Chương 141 - Đứa con thứ hai
Dung Ân nghỉ ngơi một lúc ở Ngự Cảnh uyển, cô không dám ngủ, chỉ là bớt mệt mỏi, liền đứng dậy thay quần áo, muốn đến bệnh viện.
Lúc xuống lầu, Nam Dạ Tước theo sau lưng cô, tay áo tay trái vén lên có nút bạch kim, Vương Linh cũng đã trở về trước dự định, đang bận rộn chuẩn bị trong phòng bếp, trên bàn ăn còn chuẩn bị cả canh gà, "Dung tiểu thư, đây là cậu chủ dặn dò chuẩn bị."
"Vương Linh, cô vất vả quá." Nam Dạ Tước đem bình giữ nhiệt đưa tới tay Dung Ân, "Thức ăn trong Bệnh viện chỉ có vài món, mấy ngày nay, bác gái muốn ăn gì thì để Vương Linh đem qua cho."
"Đúng rồi, Dung tiểu thư, muốn làm gì cô cứ việc dặn dò."
"Cảm ơn." Dung Ân bưng bình giữ nhiệt, tính chất kim loại, ấm áp đang lan tỏa ra ngoài làm cả trái tim Dung Ân đều ấm áp theo, Nam Dạ Tước đi ra phòng khách trước, Dạ Dạ cũng được đưa qua đây, lúc này đang nằm sấp ở góc tường phơi nắng mặt trời.
Lúc đến bệnh viện mẹ Dung trông thấy Dung Ân thì rất kích động, Nam Dạ Tước có việc nên đi trước, rồi mẹ vội vàng hỏi han, sau khi đã xác định Dung Ân không sao, lúc này mới từ từ thở phào nhẹ nhõm.
"Cũng không biết chúng ta đã tạo ra nghiệt gì, gần sang năm mới còn xảy ra nhiều chuyện như vậy."
"Mẹ, " Dung Ân múc canh gà vào chén, đưa tới bên môi bà, "Mẹ đừng nghĩ nhiều, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi, xem, bây giờ không phải tốt rồi sao?"
Mẹ Dung nhìn chén canh mím môi lại, "Mẹ không sao, sống ở chỗ này không quen, hay là xuất viện sớm đi."
Dưới sự kiên trì của mẹ Dung, Dung Ân làm thủ tục xuất viện cho bà, lúc trở về tiểu khu, trên đường gặp gỡ vài bác gái hàng xóm, mọi người đều dặn dò Dung Ân chăm sóc tốt cho mẹ , đối với sự kiện ngày hôm đó không ai hỏi nhiều.
Bởi vì chuyện này ầm ĩ quá lớn, những ngày tiếp theo, Lâm Thanh Nguyệt không mò tới cửa, trong nhà cũng tạm thời khôi phục lại bình yên.
Dung Ân ở nhà vài ngày, ngẫu nhiên mẹ sẽ nói chuyện về Dung Tử Nham, bà lờ mờ cũng có thể biết được, lúc trước, Dung Tử Nham tuổi trẻ ngạo mạn, bất mãn gia đình trải đường cho ông nên một thân một mình đi tới thành phố Bạch Sa, trong quá trình đó thì đem lòng yêu mẹ Dung, sau đó, chung sống trong căn hộ chung cư nhỏ bé, cuộc sống trôi qua thoải mái. Cho đến có một ngày, người đàn ông phải rời khỏi, cũng hứa hẹn với bà đợi sau khi ổn định sẽ trở lại đón hai mẹ con họ, kết quả, đã đợi là phải đợi hai mươi mấy năm.
Sau khi gặp nhau,cũng đã dự đoán là phải xa nhau. Giờ đây Dung Tử Nham thích an nhàn, những ngày tháng phong hoa tuyết nguyệt, cũng để lại trong ký ức sâu thẳm.
"Mẹ, về sau mẹ con chúng ta phải sống thật tốt."
Mẹ Dung nằm ở trên giường, sắc mặt nhợt nhạt, cũng không thê oán như lần gặp trước, "Mẹ nghĩ kỹ rồi, chỉ cần có Ân Ân như vậy là đủ rồi, có thể an nhàn qua hết nửa đời sau, mẹ thấy thoả mãn rồi."
Cô thấy rất may mắn, mẹ cũng không mù quáng mà sống trong quá khứ, có nhiều thứ đã giữ không được, thì nên vứt bỏ thôi.
Trên đường cái, không khí năm mới vẫn còn ở đây, trong trung tâm treo lồng đèn thành một con rồng dài, có một số cửa tiệm còn đốt pháo, giẫmchân lên, đế giày đều dính đầy giấy đóng gói màu đỏ.
Dung Ân đi vào tiệm trang sức mà lần trước Nam Dạ Tước dẫn cô vào, nhân viên phục vụ nhiệt tình chào đón, cô cúi người, ở trong tủ quầy phát hiện chiếc nhẫn ngón út lần trước nhìn trúng, "Chào cô, tôi muốn xem chiếc này."
Nhân viên phục vụ lấy nhẫn ra, "Tiểu thư, tôi nhớ cô, lần trước đi cùng với Tước thiếu, lúc ấy tôi đã thấy được, cô thích chiếc nhẫn này ạ."
Dung Ân đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út của mình, "Đẹp không?"
Chất liệu bạch kim lạnh cứng, dưới ánh đèn ánh ra sắc nét, nhân viên kia vội vàng phụ họa, "Đẹp lắm, ngón tay cô mảnh mai, đeo rất đẹp."
"Vậy, đeo trên tay anh ấy đẹp không?" Dung Ân không ngẩng đầu, mà chỉ lo nhìn ngón áp út của mình, nhân viên kia nghe vậy, ngẩn ngơ một chút, chỉ thấy khóe miệng cô câu lên, ánh mắt nhu hòa, ánh sáng bạch kim không che lấp vẻ kiều mị dưới đáy mắt cô, "Đẹp, chiếc nhẫn ngón út này như vì Tước thiếu mà thiết kế, thiết kế này đơn giản, lại cũng chỉ có anh ấy mới hợp với vẻ huyền diệu trong đó, tiểu thư, mắt nhìn của cô thật tốt."
Mặc dù Dung Ân biết đây chỉ là những câu chào hàng của cô ấy, nhưng cũng cảm thấy hưởng thụ, thực ra, thứ cô nhìn trúng, chỉ có người đàn ông mới hợp.
"Được rồi, tôi lấy cái này, gói lại đi."
Dung Ân từ trong bóp da móc ra thẻ lương của bản thân, sau khi thanh toán, nhân viên đem đồ trang sức bỏ vào trong hộp, đưa tới tay Dung Ân.Lúc đi ra, phía ngoài ánh mặt trời rất chói mắt, bình thường buổi trưa Nam Dạ Tước không trở về ăn cơm, lúc này trở về cũng đã trễ rồi, Dung Ân vào nhà hàng gần đấy ngồi xuống, chuẩn bị tùy tiện gọi vài món ăn lót bụng.
Khi đĩa mỳ ý màu sắc tươi ngon được bưng lên bàn, bụng Dung Ân vốn làđang đói cồn cào, lại không có khẩu vị, cô cầm lấy chiếc đũa đẩy vài cái, trong cổ họng xông lên một trận nôn khan, cô vội vàng bưng lynước lên uống vài ngụm nước ấm, lúc này mới cảm thấy khá hơn một chút.
Qua vài ngày rồi mà cái đó vẫn chưa tới, Dung Ân vốn là không để trong lòng, nhưng bởi vì có kinh nghiệm lần trước, lúc trở về côvẫn ghé vào tiệm thuốc mua que thử thai, trở lại Ngự Cảnh uyển, Vương Linh đang muốn đi ra ngoài mua thức ăn, Dung Ân dặn dò cô mua thêm nhiều trái cây, liền lên lầu.
Trên lầu và dưới lầu đều có người của Nam Dạ Tước, bình thường chỉ khi anh trở về, những người này mới rời khỏi. Sau khi Dung Ân để đồ xuống rồi đi vào phòng tắm, lúc đi ra, nắm trong tay que thử thai, hai vạch đỏ hiện lên rõ ràng trên đó, cô ngơ ngác đi đến bên giường, bởi vì xuất thần quá mức, ngay cả đầu gối đụng vào góc giường cũng không biết.
Cô nói không nên lời cảm giác trong lòng của mình là như thế nào, Dung Ân ngồi ở đầu giường, con mắt nhìn chằm chằm một hướng, cho đến khi cầm lấy điện thoại di động, bấm số điện thoại Nam Dạ Tước xong, cô mới dám xác định, bản thân vui mừng vô cùng.
Tiếng chuông quen thuộc, truyền đến từng tiếng, truyền đến mỗi góc rải đầy ánh mặt trời, mỗi âm điệu đều như đang nhảy múa, tóc bên khóe miệng Dung Ân cũng nghịch ngợm bay nhẹ, ngón tay cô không nhịn được nắm lấy, trong lòng vừa hồi hộp, lại vừa mong đợi, thậm chí đang thử nghĩ tới mở miệng nói như thế nào với Nam Dạ Tước.
Anh, chắc là sẽ vui mừng lắm đây.
Chân mày Dung Ân nhẹ nhàng câu lên, còn phải nói sao? Tất nhiên là vậy.
Điện thoại được nối máy, giọng nói người đàn ông thâm trầm, gợi cảm không ai bằng, "Alo? Ân Ân."
Tầm mắt Dung Ân rơi xuống que thử thai trên tay, hai vạch đỏ kia, càng nổi đậm hơn. Muốn mở miệng, chỉ là niềm vui sướng vừa rồi đã chặn ngay cổ họng, Nam Dạ Tước thấy đối phương không nói lời nào, liền lập lại, "Ân Ân..."
"Dạ, " tay cô nắm lại, chuyện này, cần phải trức tiếp nói trước mặt anh, Dung Ân rất muốn nhìn thấy khi đó Nam Dạ Tước sẽ có phản ứng như thế nào, "Oh, không có gì, muốn hôm nay anh về sớm hơn, được không?"
"Có chuyện gì không?"
Dung Ân thuận thế nằm trên giường lớn, bàn tay tự nhiên rơi trên bụng, "Ừ,em có chuyện muốn nói với anh."
"Đừng nhử mồi anh, nói đi..." tính người đàn ông nôn nóng, không chịu nổi.
"Không được, " Dung Ân càng kiên trì, "Anh trở về sẽ biết, em kêu Vương Linh làm nhiều món ăn, đợi anh."
Nam Dạ Tước không kiên trì nữa, thân thể to lớn nằm trên ghế da, ít nhất anh có thể xác định, Dung Ân muốn nói cho anh biết, là chuyện tốt. Tay anh thành thạo vuốt vuốt bút ngòi vàng, "Được, một lát anh sẽ trở về, đợi anh."
"Ừ." Dung Ân nói xong, muốn dập máy.
"Khoan đã."
"Sao vậy?"
"Ân Ân, hôn cái..."
Khóe mắt Dung Ân lại lần nữa kéo ra, "Anh thật buồn nôn đó..."
"Buồn nôn cũng là cho em xem, nhanh lên..."
"Nam Dạ Tước, da mặt anh thật dày..."
"Trời sinh anh là như vậy, em cũng không phải mới biết..."
"Được rồi, " Dung Ân cả người nằm lỳ ở trên giường, "Trở về rồi hôn." Nói xong, liền cúp điện thoại.
Nam Dạ Tước nghe bên tai truyền đến tiếng tút tút, khóe miệng tùy ý giương cao, trên mặt bàn làm việc rộng rãi, có một tấm hình của Dung Ân , vẫn là anh cầm lấy tấm hình trong bóp da phóng to ra. Nam Dạ Tước để điện thoại xuống, chân dài gác trên một chân khác, đôi mắt hẹp dài sáng lên, sự thân mật như vậy, là anh đã ao ước bấy lâu nay mới được?
Nụ cười bên miệng Dung Ân còn chưa kịp thu hồi, liền nghe dưới lầu truyền đến tiếng xe hơi tắt máy, cô cho là người đàn ông đã trở về, hèn chi nói một lát là về đến nhà, thì ra là đang trên đường.
Cô nắm lấy vật trong tay, mang dép một mạch chạy xuống lầu, vừa đi vào phòng khách, đã nhìn thấy một nhóm người tiến vào, dẫn đầu, là Sở Mộ.
"Bác gái?" Dung Ân nhịn không được nâng lông mày.
Tầm mắt Sở Mộ quét qua một vòng, tin tức quả nhiên chính xác, Nam Dạ Tước không ở nhà, bà cũng không thèm nhìn lấy Dung Ân một lần, "Dẫn tất cả đi."
Người sau lưng Sở Mộ tiến thẳng lên lầu, chỉ chốc lát liền đem tất cả mọi người ở trên dưới lầu tập trung trong phòng khách, Dung Ân trố mắt, "Các người muốn làm gì?"
Bà mang đôi giày thon nhọn đi lên trước, ánh mắt rốt cục cũng rơi xuống người Dung Ân, tầm mắt Sở Mộ nhạy bén nhìn hướng bàn tay đang đặt ra sau lưng của Dung Ân, bà khống chế cổ tay Dung Ân kéo qua, liền nhìn thấy que thử thai.
"Cô mang thai?"
Tấm mắt Dung Ân quét qua bốn phía, "Đúng, là con của anh ấy."
Sở Mộ ngưng mắt, đột nhiên cười lạnh, "Có phải hay không, cũng không phải là cô định đoạt, dẫn đi."
"Các người muốn mang tôi đi đâu?"
Những người Nam Dạ Tước để lại đã bị bao vây lại, Sở Mộ đi một vòng quanh Dung Ân, "Dẫn cô đi một chỗ, là nơi mà nó vĩnh viễn cũng không tìm thấy cô, tôi nói rồi, hai đứa không xứng, tôi tự nhiên sẽ nghĩ mọi cách chia rẽ hai người..."
Dung Ân xoay người, cùng Sở Mộ bốn mắt giao nhau, cô khó có thể tin mà lắc đầu, "Đây là chuyện giữa chúng con, hơn nữa, chúng con có con rồi..."
"Tôi lại muốn nhìn xem, tình yêu của hai người duy trì được bao lâu, nó một ngày không quên được cô, tôi nhốt cô một ngày, một năm không quên được, thì nhốt cô một năm..." Sở Mộ vung tay, hai người đàn ông lập tức tiến lên nắm lấy vai Dung Ân. Cô quá sợ hãi, không nghĩ tới Sở Mộ thực sự sẽ ra tay, "Buông tôi ra, buông ra..."
Sở Mộ đoạt lấy que thử thai trong tay Dung Ân, ra hiệu hai người dẫn cô đi ra ngoài, "Mấy người các cậu, đem dấu vết dọn dẹp sạch sẽ, nói không chừng ở đâu có camera, mau giải quyết đi."
Dung Ân bị đẩy đi về hướng cửa, cô biết rõ lần này thật sự là lành ít dữ nhiều, lúc đi ngang qua ghế sô pha, cô tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út xuống không để lại dấu vết, thừa dịp mấy người đó chưa chuẩn bị, vứt xuống trên tấm thảm lông dài.
- Chương 1 - Cám Dỗ
- Chương 2 - Ông chủ của Cám Dỗ
- Chương 3 - Cự tuyệt
- Chương 4 - Ra giá
- Chương 5 - Nhục nhã
- Chương 6 - Đau lòng
- Chương 7 - Sóng gió
- Chương 8 - Khó xử
- Chương 9 - Thời hạn cuối cùng
- Chương 10 - Cái tát
- Chương 11 - Trừng phạt
- Chương 12 - Đường cùng
- Chương 13 - Giao dịch
- Chương 14 - Đêm mê hoặc
- Chương 15 - Chiếm được
- Chương 16 - Mấy lần đầu tiên
- Chương 17 - Lướt qua
- Chương 18 - Ảnh chụp
- Chương 19
- Chương 20 - Quá khứ đẹp nhất
- Chương 21 - Em là của tôi
- Chương 22 - Coi như không thấy
- Chương 23 - Chọc giận Tước thiếu
- Chương 24 - Tình hình của cô
- Chương 25 - Thân thế của Diêm Việt
- Chương 26 - Lạnh lùng gặp lại
- Chương 27 - Tàn nhẫn mà xoay lưng đi
- Chương 28 - Anh vẫn là anh
- Chương 29 - Quá ngây thơ
- Chương 30 - Cho cô một bài học
- Chương 31 - Em sẽ phải quay lại cầu xin tôi
- Chương 32 - Đêm nay hãy ở lại
- Chương 33 - Anh một tay che trời
- Chương 34 - Muốn nói thật với anh
- Chương 35 - Một màn đẫm máu
- Chương 36 - Tuyệt vọng muốn khóc
- Chương 37 - Điều kiện trao đổi là gì?
- Chương 38 - Anh ấy còn sống, tôi là của anh ấy
- Chương 39 - Cuối cùng cũng nói thật với anh
- Chương 40 - Sự nghi ngờ của anh, quá tổn thương cô
- Chương 41 - Sự khiêu khích của Tư Mạn
- Chương 42 - Muốn tắm chung không?
- Chương 43 - Ngủ một mình không được
- Chương 44 - Hận ý
- Chương 45 - Hạnh phúc gần trong gang tấc
- Chương 46 - Tiệc đính hôn đổ vỡ
- Chương 47 - Đường cùng
- Chương 48 - Điềm xấu
- Chương 49 - Một đêm không đáng giá
- Chương 50 - Người thứ ba
- Chương 51 - Món hàng
- Chương 52 - Phẫn nộ
- Chương 53
- Chương 54 - Chán ghét sẽ buông tay
- Chương 55 - Tự chuốc phiền phức
- Chương 56 - Cưỡng ép
- Chương 57 - Muộn màng
- Chương 58
- Chương 59 - Tước thiếu gia gặp nạn
- Chương 60 - Sưởi ấm lẫn nhau
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67 - Nam nhân này điều khiển mọi thứ
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133 - Biết cái gì là duy nhất không ?
- Chương 134 - Hãy đợi em, yêu sâu đậm
- Chương 135 - Thân tâm hợp nhất
- Chương 136 - Thì ra, là con gái riêng
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139 - Tai nạn ngập đầu
- Chương 140 - Vĩnh viễn không thể rời xa
- Chương 141 - Đứa con thứ hai
- Chương 142 - Không tìm được em
- Chương 143 - Ý nghĩa sâu sắc của tình yêu
- Chương 144 - Chúng ta kết hôn đi
- Ngoại truyện 1 - Lễ thành hôn đại biến
- Ngoại truyện 2 - Cáo biệt sự tiết chế của dục vọng
- Ngoại truyện 3 - Ba, nòng nọc nhỏ của ba ở đâu? (Hết)