Chương 22
Đúng lúc ấy, một bong người đi vào, cười toe toét :
- Sao hôm nay mọi người tụ tập đông đủ vậy. – Tu Anh hớn hở nói.
Nghe giọng quen quen, Tử Kỳ chầm chầm, chầm chầm ngước mắt lên nhìn.
Kim Anh hồn nhiên :
- Ngồi xuống tìm cùng với bọn chị xem phần tài liệu tham khảo học của Trịnh Kim dần đi.
Tú Anh nghe chị mình nói, cùng ánh mắt như hai viên đạn của Tử Kỳ, anh cười phá lên :
- ăn quả lừa rồi em trai ạ. Ha...Ha...Ha
Tử Kỳ trợn ngược mắt lên lườm Tú Anh, anh đứng bật dậy lôi Tú Anh ra ngoài sân :
- Sao mày lừa tao.
- Thì mày lừa chị tao, tao lừa lại mày thôi. Hoà. – Tú Anh thản nhiên đáp.
- Chuyện của tao không phải chuyện của mày.
- Nhưng chuyện của mày lien quan đến chị tao.
Tử Kỳ tức sôi máu trước vẻ nhởn nhơ của Tú Anh :
- Được.
Tú Anh cười xoà, biết Tử Kỳ đang giận thật, anh cười. Dù gì cũng là bạn bè, không chấp nhất chuyện vớ vẩn :
- Hì ... hì... Thôi mà chỉ dỡn tí thôi làm gì căng thằng thế. Hơ... Hơ.
Tử Kỳ không những không hạ hoả còn bực thêm, anh đi thẳng vào nhà không quên lườm Tú Anh một cái sắc bén.
Trịnh Kim thấy Kim Anh loay hoay mãi, anh hỏi :
- Sao, có kô?
Vừa đúng lúc Tử Kỳ đi vào, anh ngượng điếng người :
- Có cái gì. Tao bị thằng Tú Anh lừa.
- Là sao. – Kim Anh không hiểu chuyện ngơ ngác hỏi.
Tú Anh vào sau. Nhìn Kim Anh đang ngơ ngác như con nai vàng, Tử Kỳ mặt hằm hằm đỏ tía tai. Còn Trịnh Kim đang dơ tay lên che miệng để ngáp.
- Làm gì mà im lặng vậy.
- Chỗ cho mày lên tiếng à.
Tú Anh biết mình có lỗi, anh ngậm luôn mồm vào không nói câu gì chỉ cười trừ cho qua chuyện.
- Hết chuyện rồi chứ gì. Tự đi nhé.
Là tiếng của Trịnh Kim.
Ba người há hốc mồm nhìn Trịnh Kim trân trối. Thật phũ phàng mà, dù gì cũng là bạn bè đến nhà "chơi" mà nỡ đuổi thẳng cổ như vậy đấy. Quay sang gườm gườm Trịnh Kim, Tú Anh vừa đến còn chưa uống được cốc nước đã bị đuổi đi. Không rủ 6 con mắt hình viên đạn chiếc thẳng vào người anh.
Anh cùng nhìn lại cả ba :
- Sao, cần phải tiễn à.
Dù gì ở đây vừa ngại vừa không được tiếp đón, Tử Kỳ đi đầu tiên, xong đến Tú Anh. Kim Anh thấy đồng đội ra đi hết cô cũng đi. Đến cửa cô quay đầu lại .
- Gì nữa.
- Cho xin cái mũ với cái khẩu trang đi. Hì hì...
Nhìn mặt cô kìa. Đúng là ngốc hết thuốc chữa. Trịnh Kim nén cười cầm mũ với khẩu trang trong phòng anh đưa cho cô.
Ra ngoài cổng đã thấy Tú Anh dắt xe ra ngoài đường :
- Chị lên xe, em đưa về.
Kim Anh đi đến chỗ Tú Anh, bỗng thấy Tử Kỳ ở phía sau, cô quay sang dò hỏi :
- Cậu với tôi coi như hết nợ nần.
- Hết cái gì mà hết. Cậu đang mơ à. - Tử Kỳ đanh giọng.
- Ơ thế...
- Tỉnh lại đi cưng. - Tử Kỳ cười nham hiểm vỗ vai Kim Anh.
Rõ rang là đã nói giúp nốt lần này là xoá nợ. Đúng là tên Tử Kỳ đểu cáng giám rút lại lời hứa.
Ấm ức, Kim Anh nói :
- Tôi đã không tiếc thể diện mà hoàn thành tâm nguyện cuối của cậu rồi còn gì nữa. Cậu không được nuốt lời chứ. Nam tử hán, đại trượng phu. Không thể nói rồi không làm được.
Kim Anh nói một tràng, Tử Kỳ xanh mặt nhìn sang Tú Anh đang ngơ ngác.
Tú Anh không hiểu chuyện gì, ngơ ngác hỏi :
- Tâm nguyện cuối gì vậy?
- Thì Tử Kỳ bị...
Chưa kịp nói hết câu, cô đã bị Tử Kỳ chặn ngang họng :
- ơ , ấy... cậu quên cậu hứa gì với tôi à.
- Thế cậu có giữ lời với tôi không. – Kim Anh gân cổ cãi.
Mặc kệ Tử Kỳ ngăn cản, Tú Anh hỏi tiếp :
- Nó bị làm sao. AIDS hay SIDA....
Đang định nói, chưa kịp mở miệng đã bị Tử Kỳ bịt miệng lại, anh cười nói với Tú Anh :
- Không bị gì cả. Nhìn tao thế này mà mày bảo tao bị những bệnh đấy à.
Kim Anh khó chịu dựt tay Tử Kỳ ra khỏi miệng mình, cô làu bàu :
- Đau cả mồm. Đúng là tên "ác tặc".
Thấy Tử Kỳ cứ giấu giếm, Kim Anh lại úp mở. " Bà chị ngu ngốc của mình chắc lại bị tên này lừa phỉnh cái gì đây. Phải làm cho ra nhẽ mới được."
- Chị có nói không. – Anh làm mặt lạnh.
Không nói không rằng, thường ngày Tú Anh rất hiền và dễ thương nhưng anh là người cực kỳ cục tính, đã không làm được, hay giải toả vấn đề là ý như rằng... "ực" Kim Anh nuốt nước miếng nói một lèo :
- Tử Kỳ bị bệnh tim. Nên muốn chị vào hoàn thành tâm nguyện cuối cho cậu ta và cậu ta còn hứa không tính toán chuyện cái "của nợ" nữa. Thế mà giờ cậu ta dám lật lọng.
Tử Kỳ đứt tay vào túi quần nhìn trời nhìn đất, huýt sáo.
- Trời. Chị mình ngu dễ sợ. Nó lừa chị đấy.
Kim Anh há hốc mồm.
Quả này thì anh chết với Kim Anh. Cô đã rất lo lắng cho anh. Còn không màng tự trọng đi lấy cái gì mà laptop với chả tư liệu. Gì mà tâm nguyện cuối cùng. Gì mà không sống được lâu. Giả dối. Tất cả chỉ là giả dối. Anh ta thích lừa Kim Anh lắm thì phải. Cô ấm ức. Anh ta đúng là đồ tồi.
Đúng lúc, Tử Kỳ tự nhiên lôi điện thoại trong túi ra nói :
- Alô, mẹ à.
- ...
- Sao ạ. Ba nói sao, mẹ vào bệnh viện á. Mẹ bị làm sao ạ.
Giọng anh lạc đi, nét lo lắng hiện rõ trên mặt :
- Có sao không ba. Ba và mẹ đang ở bệnh viện nào. Con qua ngay.
- ...
- Vâng vâng.
Anh cúp máy, nhảy lên xa quay đầu nói với Kim Anh, giọng gấp gáp :
- Tôi đi trước. Mẹ và ba tôi đang trog bệnh viện. Bye nhé.
Nghe thấy cuộc điện thoại của Tử Kỳ bỗng nhiên cô lại thấy lo lắng, không biết mẹ anh ta làm sao, cô ngây thơ nói :
- Cậu đi nhanh đi, cẩn thẩn đấy.
Tử Kỳ cười nhẹ,nụ cười toả sang dưới ánh mặt trời :
- Vậy tôi đi trước.
Nói rồi, anh phóng xe vút đi, Tú Anh không kịp cản. Anh ngao ngán nhìn nét mặt đang lo lắng của bà chị mình :
- Chị lại bị nó lừa tiếp rồi.
Mặt ngệt ra :
- Lừa gì.
Tú Anh dơ tay chịu thua bà chị quá " thông minh của mình". Vừa phát hiện Tử Kỳ lừa mình mà chưa đầy ba phút sau lại bị hắn lừa cho quả nữa, Tú Anh bặm môi :
- Chị không nghe nó nói chuyện à.
- Có
- Thế chị nghe thấy gì.
- Mẹ cậu ta cấp cứu trong bệnh viện.
- Tai nào của chị nghe được mẹ cậu ta cấp cứu trong viện.
- Ờ thì...
Kim Anh nhớ lại mẩu hội thoại. Đúng là cậu ta không nhắc đến mẹ hay bố cậu ta ở trong viện. Mà chỉ nghe là hai người họ ở trong viên. Không biết chừng... cô lại bị lừa lần nữa.
Kim Anh sắc mặt dần đỏ lên, cô nắm chặt long bàn tay lại như đang kìm nén cái gì đó sắp bùng nổ. Và rồi không biết lấy hơi với sứa ở đâu mà cô có thể hét to đến thế :
- Triệu... Tử... Kỳ.
Giật mình thon thót. Đang lái xe trên đường êm ru, lại còn huýt sao. Bỗng Tử Kỳ rợn tóc gáy, lạnh sống lưng, anh rung mình không biết có chuyền gì.
Kim Anh nghiến răng ken két :
- Đừng để tôi bắt được cậu . Đồ lừa đảo.
Tú Anh cũng thoáng rợn người khi nhìn vẻ mặt như sát thủ của bà chị mình lức này.
" Không biết chuyện đen đủi gì xảy ra cho Tử Kỳ đây."
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104 - Hết
- Chương 105 - Ngoại truyện