Chương 38 - Tình cảm sâu nặng không có kết quả, Bùi Vĩnh Diễm bị hạ nốc ao
Một người đàn ông gầy gò đứng trước mặt tôi, Bùi Vĩnh Diễm không khỏi khiến tôi phải xúc động.
Anh ta vừa nhìn thấy tôi, vẻ mặt anh ta đau buồn, tràn đầy sự cô đơn.
"Vĩnh Diễm."
"Đinh Đinh."
Tôi cũng không muốn trách anh ta, dù sao thì anh ta cũng đã đấu tranh với mẹ mình rất nhiều. Suy cho cùng là do chúng tôi không có duyên phận.
Tôi nhẹ nhàng nói: "Chúng ta đến quán cà phê ngồi nói chuyện đi."
Sau khi ngồi xuống, phục vụ mỉm cười hỏi chúng tôi muốn dùng gì, Bùi Vĩnh Diễm gọi cà phê cho tôi, tôi ngăn anh ta lại.
"Xin hãy đổi thành nước trái cây giúp tôi."
Người phục vụ đi rồi, tôi mới nói với Bùi Vĩnh Diễm: "Thật ra tôi vẫn không thích uống cà phê, nó vừa ngọt, lại vừa đắng, tuy rằng có thể làm cho người ta tỉnh táo, nhưng không thể giải khát. Nếu phải so sánh thì tôi thích cái gì vừa có lợi lại vừa kinh tế hơn, giống như nước trái cây, nước khoáng. Tuy rằng không được thanh nhã lắm, nhưng rất phù hợp với tính cách thẳng thắn của tôi."
"Thật lòng xin lỗi Đinh Đinh. Bởi vì mẹ anh cố chấp, cho nên khiến cho em bị oan ức. Anh thay mẹ mình xin lỗi em."
Tôi không hề đùa cợt: "Cũng xin anh thay tôi cúi đầu tạ ơn bà Bùi, cảm ơn bà ấy đã nương tay."
Anh ta dừng lại, vẻ mặt hết sức phức tạp. Tôi cũng thản nhiên nhìn anh ta, nhưng vẻ mặt không hề day dứt.
Anh ta thật sự rất tiều tụy, hốc mắt hõm vào, mí mắt xám xịt. Đôi mắt anh ta vốn rất đẹp, nhưng bây giờ cũng bị mệt mỏi che kín. Trong lòng tôi lại chấn động, một người đàn ông như vậy mà lại hao tổn tinh thần vì tôi. Hẳn là tôi phải mừng thầm trong lòng chứ nhỉ?
Tôi thở dài.
Người phục vụ bưng nước trái cây và cà phê đến, nhưng cả hai chúng tôi đều không động vào.
Thật lâu sau anh ta mới hỏi tôi: "Em... thôi việc rồi... có tính toán gì tiếp theo không?"
Tôi cân nhắc nói: "Tôi sẽ tìm một công việc khác, có thể sẽ không làm công việc thiết kế, bởi vì tôi chỉ là một người không học nhiều, trong khi thiết kế phải là trời cho mới có thể làm được. Tôi cũng không có cái tài ấy, cho nên tôi cũng quyết tâm tìm một công việc khác."
"Bằng không?" Anh ta cố gắng mỉm cười: "Em đi làm giáo viên đi."
"Giáo viên?" Tôi kinh ngạc, nhưng rồi tôi mỉm cười: "Bùi Vĩnh Diễm, anh có biết không? Ở trường tôi là một học sinh vừa kém cỏi, vừa lì lợm, bây giờ anh lại bảo tôi đi làm giáo viên? Vậy anh nói thử xem tôi thích hợp đi dạy cái gì? Dạy mấy đứa trẻ làm thế nào đối đầu với thầy cô sao?"
"Đinh Đinh, em biết không? Tính cách của em khiến anh liên tưởng đến các chính trị gia, ngôn từ của họ rất sâu rộng, nghe qua thì rất nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng thực chất thì đều là câu chữ sâu xa."
Tôi cũng cười.
Anh ta muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuồi cùng mới nói: "Em biết không, ở thị trấn nhỏ bên cạnh căn nhà của anh ở Canada có một trường tiểu học. Anh đã từng làm giáo viên ở đó hai tháng. Kỳ thật thì có thể em không tin, nhưng anh rất thích công việc đó, cũng giống như khi em tiếp xúc với dì Lữ vậy. Thoạt nhìn thì họ là những người không có nhiều suy nghĩ, nói chuyện lung tung, nhưng trên thực tế, họ vui vẻ với cuộc sống này hơn chúng ta. Họ có thế giới của riêng mình, khi thật sự tiếp xúc với họ thì sẽ phát hiện chính mình cũng trở nên đơn thuần hơn rất nhiều."
Tôi chỉ cười không nói gì.
Anh ta nhìn tôi: "Nếu như anh buông bỏ hết mọi thứ, cùng em đến Canada, chúng ta đến thị trấn nhỏ kia, làm một đôi giáo viên, em có đồng ý không?"
A? Anh ta nói như vậy, tôi thật sự bất ngờ.
Còn chuyện gì cảm động hơn nữa, không vui cũng không buồn, giống như cuộc sống ẩn náu sâu trong Nam Sơn của Đào Uyên Minh, thật sự làm cho người ta mong đợi. Có thể câu cá bên hồ, có thể ngắm cảnh mùa đông trên hồ, có thể nuôi thỏ, nuôi cáo. Đây là anh ta đang hấp dẫn tôi, làm cho tôi quên đi tất cả để đi cùng anh ta.
Tôi hít sâu một hơi: "Không. Vĩnh Diễm, tôi không muốn đi."
Tôi thật sự rất bình tĩnh.
"Vĩnh Diễm, có thể là chúng ta sẽ rất thích cuộc sống như vậy ngày một ngày hai, nhưng còn một năm, rồi hai năm thì sao? Anh có thể buông bỏ tất cả sao? Anh đi rồi, cha mẹ anh vẫn còn Bùi thị, việc làm ăn phải làm sao bây giờ?"
"Đều có thể bỏ hết."
Tôi hơi cảm động. Nếu bây giờ tôi đồng ý, hẳn là anh ta sẽ lập tức đưa tôi cao chạy xa bay đấy chứ?
Không, không thể nào.
Anh ta gằn từng tiếng nói với tôi: "Anh bỏ hết mọi thứ ở đây, em hãy đi theo anh đi."
Tôi lắc đầu: "Vĩnh Diễm, chúng ta thuộc hai thế giới khác nhau, anh lớn lên ở Hồng Kông, đi du học nước ngoài. Còn tôi, tôi lớn lên trong một gia đình công nhân, học chưa hết đại học, không được nhận sự giáo dục theo kiểu giới thượng lưu. Thật sự là hai người chúng ta giống như ở hai hành tinh khác nhau, đều tỏa sáng nhưng chỉ có thể nhìn nhau từ xa xa, vĩnh viễn không thể tiếp xúc." Tôi hít vào một hơi, tiếp tục nói: "Thật ra anh không có sai, anh cũng không cần tôi phải tha thứ bất kì điều gì. Về phần bà Bùi, thật ra thì bà ấy cũng chỉ xuất phát từ việc muốn bảo vệ con của mình mà thôi, bà ấy càng không hề sai."
(lời tác giả: Nói một chút về luật hôn nhân ở Hồng Kông. Từ năm 1972 thì Hồng Kông trở thành khu tự trị, có pháp luật riêng. Từ năm 1972, Hồng Kông cho phép một người chồng có nhiều vợ, cưới thêm vợ bé là hợp pháp. Cho nên có rất nhiều người giàu có đều có nhiều vợ, giống như một nhân vật nổi tiếng của Hồng Kông, ông Hoắc Anh Đông, ông ấy có ba người vợ. Còn có chủ tịch danh dự Lâm Bách Hân của truyền hình Á Châu, ông ta cũng có ba người vợ. Ông Chu Phương Phổ, người sáng lập tập đoàn Chu Sinh Sinh, cũng có rất nhiều vợ. Cho đến hiện nay, những người giàu có ở Hồng Kông cũng vẫn có hiện tượng công khai cưới vợ bé. Tỉ như vua cờ bạc nổi tiếng Hà Hồng Sơn cũng có bốn vợ. Trong quyển 《 Cuối con đường gặp tình yêu 》, tôi cũng để cho Kỷ Vỹ chưa ly hôn với Chu Thành Viện mà đồng thời kết hôn với Kiều Mạt, là vì tôi viết theo tình hình hiện tại của Hồng Kông. Cho nên với cách làm của bà Bùi là để một người ở bên cạnh chăm sóc con trai mình, đây là chuyện bình thường, mà bởi vì do hoàn cảnh sống của Bùi Vĩnh Diễm cũng khiến cho anh ta không cảm thấy đây là chuyện gì đáng nói. Anh ta vẫn chỉ luôn lo làm việc, những việc này anh ta cũng không xem trọng. Cho đến khi anh ta theo đuổi Đinh Đinh, anh ta mới hiểu ra quan điểm của bản thân là sai.)
Bùi Vĩnh Diễm nói khẽ: "Đinh Đinh, em biết không? Bên cạnh anh không có người phụ nữ nào vừa thông minh vừa rộng lượng như em. Từ trước đến giờ, mẹ anh chỉ xem anh như một công cụ để củng cố địa vị của mình. Bạn gái của anh thì xem anh như bậc thang để bước vào nhà giàu. Em họ anh lại xem anh như một cái vỏ bọc vinh dự. Chính là họ đều yêu anh, nhưng thứ tình yêu này đều mang theo tư tưởng hiệu quả và lợi ích. Chuỉ có em là cho anh cảm giác rất tự nhiên. Lần đầu tiên anh cảm nhận được tình cảm của mình, không phải là quen biết một cô gái chỉ với mục đích kết hôn. Đinh Đinh, trước khi quen biết em, anh cũng đã cho rằng hôn nhân của anh cũng sẽ theo sự sắp xếp của mẹ anh, cứ từng bước mà thực hiện, không yêu cũng chẳng sao. Nhưng mà bây giờ, anh không thể như vậy nữa, anh không bao giờ còn có thể chấp nhận sự sắp xếp của mẹ anh. Đây không phải là bà ấy yêu thương anh, mà là dùng anh để duy trì địa vị của mình."
Tôi nhẹ nhàng khuyên anh ta: "Vĩnh Diễm, anh chỉ nhìn đến mặt cực đoan của một việc mà không nhìn thấy được mặt tích cực của nó. Không phải là bà Bùi không thương anh, mà là bà ấy hiểu rõ là có rất nhiều người không tốt, anh xuất thân giàu sang, nếu như bà ấy cũng nuông chiều anh, thì khó tránh được anh sẽ bị ảnh hưởng xấu, tương lai sẽ không thể phát triển sự nghiệp của nhà họ Bùi. Nếu như bà ấy không thương anh, thì sao lại dùng cách cực đoan như thế này để giữ tôi lại? Trên danh nghĩa là muốn tôi bỏ cuộc, nhưng thật ra là bà ấy muốn giữ tôi lại, cho tôi cơ hội tiếp tục chăm sóc cho anh. Tuy rằng bà ấy hơi cực đoan, nhưng mà không phải không nhận ra là bà ấy yêu thương anh. Vĩnh Diễm, tuy rằng tôi chưa làm mẹ, nhưng mà càng ngày tôi càng trưởng thành hơn. Tôi đãtrải qua kết hôn, ly hôn rồi hủy hôn. Sauk hi xảy ra nhiều việc như vậy, tôi mới hiểu ra một việc."
Tôi hít thật sâu, nhớ tới ba mẹ hiền lành của tôi, tôi xúc động nói: "Cha mẹ là quan trọng nhất trong cuộc sống."
Sắc mặt anh ta ảm đạm, trong lòng tôi cũng cảm thấy khó quá.
Tôi đứng dậy: "Tạm biệt Vĩnh Diễm."
Tôi đi đến bên cạnh anh ta, cúi người, nhẹ nhàng hôn trên trán anh ta: "Chúc anh mọi việc tốt lành."
Anh ta ôm lấy tôi: "Đinh Đinh, em đã biết là mẹ anh muốn giữ em lại, em cũng tha thứ việc anh đã làm, vậy vì sao em không thể chấp nhận anh?"
Mũi tôi chua xót: "Thật lòng xin lỗi Vĩnh Diễm."
Anh ta khẩn cầu tôi: "Đinh Đinh, xin đừng chia tay với anh. Em đã ghi dấu sâu sắc vào trái tim anh, giống như một bức tường vững chắc. Bây giờ em muốn phá nó đi, em bảo anh phải làm sao bây giờ?"
Tôi nhắm mắt, thở dài: "Vĩnh Diễm, không phải là tôi không thể chấp nhận anh, mà là tôi không có can đảm chấp nhận cái vòng luẩn quẩn kia của anh. Còn cả hoàn cảnh của anh nữa, nó khiến tôi không thoải mái, tôi không có đủ can đảm để nhận sự khiêu chiến kia đâu. Thật lòng xin lỗi."
Tôi phất tay anh ta ra: "Tạm biệt."
Tôi xoay người đi rồi, tôi không nhìn anh ta, bởi vì tôi thật sự không đành lòng.
Tôi quay về phòng, nằm trên giường, rốt cuộc tôi cũng khóc.
Thế giới của tôi và anh ta là hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Nếu muốn chúng tôi bên nhau thì thật sự là một thử thách quá lớn, tôi không thể nào làm được.
Nằm trên giường, thật lâu sau mà tôi vẫn không thể ngủ được, ben ngoài có tiếng gõ cửa rất nhỏ, là Gia Tuấn.
"Em không sao chứ?" Anh ấy hỏi tôi.
Tôi miễn cưỡng cười: "Vẫn ổn, đúng rồi, ngày mai anh có đi ra ngoài không? Nếu không em đi mua sắm với anh nhé."
"Không được, để sau đi, bây giờ vẫn còn rất nhiều việc."
"Được rồi, sáng sớm ngày mai chúng ta đặt vé máy bay về đi. Gia Tuấn, thật sự cảm ơn anh đã sắp xếp thời gian đến giúp em."
Anh ấy nhẹ nhàng nói: "Nếu anh gặp khó khăn thì em cũng sẽ làm như vậy, đúng không?"
Trong lòng tôi bùi ngùi. Đúng vậy, tuy rằng chúng tôi đã ly hôn, nhưng mà chúng tôi cũng từng yêu nhau. Thật sự nếu Gia Tuấn gặp chuyện, tôi cũng nhất định sẽ không chút do dự bỏ hết mọi việc đang làm mà lao đến bên cạnh anh ấy.
Gi ờ khắc này, lòng tôi lại chua xót. Thì ra đây là thứ tình cảm chết tiệt này đã gắn kết chúng tôi, khiến cho chúng tôi không thể dứt bỏ nhau được.
Tôi hỏi anh ấy: "Đúng rồi, Gia Tuấn, làm sao anh khuyên được bà Bùi thôi kiện em vậy?"
Gia Tuấn nói: "Thật ra nếu điều tra kỹ càng chuyện này thì sẽ phát hiện ra việc bà Bùi làm là giấu đầu hở đuôi. Anh chưa nói gì với bà ấy cả, anh chỉ đánh vào tình cảm của bà ấy mà thôi. Anh nói với bà ấy rằng bậc làm cha mẹ một ngày bao đó cũng sẽ phải chia xa với các con của mình, nên để lại cho đứa con tình yêu, nếu chỉ để lại hiểu lầm thì đó không phải là yêu thương con, mà là tiếc nuối. Dù sao thì bà Bùi vẫn yêu con của mình, cho nên bà ấy không hề cố chấp."
Tôi cười khổ: "Gia Tuấn, vẫn là anh có lý." Tôi lại hơi tức giận chế nhạo anh ấy: "Anh thông minh như vậy, nhưng sao khi chúng ta là vợ chồng, anh lại không cân bằng được em và mẹ, cả quan hệ với em gái anh nữa."
Anh ấy lại xấu hổ: "Em xem, đây là hai chuyện khác nhau. Ai cũng giải quyết chuyện của người khác rất hay, nhưng đến việc của mình thì lại chẳng có cách nào."
Tôi cười.
Anh ấy chần chừ một lát rồi lại nói: "Anh vừa gặp anh ta dưới lầu, thật là hồn xiêu phách lạc, bọn anh cũng vừa nói chuyện một chút."
Hai người đàn ông này thì có chuyện gì để nói chứ?
Gia Tuấn nói: "Thật ra nếu làm bạn thì anh ta cũng là một người bạn không tệ."
Tôi cười: "Nói vậy thì hai người các anh ai là Lưu Bị, ai là Gia Cát Lượng?"
Gia Tuấn lắc đầu: "Em nha."
"Em hơi mệt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi. Sáng sớm ngày mai phiền anh đặt vé máy bay giúp em."
Anh ấy lập tức đứng lên: "Được, vậy em nghỉ ngơi đi nhé."
Cuối cùng tôi nằm xuống, tắt đèn, chìm vào trong bóng tối.
Nằm xuống rồi, tôi lại suy nghĩ đến lời nói của Bùi Vĩnh Diểm.
Lời nói của Bùi Vĩnh Diễm rất chân thành, tôi cũng muốn tha thứ cho anh ta. Tôi tin anh ta thật sự đã biết sai. Thật ra chuyện giữa anh ta và Trần Mĩ Kì xảy ra trước khi tôi quen biết anh ta. Hơn nữa không chỉ có Trần Mĩ Kì, trước cô ấy anh ta còn có rất nhiều thư kí khác, tôi có thể truy cứu hết sao? Tôi so đo cái gì chứ? Tôi lại suy nghĩ, thật sự cái mà tôi so đo chính là tôi không được tôn trọng.
Chấp nhận anh ta? Chấp nhận cuộc sống như vậy ư? Chung chồng với người phụ nữ khác sao? Ngay cả con của mình sinh ra cũng không thể tùy ý chăm sóc? Không, nếu được lựa chọn, tôi thà không vào nhà giàu chứ không chấp nhận điều kiện không công bằng như thế.
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi rửa mặt xong, hẹn thời gian với Gia Tuấn, tôi đi ra đại sảnh khách sạn.
Anh ấy đã xuống từ sớm, đang ngồi đọc báo ở đại sảnh. Anh ấy thấy tôi, đánh giá một chút, sau đó có chút tán dương nhìn tôi: "Sắc mặt em nhìn tốt hơn rồi."
Phục vụ khách sạn đã đẩy hành ý của chúng tôi đi, tôi khoác lấy cánh tay Gia Tuấn: "Chúng ta đi thôi."
Mới vừa đến cửa, tôi lại bị bất ngờ.
Tài xế taxi đã để hành lý của tôi và Gia Tuấn lên xe rồi thì tôi lại nhìn thấy bà Bùi. Chiếc xe Maybach kia âm u, thân xe bóng lưỡng, lóe sáng lên, ánh nắng rọi lên người tôi.
Bà Bùi xuống xe.
Bà ấy trực tiếp gọi tôi: "Cô Đinh."
Tôi tự nhủ không biết lão yêu bà này lại muốn làm gì tôi đây, bây giờ tôi không còn sợ nữa rồi. Trải qua tranh chấp, bà ấy cũng đã biết rõ tôi cũng không phải là dễ bị dọa.
Nhưng tôi cũng không muốn xung đột với bà ấy, cho nên tôi lễ phép ân cần chào hỏi: "Bà Bùi."
Gia Tuấn đứng bên cạnh tôi, anh ấy cũng nhìn thấy bà Bùi. Có anh ấy ở bên cạnh, tôi càng thêm an tâm, không còn e ngại người phụ nữ này.
Bà Bùi có hơi tiều tụy, dường như là bà ấy vội vàng tới đây, thậm chí còn chưa trang điểm cẩn thận để lộ ra nét mặt già nua. Bởi vì không đánh phấn dày cho nên da mặt không sáng bóng, thấy rõ sự suy sụp trên khuôn mặt, giống như quả táo không được bọc nhựa ên bị ôxy hóa trong không khí.
Bà ấy hỏi tôi: "Cô Đinh, tôi có mấy câu muốn nói với cô, cô có thể dừng bước nói chuyện được không?"
Thật là kỳ quái, người phụ nữ này đột nhiên lại có thể ôn hòa nói chuyện với tôi, quả thật là khiến tôi được mở rộng tầm mắt.
Bà ấy lại nhìn về phía Gia Tuấn: "Luật sư Phó, tôi sẽ đưa cô Đinh đến sân bay. Anh yên tâm, tuyệt đối tôi sẽ không hại cô ấy. Có một vị luật sư sắc bén như anh ở đây, tôi không dám làm gì trái pháp luật cả. Tôi chỉ muốn nói chuyện riêng mấy câu với cô Đinh mà thôi, anh không ngại chứ?
Gia Tuấn chỉ nhìn tôi.
Tôi suy nghĩ rồi nói: "Được rồi, Gia Tuấn, anh lên taxi trước đi, chúng ta gặp nhau ở sân bay."
Tôi lên xe của bà Bùi. Bây giờ tôi đang nghĩ, rốt cuộc thì bà Bùi có gì muốn nói với tôi?
- Quyển 1 - Chương 1 - Chúng ta ly hôn đi
- Chương 2 - Chị cũng có ngày hôm nay
- Chương 3 - Anh rể tạo phản?
- Chương 4 - Đổi lại em là đàn ông, em cũng ly hôn với chị
- Chương 5 - Ông xã không trở về nhà
- Chương 6 - Tôi muốn đi bắt kẻ gian dâm
- Chương 7 - Tôi và Gia Tuấn cãi nhau
- Chương 8 - Quan hệ giữa dàn ông và đàn bà
- Chương 9 - Lúc mới quen Gia Tuấn
- Chương 10 - Lúc mới quen Gia Tuấn - Ôn nhu hơn gió
- Chương 11 - Lần đầu của tôi và Gia Tuấn
- Chương 12 - Ly hôn? Đời sau không như đời trước
- Chương 13 - Bầu không khí căng thẳng trước buổi tối
- Chương 14 - Anh muốn ở riêng
- Chương 15 - Ông xã đi khỏi
- Quyển 2 - Chương 1 - Cuộc hôn nhân của tôi
- Chương 2 - Chệch quỹ đạo (1)
- Chương 3 - Chệch quỹ dạo (3)
- Chương 4 - Chệch quỹ đạo (3)
- Chương 5 - Mẹ chồng, nàng dâu, em chồng
- Chương 6 - Chệch quỹ đạo (4)
- Chương 7 - Chệch quỹ đạo (5)
- Chương 8 - Chệch quỹ đạo (6)
- Chương 9 - Kích tình cùng dũng khí
- Chương 10 - Sóng gió nhầm mang thai
- Chương 11 - Bệnh
- Chương 12 - Yêu em chưa đủ, con tim phân làm hai cực
- Chương 13 - Tôi không buông tay được
- Quyển 3 - Chương 1 - Người đàn ông của tôi là Trần Thế Mỹ
- Chương 2 - Hiệp nghị ly hôn
- Chương 3 - Ngả bài
- Chương 4
- Chương 5 - Không ngờ anh bảo vệ cô ta như vậy
- Chương 6 - Bữa ăn gia đinh? Bữa ăn tối?
- Chương 7 - Bữa ăn gia đình
- Chương 8 - So chiêu ly hôn
- Chương 9 - Tôi phải đánh một trận đại chiến ly hôn thật đẹp
- Chương 10 - Học cách yêu thương chồng
- Chương 11 - Dùng trái tim yêu thương để cảm động chồng
- Chương 12 - Rốt cuộc người đàn ông cảm thấy không thỏa mãn ở đâu
- Chương 13 - Dụ ông xã yêu lên giường
- Chương 14 - Có đúng là mang thai hay không?
- Chương 15 - Tôi có bùa hộ mệnh mới
- Chương 16 - Giao chiến trực diện với kẻ thứ ba
- Chương 17 - Gia Tuấn nhất thời ngây người
- Chương 18 - Núi lượn đườn quanh, thay đổi chiến tuyến
- Chương 19 - Kẻ thứ ba lộ diện
- Chương 20 - Ông xã chột dạ
- Chương 21 - Cho thì không ngọt, cướp đoạt mới ngon
- Chương 22 - Người đàn ông hèn hạ
- Chương 23 - Thà đánh nhau với đàn ông còn hơn đấu võ mồm với phụ nữ
- Chương 24 - Mâu thuẫn chị dâu - em chồng
- Chương 25 - Tôi không cố làm ra vẻ nữa
- Chương 26 - Cô muốn ăn cắp xúc xích của tôi?
- Chương 27 - Lật bài tẩy
- Chương 28 - Mâu thuẫn trong cuộc sống
- Chương 29 - Lại xảy ra chuyện
- Chương 30 - Bốn bề báo hiệu bất ổn
- Chương 31 - Tôi rất bị động
- Chương 32 - Điều kiện của Quách Sắc
- Chương 33 - Vợ chồng chúng tôi giao đấu
- Chương 34 - Tôi và Gia Tuấn khai thông
- Chương 35 - Cuộc chiến trên giường
- Chương 36 - Tôi tha thứ cho em
- Chương 37 - Lại xảy ra chuyện
- Chương 38 - Mâu thuẫn với mẹ chồng
- Chương 39 - Tát cô em chồng
- Chương 40 - Hôn nhân là một quá trình tha thứ
- Chương 41 - Tớ muốn ăn thịt
- Chương 42 - Gia Tuấn gạt tôi
- Quyển 4 - Chương 1 - Tai nạn xe
- Chương 2 - Đau xé tim
- Chương 3 - Vợ chồng xa lạ
- Chương 4 - Anh đến đón em về nhà
- Chương 5 - Hôn nhân không chỉ đơn giản là tình yêu
- Chương 6 - Giận tím mặt
- Chương 7 - Phiên tòa ly hôn, biểu hiện của Gia Tuấn
- Chương 8 - Đi làm lại
- Chương 9 - Cuộc hẹn xấu
- Chương 10 - Sau khi ly hôn, lần đầu tiên xuất hiện
- Chương 11 - Chiến thuật của Gia Tuấn, ám độ Trần Thương
- Chương 12 - Cơ hội bất ngờ
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15 - Nam phụ xuất hiện
- Chương 16 - Nhất Dạ phu thê bất dạ ân
- Chương 17 - Đinh Đinh phiêu lưu ký, anh ta là ai?
- Chương 18 - Bùi Vĩnh Diễm, thu hoạch bất ngờ
- Chương 19 - Tôi nói chuyện với Bùi Vĩnh Diễm
- Chương 20 - Tâm ma không nhìn thấy được mới là thống khổ nhất
- Chương 21 - Thư của Gia Tuấn
- Chương 22 - Bùi Vĩnh Diễm, đồ chó con...
- Chương 23 - Hôm nay chị có bạn, không nhận phục vụ của cậu
- Chương 24 - Anh có muốn lên giường với tôi không?
- Chương 25 - Chòm sao Orion là cái quái gì?
- Chương 26 - Chòm sao Orion tượng trưng cho sự can đảm
- Chương 27 - Phó Gia Tuấn, anh là con chuột từ trong cống chui ra
- Chương 28 - Vợ chồng đấu trận
- Chương 29 - Quyết đấu trên tòa, một nữ - hai nam - ba nỗi nòng
- Chương 30 - Công tử đa tình, Gia Tuấn có tình
- Chương 31 - Tình yêu làm cho tất cả đều dễ dàng thay đổi
- Chương 32 - Mây đen lại tới
- Chương 33 - Họa từ trong nội bộ
- Chương 34 - Là ai hãm hại Phó Gia Tuấn
- Chương 35 - Hai người đàn ông ngầm tranh đoạt
- Chương 36 - Cạnh tranh giữa hai người đàn ông, tôn quý và mạnh mẽ
- Chương 37 - Phó Gia Tuấn, anh khiến em quá thất vọng.
- Chương 38 - Tiểu Tứ tuyên chiến, cạnh tranh công khai
- Chương 39 - Đinh Đinh bị thương, Vĩnh Diễm nóng lòng
- Chương 50 - Sự kiên quyết của Gia Tuấn
- Chương 40 - Quách Sắc ra điều kiện, tôi tuyệt đối không đồng ý
- Chương 51 - Thỏa thuận ly hôn
- Chương 41 - Đối thoại đáng yêu giữa Vĩnh Diễm IQ cao với Đinh Đinh IQ thấp
- Chương 52 - Chúng tôi ly hôn
- Chương 42 - Đả đảo hồ ly tinh
- Chương 53 - Bộ dạng của chồng trước
- Chương 43 - Vĩnh Diễm gặp nạn, Đinh Đinh cứu giúp
- Chương 54 - Gia Tuấn đuổi đến
- Chương 55 - Chân tướng của vụ ly hôn
- Chương 44 - Rất muốn nhìn em
- Chương 45 - Bà Bùi có ý gì?
- Chương 56 - Lòng tôi đau như dao cắt
- Quyển 5 - Chương 1 - Tình cảm vấn vương chưa dứt
- Chương 46 - Bùi Vĩnh Diễm chặn đường trong mưa
- Chương 2 - Tuy rằng tôi thất học nhưng còn thông minh hơn hắn
- Chương 47 - Vĩnh Diễm nói rõ, Gia Tuấn bỏ đi
- Chương 48 - Gia Tuấn mất tích, tôi phải làm gì bây giờ?
- Chương 3 - Lần hẹn hò lãng mạn đầu tiên sau khi xa cách
- Chương 49 - Gia Tuấn đề nghị ly hôn với tôi
- Chương 4 - Cái này nếu giết rồi ăn thịt, liệu có được nghìn cân không?
- Chương 5 - Hẹn hò và bắt đầu cuộc sống mới
- Chương 6 - Anh ta hôn lên nước mắt của tôi
- Chương 7 - Lý trí mấu thuẫn trong lúc triền miên
- Chương 8 - Tôi bị hãm hại, Gia Tuấn khuyên giải
- Chương 9 - Gia Tuấn: "Anh không nên để em đi"
- Chương 10 - Tôi hoàn toàn bị hãm hại
- Chương 11 - Tôi không quan tâm đến con trai ông
- Chương 12 - Sau khi rời khỏi, một lần nữa tôi bắt đầu lại
- Chương 13 - Cuộc sống bị chồng ruồng bỏ, thật không biết nên khóc hay nên cười
- Chương 14 - Phấn khích
- Chương 15 - Vô cùng khó xử
- Chương 16 - Dùng chất thải làm ám khí
- Chương 17 - Chiến đấu lấy sổ khám bệnh cho Gia Tuấn
- Chương 18 - Phó Gia Tuấn - Gặp lại Đinh Đinh
- Chương 19 - Phó Gia Tuấn - Tôi vẫn yêu cô ấy như trước kia
- Chương 20 - Phó Gia Tuấn - Tài trí của Đinh Đinh khiến tôi cảm phục
- Chương 21 - Đối mặt với tình cảm
- Chương 22 - Gặp lại Bùi Vĩnh Diễm
- Chương 34 - Ý em là muốn chia tay với anh sao?
- Chương 23 - Bùi Vĩnh Diễm, anh không phải là Đổng Vĩnh, mà anh là Nhị Lang Thần
- Chương 35 - Tôi chỉ có một câu: "Dù có chết cũng không khuất phục"
- Chương 24 - Bùi Vĩnh Diễm - Bởi vì anh yêu em
- Chương 36 - Chồng cũ đến hóa giải mối nguy
- Chương 25 - Sự theo đuổi của Bùi Vĩnh Diễm
- Chương 37 - Ở hiền gặp lành, thoát khỏi nguy hiểm thành công
- Chương 26 - Tôi đón nhận Bùi Vĩnh Diễm
- Chương 38 - Tình cảm sâu nặng không có kết quả, Bùi Vĩnh Diễm bị hạ nốc ao
- Chương 27 - Đá quý Tanzanite, vị khách nữ kỳ lạ
- Chương 39 - Đối với Vĩnh Diễm, tôi vừa yêu lại vừa muốn quên đi
- Chương 40 - Trăm hoa đã tàn, lá rụng về cội
- Chương 28 - Tôi gặp phải tình địch
- Quyển 6 - Chương 1 - Lá thư của Vĩnh Diễm
- Chương 29 - Triền miên đứt đoạn
- Chương 2 - Dự tiệc gặp mặt cùng chồng cũ
- Chương 30 - Xem Đinh Đinh đối đáp đúng mực
- Chương 31 - Không chút khách khí đánh bại tình địch
- Chương 3 - Sự triền miên dịu dàng tong ký ức
- Chương 32 - Muốn tôi để người khác qua đêm với chồng mình
- Chương 4 - Tôi thân mật cùng chồng cũ
- Chương 33 - Một Tiểu Đing Đinh nhanh mồm nhanh miệng
- Chương 5 - Chứng bệnh của Gia tuấn bắt đầu bộc phát
- Chương 6 - Không thể biết là sáng suốt hay ngu muội, tóm lại không thể để tinh thần sa sút
- Chương 7 - Tâm sự của Gia Tuấn
- Chương 8 - Thay đổi bản thân vì Gia tuấn
- Chương 9 - Gia Tuấn bị đâm, ai là hung thủ?
- Chương 10 - Đại kết cục 1
- Chương 11 - Đại kết cục 2
- Chương 12 - Phiên ngoại 1 - Phó Gia tuấn: Mùa xuân của tôi