Chương 126: Ảo ảnh đêm khuya
Vào đêm, từng đốm đèn li ti sáng lóng lánh bầu trời.
Một chiếc xe MPV toát lên vẻ tối tăm dưới anh trăng. Xe ngoặt một vòng cua, chạy về phía Bán Sơn, rồi lát sau dừng trước một căn biệt thự. Đồng Hựu hổn hển, tốn sức dìu Lệ Minh Vũ vào ghế sofa trông phòng khách. Đồng Hựu nhìn đồng hồ, bây giờ đã là đêm khuya.
Đêm nay, Lệ Minh Vũ uống rựợu bí tỉ. Kiểu xã giao này luôn là sở trường của Lệ Minh Vũ, nhưng tốc độ nốc rượu liên tục từ ly này đến ly khác vào bụng ngày hôm nay không giống với tác phong của anh.
Đồng Hựu gặp phải tình huống này, luống cuống vô cùng. Làm trợ lý nhiều năm của Lệ Minh Vũ, Đồng Hựu chưa bao giờ bắt gặp anh uống nhiều rượu như vậy.
Đồng Hựu đảo mắt xung quanh một vòng, không tìm được thở dài dườn dượt, anh mở đèn, nhờ căn phòng trở nên có chút ánh sáng và ấm áp. Đồng Hựu không hiểu tại sao Lệ Minh Vũ lại đột ngột muốn trở về đây.
Đồng Hựu đang nghĩ ngợi, Lệ Minh Vũ ngồi trê ghế sofa hơi động đậy, mở đôi mắt lờ đờ quan sát mọi thứ hồi lâu sau mới thều thào hỏi, "Đây là đâu?"
"Bộ trưởng, đây là biệt thự Bán Sơn."
"Bán Sơn..." Lệ minh vũ cau mày, không biết vì sao say rượu hay vì nguyên nhân khác.
Anh vô lức khoát tay lên tay vịn vủa ghế sofa, "Sao tôi tới đây?"
Đồng Hựu hết cách, đàng lắc đầu, "Là do anh nằng nặc đòi về đây."
Lệ Minh Vũ lặng thinh ngửa đầu trên ghế sofa, ánh đèn sáng hắt nét mặt ngà ngà say của anh.
Đồng Hựu tưởng anh đang ngủ, bèn tiến lên trước định đỡ anh về phòng ngủ. Nào ngờ đến gần thấy anh đang mở to hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà, Đồng Hựu cất giọng lo lắng, "Hay em chở anh về nội thành?"
Lệ Minh Vũ không nói không rằng, nhưng ánh mắt vẫn nhìn trần nhà chằm chặp của anh lóe lên một tia trầm tư. Đồng Hựu sợ anh say rượu gặp chuyện không may, nên không dám đi ngay. Một lúc sao, Đồng Hựu nghe anh nói, "Cậu về đi."
"Bộ trưởng?" Đồng Hựu thẫn thờ nhìn anh. Không phải anh muốn ở đây một mình chứ?
"Để chìa khóa xe lại được rồi." Lệ Minh Vũ day day khóe mắt. Chất cồn từ rượu đang bắt đầu khiến anh đau đầu.
Đồng Hựu càng khẩn trương, sợ anh hơn nửa đêm chạy xa ra đường, ngẫm nghĩ giây lát, "Hay sáng ngày mai em kêu tài xế đến đón anh?"
"Không cần." Giọng anh mệt mỏi, xua tay ý kêu Đồng Hựu về đi.
Đồng Hựu không biết nên khuyên anh thế nào, đành làm theo ý anh.
Đồng Hựu đi khỏi, biệt thự liền chìm trong nỗi im lặng vô bờ, ngoài ánh đèn tỏa ra từ bên cạnh ghế sofa, xung quanh đều tối om như mực.
Lệ Minh Vũ tựa người vào ghế sofa hồi lâu, sau đó anh chếnh choáng đứng dậy lên lầu hai..
Lầu hai không chút ánh sáng, anh lần mò cả buổi cũng không tìm thấy công tắc đèn nên phải thôi, đẩy cửa đi vào trong, ngã người xuống giường. Giường mềm mại bao trọn cơ thể say rượu, tựa như người phụ nữ dịu dàng đang vỗ về nội tâm trống rỗng và hiu quạnh của anh. Lệ Minh Vũ nằm trên giường, vô thức nhíu mày. Ga trải giường,, vỏ chăn, thậm chí là chiếc gối mà anh đang kê đầu đều thoang thoảng thơm dịu nhẹ.
Là mùi của Tô Nhiễm.
Một nỗi bi thương khó nói thành lời tràn đầy cõi lòng trái tim anh đau đớn như bị trúng tên. Anh cố gắng vật lộn giữa cơn đau dâng tràn từ nơi sâu thẳm trong lòng và chất cồn của rượu.
"Cô Tô Nhiễm, cô có nguyện ý lấy anh Lệ Minh Vũ? Bất luận tương lai anh ấy giàu có hay bần cùng, bất luận tương lai anh ấy mạnh khỏe hay ốm đau bệnh tật, cô đều bằng lòng đi cùng anh ấy đến hết cuộc đời?"
"Tôi bằng lòng."
"Tôi thay mặt chúa trời tuyên bố, anh Lệ Minh Vũ và cô Tô Nhiệm chính thức là vợ chồng."
....
Hoa bách hợp ánh lên vẻ thiêng liêng tỏa sáng dưới anh mặt trời, tô Nhiễm cười dịu dàng hạnh phúc.
Cảnh đám cưới bốn năm trước tại nhà thờ hiện lên trong đầu Lệ Minh Vũ, anh chau mày, nhắm nghiền hai mắt. Đầu óc anh váng vất, còn lòng anh quặn đau khôn nguôi.
Một bàn tay mềm mại xoa nhẹ vầng trán Lệ Minh Vũ. Bàn tay đó hơi lạnh nhưng dễ chịu vô cùng. Lệ Minh Vũ vô thức mở mắt, anh bỗng thấy Tô Nhiễm ngồi bên giường. Cô mặc váy ngủ trắng, lặng lẽ ngắm nhìn anh, môi cô cười ôn thuận.
"Nhiễm..." Anh ngọ nguậy, khó tin nhìn người phụ nữ trước mắt, Cô về rồi?
Nụ cười của cô thật chân thật, độ ấm truyền từ ngón tay cô cũng chân thật...
"Sao anh lại uống nhiều rượu?" Tô Nhiễm vươn tay vuốt ve gương mặt anh.
Anh nắm tay cô theo bản năng, xúc giác mềm mịn mau chóng lủi vào trái tim, yết hầu anh chuyển động, đôi mắt mang vẻ sắc bén thâm căn cố đế đầy kích động. "Phải em không, Nhiễm? Em về rồi?"
Tô Nhiễm cười nhẹ, đôi má cô áp sát gương mặt anh, cô dịu dàng pha lẫn đôi chút nũng nịu, "Nếu em biết anh uống say thế này, em sẽ không về đâu. Anh nhìn đi, người anh nồng nặc mùi rượu."
"Miễn em không đi. Sau này, anh sẽ không uống rượu nữa." Anh nắm chặt tay cô, cất giọng hứa hẹn. Cô về rồi, cô về rồi, anh có thề ngửi thấy mùi hương thân quen của cô. Mùi hương này giống như một liều thuốc, hòa tan giá lạnh trong tim anh.
Tô Nhiễm vùi mình vào ngực anh, dịu dàng nói: "Thật không anh?"
"Thật. Ở lại cạnh anh, đừng đi nữa. Nhiễm..." Trái tim anh tan chảy thành nước, cơn đau đầu dường như biến mất. Anh cẩn thận nâng khuôn mặt của người phụ nữ đang dựa vào lòng mình, đôi mắt cô lấp lánh như ngôi sao trên bầu trời. Cõi lòng anh chứa chan ấm áp và ngọt ngào. Anh không kìm nổi tình cảm, cúi đầu hôn cô.
Nhưng người anh muốn hôn lại là bầu không khí lạnh giá!
Nhìn kỹ hơn, người phụ nữ trong lòng không biết đã thoát khỏi cái ôm của anh từ lúc nào. Cô đứng cạnh giường nhìn anh, giọng điệu hòa nhã trở nên lạnh ngắt...
"Lệ Minh Vũ, chúng ta không có khả năng quay lại với nhay, không có khả năng!" Nói hết câu, cô liền xoay người đi.
"Nhiễm..." Lệ Minh Vũ gấp giọng rống to. Anh bỗng bình tỉnh, ngồi bật dậy, hơi thở gấp gáp, vòm ngực anh phập phồng dồn dập. Mãi lâu sau, anh mới biết vừa rồi chỉ là một giấc mơ.
Anh mở tay, cảm giác từng ngón tay lạnh buốt mình còn lưu hơi ấm của Tô Nhiễm, hơi thở vẫn phảng phất mùi thơm thuộc riêng cô.
Lệ Minh Vụ cào tóc, xoa bóp giảm đau đầu, lảo đảo đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt. Anh nghĩ tới phòng ngủ, nhất thời không dám trở vào đó nằm xuống nghỉ ngơi. Bởi vì anh sợ... lại mơ thấy cô.
Thân hình cao lớn ngã ngồi vào ghế sofa bên cạnh, ánh mắt anh mông lung quan sát xung quanh. Dường như anh nhìn thấy Tô Nhiễm đang đứng kéo rèm cửa sổ, màn đêm dịu nhẹ chiếu vào người cô. Bóng dáng cô trắng ngần hệt như nữ thần mặt trang dưới vầng sáng mịt mù. Cô thích phòng ngủ. Bởi ví nah thích ngắm nghía bóng hình lẳng lặng, ôn thuận của cô, nó như dòng nước ấm áp khiến anh cảm thấy an toàn, thư thái.
Thời tiết mùa hè thay đổi thất thường.
Ngoài cửa sổ, gió bắt đầu nổi lên, sấm chớp mau chóng kéo đến khắp nơi.
ĐẦu Lệ Minh Vủ đau như búa bổ, không khí phòng ngủ khiến anh ngột ngạt, bèn đứng dậy mở cửa phòng, chếch choáng đi xuống lầu. Anh ngã ngồi trên ghế sofa, lục phũ ngủ tạng đều muốn nhào hết ra ngoài.
Cửa phòng ăn vẫn mở toang giống lúc Tô Nhiễm rời đi. Từ lúc cô đi, anh cũng giống hệt bốn năm trước, chỉ khác ở chỗ đêm nay không biết ma xui quỷ khiến thế nào anh lại trở về. Có lẽ gần đây thường quay về nơi này nên thói quen đang quấy phá anh.
Anh mở hai mắt, sấm chớp thắp sáng phòng ăn.
Dường như anh thây Tô Nhiễm đang đứng ngay cửa phòng ăn, đôi lông mày xinh xắn chau lại, tỏ vẻ bất mãn, "Anh nhìn anh đi, uống say đến thế này."
Lệ Minh Vũ lắc mạnh đầu một cái, nhìn về phía phòng ăn lần nữa, bóng dáng Tô Nhiễm đâu rồi?
Miệng anh khô khốc khó chịu, anh đứng dậy, chếnh choáng đi vào phòng ăn, rót mước uống một hớp lớn. Đôi mắt anh vô thức lia về phía bàn ăn, lại như trông thyấ hình ảnh mình cùng ăn cơm với cô.
Anh ngồi đối diện Tô Nhiễm, cô cúi đầu im lặng ăn cơm, cô ăn rất ít, nên ỗi lần anh đầu ép cô ăn một lượng thức ăn nhất định. Mỗi lần như vậy, vẻ mặt cô đều không cam lòng, pha lẫn ấm ức.
Hai người không ai nói với nhau tiếng nào, Mỗi khi dùng cơm không khí đều lặng im như tờ, ngoại trừ âm thanh va chạm của bộ đồ ăn, một chút tạp âm cũng không có.
Cô không biết, kỳ thực anh rất muốn nói gì đó với cô, nhưng anh sợ mình không biết cách biểu đạt.
Cô cũng không biết, kỳ thực nhiều lúc anh tình nguyện trầm lặng, bởi vì sự tĩnh lặng hiếm có này khiến anh cảm thấy an toàn.
Cô càng không biết, anh trầm mặc, chỉ vì anh muốn ngắm cô nhiều hơn...
Trái tim Lệ Minh Vũ lại quặn đau, tựa như đang bị ai đó bóp mạnh, quăng thẳng xuống sàn nhà lạnh ngắt, đau đớn không nguôi.
Tô Nhiễm, Tô Nhiêm, Tô Nhiễm!
Trong đầu anh chỉ toàn Tô Nhiễm!
Lệ Minh Vũ ném cốc thủy tinh đang cầm vào tường. Cốc thủy tinh rơi xuống, vỡ tan thành từng mãnh nhỏ, phảng phất vẻ tuyệt vọng theo sấm chớp bên ngoài.
Nỗi tuyệt vọng này như chất xúc tác kích thích Lệ Minh Vũ, anh siết chặt tay. Tô Nhiễm, anh muốn nhìn thấy cô, anh khao khát điên cuồng được gặp cô!
Nghĩ vậy, anh bước đi loạng choạng khỏi phòng ăn, anh gấn như xông tới bàn trà, cầm chìa khóa chạy ngay ra cửa.
***
"Em định ở đâu?"
"Có việc gọi cho tôi."
...
Tô Nhiễm giật mình tỉnh giấc, trán cô ướt sũng mồ hôi lạnh, hơi thở gấp gáp, trống ngực đập dồn dập, bên tai cô văng vẳng lời nói hôm đó của Lệ Minh Vũ.
Cô ngoảnh đầu nhìn đồng hồ trên đầu giường.
Giờ này đã khuya rồi.
Cô thở dài uể oải, xem ra đêm nay cô lại mất ngủ. Từ lúc ở Bán Sơn về, đây là lần thứ mấy rồi? Cô không nhớ rõ, nhưng mỗi lần như vậy cô đều bị hai câu nói của Lệ Minh Vũ đánh thức. Sau đó, cô sẽ mất ngủ cả đêm.
Gần dây, cuộc sống của cô rất bình lặng.
Những tưởng cuộc sống như vậy sẽ là hạnh phcú quý báu, nhưng mỗi lần ra ngoài, hòa mình vào dòng người đông đúc, cô lại mất đi cảm giác tự do và bình thản của ngày trước. Người qua người lại, nhưng cô chỉ cô độc một mình, giống như chiếc thuyền lạc lõng giữa biển khơi, không biết đi đến đâu, cũng chẳng biết từ đâu đến.
Bốn năm trôi qua, hẳn cô đã quen sống một mình, nhưng bây giờ, vì sao mỗi đêm cô tỉnh dậy đều cảm thấy hoang mang mù mờ, sau đó là màn đêm vô tận của đau buồn và tuyệt vọng?
Không mục tiêu, không động lực, cũng không kịch tính.
Ngoài trời, sấm sét quét ngang, thắp sáng cho màn đêm đen kịt.
Tô Nhiễm vô thức ngoảnh đầu nhìn, trời lại đổ mưa, từng hạt mưa rơi tí tách bên của sổ, quấy nhiễu thêm phiền muộn trong lòng cô. Tô Nhiễm bước xuống giường, rót ly nước, dựa người vào ghế sofa, vừa uống nước vừa ngắm mưa rơi bên ngoài.
Bốn năm trước rời khỏi Bán Sơn, tuyết rơi rất lớn. Trận tuyết đó suýt làm cô chết vì cóng.
Bốn năm sau rời khỏi Bàn Sơn, trời mưa to vô cùng. Nước mưa không đủ làm cô chết cóng, nhưng gột rửa trái tim cô trống không.
Đêm nay trời lại mưa, tựa như ai đó đang gõ cửa liên tục, ngay cả đèn đường cũng trở nên âm u, càng khiến cô cảm thấy ngột ngạt. Cô đi đến trước cửa sổ, tự nhiên cô rất muốn biết giờ này Lệ Minh Vũ ở đâu, anh đã ngủ hay chưa? Anh đang làm gì? Bất giác nhớ tới lời Hòa Vy nói, ánh mắt cô sa sầm. Tô Nhiễm không biết lời nói của Hòa Vy đáng tin bao nhiêu, nhưng cô hiểu Lệ Minh Vũ là mẫu đàn ông như thế nào. Anh có khả năng gây ra những chuyện như vậy, bởi vì anh đã từng làm với cô, nhưng anh cũng làm tương tự với Hòa Vy ư? Lòng cô chùng xuống. Anh có làm gì hay không hình như đâu liên quan gì đến cô.
Ngay khoảnh khắc cô ký tên, cũng đồng nghĩa anh với cô đã hoàn toàn kết thúc. Từ nay về sau chỉ là hai người xa lạ.
Mưa mỗi lúc một lớn hơn, cảnh vật ngoải trời đã bị nước làm nhòa đi, ánh mắt cũng lâm vào trầm tư.
Bên ngoài.
Bên trong chiếc xe đang đậu dưới tàng cây.
Lệ Minh Vũ ngồi ở ghế lái, cần gạt nước lau kính theo tiết tấu, giúp anh nhìn rõ hơn. Bên trong xe tối om, đôi mắt anh tựa như đang ẩn núp trong đêm đen.
Anh không kìm nén nổi khao khát chạy tới đây, nhưng anh chỉ biết ngồi lặng trong xe ngắm nhìn cô.
Từ Bán Sơn đến đây, anh phòng xe như bay, suýt nữa đâm sầm vào cột đèn. Suốt đường đi, khát vọng trong lòng không ngừng thúc đẩy anh đến phòng làm việc của cô, chạy ngay lên lầu, mở cửa, kéo cô về Bán Sơn với mình, trở lại cuộc sống những ngày vừa qua.
Nhưng...
Khi anh đến nơi, sắp mở cửa bước xuống, anh trông thấy Tô Nhiễm đứng trước cửa sổ. Cô kéo rèm cửa, ánh mắt cô nhìn xa xăm...
Giây phút đó, cõi lòng tràn đầy xúc động của anh như bị nước mưa lạnh buốt dập tắt, anh chỉ còn biết bất lực dõi mắt theo cô.
Trước cửa sổ, bóng dáng của cô mờ ảo bởi vầng sáng đằng sau, giống như tranh vẽ dán sát lên của kính, Lệ Minh Vũ ngồi bất động trong xe, đôi mắt anh đong đầy yêu thương nhìn Tô Nhiễm qua cửa kính.
Hình như cô gầy đi.
Cô vốn dĩ ăn thế nào cũng không mập, bây giờ gương mặt cô có vẻ như hóp lại.
Lệ Minh Vũ hít thở đau đớn. Anh bỗng muốn xông lên lầu răn dạy cô, vi sao không chăm sóc tốt cho bản thân? Nhưng cơn xung động này nhanh chóng vụt tắt, anh đã qua thời trẻ bốc đồng, anh cũng biết hành động đó quá mức hoang đường.
Anh siết chặt tay lái, đôi mắt dừng trên Tô Nhiễm. Cô đang nghĩ gì đến mức thất thần như vậy? Tim anh đau nhói. Giây phút này anh không dám mơ ước xa vời rằng cô đang nghĩ đến anh, anh chỉ cầu mong cô trầm tư không phải vì người đàn ông khác. Vậy là tốt lắm rồi....
Cơn mưa ngăn trở vạn vật.
Ngăn trở ngoài trời và trong phòng.
Ngăn trở người phụ nữ bên cửa sổ và người đàn ông ngồi trong xe...
- Chương 228: Ngoại truyện 2: Bằng lòng với hạnh phúc của ai
- Chương 227: Ngoại truyện 1: Hạnh phúc thuộc về em
- Chương 226: Giáng sinh yêu thương
- Chương 225: là vui hay buồn
- Chương 224: Thất bại chồng chất
- Chương 223: Giết người diệt khẩu
- Chương 222: Sự quan tâm của Bạch Sơ Điệp
- Chương 221: Người tài giỏi
- Chương 220: Đào Túy
- Chương 219: Bình lặng
- Chương 218: Giám định
- Chương 217: Chúng ta kết hôn đi
- Chương 216: Xót xa
- Chương 215: Tin tốt
- Chương 214: Giao dịch
- Chương 213: Trù tính cho tình yêu
- Chương 212: Yêu
- Chương 211: Đại hội cổ đông
- Chương 210: Bị cầu hôn
- Chương 209: Lời thoại kinh điển
- Chương 208: Cầu hôn lần thứ hai
- Chương 207: Có yêu mới biết quý trọng
- Chương 206: Ông trời trêu cợt
- Chương 205: Từ hiểu lầm đến thù hận
- Chương 204: Công bằng
- Chương 203: Trước là tiểu nhân, sau là quân tử
- Chương 202: Xứng đôi vừa lứa
- Chương 201: Tung tích chiếc nhẫn
- Chương 200: Tả Giai Tuệ
- Chương 199: Ấm áp
- Chương 198: Hâm nóng tình yêu
- Chương 197: Lễ vật
- Chương 196: Cầu hôn (1 + 2)
- Chương 195: Tỉnh táo
- Chương 194: Bán đứng
- Chương 193: Hình Cũ
- Chương 192: Cố tình hãm hại
- Chương 191: Lừa cưới
- Chương 190: Tâm Linh Tương Thông
- Chương 189: Đổ máu
- Chương 188: A Miêu A Cẩu gặp nhau
- Chương 187: Dành những thứ tốt nhất cho cô ấy
- Chương 186: Anh có tình cảm với em
- Chương 185: Người đứng đằng sau
- Chương 184: Nổi giận
- Chương 183: Hy vọng
- Chương 182: Dịu dàng và nguy hiểm (18+)
- Chương 181: Bản lĩnh (18+)
- Chương 180: Phân tích của Mark
- Chương 179: Kẻ thù của đối thủ chính là bạn bè của mình
- Chương 178: Mâu thuẫn chị em
- Chương 177: Bày mưu tính kế
- Chương 176
- Chương 175: Người khách bất ngờ
- Chương 174: Email lạ
- Chương 173: Hù dọa
- Chương 172
- Chương 171: Ngây ngô
- Chương 170: Đau đớn tột cùng đổi lấy hạnh phúc vô tận
- Chương 169: Giày vò
- Chương 168: Biệt thự Bạch Lan
- Chương 167: Quyết định
- Chương 166: Còn có một từ gọi là "Thành toàn"
- Chương 165: Lựa chọn
- Chương 164: Bệnh án
- Chương 163: Điện thoại
- Chương 162: Sự thật
- Chương 161: Phẫn nộ
- Chương 160: Cấp cứu
- Chương 159: Nhìn thấy
- Chương 158: Rời khỏi
- Chương 157: Lo được lo mất
- Chương 156: Vụ việc ngoài ý muốn
- Chương 155: Anh là Nhạc Bất Quần
- Chương 154: Hành vi thái quá
- Chương 153: Muốn trốn? Bỏ ngay ý định đó đi!
- Chương 152: Tâm tư thay đổi
- Chương 151: Bị lừa
- Chương 150: Đánh rơi lọ thuốc
- Chương 149: Từ chối
- Chương 148: Cách duy nhất cứu nhà họ Hòa
- Chương 147: Suôn sẻ
- Chương 146: Người em yêu vĩnh viễn là anh ấy
- Chương 145: Tin nhắn thoại
- Chương 144: Bất đồng quan điểm
- Chương 143: Đòn chí mạng
- Chương 142: Mất khống chế
- Chương 141: Phân tích đáng sợ
- Chương 140: Hiện trường giết người
- Chương 139: Mình yêu nhưng không thể ở cạnh nhau
- Chương 138: Mang thai
- Chương 137: Tôi chỉ là con ngốc
- Chương 136: Bất trắc
- Chương 135: Anh đau đầu
- Chương 134: Anh muốn nhìn thấy em
- Chương 133: Người thật
- Chương 132: Lời mời
- Chương 131: Diệt trừ
- Chương 130: Bệnh nặng
- Chương 129: Nơi ánh đèn mờ nhạt lại là người ấy
- Chương 128: Phát hiện
- Chương 127: Bất ngờ
- Chương 126: Ảo ảnh đêm khuya
- Chương 125: Hành vi biến thái
- Chương 124: Manh mối ở nhà họ Hòa
- Chương 123: Sét đánh
- Chương 122: Đáp án cuối cùng
- Chương 121: Điện thoại
- Chương 120: Ngày thứ chín
- Chương 119: Đêm cuối
- Chương 118: Nghi hoặc
- Chương 117: Người lập bia
- Chương 116: Đau lòng
- Chương 115: Lặp lại chuyện xưa
- Chương 114: Không phải bà Lệ
- Chương 113: Như hình với bóng
- Chương 112: Em thuộc về anh
- Chương 111: Ấm áp
- Chương 110: Anh chờ em
- Chương 109: Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn
- Chương 108: Đại luật sư Lạc Tranh
- Chương 107: Người chồng tốt
- Chương 106: Một mặt xa lạ
- Chương 105: Về Bán Sơn
- Chương 104: Cũng nghĩ đến quà tặng
- Chương 103: Tính sổ
- Chương 102: Đâm thủng tờ giấy
- Chương 101: Cơn giận của đàn ông
- Chương 100: Toàn người xa lạ
- Chương 99: Chùn bước
- Chương 98: Say rượu
- Chương 97: Không ai hạnh phúc
- Chương 96: Món nợ mười năm
- Chương 95: Thuận theo yêu cầu
- Chương 94: Tiếp thu dạy dỗ
- Chương 93: Rất dũng cảm
- Chương 92: Quyết định của Lệ Minh Vũ
- Chương 91: Vô cớ bỏ đi
- Chương 90: Xưng hô với người ngoài
- Chương 89: Muốn tìm một người
- Chương 88: Kinh hồn nơi nghĩa trang
- Chương 87: Bức ảnh đáng sợ trên mộ bia
- Chương 86: Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến
- Chương 85: Mùi hương kỳ lạ
- Chương 84: Ai lo lắng cho ai
- Chương 83: Nỗi đau từng trải
- Chương 82: Đánh mất tôn nghiêm
- Chương 81: Điều khoản chí mạng trong hợp đồng
- Chương 80: Nhìn xa trông rộng
- Chương 79: Một mình rời đi
- Chương 78: Búp bê rách nát
- Chương 77: Trở lại biệt thự Bán Sơn
- Chương 76: Kết cuộc của hạnh phúc
- Chương 75: Vạch trần bản chất
- Chương 74: Bạn từ phương xa tới thăm
- Chương 73: Phong vân tái khởi
- Chương 72: Mộ viên
- Chương 71: Không hẹn mà gặp
- Chương 70: Yêu thương khiến con người nghẹt thở
- Chương 69: Không ngờ em lại trở về
- Chương 68: Không thể chỉ nhìn bề ngoài
- Chương 67: Mọi thứ đều thay đổi
- Chương 66: Thành phố của anh và cô
- Chương 65: Cầu hôn bên vòng xoay ngựa gỗ
- Chương 64: Đằng sau là cô đơn trống trải
- Chương 63: Biến hóa khó lường
- Chương 62: Chính tà khó dò
- Chương 61: Đòn chí mạng
- Chương 60: Chiến thắng trong yên lặng
- Chương 59: Đâu đâu cũng thấy uy hiếp
- Chương 58: Lâu Rồi Mới Gặp
- Chương 57: Bông Ngọc Trai Đen
- Chương 56: Tôi Muốn Chính Em
- Chương 55: Ánh Mắt Anh Ta Nhìn Em
- Chương 54: Hoàn Toàn Cố Ý
- Chương 53: Tiệc Chúc Mừng
- Chương 52: Lời Mời Của Nhà Đầu Tư
- Chương 51: Ôm Nhau Dưới Bóng Đêm
- Chương 50: Yêu Không Nhất Định Phải Tỷ Lệ Thuận Với Được Yêu
- Chương 49: Xa Tận Chân Trời, Gần Ngay Trước Mắt
- Chương 48: Bức Tranh Gia Đình
- Chương 47: Người Đàn Ông Trong Xe Mpv
- Chương 46: Chưa Hẳn Người Yêu Nhưng Quá Xa Bạn Bè
- Chương 45: Mộ Thừa
- Chương 44: Nước Hoa "midi"
- Chương 43: Buổi Ký Tặng "Kinh Mộng Hào Môn"
- Chương 42: Đau Đến Tan Nát Cõi Lòng
- Chương 41: Giáng Sinh Đầy Máu
- Chương 40: Tôi Tới Là Vì Cô Ấy
- Chương 39: Rắc Rối Lại Đến
- Chương 38: Gặp Mặt
- Chương 37: Mục Đích Thật Sự
- Chương 36: Ống Kính Ẩn Giấu
- Chương 35: Cáo Già Và Hồ Ly
- Chương 34: Tâm Sinh Thất Vọng
- Chương 33: Quan Tâm Sao?
- Chương 32: Đoán Không Ra
- Chương 31: Sự Chán Ghét Của Lệ Minh Vũ
- Chương 30: Em Đóng Kịch Giỏi Hơn Chị Mình
- Chương 29: Nguy hiểm rình rập
- Chương 28: Yêu thật lòng
- Chương 27: Đạo lý hiển nhiên
- Chương 26: Chị em bất hoà
- Chương 25: Đừng có làm bộ làm tịch
- Chương 24: Con nhỏ xấu xa
- Chương 23: Hai Người Đàn Ông Dưới Tuyết Rơi
- Chương 22: Tiêu Diệp Lỗi
- Chương 21: Mũi Tôi Rất Thính
- Chương 20: Người Đến Không Có Ý Tốt
- Chương 19: Thước Đo Tình Yêu
- Chương 18: Hóa Ra Anh Rất Nguy Hiểm
- Chương 17: Thẻ Vàng
- Chương 16: Người Đàn Ông Dưới Nắng Sớm
- Chương 15: Hạ Đồng
- Chương 14: Người Phụ Nữ Kiêu Ngạo
- Chương 13: Tiệc Tối
- Chương 12: Vinh Hoa Phú Quý Làm Gì?
- Chương 11: Gia Đình Điều Chế Hương
- Chương 10: Hòa Vy
- Chương 9: Dáng Dấp Người Chồng
- Chương 8: Hẹn Hò Cùng Anh
- Chương 7: Em Rất Sợ Tôi?
- Chương 6: Nhìn Tận Mắt
- Chương 5: Dãy Số Xa Lạ
- Chương 4: Tin Tức
- Chương 3: Lúng Túng Đêm Khuya
- Chương 2: Em Gọi Tôi Là Gì?
- Chương 1: Chồng Về Nhà Trễ