Chương 6 - Không thể biết là sáng suốt hay ngu muội, tóm lại không thể để tinh thần sa sút
Lập tức tôi hiểu ra.
Lòng tôi cảm thấy khổ sở, tôi đưa ra cầm lấy tay anh.
Anh Cảnh quay đầu lại: "A, hai người trêu hoa ghẹo nguyệt trước mặt tôi thế à? Được, nếu mệt rồi thì đi nghỉ ngơi đi, phía dưới kia có ba phòng ngủ."
Chúng tôi vội vàng buông tay.
Gia Tuấn không bóc vỏ quả vải cho tôi nữa, mắt anh nhìn xa xăm, không còn hứng thú ăn hoa quả nửa.
Tôi không định làm gì cả, chỉ là bây giờ tôi vô cùng đau lòng cho anh ấy, rốt cuộc bệnh tình của anh cũng bắt đầu biểu hiện ra rồi. Thì ra trong khoảng thời gian này, bề ngoài nhìn anh rất khỏe, bình thường giống như mọi người, cho nên tôi đã quên mất căn bệnh của anh. Đột nhiên bây giờ bắt đầu có triệu chứng, khiến chúng tôi đều suy nghĩ về vấn đề này, giống như một cái thủy lôi đột nhiên nổi lên mặt nước, khiến cho ai cũng căng thẳng.
Tôi vội vàng đưa một miếng dưa hấu cho anh: "Gia Tuấn, anh ăn dưa hấu đi."
Anh nhẹ nhàng xua tay, không nhận lấy nó.
Tôi cũng để miếng dưa xuống, không muốn ăn nữa.
Anh xoay đầu lại, nhìn mặt biển êm đềm phía trước, ngẫu nhiên có mấy con chim hải âu bay ngang qua. Bởi vì tốc độ của thuyền không quá nhanh, chúng tôi xuống dưới hai tầng thì còn có thể thấy bên cạnh chiếc thuyền, những đàn cá bạc chỉ nhỏ bằng ngón cái đang bơi lượn dưới ánh mặt trời, làm cho nước sáng lóng lánh.
Tôi gọi Gia Tuấn cùng xem, rốt cuộc Gia Tuấn ngoài mỉm cười nhẹ thì chỉ im lặng cùng tôi ngắm đàn cá.
Tuy ràng anh cố gắng che giấu tâm sự nhưng tôi vẫn nhìn thấy được sự buồn rầu của anh. Tôi hiểu được tâm tình của anh, lúc này tôi thật sự muốn cố hết sức an ủi anh, chỉ là dù tôi là một người nhanh mồm nhanh miệng, nhưng cũng không biết phải nói thế nào, tôi chỉ có thể vòng tay ôm lấy anh, tựa đầu trên vai anh.
Gia Tuấn khẽ thở dài, cầm lấy tay tôi.
Hành trình một ngày này, tuy rằng cảnh biển rất đẹp, nhưng cả tôi và anh đều mang tâm trạng nặng nề.
Chúng tôi đi chơi suốt một ngày, câu cá trên biển, sau đó mua vài loại hải sản từ các tàu cá. Bây giờ quay về, ai cũng hơi mệt mỏi, vừa hay du thuyền có ba phòng nghỉ, anh Cảnh và hai người chúng tôi mỗi người đều về phòng nghỉ ngơi.
Tôi xem TV ở trong phòng, nhưng lại không tập trung được, suy nghĩ một lát, tôi tắt TV, đi sang phòng cách vách mà Gia Tuấn đang ở đó. Tôi đứng bên ngoài, cẩn thận mở cửa.
Anh cũng không ngủ, trong phòng có một cái giường nhỏ, hiện tại anh nằm trên giường, tay khoát ra sau đầu, trong lòng có tâm sự.
Nhìn thấy tôi, anh ngồi thẳng dậy: "Đinh Đinh."
Tôi đóng cửa phòng, đi về phía anh, ngồi bên cạnh anh.
Du thuyền chạy không quá nhanh, hơi lắc lư, chúng tôi cũng nhẹ nhàng lắc lư theo chiếc thuyền.
"Anh đang nghĩ gì đó?" Tôi nghiêng đầu, cẩn thận hỏi anh.
Không gian nhỏ hẹp như vậy, cho dù mở cửa sổ nhỏ ra, chúng tôi đều cảm giác được không khí căng thẳng, giống như những thứ đang lắc lư xung quanh cũng đang cứng nhắc.
Anh không trả lời tôi mà chỉ nhìn cái trâm cài áo trên đầu vai tôi.
Tôi đến gần anh ấy, nắm chặt lấy tay anh, vòng qua cổ tôi.
"Gia Tuấn." Tôi an ủi anh: "Tranh thủ lúc nào đó, chúng ta lại đi bệnh viện khác đi. Trung Quốc lớn như vậy, chẳng lẽ không chữa được một căn bệnh nhỏ như thế?"
Anh thản nhiên nói: "Cái gì đến sẽ đến, chỉ là anh không nghĩ rằng sẽ nhanh như vậy. Thật ra, anh đã sớm chuẩn bị tư tưởng rồi. Bác sĩ nói căn bệnh này, hai năm trước thì không thấy triệu chứng gì, hai năm sau mới bắt đầu phát tác, bây giờ đã bắt đầu rồi."
"Đừng nản lòng, chẳng phải chủ nhiệm Lưu đã nói là phải kiên trì rèn luyện, phải tin tưởng vào bản thân mình sao? Gia Tuấn, bắt đầu từ ngày mai, chúng ta bắt đầu tập thể dục đi, mỗi buổi chiều, em sẽ cùng anh đi tập. Chúng ta có thể cùng nhau đánh cầu, bơi lội, hoặc là chơi bowling, anh còn nhớ em chơi bowling cũng khá chứ?"
"Em cũng phải đi làm mà, nào có nhiều thời gian thế chứ?"
Tôi cả gan nói: "Công việc này của em, đơn giản chỉ là bịa chuyện thôi mà, làm ít cũng không sao."
Anh 'xì' một tiếng, bật cười nói: "Đinh Đinh, thật tốt quá, mỗi lần có tâm sự, chỉ cần ở cùng em một chút thì lập tức sẽ cảm thấy thoải mái."
Nhưng mà chỉ vừa nói đùa xong, sắc mặt anh lại lập tức ảm đạm.
Lòng tôi rất khổ sở, tôi nhịn không được, giang tay ôm chặt lấy anh.
Hai người chúng tôi dựa sát vào nhau trên chiếc giường nhỏ.
Anh dựa sát vào tóc tôi, nhẹ nhàng nói bên tai: "Anh thật sự muốn cứ ôm em thế này."
Tôi vỗ vỗ sau lưng anh: "Gia Tuấn, anh yên tâm, em sẽ không rời xa anh. Anh cũng đừng canh cánh trong lòng, anh cứ xem căn bệnh này là một cái bánh ngọt thôi, chuyện chúng ta phải làm bây giờ chỉ là cắn từng cái từng cái hết luôn. Nhưng mà cái bánh này hơi lớn một chút, thoạt nhìn rất ngán. Không sao cả, chúng ta từ từ cùng nhau xử lý nó."
"Đinh Đinh." Anh nghẹn ngào: "Em không cần phải tốt với anh như vậy đâu, em đối với anh càng tốt, anh lại càng không nỡ rời xa em, càng áy náy thêm mà thôi."
"Đúng." Tôi tức giận quở trách anh: "Em không nên quản anh, em hẳn là nên ném anh ra ngoài cửa sổ cho rùa ăn anh đi."
Giọng anh vừa thấp lại vừa nặng nề: "Thật xin lỗi, Đinh Đinh, cả đời anh cũng sẽ không tha thứ ình, em là người tốt nhất thế gian, vậy mà anh lại đẩy em ra. Đinh Đinh, nếu như lúc đó em thật sự gả cho Bùi Vĩnh Diễm, anh nghĩ, chẳng đợi đến lúc bệnh tình hành hạ anh, anh cũng sẽ tự giết chết mình. Một người vợ tốt như vậy mà anh lại tự tay tặng cho người khác, anh chẳng phải là kẻ ngu xuẩn nhất trong thiên hạ hay sao chứ?"
Nhất thời không biết phải nói gì.
Anh giữ mặt tôi: "Đinh Đinh, anh vẫn luôn muốn, có một ngày có thể ôm em, nhìn kĩ em như thế này. Những ngày em rời xa anh, anh đã rất tuyệt vọng, ý tưởng này liền tồn tại trong đầu anh. Anh không ngờ, có một ngày còn có thể giống như bây giờ."
Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng anh, an ủi: "Gia Tuấn, anh yên tâm, lúc chúng ta kết hôn em đã nói rồi, em sẽ không buông tay anh. Bây giờ vẫn là câu nói đó, em sẽ không buông tay anh ra."
Anh vô cùng khổ sở, tựa đầu ở hõm cổ tôi, tôi nghe thấy anh nghẹn ngào: "Đinh Đinh, anh không cảm thấy gì cả, anh thật sự muốn ôm chặt em, nhưng mà tay của anh vẫn cứ luôn chết lặng, anh không cảm thấy được độ ấm của em, phản ứng cũng rất chậm, em có biết không? Anh thật sự rất muốn trở lại như trước kia, nhưng anh rất sợ, một Phó Gia Tuấn như anh bây giờ, còn có năng lực và tư cách gì mà yêu cầu em trở lại bên anh chứ?"
Tôi xúc động, nhẹ nhàng đẩy anh ra, vuốt mặt anh: "Gia Tuấn, anh nhìn em đi, anh là người xuất sắc nhất trong mắt em, anh sẽ không để tinh thần sa sút, được không?"
Tôi khẽ hôn bờ môi anh: "Anh có cảm thấy không?"
Anh thở dài ảm đạm.
Tôi càng nắm chặt tay anh, đặt trước ngực mình: "Anh sờ thử đi, có cảm thấy gì không?"
"Đinh Đinh."
Bây giờ tinh thần của anh thật sự rất tệ, anh không thể như thế được, tôi muốn anh phải tỉnh táo lại.
Tôi xoay người, đặt anh dưới thân, nằm trên người anh, tôi nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi anh: "Gia Tuấn, anh nói cho em biết, em có đẹp không? Em nhớ rõ trước đây anh từng nói rằng kẻ thù lớn nhất của mình là bản thân, đôi khi chúng ta có thể dễ dàng thay đổi được người khác, nhưng lại không thể tự thay đổi bản thân mình. Anh xem em đã có thể thay đổi được rồi, anh còn sợ gì chứ?"
Anh dừng lại nhìn tôi.
Tay tôi tự cởi khuy áo mình, cầm tay anh nhẹ nhàng đặt trước ngực mình, tôi kê đầu lên đầu anh, dịu dàng nói: "Gia Tuấn, nếu như em bị bệnh, anh sẽ không bỏ rơi em. Em cũng vậy, em sẽ không buông tay anh, tuyệt đối không bao giờ."
Anh hít một hơi thật sâu.
Tôi cầm tay anh, luồn vào bên trong áo, đặt trên ngực mình, "Gia Tuấn." Tôi nhỏ giọng nói vào tai anh: "Có lớn không?" Em nói cho anh biết, em thường hay tập thể dục đấy, phụ nữ qua ba mươi tuổi đều sẽ biết cách chăm sóc cơ thể mình, nếu không chẳng chờ đến lúc sinh con, sẽ xuống sắc ngay, bây giờ em cũng sắp như thế rồi."
Rốt cuộc anh mỉm cười: "Không, em vẫn đẹp." Anh hơi đỏ mặt, "Chỗ nào cũng đẹp, cả chỗ này... cũng vậy."
Tôi bóp mũi anh: "Có cảm giác không?"
Chính xác là anh có cảm giác, ngay tại dưới thân tôi, tôi thậm chí còn có thể cảm thấy được, nơi đó của anh đã bắt đầu có cảm giác rồi, chỉ còn đợi để động thôi. Nếu bây giờ chúng tôi không thể làm yêu ở trong này, vậy làm sao bây giờ?
Ý tưởng này vừa xuất hiện, tôi nghĩ, chẳng phải là mình rất không hay sao? Không phục hôn, mà tôi lại cứ khiêu khích anh, là tôi không từ bỏ được đàn ông sao?
Không phải, chỉ là tôi không thể để cho anh suy sụp. Mặc kệ tôi và anh có quay lại với nhau hay không, Phó Gia Tuấn cũng vẫn là huyền thoại trong cuộc đời tôi. Anh yêu tôi, quan tâm tôi, tuy rằng bên ngoài là anh tổn thương tôi, nhưng anh là một người có nhân cách chính trực, trong cuộc sống thì là một người cẩn thận. Anh có rất nhiều ưu điểm, nếu kể ra hết thì chắc chắn là có thể xóa sạch vết nhơ lần đó của anh.
"Anh muốn cài lại áo cho em à?" Tôi ghé vào người anh, cảm giác ngưa ngứa không khỏi khiến tôi vòng tay qua người anh, hung hăng quấy nhiễu anh.
Anh nhẹ nhàng thở dài.
"Đinh Đinh." Anh nâng đầu, chôn trước ngực tôi, cẩn thận hôn lên, "Anh biết...., em là muốn anh được vui vẻ, em sợ anh sa sút tinh thần...., thật ra anh rất muốn nói với em, chúng ta quay lại đi, một lần nữa làm vợ chồng. Nhưng anh không dám, không phải anh sợ liên lụy em, mà là anh cảm thấy mình không xứng với em."
Anh vậy mà lại có suy nghĩ này, tôi vội ngắt lời anh: "Sao anh lại không xứng với em chứ? Anh là một đại luật sư nổi danh lừng lẫy nha."
"Không phải." Anh ngẩng đầu, "Đó chỉ là cái danh mà thôi, còn lại anh không có gì bì được với em cả."
Lòng tôi cũng hơi buồn rầu.
"Gia Tuấn." Tôi nằm trên vai anh, "Mặc kệ về sau chúng ta sẽ ra sao, anh hãy tin lời em nói, em sẽ không bỏ anh lại, vĩnh viễn sẽ không như thế."
Đúng vậy, tôi sẽ không bỏ anh, nếu hiện tại có xảy ra tai nạn trên biển, chỉ có một cái phao cứu hộ, tôi sẽ không chút do dự để cho anh mặc. Cũng giống như khi gặp phải cướp, anh nhất định sẽ che chở cho tôi. Hai người chúng tôi suy nghĩ tương thông, yêu thương lẫn nhau. Đúng thế, tại một giây này, tôi hiểu anh, anh cũng hiểu được tôi.
Gặp phải trở ngại rất lớn sao? Không sao, hiện tại tôi không sợ gì cả, dù cho gặp phải khó khăn lớn cỡ nào, tôi cũng muốn cùng anh vượt qua.
- Quyển 1 - Chương 1 - Chúng ta ly hôn đi
- Chương 2 - Chị cũng có ngày hôm nay
- Chương 3 - Anh rể tạo phản?
- Chương 4 - Đổi lại em là đàn ông, em cũng ly hôn với chị
- Chương 5 - Ông xã không trở về nhà
- Chương 6 - Tôi muốn đi bắt kẻ gian dâm
- Chương 7 - Tôi và Gia Tuấn cãi nhau
- Chương 8 - Quan hệ giữa dàn ông và đàn bà
- Chương 9 - Lúc mới quen Gia Tuấn
- Chương 10 - Lúc mới quen Gia Tuấn - Ôn nhu hơn gió
- Chương 11 - Lần đầu của tôi và Gia Tuấn
- Chương 12 - Ly hôn? Đời sau không như đời trước
- Chương 13 - Bầu không khí căng thẳng trước buổi tối
- Chương 14 - Anh muốn ở riêng
- Chương 15 - Ông xã đi khỏi
- Quyển 2 - Chương 1 - Cuộc hôn nhân của tôi
- Chương 2 - Chệch quỹ đạo (1)
- Chương 3 - Chệch quỹ dạo (3)
- Chương 4 - Chệch quỹ đạo (3)
- Chương 5 - Mẹ chồng, nàng dâu, em chồng
- Chương 6 - Chệch quỹ đạo (4)
- Chương 7 - Chệch quỹ đạo (5)
- Chương 8 - Chệch quỹ đạo (6)
- Chương 9 - Kích tình cùng dũng khí
- Chương 10 - Sóng gió nhầm mang thai
- Chương 11 - Bệnh
- Chương 12 - Yêu em chưa đủ, con tim phân làm hai cực
- Chương 13 - Tôi không buông tay được
- Quyển 3 - Chương 1 - Người đàn ông của tôi là Trần Thế Mỹ
- Chương 2 - Hiệp nghị ly hôn
- Chương 3 - Ngả bài
- Chương 4
- Chương 5 - Không ngờ anh bảo vệ cô ta như vậy
- Chương 6 - Bữa ăn gia đinh? Bữa ăn tối?
- Chương 7 - Bữa ăn gia đình
- Chương 8 - So chiêu ly hôn
- Chương 9 - Tôi phải đánh một trận đại chiến ly hôn thật đẹp
- Chương 10 - Học cách yêu thương chồng
- Chương 11 - Dùng trái tim yêu thương để cảm động chồng
- Chương 12 - Rốt cuộc người đàn ông cảm thấy không thỏa mãn ở đâu
- Chương 13 - Dụ ông xã yêu lên giường
- Chương 14 - Có đúng là mang thai hay không?
- Chương 15 - Tôi có bùa hộ mệnh mới
- Chương 16 - Giao chiến trực diện với kẻ thứ ba
- Chương 17 - Gia Tuấn nhất thời ngây người
- Chương 18 - Núi lượn đườn quanh, thay đổi chiến tuyến
- Chương 19 - Kẻ thứ ba lộ diện
- Chương 20 - Ông xã chột dạ
- Chương 21 - Cho thì không ngọt, cướp đoạt mới ngon
- Chương 22 - Người đàn ông hèn hạ
- Chương 23 - Thà đánh nhau với đàn ông còn hơn đấu võ mồm với phụ nữ
- Chương 24 - Mâu thuẫn chị dâu - em chồng
- Chương 25 - Tôi không cố làm ra vẻ nữa
- Chương 26 - Cô muốn ăn cắp xúc xích của tôi?
- Chương 27 - Lật bài tẩy
- Chương 28 - Mâu thuẫn trong cuộc sống
- Chương 29 - Lại xảy ra chuyện
- Chương 30 - Bốn bề báo hiệu bất ổn
- Chương 31 - Tôi rất bị động
- Chương 32 - Điều kiện của Quách Sắc
- Chương 33 - Vợ chồng chúng tôi giao đấu
- Chương 34 - Tôi và Gia Tuấn khai thông
- Chương 35 - Cuộc chiến trên giường
- Chương 36 - Tôi tha thứ cho em
- Chương 37 - Lại xảy ra chuyện
- Chương 38 - Mâu thuẫn với mẹ chồng
- Chương 39 - Tát cô em chồng
- Chương 40 - Hôn nhân là một quá trình tha thứ
- Chương 41 - Tớ muốn ăn thịt
- Chương 42 - Gia Tuấn gạt tôi
- Quyển 4 - Chương 1 - Tai nạn xe
- Chương 2 - Đau xé tim
- Chương 3 - Vợ chồng xa lạ
- Chương 4 - Anh đến đón em về nhà
- Chương 5 - Hôn nhân không chỉ đơn giản là tình yêu
- Chương 6 - Giận tím mặt
- Chương 7 - Phiên tòa ly hôn, biểu hiện của Gia Tuấn
- Chương 8 - Đi làm lại
- Chương 9 - Cuộc hẹn xấu
- Chương 10 - Sau khi ly hôn, lần đầu tiên xuất hiện
- Chương 11 - Chiến thuật của Gia Tuấn, ám độ Trần Thương
- Chương 12 - Cơ hội bất ngờ
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15 - Nam phụ xuất hiện
- Chương 16 - Nhất Dạ phu thê bất dạ ân
- Chương 17 - Đinh Đinh phiêu lưu ký, anh ta là ai?
- Chương 18 - Bùi Vĩnh Diễm, thu hoạch bất ngờ
- Chương 19 - Tôi nói chuyện với Bùi Vĩnh Diễm
- Chương 20 - Tâm ma không nhìn thấy được mới là thống khổ nhất
- Chương 21 - Thư của Gia Tuấn
- Chương 22 - Bùi Vĩnh Diễm, đồ chó con...
- Chương 23 - Hôm nay chị có bạn, không nhận phục vụ của cậu
- Chương 24 - Anh có muốn lên giường với tôi không?
- Chương 25 - Chòm sao Orion là cái quái gì?
- Chương 26 - Chòm sao Orion tượng trưng cho sự can đảm
- Chương 27 - Phó Gia Tuấn, anh là con chuột từ trong cống chui ra
- Chương 28 - Vợ chồng đấu trận
- Chương 29 - Quyết đấu trên tòa, một nữ - hai nam - ba nỗi nòng
- Chương 30 - Công tử đa tình, Gia Tuấn có tình
- Chương 31 - Tình yêu làm cho tất cả đều dễ dàng thay đổi
- Chương 32 - Mây đen lại tới
- Chương 33 - Họa từ trong nội bộ
- Chương 34 - Là ai hãm hại Phó Gia Tuấn
- Chương 35 - Hai người đàn ông ngầm tranh đoạt
- Chương 36 - Cạnh tranh giữa hai người đàn ông, tôn quý và mạnh mẽ
- Chương 37 - Phó Gia Tuấn, anh khiến em quá thất vọng.
- Chương 38 - Tiểu Tứ tuyên chiến, cạnh tranh công khai
- Chương 39 - Đinh Đinh bị thương, Vĩnh Diễm nóng lòng
- Chương 50 - Sự kiên quyết của Gia Tuấn
- Chương 40 - Quách Sắc ra điều kiện, tôi tuyệt đối không đồng ý
- Chương 51 - Thỏa thuận ly hôn
- Chương 41 - Đối thoại đáng yêu giữa Vĩnh Diễm IQ cao với Đinh Đinh IQ thấp
- Chương 52 - Chúng tôi ly hôn
- Chương 42 - Đả đảo hồ ly tinh
- Chương 53 - Bộ dạng của chồng trước
- Chương 43 - Vĩnh Diễm gặp nạn, Đinh Đinh cứu giúp
- Chương 54 - Gia Tuấn đuổi đến
- Chương 55 - Chân tướng của vụ ly hôn
- Chương 44 - Rất muốn nhìn em
- Chương 45 - Bà Bùi có ý gì?
- Chương 56 - Lòng tôi đau như dao cắt
- Quyển 5 - Chương 1 - Tình cảm vấn vương chưa dứt
- Chương 46 - Bùi Vĩnh Diễm chặn đường trong mưa
- Chương 2 - Tuy rằng tôi thất học nhưng còn thông minh hơn hắn
- Chương 47 - Vĩnh Diễm nói rõ, Gia Tuấn bỏ đi
- Chương 48 - Gia Tuấn mất tích, tôi phải làm gì bây giờ?
- Chương 3 - Lần hẹn hò lãng mạn đầu tiên sau khi xa cách
- Chương 49 - Gia Tuấn đề nghị ly hôn với tôi
- Chương 4 - Cái này nếu giết rồi ăn thịt, liệu có được nghìn cân không?
- Chương 5 - Hẹn hò và bắt đầu cuộc sống mới
- Chương 6 - Anh ta hôn lên nước mắt của tôi
- Chương 7 - Lý trí mấu thuẫn trong lúc triền miên
- Chương 8 - Tôi bị hãm hại, Gia Tuấn khuyên giải
- Chương 9 - Gia Tuấn: "Anh không nên để em đi"
- Chương 10 - Tôi hoàn toàn bị hãm hại
- Chương 11 - Tôi không quan tâm đến con trai ông
- Chương 12 - Sau khi rời khỏi, một lần nữa tôi bắt đầu lại
- Chương 13 - Cuộc sống bị chồng ruồng bỏ, thật không biết nên khóc hay nên cười
- Chương 14 - Phấn khích
- Chương 15 - Vô cùng khó xử
- Chương 16 - Dùng chất thải làm ám khí
- Chương 17 - Chiến đấu lấy sổ khám bệnh cho Gia Tuấn
- Chương 18 - Phó Gia Tuấn - Gặp lại Đinh Đinh
- Chương 19 - Phó Gia Tuấn - Tôi vẫn yêu cô ấy như trước kia
- Chương 20 - Phó Gia Tuấn - Tài trí của Đinh Đinh khiến tôi cảm phục
- Chương 21 - Đối mặt với tình cảm
- Chương 22 - Gặp lại Bùi Vĩnh Diễm
- Chương 34 - Ý em là muốn chia tay với anh sao?
- Chương 23 - Bùi Vĩnh Diễm, anh không phải là Đổng Vĩnh, mà anh là Nhị Lang Thần
- Chương 35 - Tôi chỉ có một câu: "Dù có chết cũng không khuất phục"
- Chương 24 - Bùi Vĩnh Diễm - Bởi vì anh yêu em
- Chương 36 - Chồng cũ đến hóa giải mối nguy
- Chương 25 - Sự theo đuổi của Bùi Vĩnh Diễm
- Chương 37 - Ở hiền gặp lành, thoát khỏi nguy hiểm thành công
- Chương 26 - Tôi đón nhận Bùi Vĩnh Diễm
- Chương 38 - Tình cảm sâu nặng không có kết quả, Bùi Vĩnh Diễm bị hạ nốc ao
- Chương 27 - Đá quý Tanzanite, vị khách nữ kỳ lạ
- Chương 39 - Đối với Vĩnh Diễm, tôi vừa yêu lại vừa muốn quên đi
- Chương 40 - Trăm hoa đã tàn, lá rụng về cội
- Chương 28 - Tôi gặp phải tình địch
- Quyển 6 - Chương 1 - Lá thư của Vĩnh Diễm
- Chương 29 - Triền miên đứt đoạn
- Chương 2 - Dự tiệc gặp mặt cùng chồng cũ
- Chương 30 - Xem Đinh Đinh đối đáp đúng mực
- Chương 31 - Không chút khách khí đánh bại tình địch
- Chương 3 - Sự triền miên dịu dàng tong ký ức
- Chương 32 - Muốn tôi để người khác qua đêm với chồng mình
- Chương 4 - Tôi thân mật cùng chồng cũ
- Chương 33 - Một Tiểu Đing Đinh nhanh mồm nhanh miệng
- Chương 5 - Chứng bệnh của Gia tuấn bắt đầu bộc phát
- Chương 6 - Không thể biết là sáng suốt hay ngu muội, tóm lại không thể để tinh thần sa sút
- Chương 7 - Tâm sự của Gia Tuấn
- Chương 8 - Thay đổi bản thân vì Gia tuấn
- Chương 9 - Gia Tuấn bị đâm, ai là hung thủ?
- Chương 10 - Đại kết cục 1
- Chương 11 - Đại kết cục 2
- Chương 12 - Phiên ngoại 1 - Phó Gia tuấn: Mùa xuân của tôi