Chương 24 - Dung Ân cáu
Từ Khiêm đặt tay lên vết bầm tím trên bụng Dung Ân, anh ta nhẹ nhàng ấn một cái, mặc dù Dung Ân đang ngủ nhưng cô vẫn cảm thấy đau, hai chân theo phản xạ co lên, cô mím môi rên một tiếng:
"Ưm..."
Thanh âm yếu ớt phát ra mang theo mấy phần mờ ám, Nam Dạ Tước nuốt nước bọt, anh đứng dậy đi đến quầy để rượu:
"Cô ấy không sao chứ?"
"Không sao, chỉ bị bầm tím một chút.
" Từ Khiêm bôi thuốc lên vết thương trên bụng Dung Ân:
"Cô ấy dầm mưa nên có thể sẽ bị sốt, lát nữa hãy cho cô ấy uống thuốc hạ sốt."
Nam Dạ Tước vén chiếc rèm cửa sổ màu đen, vắt chân ngồi xuống bệ cửa sổ:
"Để thuốc lại, cậu về đi."
Từ Khiêm nhìn đồng hồ thấy không còn sớm, Dung Ân cũng không sao, anh ta dặn dò thêm Nam Dạ Tước mấy câu rồi ra về.
Dung Ân ngủ rất ngoan, thân thể cô nằm giữa hai màu đen trắng của chăn đệm chỉ để lộ ra một cái đầu, tóc cô xõa tung trên gối, quần áo đã ướt như vậy chắc chắn không thể mặc được nữa.
Ban đêm, không khí mờ ám dần dần lan tỏa khắp căn phòng, một bàn tay hơi lạnh nhẹ nhàng chạm vào làn da đang nóng lên, khiến người ta càng muốn gần thêm, bàn tay của Nam Dạ Tước, bắt đầu mò vào trong áo của Dung Ân sờ soạng.
Chợt cảm thấy thân thể rất khó chịu như là đang bị vật gì đó đè nặng, cả hai tay hai chân đều không thể cử động.
Thân thể một người đang sốt, chạm vào thân thể một người vừa tắm xong mát lạnh, giữa hai người đều không có gì ngăn cản, sự thoải mái khiến cả hai cùng thở dài một tiếng.
Nam Dạ Tước sờ lên trán Dung Ân, anh phát hiện thấy cô đang sốt, nhưng người đẹp ở trong lòng, anh đã sớm quên sạch những lời dặn dò của Từ Khiêm, đôi tay vòng trên cổ càng lúc càng chặt, không khí xung quanh mỗi lúc một 'nóng' lên khiến hai má Dung Ân hồng hồng, cô vặn vẹo thân thể tìm một vị trí thoải mái hơn.
Trong phòng tối om, chỉ nghe thấy tiếng hít thở dồn dập.
Lúc tiến vào thân thể Dung Ân lần trước không thể so sánh với hiện tại, sự chặt chẽ khiến bàn tay Nam Dạ Tước trên lưng Dung Ân đột nhiên bóp mạnh, trên làn da trắng trẻo ngay lập tức xuất hiện một dấu tay màu hồng, với sự thỏa mãn như thế này, Nam Dạ Tước chưa bao giờ quan tâm đến sự cảm nhận của đối phương, anh chỉ cần thể xác và tinh thần của mình sung sướng là được rồi.
Dung Ân bị đau, bụng co rúm khẽ rướn người lên.
Một Nam Dạ Tước từng có không biết bao nhiêu phụ nữ, không ngờ có thể bị Dung Ân ngô nghê khiêu khích đến mức suýt không thể khống chế, từ đầu đến cuối Dung Ân đều nhắm mắt, cô uyển chuyển phối hợp, không hề cứng ngắc như lần đầu tiên. Dung Ân cố gắng dựa sát vào người đàn ông trên người mình, mặc dù trong bóng tối Nam Dạ Tước không thể nhìn thấy biểu hiện của cô, nhưng anh có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đó sẽ quyến rũ đến mức nào.
"Việt..."
Dung Ân vô thức thốt ra một cái tên, tên một người đã ăn sâu vào trong suy nghĩ của cô.
Trong nháy mắt, sự thân thiết hòa hợp giữa hai người bị phá vỡ, ngay cả hơi thở cũng đã toát ra vẻ lạnh lẽo nguy hiểm, vòm ngực rộng lớn vẫn đang đè nặng lên thân thể nhỏ bé bên dưới, thậm chí nơi trái tim và trái tim vẫn còn dính chặt vào nhau.
Nam Dạ Tước chống hai tay bên người Dung Ân, mồ hôi trên trán theo mái tóc ngắn chảy xuống, nhỏ giọt lên ngực cô.
Ngủ một đêm không hề thoải mái.
Lúc Dung Ân tỉnh lại, đầu cô đau như sắp nổ tung, trên người lúc nóng, lúc lạnh cực kỳ khó chịu.
Cô vừa mở mắt, ánh mặt trời chói chang ngay tức khắc chiếu vào. Dung Ân đưa tay lên che lại, lúc này mới phát hiện, rèm cửa sổ đã bị kéo ra, xuyên qua cửa kính cô có thể nhìn thấy người giúp việc đang làm việc dưới vườn hoa.
Bả vai lạnh lạnh, Dung Ân cúi đầu nhìn, lúc này cô mới phát hiện mình không mặc quần áo ngủ bên cửa sổ cả đêm.
Ở góc độ này, chỉ cần người giúp việc ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy bộ dạng bây giờ của cô.
Dung Ân không kịp nghĩ ngợi vội vàng đứng dậy, nhưng không ngờ cả người không có chút sức lực, cứ thế ngã từ trên bệ cửa sổ xuống sàn nhà.
Dung Ân ngẩng lên thì thấy trên chiếc giường rộng lớn một khuôn mặt vô cùng đẹp trai đang gối đầu lên gối ngủ rất say, phía dưới chăn che khuất phần eo, chân tay anh dang rộng chiếm hết toàn bộ giường.
Gò má Dung Ân ửng hồng, hơi thở rất nóng, toàn thân không có một chút sức lực, chắc chắn là cô đã bị sốt. Dung Ân nhìn xung quanh căn phòng, nơi này cô đã đến một lần, những ký ức vẫn còn như mới.
Dung Ân nhìn thấy Nam Dạ Tước đang ngủ, cô lục lọi quần áo bẩn của mình, nhưng tìm mãi cũng không thấy điện thoại di động ở đâu.
"Này."
Trong lúc Dung Ân đang tìm kiếm khắp xung quanh, Nam Dạ Tước đã tỉnh dậy mở mắt nhìn cô:
"Có phải cô đang tìm thứ này ?"
Anh vòng tay lôi ra điện thoại di động của Dung Ân ở dưới gối, cầm trong tay quơ quơ.
Dung Ân nghĩ đến việc cả đêm không về sẽ khiến mẹ cô lo lắng:
"Trả di động cho tôi."
Nam Dạ Tước đặt điện thoại lên ngực vươn tay ngoắc ngoắc Dung Ân:
"Tự mình đến mà lấy."
Cô nhặt quần áo bẩn lên định mặc vào.
"Nếu cô mặc quần áo đó vào, thì đi ra khỏi phòng này ngay lập tức."
Dung Ân sửng sốt, cô nhìn thấy ánh mắt coi thường của Nam Dạ Tước, đột nhiên xoay người, Dung Ân vừa mặc quần áo vừa đi ra ngoài.
Sắc mặt Nam Dạ Tước thay đổi, anh vén chăn lên để lộ thân hình hoàn mỹ, bước nhanh mấy bước đuổi theo, lôi Dung Ân trở lại giường:
"Mới sáng sớm cô cáu kỉnh cái gì!"
Áo lót chưa kịp cài đã bị Nam Dạ Tước thuần thục cởi ra vứt xuống đất:
"Bẩn chết đi được!"
Dung Ân nằm im trên giường không hề cử động, đầu cô giấu trong chăn. Nam Dạ Tước lật người cô lại, lúc này mới để ý thấy sắc mặt Dung Ân đỏ lên, môi nứt nẻ:
"Cô bị làm sao vậy?"
Dù mệt mỏi Dung Ân vẫn không muốn nằm ngủ, cô lấy lại tinh thần:
"Tôi không sao, mấy giờ rồi? Tôi muốn đi làm."
Nam Dạ Tước nhớ ra bỏ cô ngủ ngoài lạnh gần cả đêm, thuốc Từ Khiêm dặn cũng chưa uống, như vậy chắc là đã bị sốt, anh sờ trán Dung Ân, quả nhiên thấy rất nóng:
"Không cần đi, tôi đã xin nghỉ giúp cô rồi."
"Vậy tôi muốn về nhà."
"Cô cứ về thử xem.
" Nam Dạ Tước kéo chăn đắp lên tận cổ cô, còn lấy tay chèn chèn:
"Nếu cô ngoan ngoãn ngủ ở đây, hôm nay tôi sẽ tính là cô xin nghỉ, nếu cô muốn về nhà, tôi sẽ nói với phòng nhân sự là cô trốn việc, cô lại đang trong thời gian thử việc, có thể bị sa thải bất cứ lúc nào."
Mặc dù, môi anh đang mỉm cười, lời nói cũng dễ nghe, nhưng không phải đang đùa.
Dung Ân giật mình, những lời nói này đương kim tổng giám đốc của Nghiêm Tước có thể nói ra sao?
Cô trầm ngâm suy nghĩ một lúc, sau đó cười nhạt một cái nói:
"Đưa di động cho tôi."
Nam Dạ Tước đặt chiếc di động vào lòng bàn tay ngắm nghía, anh nhìn mấy chục cuộc gọi nhỡ trên màn hình nói:
"Đêm qua tôi đã nói với mẹ cô là cô ngủ ở chỗ tôi rồi."
Lòng bàn tay trống không, mặt mày Dung Ân nhăn nhó, cô quay lưng lại gọi điện thoại về nhà.
"A lô? Mẹ ạ!, Vâng ạ! Con xin lỗi, tối hôm qua con phải ở lại công ty làm thêm giờ, trong lúc họp công ty con không ang điện thoại...
" Đột nhiên giọng nói của Dung Ân im bặt, trong điện thoại truyền đến câu hỏi của mẹ cô:
"Ân Ân, con sao vậy, tại sao không nói gì nữa?"
Vòm ngực rộng lớn của Nam Dạ Tước đang dán chặt sau lưng Dung Ân, vào lúc này, không chỉ có đôi tay mà ngay cả bộ phận nào đó đã thức tỉnh trên người anh cũng không có ý tốt làm ra vẻ như sắp chen vào giữa hai chân cô.
"Mẹ, chiều nay con mới có thể về nhà, mẹ không cần lo lắng. Vâng, dạ, con chào mẹ.
" Dung Ân vội vàng ngắt di động, cô quay người lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt đang gần trong gang tấc.
"Đêm qua, giữa chúng ta có phải đã xảy ra chuyện gì không nên xảy ra hay không?
- Chương 1 - Cám Dỗ
- Chương 2 - Ông chủ của Cám Dỗ
- Chương 3 - Cự tuyệt
- Chương 4 - Ra giá
- Chương 5 - Nhục nhã
- Chương 6 - Đau lòng
- Chương 7 - Cám dỗ
- Chương 8 - Tủi nhục
- Chương 9 - Thời hạn cuối cùng
- Chương 10 - Cái tát
- Chương 11 - Trừng phạt
- Chương 12 - Đường cùng
- Chương 13 - Giao dịch
- Chương 14 - Mê hoặc
- Chương 15 - Chiếm được
- Chương 16 - Mấy lần đầu tiên
- Chương 17 - Lướt qua
- Chương 18 - Ảnh chụp
- Chương 19 - Là ai?
- Chương 20 - Quá khứ tươi đẹp
- Chương 21 - Cô là của tôi
- Chương 22 - Ngoảnh mặt làm ngơ
- Chương 23 - Chọc giận Nam Dạ Tước
- Chương 24 - Dung Ân cáu
- Chương 25 - Thân thế của Diêm Việt
- Chương 26 - Lạnh lùng gặp lại
- Chương 27 - Lạnh lùng quay bước
- Chương 28 - Là anh ấy?
- Chương 29 - Quá ngây thơ
- Chương 30 - Cho cô một bài học
- Chương 31 - Em sẽ phải quay lại cầu xin tôi
- Chương 32 - Đêm nay hãy ở lại với anh
- Chương 33 - Anh định một tay che trời?
- Chương 34 - Sẽ nói thật với anh ấy?
- Chương 35 - Một màn đẫm máu
- Chương 36 - Tuyệt vọng muốn khóc
- Chương 37 - Điều kiện trao đổi là gì?
- Chương 38 - Chỉ cần anh ấy còn sống, tôi là của anh ấy
- Chương 39 - Cuối cùng cũng nói thật với anh ấy
- Chương 40 - Sự nghi ngờ của anh ấy làm cô tổn thương
- Chương 41 - Sự khiêu khích của Tư Mạn
- Chương 42 - Hay là tắm cùng nhau
- Chương 43 - Một mình không ngủ được
- Chương 44 - Tại sao lại hận
- Chương 45 - Hạnh phúc ngày trước mắt
- Chương 46 - Lễ đính hôn đổ vỡ
- Chương 47 - Lại rơi vào đường cùng
- Chương 48 - Vận mệnh an bài
- Chương 49 - Giá của một đêm
- Chương 50 - Bị phá đám
- Chương 51 - Món hàng
- Chương 52 - Phẫn nộ
- Chương 53 - Cô tham lam, chỉ muốn có được tình
- Chương 54 - Chán ghét sẽ buông tay
- Chương 55 - Tự chuốc phiền phức
- Chương 56 - Cưỡng ép
- Chương 57 - Muộn màng
- Chương 58 - Đả thương đầu
- Chương 59 - Tước thiếu gia gặp nạn
- Chương 60 - Sưởi ấm lẫn nhau
- Chương 61 - Lạnh lùng
- Chương 62 - Sinh cho tôi đứa con, tôi sẽ để em đi
- Chương 63 - Anh xem tôi là gì
- Chương 64 - Sự nghiêm phạt lạnh lùng
- Chương 65 - Độc tính phát tác
- Chương 66 - Đứa con đầu tiên
- Chương 67 - Anh có cảm nhận được tồn tại của con
- Chương 68 - Sự nuông chiều của anh, lấn tới của cô
- Chương 69 - Diêm Việt thứ hai
- Chương 70 - Sinh con trong mưa
- Chương 71 - Chơi đùa đã chán, buông tay
- Chương 72 - Sự thật của một năm về trước
- Chương 73 - Còn muốn người phụ nữ tôi đã chơi chán?
- Chương 74 - Sự mất mặt của Dung Ân
- Chương 75 - Sự xuất hiện kịp thời
- Chương 76 - Anh còn ép, tôi sẽ nhảy xuống
- Chương 77 - Cuộc gặp gỡ định mệnh
- Chương 78 - Ác ma ở bên
- Chương 79 - Lại muốn dùng thủ đoạn trước đây chơi đùa một lần nữa
- Ngoại truyện 1 - Lễ thành hôn có biến
- Ngoại truyện 2 - Tạm biệt sự kiềm chế
- Chương 80
- Chương 81 - Lấy tự do của tôi đổi lại một mạng của hắn
- Chương 82 - Giãy giụa lần cuối cùng
- Chương 83 - Bức bách thở không nổi
- Chương 84 - Thể xác và tinh thần khó hợp nhất, hỏng mất
- Chương 85 - Không thể gặp mặt cô ấy
- Chương 86 - Tước thiếu yếu thế
- Chương 87 - Dùng mọi cách lấy lòng
- Ngoại truyện 3 - Cha, nòng nọc của cha đâu?
- Chương 89 - Chọn cô ta, hay là chọn Dung Ân
- Chương 90 - Nắm tay thật chặt
- Chương 91 - Ở bên caạnh tôi, tôi sẽ đối xử tốt với em
- Chương 92 - Đấu vũ điên cuồng
- Chương 93 - Đêm nay là ngoài ý muốn
- Chương 94 - Bộ mặt khác của hắn
- Chương 95 - Người duy nhất sẽ không bị tổn thương
- Chương 96 - Vạch trần Hạ Phi Vũ
- Chương 97 - Nói cho anh biết chân tướng về đứa bé
- Chương 98 - Sẽ không tình nguyện hai tay đem em nhường lại
- Chương 99 - Gặp lại nhau suy sụp
- Chương 100
- Chương 101 - Tình yêu vẫn chưa kịp bắt đầu
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118 - Anh chết đừng mong được nhắm mắt
- Chương 119 - Tế điện cô đơn
- Chương 120 - Tỉnh lại
- Chương 121 - Ác ma tái hiện
- Chương 122 - Sức tra tấn của ác ma
- Chương 123 - Không xứng có con của anh lần nữa
- Chương 124 - Anh còn sống, cơn ác mộng của cô vẫn còn
- Chương 125 - Thoát không khỏi bàn tay của ác ma
- Chương 126 - Quay lưng về phía nhau mà sống
- Chương 127 - Ước hẹn của họ, thiên đường và địa ngục
- Chương 128 - Tình yêu đã tổn thương, khó mà quay trở lại
- Chương 129 - Nam Dạ Tước, xin lỗi
- Chương 130 - Chuyện đứa con, là gạt anh đó.
- Chương 131 - Nam Dạ Tước, anh có hận em không?
- Chương 132 - Biết cái gì là duy nhất không?
- Chương 133 - Hãy đợi em, yêu sâu đậm như anh!
- Chương 134 - Thân tâm hợp nhất
- Chương 135 - Người ba trong giấy chứng nhận kết hôn
- Chương 136
- Chương 137 - Ai cũng đừng nghĩ tới việc ngăn cản chúng ta ở bên nhau
- Chương 138 - Hai trăm vạn, hai người đi cho thật xa
- Chương 139 - Tai họa ngập đầu
- Chương 140 - Vĩnh viễn không thể rời xa
- Chương 141 - Đứa con thứ hai
- Chương 142 - Không tìm được em
- Chương 143 - Ý nghĩa sâu sắc của tình yêu
- Chương 144 - Chúng mình kết hôn đi (Hết)