Chương 8 - Tủi nhục
Những trường hợp như thế này, Trần Bách Huy đã quen, ông ta không hề nhìn Dung Ân mà hướng Nam Dạ Tước nói:
"Nam tổng, anh nể mặt tôi quá rồi."
Mà Trần Kiều bên cạnh, rốt cuộc cũng ngồi không yên được nữa vội vàng nói:
"Bố..."
"Sao, cậu có hứng thú?" Nam Dạ Tước quay sang nhếch môi hỏi Trần Kiều.
Trần Kiều nhìn Dung Ân một cái, rồi phẫn nộ và cứng rắn nói:
"Nam tổng, anh không nên đùa quá đáng!"
Trần Bách Huy nghe vậy, vội vàng nhéo đùi Trần Kiều, ý bảo cậu ta ngậm miệng lại, sau đó cười cười làm lành với Nam Dạ Tước:
"Thật xin lỗi Nam tổng, thằng bé còn nhỏ nên nói chuyện không biết phải trái."
"Bố!" Trần Kiều bất mãn quay sang nhìn Nam Dạ Tước, cậu ta nhìn không ra người đàn ông này hơn mình ở điểm nào.
"Hôm nay con làm sao vậy? Quên mục đích chúng ta đến đây rồi sao?" Trần Bách Huy tức giận quát khẽ, ông ta trừng mắt nhìn Trần Kiều, sau đó tiếp tục quay sang nói chuyện với Nam Dạ Tước.
Dung Ân ngẩng đầu lên, cô hướng về phía Trần Kiều lắc đầu. Nếu nhất thời cậu ta kích động, thì không biết bao giờ cô mới xong việc. Dung Ân chỉ làm một động tác nhỏ, nhưng Nam Dạ Tước ở bên cạnh đã thu hết vào đáy mắt.
Trần Kiều cầm ly rượu trên bàn lên uống một ngụm lớn, khuôn mặt tuấn tú của cậu ta đỏ bừng.
"Nam tổng, anh xem việc hợp tác lần này thế nào?" Trần Bách Huy bắt đầu đi vào chuyện chính, đối với người đàn ông trẻ tuổi này, ông ta có phần hơi e ngại.
"Ông nói, lợi nhuận chia năm mươi, năm mươi?" Nam Dạ Tước nheo mắt lại, nhìn ông ta.
"Đúng, đúng, chỉ cần Nam tổng cho phép sản phẩm của chúng tôi được quảng cáo trên nhãn hiệu của Nghiêm Tước, chúng tôi sẽ đồng ý chia một nửa lợi nhuận."
"Chia hai tám, tôi tám ông hai." Lời nói lạnh lẽo vang lên, khiến người ta có ảo giác anh là bậc đế vương, vô cùng kiêu ngạo.
"Hai tám? Bố, nhất định không thể đồng ý!" Trần Kiều vội vàng ngăn cản, Nghiêm Tước không hề bỏ ra một cắc nào, còn muốn được tám phần lợi nhuận, chẳng khác gì ăn cướp.
Nam Dạ Tước dường như không quan tâm, từ đầu đến cuối anh đều nhìn Dung Ân chằm chằm.
Trần Bách Huy không nói gì mà cúi đầu xuống, khôn ngoan như ông ta, làm ăn sẽ không bao giờ chịu lỗ vốn. Nếu sản phẩm được quảng cáo trên nhãn hiệu của Nghiêm Tước, sau này không biết sẽ thu được bao nhiêu lợi nhuận.
Suy nghĩ kỹ càng xong, ông ta quyết định đáp ứng:
"Được, Nam tổng, tôi đồng ý." Trần Bách Huy cắn răng cầm lấy ly rượu trên bàn, ngửa đầu lên uống cạn.
Ngay cả một người không hiểu kinh doanh như Dung Ân cũng biết, cuộc đàm phán này không thuận lợi.
Nam Dạ Tước thấy Dung Ân hơi nhíu mày, nét cười trên môi càng ngày càng đậm.
Anh chợt cúi người xuống, tay dùng lực nắm lấy cổ tay cô. Dung Ân đang quỳ trên thảm, hai chân cô đã tê cứng, nên khi bị kéo, cô không khống chế được mà ngã về phía trước, cả người nằm gọn trong lòng Nam Dạ Tước.
Một tay anh ôm eo cô, còn tay kia, đặt trên chiếc đùi trắng nõn của cô, tạo thành một tư thế vô cùng mờ ám.
"Tước thiếu gia, anh..." Dung Ân gọi tên Nam Dạ Tước. Ở Cám Dỗ, quản lý và mọi người đều gọi anh như vậy.
"Sợ cái gì, đã đến đây làm việc, cô còn muốn giả vờ thanh cao?" Tay anh đặt trên đùi cô, nhẹ nhàng bóp một cái, cảm giác mềm mại mát lạnh ngay lập tức truyền đến, rồi men theo làn váy mỏng tiến lên trên.
"Anh!" Dung Ân lo lắng giãy dụa, hai tay cô cố gắng cầm lấy tay anh, người đàn ông này, ngay từ đầu anh ta đã cố ý.
Trần Bách Huy sau khi nhìn thấy cảnh này liền đẩy Trần Kiều một cái, ý bảo cậu ta đứng dậy. Lúc này Trần Kiều mới lấy lại tinh thần đứng bật dậy.
"Buông Dung Ân ra!" Trần Kiều tiến lên phía trước mấy bước, đứng trước mặt hai người nói.
"Trần Kiều, con nói bậy bạ gì vậy?" Trần Bách Huy vội vàng giữ chặt tay cậu ta, ông ta không muốn con mình chọc giận vị thần tài này.
Dung Ân khổ sở cúi đầu, cô đã quên cả chống cự, tay của Nam Dạ Tước thừa cơ mò vào trong váy của cô.
"Bố, cậu ấy là Dung Ân, bố không nhớ cậu ấy sao?" Giọng nói của Trần Kiều rất nhỏ nhưng vô cùng kiên quyết:
"Cậu ấy là..."
Dung Ân nghe thấy, cô nhắm chặt mắt:
"Trần Kiều, không được nói!"
Trần Bách Huy nhìn ba người một lượt, ánh mắt cuối cùng cũng dừng lại trên người Dung Ân. Ông ta cố gắng nhớ lại, dường như cũng có chút ấn tượng:
"Cô ta hình như... trước đây đã từng gặp ở nhà họ Diêm."
"Đúng vậy." Trần Kiều vui vẻ nói:
"Là Dung Ân ạ."
"Hừ, không thể tưởng tượng được, một người thanh cao cũng có ngày hôm nay, đi làm gái phục vụ trong Cám Dỗ."
Giây phút nghe thấy những lời này, Dung Ân cảm nhận sâu sắc cảm giác nhục nhã tuyệt vọng là như thế nào, nếu, năm đó cô và Diêm Việt tiếp tục bên nhau, cô sẽ phải gọi ông ta là cậu.
Rõ ràng Trần Kiều không ngờ kết quả sẽ như vậy, thậm chí cậu ta còn hi vọng Trần Bách Huy có thể giúp đỡ, đưa Dung Ân ra khỏi nơi vốn không hợp với cô này.
Cả người Nam Dạ Tước dựa trên sô pha, ánh mắt anh lạnh lùng, nhưng nụ cười lại nóng bỏng.
Rốt cuộc thì vẫn còn non và xanh lắm, mới có một chút đã không nhịn được rồi.
"Bố..." Trần Kiều thấy không thể giằng co, lập tức tiến lên cầm tay Dung Ân kéo cô ra khỏi người Nam Dạ Tước:
"Con thích cậu ấy."
"Con..." Trần Bách Huy chăm chú nhìn Dung Ân, vẻ mặt khinh bỉ của ông ta vẫn không thay đổi:
"Con nói cái gì?"
"Bố, con thích câu ấy từ rất lâu rồi." Trần Kiều cầm chặt tay Dung Ân, đồng thời kéo cô lại gần mình:
"Từ giờ trở đi, cậu ấy sẽ không phải là phục vụ ở đây."
Tình huống lúc này thật giống như trò cười. Dung Ân ngẩng đầu nhìn Trần Kiều, ánh mắt của cậu ta rất thâm tình, thật không biết là cậu ta đang giúp đỡ cô, hay là...
Theo bản năng, cô bài xích muốn thoát khỏi tay của Trần Kiều, trường hợp như thế này khiến cô vô cùng xấu hổ, cô càng không ngờ cậu ta lại nói thẳng ra như vậy.
"Có chết bố cũng không đồng ý!" Sắc mặt Trần Bách Huy rất khó coi, ông ta xấu hổ nhìn về phía Nam Dạ Tước.
"Bố!!!"
"Được rồi... Nam tổng, thật xin lỗi, khiến cho anh chê cười." Trần Bách Huy ngăn cản lời nói tiếp theo của Trần Kiều, ánh mắt niềm nở hướng người đầu sỏ gây ra chuyện này lên tiếng:
"Nếu không còn chuyện gì khác, chúng tôi xin phép về trước."
Nam Dạ Tước gật đầu, anh mỉm cười, dường như đối với việc làm của mình rất hài lòng.
"Dung Ân, chúng ta đi." Trần Kiều kéo tay Dung Ân đi theo anh.
"Trần Kiều!" Dung Ân quay lại nhìn Nam Dạ Tước:
"Khách hàng còn chưa đi, mình không thể về được."
"Không được!" Trần Kiều cố chấp cầm chặt tay Dung Ân:
"Cậu nhất định phải đi theo mình."
"Con còn chưa nghe thấy cô ta nói không thể đi sao? Cô ta là nhân viên ở đây, nên phải tuân theo quy định ở đây, con đi về với ta." Trần Bách Huy tức giận lôi Trần Kiều ra ngoài, buồn cười, con của ông làm sao có thể có quan hệ không rõ ràng với một cô gái làm việc ở Cám Dỗ.
Người làm ở đây ư? Con ông ta thân phận cao quý, ranh giới phân chia rõ ràng, cô ta làm sao có thể trèo cao như vậy?
Trần Kiều không cam lòng buông tay, cậu ta bất đắc dĩ bị lôi ra ngoài.
"Cám Dỗ của các cô, tiếp đãi khách hàng như thế này sao?" Ngữ điệu không hài lòng của Nam Dạ Tước, khiến Dung Ân giật mình.
Cô xoay người lại, nhìn người đàn ông đang ngồi trên sô pha, bước đến trước bàn rượu nhẹ giọng nói:
"Quý khách còn muốn uống rượu không ạ?"
Nam Dạ Tước không nói gì, lắc đầu.
Dung Ân lấy ly rượu cất vào khay hỏi:
"Vậy, quý khách có muốn ca hát không ạ?"
Nam Dạ Tước vẫn lắc đầu:
"Không cần, tôi chỉ muốn ngồi ở đây."
Dung Ân kiềm chế mong muốn lấy bình rượu đập cho anh một cái, một mình vô vị còn chưa đủ, còn muốn kéo cả cô vào nữa.
Hai chân tê rần, cô muốn về sớm nghỉ ngơi, nếu không chỉ cần ra ngoài đi lại một chút cũng được.
"Có muốn khóc không?" Nam Dạ Tước cúi người xuống, khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện trước mặt Dung Ân:
"Chậc chậc, lúc nãy, suýt chút nữa tôi đã lên tiếng giúp cô."
Người đàn ông này sẽ có lòng tốt như vậy sao?
Dung Ân nhìn dưới chân, ánh mắt bình tĩnh, sau đó cô ngẩng đầu đối diện với Nam Dạ Tước, nhấn mạnh từng chữ nói:
"Tôi sẽ không khóc ở trước mặt người khác."
- Chương 1 - Cám Dỗ
- Chương 2 - Ông chủ của Cám Dỗ
- Chương 3 - Cự tuyệt
- Chương 4 - Ra giá
- Chương 5 - Nhục nhã
- Chương 6 - Đau lòng
- Chương 7 - Cám dỗ
- Chương 8 - Tủi nhục
- Chương 9 - Thời hạn cuối cùng
- Chương 10 - Cái tát
- Chương 11 - Trừng phạt
- Chương 12 - Đường cùng
- Chương 13 - Giao dịch
- Chương 14 - Mê hoặc
- Chương 15 - Chiếm được
- Chương 16 - Mấy lần đầu tiên
- Chương 17 - Lướt qua
- Chương 18 - Ảnh chụp
- Chương 19 - Là ai?
- Chương 20 - Quá khứ tươi đẹp
- Chương 21 - Cô là của tôi
- Chương 22 - Ngoảnh mặt làm ngơ
- Chương 23 - Chọc giận Nam Dạ Tước
- Chương 24 - Dung Ân cáu
- Chương 25 - Thân thế của Diêm Việt
- Chương 26 - Lạnh lùng gặp lại
- Chương 27 - Lạnh lùng quay bước
- Chương 28 - Là anh ấy?
- Chương 29 - Quá ngây thơ
- Chương 30 - Cho cô một bài học
- Chương 31 - Em sẽ phải quay lại cầu xin tôi
- Chương 32 - Đêm nay hãy ở lại với anh
- Chương 33 - Anh định một tay che trời?
- Chương 34 - Sẽ nói thật với anh ấy?
- Chương 35 - Một màn đẫm máu
- Chương 36 - Tuyệt vọng muốn khóc
- Chương 37 - Điều kiện trao đổi là gì?
- Chương 38 - Chỉ cần anh ấy còn sống, tôi là của anh ấy
- Chương 39 - Cuối cùng cũng nói thật với anh ấy
- Chương 40 - Sự nghi ngờ của anh ấy làm cô tổn thương
- Chương 41 - Sự khiêu khích của Tư Mạn
- Chương 42 - Hay là tắm cùng nhau
- Chương 43 - Một mình không ngủ được
- Chương 44 - Tại sao lại hận
- Chương 45 - Hạnh phúc ngày trước mắt
- Chương 46 - Lễ đính hôn đổ vỡ
- Chương 47 - Lại rơi vào đường cùng
- Chương 48 - Vận mệnh an bài
- Chương 49 - Giá của một đêm
- Chương 50 - Bị phá đám
- Chương 51 - Món hàng
- Chương 52 - Phẫn nộ
- Chương 53 - Cô tham lam, chỉ muốn có được tình
- Chương 54 - Chán ghét sẽ buông tay
- Chương 55 - Tự chuốc phiền phức
- Chương 56 - Cưỡng ép
- Chương 57 - Muộn màng
- Chương 58 - Đả thương đầu
- Chương 59 - Tước thiếu gia gặp nạn
- Chương 60 - Sưởi ấm lẫn nhau
- Chương 61 - Lạnh lùng
- Chương 62 - Sinh cho tôi đứa con, tôi sẽ để em đi
- Chương 63 - Anh xem tôi là gì
- Chương 64 - Sự nghiêm phạt lạnh lùng
- Chương 65 - Độc tính phát tác
- Chương 66 - Đứa con đầu tiên
- Chương 67 - Anh có cảm nhận được tồn tại của con
- Chương 68 - Sự nuông chiều của anh, lấn tới của cô
- Chương 69 - Diêm Việt thứ hai
- Chương 70 - Sinh con trong mưa
- Chương 71 - Chơi đùa đã chán, buông tay
- Chương 72 - Sự thật của một năm về trước
- Chương 73 - Còn muốn người phụ nữ tôi đã chơi chán?
- Chương 74 - Sự mất mặt của Dung Ân
- Chương 75 - Sự xuất hiện kịp thời
- Chương 76 - Anh còn ép, tôi sẽ nhảy xuống
- Chương 77 - Cuộc gặp gỡ định mệnh
- Chương 78 - Ác ma ở bên
- Chương 79 - Lại muốn dùng thủ đoạn trước đây chơi đùa một lần nữa
- Ngoại truyện 1 - Lễ thành hôn có biến
- Ngoại truyện 2 - Tạm biệt sự kiềm chế
- Chương 80
- Chương 81 - Lấy tự do của tôi đổi lại một mạng của hắn
- Chương 82 - Giãy giụa lần cuối cùng
- Chương 83 - Bức bách thở không nổi
- Chương 84 - Thể xác và tinh thần khó hợp nhất, hỏng mất
- Chương 85 - Không thể gặp mặt cô ấy
- Chương 86 - Tước thiếu yếu thế
- Chương 87 - Dùng mọi cách lấy lòng
- Ngoại truyện 3 - Cha, nòng nọc của cha đâu?
- Chương 89 - Chọn cô ta, hay là chọn Dung Ân
- Chương 90 - Nắm tay thật chặt
- Chương 91 - Ở bên caạnh tôi, tôi sẽ đối xử tốt với em
- Chương 92 - Đấu vũ điên cuồng
- Chương 93 - Đêm nay là ngoài ý muốn
- Chương 94 - Bộ mặt khác của hắn
- Chương 95 - Người duy nhất sẽ không bị tổn thương
- Chương 96 - Vạch trần Hạ Phi Vũ
- Chương 97 - Nói cho anh biết chân tướng về đứa bé
- Chương 98 - Sẽ không tình nguyện hai tay đem em nhường lại
- Chương 99 - Gặp lại nhau suy sụp
- Chương 100
- Chương 101 - Tình yêu vẫn chưa kịp bắt đầu
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118 - Anh chết đừng mong được nhắm mắt
- Chương 119 - Tế điện cô đơn
- Chương 120 - Tỉnh lại
- Chương 121 - Ác ma tái hiện
- Chương 122 - Sức tra tấn của ác ma
- Chương 123 - Không xứng có con của anh lần nữa
- Chương 124 - Anh còn sống, cơn ác mộng của cô vẫn còn
- Chương 125 - Thoát không khỏi bàn tay của ác ma
- Chương 126 - Quay lưng về phía nhau mà sống
- Chương 127 - Ước hẹn của họ, thiên đường và địa ngục
- Chương 128 - Tình yêu đã tổn thương, khó mà quay trở lại
- Chương 129 - Nam Dạ Tước, xin lỗi
- Chương 130 - Chuyện đứa con, là gạt anh đó.
- Chương 131 - Nam Dạ Tước, anh có hận em không?
- Chương 132 - Biết cái gì là duy nhất không?
- Chương 133 - Hãy đợi em, yêu sâu đậm như anh!
- Chương 134 - Thân tâm hợp nhất
- Chương 135 - Người ba trong giấy chứng nhận kết hôn
- Chương 136
- Chương 137 - Ai cũng đừng nghĩ tới việc ngăn cản chúng ta ở bên nhau
- Chương 138 - Hai trăm vạn, hai người đi cho thật xa
- Chương 139 - Tai họa ngập đầu
- Chương 140 - Vĩnh viễn không thể rời xa
- Chương 141 - Đứa con thứ hai
- Chương 142 - Không tìm được em
- Chương 143 - Ý nghĩa sâu sắc của tình yêu
- Chương 144 - Chúng mình kết hôn đi (Hết)