Chương 71 - Chơi đùa đã chán, buông tay
"Biết đâu"
———
Đầu tiên tìm cách mang thai, nhận thấy anh không chịu thừa nhận, liền tự ý muốn sinh đứa trẻ, Dung Ân, trước đây, anh đã quá xem thường cô.
Người phụ nữ này, anh đã nuông chiều quá mức, suốt thời gian ở cùng cô, anh không hề qua lại với người phụ nữ nào khác, thậm chí anh rất tin tưởng cô, càng không ngờ, cô đã sớm sắp đặt mọi thứ, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, e rằng anh sẽ còn bị cô giỡn cợt táo tợn hơn.
Trong lòng Nam Dạ Tước chợt nhiên có cảm giác thất bại, nhưng sâu thẳm trong trái tim lại dấy lên một cơn đau âm ỉ như kim châm đang hành hạ chính anh, đôi mắt đang nhắm chậm rãi mở ra, bầu trời đêm lấp lánh muôn ngàn vì sao, không biết, mưa đã tạnh, liệu trời rồi sẽ quang?
Từ Khiêm nhìn người đàn ông bị nuốt trọn trong bóng tối, anh đứng dậy, đặt lọ thuốc lên đầu giường rồi lặng lẽ đi về.
Trong bệnh viện, suốt đêm qua, Dung Ân dường như không hề chợp mắt, kim truyền nước cắm trên mu bàn tay khiến từng ngón tay đau buốt, làm thế nào cũng không cảm nhận được độ ấm.
Vương Linh ra ngoài mua bữa sáng, cơ thể Dung Ân hãy còn yếu nên chỉ có thể ngồi dậy nửa người trên, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa, liền trông thấy một bóng người đang lưỡng lự.
"Vú Lưu", Cô nhìn qua liền nhận ra ngay.
Người đó đứng ở cửa, khi bước vào, trên tay cầm theo một chiếc cặp lồng.
"Vú Lưu", Dung Ân thấy bà lại gần, cô gọi tên.
"Ân Ân", vú Lưu mở cặp lồng lấy ra một bát canh gà nóng, "Đây là ta đặc biệt chuẩn bị cho cháu".
"Cám ơn bác".
"Ân Ân này", vú Lưu ngồi xuống ghế, miệng rợm cất tiếng, nhưng lại không biết nên nói gì, "À......"
"Vú Lưu, cháu xin lỗi, ngày hôm qua, cháu đã làm bác khó xử rồi".
"Tính tình lão gia một năm trở lại đây có phần nóng nảy hơn, Ân Ân, cháu thứ lỗi cho ông ấy....."
Dung Ân đưa tay đặt lên bụng. vuốt ve nhè nhẹ, "Kỳ thực, người đó không phải cậu chủ đâu", Dung Ân gắng gượng mỉm cười, nhưng làm thế nào cũng không thể, "Cháu cũng nghĩ vậy, sao lại có thể là Diêm Việt được chứ? Hôm qua, quả thật là cháu đã nhìn nhầm...."
Vú Lưu thương xót, cầm lấy tay Dung Ân, "Ân Ân, chuyện trước đây hãy quên đi, ta biết tình cảm của cháu và Diêm Việt rất sâu đậm, nhưng mà...."
"Vú Lưu", vú Lưu buông hạ tầm mắt, thở dài thành tiếng, đem những lời muốn nói nuốt vào trong, "Cháu có thể nghĩ được như vậy, là tốt nhất".
"Ăn đi", bà bưng bát canh gà đến trước mặt Dung Ân, "Lúc này dưỡng sức là quan trọng nhất, sinh non không khác nào sẩy thai, không thể qua loa đại khái được".
Dung Ân rợm cầm lấy bát, nhưng vú Lưu đã nhanh hơn cầm thìa đưa đến miệng cô, "Cháu còn đang truyền nước, để ta".
Cõi lòng Dung Ân ấm áp, sự quan tâm như vậy, ngoại trừ mẹ cô cũng chỉ có vú Lưu, vừa ăn bát canh, tâm tình cô bộn bề phức tạp, "Cháu không sao, hôm nay là có thể xuất viện được rồi".
"Ân Ân", vú Lưu cầm lấy khăn lau miệng cho cô, "Cháu là một cô gái tốt...."
"Vú Lưu, cháu hiểu ý bác", ánh mắt Dung Ân nhìn ra ngoài cửa sổ, khí nóng phả ra từ máy sưởi, có lẽ cũng không khác ngoài kia là bao, "Cháu thật sự không muốn ở lại nơi này".
Vú Lưu thở dài, không nói gì thêm, khi Vương Linh trở lại cũng ra về.
Một lòng toàn tâm toàn ý trao gửi tình yêu, khắp người cô đã đầy thương tích, Dung Ân không còn can đảm để tiến thêm bước nữa.
Sau khi truyền nước xong, Vương Linh thu dọn đồ đạc, rồi gọi xe trở về Ngự Cảnh Uyển, Dung Ân xuống xe, đứng trong gió đông hiu quạnh, cơ thể cô lại càng lộ ra vẻ tiều tụy. Cô vận một bộ quần áo giản đơn, khoác thêm bên ngoài một chiếc áo lông màu trắng, Nam Dạ Tước chuẩn bị lái xe ra khỏi cổng, dáng vẻ như vậy, rất giống lần đầu tiên anh gặp cô.
Xe thể thao đứng chặn ở cổng, Dung Ân tưởng rằng anh sẽ cứ như vậy lái xe ra ngoài, không ngờ, người đàn ông lại tắt máy, sắc mặt mờ mịt đi tới.
Thân ảnh cao lớn che khuất tầm mắt cô, đối diện với anh, Dung Ân không biết nên biểu hiện nét mặt ra sao, sau một hồi đông cứng, vẫn đành mở lời trước, "Anh lại muốn đi sao?".
Đáy mắt người đàn ông rất lạnh lùng, tựa như băng đá vĩnh cửu, không tìm thấy chút nào sự ấm áp, bất kỳ ai chống đối, cũng dường như sẽ rước vô tai họa khôn lường, Dung Ân ngước nhìn, đáy mắt loang tràn vẻ thê lương.
Nam Dạ Tước khóa trụ tay cô, dùng lực kéo cô lên tầng hai, anh gắt gao siết chặt, cánh tay vừa truyền nước nên vô cùng yếu ớt, DunG Ân đau đớn quát lên, "Anh nhẹ tay thôi".
"Cậu chủ, Dung tiểu thư vừa xuất viện, tay hãy còn...."
"Rầm...."
Tiếng đập cửa dữ dội vang lên, Dung Ân cảm giác cả căn phòng như đang rung chuyển, Nam Dạ Tước hất tay đẩy cô ngã xuống giường, thân thể cao lớn cùng bộ âu phục chỉnh chu cũng thuận thế chống lên người cô, "Dung Ân, tại sao cô có thể làm như vậy?".
Cô mở to hai mắt, không hiểu nguyên do.
Nam Dạ Tước nghiêng người đứng dậy, lấy lọ thuốc trên tủ đầu giường, sau khi mở ra, dốc ngược xuống, những viên thuốc màu trắng còn sót lại rơi xuống mặt Dung Ân, theo cổ áo lông lọt vào trong người, "Ngay từ đầu cô đã muốn ra đi, còn lén lút đổi thuốc, đối với cô, đứa trẻ là cái gì? Là công cụ của cô sao?".
Ánh mắt Dung Ân nhìn vào lọ thuốc, cô cong môi cười, đột nhiên cảm thấy đáng mỉa mai đến vô cùng tận, rốt cuộc là số phận đang trêu đùa hay giúp đỡ cô?.
"Nam Dạ Tước, khi đó em thật sự muốn ra đi, thế giới của anh quá nguy hiểm, em không muốn theo anh rồi không ngừng sợ hãi, em chỉ muốn cùng mẹ có một cuộc sống bình thường, thế nhưng, anh một mực dồn ép em vào chân tường. Ngoại trừ mang thai đứa trẻ, em không nghĩ được biện pháp nào khác để anh có thể gật đầu chấp thuận cho em ra đi, nhưng....Nam Dạ Tước, anh chỉ muốn chơi đùa em, việc gì phải bày đặt đối xử tốt với em, anh còn nhớ câu truyện em kể trong lần thăm trang trại không? Em không ngờ...Chính mình lại là Clytia, em không muốn mỗi ngày đều phải đuổi theo bước chân anh, em muốn là người kề vai sát cánh bên anh...", Dung Ân nói xong lời cuối, từ trong hốc mắt, lệ không ngừng tuôn rơi, phủ đầy khuôn mặt, rồi rớt xuống ga giường màu đen, "Cảm giác này, anh vĩnh viễn không hiểu được, khi anh tay trong tay cùng phụ nữ khác, khi anh cùng người ta đầu gối tay ấp, Nam Dạ Tước, anh có nghĩ tới? Em đang chết dần chết mòn ở đâu hay không.....".
Người đàn ông đang khom người đứng thẳng lưng, Dung Ân đứng dậy, lấy tay mình áp lên má anh, "Lúc này, rốt cuộc anh cũng được toại nguyện, em không thể rời xa anh, em đã nghiện anh mất rồi, Nam Dạ Tước, em phải làm sao mới cai được anh bây giờ?".
Tiếng khóc nấc nghẹn ngào, hòa cùng những câu chất vấn thẳng thắn, Nam Dạ Tước chỉ cảm thấy bực bội, anh suy sụp mà ngồi xuống, nửa khuôn mặt được ánh nắng chiếu rọi mỗi lúc một tối lại.
"Nói như vậy, cô thật sự đã tráo thuốc?".
Dung Ân cảm nhận được cả vị mặn đắng của nước mắt, hoàn toàn ngoài ý muốn, đáy mắt cô phủ lên sự khiên cưỡng, bị cáo buộc trở thành kẻ chủ mưu, cô cắn môi, sắc mặt u ám, Dung Ân, nhìn xem, mày thật may mắn, ngay cả ông Trời cũng đang giúp mày kìa.
Đáp án của cô đã quá rõ, nhưng Nam Dạ Tước vẫn muốn nghe chính miệng cô thừa nhận, có lẽ.....Có lẽ, cô vẫn chưa đến mức quá quắt đến như vậy.
Dung Ân di chuyển, ngón tay mảnh khảnh đã trắng bệch, cô gắng gượng kéo tay áo Nam Dạ Tước, "Xin lỗi, dù sao đứa trẻ cũng đã không còn, em cam đoan, sau này sẽ không bao giờ....."
Đáy mắt người đàn ông ngập tràn vẻ châm biếm, thân thể cao lớn trong chốc lát không do dự đứng lên, dùng sức đẩy Dung Ân sang một bên, lực rất mạnh, khiến cô ngã xuống giường, "Cô! Dung Ân....", Khi đã quá sức chịu đựng, dường như không thể nói được từ nào, người đàn ông quẳng vỡ đèn bàn, mang theo lửa giận đầy người bỏ đi.
Cửa phòng ngủ một lần nữa đập rầm một tiếng, cô tự nhủ chính mình phải mạnh mẽ, nhưng người đàn ông vừa đi, tất thảy đều tan rã, hốc mắt Dung Ân đẫm lệ, cô nằm nghiêng người, miệng cắn chặt một góc chăn.
Dù sao, đứa trẻ lúc này đã không còn....Khi nói ra câu này, chân cô đã không thể đứng vững, ngay cả lúc này, toàn thân cô hãy còn run rẩy không thôi, Dung Ân co đầu gối kề sát quai hàm, đem chính mình thu nhỏ vào một góc, lúc này mới khóc thành tiếng.
Dưới lầu, truyền đến tiếng khởi động xe, DunG Ân cắn chặt ngón tay, đau nhức đến tê dại, không khác nào vết thương trong lòng cô.
Liên tiếp vài ngày sau đó, Nam Dạ Tước cũng không về lấy một lần, mỗi ngày Dung Ân đều chỉ mặc đồ ngủ, ở yên trong phòng, cô được Vương Linh chăm nom chu đáo, nên sức khỏe cũng nhanh chóng hồi phục lại.
Chẳng bao lâu nữa là đến năm mới, Dung Ân xỏ dép đi ra ngoài ban công, thời điểm này trước đây, tuy rằng trong nhà chỉ có mẹ và cô, nhưng vô cùng vui vẻ, lúc này, ở trong một căn biệt thự rộng lơn, lại không hề cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình.
"Dung tiểu thư, cơm xong rồi ạ".
"Ừ", Dung Ân đi vào phòng ngủ, cũng kéo lại rèm, "Em gọi điện cho cậu chủ chưa?".
"Rồi ạ", giọng nói Vương Linh dần nhỏ lại, "Cậu chủ nói, cậu không về".
"Ừ", Dung Ân theo Vương Linh xuống lầu, bàn ăn rộng lớn, chỉ có mình cô ngồi ăn, "Vương Linh, cậu chủ vắng nhà, em ngồi xuống ăn cơm cùng tôi đi".
"Vậy sao được, Dung tiểu thư, như vậy là trái với phép tắc".
"Phép tắc cũng là con người đặt ra, ngồi xuống đi".
"Vâng, cám ơn Dung tiểu thư".
Sự gần gũi của DUng Ân, sau nhiều ngày ở chung, Vương Linh đã hiểu được, khi ăn, cô không nói lời nào, Vương Linh liền mở miệng nói, "Dung tiểu thư, em có thấy chị thiết kế bản vẽ vài lần, chị học thiết kế ạ?"
"Ừ, là công việc của tôi".
"Nhưng chị không đi làm sao, hơn nữa chị cũng đâu có thiếu tiền?"
"Vương Linh, có nhiều chuyện em không hiểu đâu, ăn cơm đi", gần đây khẩu vị của Dung Ân đã khôi phục lại nhiều, ăn cơm xong, Dung Ân gọi Vương Linh đang thu dọn bát đũa lên lầu.
"Dung tiểu thư, có việc gì sao ạ?"
Dung Ân mở cửa phòng đựng đồ, bên trong treo vô số quần áo hàng hiệu, thậm chí có những chiếc còn đóng nguyên kiện, dù cho là nội y hay váy áo, tất cả đều là hàng hiệu cao cấp, ở một ngăn tủ khác, còn bày rất nhiều giày, mọi thứ đều là Nam Dạ Tước mua cho cô.
"Woa.....", Vương Linh cảm thán, "Ngày thường sao không thấy chị mặc bao giờ?"
Dung Ân cầm lấy một chiếc áo khóac kẻ ca rô, ướm thử lên người Vương Linh, thấy cỡ vừa vặn, lúc này mới cho vào túi, "Em cứ chọn vài bộ đi, giầy có thể sẽ không vừa chân, túi xách ở bên kia, nếu thích, cũng lấy vài cái đi".
"Thế này, thế này sao được ạ", Vương Linh cầm lấy túi đồ, tưởng như bị phỏng, cuống quít trả lại Dung Ân, "Chiếc áo này bằng mấy tháng tiền lương của em, em không thể nhận".
"Cầm lấy, tôi mặc cũng không hết", Dung Ân kéo tủ đầu giường, lấy ra từ bên trong một chiếc dây chuyền, "Hơn nữa, dù tôi có mang đi, sau này cũng không dùng đến, có thể giữ lại, cũng chỉ để làm đồ trang trí", Cô cầm dây chuyền đặt vào tay Vương Linh, "Không được từ chối, tôi cũng nên cảm ơn em. Mấy thứ này bây giờ còn là của tôi, nếu tôi đi, cũng là của người khác".
"Chị....", Vương Linh ngẩng đầu, "Chị phải đi sao? Đi đâu ạ?"
"Về nhà", Dung Ân nhớ tới nhà, khóe miệng liền vẽ lên một đường cong, cô cầm máy tính đi ra ngoài ban công, những thứ này, nếu có thể đổi lại được nụ cười của người khác, cũng đáng giá.
Vương Linh cũng không lựa chọn gì thêm, có chiếc áo cùng dây chuyền Dung Ân đưa cho, cô đã vui đến mức cả ngày không khép được chặt miệng, Dung Ân không khỏi than thở, vì sao hạnh phúc của người khác lại luôn đơn giản đến vậy?.
Công việc bề bộn, Nam Dạ Tước rất ít khi về, cho dù có lên lầu, cũng sẽ không vào phòng ngủ, chỉ vào thư phòng lấy đồ, rồi lại gấp gáp đi ngay.
Chẳng mấy chốc đã một tháng trôi qua, Dung Ân gọi điện cho anh vài lần, nhưng người đàn ông đều hoặc không nghe, hoặc chỉ nói vài câu qua loa rồi cúp máy.
Ngoài trời, tuyết đang rơi dày đặc, hôm nay, Dung Ân nhờ Vương Linh ra ngoài mua vài thứ, cố tình để cô ở nhà một mình.
Gọi điện thoại cho Nam Dạ Tước, lúc này chắc anh đã kết thúc công việc, sau vài tiếng tít tít, cuối cùng điện thoại không ai nghe. Dung Ân không từ bỏ, một lần nữa gọi lại.
Sau một hồi, bên kia mới truyền đến tiếng nói chuyện của người đàn ông, thanh âm mang theo sự thiếu nhẫn nại cực độ, "A lô".
"Anh, tối nay về nhà được không?"
"Không", người đàn ông nói xong, rợm tắt máy.
"Khoan đã,", Dung Ân vội vã ngăn động tác của anh, giọng điệu giống như cầu xin, "Tối nay về, được không?"
"Có chuyện gì?", Nam Dạ Tước hỏi gãy gọn.
"Coi như là vì quãng thời gian chúng ta từng ở bên nhau, Nam Dạ Tước, tối nay anh về, em chờ, được không?".
Bên kia, chỉ truyền đến tiếng hít thở lạnh lẽo, người đàn ông không trả lời, nghe được tiếng tắt máy, DunG Ân đặt điện thoại lại chỗ cũ, tình huống như vậy, cũng không phải lần đầu tiên.
Cô vốn định lặng lẽ ra đi, nhưng dựa vào tính cách của Nam Dạ Tước, nếu anh không buông tay, tự mình đi đến đâu cũng chỉ phí sức.
Tháo nước ra khỏi bồn tắm massage, Dung Ân đứng dậy, thay quần áo ấm, mùa đông rất lạnh, cô lại không muốn dùng lò sưởi, trời cũng đã bắt đầu sẩm tối, cô cầm lấy quyển sách đặt trên đầu giường lật giở vài tờ, cuộc sống của một người như vậy, cô đã chậm rãi quen thuộc.
Đợi rất lâu, xác định Nam Dạ Tước sẽ không về, Dung Ân lúc này mới buông quyển sách trong tay, tắt đèn.
Khi đang ngủ mơ màng, lờ mờ nghe được tiếng cửa mở, Dung Ân tưởng là Vương Linh, cũng không tỉnh dậy, trở mình rồi tiếp tục ngủ vùi.
Cho đến khi hai mắt chợt nhiên có cảm giác lạ thường, cô nheo mắt, chỉ thấy Nam Dạ Tước đang đứng trước giường, anh vận một bộ âu phục may thủ công màu đen phẳng phiu, không hề bị nhăn dù chỉ một chỗ. Trên cánh mũi trái, là viên kim cương băng lạnh tựa như đang ngạo nghễ trước mặt cô, Dung Ân không ngờ anh sẽ về thật, thậm chí có phần đường đột, khiến cô nhất thời không nghĩ ra cách phản ứng sao cho phải.
Bốn mắt nhìn nhau, người đàn ông tỏ thái độ lạnh lùng ra mặt với cô, từ trên cao nhìn xuống, Dung Ân chỉ cảm thấy từng tế bào đang run rẩy, không cách nào trốn tránh.
Cô xốc chăn lên, hai chân trần giẫm xuống nền nhà, cảm giác mát lạnh từ lòng bàn chân truyền thẳng lên đỉnh đầu, cô không nói nửa câu, chỉ lặng lẽ nhìn anh, ngón trỏ chậm rãi đưa lên, đặt trên cúc áo ngủ.
Ngón tay linh hoạt, ở trước mặt anh lộ ra vài phần vụng về, nhưng rốt cuộc vẫn thuận lợi cởi bỏ áo xong xuôi, hai vai vẽ ra đường cong duyên dáng, xương quai xanh có để lại dấu hôn của anh đã vô số lần, hai tay Dung Ân vòng về phía sau, cởi bỏ áo ngực, cũng khom lưng cởi quần, khi cô hành động như vậy, từ đầu chí cuối, người đàn ông chỉ thờ ơ lạnh nhạt.
Toàn thân không một mảnh vải phô bày trước mắt anh, Dung Ân lại gần, hai tay quàng lên cổ Nam Dạ Tước, cơ thể cũng kề sát người đàn ông, sự băng lạnh của cúc áo, khiến toàn thân cô run lên, anh vẫn như cũ, áo quần chỉnh tề, Dung Ân kiễng ngón chân, hôn lên môi anh.
Cô học anh từng cử chỉ, kể cả cách thức hôn môi, đưa đầu lưỡi dần thâm nhập vào khoang miệng của người đàn ông, Nam Dạ Tước cũng không hề khép hàm, Dung Ân thuận lợi quấn lấy đầu lưỡi anh, nhưng anh chỉ bất động, ngước mắt nhìn, có thể trông thấy ánh mắt sắc lạnh đến thấu xương của anh. Dung Ân nhắm mắt, khi hôn lên đầu lưỡi anh, người đàn ông vẫn như cũ không hề có phản ứng.
Sự khiêu khích như vậy, với cô mà nói, đã không còn làm dậy nổi chút nào ham muốn của anh.
Dung Ân đã cương quyết vứt bỏ chính mình, nhưng vẫn cảm thấy lúng túng, cô khẽ lui lại, mở mắt, đối diện là ánh nhìn âm u của anh, "Nam Dạ Tước, chúng ta giao dịch được không?"
"Giao dịch gì?"
"Một lần lên giường, đổi lại, anh mỗi ngày đều về nhà".
Khóe mắt Nam Dạ Tước nhếch lên, đột nhiên anh vươn tay đẩy Dung Ân ngã xuống giường, cô tưởng rằng anh cự tuyệt, cũng không ngờ ngay sau đó người đàn ông đè xuống, nụ hôn tới tấp nóng bỏng khiến cô gần như không thể thở nổi, đầu lưỡi khẽ liếm, Dung Ân mở to hai mắt, chỉ cảm thấy ở đó dường như đã có vết rách, hạ bộ người đàn ông đè nén mạnh mẽ lên bụng Dung Ân, trong không khí đã loang tràn sắc dục.
Đầu lưỡi thuần thục quấn lấy khoang miệng của cô, vất vả một hồi lâu, Dung Ân mới có thể quay đầu dứt ra, còn chưa kịp thở, đã bị vặn lại, Nam Dạ Tước hung hăng áp chế cô, cô chưa bao giờ thấy anh điên cuồng như lúc này, tình huống này, khiến cô tránh không được cảm giác sợ hãi.
Dung Ân cởi bỏ cà vạt anh, sau khi cởi cúc, người đàn ông đưa tay về phía sau cởi bỏ áo áo, đến khủy tay, áo khoác không ra được, người đàn ông thử lại vài lần, sau cùng dứt khoát kéo xuống, mặt thắt lưng lạnh coong chà sát lên bụng DunG Ân, sau khi thân trên không còn vật cản, Nam Dạ Tước nhanh chóng cởi bỏ quần dài, trong phòng ngủ, trên sàn nhà, rải đầy quần áo của hai người, ga trải giường bị xô đẩy nhăn nhúm, người đàn ông nắm rõ được những chỗ mẫn cảm nhất trên cơ thể cô, bàn tay vuốt ve khuôn ngực đẫy đà, nụ hôn trượt xuống cổ Dung Ân, đầu lưỡi nóng bỏng kich thích vành tai cô, tiếng nỉ non như mèo kêu, tự nhiên từ trong miệng Dung Ân thoải mái buông ra.
Một tay kia dò xét hạ bộ cô.
Cô co chân, cảm giác khó chịu vô cùng tận.
Nam Dạ Tước di chuyển ngón tay, sau khi cảm thấy chính mình đã thỏa mãn, mới đem cơ thể hai người nhập làm một.
Trên chiếc giường, hai người đã trải qua biết bao lần hoan ái, Nam Dạ Tước cầm gối nhét dưới lưng Dung Ân, kiềm chặt hai đùi cô, ánh mắt nóng ran nhìn chòng chọc về nơi tiếp xúc của hai người.
Lần này, anh không còn để tâm đến cảm nhận của Dung Ân, theo nguyên tắc của anh, mỗi lúc một mạnh bạo, tưởng như hận không thể đẩy cô vào vạn kiếp bất phục (muôn đời muôn kiếp không thể trở lại), hai tay Dung Ân nắm chặt cánh tay Nam Dạ Tước, đầu ngón tay đâm vào da thịt anh, cứ như vậy, hai người bọn họ điên cuồng một đêm, anh thay đổi tư thế liên tục, không ngừng kích thích chỗ mẫn cảm của cô, sau cùng, vẫn là cô thất bại, ở trên giường chỉ đành mặc anh tùy ý giày vò.
Cõi lòng Dung Ân dấy lên nỗi cay đắng, cơ thể là của cô, nhưng đến ngày cuối cùng rời khỏi, lại bội phản chính cô, sự thỏa mãn, thâm nhiễm vào trái tim cô lại chỉ còn sự phiền muộn, bị ánh đèn hắt làm cho chói mắt, Dung Ân quay đầu, có phần lúng túng.
Hai tay Nam Dạ Tước vặn lấy cằm cô, buộc cô đối diện con ngươi đen như mực của chính mình.
Dưới thân, khuôn mặt này vẫn quyến rũ, cơ thể này, phản ứng vẫn vụng dại, anh kéo cô áp sát vào lồng ngực mình, cô vòng tay ôm lấy tấm lưng anh, cô cảm nhận được cực hạn của anh, khi đã ôm chặt, người đàn ông lại đẩy cô ra, đỉnh điểm của dục vọng, trên người cô bày ra cảnh phong tình.
Người đàn ông đè lên người cô, thở dốc, anh ngay cả một cơ hội mong manh cũng không cho cô.
Dung Ân cười khẽ, như vậy cũng tốt, khỏi cần phải uống thuốc.
"Dung Ân", cách xưng hô ngập tràn sủng nịnh đã không còn, anh ngay cả gọi cũng xưng đủ họ tên cô, "Nếu cô không mơ tưởng lấy đứa trẻ quấy rầy tôi, tôi cũng sẽ không nhanh như vậy có ý nghĩ này".
"Ngủ trước đi", Người đàn ông không ngoảnh đầu lại, mặc vào quần áo thường ngày, nhưng không hề làm vóc người hoàn mỹ trở lên kém nổi bật.
Trong toàn bộ gian phòng, lửa dục vọng vẫn chưa kịp tán đi, khi Nam Dạ Tước ra khỏi phòng, Dung Ân ngước nhìn đồng hồ, đã là ba giờ sáng.
Cô đứng dậy, thu dọn đống quần áo lộn xộn, rồi đi tắm một lượt, trên bàn trang điểm, có nước hoa mà Nam Dạ Tước từng tặng cô, là hàng cao cấp xa xỉ, nhưng cô chưa từng dùng thử một lần.
Dung Ân yên lặng ngồi xuống, bật máy sấy khô tóc, sau đó xịt một ít nước hoa lên cổ tay rồi xoa lên hai bên cổ, cô mặc một bộ đồ ngủ bằng bông mềm mại, kéo từ trong tủ quần áo một chiếc va li cỡ đại.
Nam Dạ Tước tặng cô thứ gì, quần áo, giày dép, trang sức, túi xách....Cô đều bỏ hết xuống đáy, chỉ để lại thẻ vàng trong hộp nữ trang, Dung Ân lấy một tờ giấy trắng, viết mật mã, sau đó cất nó cùng thẻ lại một chỗ. Sau khi thu dọn xong, Dung Ân kéo túi để vào trong tủ quần áo, lúc này mởi quay về giường.
Khi nhận được điện thoại của Nam Dạ Tước, đã là giữa trưa.
Lúc đó, Dung Ân vẫn đang ngủ rất say, trông thấy dãy số hiển thị trên màn hình, ngón tay cô vuốt ve những con số nhấp nháy liên tục, sau đó nhấn nút nhận cuộc gọi, "A lô?".
"Buổi trưa cùng đi ăn".
"Ừ, ở đâu?"
Nam Dạ Tước nói địa chỉ, Dung Ân ghi lại, sau khi tùy tiện chọn một bộ quần áo, liền ra ngoài.
Tiết trời tháng hai vẫn rét căm căm, bên ngoài tuyết thậm chí đã đông tụ thành những phiến băng, những cây thân gỗ cũng trơ trụi, kém sức sống, tầng hai của nhà hàng, lò sưởi được bất lên ở nhiệt độ cao, thoáng chốc đã khiến cơ thể đang lạnh cóng khôi phục thân nhiệt.
Dung Ân chọn một bàn gần cửa sổ ngồi xuống, khi Nam Dạ Tước đến, khoác áo choàng màu xám bạc lên lưng ghế, nghiêng người ngồi xuống, ngón tay thon dài gỡ bỏ cúc bạch kim ở tay áo, khi anh nghiêng người ngồi xuống, ở cổ, dấu hôn đêm qua Dung Ân để lại hiện ra rõ mồn một.
Người phục vụ thành thục giới thiệu món ăn, đôi mắt hẹp dài từ thực đơn nhìn lên phía đối diện, "Muốn ăn gì?".
Cô có phần xấu hổ, không hiểu là do lúc trước đi đường quá lạnh hay vì lý do nào khác, bàn tay nhỏ bé áp lên má, hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, "Tùy anh".
Nam Dạ Tước đưa lại thực đơn trong tay cho người phục vụ rồi thuần thục gọi món, không bao lâu sau, thức ăn đã được bưng ra, hơi nóng bốc lên trông vô cùng ngon miệng.
"Có chuyện gì vui sao?", cô nhìn ra được, tâm tình Nam Dạ Tước dường như đang rất tốt.
"Hôm nay, có chuyện phải chúc mừng, đặc biệt là cô", Người đàn ông đột nhiên như ảo thuật gia, lấy từ đâu một bông hồng, sau khi đặt lên bàn, ánh mắt nhìn cô chuyên chú.
Miếng thịt bò bít tết còn chưa kịp nuốt xuống, Dung Ân chỉ cảm thấy tắc nghẹn ở cổ họng.
Cô đoán ra được, ý tứ bên trong câu nói của người đàn ông.
"Chúc mừng cô được tự do?", Dung Ân cầm lên ly rượu trong tay, cách một lớp chất lỏng đang sóng sánh, người đàn ông phía đối diện mỉm cười nhìn cô.
Thần sắc Nam DẠ Tước vô cùng tự nhiên, không chút mảy may chú ý đến sự thay đổi khác thường trong mắt cô, "Nếu có thể", anh dừng lại, bổ sung thêm câu nói, "Sau này có chuyện gì có thể tới tìm tôi".
"Tước thiếu, thật sự hào phóng", Dung Ân nhấp một ngụm rượu, cảm giác mát lạnh của đá, nhanh chóng thâm nhập xuống dạ dày, cô hơi cau mày, người đàn ông này, ngay khi lần đầu tiên gặp mặt, cô đã biết là một kẻ mát tay. Cũng giống như cuộc chơi này, kết thúc, tất sẽ có bố thí.
"Tôi tưởng rằng, cô sẽ lại làm loạn".
Dung Ân uống xong ly rượu, đặt xuống bàn, "Không, em hiểu, dù có làm loạn cỡ nào, anh cũng chẳng quay lại, nếu đã như vậy, sao còn phí sức làm gì?".
Người đàn ông cúi đầu, trong mắt còn sót lại chút ít sự tán thưởng, anh lấy ra từ trong túi áo một tấm chi phiếu đưa đến trước mặt Dung Ân.
Cô vừa cúi đầu nhìn, có thể thấy rõ một khoảng để trống.
Dung Ân cười thành tiếng, cầm lấy tấm chi phiếu, "Anh không sợ em trả giá cao".
"Dung Ân", hai tay người đàn ông đặt trên bàn, "Dù cho hiện tại cô ra sao, tôi không phủ nhận, cô trước đây, quả thực khiến tôi bị cuốn hút".
"Phải không?", Cũng chỉ là bị cuốn hút mà thôi, "Sau này gặp lại, anh sẽ không còn bị em cuốn hút nữa chứ?".
Nam Dạ Tước từ tốn thưởng thức vị rượu vang, miệng anh khẽ nhếch lên, chậm rãi nhả ra hai chữ, "Biết đâu".
Hờ hững trả lời, nhưng lại khiến sắc mặt Dung Ân liền có biến.
Một lần trải nghiệm như vậy, cô vĩnh viễn không muốn có lần thứ hai, vĩnh viễn không.
Tiếng chuông điện thoại đúng lúc vang lên, là của Nam Dạ Tước.
Người đàn ông nhận điện, "Tôi ở bên ngoài", Chỉ duy bốn chữ, liền không nghe thấy tiếng nói của người ở đầu dây bên kia, sự bá đạo, làm việc không biết mệt mỏi, khí thế cường hãn, hoàn toàn luôn tự biến mình thành trung tâm.
"Sau này định thế nào?", Nam Dạ Tước cúp điện thoại, ngón tay thon dài, châm một điếu thuốc.
"Còn sao nữa, dù gì, cũng có anh trả phí, em cả đời cũng không cần lo lắng", thanh âm Dung Ân lãnh đạm, ngay cả biểu cảm cũng không chút gợn sóng, khóe môi mỏng của Nam Dạ Tước khêu gợi nhả ra một vòng khói, cô lúc này, quá mức tĩnh lặng, không khỏi khiến anh một lần nữa phải cân nhắc lại quan hệ giữa hai người, có thật sự không còn hay không?
Hai bên lưu luyến, cũng chỉ có thể xác, thủ đoạn tán tỉnh.
Cô không hiểu tình hình, lại thay đổi quá mức, vì thế, anh chán ghét.
Anh cầm lấy ly rượu, Dung Ân tự nhiên sẽ không làm mất hứng, nhẹ nhàng cụng ly, uống một hơi cạn sạch, cũng tuyên bố mối quan hệ của hai người chính thức kết thúc tại đây.
"Cô ăn nhiều một chút", Người đàn ông nói xong, cầm lấy điện thoại, không nói dư thừa, đứng dậy tính tiền. Trước khi rời đi, anh khom lưng, đôi môi mang theo vị rượu thanh mát nhàn nhạt khẽ hôn lên gò má cô, buông hạ mi mắt che khuất con ngươi đen bóng, sau đó đứng thẳng dậy, đi ra ngoài.
Bàn gần đó, ánh mắt hai cô gái nhìn vào nhuốm đầy ghen tị.
Trong mắt bọn họ, một màn vừa rồi giống như người đàn ông có việc gấp cần phải đi ngay, nên hôn bạn gái thay lời xin lỗi.
Dung Ân tự rót ình một ly rượu đầy, trên bàn bày biện rất nhiều món ăn, mỗi đĩa đều còn rất nhiều, Nam Dạ Tước nói đúng, cô nên ăn nhiều một chút.
Khẩu vị ăn uống khá lên, cô không giữ ý mà ăn vô cùng thoải mái, thỉnh thoảng có người đi qua, còn ngoảnh lại nhìn vì hiếu kỳ.
"Mẹ, mẹ nhìn kìa, cô ấy đang khóc....."
Bàn tay bé nhỏ bụ bẫm của đứa trẻ vươn lên vai, Dung Ân đưa tay lên mặt, lúc này mới biết, khắp mặt đều là nước mắt.
Dạ dày đột nhiên khó chịu, dường như, cô đã ăn quá nhiều.
Ngoài cửa sổ, Nam Dạ Tước vận trên người âu phục, thân ảnh cao lớn tựa trên lưng xe thể thao màu xanh, người đàn ông không ngay lập tức lên xe, mà đứng lại châm một điếu thuốc, Dung Ân ngoảnh đầu nhìn lại, thậm chí có thể nhìn thấy khói thuốc đang vấn vít trên đỉnh đầu anh.
Ngón tay, xoa xoa khoảng trống trên tờ chi phiếu, vì mồ hôi trong tay mà để lại nhiều vết nhăn, Dung Ân cầm lấy, xé nát, vứt vào trong ly rượu.
Nam Dạ Tước, cái tôi muốn chỉ là tự do, duy chỉ có thứ đó.
Anh không phải trượng phu của cô, nếu như ly hôn, anh có nghĩa vụ phụ cấp cho cô một số tiền đền bù, nhưng không phải, ra khỏi nhà hàng này, giữa hai người, đã không còn gì!
Dưới lầu, Nam Dạ Tước giẫm lên nửa điếu thuốc còn lại, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn Dung Ân, bốn mắt nhìn nhau, không ai né tránh, cứ như vậy không kiêng dè.
Sau cùng, vẫn là ánh mắt người đàn ông lảng đi nơi khác.
Lên xe, chiếc xe chở theo ký ức của Dung Ân, mang sự độc tài của anh chính thức bước ra khỏi cuộc sống của cô.
Trở lại Ngự Cảnh Uyển, Vương Linh không hề được báo trước, ngơ ngác nhìn Dung Ân thu dọn hành lý.
"Dung tiểu thư, chị đi thật sao?"
"Đúng vậy", Dung Ân cất đồ của mình vào túi da, sau khi thu dọn xong xuôi, khi nhìn lại, căn phòng rộng lớn đã lộ ra vẻ trống vắng, cô lột ga trải giường cùng vỏ gối, "Em đem những thứ này vứt đi".
"Dạ....."
Dung Ân thấy cô phân vân, liền nửa đùa nửa thật, "Cậu chủ không thiếu tiền, hơn nữa, nói không chừng đêm nay sẽ lại có người phụ nữ khác đến, ai thích dùng lại đồ của người khác chứ?".
"Vâng, được rồi ạ", Vương Linh đi xuống lầu tìm hộp các tông, Dung Ân dọn nốt đồ trang điểm để vào túi.
Sau khi dọn dẹp xong, khi Dung Ân rời đi, trong tay đã là một túi da cộm đồ.
Tất thảy, đều mang theo sạch sẽ.
Chung qui, cũng không còn ở lại Ngự Cảnh Uyển.
Cô ra đi nhân lúc Vương Linh đang tìm đồ, Dung Ân không thích nặng nề chuyện từ biệt, đứng dưới hoa viên gần cổng biệt thự, cô buông túi da, xoay người, nhìn lại lần cuối.
- Chương 1 - Cám Dỗ
- Chương 2 - Ông chủ của Cám Dỗ
- Chương 3 - Cự tuyệt
- Chương 4 - Ra giá
- Chương 5 - Nhục nhã
- Chương 6 - Đau lòng
- Chương 7 - Cám dỗ
- Chương 8 - Tủi nhục
- Chương 9 - Thời hạn cuối cùng
- Chương 10 - Cái tát
- Chương 11 - Trừng phạt
- Chương 12 - Đường cùng
- Chương 13 - Giao dịch
- Chương 14 - Mê hoặc
- Chương 15 - Chiếm được
- Chương 16 - Mấy lần đầu tiên
- Chương 17 - Lướt qua
- Chương 18 - Ảnh chụp
- Chương 19 - Là ai?
- Chương 20 - Quá khứ tươi đẹp
- Chương 21 - Cô là của tôi
- Chương 22 - Ngoảnh mặt làm ngơ
- Chương 23 - Chọc giận Nam Dạ Tước
- Chương 24 - Dung Ân cáu
- Chương 25 - Thân thế của Diêm Việt
- Chương 26 - Lạnh lùng gặp lại
- Chương 27 - Lạnh lùng quay bước
- Chương 28 - Là anh ấy?
- Chương 29 - Quá ngây thơ
- Chương 30 - Cho cô một bài học
- Chương 31 - Em sẽ phải quay lại cầu xin tôi
- Chương 32 - Đêm nay hãy ở lại với anh
- Chương 33 - Anh định một tay che trời?
- Chương 34 - Sẽ nói thật với anh ấy?
- Chương 35 - Một màn đẫm máu
- Chương 36 - Tuyệt vọng muốn khóc
- Chương 37 - Điều kiện trao đổi là gì?
- Chương 38 - Chỉ cần anh ấy còn sống, tôi là của anh ấy
- Chương 39 - Cuối cùng cũng nói thật với anh ấy
- Chương 40 - Sự nghi ngờ của anh ấy làm cô tổn thương
- Chương 41 - Sự khiêu khích của Tư Mạn
- Chương 42 - Hay là tắm cùng nhau
- Chương 43 - Một mình không ngủ được
- Chương 44 - Tại sao lại hận
- Chương 45 - Hạnh phúc ngày trước mắt
- Chương 46 - Lễ đính hôn đổ vỡ
- Chương 47 - Lại rơi vào đường cùng
- Chương 48 - Vận mệnh an bài
- Chương 49 - Giá của một đêm
- Chương 50 - Bị phá đám
- Chương 51 - Món hàng
- Chương 52 - Phẫn nộ
- Chương 53 - Cô tham lam, chỉ muốn có được tình
- Chương 54 - Chán ghét sẽ buông tay
- Chương 55 - Tự chuốc phiền phức
- Chương 56 - Cưỡng ép
- Chương 57 - Muộn màng
- Chương 58 - Đả thương đầu
- Chương 59 - Tước thiếu gia gặp nạn
- Chương 60 - Sưởi ấm lẫn nhau
- Chương 61 - Lạnh lùng
- Chương 62 - Sinh cho tôi đứa con, tôi sẽ để em đi
- Chương 63 - Anh xem tôi là gì
- Chương 64 - Sự nghiêm phạt lạnh lùng
- Chương 65 - Độc tính phát tác
- Chương 66 - Đứa con đầu tiên
- Chương 67 - Anh có cảm nhận được tồn tại của con
- Chương 68 - Sự nuông chiều của anh, lấn tới của cô
- Chương 69 - Diêm Việt thứ hai
- Chương 70 - Sinh con trong mưa
- Chương 71 - Chơi đùa đã chán, buông tay
- Chương 72 - Sự thật của một năm về trước
- Chương 73 - Còn muốn người phụ nữ tôi đã chơi chán?
- Chương 74 - Sự mất mặt của Dung Ân
- Chương 75 - Sự xuất hiện kịp thời
- Chương 76 - Anh còn ép, tôi sẽ nhảy xuống
- Chương 77 - Cuộc gặp gỡ định mệnh
- Chương 78 - Ác ma ở bên
- Chương 79 - Lại muốn dùng thủ đoạn trước đây chơi đùa một lần nữa
- Ngoại truyện 1 - Lễ thành hôn có biến
- Ngoại truyện 2 - Tạm biệt sự kiềm chế
- Chương 80
- Chương 81 - Lấy tự do của tôi đổi lại một mạng của hắn
- Chương 82 - Giãy giụa lần cuối cùng
- Chương 83 - Bức bách thở không nổi
- Chương 84 - Thể xác và tinh thần khó hợp nhất, hỏng mất
- Chương 85 - Không thể gặp mặt cô ấy
- Chương 86 - Tước thiếu yếu thế
- Chương 87 - Dùng mọi cách lấy lòng
- Ngoại truyện 3 - Cha, nòng nọc của cha đâu?
- Chương 89 - Chọn cô ta, hay là chọn Dung Ân
- Chương 90 - Nắm tay thật chặt
- Chương 91 - Ở bên caạnh tôi, tôi sẽ đối xử tốt với em
- Chương 92 - Đấu vũ điên cuồng
- Chương 93 - Đêm nay là ngoài ý muốn
- Chương 94 - Bộ mặt khác của hắn
- Chương 95 - Người duy nhất sẽ không bị tổn thương
- Chương 96 - Vạch trần Hạ Phi Vũ
- Chương 97 - Nói cho anh biết chân tướng về đứa bé
- Chương 98 - Sẽ không tình nguyện hai tay đem em nhường lại
- Chương 99 - Gặp lại nhau suy sụp
- Chương 100
- Chương 101 - Tình yêu vẫn chưa kịp bắt đầu
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118 - Anh chết đừng mong được nhắm mắt
- Chương 119 - Tế điện cô đơn
- Chương 120 - Tỉnh lại
- Chương 121 - Ác ma tái hiện
- Chương 122 - Sức tra tấn của ác ma
- Chương 123 - Không xứng có con của anh lần nữa
- Chương 124 - Anh còn sống, cơn ác mộng của cô vẫn còn
- Chương 125 - Thoát không khỏi bàn tay của ác ma
- Chương 126 - Quay lưng về phía nhau mà sống
- Chương 127 - Ước hẹn của họ, thiên đường và địa ngục
- Chương 128 - Tình yêu đã tổn thương, khó mà quay trở lại
- Chương 129 - Nam Dạ Tước, xin lỗi
- Chương 130 - Chuyện đứa con, là gạt anh đó.
- Chương 131 - Nam Dạ Tước, anh có hận em không?
- Chương 132 - Biết cái gì là duy nhất không?
- Chương 133 - Hãy đợi em, yêu sâu đậm như anh!
- Chương 134 - Thân tâm hợp nhất
- Chương 135 - Người ba trong giấy chứng nhận kết hôn
- Chương 136
- Chương 137 - Ai cũng đừng nghĩ tới việc ngăn cản chúng ta ở bên nhau
- Chương 138 - Hai trăm vạn, hai người đi cho thật xa
- Chương 139 - Tai họa ngập đầu
- Chương 140 - Vĩnh viễn không thể rời xa
- Chương 141 - Đứa con thứ hai
- Chương 142 - Không tìm được em
- Chương 143 - Ý nghĩa sâu sắc của tình yêu
- Chương 144 - Chúng mình kết hôn đi (Hết)