Chương 76: Kết cuộc của hạnh phúc
Đáy mắt Lệ Minh Vũ càng tăm tối, lạnh lùng buông lời, "Nếu như có thể, tôi tuyệt đối sẽ phong anh ta làm đạo diễn." Không phủ định lời cô nói, nhưng câu trả lời của anh lại khiến lòng cô nguội lạnh.
"Vì sao? Vì sao anh phải làm vậy?"
"Đau lòng, hở?" Lệ Minh Vũ nắm chặt tay lái, thần sắc và giọng điệu anh sa sầm hơn.
Tô Nhiễm không để ý tới thần sắc và giọng điệu bất thường của anh, bình tĩnh nhìn anh, gằn từng chữ: "Nếu Mộ Thừa là cậu anh, anh chắc chắn nắm rõ sự việc đã từng xảy ra với anh ấy. Dù sum họp gia đình, ít ra anh cũng phải để Mộ Thừa chuẩn bị tâm lý. Anh ấy là cậu anh, anh cần tôn trọng chọn lựa của anh ấy mới đúng."
"Tôn trọng chọn lựa của anh ta? Để em gả cho anh ta?" Ánh mắt Lệ Minh Vũ bạo ngược, giẫm mạnh phanh xe, xoay người nhìn cô chằm chằm.
Suýt nữa Tô Nhiễm đã bay ra ngoài. May mắn cô có đeo đai an toàn, nếu không chắc chắn cô cũng sẽ nhào về cửa kính, tức giận nhìn anh, "Lệ Minh Vũ, anh đừng chuyện gì cũng trút xuống tôi được không? Tôi trêu chọc anh?"
Lệ Minh Vũ dán mắt vào cô, rất lâu vẫn không trả lời. Rõ ràng anh không ngờ Tô Nhiễm sẽ cãi nhau ầm ĩ.
Thấy anh không tiếp tục châm chọc, giong điệu của Tô Nhiễm cũng thoáng dịu lại, thản nhiên lên tiếng: "Hơn nữa, chuyện tôi và Mộ Thừa trước sau cũng chỉ là chuyện riêng của chúng tôi. Dù anh muốn vì mợ mình mà đòi lại công bằng, vậy nhờ anh hãy làm rõ sự thật. Thực tế là mợ anh ruồng bỏ Mộ Thừa trước, bỏ chồng quên con. Anh muốn đòi công bằng, tôi yêu cầu anh dừng lại ngay bây giờ. Tôi không phải người thứ ba."
"Theo như lời em nói, con người một khi đã sai lầm thì không thể tha thứ? Sao em biết Quý Hâm Dao không hối hận?" Lệ Minh Vũ dựa người ra vào ghế, cười nhạt.
"Cô ta là Quý Hâm Dao? Tên nghe rất hay, chỉ tiếc người này không có mắt." Tô Nhiễm cố đè giọng nói mình nghe như bình thường, "Con người biết sai, đương nhiên có quyền sửa chữa sai lầm, nhưng không phải mỗi một tổn thương qua đi đều có thể trở lại như trước. Anh nghĩ rằng Quý Hâm Dao hối hận rồi ư? Nếu cô ta thật lòng hối hận, vì sao suốt bốn năm dài đằng đẵng, cô ta không tới tìm Mộ Thừa và con? Mộ Thừa vẫn luôn ở Paris, muốn tìm một người khó lắm ư? Tôi thì lại thấy, cô ta chẳng qua đã biết thân phận thật của Mộ Thừa thông qua anh. Cho nên mới biết mà nhớ đến họ."
Lệ Minh Vũ cong môi, ánh mắt lạnh như băng, "Mấy năm không gặp, tôi phát hiện tài ăn nói của em trở nên càng lúc càng tốt."
Hả...
Tô Nhiễm bần thần, người này đang bới móc hay đang khen cô?
"Xem ra việc Quý Hâm Dao về nước làm em chịu đả kích rất lớn." Lệ Minh Vũ phớt lờ đạo lý của cô, tỉnh bơ nhìn cô rồi lên tiếng: "Nhưng tôi cũng thông cảm với em. Anh ta dù sao cũng là tình nhân của em, vợ trước trở về, em muốn xếp ở vị trí nào? Rõ là đáng tiếc, tôi nghĩ đám cưới của em và Mộ Thừa chẳng còn kịch hay nữa rồi."
Giọng nói anh lộ rõ châm biếm, Tô Nhiễm nghe rất chói tai, nhưng gả cho Mộ Thừa cũng là do cô nói ra, nên cũng chỉ nhẫn nhịn, bình thản nói, "Mộ Thừa có chọn lựa riêng của anh ấy, anh quan tâm hơi nhiều rồi."
"Đến lúc này mà em vẫn bênh vực cho tình nhân của em?" Lệ Minh Vũ bỗng bóp cằm cô, sức lực vừa phải nhưng cô cảm giác rõ cơn giận của anh, "Muốn gả cho anh ta, kiếp sau cũng đừng nghĩ đến."
Anh hết sức tức giận quan sát cô từ trên xuống dưới.
Tô Nhiễm mặc kệ anh, đẩy tay anh, lạnh nhạt cất giọng: "Được. Cảnh cáo của anh tôi nghe rồi. Bây giờ thế nào, có thể để tôi xuống xe chưa?"
"Quá muộn rồi." Anh nhếch miệng, cúi người gần cô, vòng trọn cô lại lần nữa, giọng anh lạnh tanh hạ xuống bên tai cô, "Đã quên tôi nói gì sao? Khi ở Paris tôi đã nói với em, đừng để tôi lại gặp được em, đừng để tôi có dịp nhận ra em. Nếu không, tôi sẽ không buông tay."
Trái tim Tô Nhiễm đập mạnh một tiếng, muốn vùng ra lại bị tay anh nắm chặt lấy, đau đến cau mày, cô quay đầu nhìn ành, bờ môi cô run rẩy.
"Nghe nói em mới nhận vài bản thảo mới. Vậy đi, tôi tặng em một ít tư liệu sống được không?" Giọng điệu trầm thấp hơn, thân hình anh áp về cô, nhìn nhìn, ánh mắt anh biến hóa.
Tô Nhiễm chỉ cảm thấy nguy hiểm đang ào tới, còn chưa kịp né tránh, môi anh đã cúi sát xuống...
"Ưm..."
#màn che đậy#
Trước đây, không phải anh chưa từng đối xử với cô như vậy. Nhưng lần này, cô càng sợ anh hơn, dường như anh không chỉ đơn giản là cường hôn cô.
Nụ hôn của Lệ Minh Vũ dần triền miên, anh hôn nhẹ hơn, lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô như đang khiêu vũ. Hương hổ phách dìu dịu mau chóng lấp tràn hơi thở của cô, khiến cô vốn đang phản kháng cũng ngẩn ngơ.
Tô Nhiễm run rẩy lại khiến một góc nơi trái tim anh rung động. Mùi thơm thoang thoảng thuộc về cô như nguồn nước dịu dàng, rồi chuyển thành thác lũ không ngừng trào dâng, bất chợt vây trọn tim anh. Nếu bốn năm trước, anh phải kiềm chế, thì bốn năm sau đã không còn bất cứ kiêng dè gì từ lâu.
Bàn tay anh dùng sức dọa Tô Nhiễm kinh hãi, cúc áo sơmi của cô mở bung, rãnh ngực căng tròn dưới đèn xe mờ tối đầy quyến rũ, phập phồng theo từng hơi thở gấp gáp của cô, ánh mắt anh càng tối sầm. Bất thình lình, đầu anh cúi thẳng xuống, vùi vào ngực cô, hơi thở nóng ấm từ môi anh phả ra khiến cô không ngừng run rẩy giãy dụa.
"Lệ Minh Vũ, buông ra. Anh điên rồi ư?" Tô Nhiễm chỉ thấy đầu óc mình trống rỗng, mãi lâu sau một hình bóng mới hiện lên trong đầu cô, là Hòa Vy!
Lệ Minh Vũ ngẩng đầu, môi anh kề sát vào cánh môi run rẩy của cô, "Tôi điên, là do em bức tôi điên. Tô Nhiễm, em rất muốn sống hạnh phúc phải không? Vậy tôi cho em đến kết cuộc của hạnh phúc, từ nay về sau, cuộc sống của em đừng vọng tưởng yên ổn."
"Anh...a..." Tô Nhiễm vừa nói một chữ, liền la lên hoảng hốt. Anh vùi đầu vào ngực cô cắn mút, đầu lưỡi nóng hổi tà ác quẩn quanh mãi một nơi.
Cô vùng vẫy nhưng thân thể lại bất giác đưa về trước khiến anh càng thêm hưng phấn. Hơi thở anh phả ra càng lúc càng nóng bỏng, râu vừa mọc dưới cằm khẽ cọ xát làn da non mịn như trẻ con của cô, lưu lại những chấm nhỏ đỏ au nóng rát đầy đê mê.
"Suỵt..." Lệ Minh Vũ ngẩng đầu, ánh mắt bỡn cợt nhìn cô, "Hét to kích động như vậy là đòi tôi ở trên xe muốn em ư?"
Tô Nhiễm thẫn thờ, cô chưa từng nghe anh nói những lời như vậy. Loáng cái, mặt cô đỏ ngầu, cắn chặt môi, đôi mắt phẫn nộ trừng to nhìn anh. Nhưng vì nửa người trên hoàn toàn trần trụi ánh vào đáy mắt anh mà cô càng thấy nhục nhã.
Trông thấy dáng dấp của cô, mắt Lệ Minh Vũ đong đầy thương yêu. Anh cúi đầu, tay anh ôm trọn lấy một bên ngực cô, nâng lên, chầm chậm chơi đùa. Môi anh hạ xuống, không kiềm chế nổi tình cảm mà ra sức cắn mút, in hết dấu hôn nóng bỏng này đến dấu hôn khác lên làn da trắng nõn của cô, rồi tiếp tục đùa giỡn với một bên còn lại. Khuôn ngực trắng ngần của cô nhanh chóng lưu đầy dấu vết thuộc về anh, càng khiến anh điên cuồng hơn.
Ánh mắt Lệ Minh Vũ dịu dàng nhưng ngập tràn tham lam. Khi Tô Nhiễm run run, lộ ra nét mặt thỏa mãn, anh liền cúi đầu ngậm hơn phân nửa bầu ngực cô. Anh mút lấy, rồi chỉ chừa một nụ hoa trong miệng. Sau đó, anh lại cắn mút mạnh hơn nụ hoa đã sưng cứng từ lâu.
"Ưm..." Tô Nhiễm gắt gao cắn môi, không cho bản thân phát ra tiếng, cố gắng nén nước mắt đang chực trào. Cho dù nhục nhã như vậy, nhưng giữa nỗi đau, một dòng điện tê dại vẫn lan tỏa, lắp kín tới tận nơi sâu thẳm nhất, sưởi ấm toàn thân cô.
Đây là nổi đau của phụ nữ phải không?
"Lệ Minh Vũ, anh thật sự rất đáng thương. Hóa ra, cách anh cho tôi tới nơi tận cùng của hạnh phúc chính là như thế này?" Cô cười khẩy cá cược với vận may, cố ép bản thân mình phải đè nén rung động trong lòng, cô không biết những lời nay sau khi nói xong sẽ như thế nào, nhưng ít ra cô không muốn mình phát sinh bất cứ chuyện gì với anh thêm lần nào nữa. "Cũng đúng, anh làm sao có thể chấp nhận vợ trước của anh đột nhiên thành mợ anh nhỉ? Cho nên anh mới nghĩ ra phương thức buồn nôn thế này?"
Quả nhiên, những lời này dường như đang bắt đầu phát huy tác dụng. Lệ Minh Vũ buông bầu ngực của cô ra, ngẩng đầu, ánh mắt đen thẳm lạnh lùng, "Em thật lòng yêu anh ta. Ở trong lòng tôi, đầu em cũng chỉ nghĩ đến anh ta."
"Ít ra, Mộ Thừa dịu dàng, không biến thái như anh!" Tô Nhiễm lạnh lùng gằn từng chữ.
Anh chắc chắn sẽ buông cô ra, là đàn ông khi nghe đến những lời này chẳng ai lại rước lấy phiền phức vào mình.
Thế nhưng, cô đã quên. Dù là bốn năm trước hay bốn năm sau, cô chưa bao giờ hiểu anh.
"Haha, thật là tình nghĩa sâu nặng." Nghe vậy, anh chỉ cười, đôi mắt lạnh lùng chợt dịu dàng như nước, giọng nói trầm thấp tự nhiên tới gần cô, kề sát môi cô thì thầm, "Vậy tôi cũng nên học theo thế nào là dịu dàng, em thấy sao?"
Tô Nhiễm bần thần, còn chưa rõ lời nói của anh, đã thấy tay anh đột nhiên suồng sã thò vào trong đùi cô châm lửa. Cô hoảng sợ, cuống quýt né tránh nhưng càng khiến anh thừa cơ sấn tới.
"Bé cưng, em vẫn tươi mới như bốn năm trước." Anh cong môi, buông lời nhục nhã bên tai cô. Lời nói kiểu này rõ ràng rất bỉ ổi, nhưng từ giọng nói trầm thấp của anh vọng ra lại đầy mê hoặc. Thấy cô vẫn đang giãy dụa, đầu anh đè xuống thấp...
Cảm giác này suýt nữa đã đoạt lấy sinh mệnh của Tô Nhiễm.
Giống như không gãi đúng chỗ ngứa, khiến cô rất khó chịu. Cảm giác này so với chiếm hữu thật sự càng làm con người khó có thể chịu đựng. Cô vừa hít một hơi, liền bị anh giam chặt hai tay lên đỉnh đầu đến tê rần. Cô gắng sức tránh khỏi môi anh, hét to. "Đừng..."
"Suỵt, em sẽ thích." Lệ Minh Vũ thấy hai gò má cô ửng hồng, đôi mắt sâu thẳm cười quyến rũ, tay anh mặc sức chơi đùa ở nơi bí ẩn giữa hai chân cô, tựa như báo đêm đang giày vò thưởng thức con mồi trong tay.
Tô Nhiễm vốn ngây ngô trong chuyện nam nữ, sao có thể chống lại trò đùa như vậy của anh. Phút chốc, cô chỉ biết giãy dụa, còn ngón tay anh như đang phát huy phép thuật làm cô không cách nào kháng cự lại với loại vui sướng trí mạng này. Cô cắn mạnh môi, nhưng thần trí cô lại dần dần bay xa, cơ thể càng lúc càng nóng lên, hầu như muốn hòa hợp làm một với độ nóng của ngón tay anh.
"A..." Cô nức nở, cảm giác vui thích như sóng biển thủy triều bốc lên trong người cô, gần như nhấn chìm cô.
"Bốn năm trước, dáng dấp thở gấp rên rỉ đê tiện của em y chang như ngày hôm nay, đều khiến đàn ông hưng phấn..."
Tô Nhiễm mệt nhoài người để mặc anh ôm. Màn này đã rút đi hết mọi sức lực mà cô có. Khoảnh khắc anh cất giọng, nước mắt cô rốt cuộc cũng chảy xuống...
Tô Nhiễm chưa bao giờ căm giận như lúc này, cô căm giận người đàn ông trước mặt mình, vì sao bốn năm sau lại trở nên đáng hận như vậy? Cô càng căm giận bản thân, rõ ràng muốn trốn tránh nhưng khoảnh khắc vừa rồi cô vẫn chìm đắm vào hoan lạc. So với Lệ Minh Vũ, cô càng không có cách nào tha thứ cho bản thân.
Từng hạt mồ hôi li ti thoáng ướt sũng tóc cô. Lệ Minh Vũ im lặng nhìn cô, nhìn khuôn mặt cô vốn đang ửng hồng dần trở nên trắng bệch, nhìn nước mắt cô lăn dài. Đôi mắt anh đen thẳm lộ rõ yêu thương, khóe miệng khẽ nhếch nhưng rồi trĩu xuống, tay anh nâng cằm cô lên, trầm thấp cất giọng: "Em khóc là vì anh ta?"
Nước mắt thấm ướt hàng mi, tựa như cánh bướm dầm mưa. Tô Nhiễm không nhướn mắt nhìn anh, cũng chẳng quan tâm tới lời anh nói, cuối cùng cũng mở miệng, giọng cô nhẹ nhàng mà vô lực cất lên, "Bây giờ thả tôi đi được rồi."
Anh đã hoàn toàn làm cô nhục nhã, đã đủ chưa? Thỏa mãn rồi chứ?
"Thả em đi?" Lệ Minh Vũ nghe vậy, đáy mắt vừa trào dâng yêu thương đột nhiên biến mất, tàn bạo lặng lẽ nhiễm đầy thần sắc anh, anh nắm cằm cô mạnh hơn, "Sau đó, em lại yên dạ yên lòng sống cạnh anh ta? Mơ tưởng."
Tô Nhiễm bất giác giương mắt nhìn thẳng vào đôi đồng tử sâu thẳm như biển cả, môi cô run run, "Anh còn muốn như thế nào nữa?"
"Ở bên cạnh tôi, dù cho em nghìn vạn lần không muốn, tôi cũng không buông em ra thêm một lần nào nữa." Lệ Minh Vũ dứt khoát nói ra ý nghĩ trong lòng, quyết định kiên quyết dọa cô vừa nghe xong liền kinh hãi.
"Anh điên rồi có phải không? Hòa Vy thì sao? Anh có nghĩ tới cảm nhận của Hòa Vy hay không?" Tô Nhiễm buồn bực, căm phẫn nhìn anh chằm chằm. "Lệ Minh Vũ, nếu đã cưới Hòa Vy thì anh phải chịu trách nhiệm với chị ấy. Một người đàn ông ngay cả trách nhiệm đối với gia đình cũng không có, còn xứng để gọi là đàn ông ư?"
Lệ Minh Vũ vô thức cau mày, khóe miệng trầm tĩnh bỗng bất ngờ nhếch lên. Anh buông cằm cô ra, tay anh xoa nhẹ phía sau đầu cô như đang vuốt ve vật nuôi, "Em không nhắc, tôi cũng suýt quên quan hệ hiện tại của chúng ta." Anh cười tươi hơn, áp gần cô, giọng nói trầm khàn đầy hứng thú, "Tôi đột nhiên có cảm hứng cho sáng tác tiếp theo của em, em nghĩ ra chưa? Nếu chưa nghĩ ra cứ nói, tôi nghĩ giúp em đề tài thế nào?"
Tô Nhiễm không trả lời, dựa sát người vào ghế xe, ra sức né tránh hơi thở của anh. Nụ cười anh càng dịu dàng, cô càng biết không có chuyện tốt.
Môi anh hầu như muốn dán sát vào cô, trầm tĩnh nói: "Viết về quan hệ vụng trộm giữa em vợ và anh rể thì thế nào? Không kinh nghiệm, không linh cảm, không sao cả. Thời gian tới, tôi sẽ dốc sức tự mình dạy em viết làm sao."
Tô Nhiễm hít sâu, trợn to mắt nhìn anh, anh cười buông cô ra, rồi nổ máy xe.
"Lệ Minh Vũ, anh đừng quá đáng, tôi muốn xuống xe." Cô thật sự sợ, rõ ràng anh không định thả cô đi, còn cả lời nói của anh, cái gì gọi là "Thời gian tới"?
Lệ Minh Vũ chẳng màng phản ứng với cô, giẫm ga xe chạy đi.
"Lệ Minh Vũ, lẽ nào ba mẹ anh không dạy anh hai chữ 'tôn trọng' viết như thế nào ư? Anh làm sao có thể như vậy? Anh không thể làm vậy, anh không thể thương tổn tôi rồi lại thương tổn tiếp Hòa Vy. Anh..."
"Ba mẹ tôi quả thực không dạy tôi cái gì là tôn trọng. Họ chỉ dạy tôi, cái gì là báo ứng!"
Lệ Minh Vũ lạnh tanh chen ngang bực dọc của Tô Nhiễm, sắc mặt anh cũng trầm xuống.
Tô Nhiễm bỗng im miệng, ngây ngẩn nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, thù hận nơi mắt anh cháy bỏng như lửa khiến cô hoang mang, tại sao lại như vậy?
Xe phóng như bay về trước trong màn đêm, Lệ Minh Vũ mím môi không nói thêm lời nào. Đầu anh lại hiện lên hàng loạt hình ảnh vỡ vụn, tiếng thét chói tai, từng mảng máu lớn nhuộm đỏ mắt anh, còn có tay một người phụ nữ dính đầy máu chầm chậm lướt xuống trên gương mặt anh. Anh hít sâu một hơi, dường như không khí xung quanh đều là mùi máu tươi nồng đậm. Một cái ngoặt cua mãnh liệt, mắt anh càng trở nên lạnh lẽo...
————————————Hoa lệ phân cách tuyến————————————
Nhà họ Hòa vào đêm yên lặng đến khác thường, ngoài cửa sổ mưa lại bắt đầu rơi xuống.
Từ sau khi Hòa Tấn Bằng qua đời, Hòa Vy cũng không về nhà họ Hòa. Đêm nay, Hòa Quân Hạo lại tụ tập cùng bạn bè, cho nên trong biệt thự ngoại trừ người giúp việc thì chỉ còn hai người là Bạch Sơ Điệp và Bạch Lâm.
Bạch Sơ Điệp đang nghe nhạc trong phòng, Bạch Lâm bước vào, vặn nhạc nhỏ lại rồi ngồi lên sofa, "Chị, em cứ thấy chuyện lần này không thể không dính líu đến Lệ Minh Vũ và con nhỏ Hòa Vy ti tiện."
"Dính líu thì thế nào? Vấn đề của cậu đã giải quyết hết rồi, sau này đừng ăn ở không mà đi cờ bạc nữa. Nếu có lần sau, tôi sẽ không giúp cậu." Bạch Sơ Điệp rót hai tách trà, cũng ngồi xuống, rồi đưa một tách cho Bạch Lâm.
Bạch Lâm uống cạn một hơi, lau miệng, nói: "Chị là chị ruột của em, chị không giúp em thì ai giúp? Hơn nữa, chúng ta sống lâu năm ở nhà họ Hòa, không có công cũng có sức chứ? Dựa vào cái gì mà lão già Hòa Tấn Bằng vừa chết, nhà họ Hòa liền thành của Lệ Minh Vũ và Hòa Vy? Chỉ nghĩ tới thôi là đã thấy giận. May là lần này có Tô Nhiễm ra mặt, bằng không cổ phần công ty thuộc về chúng ta cũng không còn."
Bạch Sơ Điệp khẽ thở dài, "Thật ra, Hòa Vy rất dễ đối phó, khó đối phó mới là Lệ Minh Vũ. Bây giờ nghe nói ngay cả gốc gác của bộ trưởng Hạ, cậu ta cũng muốn điều tra. Người này không đơn giản là chỉ muốn Hòa Thị. Bạch Lâm, hiện nay ở công ty chị không có thực quyền, cậu nhất định phải lanh trí một chút, thu thập thêm nhiều tin tức có lợi. Như vậy, mới tốt cho chị và cậu. Thời gian này, chị sẽ cố chuyển hết tài sản của chị ra ngoài."
"Chị, chị yên tâm. Chúng ta đã chuẩn bị bao nhiêu năm qua ở nhà họ Hòa, Hòa Vy nếu muốn tuyệt tình, chúng ta cũng không cần khách khí với nó." Bạch Lâm nói.
Bạch Sơ Điệp gật đầu, dựa người vào sofa, "Dù không vì bản thân chị, thì cũng vì Quân Hạo. Con chị mới là trưởng nam của nhà họ Hòa, chị tuyệt đối không thể nhìn con trai mình chịu thiệt."
"Điều đó là đương nhiên. Chúng ta cần phải dọn sạch cản trở cho Quân Hạo. Hơn nữa, Lệ Minh Vũ hiện nay cũng đắc tội với không ít người, kẻ thù của cậu ta chính là bạn chúng ta, tự nhiên sẽ có người giúp chúng ta." Bạch Lâm cười nham hiểm.
Bạch Sơ Điệp nâng tách trà uống một hớp, thong dong lên tiếng: "Hiện nay, người có thể giúp chúng ta nhất không ngờ lại là Tô Nhiễm. Chị thấy con bé này mới là điểm yếu của Lệ Minh Vũ. Thời gian còn dài, chúng ta cứ chờ xem."
"Tô Nhiễm?" Bạch Lâm nhíu mày, "Nói thế nào nó cũng là chị em với Hòa Vy, chúng ta có thể dùng nó ư?"
"Vậy phải xem dùng như thế nào. Cậu đoán sai rồi, nếu Hòa Vy biết Tô Nhiễm đã về, lại còn mập mờ với Lệ Minh Vũ thì sẽ ra sao, hở?" Bà ta nhếch miệng.
Bạch Lâm bỗng hiểu ra.
Ngoài cửa sổ, sấm chớp lướt qua, đôi mắt Bạch Sơ Điệp lại khôi phục về vẻ dịu dàng của mọi ngày.
- Chương 228: Ngoại truyện 2: Bằng lòng với hạnh phúc của ai
- Chương 227: Ngoại truyện 1: Hạnh phúc thuộc về em
- Chương 226: Giáng sinh yêu thương
- Chương 225: là vui hay buồn
- Chương 224: Thất bại chồng chất
- Chương 223: Giết người diệt khẩu
- Chương 222: Sự quan tâm của Bạch Sơ Điệp
- Chương 221: Người tài giỏi
- Chương 220: Đào Túy
- Chương 219: Bình lặng
- Chương 218: Giám định
- Chương 217: Chúng ta kết hôn đi
- Chương 216: Xót xa
- Chương 215: Tin tốt
- Chương 214: Giao dịch
- Chương 213: Trù tính cho tình yêu
- Chương 212: Yêu
- Chương 211: Đại hội cổ đông
- Chương 210: Bị cầu hôn
- Chương 209: Lời thoại kinh điển
- Chương 208: Cầu hôn lần thứ hai
- Chương 207: Có yêu mới biết quý trọng
- Chương 206: Ông trời trêu cợt
- Chương 205: Từ hiểu lầm đến thù hận
- Chương 204: Công bằng
- Chương 203: Trước là tiểu nhân, sau là quân tử
- Chương 202: Xứng đôi vừa lứa
- Chương 201: Tung tích chiếc nhẫn
- Chương 200: Tả Giai Tuệ
- Chương 199: Ấm áp
- Chương 198: Hâm nóng tình yêu
- Chương 197: Lễ vật
- Chương 196: Cầu hôn (1 + 2)
- Chương 195: Tỉnh táo
- Chương 194: Bán đứng
- Chương 193: Hình Cũ
- Chương 192: Cố tình hãm hại
- Chương 191: Lừa cưới
- Chương 190: Tâm Linh Tương Thông
- Chương 189: Đổ máu
- Chương 188: A Miêu A Cẩu gặp nhau
- Chương 187: Dành những thứ tốt nhất cho cô ấy
- Chương 186: Anh có tình cảm với em
- Chương 185: Người đứng đằng sau
- Chương 184: Nổi giận
- Chương 183: Hy vọng
- Chương 182: Dịu dàng và nguy hiểm (18+)
- Chương 181: Bản lĩnh (18+)
- Chương 180: Phân tích của Mark
- Chương 179: Kẻ thù của đối thủ chính là bạn bè của mình
- Chương 178: Mâu thuẫn chị em
- Chương 177: Bày mưu tính kế
- Chương 176
- Chương 175: Người khách bất ngờ
- Chương 174: Email lạ
- Chương 173: Hù dọa
- Chương 172
- Chương 171: Ngây ngô
- Chương 170: Đau đớn tột cùng đổi lấy hạnh phúc vô tận
- Chương 169: Giày vò
- Chương 168: Biệt thự Bạch Lan
- Chương 167: Quyết định
- Chương 166: Còn có một từ gọi là "Thành toàn"
- Chương 165: Lựa chọn
- Chương 164: Bệnh án
- Chương 163: Điện thoại
- Chương 162: Sự thật
- Chương 161: Phẫn nộ
- Chương 160: Cấp cứu
- Chương 159: Nhìn thấy
- Chương 158: Rời khỏi
- Chương 157: Lo được lo mất
- Chương 156: Vụ việc ngoài ý muốn
- Chương 155: Anh là Nhạc Bất Quần
- Chương 154: Hành vi thái quá
- Chương 153: Muốn trốn? Bỏ ngay ý định đó đi!
- Chương 152: Tâm tư thay đổi
- Chương 151: Bị lừa
- Chương 150: Đánh rơi lọ thuốc
- Chương 149: Từ chối
- Chương 148: Cách duy nhất cứu nhà họ Hòa
- Chương 147: Suôn sẻ
- Chương 146: Người em yêu vĩnh viễn là anh ấy
- Chương 145: Tin nhắn thoại
- Chương 144: Bất đồng quan điểm
- Chương 143: Đòn chí mạng
- Chương 142: Mất khống chế
- Chương 141: Phân tích đáng sợ
- Chương 140: Hiện trường giết người
- Chương 139: Mình yêu nhưng không thể ở cạnh nhau
- Chương 138: Mang thai
- Chương 137: Tôi chỉ là con ngốc
- Chương 136: Bất trắc
- Chương 135: Anh đau đầu
- Chương 134: Anh muốn nhìn thấy em
- Chương 133: Người thật
- Chương 132: Lời mời
- Chương 131: Diệt trừ
- Chương 130: Bệnh nặng
- Chương 129: Nơi ánh đèn mờ nhạt lại là người ấy
- Chương 128: Phát hiện
- Chương 127: Bất ngờ
- Chương 126: Ảo ảnh đêm khuya
- Chương 125: Hành vi biến thái
- Chương 124: Manh mối ở nhà họ Hòa
- Chương 123: Sét đánh
- Chương 122: Đáp án cuối cùng
- Chương 121: Điện thoại
- Chương 120: Ngày thứ chín
- Chương 119: Đêm cuối
- Chương 118: Nghi hoặc
- Chương 117: Người lập bia
- Chương 116: Đau lòng
- Chương 115: Lặp lại chuyện xưa
- Chương 114: Không phải bà Lệ
- Chương 113: Như hình với bóng
- Chương 112: Em thuộc về anh
- Chương 111: Ấm áp
- Chương 110: Anh chờ em
- Chương 109: Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn
- Chương 108: Đại luật sư Lạc Tranh
- Chương 107: Người chồng tốt
- Chương 106: Một mặt xa lạ
- Chương 105: Về Bán Sơn
- Chương 104: Cũng nghĩ đến quà tặng
- Chương 103: Tính sổ
- Chương 102: Đâm thủng tờ giấy
- Chương 101: Cơn giận của đàn ông
- Chương 100: Toàn người xa lạ
- Chương 99: Chùn bước
- Chương 98: Say rượu
- Chương 97: Không ai hạnh phúc
- Chương 96: Món nợ mười năm
- Chương 95: Thuận theo yêu cầu
- Chương 94: Tiếp thu dạy dỗ
- Chương 93: Rất dũng cảm
- Chương 92: Quyết định của Lệ Minh Vũ
- Chương 91: Vô cớ bỏ đi
- Chương 90: Xưng hô với người ngoài
- Chương 89: Muốn tìm một người
- Chương 88: Kinh hồn nơi nghĩa trang
- Chương 87: Bức ảnh đáng sợ trên mộ bia
- Chương 86: Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến
- Chương 85: Mùi hương kỳ lạ
- Chương 84: Ai lo lắng cho ai
- Chương 83: Nỗi đau từng trải
- Chương 82: Đánh mất tôn nghiêm
- Chương 81: Điều khoản chí mạng trong hợp đồng
- Chương 80: Nhìn xa trông rộng
- Chương 79: Một mình rời đi
- Chương 78: Búp bê rách nát
- Chương 77: Trở lại biệt thự Bán Sơn
- Chương 76: Kết cuộc của hạnh phúc
- Chương 75: Vạch trần bản chất
- Chương 74: Bạn từ phương xa tới thăm
- Chương 73: Phong vân tái khởi
- Chương 72: Mộ viên
- Chương 71: Không hẹn mà gặp
- Chương 70: Yêu thương khiến con người nghẹt thở
- Chương 69: Không ngờ em lại trở về
- Chương 68: Không thể chỉ nhìn bề ngoài
- Chương 67: Mọi thứ đều thay đổi
- Chương 66: Thành phố của anh và cô
- Chương 65: Cầu hôn bên vòng xoay ngựa gỗ
- Chương 64: Đằng sau là cô đơn trống trải
- Chương 63: Biến hóa khó lường
- Chương 62: Chính tà khó dò
- Chương 61: Đòn chí mạng
- Chương 60: Chiến thắng trong yên lặng
- Chương 59: Đâu đâu cũng thấy uy hiếp
- Chương 58: Lâu Rồi Mới Gặp
- Chương 57: Bông Ngọc Trai Đen
- Chương 56: Tôi Muốn Chính Em
- Chương 55: Ánh Mắt Anh Ta Nhìn Em
- Chương 54: Hoàn Toàn Cố Ý
- Chương 53: Tiệc Chúc Mừng
- Chương 52: Lời Mời Của Nhà Đầu Tư
- Chương 51: Ôm Nhau Dưới Bóng Đêm
- Chương 50: Yêu Không Nhất Định Phải Tỷ Lệ Thuận Với Được Yêu
- Chương 49: Xa Tận Chân Trời, Gần Ngay Trước Mắt
- Chương 48: Bức Tranh Gia Đình
- Chương 47: Người Đàn Ông Trong Xe Mpv
- Chương 46: Chưa Hẳn Người Yêu Nhưng Quá Xa Bạn Bè
- Chương 45: Mộ Thừa
- Chương 44: Nước Hoa "midi"
- Chương 43: Buổi Ký Tặng "Kinh Mộng Hào Môn"
- Chương 42: Đau Đến Tan Nát Cõi Lòng
- Chương 41: Giáng Sinh Đầy Máu
- Chương 40: Tôi Tới Là Vì Cô Ấy
- Chương 39: Rắc Rối Lại Đến
- Chương 38: Gặp Mặt
- Chương 37: Mục Đích Thật Sự
- Chương 36: Ống Kính Ẩn Giấu
- Chương 35: Cáo Già Và Hồ Ly
- Chương 34: Tâm Sinh Thất Vọng
- Chương 33: Quan Tâm Sao?
- Chương 32: Đoán Không Ra
- Chương 31: Sự Chán Ghét Của Lệ Minh Vũ
- Chương 30: Em Đóng Kịch Giỏi Hơn Chị Mình
- Chương 29: Nguy hiểm rình rập
- Chương 28: Yêu thật lòng
- Chương 27: Đạo lý hiển nhiên
- Chương 26: Chị em bất hoà
- Chương 25: Đừng có làm bộ làm tịch
- Chương 24: Con nhỏ xấu xa
- Chương 23: Hai Người Đàn Ông Dưới Tuyết Rơi
- Chương 22: Tiêu Diệp Lỗi
- Chương 21: Mũi Tôi Rất Thính
- Chương 20: Người Đến Không Có Ý Tốt
- Chương 19: Thước Đo Tình Yêu
- Chương 18: Hóa Ra Anh Rất Nguy Hiểm
- Chương 17: Thẻ Vàng
- Chương 16: Người Đàn Ông Dưới Nắng Sớm
- Chương 15: Hạ Đồng
- Chương 14: Người Phụ Nữ Kiêu Ngạo
- Chương 13: Tiệc Tối
- Chương 12: Vinh Hoa Phú Quý Làm Gì?
- Chương 11: Gia Đình Điều Chế Hương
- Chương 10: Hòa Vy
- Chương 9: Dáng Dấp Người Chồng
- Chương 8: Hẹn Hò Cùng Anh
- Chương 7: Em Rất Sợ Tôi?
- Chương 6: Nhìn Tận Mắt
- Chương 5: Dãy Số Xa Lạ
- Chương 4: Tin Tức
- Chương 3: Lúng Túng Đêm Khuya
- Chương 2: Em Gọi Tôi Là Gì?
- Chương 1: Chồng Về Nhà Trễ