Chương 3 - Cuộc gặp mặt hận thù
Lưng dựa vào vách tường phía sau, tôi cố gắng điều chỉnh nhịp tim của mình, miệng vết thương không sâu, những vẫn đang chảy máu...
Mồ hôi theo cằm rơi xuống mặt đất, sức lực đã kề mức giới hạn rồi...
Dưới chân chất đầy thi thể, bọn chúng vẫn đang chờ cơ hội để tiến lên...
Hắn thật xứng đáng là "thầy dạy" của cái chết, đồng bọn chết nhiều người như vậy, thế mà đôi mắt cũng không chớp lấy một cái, đúng là khôg phải con người...
Tầm mắt tôi đã bắt đầu mơ hồ, nếu là trước kia thì vẫn còn có thể mở đường máu, nhưng mà bây giờ nhiệm vụ này đối với tôi mà nói chắc chắn không thể hoàn thành...
Bắc Nguyệt nói không sai, loại thuốc này đang dần dần ăn mòn sinh mệnh tôi. Mấy năm nữa, có lẽ nội tạng sẽ từ từ mà bị hoại tử hết, bây giờ ngay cả thở tôi cũng cảm thấy khó khăn...
Thấy tôi có vẻ bất lực, chúng thu nhỏ vòng vây lại, nhưng cũng không nóng vội xông lên.
Nếu tôi đoán không nhầm, chúng đang đứng đây chờ mệnh lệnh của một người...
Dựa cả cơ thể vào vách tường, tôi buông con dao trong tay xuống.
Kết cục thế nào chắc đã rõ ràng, cơ thể mệt mỏi cũng chẳng muốn phản kháng nữa, đơn giản, tùy ý hắn thôi...
"Không chịu nổi nữa à? Còn tưởng rằng em có thể chống đỡ rất lâu chứ" Một giọng nói hơi biếng nhác vang lên, phá tan màn đêm yên lặng.
Đối mặt với hắn đã là điều được đoán rồi, tôi không hề kinh ngạc, với tôi hắn luôn thích thân lực thân vi... (thân lực thân vi theo nghĩa tiếng anh là Do it yourself, có nghĩa là tự tay làm lấy)
Hoàn Tư Dạ, con người ba năm nay tôi luôn trốn tránh bây giờ lại đứng ngay trước mặt tôi...
Nhìn thấy hắn, tôi cười, xem chừng hắn vẫn rất ổn...
Đôi mắt u ám, sâu không thấy đáy, ánh mắt lạnh lùng, tàn ác, thấp thoáng mùi máu tanh, ngũ quan sâu sắc, đường nét tuấn tú...
Bỗng nhiên nhớ về lần đầu tiên gặp hắn, nụ cười của hắn rực rỡ giống như ánh nắng muốn xé rách bầu trời, một vẻ đẹp thả trôi trong màu đỏ tươi của máu...
Loại quyến rũ này đủ khiến người ta phải chết...
Bây giờ, nhìn thấy tôi, hắn vẫn cười như trước nhưng lại giống như một bông hoa trong đêm tối, quyến rũ đến chói mắt, nhưng chạm vào lại như băng lạnh.
Lạnh thấu xương...
Bước gần về phía tôi, nụ cười của anh càng thêm rõ ràng, nâng cằm tôi lên, đùa cợt nói "Quay đầu lại, ba năm nay em thực sự nhàn hạ quá ha..."
Mùi tanh ngọt lập tức quanh quẩn trong mũi tôi, mùi hương thuộc về hắn, mùi máu người...
Tôi khẽ mỉm cười "Vẫn tốt..."
Tiếng cảm thán đầy phiền muộn, hắn lắc đầu, "Anh thì lại không tốt tí nào. Ngưng Tịch, chúng ta xa nhau ba năm hai tháng hai mươi tám ngàn, trong hơn một nghìn ngày đêm này, không có một ngày nào anh không nghĩ đến em. Anh vẫn luôn nghĩ, khi gặp lại em, nhất định phải móc tim em ra để nghiên cứu xem rốt cục nó làm bằng cái gì..."
Túm chặt cổ áo tôi, hung dữ kéo xuống, bờ vai, xương quai xanh, bộ ngực sữa, cứ như vậy trần trụi loã lồ hiện ra trước mắt mọi người...
Tôi im lặng, không thét chói tai, không nước mắt, không cầu xin...
Không phải không làm, mà là làm cũng vô dụng, với tôi bây giờ hắn đã không còn nửa chút thương tiếc nữa rồi.
Ngón tay thon dài phủ lên ngực tôi, rất mạnh, giống như thực sự muốn moi trái tim của tôi ra...
Đau quá, tôi nhíu mày...
Cười khẽ mấy tiếng, dường như hắn rất hài lòng với phản ứng của tôi, "Ôi chao, em vẫn xinh đẹp như vậy, anh lại xúc động rồi..."
Nụ hôn của hắn hung hăng cướp đi hơi thở của tôi, kéo xé mài xiết môi tôi, cắn đến mức chảy cả máu
Tham lam mút lấy như thương tiếc cho đôi môi tôi, hắn dường như rất hưởng thủ, tôi đổ máu càng khiến hắn thêm hưng phấn...
Gắt gao chống đỡ cơ thể tôi, tay hắn lướt xuống dưới tìm kiếm.
Con dao của tôi lập tức kề lên cổ hắn...
Quay sang, hắn hôn nhẹ lên lưỡi dao băng lạnh, "Thế nào? Muốn dùng nó cắt đứt cổ anh sao?"
Tôi cười nhẹ "Không muốn phô bày cảnh nhạy cảm..."
Hừ cười mấy tiếng, hắn ngả ngớn nói "Không phải em lúc nào cũng to gan lớn mật sao? Vẫn sợ mấy việc này à?"
Lưỡi dao sắc bén vẽ ra vài đường mảnh dài màu đỏ trên cổ hắn, "Vậy anh có thể lý giải tại sao rồi, bởi vì tôi không muốn làm gì với anh cả... Đừng ép tôi. "
"Ồ, thì ra là như thế..." Khoa trương mở hai cánh tay ra, tao nhã lùi người về phía sau.
"Không ép em nữa... Bởi vì, anh muốn em van cầu anh "
Chỉnh lại quần áo, tôi mỉm cười "Tôi vẫn chưa đói khát tới mức đó..."
Hắn nhìn tôi như cười như không, nhàn nhạt nói ra ba chữ "Hoàng Bắc Nguyệt..."
Trong tim nhất thời chấn động, bàn tay cầm dao không tự giác run lên.
Nụ cười của hắn càng thêm quyến rũ "Lâu như vậy hắn vẫn chưa tới cứu em, chẳng lẽ em cũng không cảm thấy kì lạ?"
Tôi đương nhiên có cảm thấy kì lạ, nhưng Bắc Nguyệt hẳn là không dễ dàng rơi vào tay hắn như thế, người của Hoàng gia cũng không phải là bất tài.
Tôi đưa con dao sáng chói về phía hắn, nhẹ nhàng nói "Thế thì sao? Anh biết rõ, tôi lúc nào cũng là con người không tim không phổi."
Hắn cười lạnh lắc lắc đầu "Anh thực sự cảm thấy buồn thay hắn đấy, anh đã nói rồi em là một con sói không quen được nuôi dưỡng, nhưng mà hắn lại không tin. Em không để ý tới việc hắn sống chết thế nào, vậy giữ lại cũng vô dụng "
Ngón tay xẹt qua cổ, ám hiệu đổ máu...
Đúng lúc này, tôi mới nhìn thấy trên tay hắn không biết từ lúc nào đã có thêm một chuỗi tràng hạt gỗ. Tôi nhận ra, đó là vật bất ly thân của Bắc Nguyệt từ trước tới giờ.
Hít một hơi thật sâu, tôi nhắm mắt lại, "Anh thắng rồi..."
Tôi buông con dao xuống...
Nhãn cầu hắn lập tức trở nên băng lạnh, giơ tay vung lên tặng tôi một cái tát thật mạnh rồi ném tôi xuống nền đất...
"Thì ra, em chỉ vô tình với mình anh..." Níu chặt lấy vạt áo tôi, đôi mắt hiện lên một luồng sáng lạnh lùng, thấp thoáng màu máu hung ác.
Lau vết máu ở khóe miệng, tôi duyên dáng cười với anh một cái, "Anh muốn làm ở đây để biểu diễn trước mặt mọi người, hay là vào phòng làm..."
Hắn nghiến răng, oán hận nói "Hiên Viên Ngưng Tịch, anh thật muốn xé em ra..."
- Chương 1- Máu đông
- Chương 2 - Đột kích ban đêm
- Chương 3 - Cuộc gặp mặt hận thù
- Chương 4 - Tình yêu đã chết
- Chương 5 - Yêu hận đan xen
- Chương 6 - Hồi ức
- Chương 7 - Đường về
- Chương 8 - Xích Vũ
- Chương 9 - Hi vọng
- Chương 10 - Thành lũy
- Chương 11 - Tế
- Chương 12 - Hạnh phúc
- Chương 13 - Nhược Băng
- Chương 14 - Tĩnh Ảnh
- Chương 15 - Tà dương
- Chương 16 - Dục niệm
- Chương 17 - Biến cố
- Chương 18 - Tranh đấu
- Chương 19 - Sóng đôi
- Chương 20 - Kết cục tàn sát
- Chương 21 - Đường cùng
- Chương 22 - Tù
- Chương 23 - Số mệnh
- Chương 24 - Phiên ngoại 1 - Tái sinh 1
- Chương 25 - Dằn vặt
- Chương 26 - Phiên ngoại 2 - Tái sinh 2
- Chương 27 - Ác mộng
- Chương 28 - Phiên ngoại 3 - Tái sinh 3
- Chương 29 - Phiên ngoại 4 - Tái sinh 4
- Chương 30 - Phiên ngoại 5 - Tái sinh 5
- Chương 31 - Pháo hoa
- Chương 32 - Không thể cùng tồn tại
- Chương 33 - Mệnh định
- Chương 34 - Cây anh túc
- Chương 35 - Anh trai - em gái
- Chương 36 - Kyoto
- Chương 37 - Bảo hổ lột da
- Chương 38 - Mất đi
- Chương 39 - Mua dây buộc mình
- Chương 40 - Mưa bão nổi lên
- Chương 41 - Sập bẫy
- Chương 42 - Bỏ trốn
- Chương 43 - Thiên thượng nhân gian
- Chương 44 - Khoan dung = cuộc sống mới?
- Chương 45 - Chân tướng
- Chương 46 - Đẫm máu
- Chương 47 - Vô vọng
- Chương 48 - Vô vọng 2
- Chương 49 - Hạnh phúc huyền ảo
- Chương 50 - Quyết liệt
- Chương 51 - Tử cục
- Chương 52 - Bầu trời màu xám
- Chương 53 - Phiên ngoại - Lạc đường
- Chương 54 - Thương tận
- Chương 55 - Xé mây
- Chương 56 - Thấy mặt trời
- Chương 57 - Chia lìa 1
- Chương 58 - Chia lìa 2
- Chương 59
- Chương 60 - Mãi mãi
- Chương 61 - Con đường phía trước
- Chương 62 - Túy mộng
- Chương 63 - Dẫn máu
- Chương 64 - Luân hồi
- Chương 65 - Bụi gai
- Chương 66 - Khúc nhạc buồn
- Chương 67 - Nếu như có kiếp sau (Hết)