Chương 30 - Đơn độc chiến đấu
Ngày đó, giữa trưa tại Lâm gia, Thẩm Cẩm Xương nói chuẩn bị đưa Thẩm Doanh Doanh đến Phi Ưng đoàn, không ngờ trong vài ngày ngắn ngủn, người thực sự tới, còn thay thế vị trí của Đỗ Hâm Lôi,đảm nhận chức vụ lớn ở nữ binh.
Xem ra đã sớm có kế hoạch đến Phi Ưng đoàn, ngày đó tại Lương gia chỉ là đánh tiếng trước thôi, kì thật khi Thẩm Cẩm Xương nói chuyện, lệnh điều động Thẩm Doanh Doanh đã phê xuống dưới.
Lâm Tuyết lạnh lùng cười, thủ đoạn của quân môn quyền quý quả là không giống nhau.
"Lâm Tuyết!" Thẩm Doanh Doanh càng không tưởng tượng được mình vừa tới đã gặp Lâm Tuyết, lập tức thập phần ra oai, quát lên: "Bước ra khỏi hàng!"
Quân lệnh như sơn, cấp bậc quân hàm trong quân đội rất nghiêm khắc, quan lớn hơn một cấp đè chết người, huống chi Lâm Tuyết mới nhập ngũ, quân hàm binh nhì. Cô chỉ có thể nghe lệnh Thẩm Doanh Doanh, bước lên một bước, rời khỏi hàng.
"Không ngờ lại gặp người quen ở đây." Thẩm Doanh Doanh thừa dịp cười cười, sau đó nói với mọi người và phó đội trưởng Triệu Huyên Kì mới đến cùng mình: "Các cô biết không? Cô ta chính là Lâm Tuyết, người vừa cùng Lương Đoàn trưởng lĩnh giấy hôn thú."
Những lời này đã thành công biến Lâm Tuyết thành địch nhân chung của tất cả nhóm nữ binh có trái tim hướng về Lương Tuấn Đào được điều đến Phi Ưng đoàn. Nhất là vị phó đội trưởng và hai vị trung đội trưởng đi theo Thẩm Doanh Doanh, tất cả đều dùng ánh mắt của địch nhân nhìn Lâm Tuyết.
"Ha, tôi còn tưởng là nữ nhân sắc nước hương trời gì mê hoặc khiến Lương Đoàn trưởng thần hồn điên đảo, hóa ra cũng chỉ thế thôi!" Triệu Huyên Kì dẫn đầu gây khó dễ.
Hai Trung đội trưởng khác là Trác Liên Đình và Hạng Dung vội phụ hợp: "Đúng vậy, so với chúng ta mạnh hơn bao nhiêu chứ? Có chỗ nào xứng đôi với nam tử hiếm có như Lương Đoàn trưởng? Cô ta còn dở thủ đoạn hạ lưu đáng xấu hổ, lên xe trước mua phiếu sau!"
Khuôn mặt thanh tú của Lâm Tuyết trầm xuống, mắt lạnh nhìn sắc mặt kiêu ngạo cay nghiệt của bọn họ, cô biết sẽ không có ai đứng ra vì mình nói chuyện.
Đỗ Hâm Lôi bị điều đi rồi, phó đội trưởng và hai vị trung đội trưởng cũ cũng đều đi, đại đội nữ binh đã hoàn toàn bị Thẩm Doanh Doanh khống chế. Chỉ có thể oán cô xúi quẩy, vừa tới "đào tại lại" đã gặp phải nhóm học sinh quân đội mới ra trường này.
Những nữ binh trong đại đội tuy rằng đều biết Lâm Tuyết cũng nhận ra đám sinh viên mới tới này và cô bất hòa nhưng tính ghen tị bẩm sinh của nữ nhân khiến bọn họ duy trì trầm mặc. Lâm Tuyết chẳng những chiếm được sự yêu thương của Lương Đoàn trưởng mà bọn họ sùnng bái còn có được danh phận đỏ mắt trông mong, trong lòng các nàng đều nghẹn một hơi, bây giờ là lúc để Lâm Tuyết trả giá chút ít.
"Các cô chính là những anh tài tốt nghiệp học viện quân sự phải không?" Lâm Tuyết không có một chút e ngại bối rối, trái lại khóe miệng hiện lên tia khinh miệt, giọng nói phản bác sắc bén mỉa mai: "Hóa ra là một đám phế vật vô dụng chỉ biết ghen tuông."
"Hả? Cô dám mắng chúng tôi!" Triệu Huyên Kì khoa trương hét rầm lên đồng thời kích động đám bạn: "Này, các cô nghe thấy không? Nữ nhân không biết xấu hổ này dám chửi chúng ta là đám phế vật, cô ta bừa bãi như vậy, phải dạy dỗ cô ta thật tốt thôi!"
**
Lương Tuấn Đào đang ở trong phòng nghỉ quân dụng của mình thay đổi quân trang, Lưu Bắc Thành vội tới, nói nhỏ bên tai hắn vài câu.
Hắn tựa hồ cũng không kinh ngạc, môi hơi nhếch lên, thản nhiên nói: "Tôi biết rồi."
**
Thẩm Doanh Doanh cố ý không nói lời nào, nhìn Triệu Huyên Kì giật dây nhóm bạn muốn cho Lâm Tuyết một chút giáo huấn, cứ như vậy, vài vị học sinh quan đều lớn tiếng đứng lên, xắn tay áo giống như chuẩn bị quần ẩu (đánh hội đồng) Lâm Tuyết.
Vào thời khắc mấu chốt, một nữ binh đứng ra che chở trước mặt Lâm Tuyết, lăng nhiên nói: "Không được lấy đông hiếp ít!"
Nữ binh vừa hô tên Nhâm Thiến, cùng với Lâm Tuyết rất hợp ý. Khi Lâm Tuyết vừa mới vào đại đội nữ binh bị tụt huyết áp, chính Nhâm Thiến đã giúp cô lấy một bao đường trắng.
"Ha, sau khi Lâm Tuyết tới không lâu đã nuôi chó săn! Cô là cái gì mà muốn nhảy ra vì cô ta xuất đầu?" Trác Liên Đình điêu ngoa công kích, ra sức thể hiện khả năng chửi bới Nhâm Thiến dám bênh vực lẽ phải.
"Bản chất của cô mới thích hợp làm chó săn! Cái gì mà sinh viên tài cao tốt nghiệp học viện quân sự, đều là những thứ gì không biết!" Nhâm Thiến không quen thấy sự bừa bãi và bỉ ổi của bọn họ, tỏ ra bất bình thay cho Lâm Tuyết: "Vừa mới tới đã khi dễ người khác, các người cho rằng nhóm nữ binh chúng tôi là người chết hay sao?"
Nhâm Thiến là lão binh rất có uy tín ở đại đội. Hơn nữa nữ binh thấy đám học sinh quan mới đến kiêu ngạo như vậy đều không nhìn quen, không ngờ các nàng lại tán thành hành động của Nhâm Thiến, đứng lên quát: "Không được ỷ thế hiếp người, đơn độc đấu đi!"
Lâm Tuyết cảm kích Nhâm Thiến đã rút dao tương trợ, cũng vui mừng vì các nữ binh không còn im lặng để mặc đám người Thẩm Doanh Doanh khi dễ cô, trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp. Hóa ra trong lúc nguy nan, sự trợ giúp từ bất cứ nơi nào cũng khiến người ta khắc ghi trong lòng.
Lâm Tuyết giơ giơ tay với nhóm chiến hữu, ý bảo các nàng yên lặng, sau đó chuyển ánh mắt nhìn Thẩm Doanh Doanh cầm đầu mấy nữ nhân đang ngang ngược như ... chim sẻ vỡ tổ kia. Cô nói châm biếm: "Các cô tính đánh theo bầy hay một mình đấu đây?"
"Đánh theo bầy? Cô ta dám mắng chúng ta là ..." Trác Liên Đình lắc lắc cánh tay của Thẩm Doanh Doanh xúi giục: " Ở đại đội không giáo huấn cô ta thật đúng là khiến cho học sinh quan chúng ta dễ bị coi thường."
Hiện giờ, mấy nữ binh vừa tới đại đội lấy Lâm Tuyết khai đao, vừa báo thù riêng vừa ở trước mặt mọi người tạo uy tín, Thẩm Doanh Doanh đương nhiên không bỏ qua việc thuận lợi thế này. Nhưng cô ta cũng không thể cho người vây đánh Lâm Tuyết, thứ nhất sợ Lâm Tuyết thất bại mượn cớ, thứ hai sợ bị nhóm nữ binh ở đây khinh thường, thứ ba lọt vào tai Lương Tuấn Đào cũng không hay.
Thẩm Doanh Doanh lập tức xuất ra quan uy, vênh váo tự đắc hạ lệnh: "Tránh để sau này cô ta nói chúng ta lấy đông hiếp ít, cùng cô ta một chọi một đi."
Triệu Huyên Kì kiêu ngạo hỏi Lâm Tuyết: "Đại đội trưởng nói một mình đấu với cô, cô dám nhận lời khiêu chiến không?"
Lâm Tuyết biết những nữ nhân này rất khó ứng phó, nói là đấu một chọi một, không chừng lại giở ra mánh khóe quỷ quái , cô liền nói: "Tất cả mọi người ở đây đều muốn được chứng kiến bản lĩnh cao siêu của sinh viên tốt nghiệp trường quân sự. Thẩm Đội trưởng vừa bắt đầu liền thắng, cũng sẽ không ai ý kiến cô chiếm được tiện nghi, mọi người đều tâm phục khẩu phục."
Cô biết rõ thể chất và đánh nhau kịch liệt không phải điểm mạnh của mình, nếu những nữ nhân nay "đơn độc" thay phiên nhau ứng chiến với cô, khẳng định cô sẽ không chiếm được gì tốt, trước hết cứ dùng lời nói phủ đầu để Thẩm Doanh Doanh không được hời cái đã.
- Quyển 1 - Chương 1 - Lần đầu gặp mặt
- Chương 2 - Cho tôi một khẩu súng
- Chương 3 - Manh sát
- Chương 4 - Nhập ngũ
- Chương 5 - Huấn luyện
- Chương 6 - Cô ta không xứng
- Chương 7 - Không từ thủ đoạn
- Chương 8 - Tôi sẽ thay cậu cầu tình
- Chương 9 - Cô ta đáng bị đánh
- Chương 10 - Hỗn chiến
- Chương 11 - Đánh hắn
- Chương 12 - Nghịch lân (Trái ý)
- Chương 13 - Hăng hái làm việc nghĩa
- Chương 14 - Vị hôn phu tiền tiền nhiệm
- Chương 15 - Sao không để ý đến tôi?
- Chương 16 - Tử lộ
- Chương 17 - Nổ súng
- Chương 18 - Kẻ bại hoại này
- Chương 19 - Từ chối
- Chương 20 - Diễn kịch
- Chương 21 - Khách quý
- Chương 22 - Buông cô ấy ra
- Chương 23 - Đa tạ
- Chương 24 - Nói lời phải giữ chữ tín
- Chương 25 - Đau lại càng đau
- Chương 26 - Tin tốt lành
- Chương 27 - Khế ước vợ chồng
- Chương 28 - Còn thích cô ta không?
- Chương 29 - Đào tạo lại
- Chương 30 - Đơn độc chiến đấu
- Chương 31 - Nếu thua
- Chương 32 - Bị cắn ngược lại một miếng
- Chương 33 - Thuyên chuyển công tác
- Chương 34 - Lập mưu từ lâu
- Chương 35 - Sổ đen
- Chương 36 - Đột biến
- Chương 37 - Anh cũng có thể
- Chương 38 - Sao lại giày vò thành thế này
- Chương 39 - Người đàn ông xui xẻo
- Chương 40 - Trở về nhà
- Chương 41 - Thối đến mức không ai muốn
- Chương 42 - Theo yêu cầu
- Chương 43 - Giải thích
- Chương 44 - Làm sao để tha thứ cho cô
- Chương 45 - Anh giúp em
- Chương 46 - Chúng ta còn chưa động phòng đâu
- Chương 47 - Mâu thuẫn
- Chương 48 - Danh phận
- Chương 49 - Ngoài ý muốn
- Chương 50 - Vợ anh đang nhìn chúng ta đấy
- Chương 51 - Tình yêu khuynh thành
- Chương 52 - Không hợp lẽ thường
- Chương 53 - Cách thế ôn tồn
- Quyển 2 - Chương 1 - Nước đổ khó hốt lại
- Chương 2 - Bà xã à, hiện tại anh chỉ yêu em
- Chương 3 - Lưu lại cho em chút kỷ niệm
- Chương 4 - Đêm nay phải dỗ dành cô ấy
- Chương 5 - Điên cuồng xâm chiếm
- Chương 6 - Loại nguy hiểm
- Chương 7 - Tôi muốn cho cô xuống địa ngục
- Chương 8 - Trở về sẽ xử lý cô
- Chương 9 - Thủ trưởng gái lâm
- Chương 10 - Lại căn tôi (ấm áp)
- Chương 11 - Bà xã định đoạt
- Chương 12 - Bà xã anh chạy kìa
- Chương 13 - Nổi giận
- Chương 14 - Nhớ cho kỹ ai mới là người đàn ông của em
- Chương 15 - Khi thân mật với bà xã, đừng ai đến làm tôi mất hứng
- Chương 16 - Ông chủ sau hậu trường
- Chương 17 - Lén lút
- Chương 18 - Sự thật
- Chương 19 - Phí tổn thanh xuân của hai chị em cô là bao nhiêu
- Chương 20 - Cho nổ chuồng chố của hắn
- Chương 21
- Chương 22 - Bà xã à, anh đói
- Chương 23 - Người đàn bà này quá điên cuồng
- Chương 24 - Bà xã tôi tặng cho tôi
- Chương 25 - Hóa ra chỉ là một vở kịch
- Chương 26 - Trước hôn lễ
- Chương 27 - Quân hôn khinh thành (4)
- Chương 28 - Ăn vận đẹp nhất
- Chương 29 - Tôi sẽ ghen tỵ, sẽ ăn giấm chua
- Chương 30
- Chương 31 - Hết