Chương 5 - Hẹn hò và bắt đầu cuộc sống mới
Tôi và Bùi Vĩnh Diễm bắt đầu qua lại, tôi cũng không biết đây có tính là hẹn hò hay không. Bất quá khi anh ta hẹn tôi, tôi thật sự sẽ nghiêm túc đến chỗ hẹn, tôi thay quần áo mới, làm tóc. Mỗi lần ra cửa, tôi cũng trang điểm xong rồi mới ra ngoài.
Nếu anh ta hẹn tôi, tôi không cần xin phép trước, thư kí Trần Mỹ Kỳ sẽ giúp tôi giải thích với cấp trên, chị Trần cực kì kín đáo, chị ấy chỉ nói rằng Đinh Đinh có chút việc, chị ấy cần tôi làm gì đó, cấp trên tự nhiên sẽ nghe theo lời của thư ký giám đốc.
Về phần Bùi Vĩnh Diễm, tôi nghĩ rằng cô gái nào cũng đều không thể không thích anh ta, anh ta có rất nhiều ưu điểm, rất đẹp trai, hơn nữa lại thông minh, quan trọng nhất là anh ta còn vô cùng lãng mạn, anh ta lại từng theo học đại học tốt nhất thế giới, vì thế trên người anh ta có khí chất nho nhã được hun đúc từ trường đại học đó ra, còn có gia thế ưu việt của anh ta cũng bồi dưỡng ra khí chất độc tôn.
Cho nên tôi hào phóng chấp nhận hẹn hò với anh ta, bắt đầu cuộc sống lại một lần nữa.
Còn về Trần Vĩnh Đạt, từ sau lúc đó, kẻ tiểu nhân đáng khinh này hễ gặp lại tôi thì hắn câm như hến, đến giữa hành lang mà nhìn thấy tôi thì liền thay đổi tư thế, có thể nói là cúi đầu khom lưng, tôi chẳng quan tâm, vừa thấy hắn, tôi lập tức ngẩng đầu, làm bộ như không thấy.
Tôi từng thử hỏi Bùi Vĩnh Diễm, Trần Vĩnh Đạt đã cư xử như vậy, vì sao công ty còn trọng dụng, không sớm khai trừ cho rồi? Bùi Vĩnh Diễm lại thản nhiên nói: "Hắn giống như Kỷ Hiểu Lam, vẫn có tác dụng, thật ra bọn họ đều là trung thần, chỉ xem hoàng đế dùng người như thế nào."
Dĩ nhiên là tôi không hiểu lắm, dù sao thì từ sau lần đó, Trần Vĩnh Đạt nếu không dám làm gì tôi, tôi cũng sẽ không so đo với hắn.
Lần này, Bùi Vĩnh Diễm chỉ có thể ở Bắc Kinh một tuần, anh ta vội vàng tranh thủ thời gianđưa tôi đi xem triển lãm tranh. Lần này tôi học được rất nhiều, hơn nữa trong thời gian này tôi cũng đọc rất nhiều sách, ít nhất tôi sẽ không tiếp tục để mình thiếu hiểu biết nữa. Khi đứng trước một bức tranh, ít nhiều gì tôi cũng có thể phát biểu một chút quan điểm của mình.
Tôi nói với anh ta: "Tuy rằng, tôi không hiểu bức tranh này lắm, chỉ là nhìn bóng lưng của cô gái này, ít nhiều gì cũng có thể cảm nhận được sự mất mát trong lòng cô ấy, cô ấy đứng ở đó thật lâu, anh xem có một chiếc lá rơi trên vai nhưng cô ấy lại không hề để ý, cô ấy đang nghĩ gì mà lại có thể chăm chú như vậy?"
Tôi đang hỏi Đinh Đang tình hình gần đây ở trong nhà, Đinh Đang trả lời tôi một cách lưu loát: "Tất cả mọi người rất khỏe, ba tăng 3.5 cân, mẹ gầy đi 2 cân, còn em? Không mập không ốm, ngày ngày tập yoga và chạy bộ, đem quần áo bỏ đi của chị trước đây ra dùng cho đỡ phí, đúng rồi, hôm qua em còn nhìn thấy anh rể."
Trái tim tôi thoáng co rúm, mấy ngày nay tôi thực sự bỏ quên Gia Tuấn.
"Chị, hôm trước em thấy anh rể ăn cơm cùng một cô gái trẻ, chị đoán xem em đã làm cái gì?"
Tôi chấn động, Đinh Đang lại làm ra chuyện tốt gì chứ?
Tôi hít một ngụm khí lạnh, "Em sẽ không đứng lên, ôm Gia Tuấn bảo đánh chứ?"
Đinh Đang cười ha ha: "Không hề, em chưa có trình độ thế đâu."
Tôi thở phào.
Bên kia nó lại cười đắc ý: "Em chỉ là gọi anh rể một tiếng "ba" thôi."
Tôi suýt ngất, trời đất, xưng hô như vậy, chỉ có Đinh Đang mới nghĩ ra được.
Đinh Đang tiếp tục nói: "Cô gái kia liền choáng váng, cô ta hỏi anh rể, anh có con gái lớn như vậy sao?"
Tôi bất đắc dĩ nói: "Đinh Đang, đừng đùa dai, tất cả mọi người đều có cuộc sống của riêng mình, anh ấy đã không còn là anh rể của em nữa."
Đinh Đang không đồng ý: "Trông anh rể rất hưởng thụ, nhìn vẻ mặt của anh rể xem ra vẫn còn rất tốt."
Tôi lập tức không nói nổi.
Một lúc sau tôi nói với nó: "Đinh Đang, chị...... có bạn trai rồi."
Đầu tiên là Đinh Đang sửng sốt, ngay sau đó liền căm giận bất bình thét chói tai trong điện thoại: "Chị lại có thể thay đổi thất thường như vậy, anh rể của em phải làm sao bây giờ?"
Tôi chỉ có thể giải thích: "Đinh Đang, chị đã nói với em, chị với anh ấy đã không còn là vợ chồng."
Đinh Đang vẫn một mực cố chấp nói: "Bạn trai mới của chị là ai? Là ông chủ của chị sao? Chính là công tử có tài sản trên trăm tỷ trong truyền thuyết đúng không? Chị à, chị tỉnh lại đi, anh ta là công tử, sao lại có thể thích một phụ nữ đã từng kết hôn? Gu của anh ta cũng phải cỡ em."
Tôi lập tức mất hứng: "Em có ý gì? Em thích anh ta? Không thành vấn đề, không thành vấn đề, đến đây đi, chị tặng anh ta cho em."
Đinh Đang khinh thường nói: "Em cũng có bạn trai, loại người như vậy, không phải hiếm đâu, chị thực sự xem em là con thỏ ngu ngốc si mê tổng tài trong tiểu thuyết sao? Là kẻ ngu xuẩn buộc bán mình cho tổng tài à? Hay là nhà em túng quẫn, buộc phải trở thành vợ bé được anh ta bao nuôi?"
Tôi tức chết rồi, đây là em gái thiên tài của tôi.
Đinh Đang lại thay đổi giọng điệu: "Chị, chị với anh ta không cùng một loại người, nếu chị không tin, đêm nay chị dẫn anh ta đi tiệm ăn rẻ tiền bên lề đường đi, nếu anh ta chịu ăn đồ ăn đầy dầu mỡ vừa béo vừa ngấy, vậy chứng minh rằng anh ta có ý nhân nhượng chị, nếu anh ta hết nhìn đông lại nhìn tây, loại đàn ông này nên sớm đá bay đi cho rồi."
Cúp điện thoại, tôi có hơi do dự.
Vào buổi tối, tôi liền đề nghị đi ăn vặt cùng Bùi Vĩnh Diễm.
Không ngờ hai mắt Bùi Vĩnh Diễm sáng lên, chúng tôi cùng đi đến phố ăn vặt, lần này chúng tôi được thấy hết. Con người thật sự rất là đáng sợ, cái quái quỷ gì cũng dám đem ra ăn, một con rết thật dài ở trên bếp nướng, còn có con nhộng, bọ cánh cứng đen, tôi cảm thấy không thích, nhưng mà Bùi Vĩnh Diễm lại ăn rất ngon, gặm một khúc xương giống hệt như con cún, gặm rồi lại gặm, cuối cùng tôi hoàn toàn chào thua.
Nhưng đối với món bao tử, hai chúng tôi đều ăn hơi nhiều, phục vụ vắt khăn trên vai ở quán ăn vặt nhiệt tình mời mọc: "Quan khách, xin mời ăn mỳ bao tử sốt tương." Sau đó lấy khăn ra sức lau ghế ở bên ngoài cửa, làm ra bộ dạng cực kỳ nhiệt tình mời khách, chúng tôi thật sự không chịu được sự cám dỗ này, cho nên bằng lòng ngồi xuống ăn, Bùi Vĩnh Diễm cũng không nề hà, hai người chúng tôi mỗi người ăn đến ba chén bao tử.
Anh ta nói với tôi: "Anh thật sự rất vui, thật ra là vì nhìn thấy nụ cười của em, làm cho anh càng vui hơn."
Tôi vui vẻ hớn hở nói: "So với em, chú ấy càng cười ngọt ngào hơn, anh xem." Tôi chỉ vào chú chủ quán.
Hai người chúng tôi cười ha ha.
Ngày hôm sau, anh ta mời tôi ăn cơm, chỉ là có hơi thần bí, không chịu nói cho tôi biết đi ăn ở đâu, tôi rất hiếu kỳ, đến khi đến nơi rồi tôi mới phát hiện, anh ta đưa tôi đến một Tứ Hợp Viện (1).
Tứ Hợp Viện kia ở trong một ngõ nhỏ, cánh cửa được quét sơn đỏ thật dày, hai nắm cửa trên đó vàng rực. Chúng tôi đẩy cửa lớn đi vào, tôi kinh ngạc nhìn gian Tứ Hợp Viện này, trong khoảng sân nhỏ trồng hoa đào xinh đẹp, dọc theo đường mòn lát gạch, hai bên có đặt hai cái thùng lớn, Bùi Vĩnh Diễm nói với tôi: "Trước đây để chứa nước chữa cháy, sau lại trồng hoa sen, nuôi cá vàng."
Vào mùa này, không thể nuôi cá vàng, cá sẽ chết cóng hết.
Một người đàn ông khoảng 40 tuổi mặc đồ Trung Sơn (áo thường có 4 túi), nghênh đón chúng tôi một cách nho nhã lễ độ. Tứ Hợp Viện này có năm gian, phía trước nhà chính có cửa hiên rộng mở, dưới mái hiên bên ngoài nhà chính có đèn lồng màu đỏ sáng tươi vui, như bối cảnh trong 《Đại Trạch Môn》(2).
Người đàn ông trung niên kia dẫn chúng tôi vào ph òng giữa, tôi vén rèm cửa đi vào. Sau khi tiến vào, tôi lại có hơi kinh ngạc, gian phòng giữa này trang hoàng theo phong cách cổ của Trung Quốc, trên tấm bảng đen có khắc dòng chữ: Tĩnh Khí Dưỡng Di (3), hai bên có bức bình phong bằng gấm Tô Châu. Bên trong đại sảnh này toàn bộ trở lại như thời xưa, thậm chí ngay cả đèn điện cũng không có, khắp nơi là nến đỏ to, vẻ đẹp yên tĩnh lại mang phong cách cổ xưa này khiến tôi cảm thấy ngột ngạt. Giữa đại sảnh chỉ có một cái bàn bằng gỗ tử đàn, ghế dựa cùng loại, trên ghế bát tiên là đệm ghế màu vàng, lúc này mùi hương của gỗ tử đàn tỏa ra làm cho người ta cảm thấy hư ảo, thích thú không nói nên lời.
Tôi thật sự kinh ngạc: "Sao ở đây chỉ có một cái bàn?"
"Mỗi lần ở đây chỉ tiếp đãi một bàn khách."
"Hả?" Tôi giật mình, "Một nơi lớn như vậy, một cái sân lớn như vậy, đây là quán ăn đúng không? Vì sao chỉ tiếp một bàn khách, ai có thể bỏ tiền bao hết chỗ này chứ?"
Vừa nói xong lời này, tôi cũng cảm thấy mình kém trí, những người tới đây ăn cơm, nếu không phải giàu có thì là quyền quý, chính là thích sự yên tĩnh ở đây. Nếu nơi đây thật sự mở ra thành quán ăn như bên ngoài, vậy không phải sẽ làm mất đi phong cách cổ xưa đặc trưng của nó sao?
Bùi Vĩnh Diễm cởi áo khoác, anh ta chỉ mặc một cái áo len màu xám bạc, không thắt cà-vạt, cổ áo bên trong hơi mở rộng khiến anh ta thoạt nhìn càng thêm bình dị gần gũi.
Tôi lại nhịn không được ngốc nghếch hỏi: "Bình thường anh mặc quần áo là có người chọn lựa và phối hợp cho anh? Kỳ lạ, quần áo đơn giản như vậy, nhưng mà anh mặc vào nhìn rất đẹp."
Anh ta tùy ý trả lời tôi: "Thư ký của anh."
Chị Trần vậy lại còn phụ trách cả việc ăn mặc hàng ngày của ông chủ, thật là không đơn giản.
Bùi Vĩnh Diễm vừa cười vừa hỏi tôi: "Còn em? Anh thấy em chỉ mặc có một màu."
Tôi ngượng ngùng nói: "Khá tiện lợi thôi, một chiếc quần ôm có thể phối hợp với áo len, áo sơ mi, áo vest rộng rãi, áo khoát, còn có thể mang giày bốt thấp cổ hoặc cao cổ, phối hợp như thế nào cũng được."
Anh ta lại cười cười: "Em mặc nhìn cũng đẹp lắm."
Tôi đang tham lam uống ly trà ngon, bị anh ta nói như vậy, cắn phải đầu lưỡi, tôi rất ngượng ngùng.
Quản lý trung niên kia lễ phép dọn thức ăn cho chúng tôi, sau khi bưng thức ăn nguội lên, trên hai món ăn nóng, tên của nó cũng rất có ý thơ, sau đó lại đưa lên một món ăn rất đẹp, người đàn ông trung niên giới thiệu: "Đào hoa phiếm." (4)
Tôi nhìn món ăn này, bên trong có thịt tôm, cơm cháy, quả vải, dứa, màu hồng nhuận hệt như hoa đào mùa xuân, thật xinh đẹp.
Có đào hoa phiếm, còn có thố tiêu quyết ngư (5), một bàn vài món ăn, cũng không quá nhiều, lượng vừa phải, màu sắc phối hợp cũng đẹp, nhìn thấy là muốn ăn.
Đột nhiên tôi có một linh cảm, suy nghĩ xong tôi nói: "Có một vị khách Trung Đông kia, hắn cũng rất thích kiến trúc mang phong cách Trung Quốc, trong du thuyền của hắn, nếu có thể dán hoa văn hình hoa đào ở trên vách, nhìn cũng rất đẹp."
"Xem ra linh cảm của em đã đến rồi."
"Có đôi khi thật hy vọng đầu óc của mình có thể giống như máy tính, bất cứ lúc nào nghĩ đến cái gì thì có thể trực tiếp xuất hiện trên máy tính."
Anh ta cười: "Chắc chắn năm sau, nói không chừng thực sự có thể như vậy."
Chúng tôi nhìn nhau, ánh mắt giao nhau, lại nhanh chóng chuyển sang hướng khác, có chút ăn ý không giải thích được.
___________________________________
Chú thích:
(1) Tứ Hợp Viện: nhà truyền thống của Trung Quốc, một kiểu dinh thự gồm các khối nhà bao quanh một khoảnh sân trong.
(2) Đại Trạch Môn: Tên một bộ phim Trung Quốc, sản xuất năm 2000.
(3) Tĩnh Khí Dưỡng Di: Dùng khí để duy trì thể chất và tinh thần.
(4) Đào Hoa Phiếm: Hoa đào trôi.
(5) Thố Tiêu Quyết Ngư: Cá nấu tiêu và dấm chua.
- Quyển 1 - Chương 1 - Chúng ta ly hôn đi
- Chương 2 - Chị cũng có ngày hôm nay
- Chương 3 - Anh rể tạo phản?
- Chương 4 - Đổi lại em là đàn ông, em cũng ly hôn với chị
- Chương 5 - Ông xã không trở về nhà
- Chương 6 - Tôi muốn đi bắt kẻ gian dâm
- Chương 7 - Tôi và Gia Tuấn cãi nhau
- Chương 8 - Quan hệ giữa dàn ông và đàn bà
- Chương 9 - Lúc mới quen Gia Tuấn
- Chương 10 - Lúc mới quen Gia Tuấn - Ôn nhu hơn gió
- Chương 11 - Lần đầu của tôi và Gia Tuấn
- Chương 12 - Ly hôn? Đời sau không như đời trước
- Chương 13 - Bầu không khí căng thẳng trước buổi tối
- Chương 14 - Anh muốn ở riêng
- Chương 15 - Ông xã đi khỏi
- Quyển 2 - Chương 1 - Cuộc hôn nhân của tôi
- Chương 2 - Chệch quỹ đạo (1)
- Chương 3 - Chệch quỹ dạo (3)
- Chương 4 - Chệch quỹ đạo (3)
- Chương 5 - Mẹ chồng, nàng dâu, em chồng
- Chương 6 - Chệch quỹ đạo (4)
- Chương 7 - Chệch quỹ đạo (5)
- Chương 8 - Chệch quỹ đạo (6)
- Chương 9 - Kích tình cùng dũng khí
- Chương 10 - Sóng gió nhầm mang thai
- Chương 11 - Bệnh
- Chương 12 - Yêu em chưa đủ, con tim phân làm hai cực
- Chương 13 - Tôi không buông tay được
- Quyển 3 - Chương 1 - Người đàn ông của tôi là Trần Thế Mỹ
- Chương 2 - Hiệp nghị ly hôn
- Chương 3 - Ngả bài
- Chương 4
- Chương 5 - Không ngờ anh bảo vệ cô ta như vậy
- Chương 6 - Bữa ăn gia đinh? Bữa ăn tối?
- Chương 7 - Bữa ăn gia đình
- Chương 8 - So chiêu ly hôn
- Chương 9 - Tôi phải đánh một trận đại chiến ly hôn thật đẹp
- Chương 10 - Học cách yêu thương chồng
- Chương 11 - Dùng trái tim yêu thương để cảm động chồng
- Chương 12 - Rốt cuộc người đàn ông cảm thấy không thỏa mãn ở đâu
- Chương 13 - Dụ ông xã yêu lên giường
- Chương 14 - Có đúng là mang thai hay không?
- Chương 15 - Tôi có bùa hộ mệnh mới
- Chương 16 - Giao chiến trực diện với kẻ thứ ba
- Chương 17 - Gia Tuấn nhất thời ngây người
- Chương 18 - Núi lượn đườn quanh, thay đổi chiến tuyến
- Chương 19 - Kẻ thứ ba lộ diện
- Chương 20 - Ông xã chột dạ
- Chương 21 - Cho thì không ngọt, cướp đoạt mới ngon
- Chương 22 - Người đàn ông hèn hạ
- Chương 23 - Thà đánh nhau với đàn ông còn hơn đấu võ mồm với phụ nữ
- Chương 24 - Mâu thuẫn chị dâu - em chồng
- Chương 25 - Tôi không cố làm ra vẻ nữa
- Chương 26 - Cô muốn ăn cắp xúc xích của tôi?
- Chương 27 - Lật bài tẩy
- Chương 28 - Mâu thuẫn trong cuộc sống
- Chương 29 - Lại xảy ra chuyện
- Chương 30 - Bốn bề báo hiệu bất ổn
- Chương 31 - Tôi rất bị động
- Chương 32 - Điều kiện của Quách Sắc
- Chương 33 - Vợ chồng chúng tôi giao đấu
- Chương 34 - Tôi và Gia Tuấn khai thông
- Chương 35 - Cuộc chiến trên giường
- Chương 36 - Tôi tha thứ cho em
- Chương 37 - Lại xảy ra chuyện
- Chương 38 - Mâu thuẫn với mẹ chồng
- Chương 39 - Tát cô em chồng
- Chương 40 - Hôn nhân là một quá trình tha thứ
- Chương 41 - Tớ muốn ăn thịt
- Chương 42 - Gia Tuấn gạt tôi
- Quyển 4 - Chương 1 - Tai nạn xe
- Chương 2 - Đau xé tim
- Chương 3 - Vợ chồng xa lạ
- Chương 4 - Anh đến đón em về nhà
- Chương 5 - Hôn nhân không chỉ đơn giản là tình yêu
- Chương 6 - Giận tím mặt
- Chương 7 - Phiên tòa ly hôn, biểu hiện của Gia Tuấn
- Chương 8 - Đi làm lại
- Chương 9 - Cuộc hẹn xấu
- Chương 10 - Sau khi ly hôn, lần đầu tiên xuất hiện
- Chương 11 - Chiến thuật của Gia Tuấn, ám độ Trần Thương
- Chương 12 - Cơ hội bất ngờ
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15 - Nam phụ xuất hiện
- Chương 16 - Nhất Dạ phu thê bất dạ ân
- Chương 17 - Đinh Đinh phiêu lưu ký, anh ta là ai?
- Chương 18 - Bùi Vĩnh Diễm, thu hoạch bất ngờ
- Chương 19 - Tôi nói chuyện với Bùi Vĩnh Diễm
- Chương 20 - Tâm ma không nhìn thấy được mới là thống khổ nhất
- Chương 21 - Thư của Gia Tuấn
- Chương 22 - Bùi Vĩnh Diễm, đồ chó con...
- Chương 23 - Hôm nay chị có bạn, không nhận phục vụ của cậu
- Chương 24 - Anh có muốn lên giường với tôi không?
- Chương 25 - Chòm sao Orion là cái quái gì?
- Chương 26 - Chòm sao Orion tượng trưng cho sự can đảm
- Chương 27 - Phó Gia Tuấn, anh là con chuột từ trong cống chui ra
- Chương 28 - Vợ chồng đấu trận
- Chương 29 - Quyết đấu trên tòa, một nữ - hai nam - ba nỗi nòng
- Chương 30 - Công tử đa tình, Gia Tuấn có tình
- Chương 31 - Tình yêu làm cho tất cả đều dễ dàng thay đổi
- Chương 32 - Mây đen lại tới
- Chương 33 - Họa từ trong nội bộ
- Chương 34 - Là ai hãm hại Phó Gia Tuấn
- Chương 35 - Hai người đàn ông ngầm tranh đoạt
- Chương 36 - Cạnh tranh giữa hai người đàn ông, tôn quý và mạnh mẽ
- Chương 37 - Phó Gia Tuấn, anh khiến em quá thất vọng.
- Chương 38 - Tiểu Tứ tuyên chiến, cạnh tranh công khai
- Chương 39 - Đinh Đinh bị thương, Vĩnh Diễm nóng lòng
- Chương 50 - Sự kiên quyết của Gia Tuấn
- Chương 40 - Quách Sắc ra điều kiện, tôi tuyệt đối không đồng ý
- Chương 51 - Thỏa thuận ly hôn
- Chương 41 - Đối thoại đáng yêu giữa Vĩnh Diễm IQ cao với Đinh Đinh IQ thấp
- Chương 52 - Chúng tôi ly hôn
- Chương 42 - Đả đảo hồ ly tinh
- Chương 53 - Bộ dạng của chồng trước
- Chương 43 - Vĩnh Diễm gặp nạn, Đinh Đinh cứu giúp
- Chương 54 - Gia Tuấn đuổi đến
- Chương 55 - Chân tướng của vụ ly hôn
- Chương 44 - Rất muốn nhìn em
- Chương 45 - Bà Bùi có ý gì?
- Chương 56 - Lòng tôi đau như dao cắt
- Quyển 5 - Chương 1 - Tình cảm vấn vương chưa dứt
- Chương 46 - Bùi Vĩnh Diễm chặn đường trong mưa
- Chương 2 - Tuy rằng tôi thất học nhưng còn thông minh hơn hắn
- Chương 47 - Vĩnh Diễm nói rõ, Gia Tuấn bỏ đi
- Chương 48 - Gia Tuấn mất tích, tôi phải làm gì bây giờ?
- Chương 3 - Lần hẹn hò lãng mạn đầu tiên sau khi xa cách
- Chương 49 - Gia Tuấn đề nghị ly hôn với tôi
- Chương 4 - Cái này nếu giết rồi ăn thịt, liệu có được nghìn cân không?
- Chương 5 - Hẹn hò và bắt đầu cuộc sống mới
- Chương 6 - Anh ta hôn lên nước mắt của tôi
- Chương 7 - Lý trí mấu thuẫn trong lúc triền miên
- Chương 8 - Tôi bị hãm hại, Gia Tuấn khuyên giải
- Chương 9 - Gia Tuấn: "Anh không nên để em đi"
- Chương 10 - Tôi hoàn toàn bị hãm hại
- Chương 11 - Tôi không quan tâm đến con trai ông
- Chương 12 - Sau khi rời khỏi, một lần nữa tôi bắt đầu lại
- Chương 13 - Cuộc sống bị chồng ruồng bỏ, thật không biết nên khóc hay nên cười
- Chương 14 - Phấn khích
- Chương 15 - Vô cùng khó xử
- Chương 16 - Dùng chất thải làm ám khí
- Chương 17 - Chiến đấu lấy sổ khám bệnh cho Gia Tuấn
- Chương 18 - Phó Gia Tuấn - Gặp lại Đinh Đinh
- Chương 19 - Phó Gia Tuấn - Tôi vẫn yêu cô ấy như trước kia
- Chương 20 - Phó Gia Tuấn - Tài trí của Đinh Đinh khiến tôi cảm phục
- Chương 21 - Đối mặt với tình cảm
- Chương 22 - Gặp lại Bùi Vĩnh Diễm
- Chương 34 - Ý em là muốn chia tay với anh sao?
- Chương 23 - Bùi Vĩnh Diễm, anh không phải là Đổng Vĩnh, mà anh là Nhị Lang Thần
- Chương 35 - Tôi chỉ có một câu: "Dù có chết cũng không khuất phục"
- Chương 24 - Bùi Vĩnh Diễm - Bởi vì anh yêu em
- Chương 36 - Chồng cũ đến hóa giải mối nguy
- Chương 25 - Sự theo đuổi của Bùi Vĩnh Diễm
- Chương 37 - Ở hiền gặp lành, thoát khỏi nguy hiểm thành công
- Chương 26 - Tôi đón nhận Bùi Vĩnh Diễm
- Chương 38 - Tình cảm sâu nặng không có kết quả, Bùi Vĩnh Diễm bị hạ nốc ao
- Chương 27 - Đá quý Tanzanite, vị khách nữ kỳ lạ
- Chương 39 - Đối với Vĩnh Diễm, tôi vừa yêu lại vừa muốn quên đi
- Chương 40 - Trăm hoa đã tàn, lá rụng về cội
- Chương 28 - Tôi gặp phải tình địch
- Quyển 6 - Chương 1 - Lá thư của Vĩnh Diễm
- Chương 29 - Triền miên đứt đoạn
- Chương 2 - Dự tiệc gặp mặt cùng chồng cũ
- Chương 30 - Xem Đinh Đinh đối đáp đúng mực
- Chương 31 - Không chút khách khí đánh bại tình địch
- Chương 3 - Sự triền miên dịu dàng tong ký ức
- Chương 32 - Muốn tôi để người khác qua đêm với chồng mình
- Chương 4 - Tôi thân mật cùng chồng cũ
- Chương 33 - Một Tiểu Đing Đinh nhanh mồm nhanh miệng
- Chương 5 - Chứng bệnh của Gia tuấn bắt đầu bộc phát
- Chương 6 - Không thể biết là sáng suốt hay ngu muội, tóm lại không thể để tinh thần sa sút
- Chương 7 - Tâm sự của Gia Tuấn
- Chương 8 - Thay đổi bản thân vì Gia tuấn
- Chương 9 - Gia Tuấn bị đâm, ai là hung thủ?
- Chương 10 - Đại kết cục 1
- Chương 11 - Đại kết cục 2
- Chương 12 - Phiên ngoại 1 - Phó Gia tuấn: Mùa xuân của tôi