Chương 16 - Mấy lần đầu tiên
"Đinh --" một tiếng, cửa thang máy mở ra, Nam Dạ Tước quần áo chỉnh tề bước ra ngoài.
Hai người dừng lại trước cửa văn phòng tổng giám đốc, nữ thư ký xinh đẹp ngồi trước bàn làm việc ngẩng đầu lên, lạnh lùng liếc nhìn Dung Ân, rồi quay sang phía Nam Dạ Tước, trong tíc tắc ánh mắt đã trở lên rạng rỡ:
"Tổng giám đốc."
Giọng nói ngọt ngào, dáng người quyến rũ của cô ta trong bộ trang phục công sở, càng khiến người khác phải liên tưởng.
"Mỵ, sắp xếp cho cô ấy một công việc." Nam Dạ Tước nhìn Dung Ân:
"Cô muốn làm việc gì?"
"Tôi muốn làm ở bộ phận thiết kế."
Nam Dạ Tước gật đầu, Mỵ thấy thế vội vàng lên tiếng ngăn cản:
"Tổng giám đốc, bộ phận thiết kế đều là những nhân tài, tinh anh của các trường đại học danh tiếng, phải trải qua nhiều vòng thi tuyển mới được lựa chọn, cô gái này..." Ngữ khí ngoài nghi ngờ còn có một chút coi thường.
"Yêu cầu của công ty là muốn tuyển dụng những người tài giỏi, bằng cấp của tôi đã thể hiện năng lực của tôi, cho dù không thông qua thi tuyển và phóng vấn, cũng không thể khẳng định là tôi không đủ tiêu chuẩn chứ?" Dung Ân đối diện với nữ thư ký, vì mí mắt trang điểm quá nhiều nhũ màu vàng, nên khi cô ta tức giận chúng trở nên lóng lánh.
Đôi mắt nhìn cứ như hai quả chuối mắn.
"Tổng giám đốc..." Giọng nói ngọt lịm kéo dài, có thể khiến người nghe phát ngấy.
Từ đôi mắt của nữ thư ký, Dung Ân lia mắt xuống dưới, trên làn da trắng trẻo, bộ ngực phập phồng như ẩn như hiện kích thích trí tưởng tượng của người nhìn. Lúc quay đầu lại, người đàn ông ở bên cạnh đã đi vào văn phòng từ lúc nào.
Đan Mỵ tức giận dậm chân, mặc dù đã đi đôi giày cao gót mười phân, nhưng cô ta vẫn thấp hơn Dung Ân một chút.
"Đi thôi." Không cam lòng đi trước dẫn đường, đột nhiên cô ta xoay người, dừng chân:
"Dấu hôn trên cổ cũng không giấu đi, cô tự hào quá nhỉ?!"
Dung Ân soi mình lên tấm kính bằng thủy tinh bên cạnh, đúng là nhìn thấy vết đỏ thật, cô lấy miếng băng cá nhân trong người ra, bóc rồi dán lên.
"Hừ, quả nhiên rất thuần thục!" Đan Mỵ bước lại gần, mỉm cười châm biếm.
Dung Ân ấn ấn mấy cái lên miếng băng, xuyên qua tấm thủy tinh nhìn cô ta nói:
"Chỉ sợ có người muốn cũng không được."
Nụ cười lập tức cứng đờ, Đan Mỵ xoay người, dẫm mạnh chân đi về phía trước. Dung Ân theo sau cô ta, đến nơi làm việc, từ rất xa đã nhìn thấy ba chữ
"Phòng thiết kế."
Bố trí ở bên trong cũng giống như các văn phòng phổ biến khác, bàn làm việc có vách ngăn hình chữ thập, mỗi người ngồi một ô, ai cũng đang cúi đầu chăm chú, tiếng gõ bàn phím phát ra lạch cạnh.
"E hèm..."
Đan Mỵ nắm tay lại, che miệng ho khan mấy tiếng, đúng như mong đợi, toàn bộ người trong văn phòng đều chú ý, ngẩng đầu lên.
"Từ hôm nay, phòng thiết kế có thêm một nhân viên mới, đúng rồi, cô tên là gì?" Đan Mỵ quay đầu nhìn Dung Ân.
"Tôi tên là Dung Ân."
"Trưởng phòng Hạ, cô ấy là do tổng giám đốc tự mình đưa đến đấy..."
Thanh âm ẽo ợt kéo dài, ánh mắt mờ ám, cố ý nhấn mạnh thân phận đi cửa sau của Dung Ân.
Đúng lúc cô gái từ văn phòng bước ra, đối diện với Dung Ân, vươn cánh tay phải trắng nõn:
"Xin chào, tôi tên là Hạ Phi Vũ." Giới thiệu đơn giản, chuyên nghiệp.
"Xin chào." Dung Ân bắt tay, Hạ Phi Vũ chỉ một vị trí gần cửa sổ nói:
"Chỗ ngồi của cô ở trong kia." Sau đó, không hề dừng lại đi thẳng vào văn phòng của mình.
Mãi đến khi tiếng giày cao gót của Đan Mỵ biến mất ở cuối hành lang, mọi người mới ngẩng đầu lên bàn tán.
"Nhìn eo của thư ký Đan lúc xoay người xem, ngày nào cũng đi giày cao gót như vậy, cô ấy không sợ bị ngã sao..."
"Mọi người ơi, tôi bảo này! Hôm qua tôi lại thấy tổng giám đốc và trưởng phòng Hạ ở trong thang máy..."
Giọng nói càng lúc càng khẽ, mấy người ăn ý với nhau, cùng chụm đầu lại:
"Rồi sao nữa?"
"Sau đó... Hết rồi, đó là thang máy chuyên dụng, tôi không thể theo vào được, nên không nhìn thấy gì nữa."
"Giời ơi!" Mọi người kêu lên, ngồi trở lại vị trí của mình:
"Thật đấy, giữa bọn họ chắc chắn có gì đó."
Dung Ân im lặng ngồi ở góc phòng, dựa vào lời bàn tán của mọi người, cô đoán mối quan hệ giữa Nam Dạ Tước và Hạ Phi Vũ chắc hẳn không bình thường, Dung Ân dọn dẹp bàn làm việc, chợt cảm thấy bụng dưới đau nhói, ngay sau đó, cô cảm thấy một dòng chất lỏng ấm áp từ trong cơ thể chảy ra.
Đầu tiên Dung Ân tưởng mình đến kỳ kinh nguyệt, nhưng nghĩ lại, cô mới hết cách đây một tuần, Dung Ân khó chịu ngồi trên ghế, cảm giác đau đớn này không hề xa lạ, đêm qua, thời điểm Nam Dạ Tước tiến vào, đau đớn giống hệt lúc này.
Trang phục trên người sáng màu, nếu cứ tiếp tục ngồi như thế này, chắc chắn sẽ bị mọi người nhìn thấy...
Dung Ân cầm lấy túi xách đứng dậy, bụng dưới lại nhói đau, cô chụm chân, khép nép đi ra giữa văn phòng:
"Tôi xin lỗi, tôi muốn xin nghỉ."
Mấy người phụ nữ đang xúm lại nói chuyện, một người trong số đó bực mình ngẩng đầu lên gắt:
"Nếu cô muốn xin nghỉ thì đi tìm trưởng phòng Hạ, nói với chúng tôi có tác dụng gì?"
Dung Ân nhìn hướng văn phòng của Hạ Phi Vũ, đúng lúc này, một cô gái có khuôn mặt tròn trĩnh như quả táo điệu đà lên tiếng:
"Trừ phi cô muốn chết, trưởng phòng Hạ đang họp." Bây giờ bảo cô ấy đi vào, không phải là muốn bị mắng?"
Dung Ân không biết làm thế nào, cô gái kia tốt bụng đề nghị:
"Dù sao hôm nay mới là ngày đầu tiên đi làm, nếu cô thực sự có việc gấp thì cứ về trước đi, chờ trưởng phòng Hạ họp xong, tôi sẽ xin phép cho."
"Cảm ơn cô." Dung Ân biết ơn cúi đầu, không nói thêm gì nữa, mỉm cười với cô gái kia rồi đi ra ngoài.
Nhưng, người vẫn chưa ra khỏi cửa, tiếng xì xào bàn tán đã nổi lên ầm ỹ.
"Lý Hủy, cô bị ấm đầu à, tự nhiên mua việc vào người?"
"Có chuyện gì, cô ấy có việc gấp mà!"
"Cô nghe không hiểu ý tứ của thư ký Đan sao, cô ta được tổng giám đốc tự mình đưa đến, chẳng nhẽ không phải vì đã lên giường với ngài ấy, dạng phụ nữ như vậy, vào đây chỉ để trang trí thôi, cô ta muốn kiếm tiền, phải giống như chúng ta ngày làm tám tiếng ư..."
Dung Ân dựa lưng vào vách tường, vùng ẩm ướt dưới thân đã sắp thấm ra quần áo, lúc đi đường cô đã cảm thấy hoa mắt, chóng mặt, đau đớn càng lúc càng trở nên mãnh liệt.
Xuyên qua lớp cửa kính bằng thủy tinh, Dung Ân nhìn vào trong văn phòng, một đám phụ nữ đang tụ tập lại với nhau, làm như họ nói xấu người khác, thì có thể nâng cao chính mình.
Ra khỏi Nghiêm Tước, Dung Ân đón xe taxi đi thẳng đến bệnh viện, tình trạng như thế này, cô không thể để mẹ nhìn thấy.
Nằm trên giường bệnh Dung Ân nhìn từng giọt từng, giọt chất lỏng chảy vào trong cơ thể, cảm giác đau đớn đã giảm đi rất nhiều, máu cũng từ từ ngừng chảy.
Màng trinh bị xé rách, bởi vì dùng lực quá mạnh, khiến bên trong bị xuất huyết. Dung Ân nhắm mắt lại, đúng là chuyện gì cũng có thể xảy đến với mình, không ngờ, qua một buổi tối mới chảy máu nhiều như vậy.
Y tá đến gần xem tốc độ truyền nước, thấy sắc mặt cô tái nhợt, thì điều chỉnh chậm lại:
"Không có ai ở đây với cô à?"
Dung Ân lắc đầu.
"Lần đầu tiên mà mãnh liệt như vậy, đúng là đàn ông chỉ nghĩ đến cảm giác của mình, chờ truyền nước xong, cô về nhà cố gắng nghỉ ngơi cho tốt..."
Cô y tá trẻ tuổi giận dữ, không có coi thường, khiến Dung Ân cảm thấy ấm áp trong lòng.
"Cảm ơn cô."
Tiếng chuông điện thoại vang lên lanh lảnh giống như thúc giục, Dung Ân cầm lên nghe:
"Mẹ."
"Nơi làm việc rất tốt, công việc cũng nhẹ nhàng, đồng nghiêp đối xử với con rất hòa đồng, mẹ, mẹ không cần lo lắng, sau khi hết giờ làm con sẽ về nhà..."
Đối với mẹ, đây đã không phải lần đầu tiên cô nói dối, trong điện thoại, giọng nói của mẹ vẫn ấm áp thân thiết như trước, Dung Ân trở mình, mùi thuốc tiêu độc khử trùng nồng nặc khiến hai mắt cô đỏ ửng, có cảm giác xúc động muốn khóc:
"Mẹ, con phải làm việc, con tắt máy đây."
Vội vàng ngắt máy, cả người cô chui vào trong chăn, chỉ chừa ra cánh tay truyền nước ở bên ngoài.
Một mình đi ra khỏi bệnh viện, quần áo trên người tất nhiên không thể mặc về nhà, cô vào một cửa hàng, tùy tiện chọn một bộ quần áo để thay, lúc về đến nhà trời đã chạng vạng tối.
Trong khu dân cư, đèn đường lờ mờ, Dung Ân dọc theo đường lát xi măng đi về phía hành lang khu nhà ở. Vừa ngẩng đầu lên, từ xa, đã nhìn thấy Nam Dạ Tước đang dựa người vào thân xe, tay phải xoay điện thoại di động, ánh mắt sâu thẳm nhìn hướng Dung Ân.
Bị anh nhìn chằm chằm, Dung Ân cảm thấy bước chân thật nặng nề, thân thể vẫn còn mệt mỏi, lúc này, cô chỉ muốn về nhà ngủ một giấc thật sâu.
"Ngày đầu tiên đi làm, đã chơi trò mất tích." Người Nam Dạ Tước nghiêng về phía trước.
"Tôi có việc gấp."
"Tại sao không nghe điện thoại?" Dường như Nam Dạ Tước đã mất hết kiên nhẫn, đây không phải lần đầu tiên cô không nghe điện thoại của anh.
"Tôi để rung." Lúc ở bệnh viện, cô lo mẹ lại gọi đến, mà cô mệt mỏi chỉ sợ không có sức để ứng phó.
"Lên xe."
Dung Ân ngẩng đầu lên, vẻ mặt lo lắng hỏi:
"Đi đâu?"
Nam Dạ Tước đã mở cửa xe, nhướng mày nhìn cô:
"Cám Dỗ"
- Chương 1 - Cám Dỗ
- Chương 2 - Ông chủ của Cám Dỗ
- Chương 3 - Cự tuyệt
- Chương 4 - Ra giá
- Chương 5 - Nhục nhã
- Chương 6 - Đau lòng
- Chương 7 - Cám dỗ
- Chương 8 - Tủi nhục
- Chương 9 - Thời hạn cuối cùng
- Chương 10 - Cái tát
- Chương 11 - Trừng phạt
- Chương 12 - Đường cùng
- Chương 13 - Giao dịch
- Chương 14 - Mê hoặc
- Chương 15 - Chiếm được
- Chương 16 - Mấy lần đầu tiên
- Chương 17 - Lướt qua
- Chương 18 - Ảnh chụp
- Chương 19 - Là ai?
- Chương 20 - Quá khứ tươi đẹp
- Chương 21 - Cô là của tôi
- Chương 22 - Ngoảnh mặt làm ngơ
- Chương 23 - Chọc giận Nam Dạ Tước
- Chương 24 - Dung Ân cáu
- Chương 25 - Thân thế của Diêm Việt
- Chương 26 - Lạnh lùng gặp lại
- Chương 27 - Lạnh lùng quay bước
- Chương 28 - Là anh ấy?
- Chương 29 - Quá ngây thơ
- Chương 30 - Cho cô một bài học
- Chương 31 - Em sẽ phải quay lại cầu xin tôi
- Chương 32 - Đêm nay hãy ở lại với anh
- Chương 33 - Anh định một tay che trời?
- Chương 34 - Sẽ nói thật với anh ấy?
- Chương 35 - Một màn đẫm máu
- Chương 36 - Tuyệt vọng muốn khóc
- Chương 37 - Điều kiện trao đổi là gì?
- Chương 38 - Chỉ cần anh ấy còn sống, tôi là của anh ấy
- Chương 39 - Cuối cùng cũng nói thật với anh ấy
- Chương 40 - Sự nghi ngờ của anh ấy làm cô tổn thương
- Chương 41 - Sự khiêu khích của Tư Mạn
- Chương 42 - Hay là tắm cùng nhau
- Chương 43 - Một mình không ngủ được
- Chương 44 - Tại sao lại hận
- Chương 45 - Hạnh phúc ngày trước mắt
- Chương 46 - Lễ đính hôn đổ vỡ
- Chương 47 - Lại rơi vào đường cùng
- Chương 48 - Vận mệnh an bài
- Chương 49 - Giá của một đêm
- Chương 50 - Bị phá đám
- Chương 51 - Món hàng
- Chương 52 - Phẫn nộ
- Chương 53 - Cô tham lam, chỉ muốn có được tình
- Chương 54 - Chán ghét sẽ buông tay
- Chương 55 - Tự chuốc phiền phức
- Chương 56 - Cưỡng ép
- Chương 57 - Muộn màng
- Chương 58 - Đả thương đầu
- Chương 59 - Tước thiếu gia gặp nạn
- Chương 60 - Sưởi ấm lẫn nhau
- Chương 61 - Lạnh lùng
- Chương 62 - Sinh cho tôi đứa con, tôi sẽ để em đi
- Chương 63 - Anh xem tôi là gì
- Chương 64 - Sự nghiêm phạt lạnh lùng
- Chương 65 - Độc tính phát tác
- Chương 66 - Đứa con đầu tiên
- Chương 67 - Anh có cảm nhận được tồn tại của con
- Chương 68 - Sự nuông chiều của anh, lấn tới của cô
- Chương 69 - Diêm Việt thứ hai
- Chương 70 - Sinh con trong mưa
- Chương 71 - Chơi đùa đã chán, buông tay
- Chương 72 - Sự thật của một năm về trước
- Chương 73 - Còn muốn người phụ nữ tôi đã chơi chán?
- Chương 74 - Sự mất mặt của Dung Ân
- Chương 75 - Sự xuất hiện kịp thời
- Chương 76 - Anh còn ép, tôi sẽ nhảy xuống
- Chương 77 - Cuộc gặp gỡ định mệnh
- Chương 78 - Ác ma ở bên
- Chương 79 - Lại muốn dùng thủ đoạn trước đây chơi đùa một lần nữa
- Ngoại truyện 1 - Lễ thành hôn có biến
- Ngoại truyện 2 - Tạm biệt sự kiềm chế
- Chương 80
- Chương 81 - Lấy tự do của tôi đổi lại một mạng của hắn
- Chương 82 - Giãy giụa lần cuối cùng
- Chương 83 - Bức bách thở không nổi
- Chương 84 - Thể xác và tinh thần khó hợp nhất, hỏng mất
- Chương 85 - Không thể gặp mặt cô ấy
- Chương 86 - Tước thiếu yếu thế
- Chương 87 - Dùng mọi cách lấy lòng
- Ngoại truyện 3 - Cha, nòng nọc của cha đâu?
- Chương 89 - Chọn cô ta, hay là chọn Dung Ân
- Chương 90 - Nắm tay thật chặt
- Chương 91 - Ở bên caạnh tôi, tôi sẽ đối xử tốt với em
- Chương 92 - Đấu vũ điên cuồng
- Chương 93 - Đêm nay là ngoài ý muốn
- Chương 94 - Bộ mặt khác của hắn
- Chương 95 - Người duy nhất sẽ không bị tổn thương
- Chương 96 - Vạch trần Hạ Phi Vũ
- Chương 97 - Nói cho anh biết chân tướng về đứa bé
- Chương 98 - Sẽ không tình nguyện hai tay đem em nhường lại
- Chương 99 - Gặp lại nhau suy sụp
- Chương 100
- Chương 101 - Tình yêu vẫn chưa kịp bắt đầu
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118 - Anh chết đừng mong được nhắm mắt
- Chương 119 - Tế điện cô đơn
- Chương 120 - Tỉnh lại
- Chương 121 - Ác ma tái hiện
- Chương 122 - Sức tra tấn của ác ma
- Chương 123 - Không xứng có con của anh lần nữa
- Chương 124 - Anh còn sống, cơn ác mộng của cô vẫn còn
- Chương 125 - Thoát không khỏi bàn tay của ác ma
- Chương 126 - Quay lưng về phía nhau mà sống
- Chương 127 - Ước hẹn của họ, thiên đường và địa ngục
- Chương 128 - Tình yêu đã tổn thương, khó mà quay trở lại
- Chương 129 - Nam Dạ Tước, xin lỗi
- Chương 130 - Chuyện đứa con, là gạt anh đó.
- Chương 131 - Nam Dạ Tước, anh có hận em không?
- Chương 132 - Biết cái gì là duy nhất không?
- Chương 133 - Hãy đợi em, yêu sâu đậm như anh!
- Chương 134 - Thân tâm hợp nhất
- Chương 135 - Người ba trong giấy chứng nhận kết hôn
- Chương 136
- Chương 137 - Ai cũng đừng nghĩ tới việc ngăn cản chúng ta ở bên nhau
- Chương 138 - Hai trăm vạn, hai người đi cho thật xa
- Chương 139 - Tai họa ngập đầu
- Chương 140 - Vĩnh viễn không thể rời xa
- Chương 141 - Đứa con thứ hai
- Chương 142 - Không tìm được em
- Chương 143 - Ý nghĩa sâu sắc của tình yêu
- Chương 144 - Chúng mình kết hôn đi (Hết)