Chương 17 - Chiến đấu lấy sổ khám bệnh cho Gia Tuấn
Tôi biết là Đinh Đang đã nhìn thấy cảnh tượng tôi phô trương vui vẻ cười nói lúc nãy.
Tôi chạy về phía con bé: "Đinh Đang."
Con bé hỏi tôi: "Chị hai, không phải chị đang đi làm công việc mà công ty giao sao?"
Rốt cuộc thì tôi cũng bị Tôn Ngộ Không đánh cho hiện lại nguyên hình, cho nên bây giờ tôi không bận tâm đến thể diện gì nữa, vừa suy nghĩ xong, tôi lập tức nói: "Đinh Đang, thật ra thì chị không hề cảm thấy mất mặt hay oan ức gì cả. Ba từng nói rằng, con người ta ai cũng sẽ phải trải qua năm năm đại vận, có thể sẽ phải vấp ngã mà suốt năm năm không cách nào đứng lên được, bây giờ thì cũng không đến mức nghèo túng gì." Tôi đánh trống lảng, "Em nhịn xem, mỗi một đồng tiền chị kiếm được đều là trong sạch, đều là do bản thân cố gắng kiếm được."
Đinh Đang buồn bã: "Trước đây, ngay cả việc nhà của bản thân chị cũng làm không tốt."
Tôi ôn hòa nói: "Trước đây? Trước đây có một ngọn núi, trên núi có một ngôi miếu, vị hòa thượng mỗi ngày tụng kinh, cũng có những người đến bố thí. Bây giờ thì sao, vị hòa thượng được người ta quyên tặng cũng phải dựa vào năng lực của bản thân để khơi dậy lòng hảo tâm của mọi người."
Con bé vừa khóc vừa bổ nhào vào lòng tôi: "Chị hai, chị hai."
Tôi biết là con bé thật sự đau lòng cho tôi, tôi cảm thấy vừa mừng vừa tủi.
Đến buổi tối, con bé vẫn vùi vào lòng ôm chặt lấy tôi.
Tôi vuốt tóc con bé: "Đừng nói cho ba mẹ biết tình hình gần đây của chị, cả Gia Tuấn nữa."
"Chị hai, chị còn nhớ anh rể sao?"
Tôi không trả lời con bé, một lúc lâu sau tôi mới nói: "Yên tâm, chị sẽ không như thế đâu. Chỉ là chị sẽ suốt đời khắc ghi những gì đã qua."
"Chị hai, chị biết không? Em rất ngưỡng mộ chị, bây giờ chị chính là thần tượng của em."
"Con bé này, tối thiểu thì em cũng phải lấy Chu Vi làm thần tượng của mình chứ, cô ấy mới chính là người phụ nữ thành đạt. Hơn nữa, chẳng phải trước kia em cũng từng nói rằng sau này em sẽ phải làm một người giống như Phó Gia Tuấn hay sao, vừa có tài văn chương, lại vừa chính trực. Em quên mình đã nói gì rồi à?"
Đinh Đang xúc động nói: "Chị hai à, em chỉ hy vọng rằng hiện tại chị còn ở nhà, chúng em còn có một người anh rể, tất cả chúng ta là một gia đình hạnh phúc."
Tôi sầu não, khổ sở một hồi, ôm con bé vào trong lòng.
Đing Đang nói toạc ra những gì trong lòng mình: "Thật ra thì chị thương anh ấy, anh ấy cũng yêu chị, phải không?"
Lập tức mũi tôi cay cay, hít hít mũi, tôi nhẹ nhàng nói: "Gia Tuấn là người đàn ông ưu tú, anh ấy có thái độ chính trực, lại có lòng yêu nghề, người đàn ông như vậy dĩ nhiên sẽ có rất nhiều cô gái yêu mến, hoàn toàn bình thường. Nhưng mà anh ấy vô cùng lý trí trong công việc, còn trong chuyện tình cảm thì lại không thể xác định rõ phương hướng của bản thân. Rõ ràng là anh ấy yêu chị, nhưng lại chỉ vì cơ thể không khỏe, mà do dự sợ sẽ liên lụy chị, cho nên lại một lần nữa đẩy chị ra xa. Đinh Đang, em biết gì không? Chị không hận anh ấy, cho dù anh ấy khiến chị tổn thương, nhưng chị cũng tha thứ cho anh ấy, bởi vì chị biết rằng anh ấy thật sự nhận lỗi. Chỉ là chị không thể chấp nhận được việc anh ấy không tin tưởng chị. Bọn chị đã quen nhau sáu năm, bốn năm làm vợ chồng, nhưng anh ấy chẳng hề tin chị chút nào cả. Khi anh ấy bị bệnh, chẳng phải là anh ấy nên nói cho chị biết trước tiên hay sao. Anh ấy không trò chuyện với chị, mà lại lựa chọn cách tiêu cực là khiến chị tổn thương, đây là chuyện mà chị không thể tha thứ được. Có lẽ ai cũng cảm thấy đó là vì anh ấy yêu chị, nhưng với chị thì chỉ toàn là thất vọng, vì sao anh ấy phải làm như vậy chứ? Bởi vì trong mắt mọi người, vẫn là chị không đúng, chị là kiểu phụ nữ khi gặp chuyện thì ngoài khóc lóc kêu gào ra, lại chẳng làm gì khác được sao?"
Đinh Đang ngẩng đôi mắt trong suốt, hoang mang nhìn tôi, suy nghĩ xong, con bé mới gật gật đầu: "Chị hai, từ trước đến nay, ấn tượng của mọi người về chị quả thật là như thế. Khi em đến nhà chị, ngay cả cách sử dụng nồi áp suất chị cũng để anh rể đọc trước rồi chỉ dẫn chị dùng. Chị chưa bao giờ tự mình suy nghĩ, gặp chuyện gì thì chị cũng sẽ tìm anh rể. Có lẽ chính vì biểu hiện này của chị mà khiến cho người ta có ảo giác rằng nếu như gặp chuyện không hay, chị sẽ chỉ biết khóc, sẽ không có chút kiên cường nào."
Tôi thở dài giận dỗi.
"Đinh Đang, trước đây chị đúng là như thế, nhưng bây giờ không còn như vậy nữa rồi. Sở dĩ chị ở lại Bắc Kinh là vì chị phải tự chứng minh với bản thân rằng chị có thể làm tốt, không có bất kì sự bảo bọc nào, chị vẫn có thể sống kiên cường như bình thường. Chị sẽ trưởng thành hơn, sau khi trải qua chuyện ly hôn và bị thất nghiệp như vậy, chị sẽ thật sự trưởng thành hơn."
Đinh Đang chần chừ hỏi tôi: "Chị hai, chị.... còn có thể tha thứ cho anh rể không?"
Tôi rất mù mờ, tha thứ cho anh sao?
Tôi nhắm mắt: "Có lẽ sẽ không, có điều, chị sẽ xem anh ấy như một người bạn tốt.
Gia Tuấn là câu chuyện truyền thuyết trong cuộc sống của tôi.
Chẳng qua là khi truyện kết thúc rồi thì sẽ không còn gì là truyền thuyết nữa.
Không phải là anh không xuất sắc, anh xử lý công việc vô cùng lý trí, nhưng khi đối mặt với chuyện tình cảm thì anh lại quá mâu thuẫn, đến mức dẫn đến phải ly hôn, khiến cho tôi cảm thấy đau thấu tim.
Tôi xúc động, bất cứ ai khi biết được lý do thật sự cho việc chúng tôi ly hôn, thì sẽ cảm thấy là tôi nên tha thứ cho anh. Chỉ là tôi quật cường đứng dậy, tôi không muốn quay đầy lại.
Rốt cuộc thì cũng đến lúc Đinh Đang phải đi, con bé lưu luyến, bởi vì dường như hiện tại tôi mới là người cần được chăm sóc.
Tôi an ủi: "Yên tâm đi, chị đã trở lại cuộc sống bình thường rồi, em xem chị sẽ sống thật tốt mà."
Hai chị em chúng tôi đập tay, mạnh mẽ ôm chầm lấy nhau. Thật tốt, cảm giác hai chị em thân thiết thế này thật sự rất hạnh phúc.
—————— đường phân cách ngày một lớn dần ——————
Tôi không ngờ chỉ một hành động nhỏ của mình thôi mà được lên cả bản tin, tối hôm đó tôi trợn mắt há hốc mồm khi thấy tin tức.
"....Kẻ trộm đang bỏ chạy, chạy, chạy, túi phân bay tới, hết đường chạy...."
Tôi hoảng sợ, hôm xảy ra sự việc cũng có phóng viên ở đó sao? Hơn nữa lại còn đứng ở ngay sau lưng tôi? Tuy rằng họ không trực tiếp phỏng vấn tôi, nhưng mà bao nhiêu vẻ mặt đắc ý của tôi đều đã bị thu vào ống kính hết rồi.
Tôi ngốc nghếch nhìn chính mình trên màn hình: "Đây chính là vàng, bây giờ tôi dùng vàng đánh hắn, xem hắn còn đỡ nổi hay là không?"
Nhìn trên màn hình thì có thể thấy rõ tôi vô cùng đắc ý, cứ như thể một người phụ nữ nông thôn không có văn hóa vậy, tôi đang ăn bắp rang nhưng cũng nuốt không trôi.
Cuối cùng màn hình hiện lên dòng chữ, khi kẻ trộm hoành hành như thế này, thì xã hội rất cần những 'bà chị ném phân' như thế này.
'Bà chị ném phân'??? Tôi phun cả ngụm bắp trong miệng ra.
Xưng hô hay như vậy đấy, thật tức chết tôi rồi.
Tôi buồn bực tắt TV.
Nếu người nhà đã biết hành động vĩ đại này của tôi, tôi cam đoan là họ sẽ nổi cơn thịnh nộ.
Khi Đinh Đang quay về, tôi rất lo lắng không biết liệu Đinh Đang có nói với ba mẹ tình hình hiện tại của tôi hay không. Nhưng không ngờ rằng sau khi gian nan đấu tranh tư tưởng xong, con bé vẫn giấu diếm tình hình của tôi với ba mẹ. Chỉ là tôi không nghĩ đến rằng con bé lại đi nói với Gia Tuấn, Gia Tuấn gấp rút gọi điện thoại cho tôi.
Nhận được điện thoại của anh, ban đầu tôi còn nói dối: "Chỉ là, Gia Tuấn à, em vừa mới tan ca, vừa mới dùng cơm ở bên ngoài xong."
"Đừng gạt anh, em đã không còn làm công việc kia nữa rồi, Đinh Đang đã nói hết cho anh biết."
Tôi hơi xấu hổ: "Gia Tuấn, Thật ra thì em không hề cảm thấy là làm công việc hiện tại là có gì thiệt thòi."
"Đinh Đinh, ngày kia anh sẽ đến Bắc Kinh, lúc đó chúng ta gặp lại."
A, tôi thật sự không ngờ, ngày kia anh sẽ đến đây, gác điện thoại, tôi ngây người mất một lúc, anh muốn đến đây sao?
Gia Tuấn muốn đến Bắc Kinh, tôi với anh sẽ gặp nhau. Tôi cũng không cảm thấy xấu hổ gì cả, chỉ là bỗng nhiên tôi nhớ đến một việc, sau khi gác điện thoại, tôi lập tức gọi cho nhà họ Lữ để xin nghỉ phép.
Ngày mai tôi sẽ đến bệnh viện sắp xếp cuộc hẹn với bác sĩ cho anh, ở Bắc Kinh có rất nhiều chuyên gia, có lẽ bệnh tình của anh sẽ có hy vọng.
Ngày hôm sau tôi thức dậy thật sớm, đến bệnh viện lớn nhất Bắc Kinh, sắp xếp một cuộc hẹn với bác sĩ. Kết quả là vừa mới đến xếp hàng, tôi lập tức bị dọa sợ mất vía.
Người Trung Quốc đều rất thích náo nhiệt như thế, ăn cơm thì sẽ đi những nơi có nhiều người đến, đi thuê nhà thì sẽ đến nơi có đông người ở, ngay cả đến bệnh viện cũng y hệt như là ong vỡ tổ, dù là khám mắt cận, đau cổ, mụn trứng cá cũng đều đến các bệnh viện lớn tìm chuyên gia. Thật sự là rất hợp với một câu nói, 'nếu có chết thì thà chết trong tay người có kinh nghiệm còn hơn chết trong tay kẻ bịp bợm.'
Những người xếp hàng ở đây đều rất đa dạng, mọi người ai nấy đều trang bị rất cẩn thận, nào là bàn, ghế, lương khô cũng mang theo. May là tôi cũng có chuẩn bị trước, tôi mang giày thể thao, trong ba lô cũng có bánh mình, nước suối, để nhỡ có vừa mệt vừa đói thì cũng có thể bổ sung năng lượng.
Hàng người phía trước thật sự là di chuyển rất chậm, chớp mắt đã mất hết nửa ngày, lúc này đột nhiên có một người gọi tôi: "Cô này có phải đang xếp hàng lấy số không?"
Tôi quay lại thì nhìn thấy một người đàn ông bán số khám bệnh.
Tôi hỏi ông ta: "Bao nhiêu tiền?"
Ông ta giơ năm ngón tay về phía tôi.
Tôi kêu lên sợ hãi: "Năm mươi?"
Ông ta nhìn tôi cứ như thể tôi là bà cụ bị hoa mắt vậy, rồi ông ta nói với tôi: "Năm trăm."
Tôi trừng lớn mắt: "Năm trăm? Ông là ăn cắp sao chứ?"
Ông ta nói bên tai tôi: "Cô lấy số vào ngày nào?"
"Ngày kia."
"Không thành vấn đề, tôi có một số năm, vào sáng sớm, là chuyên gia Lưu, cực kì nổi tiếng, giá năm trăm đồng, nếu cô không cần thì tôi bán cho người khác. Nếu cô không mua thì cho dù cô có xếp hàng hết cả ngày, có khi qua đến ngày kia cô cũng không lấy được số đâu. Sau đó cô còn phải chụp phim, xét nghiệm, đủ loại kiểm tra, nếu cô có số rồi thì chẳng phải lo gì nữa."
Tôi hung dữ nhìn ông ta.
Phía sau có người lặng lẽ hỏi ông ta: "Bao nhiêu thế?"
Ông ta bước lại gần người đang hỏi ở phía sau.
Tôi thật sự không muốn đồng ý với tên tiểu nhân này, nhưng mà suy nghĩ kĩ xong, thời gian của mọi người đều có hạn, Gia Tuấn cũng không đến Bắc Kinh lâu. Tôi đấu tranh với chính mình một lúc, cắn răng gọi ông ta: "Bớt chút đi, được không?"
Ông ta trừng mắt với tôi: "Bất quá thì giảm cho cô hai mươi thôi, cô có muốn hay không?"
"Chẳng ai mua bán giống ông như thế cả, dứt khoát thế à?"
Cuối cùng tôi trả ông ta bốn trăm năm mươi đồng, nhận từ tay ông tay một cái thẻ số, ông ta nhận tiền của tôi xong thì nhanh chóng chuồn mất.
Tôi nhìn tấm thẻ số trong tay, rất là do dự, chỉ một dãy số như vậy hơn giá đến hơn bốn trăm đồng?
Lúc này bên cạnh tôi có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi bước đến, anh ta nhìn thấy tôi đang cầm tấm thẻ trong tay thì nói với tôi: "Lại một người nữa bị lừa."
Tôi lắp bắp kinh hãi: "Có ý gì?"
Người đàn ông kia nói" "Con tôi đang ở bệnh viện này, mỗi ngày tôi đều phải xếp hàng ở đây, kẻ lừa đảo này thường hay đi lừa người ở các bệnh viện, dãy số này trong tay cô không phải thật đâu a, đây chỉ là một cái tờ giấy in giả thôi."
Tôi ngây ra nhìn chằm chằm tấm thẻ trong tay, trông không khác gì cái thật cả mà. Chết tiệt thật, tôi vội vàng quay đầu tìm bóng dáng kẻ lửa đảo kia, thật mẹ nó, rõ ràng như ban ngày, chỉ số thông minh của tôi cao như thế vậy mà lại làm chuyện ngốc nghếch để bị lừa.
Chẳng có cách nào khác, tôi chỉ còn biết oán hận xếp hàng lại.
Cứ như thế, tôi xếp hàng đến tận tối mịt thì mới lấy được số hẹn một chuyên gia, đứng suốt một ngày, hai chân tôi đã muốn cứng đờ ra bất động. Vừa đi vào tàu điện ngầm, tôi nhìn thấy có một chỗ ngồi, định ngồi thì bên cạnh đã có người ngồi xuống, sau đó còn lập tức quay lại phía sau mà gọi: "Mau đến đây, bên cạnh còn có chỗ trống này."
Hay thật đấy, dám ban ngày ban mặt lấn chiếm, tôi nghiêm mặt, đẩy tay anh ta ra, không khách khí mà đặt mông ngồi xuống bên cạnh, cho nên người đi cùng anh ta vừa bước đến thì không có chỗ ngồi.
Người đàn ông kia nói với tôi: "Sao cô lại giành chỗ chứ, chỗ ngồi này rõ ràng là tôi giành trước."
Tôi cười lạnh: "Chứng cứ đâu? Có viết tên anh à, tiền của anh mua đấy à?" Rõ như ban ngày chính anh mới là người lấn chiếm."
Anh ta thô bạo mắng: "Người phụ nữ này, nói năng thế đấy à?"
Tôi cũng nổi giận lôi đình, chống mạnh cãi nhau với anh ta: "Sao chứ? Tôi nói năng thế nào? Không phải chính là anh lấn chiếm hay sao? Đến đây, đến đây xem, anh có bản lĩnh thì đánh tôi đi, nói cho anh biết, bố tôi là Lý Cương* đấy, tôi không có sợ anh đâu."
Trời, tôi thật sự là phục mình, lời nói thô thiển như vậy mà tôi cũng dám nói ra, mọi người trong tàu điện nghe câu nói này của tôi cũng đều giật mình.
Người đi cùng anh ta khuyên: "Thôi bỏ đi."
Tôi vẫn còn rất tức giận.
Quay đầu đi chỗ khác, tôi lại thương xót mà nghĩ, cãi nhau với mấy người đàn ông thô tục ở trên tàu điện ngầm là việc mà hầu như ai cũng phải trải qua, chẳng trách có rất nhiều cô gái mơ mộng muốn giàu có, ít nhất thì ra ngoài thì cũng có xe đưa đi, không phải chịu những thứ áp lực này.
Tôi mỏi mệt về đến nhà, trèo lên giường.
Gia Tuấn cũng nhanh chóng đến Bắc Kinh.
*Lý Cương: là phạm nhân trong một vụ án lái xe khi say rượu đụng chết người ở Đài Loan. Những đứa trẻ sau này thường hay nói câu 'Cha tôi là Lý Cương' để dọa bạn bè.
- Quyển 1 - Chương 1 - Chúng ta ly hôn đi
- Chương 2 - Chị cũng có ngày hôm nay
- Chương 3 - Anh rể tạo phản?
- Chương 4 - Đổi lại em là đàn ông, em cũng ly hôn với chị
- Chương 5 - Ông xã không trở về nhà
- Chương 6 - Tôi muốn đi bắt kẻ gian dâm
- Chương 7 - Tôi và Gia Tuấn cãi nhau
- Chương 8 - Quan hệ giữa dàn ông và đàn bà
- Chương 9 - Lúc mới quen Gia Tuấn
- Chương 10 - Lúc mới quen Gia Tuấn - Ôn nhu hơn gió
- Chương 11 - Lần đầu của tôi và Gia Tuấn
- Chương 12 - Ly hôn? Đời sau không như đời trước
- Chương 13 - Bầu không khí căng thẳng trước buổi tối
- Chương 14 - Anh muốn ở riêng
- Chương 15 - Ông xã đi khỏi
- Quyển 2 - Chương 1 - Cuộc hôn nhân của tôi
- Chương 2 - Chệch quỹ đạo (1)
- Chương 3 - Chệch quỹ dạo (3)
- Chương 4 - Chệch quỹ đạo (3)
- Chương 5 - Mẹ chồng, nàng dâu, em chồng
- Chương 6 - Chệch quỹ đạo (4)
- Chương 7 - Chệch quỹ đạo (5)
- Chương 8 - Chệch quỹ đạo (6)
- Chương 9 - Kích tình cùng dũng khí
- Chương 10 - Sóng gió nhầm mang thai
- Chương 11 - Bệnh
- Chương 12 - Yêu em chưa đủ, con tim phân làm hai cực
- Chương 13 - Tôi không buông tay được
- Quyển 3 - Chương 1 - Người đàn ông của tôi là Trần Thế Mỹ
- Chương 2 - Hiệp nghị ly hôn
- Chương 3 - Ngả bài
- Chương 4
- Chương 5 - Không ngờ anh bảo vệ cô ta như vậy
- Chương 6 - Bữa ăn gia đinh? Bữa ăn tối?
- Chương 7 - Bữa ăn gia đình
- Chương 8 - So chiêu ly hôn
- Chương 9 - Tôi phải đánh một trận đại chiến ly hôn thật đẹp
- Chương 10 - Học cách yêu thương chồng
- Chương 11 - Dùng trái tim yêu thương để cảm động chồng
- Chương 12 - Rốt cuộc người đàn ông cảm thấy không thỏa mãn ở đâu
- Chương 13 - Dụ ông xã yêu lên giường
- Chương 14 - Có đúng là mang thai hay không?
- Chương 15 - Tôi có bùa hộ mệnh mới
- Chương 16 - Giao chiến trực diện với kẻ thứ ba
- Chương 17 - Gia Tuấn nhất thời ngây người
- Chương 18 - Núi lượn đườn quanh, thay đổi chiến tuyến
- Chương 19 - Kẻ thứ ba lộ diện
- Chương 20 - Ông xã chột dạ
- Chương 21 - Cho thì không ngọt, cướp đoạt mới ngon
- Chương 22 - Người đàn ông hèn hạ
- Chương 23 - Thà đánh nhau với đàn ông còn hơn đấu võ mồm với phụ nữ
- Chương 24 - Mâu thuẫn chị dâu - em chồng
- Chương 25 - Tôi không cố làm ra vẻ nữa
- Chương 26 - Cô muốn ăn cắp xúc xích của tôi?
- Chương 27 - Lật bài tẩy
- Chương 28 - Mâu thuẫn trong cuộc sống
- Chương 29 - Lại xảy ra chuyện
- Chương 30 - Bốn bề báo hiệu bất ổn
- Chương 31 - Tôi rất bị động
- Chương 32 - Điều kiện của Quách Sắc
- Chương 33 - Vợ chồng chúng tôi giao đấu
- Chương 34 - Tôi và Gia Tuấn khai thông
- Chương 35 - Cuộc chiến trên giường
- Chương 36 - Tôi tha thứ cho em
- Chương 37 - Lại xảy ra chuyện
- Chương 38 - Mâu thuẫn với mẹ chồng
- Chương 39 - Tát cô em chồng
- Chương 40 - Hôn nhân là một quá trình tha thứ
- Chương 41 - Tớ muốn ăn thịt
- Chương 42 - Gia Tuấn gạt tôi
- Quyển 4 - Chương 1 - Tai nạn xe
- Chương 2 - Đau xé tim
- Chương 3 - Vợ chồng xa lạ
- Chương 4 - Anh đến đón em về nhà
- Chương 5 - Hôn nhân không chỉ đơn giản là tình yêu
- Chương 6 - Giận tím mặt
- Chương 7 - Phiên tòa ly hôn, biểu hiện của Gia Tuấn
- Chương 8 - Đi làm lại
- Chương 9 - Cuộc hẹn xấu
- Chương 10 - Sau khi ly hôn, lần đầu tiên xuất hiện
- Chương 11 - Chiến thuật của Gia Tuấn, ám độ Trần Thương
- Chương 12 - Cơ hội bất ngờ
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15 - Nam phụ xuất hiện
- Chương 16 - Nhất Dạ phu thê bất dạ ân
- Chương 17 - Đinh Đinh phiêu lưu ký, anh ta là ai?
- Chương 18 - Bùi Vĩnh Diễm, thu hoạch bất ngờ
- Chương 19 - Tôi nói chuyện với Bùi Vĩnh Diễm
- Chương 20 - Tâm ma không nhìn thấy được mới là thống khổ nhất
- Chương 21 - Thư của Gia Tuấn
- Chương 22 - Bùi Vĩnh Diễm, đồ chó con...
- Chương 23 - Hôm nay chị có bạn, không nhận phục vụ của cậu
- Chương 24 - Anh có muốn lên giường với tôi không?
- Chương 25 - Chòm sao Orion là cái quái gì?
- Chương 26 - Chòm sao Orion tượng trưng cho sự can đảm
- Chương 27 - Phó Gia Tuấn, anh là con chuột từ trong cống chui ra
- Chương 28 - Vợ chồng đấu trận
- Chương 29 - Quyết đấu trên tòa, một nữ - hai nam - ba nỗi nòng
- Chương 30 - Công tử đa tình, Gia Tuấn có tình
- Chương 31 - Tình yêu làm cho tất cả đều dễ dàng thay đổi
- Chương 32 - Mây đen lại tới
- Chương 33 - Họa từ trong nội bộ
- Chương 34 - Là ai hãm hại Phó Gia Tuấn
- Chương 35 - Hai người đàn ông ngầm tranh đoạt
- Chương 36 - Cạnh tranh giữa hai người đàn ông, tôn quý và mạnh mẽ
- Chương 37 - Phó Gia Tuấn, anh khiến em quá thất vọng.
- Chương 38 - Tiểu Tứ tuyên chiến, cạnh tranh công khai
- Chương 39 - Đinh Đinh bị thương, Vĩnh Diễm nóng lòng
- Chương 50 - Sự kiên quyết của Gia Tuấn
- Chương 40 - Quách Sắc ra điều kiện, tôi tuyệt đối không đồng ý
- Chương 51 - Thỏa thuận ly hôn
- Chương 41 - Đối thoại đáng yêu giữa Vĩnh Diễm IQ cao với Đinh Đinh IQ thấp
- Chương 52 - Chúng tôi ly hôn
- Chương 42 - Đả đảo hồ ly tinh
- Chương 53 - Bộ dạng của chồng trước
- Chương 43 - Vĩnh Diễm gặp nạn, Đinh Đinh cứu giúp
- Chương 54 - Gia Tuấn đuổi đến
- Chương 55 - Chân tướng của vụ ly hôn
- Chương 44 - Rất muốn nhìn em
- Chương 45 - Bà Bùi có ý gì?
- Chương 56 - Lòng tôi đau như dao cắt
- Quyển 5 - Chương 1 - Tình cảm vấn vương chưa dứt
- Chương 46 - Bùi Vĩnh Diễm chặn đường trong mưa
- Chương 2 - Tuy rằng tôi thất học nhưng còn thông minh hơn hắn
- Chương 47 - Vĩnh Diễm nói rõ, Gia Tuấn bỏ đi
- Chương 48 - Gia Tuấn mất tích, tôi phải làm gì bây giờ?
- Chương 3 - Lần hẹn hò lãng mạn đầu tiên sau khi xa cách
- Chương 49 - Gia Tuấn đề nghị ly hôn với tôi
- Chương 4 - Cái này nếu giết rồi ăn thịt, liệu có được nghìn cân không?
- Chương 5 - Hẹn hò và bắt đầu cuộc sống mới
- Chương 6 - Anh ta hôn lên nước mắt của tôi
- Chương 7 - Lý trí mấu thuẫn trong lúc triền miên
- Chương 8 - Tôi bị hãm hại, Gia Tuấn khuyên giải
- Chương 9 - Gia Tuấn: "Anh không nên để em đi"
- Chương 10 - Tôi hoàn toàn bị hãm hại
- Chương 11 - Tôi không quan tâm đến con trai ông
- Chương 12 - Sau khi rời khỏi, một lần nữa tôi bắt đầu lại
- Chương 13 - Cuộc sống bị chồng ruồng bỏ, thật không biết nên khóc hay nên cười
- Chương 14 - Phấn khích
- Chương 15 - Vô cùng khó xử
- Chương 16 - Dùng chất thải làm ám khí
- Chương 17 - Chiến đấu lấy sổ khám bệnh cho Gia Tuấn
- Chương 18 - Phó Gia Tuấn - Gặp lại Đinh Đinh
- Chương 19 - Phó Gia Tuấn - Tôi vẫn yêu cô ấy như trước kia
- Chương 20 - Phó Gia Tuấn - Tài trí của Đinh Đinh khiến tôi cảm phục
- Chương 21 - Đối mặt với tình cảm
- Chương 22 - Gặp lại Bùi Vĩnh Diễm
- Chương 34 - Ý em là muốn chia tay với anh sao?
- Chương 23 - Bùi Vĩnh Diễm, anh không phải là Đổng Vĩnh, mà anh là Nhị Lang Thần
- Chương 35 - Tôi chỉ có một câu: "Dù có chết cũng không khuất phục"
- Chương 24 - Bùi Vĩnh Diễm - Bởi vì anh yêu em
- Chương 36 - Chồng cũ đến hóa giải mối nguy
- Chương 25 - Sự theo đuổi của Bùi Vĩnh Diễm
- Chương 37 - Ở hiền gặp lành, thoát khỏi nguy hiểm thành công
- Chương 26 - Tôi đón nhận Bùi Vĩnh Diễm
- Chương 38 - Tình cảm sâu nặng không có kết quả, Bùi Vĩnh Diễm bị hạ nốc ao
- Chương 27 - Đá quý Tanzanite, vị khách nữ kỳ lạ
- Chương 39 - Đối với Vĩnh Diễm, tôi vừa yêu lại vừa muốn quên đi
- Chương 40 - Trăm hoa đã tàn, lá rụng về cội
- Chương 28 - Tôi gặp phải tình địch
- Quyển 6 - Chương 1 - Lá thư của Vĩnh Diễm
- Chương 29 - Triền miên đứt đoạn
- Chương 2 - Dự tiệc gặp mặt cùng chồng cũ
- Chương 30 - Xem Đinh Đinh đối đáp đúng mực
- Chương 31 - Không chút khách khí đánh bại tình địch
- Chương 3 - Sự triền miên dịu dàng tong ký ức
- Chương 32 - Muốn tôi để người khác qua đêm với chồng mình
- Chương 4 - Tôi thân mật cùng chồng cũ
- Chương 33 - Một Tiểu Đing Đinh nhanh mồm nhanh miệng
- Chương 5 - Chứng bệnh của Gia tuấn bắt đầu bộc phát
- Chương 6 - Không thể biết là sáng suốt hay ngu muội, tóm lại không thể để tinh thần sa sút
- Chương 7 - Tâm sự của Gia Tuấn
- Chương 8 - Thay đổi bản thân vì Gia tuấn
- Chương 9 - Gia Tuấn bị đâm, ai là hung thủ?
- Chương 10 - Đại kết cục 1
- Chương 11 - Đại kết cục 2
- Chương 12 - Phiên ngoại 1 - Phó Gia tuấn: Mùa xuân của tôi