Chương 199: Ấm áp
Cứ như vậy, khi tôi trải qua biết bao tổn thương, chấp nhận biết bao đau khổ, khi tôi bắt đầu hoài nghi mọi thứ, tôi lại phát hiện mình vẫn có thể yêu. Tôi những tưởng mình không còn chờ mong, vì mỗi lần yêu là một lần tôi giả vờ khổ sở thành ngọt ngào, khiến tôi rơi từ thiên đường xuống địa ngục, khiến tôi tan nát chùn bước. Nhưng khi tôi biết tôi còn yêu anh, mà anh vẫn yêu tôi như thuở đầu tiên, tôi mới nhận ra yêu là một nỗi đau ăn sâu vào máu thịt. Đau đớn như khiến tôi chết đi, rồi lại hồi tỉnh trong tình yêu, tìm thấy ánh hào quang rực sáng...
****
Lá phong đỏ, cây ngô đồng vàng, ngọc lan trắng trong sân bắt đầu dự trữ trong sân đón mùa mới lại về. Một năm có bốn mùa là quy luật tự nhiên của tạo hóa. Nó giống như cuộc sống trải qua nhiều thăng trầm, bãi bể nương dâu để đi đến sự bình yên.
Tiết trời mỗi lúc một lạnh hơn. Những giọt sương long lanh còn chưa tan hết như những viên ngọc sáng lóng lánh.
Tô Nhiễm mở choàng mắt tỉnh dậy. Cô thẫn thờ đứng lên theo bản năng, mái tóc ngắn bù xù của cô giờ đã trở nên dài hơn. Sau khi rửa mặt, cô đi ra khỏi phòng tắm, đờ đẫn nhìn bên kia giường. Như vậy là cô lại sống chung với Lệ Minh Vũ ư? Đêm triền miên yêu thương hôm qua khiến gương mặt Tô Nhiễm trông hồng hào rạng rỡ. Tô Nhiễm để khăn bông sang bên, vỗ nhẹ ngực trấn an bản thân. Cô đảo mắt nhìn phía bên kia giường lộn xộn. Có lẽ anh đã dậy từ sớm. Dưới giường vẫn còn rơi lả tả đồ lót của cô, cô mím môi thu dọn nhanh chóng.
Tô Nhiễm ra khỏi phòng ngủ, chị Phi vừa lúc bước lên lầu hai. Thấy cô đã dậy, chị ta cười nói sang sảng: "Cô chủ dậy rồi, cậu chủ đang ở phòng ăn đấy."
Tô Nhiễm thoáng nghẹt thở. Thì ra anh vẫn chưa đi.
"Anh ấy đợi tôi dùng bữa?" Nhớ tới những ngày sống cùng anh trước đây, anh tựa hồ đã quen vừa ngồi đọc báo vừa đợi cô dùng bữa.
Chị Phi lại lắc đầu, "Không phải, tiên sinh căn dặn tôi đừng gọi cô dậy, để cô ngủ."
Tô Nhiễm hơi sửng sốt, mặt trời đã lên cao lắm rồi.
"Cô chủ, hay cô ngủ thêm một lát đi. Tôi thấy cô vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn." Chị Phi thân thiết nhìn cô.
Khuôn mặt Tô Nhiễm nóng bừng, cô vội nói, "Không, tôi...tôi hơi đói bụng."
"Ờ." Chị Phi hồ nghi nhìn cô.
Tô Nhiễm đi xuống phòng ăn. Ánh nắng từ ngoài rọi vào phòng bao phủ lên người đàn ông ngồi không xa. Áo sơ mi và quần tây cắt may thủ công bao phủ khung xương to lớn nhưng không cách nào giấu đi đường nét cường tráng của anh.
Tia sáng màu vàng ấm áp rơi vào khuôn mặt điển trai của anh. Vầng trán rộng của anh, đôi lông mày đen, sống mũi cao thẳng, làn môi mỏng hơi mím, quai hàm vuông vắn quyến rũ,... Vào lúc này, anh đang tao nhã cầm tách cà phê uống một hớp, sau đó đặt lại lên bàn.
Tô Nhiễm không biết là vì ánh mắt trời chói mắt hay anh quá sáng ngời mà cô nhìn đến ngẩn ngơ, quên cả việc bước vào phòng ăn.
Đến khi...
Lệ Minh Vũ đột nhiên quay đầu, trông thấy cô đôi mắt trầm tĩnh thâm căn cố đế lộ vẻ dịu dàng. Đôi môi anh nhếch lên một đường cong hạnh phúc.
Tô Nhiễm cụp mi, trái tim cô đập thình thịch. Chị Phi đi xuống thấy cô đứng ngoài cửa, bèn cảm thấy kì lạ hỏi cô, "Cô chủ, tại sao không vào ăn sáng?"
"Ừm." Tô Nhiễm ngại ngùng đi vào, ngồi xuống dưới cái nhìn lấp lánh ý cười của Lệ Minh Vũ.
Chị Phi bưng đồ ăn sáng lên cho cô rồi ra ngoài làm việc.
Trong phòng ăn chỉ còn hai người họ. Cảm giác này khiến Tô Nhiễm nhớ về những ngày trước đây.
Cô cầm ly sữa lên uống giảm bớt căng thẳng.
"Sao em không ngủ thêm?" Lệ Minh Vũ cất giọng điềm nhiên, giọng anh loáng thoáng ý cười vờn quanh đầu cô.
Tô Nhiễm bối rối buông ly sữa xuống, cô nói nhẹ nhàng, "Ngủ không được."
Lệ Minh Vũ thấy Tô Nhiễm đỏ mặt lại nhớ dáng vẻ cô đứng ngoài phòng ăn nhìn anh, lòng anh mềm nhũn. Anh cầm bánh mì sandwich lên ăn, sau khi nuốt xuống, anh hỏi cô, "Em mệt không?"
Sao cơ?
Tay cầm nĩa của Tô Nhiễm khựng lại, cô ngơ ngác giương mắt nhìn anh.
Lệ Minh Vũ cười cười, anh nói, "Anh hỏi em tối qua anh có làm em mệt không?"
Mặt Tô Nhiễm đỏ phừng phừng, cô trả lời cũng không được, mà không trả lời cũng không xong. Trống ngực Tô Nhiễm đập mãnh liệt, cô không ngờ người đàn ông này lại xấu xa hỏi cô câu này trên bàn ăn.
"Sao thế em?" Lệ Minh Vũ biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi Tô Nhiễm.
Tô Nhiễm nhìn đôi mắt đượm ý cười của anh, cô chúm chím môi, "Không có gì."
"Ồ." Lệ Minh Vũ giả vờ đăm chiêu suy nghĩ, anh gật mạnh đầu, "Vậy đêm nay anh phải 'cố gắng' hơn mới được."
"Anh..." Tô Nhiễm bị chọc đến nổi đóa, cô giận dữ định đổ đĩa thức ăn lên mặt anh.
Lệ Minh Vũ phá lên cười thích thú, anh nhìn cô tràn ngập yêu thương. Tô Nhiễm ngây người, hóa ra anh cười... nhìn rất đẹp.
Dùng xong bữa sáng, Lệ Minh Vũ cũng chuẩn bị đi làm.
Tô Nhiễm đi theo anh đến phòng thay quần áo, cô lưỡng lự dõi nhìn bóng lưng của anh. Lệ Minh Vũ thấy bóng dáng nho nhỏ của cô trong gương, anh nhếch mép nhưng không nói tiếng nào. Anh mở ngăn kéo đựng caravat ngoái đầu nhìn cô.
Tô Nhiễm nhìn anh một cái, chọn caravat phù hợp với màu áo sơmi và comple của anh. Cô nhón chân thành thạo thắt caravat cho anh.
Thắt xong caravat, cô lại tìm kẹp caravat và măng-séc phối cho anh.
Sau khi làm xong mọi thứ, Tô Nhiễm thở phào nhẹ nhõm. Lệ Minh Vũ lại thân mật giang tay ôm cô vào lòng.
"Làm gì? Không đi là muộn đấy!" Tô Nhiễm thẹn thùng.
Hơi thở đàn ông ấm áp phả vào má và tai Tô Nhiễm, mùi hổ phách dìu dịu như một liều thuốc độc mê hoặc cô, anh cất giọng quyến rũ cô...
"Tại sao sáng nay nhìn trộm anh, hmm?"
Mặt Tô Nhiễm nóng ran, cô rủ mắt, "Anh đừng có chảnh chọe. Em nhìn lén anh hồi nào?"
"À." Lệ Minh Vũ gật đầu, anh không vạch trần cô, "Thì ra là anh tự mình đa tình."
Tô Nhiễm kinh ngạc ngẩng phắt đầu, bắt gặp đôi mắt của anh ngời sáng nhìn cô.
"Anh không đi làm à?" Cô hơi sợ ánh mắt của anh. Đôi mắt anh sâu thẳm như đại dương, cô sợ mình rơi vào đó.
Lệ Minh Vũ cũng không vội đi làm, anh rủ rỉ vào tai cô, "Nhắm mắt lại đi em."
Tô Nhiễm cảm thấy ngờ vực.
"Nhắm mắt." Giọng nói thâm tình dễ nghe rót vào tai cô.
Tô Nhiễm nhắm tịt mắt, không biết anh muốn làm gì.
Chốc lát sau, Tô Nhiễm cảm thấy vành tai mình ngưa ngứa, ngón tay âm ấm của anh chạm vào da thịt cô.
"Được rồi." Lệ Minh Vũ lên tiếng.
Tô Nhiễm mở mắt, cơ thể cô bị anh kéo đến trước gương.
Cô hoài nghi nhìn người đàn ông trong gương rồi đồ vật trên lỗ tai đập vào mắt cô. Tô Nhiễm bỗng nhiên ngẩn người. Món đồ trên tai cô chính là đôi bông ngọc trai đen.
"Vật hoàn cố chủ." Lệ Minh Vũ ôm cô từ đằng sau, cánh tay anh siết chặt để lưng cô càng dán sát vào ngực anh. Hình bóng hai người trong gương nom xứng đôi vô cùng.
Lệ Minh Vũ mỉm cười ngắm nhìn cô gái trong gương.
Tô Nhiễm sững sờ nhìn đôi bông ngọc trai đen trên vành tai. Mọi việc giữa bốn năm trước và bốn năm sau như mới vừa xảy ra hôm qua. Trong đầu cô hiện lên rất nhiều việc, mọi thứ tựa hồ đều liên quan đến đôi bông này, nó như đường thẳng nối liền thời gian bốn năm.
"Xin lỗi." Lệ Minh Vũ cúi đầu nói bên tai cô, "Từ hôm nay trở đi, anh nhất định quý trọng em. Hi vọng mọi việc vẫn chưa quá muộn."
Trái tim Tô Nhiễm lại bắt đầu đập điên cuồng. Cô nghiêng mặt nhưng vẫn không né được hơi thở gần gũi của anh.
"Em đã nói chỉ cần anh..." Thực ra cô rất muốn hỏi anh chuyện liên quan đến Hòa Vy nhưng cô không biết mở lời như thế nào.
Lệ Minh Vũ biết suy nghĩ của cô, anh mỉm cười ôm chặt cô, "Em yên tâm, chuyện anh hứa với em nhất định sẽ làm được."
Lúc này Tô Nhiễm mới yên lòng. Tuy người đàn ông này thâm trầm khó đoán nhưng anh là một người trọng chữ tín. Anh đã hứa thì chắc chắn làm được.
"Cám ơn anh." Cô nói chân thành với anh.
Lệ Minh Vũ cười cười, nhướng cao mày, "Cám ơn thì không cần, dù gì em cũng phải kết hôn với anh."
Tô Nhiễm liếc xéo anh. Người đàn ông này không chỗ nào là không tranh thủ. Cô cất giọng nhàn nhạt, "Anh không cần nhắc nhở liên tục như thế này."
Lệ Minh Vũ nhoẻn miệng cười, anh hạ thấp đầu áp sát vào cô, "Anh phải đi rồi."
"Ừm." Tô Nhiễm cúi gằm đầu trả lời.
"Em không nói với anh lái xe cẩn thận à?" Anh lại hỏi.
Tô Nhiễm ngước lên lườm anh. Nhưng lại thấy anh có vẻ trông mong, cô cắn môi, "Lái xe cẩn thận." Nói hết lời, tim Tô Nhiễm rung mạnh. Câu này là dành cho bà xã nói với ông xã cơ mà.
Tô Nhiễm ngẩng đầu lên thấy anh nhìn mình khoái chí, cô giận đến đỏ mặt.
Lệ Minh Vũ bật cười, anh ghì đầu cô, đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cô, "Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về."
Tô Nhiễm trầm mặc đối đáp lại anh.
Lệ Minh Vũ bước ra cửa. Đến khi bóng anh khuất dần trong ánh nắng, Tô Nhiễm vẫn đang đứng trước gương. Cô thở dài thườn thượt, lẽ nào cô và anh có thể... thử rồi lại thử.
- Chương 228: Ngoại truyện 2: Bằng lòng với hạnh phúc của ai
- Chương 227: Ngoại truyện 1: Hạnh phúc thuộc về em
- Chương 226: Giáng sinh yêu thương
- Chương 225: là vui hay buồn
- Chương 224: Thất bại chồng chất
- Chương 223: Giết người diệt khẩu
- Chương 222: Sự quan tâm của Bạch Sơ Điệp
- Chương 221: Người tài giỏi
- Chương 220: Đào Túy
- Chương 219: Bình lặng
- Chương 218: Giám định
- Chương 217: Chúng ta kết hôn đi
- Chương 216: Xót xa
- Chương 215: Tin tốt
- Chương 214: Giao dịch
- Chương 213: Trù tính cho tình yêu
- Chương 212: Yêu
- Chương 211: Đại hội cổ đông
- Chương 210: Bị cầu hôn
- Chương 209: Lời thoại kinh điển
- Chương 208: Cầu hôn lần thứ hai
- Chương 207: Có yêu mới biết quý trọng
- Chương 206: Ông trời trêu cợt
- Chương 205: Từ hiểu lầm đến thù hận
- Chương 204: Công bằng
- Chương 203: Trước là tiểu nhân, sau là quân tử
- Chương 202: Xứng đôi vừa lứa
- Chương 201: Tung tích chiếc nhẫn
- Chương 200: Tả Giai Tuệ
- Chương 199: Ấm áp
- Chương 198: Hâm nóng tình yêu
- Chương 197: Lễ vật
- Chương 196: Cầu hôn (1 + 2)
- Chương 195: Tỉnh táo
- Chương 194: Bán đứng
- Chương 193: Hình Cũ
- Chương 192: Cố tình hãm hại
- Chương 191: Lừa cưới
- Chương 190: Tâm Linh Tương Thông
- Chương 189: Đổ máu
- Chương 188: A Miêu A Cẩu gặp nhau
- Chương 187: Dành những thứ tốt nhất cho cô ấy
- Chương 186: Anh có tình cảm với em
- Chương 185: Người đứng đằng sau
- Chương 184: Nổi giận
- Chương 183: Hy vọng
- Chương 182: Dịu dàng và nguy hiểm (18+)
- Chương 181: Bản lĩnh (18+)
- Chương 180: Phân tích của Mark
- Chương 179: Kẻ thù của đối thủ chính là bạn bè của mình
- Chương 178: Mâu thuẫn chị em
- Chương 177: Bày mưu tính kế
- Chương 176
- Chương 175: Người khách bất ngờ
- Chương 174: Email lạ
- Chương 173: Hù dọa
- Chương 172
- Chương 171: Ngây ngô
- Chương 170: Đau đớn tột cùng đổi lấy hạnh phúc vô tận
- Chương 169: Giày vò
- Chương 168: Biệt thự Bạch Lan
- Chương 167: Quyết định
- Chương 166: Còn có một từ gọi là "Thành toàn"
- Chương 165: Lựa chọn
- Chương 164: Bệnh án
- Chương 163: Điện thoại
- Chương 162: Sự thật
- Chương 161: Phẫn nộ
- Chương 160: Cấp cứu
- Chương 159: Nhìn thấy
- Chương 158: Rời khỏi
- Chương 157: Lo được lo mất
- Chương 156: Vụ việc ngoài ý muốn
- Chương 155: Anh là Nhạc Bất Quần
- Chương 154: Hành vi thái quá
- Chương 153: Muốn trốn? Bỏ ngay ý định đó đi!
- Chương 152: Tâm tư thay đổi
- Chương 151: Bị lừa
- Chương 150: Đánh rơi lọ thuốc
- Chương 149: Từ chối
- Chương 148: Cách duy nhất cứu nhà họ Hòa
- Chương 147: Suôn sẻ
- Chương 146: Người em yêu vĩnh viễn là anh ấy
- Chương 145: Tin nhắn thoại
- Chương 144: Bất đồng quan điểm
- Chương 143: Đòn chí mạng
- Chương 142: Mất khống chế
- Chương 141: Phân tích đáng sợ
- Chương 140: Hiện trường giết người
- Chương 139: Mình yêu nhưng không thể ở cạnh nhau
- Chương 138: Mang thai
- Chương 137: Tôi chỉ là con ngốc
- Chương 136: Bất trắc
- Chương 135: Anh đau đầu
- Chương 134: Anh muốn nhìn thấy em
- Chương 133: Người thật
- Chương 132: Lời mời
- Chương 131: Diệt trừ
- Chương 130: Bệnh nặng
- Chương 129: Nơi ánh đèn mờ nhạt lại là người ấy
- Chương 128: Phát hiện
- Chương 127: Bất ngờ
- Chương 126: Ảo ảnh đêm khuya
- Chương 125: Hành vi biến thái
- Chương 124: Manh mối ở nhà họ Hòa
- Chương 123: Sét đánh
- Chương 122: Đáp án cuối cùng
- Chương 121: Điện thoại
- Chương 120: Ngày thứ chín
- Chương 119: Đêm cuối
- Chương 118: Nghi hoặc
- Chương 117: Người lập bia
- Chương 116: Đau lòng
- Chương 115: Lặp lại chuyện xưa
- Chương 114: Không phải bà Lệ
- Chương 113: Như hình với bóng
- Chương 112: Em thuộc về anh
- Chương 111: Ấm áp
- Chương 110: Anh chờ em
- Chương 109: Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn
- Chương 108: Đại luật sư Lạc Tranh
- Chương 107: Người chồng tốt
- Chương 106: Một mặt xa lạ
- Chương 105: Về Bán Sơn
- Chương 104: Cũng nghĩ đến quà tặng
- Chương 103: Tính sổ
- Chương 102: Đâm thủng tờ giấy
- Chương 101: Cơn giận của đàn ông
- Chương 100: Toàn người xa lạ
- Chương 99: Chùn bước
- Chương 98: Say rượu
- Chương 97: Không ai hạnh phúc
- Chương 96: Món nợ mười năm
- Chương 95: Thuận theo yêu cầu
- Chương 94: Tiếp thu dạy dỗ
- Chương 93: Rất dũng cảm
- Chương 92: Quyết định của Lệ Minh Vũ
- Chương 91: Vô cớ bỏ đi
- Chương 90: Xưng hô với người ngoài
- Chương 89: Muốn tìm một người
- Chương 88: Kinh hồn nơi nghĩa trang
- Chương 87: Bức ảnh đáng sợ trên mộ bia
- Chương 86: Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến
- Chương 85: Mùi hương kỳ lạ
- Chương 84: Ai lo lắng cho ai
- Chương 83: Nỗi đau từng trải
- Chương 82: Đánh mất tôn nghiêm
- Chương 81: Điều khoản chí mạng trong hợp đồng
- Chương 80: Nhìn xa trông rộng
- Chương 79: Một mình rời đi
- Chương 78: Búp bê rách nát
- Chương 77: Trở lại biệt thự Bán Sơn
- Chương 76: Kết cuộc của hạnh phúc
- Chương 75: Vạch trần bản chất
- Chương 74: Bạn từ phương xa tới thăm
- Chương 73: Phong vân tái khởi
- Chương 72: Mộ viên
- Chương 71: Không hẹn mà gặp
- Chương 70: Yêu thương khiến con người nghẹt thở
- Chương 69: Không ngờ em lại trở về
- Chương 68: Không thể chỉ nhìn bề ngoài
- Chương 67: Mọi thứ đều thay đổi
- Chương 66: Thành phố của anh và cô
- Chương 65: Cầu hôn bên vòng xoay ngựa gỗ
- Chương 64: Đằng sau là cô đơn trống trải
- Chương 63: Biến hóa khó lường
- Chương 62: Chính tà khó dò
- Chương 61: Đòn chí mạng
- Chương 60: Chiến thắng trong yên lặng
- Chương 59: Đâu đâu cũng thấy uy hiếp
- Chương 58: Lâu Rồi Mới Gặp
- Chương 57: Bông Ngọc Trai Đen
- Chương 56: Tôi Muốn Chính Em
- Chương 55: Ánh Mắt Anh Ta Nhìn Em
- Chương 54: Hoàn Toàn Cố Ý
- Chương 53: Tiệc Chúc Mừng
- Chương 52: Lời Mời Của Nhà Đầu Tư
- Chương 51: Ôm Nhau Dưới Bóng Đêm
- Chương 50: Yêu Không Nhất Định Phải Tỷ Lệ Thuận Với Được Yêu
- Chương 49: Xa Tận Chân Trời, Gần Ngay Trước Mắt
- Chương 48: Bức Tranh Gia Đình
- Chương 47: Người Đàn Ông Trong Xe Mpv
- Chương 46: Chưa Hẳn Người Yêu Nhưng Quá Xa Bạn Bè
- Chương 45: Mộ Thừa
- Chương 44: Nước Hoa "midi"
- Chương 43: Buổi Ký Tặng "Kinh Mộng Hào Môn"
- Chương 42: Đau Đến Tan Nát Cõi Lòng
- Chương 41: Giáng Sinh Đầy Máu
- Chương 40: Tôi Tới Là Vì Cô Ấy
- Chương 39: Rắc Rối Lại Đến
- Chương 38: Gặp Mặt
- Chương 37: Mục Đích Thật Sự
- Chương 36: Ống Kính Ẩn Giấu
- Chương 35: Cáo Già Và Hồ Ly
- Chương 34: Tâm Sinh Thất Vọng
- Chương 33: Quan Tâm Sao?
- Chương 32: Đoán Không Ra
- Chương 31: Sự Chán Ghét Của Lệ Minh Vũ
- Chương 30: Em Đóng Kịch Giỏi Hơn Chị Mình
- Chương 29: Nguy hiểm rình rập
- Chương 28: Yêu thật lòng
- Chương 27: Đạo lý hiển nhiên
- Chương 26: Chị em bất hoà
- Chương 25: Đừng có làm bộ làm tịch
- Chương 24: Con nhỏ xấu xa
- Chương 23: Hai Người Đàn Ông Dưới Tuyết Rơi
- Chương 22: Tiêu Diệp Lỗi
- Chương 21: Mũi Tôi Rất Thính
- Chương 20: Người Đến Không Có Ý Tốt
- Chương 19: Thước Đo Tình Yêu
- Chương 18: Hóa Ra Anh Rất Nguy Hiểm
- Chương 17: Thẻ Vàng
- Chương 16: Người Đàn Ông Dưới Nắng Sớm
- Chương 15: Hạ Đồng
- Chương 14: Người Phụ Nữ Kiêu Ngạo
- Chương 13: Tiệc Tối
- Chương 12: Vinh Hoa Phú Quý Làm Gì?
- Chương 11: Gia Đình Điều Chế Hương
- Chương 10: Hòa Vy
- Chương 9: Dáng Dấp Người Chồng
- Chương 8: Hẹn Hò Cùng Anh
- Chương 7: Em Rất Sợ Tôi?
- Chương 6: Nhìn Tận Mắt
- Chương 5: Dãy Số Xa Lạ
- Chương 4: Tin Tức
- Chương 3: Lúng Túng Đêm Khuya
- Chương 2: Em Gọi Tôi Là Gì?
- Chương 1: Chồng Về Nhà Trễ