Chương 22 - Ngoảnh mặt làm ngơ
Dung Ân quay đầu lại, vết thương trên cổ hơi đau, cô đưa tay ấn vào bả vai:
"Tôi không biết, có lẽ, từ lúc tôi sinh ra, tôi đã phải chịu tội."
Dung Ân mỉm cười tự giễu, trong lòng chua xót.
"Cô nói không sai, có vẻ cô đã đắc tội không ít người.
" Nam Dạ Tước tiếp tục lái xe:
"Vì vậy, cô mới chọn làm việc ở Nghiêm Tước?"
"Đúng vậy, tôi muốn có một cuộc sống ổn định
" Nếu không muốn nói, cô sẽ không mở miệng, một khi đã nói, cô sẽ nói sự thật.
"Trước khi vào làm việc ở Cám Dỗ ai đã khiến cô không tìm được công việc?"
Dung Ân cúi đầu, đây cũng là điều cô không thể giải thích được:
"Tôi không biết.
" Lúc đó, cô vẫn chưa gặp Nam Dạ Tước.
Trong xe yên tĩnh trở lại, bàn tay Nam Dạ Tước đột nhiên đan lấy tay Dung Ân. Cô không quen với động tác thân thiết như vậy, muốn rút tay về. Nam Dạ Tước quay sang nhìn Dung Ân, ánh mắt quyến rũ chết người:
"Đêm nay, tôi muốn cô."
Dung Ân kinh ngạc mở to mắt, đột nhiên cô cảm thấy không gian trong xe thật chật chội, ngay cả không khí xung quanh cũng bắt đầu trở nên ái muội :
"Cuộc sống hiện nay của tôi rất tốt."
Nam Dạ Tước hiểu được ẩn ý bên trong câu trả lời của Dung Ân.
"Chúng ta lại thực hiện một cuộc giao dịch, cô thấy thế nào?"
"Cái gì?"
"Tôi giúp cô điều tra ra thân phận của ông chủ bí ẩn đứng sau Cám Dỗ, điều kiện, vẫn là thân thể cô.
" Nếu không phải trước đây ông chủ của Cám Dỗ giở trò với bản hợp đồng của cô, thì có lẽ Dung Ân sẽ không thỏa hiệp nhanh như vậy.
Cho nên, thực ra Nam Dạ Tước phải cảm ơn anh ta mới đúng.
"Không cần.
" Dung Ân cự tuyệt ngay lập tức:
"Tôi không muốn biết."
Xe yên lặng đến nơi, trò chơi này trước đây là do Nam Dạ Tước tự mình đặt ra. Người ta vẫn thường nói, quy tắc là do con người đặt ra. Nếu anh muốn thay đổi, lúc nào cũng có thể làm được. Nếu Anh muốn Dung Ân, cô không có năng lực phản kháng.
Ngồi vào bàn dùng bữa, thức ăn vẫn chưa mang lên. Nam Dạ Tước tự mình rót rượu. Xuyên qua thứ chất lỏng màu đỏ trong ly, anh nhìn chằm chằm Dung Ân ngồi ở phía đối diện. Nhấp một ngụm rượu, anh mỉm cười hỏi Dung Ân:
"Tôi hỏi cô một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Lúc ở trên giường, tại sao cô lại không có phản ứng?"
Dung Ân đưa mắt nhìn xung quanh, ở một nơi cao cấp như thế này, người ngồi đối diện cũng tao nhã không kém, vậy mà lời nói nói ra lại không thể chấp nhận được:
"Tôi không phối hợp với anh sao?"
Thức ăn được mang lên, Nam Dạ Tước lắc chén rượu trong tay, nhìn ly rượu bị nhiễm đỏ nói:
"Cái tôi muốn, là nhìn thấy cô thỏa mãn"
Dung Ân cúi đầu, nhìn thức ăn phong phú ở trên bàn muốn chuyển đề tài, vào lúc này, đột nhiên chiếc mũi nhạy cảm của cô ngửi được một mùi nước hoa quen thuộc, kích thích toàn thân trở nên căng thẳng.
Đúng lúc cô vội vã ngẩng đầu lên, đập vào mắt là bóng dáng một người đàn ông vừa lướt qua cô, Hai tay anh ta đút trong túi quần, ánh đèn phản chiếu lên chiếc đồng hồ Rolex trên cổ tay anh ta khiến mắt Dung Ân đau nhói. Thân thể người đàn ông cao lớn, sau mấy bước chân đã đi ra ngoài.
Dung Ân nhìn theo không chớp mắt, mãi đến lúc bóng dáng kia mất hút, cô mới có phản ứng, đẩy ghế ngồi, đứng dậy chạy theo.
Sắc mặt Nam Dạ Tước chợt biến, ánh mắt trở nên hung ác, nham hiểm, ném chén rượu trong tay xuống, anh cũng đi ra ngoài.
Bầu trời không biết bắt đầu từ lúc nào đã trở nên âm u, im lặng không một tiếng động, mưa bay tới tấp như chuỗi hạt trân châu bị đứt dây, Dung Ân không để ý đến trời mưa, chạy nhanh đuổi theo bóng dáng người đàn ông kia.
"Việt, Việt!"
Cách đó không xa, người đàn ông ngoái đầu lại, đôi mắt màu hổ phách thoáng nhìn.
Người ta, cái gì cũng có thể thay đổi, trừ ánh mắt, ánh mắt sẽ không bao giờ thay đổi.
Mưa tạt vào người, lạnh lẽo đến tận xương, Dung Ân vội vã chạy theo hướng người đàn ông, chẳng lẽ cô thật sự nhìn thấy kỳ tích ư?
"Ông chủ.
" Lái xe lấy ô che mưa mở cửa xe.
Phía sau Dung Ân, Nam Dạ Tước cũng đã bước ra ngoài. Người đàn ông kia xoay người ngồi vào trong xe, chiếc xe ô tô màu đen vững vàng đứng trong mưa. Dung Ân liều lĩnh chạy ập đến, hai tay đã chạm vào cửa xe.
"Ông chủ?
" Lái xe nhìn vào trong gương hỏi.
Tóc người đàn ông vì bị ướt mưa mà bết chặt vào khuôn mặt và quá nửa chiếc cằm lạnh lùng, bên ngoài xe, một tay Dung Ân kéo tay cầm mở cửa xe, tay kia thì đập liên tục lên cửa kính:
"Việt, Diêm Việt!"
Vẻ mặt lo lắng, toàn thân cô nhếch nhác, run run đứng giữa trời đang mưa to. Người đàn ông nhìn chằm chằm khuôn mặt gần trong gang tấc, lạnh lùng ra lệnh:
"Lái đi."
"Vâng.
" Lái xe vặn chìa khóa, khởi động xe.
Nhận thấy động tác này, Dung Ân càng thêm cuống quýt, hai tay cô giữ chặt lấy tay cầm cửa xe, nhưng cửa xe đã khóa, bánh xe chuyển động làm nước té khắp chân cô, xuyên qua cửa kính màu đen, cô có thể nhìn thấy bóng dáng người ngồi trong xe.
"Việt!"
Lái xe thấy cô không buông tay, thì đạp mạnh chân ga.
Ầm --
Thân xe cứng rắn vượt qua người Dung Ân, bước chân cô lảo đảo chạy theo, nhưng vì tốc độ quá nhanh khiến thân thể Dung Ân bị hất văng ra ngoài, trượt ngã xuống nền đường.
Chiếc xe kia cứ thế mà đi, Dung Ân chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, trên đầu mưa vẫn xối xả.
Cánh tay chạm xuống nền đường bị rách da, máu tươi chảy ra hòa lẫn với nước mưa đục ngầu. Dung Ân lại không cảm thấy đau, khuôn mặt đờ đẫn nhìn chằm chằm phía trước.
Mặc dù khuôn mặt không giống, nhưng đôi mắt đó, cô sẽ không bao giờ nhận sai. Đó là Diêm Việt.
Cái lạnh từ tay áo chạy khắp toàn thân, đồng thời, cảm giác đau đớn không thể chịu nổi lại bắt đầu ập đến, Dung Ân nắm chặt hai tay, đấm mạnh xuống đất:
"Tại sao, Tại sao!"
Nếu thật sự là Diêm Việt, tại sao anh ấy lại không nhận ra cô?
Nước mắt không thể khống chế cứ thế trào ra, giọng nói gầm nhẹ, thanh âm khàn khàn, đôi tay cô đã tóe máu, Dung Ân cúi đầu, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình.
Chỉ cần một ánh mắt, có thể khơi ra hết bao nhiêu đau khổ cô đã cố chôn giấu bao lâu nay...
Ở phía đối diện, qua cửa xe, người đàn ông lạnh lùng nhìn tất cả những gì đang xảy ra.
Cửa kính xe hạ xuống một nửa, điếu thuốc trên tay phải lúc sáng lúc tối, chiếc xe đỗ sau một thân cây to, khiến người bên đường không thể phát hiện.
"Em vẫn chưa bao giờ từ bỏ, Việt, em thực sự rất nhớ anh...
" Nỗi nhớ này, chỉ mình cô mới có thể biết được, nỗi nhớ như một căn bệnh nan y không có thuốc giải, từng chút, từng chút một, trải qua thời gian và khoảng cách, càng ngày càng thấm sâu, thấm sâu đến tận đáy lòng!
Dung Ân ngẩng đầu lên, không quan tâm đến mưa đang tạt vào mặt:
"Việt, có phải anh muốn nói với em, rằng em hãy quên anh đi? Việt, em điên rồi ư, rõ ràng là anh đã chết rồi, tại sao em còn tưởng người khác là anh, lúc nãy, nếu người đàn ông kia dừng lại, em thực sự sẽ nghĩ rằng anh còn sống, nhưng anh ta không dừng lại, anh ta đã không dừng lại..."
Những người đi qua đường thỉnh thoảng đứng lại chỉ trỏ.
"Anh đi rồi... Những lúc em nhớ đến anh, em phải làm gì đây?
" Chỉ còn lại một người, nhưng không thể quên được những gì đã từng có, điều này có phải rất tàn nhẫn hay không?
"Em là Ân Ân của anh, nhưng tại sao anh lại bỏ mặc em, không quan tâm đến em lâu như vậy?"
"Việt!!"
Một tiếng hét bi thương dưới trời mưa, cô đơn lạnh lẽo đến tận xương tủy, cơn mưa quá lớn, không chỉ làm mờ ánh mắt cô, mà còn muốn rửa sạch hết bụi bặm trên những ký ức cô đã từng chôn giấu.
Dung Ân nằm dưới mưa, đầu gối lên cánh tay, trước mắt bỗng xuất hiện một đôi giày da nam.
Nam Dạ Tước đứng trong mưa, cả người đã ướt đẫm, anh ngồi xuống, khuôn mặt không có biểu cảm, nâng Dung Ân đứng dậy và mạnh mẽ ôm cô vào trong ngực. Thực ra, lúc này Dung Ân cũng không còn sức lực để giãy giụa.
"Rõ ràng là anh ấy đã không còn...
" Dung Ân khóc nghẹn ngào.
Phía đối diện, người đàn ông kia vứt nửa điếu thuốc đang cháy dở ra ngoài cửa sổ xe ô tô, anh ta nhìn nó bị ướt nhẹp trong mưa nói:
"Lái đi"
- Chương 1 - Cám Dỗ
- Chương 2 - Ông chủ của Cám Dỗ
- Chương 3 - Cự tuyệt
- Chương 4 - Ra giá
- Chương 5 - Nhục nhã
- Chương 6 - Đau lòng
- Chương 7 - Cám dỗ
- Chương 8 - Tủi nhục
- Chương 9 - Thời hạn cuối cùng
- Chương 10 - Cái tát
- Chương 11 - Trừng phạt
- Chương 12 - Đường cùng
- Chương 13 - Giao dịch
- Chương 14 - Mê hoặc
- Chương 15 - Chiếm được
- Chương 16 - Mấy lần đầu tiên
- Chương 17 - Lướt qua
- Chương 18 - Ảnh chụp
- Chương 19 - Là ai?
- Chương 20 - Quá khứ tươi đẹp
- Chương 21 - Cô là của tôi
- Chương 22 - Ngoảnh mặt làm ngơ
- Chương 23 - Chọc giận Nam Dạ Tước
- Chương 24 - Dung Ân cáu
- Chương 25 - Thân thế của Diêm Việt
- Chương 26 - Lạnh lùng gặp lại
- Chương 27 - Lạnh lùng quay bước
- Chương 28 - Là anh ấy?
- Chương 29 - Quá ngây thơ
- Chương 30 - Cho cô một bài học
- Chương 31 - Em sẽ phải quay lại cầu xin tôi
- Chương 32 - Đêm nay hãy ở lại với anh
- Chương 33 - Anh định một tay che trời?
- Chương 34 - Sẽ nói thật với anh ấy?
- Chương 35 - Một màn đẫm máu
- Chương 36 - Tuyệt vọng muốn khóc
- Chương 37 - Điều kiện trao đổi là gì?
- Chương 38 - Chỉ cần anh ấy còn sống, tôi là của anh ấy
- Chương 39 - Cuối cùng cũng nói thật với anh ấy
- Chương 40 - Sự nghi ngờ của anh ấy làm cô tổn thương
- Chương 41 - Sự khiêu khích của Tư Mạn
- Chương 42 - Hay là tắm cùng nhau
- Chương 43 - Một mình không ngủ được
- Chương 44 - Tại sao lại hận
- Chương 45 - Hạnh phúc ngày trước mắt
- Chương 46 - Lễ đính hôn đổ vỡ
- Chương 47 - Lại rơi vào đường cùng
- Chương 48 - Vận mệnh an bài
- Chương 49 - Giá của một đêm
- Chương 50 - Bị phá đám
- Chương 51 - Món hàng
- Chương 52 - Phẫn nộ
- Chương 53 - Cô tham lam, chỉ muốn có được tình
- Chương 54 - Chán ghét sẽ buông tay
- Chương 55 - Tự chuốc phiền phức
- Chương 56 - Cưỡng ép
- Chương 57 - Muộn màng
- Chương 58 - Đả thương đầu
- Chương 59 - Tước thiếu gia gặp nạn
- Chương 60 - Sưởi ấm lẫn nhau
- Chương 61 - Lạnh lùng
- Chương 62 - Sinh cho tôi đứa con, tôi sẽ để em đi
- Chương 63 - Anh xem tôi là gì
- Chương 64 - Sự nghiêm phạt lạnh lùng
- Chương 65 - Độc tính phát tác
- Chương 66 - Đứa con đầu tiên
- Chương 67 - Anh có cảm nhận được tồn tại của con
- Chương 68 - Sự nuông chiều của anh, lấn tới của cô
- Chương 69 - Diêm Việt thứ hai
- Chương 70 - Sinh con trong mưa
- Chương 71 - Chơi đùa đã chán, buông tay
- Chương 72 - Sự thật của một năm về trước
- Chương 73 - Còn muốn người phụ nữ tôi đã chơi chán?
- Chương 74 - Sự mất mặt của Dung Ân
- Chương 75 - Sự xuất hiện kịp thời
- Chương 76 - Anh còn ép, tôi sẽ nhảy xuống
- Chương 77 - Cuộc gặp gỡ định mệnh
- Chương 78 - Ác ma ở bên
- Chương 79 - Lại muốn dùng thủ đoạn trước đây chơi đùa một lần nữa
- Ngoại truyện 1 - Lễ thành hôn có biến
- Ngoại truyện 2 - Tạm biệt sự kiềm chế
- Chương 80
- Chương 81 - Lấy tự do của tôi đổi lại một mạng của hắn
- Chương 82 - Giãy giụa lần cuối cùng
- Chương 83 - Bức bách thở không nổi
- Chương 84 - Thể xác và tinh thần khó hợp nhất, hỏng mất
- Chương 85 - Không thể gặp mặt cô ấy
- Chương 86 - Tước thiếu yếu thế
- Chương 87 - Dùng mọi cách lấy lòng
- Ngoại truyện 3 - Cha, nòng nọc của cha đâu?
- Chương 89 - Chọn cô ta, hay là chọn Dung Ân
- Chương 90 - Nắm tay thật chặt
- Chương 91 - Ở bên caạnh tôi, tôi sẽ đối xử tốt với em
- Chương 92 - Đấu vũ điên cuồng
- Chương 93 - Đêm nay là ngoài ý muốn
- Chương 94 - Bộ mặt khác của hắn
- Chương 95 - Người duy nhất sẽ không bị tổn thương
- Chương 96 - Vạch trần Hạ Phi Vũ
- Chương 97 - Nói cho anh biết chân tướng về đứa bé
- Chương 98 - Sẽ không tình nguyện hai tay đem em nhường lại
- Chương 99 - Gặp lại nhau suy sụp
- Chương 100
- Chương 101 - Tình yêu vẫn chưa kịp bắt đầu
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118 - Anh chết đừng mong được nhắm mắt
- Chương 119 - Tế điện cô đơn
- Chương 120 - Tỉnh lại
- Chương 121 - Ác ma tái hiện
- Chương 122 - Sức tra tấn của ác ma
- Chương 123 - Không xứng có con của anh lần nữa
- Chương 124 - Anh còn sống, cơn ác mộng của cô vẫn còn
- Chương 125 - Thoát không khỏi bàn tay của ác ma
- Chương 126 - Quay lưng về phía nhau mà sống
- Chương 127 - Ước hẹn của họ, thiên đường và địa ngục
- Chương 128 - Tình yêu đã tổn thương, khó mà quay trở lại
- Chương 129 - Nam Dạ Tước, xin lỗi
- Chương 130 - Chuyện đứa con, là gạt anh đó.
- Chương 131 - Nam Dạ Tước, anh có hận em không?
- Chương 132 - Biết cái gì là duy nhất không?
- Chương 133 - Hãy đợi em, yêu sâu đậm như anh!
- Chương 134 - Thân tâm hợp nhất
- Chương 135 - Người ba trong giấy chứng nhận kết hôn
- Chương 136
- Chương 137 - Ai cũng đừng nghĩ tới việc ngăn cản chúng ta ở bên nhau
- Chương 138 - Hai trăm vạn, hai người đi cho thật xa
- Chương 139 - Tai họa ngập đầu
- Chương 140 - Vĩnh viễn không thể rời xa
- Chương 141 - Đứa con thứ hai
- Chương 142 - Không tìm được em
- Chương 143 - Ý nghĩa sâu sắc của tình yêu
- Chương 144 - Chúng mình kết hôn đi (Hết)