Chương 60 - Cáo
- Chương 61 - Đôi cánh gãy
- Chương 62 - Coi chừng đấy
- Chương 63 - Hớ hênh
- Chương 64 - Kéttttttttt
- Chương 65 - Chào
- Chương 66 - Nước cờ mại hiểm
- Chương 67 - Nhân tình
- Chương 68 - Thật láo
- Chương 69 - Bất mãn 1
- Chương 70 - Bất mãn 2
- Chương 71 - Ban mai yêu
- Chương 72 - Đối đầu
- Chương 73 - Chạm mặt
- Chương 74 - Nụ hôn đánh thức
- Chương 75 - Nhẹ nhàng hạ gục
- Chương 76 - Nổi gió
- Chương 77 - Người cha
- Chương 78 - Lọt hang cọp
- Chương 79 - Hất và ném
- Chương 80 - Ép buộc
- Chương 81 - Bệnh viện
- Chương 82 - Thức giấc
- Chương 83 - Nụ hôn máu
- Chương 84 - Yêu bất tử
- Chương 85 - Máu và nước mắt
- Chương 86 - Vệt gió tàn
- Chương 87 - Tôi thích thế
- Chương 88 - Tát
- Chương 89 - Tự lột mặt
- Chương 90 - Hơi thở cuối
- Chương 91 - Tìm kiếm và lục soát
- Chương 92 - Hụt hẫng
- Chương 93 - Kẽ hở
- Chương 94 - Bi kịch vịt hóa thiên nga
- Chương 95 - Nước cờ tiêu khiển
- Chương 96 - Nhà bên hồ
- Chương 97 - Luật nhân quả
- Chương 98 - Sói vào nhà
- Chương 99 - Chiến thuật hắt hủi
- Chương 100 - Người ta và người lạ
- Chương 101 - Con bé đó
- Chương 102 - Quyết định
- Chương 103 - Nét cười kiêu ngạo
- Chương 104 - Ngày nối ngày
- Chương 105 - Phát điên
- Chương 106 - Chiếc ôm trở về (Hết)
- Ngoại truyện 1 - Quỷ ngoan 1
- Ngoại truyện 2 - Quỷ ngoan 2
- Ngoại truyện 3 - Quỷ ngái ngủ
- Ngoại truyện 4 - Bạo lực? Chừa lưng...
- Ngoại truyện 5 - Quỷ vô sỉ
- Ngoại truyện 6 - Bí mật của Minh Quý
- Ngoại truyện 7 - Tuệ Anh, không ngoảnh đầu
- Ngoại truyện 8 - Quỷ ngốc