Chương 210: Bị cầu hôn
Màn đêm huyền ảo như tấm nhung đen trải dài trên nền trời, còn những vì sao sáng lấp lánh như kim cương điểm xuyết lên đó.
Giang Dã phóng xe như bay trên đường. Nhiều toà nhà cứ trôi vùn vụt qua mắt Hoà Vy. Vốn dĩ cô rất gan dạ nhưng bị anh lôi xềnh xệch lên xe, lướt vèo vèo trên đường thế này, thì lá gan của cô có lớn cỡ nào cũng mềm nhũn.
Hoà Vy không nhịn nổi nữa, cô quay đầu gào lên với anh, "Này, anh chạy chậm thôi chứ."
Giang Dã bỏ ngoài tai, anh không những không chạy chậm mà còn tăng tốc vút nhanh trên đường.
Khi cảnh vật quen thuộc hiện dần ở con đường trước mắt, Giang Dã quẹo cua, thả chậm tốc độ lại. Chưa đầy năm phút sau, Giang Dã và Hoà Vy đã tới biệt thự của anh.
"Giang Dã, anh..." Hoà Vy chưa thốt hết câu hỏi đã bị Giang Dã kéo xuống xe.
Giang Dã lôi thẳng Hoà Vy lên phòng ngủ ở lầu hai. Cô đã từng ở căn phòng này, trong không khí vẫn còn loáng thoáng mùi hương của cô. Giang Dã đẩy Hoà Vy ngã xuống giường, người anh cũng áp xuống theo.
"Giang Dã..." Hoà Vy bị anh nằm đè lên, cô trợn to mắt nhìn anh. Anh lại mặc kệ Hoà Vy, tay anh nhích đến cổ áo mở bung của cô giật mạnh, cúc áo sơ mi rơi tứ tung lên sàn nhà. Giang Dã nhìn Hoà Vy chăm chú, anh thành thạo cởi khoá áo ngực, rồi đến váy của cô...
Hoà Vy biết anh muốn làm gì nhưng cô không hiểu tại sao anh lại đột ngột đến vậy. Hoà Vy chống tay trước ngực anh, muốn mở miệng hỏi nhưng Giang Dã lại túm lấy hai cổ tay của cô giữ cố định trên đỉnh đầu, anh cúi xuống, cuồng nhiệt ép khuôn miệng nóng hổi của mình vào môi cô.
"Ưm..." Hoà Vy giãy dụa, một bàn tay khác của Giang Dã lại cởi sạch quần áo cô. Giây sau đó, cô nghe thấy tiếng kéo khoá quần của anh...
Giang Dã hôn cô điên cuồng, anh sục lưỡi vào miệng cô khuấy đảo. Còn tay anh lại tất bật tách hai đùi cô, đẩy người vào trong!
Hoà Vy bất ngờ cắn mạnh môi anh. Giang Dã đau nhói cau chặt mày. Cơ thể cô bỗng được khoả đầy, khoái cảm tê nhói từng cơn xông lên tận não...
"Ưm..." Giang Dã thả miệng Hoà Vy, những tiếng rên rỉ không sao kìm được thốt khỏi miệng cô.
Giang Dã cúi thấp đầu, nói vào tai cô...
"Nói anh biết em yêu ai?"
Hoà Vy cắn mạnh môi.
"Nói!" Anh hơi rút ra, rồi tức thì đâm thúc vào nơi sâu nhất.
Cơ thể Hoà Vy chấp chới, đầu cô trống rỗng dao động theo tiết tấu mạnh mẽ của anh.
Hoà Vy bập bẹ, "Em...em yêu...ưm..."
Giang Dã lại hung hăng chiếm hữu môi cô, ngăn chặn mọi lời nói sắp bật ra từ miệng cô. Anh không dám nghe cô nói tên một người đàn ông khác. Vừa hôn cô cuống quýt, anh vừa luật động mạnh hơn, thúc đẩy Hoà Vy say lịm trong khoái cảm.
Anh buông lỏng bàn tay, đang túm cổ tay Hoà Vy, chuyển xuống ôm ghì gáy cô. Hơi thở Hoà Vy mỗi lúc một dồn dập theo động tác hoang dại của anh...
"Hoà Vy, em nghe rõ cho anh, em là của anh. Mặc kệ em yêu ai, từ hôm nay trở đi em chỉ được yêu một mình anh, không yêu cũng phải yêu."
Những lời này vừa thầm kín vừa nặng nề, như bàn thạch đè nén trái tim Hoà Vy. Hoà Vy sửng sốt, rồi lại phiêu dạt lên đến thiên đường theo động tác của anh.
Không khí trong phòng ngủ mỗi lúc một nóng bỏng. Lửa dục bùng phát không chỉ thiêu đốt Giang Dã, mà còn cả Hoà Vy. Cô chủ động vòng tay ôm cổ Giang Dã, cảm nhận cơ ngực rắn chắc của anh. Âm thanh hoan lạc kéo dài bất tận, lấp đầy không gian. Màn đêm bên ngoài nồng đậm, lấp lánh ánh sao. Đôi nam nữ trong phòng ngủ quấn chặt lấy nhau không ngừng không nghỉ...
***
Đồng Hựu vừa thức dậy đã nhận được điện thoại của Lệ Minh Vũ, Đồng Hựu nghe máy, câu nói đầu tiên của người trong điện thoại lại là, "Nghĩ ra cách chưa?"
Câu hỏi này xua tan hết cơn buồn ngủ của Đồng Hựu. Mặt mày anh đăm chiêu ủ dột, "Bộ trưởng, hay anh giao cho em việc khác đi."
"Bây giờ tôi chỉ cần cậu làm duy nhất chuyện này." Lệ Minh Vũ nói.
"Nhưng em không nghĩ ra." Đồng Hựu cào tóc. Lần đầu tiên, anh cảm thấy đau đầu đến thế này.
Lệ Minh Vũ ở trong điện thoại buông một tiếng thở dài, anh nói, "Tại sao cậu lại ngốc đến thế nhỉ? Nghĩ tiếp cho tôi đi!" Nói xong, Lệ Minh Vũ cáu kỉnh tắt máy cái rụp.
"Alo? Alo?" Đồng Hựu quát thẳng vào điện thoại, đáng tiếc chỉ còn lại những tiếng tút tút dài đáp trả anh.
Buông điện thoại xuống, Đồng Hựu thốt ra một tiếng rên ủ rũ. Suy nghĩ một lúc, anh quyết định đi tìm Tả Giai Tuệ giúp đỡ. Dẫu sao cô cũng là con gái, nhất định hiểu những vấn đề như thế này. Tối qua, anh đã cặm cụi lên mạng tìm kiếm cả đêm nhưng chẳng tìm được cách cầu hôn nào gọi là lãng mạn.
Tả Giai Tuệ hình như còn giận anh. Hôm qua, sau khi cô thở phì phò về phòng, cô cũng chẳng đoái hoài tới anh.
Đồng Hựu kiên trì đi tới phòng cô. Anh vừa giơ tay định gõ cửa, Tả Giai Tuệ đã bất ngờ đi ra. Gặp anh đứng ngay cửa, cô lạnh lùng lên tiếng, "Tránh ra."
Đồng Hựu sững sờ, quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới, thấy cô ăn mặc chỉn chu, thậm chí còn trang điểm thanh tú, anh không khỏi tò mò, "Em định ra ngoài?"
"Dĩ nhiên, nhìn là biết ngay mà." Thái độ của Tả Giai Tuệ vẫn tệ như hôm qua, cô bước ra ngoài cửa.
Đồng Hựu xem giờ, "Sao em đi sớm vậy? Em đi đâu? Hay để tôi đưa em đi?"
Tả Giai Tuệ mới tốt nghiệp đại học, thời gian này của cô chỉ dùng để nghỉ ngơi và du lịch. Vì vậy thường ngày khi Đồng Hựu ra ngoài, cô còn lười biếng ngủ say sưa trên giường. Nhưng hôm nay cô lại dậy sớm, còn định ra đường vào giờ này.
Tả Giai Tuệ mang giầy, bắn cho anh một cái lườm sắc lẹm, "Không dám làm phiền anh, hôm nay tôi đi coi mắt!"
"Sao?" Đồng Hựu bị sốc, anh vội kéo tay cô...
"Coi mắt? Em coi mắt ai?"
"Ai cần anh quan tâm?" Tả Giai Tuệ hất tay Đồng Hựu, cô nổi giận đùng đùng nhìn anh, "Hôm nay, tôi sẽ đi gặp một người đàn ông tuyệt vời, tốt hơn anh gấp trăm ngàn lần." Cô làm ồn xong, liền phóng ngay ra ngoài.
Đồng Hựu choáng váng đứng chết trên tại chỗ. Đến khi tiếng bước chân của cô xa dần, anh mới cau mày đi tới đi lui, anh giận giữ rít lên. "Con nhỏ đáng ghét, chưa gì đã vội lập gia đình."
Tuy rằng mở miệng ra là mắng cô, nhưng Đồng Hựu vẫn không khống chế được hành động của bản thân. Anh nhanh chóng rửa mặt, lật đật đẩy chìa khoá xe chạy theo.
Xe chạy qua khắp các con đường phồn hoa trong thành phố. Có lẽ ông trời nghe được van xin trong lòng Đồng Hựu nên khi chạy ngang qua một quán cà phê ngoài quảng trường, anh bắt gặp Tả Giai Tuệ đang ngồi ngay cửa sổ, Đồng Hựu không hề nghĩ ngợi, lập tức tấp xe vào ven đường, đẩy cửa đi thẳng vào quán cà phê.
Đồng Hựu tận mắt chứng kiến Tả Giai Tuệ ngồi đối diện với một người đàn ông. Dáng vẻ của người đàn ông đó cũng tao nhã lịch sự, nhưng Đồng Hựu lại thấy chướng mắt cực kỳ. Chỉ cần thấy sơ Tả Giai Tuệ tươi cười với anh ta là cơn bực của anh lại tăng lên gấp bội.
Đồng Hựu thấy anh ta đưa cho Tả Giai Tuệ một hộp gấm, Tả Giai Tuệ nhận lấy mở ra xem, cô gật gù hài lòng, cười tươi như hoa.
Đồng Hựu nghe thấy tiếng trái tim mình nát vụn. Không cần nghĩ cũng biết hộp gấm đó là gì. Đã vậy anh còn thấy Tả Giai Tuệ gật đầu, anh không tài nào kiểm soát được bản thân. Nhân viên trong quán còn chưa kịp chào đón, anh đã xông thẳng tới chỗ Tả Giai Tuệ.
Tả Giai Tuệ đang vui vẻ nghe người đàn ông ngồi đối diện nói chuyện, không biết sự xuất hiện của Đồng Hựu. Sực cảm thấy hai mũi nhọn sắc lẹm chĩa vào sau lưng, cô rùng mình, xoay đầu lại gặp ngay đôi mắt u ám của Đồng Hựu.
Người đàn ông ngồi đối diện cũng kinh ngạc, anh ta nghệt mặt ra nhìn.
Đồng Hựu tiến đến gần nhìn thấy rõ ràng đồ trong tay Tả Giai Tuệ. Quả nhiên anh đoán không sai, đúng là nhẫn, chết tiệt!
Đồng Hựu lôi cô đứng dậy tức khắc. Anh cướp nhẫn khỏi tay Tả Giai Tuệ, ném sang một bên, rồi hậm hực định kéo cô đi.
"Này anh..."
"Im miệng!" Đồng Hựu không nghe cô nói, tức giận lôi cô đi.
Người đàn ông ngồi đối diện đứng dậy, tiến lên ngăn cản Đồng Hựu. Anh ta nhìn Đồng Hựu, mỉm cười, "Anh này, anh có quá bất lịch sự với cô ấy không?"
Ánh mắt Đồng Hựu nhìn anh ta trở nên thiếu thân thiện, anh gằn giọng, "Tôi không phải người Pháp, không thích giả vờ lịch sự. Còn anh..." Vẻ mặt anh càng ngày càng xấu xí khó coi, "Cút xa ra! Cô ấy đã có chồng sắp cưới."
"Này, họ Đồng kia..."
"Em im lặng cho tôi!" Đồng Hựu quát ầm lên.
Tả Giai Tuệ thức thời ngậm miệng, anh chàng này nổi cáu thật đáng sợ!
Người đàn ông đứng chắn trước Đồng Hựu không chịu thôi, anh ta nở nụ cười, "Tôi biết cô ấy có chồng sắp cưới nên mới tới gặp."
"Nói gì? Đồ cặn bã..." Đồng Hựu túm cổ áo của anh ta.
Tả Giai Tuệ sợ hãi vội cản lại. May là quán cà phê vắng khách, chủ quán trông thấy cũng hớt hơ hớt hải khuyên ngăn.
Người đàn ông thấy Đồng Hựu giận dữ, anh ta quýnh quáng giải thích, "Tôi nghĩ anh đã hiểu lầm. Sở dĩ tôi gặp cô Tả là để đưa nhẫn cho cô ấy."
"Nhẫn cũng chuẩn bị luôn rồi? Anh xứng với cô ấy ư? Anh tưởng gặp cô ấy một lần là cô ấy đồng ý lời cầu hôn của anh ngay?" Đồng Hựu tức giận, muốn đánh anh ta.
Anh ta sợ xanh mặt, "Không phải. Tại sao tôi lại muốn cầu hôn cô Tả? Cô ấy chỉ đặt nhẫn ở chỗ tôi. Nhẫn làm xong, tôi đến giao hàng cho khách mà."
Cái gì?
Đồng Hựu bần thần, tay anh vô thức thả lỏng.
Người đàn ông tóm lấy cơ hội tức thì, anh ta chỉ vào chiếc nhẫn, nói với Tả Giai Tuệ, "Vậy...nhẫn tôi giao rồi, tôi về." Anh ta cầm cặp xách, phóng khỏi quán cà phê.
Mọi người xung quanh thấy chỉ là hiểu lầm nên ngoảnh lại tiếp tục thưởng thức cà phê, không để ý tới bên này.
Đồng Hựu đứng thừ ra. Một hồi sau, anh mới quay qua nhìn Tả Giai Tuệ. Tả Giai Tuệ cười gian xảo, từ tốn ngồi xuống ghế, loay hoay đeo thử chiếc nhẫn trong hộp gấm.
"Này, rồng phun lửa, anh định đứng đó bao lâu nữa? Anh định đứng đó làm tượng hả? Anh cản trở việc buôn bán của người ta kia kìa." Cô nín cười, biếng nhác nháy mắt với anh.
Đồng Hựu bây giờ mới có phản ứng, anh ngồi xuống nhìn cô trân trân, "Làm vậy là sao?"
"Gì mà sao này sao kia?" Tả Giai Tuệ thong dong cầm ly cà phê lên uống.
"Em nói với tôi em đi coi mắt." Đồng Hựu hơi nheo mắt.
Tả Giai Tuệ nhướng người ra trước, cô cười hì hì, "Ơ? Anh lo lắng cho em hả?" Cô giơ tay xem đồng hồ, ý cười nơi khoé miệng càng sâu, "Còn chưa tới nửa tiếng thì đã tìm thấy em, Paris nhỏ lắm sao anh? Vậy chứng minh anh lo lắng thật rồi."
Đồng Hựu chợt hiểu mình đã bị lừa, "Em chọc tôi?"
"Làm gì có!" Tả Giai Tuệ mỉm cười.
"Nhẫn này là sao?
" Đồng Hựu càng nhíu chặt mày.
Tả Giai Tuệ lắc lắc hộp gấm, "Nhẫn này em định mang đi cầu hôn chồng sắp cưới của em."
"Em nói cái quái gì thế?" Đồng Hựu nổi giận giật lất hộp nhẫn mở ra xem. Đúng là có cả nhẫn nam. Cơn giận trong lòng anh tăng vụt, anh nhìn cô chòng chọc, "Em đào đâu ra chồng sắp cưới? Em làm càn gì vậy?"
Tả Giai Tuệ cười tươi roi rói, cô nháy mắt, "Chẳng phải hồi nãy anh cũng nói với người ta là em có chồng sắp cưới ư?"
Đồng Hựu đờ dẫn, anh quẫn bách đằng hắng, "Tôi chỉ cứu em."
"Cứu em?" Tả Giai Tuệ nhấn mạnh.
"Nhìn sơ là biết người đàn ông đó si mê em. Nếu em coi mắt kiểu người như anh ta, sau này em sẽ hối hận." Đồng Hựu hung hăng lên tiếng.
Tả Giai Tuệ cười rất thoải mái, "Em làm gì để ý anh ta. Trong lòng em chỉ có một mình chồng sắp cưới của em mà thôi."
"Tại sao tôi không biết em có chồng sắp cưới?" Đồng Hựu khó chịu, lông mày của anh càng cau chặt.
Tả Giai Tuệ cười tủm tỉm, "Vốn dĩ em chưa dám chắc chắn. Em không biết cách gọi này có thể gắn vào người nào đó hay không ngờ người nào đó còn sốt ruột hơn cả em. Thế nên mọi chuyện đã đâu vào đấy mất rồi."
"Nói gì lạ vậy?" Đồng Hựu không hiểu.
Tả Giai Tuệ chỉ hộp gấm trên tay anh, "Anh muốn biết chồng chưa cưới của em là ai chăng? Ai cầm hộp gấm thì người đó là chồng tương lai của em."
Sao cơ?
Đồng Hựu ngơ ngác nhìn chiếc hộp trong tay mình.
Tả Giai Tuệ sung sướng cầm lại hộp gấm. Cô rút chiếc nhẫn ra khỏi hộp, cô chu miệng nói, "Anh Đồng Hựu, anh có đống ý lấy em không?"
Đồng Hựu trố mắt nhìn, "Em...em..."
"Không từ chối coi như đồng ý." Tả Giai Tuệ huýt sáo một cái, đeo nhẫn lên ngón áp út của anh, "Kể từ ngày hôm nay, anh chính là chồng chưa cưới của em. Anh nhớ chọn ngày tốt để tổ chức đám cưới nha."
Đồng Hựu choáng váng đầu óc, làm sao mà trong tích tắc anh đã đính hôn rồi thế này?
- Chương 228: Ngoại truyện 2: Bằng lòng với hạnh phúc của ai
- Chương 227: Ngoại truyện 1: Hạnh phúc thuộc về em
- Chương 226: Giáng sinh yêu thương
- Chương 225: là vui hay buồn
- Chương 224: Thất bại chồng chất
- Chương 223: Giết người diệt khẩu
- Chương 222: Sự quan tâm của Bạch Sơ Điệp
- Chương 221: Người tài giỏi
- Chương 220: Đào Túy
- Chương 219: Bình lặng
- Chương 218: Giám định
- Chương 217: Chúng ta kết hôn đi
- Chương 216: Xót xa
- Chương 215: Tin tốt
- Chương 214: Giao dịch
- Chương 213: Trù tính cho tình yêu
- Chương 212: Yêu
- Chương 211: Đại hội cổ đông
- Chương 210: Bị cầu hôn
- Chương 209: Lời thoại kinh điển
- Chương 208: Cầu hôn lần thứ hai
- Chương 207: Có yêu mới biết quý trọng
- Chương 206: Ông trời trêu cợt
- Chương 205: Từ hiểu lầm đến thù hận
- Chương 204: Công bằng
- Chương 203: Trước là tiểu nhân, sau là quân tử
- Chương 202: Xứng đôi vừa lứa
- Chương 201: Tung tích chiếc nhẫn
- Chương 200: Tả Giai Tuệ
- Chương 199: Ấm áp
- Chương 198: Hâm nóng tình yêu
- Chương 197: Lễ vật
- Chương 196: Cầu hôn (1 + 2)
- Chương 195: Tỉnh táo
- Chương 194: Bán đứng
- Chương 193: Hình Cũ
- Chương 192: Cố tình hãm hại
- Chương 191: Lừa cưới
- Chương 190: Tâm Linh Tương Thông
- Chương 189: Đổ máu
- Chương 188: A Miêu A Cẩu gặp nhau
- Chương 187: Dành những thứ tốt nhất cho cô ấy
- Chương 186: Anh có tình cảm với em
- Chương 185: Người đứng đằng sau
- Chương 184: Nổi giận
- Chương 183: Hy vọng
- Chương 182: Dịu dàng và nguy hiểm (18+)
- Chương 181: Bản lĩnh (18+)
- Chương 180: Phân tích của Mark
- Chương 179: Kẻ thù của đối thủ chính là bạn bè của mình
- Chương 178: Mâu thuẫn chị em
- Chương 177: Bày mưu tính kế
- Chương 176
- Chương 175: Người khách bất ngờ
- Chương 174: Email lạ
- Chương 173: Hù dọa
- Chương 172
- Chương 171: Ngây ngô
- Chương 170: Đau đớn tột cùng đổi lấy hạnh phúc vô tận
- Chương 169: Giày vò
- Chương 168: Biệt thự Bạch Lan
- Chương 167: Quyết định
- Chương 166: Còn có một từ gọi là "Thành toàn"
- Chương 165: Lựa chọn
- Chương 164: Bệnh án
- Chương 163: Điện thoại
- Chương 162: Sự thật
- Chương 161: Phẫn nộ
- Chương 160: Cấp cứu
- Chương 159: Nhìn thấy
- Chương 158: Rời khỏi
- Chương 157: Lo được lo mất
- Chương 156: Vụ việc ngoài ý muốn
- Chương 155: Anh là Nhạc Bất Quần
- Chương 154: Hành vi thái quá
- Chương 153: Muốn trốn? Bỏ ngay ý định đó đi!
- Chương 152: Tâm tư thay đổi
- Chương 151: Bị lừa
- Chương 150: Đánh rơi lọ thuốc
- Chương 149: Từ chối
- Chương 148: Cách duy nhất cứu nhà họ Hòa
- Chương 147: Suôn sẻ
- Chương 146: Người em yêu vĩnh viễn là anh ấy
- Chương 145: Tin nhắn thoại
- Chương 144: Bất đồng quan điểm
- Chương 143: Đòn chí mạng
- Chương 142: Mất khống chế
- Chương 141: Phân tích đáng sợ
- Chương 140: Hiện trường giết người
- Chương 139: Mình yêu nhưng không thể ở cạnh nhau
- Chương 138: Mang thai
- Chương 137: Tôi chỉ là con ngốc
- Chương 136: Bất trắc
- Chương 135: Anh đau đầu
- Chương 134: Anh muốn nhìn thấy em
- Chương 133: Người thật
- Chương 132: Lời mời
- Chương 131: Diệt trừ
- Chương 130: Bệnh nặng
- Chương 129: Nơi ánh đèn mờ nhạt lại là người ấy
- Chương 128: Phát hiện
- Chương 127: Bất ngờ
- Chương 126: Ảo ảnh đêm khuya
- Chương 125: Hành vi biến thái
- Chương 124: Manh mối ở nhà họ Hòa
- Chương 123: Sét đánh
- Chương 122: Đáp án cuối cùng
- Chương 121: Điện thoại
- Chương 120: Ngày thứ chín
- Chương 119: Đêm cuối
- Chương 118: Nghi hoặc
- Chương 117: Người lập bia
- Chương 116: Đau lòng
- Chương 115: Lặp lại chuyện xưa
- Chương 114: Không phải bà Lệ
- Chương 113: Như hình với bóng
- Chương 112: Em thuộc về anh
- Chương 111: Ấm áp
- Chương 110: Anh chờ em
- Chương 109: Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn
- Chương 108: Đại luật sư Lạc Tranh
- Chương 107: Người chồng tốt
- Chương 106: Một mặt xa lạ
- Chương 105: Về Bán Sơn
- Chương 104: Cũng nghĩ đến quà tặng
- Chương 103: Tính sổ
- Chương 102: Đâm thủng tờ giấy
- Chương 101: Cơn giận của đàn ông
- Chương 100: Toàn người xa lạ
- Chương 99: Chùn bước
- Chương 98: Say rượu
- Chương 97: Không ai hạnh phúc
- Chương 96: Món nợ mười năm
- Chương 95: Thuận theo yêu cầu
- Chương 94: Tiếp thu dạy dỗ
- Chương 93: Rất dũng cảm
- Chương 92: Quyết định của Lệ Minh Vũ
- Chương 91: Vô cớ bỏ đi
- Chương 90: Xưng hô với người ngoài
- Chương 89: Muốn tìm một người
- Chương 88: Kinh hồn nơi nghĩa trang
- Chương 87: Bức ảnh đáng sợ trên mộ bia
- Chương 86: Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến
- Chương 85: Mùi hương kỳ lạ
- Chương 84: Ai lo lắng cho ai
- Chương 83: Nỗi đau từng trải
- Chương 82: Đánh mất tôn nghiêm
- Chương 81: Điều khoản chí mạng trong hợp đồng
- Chương 80: Nhìn xa trông rộng
- Chương 79: Một mình rời đi
- Chương 78: Búp bê rách nát
- Chương 77: Trở lại biệt thự Bán Sơn
- Chương 76: Kết cuộc của hạnh phúc
- Chương 75: Vạch trần bản chất
- Chương 74: Bạn từ phương xa tới thăm
- Chương 73: Phong vân tái khởi
- Chương 72: Mộ viên
- Chương 71: Không hẹn mà gặp
- Chương 70: Yêu thương khiến con người nghẹt thở
- Chương 69: Không ngờ em lại trở về
- Chương 68: Không thể chỉ nhìn bề ngoài
- Chương 67: Mọi thứ đều thay đổi
- Chương 66: Thành phố của anh và cô
- Chương 65: Cầu hôn bên vòng xoay ngựa gỗ
- Chương 64: Đằng sau là cô đơn trống trải
- Chương 63: Biến hóa khó lường
- Chương 62: Chính tà khó dò
- Chương 61: Đòn chí mạng
- Chương 60: Chiến thắng trong yên lặng
- Chương 59: Đâu đâu cũng thấy uy hiếp
- Chương 58: Lâu Rồi Mới Gặp
- Chương 57: Bông Ngọc Trai Đen
- Chương 56: Tôi Muốn Chính Em
- Chương 55: Ánh Mắt Anh Ta Nhìn Em
- Chương 54: Hoàn Toàn Cố Ý
- Chương 53: Tiệc Chúc Mừng
- Chương 52: Lời Mời Của Nhà Đầu Tư
- Chương 51: Ôm Nhau Dưới Bóng Đêm
- Chương 50: Yêu Không Nhất Định Phải Tỷ Lệ Thuận Với Được Yêu
- Chương 49: Xa Tận Chân Trời, Gần Ngay Trước Mắt
- Chương 48: Bức Tranh Gia Đình
- Chương 47: Người Đàn Ông Trong Xe Mpv
- Chương 46: Chưa Hẳn Người Yêu Nhưng Quá Xa Bạn Bè
- Chương 45: Mộ Thừa
- Chương 44: Nước Hoa "midi"
- Chương 43: Buổi Ký Tặng "Kinh Mộng Hào Môn"
- Chương 42: Đau Đến Tan Nát Cõi Lòng
- Chương 41: Giáng Sinh Đầy Máu
- Chương 40: Tôi Tới Là Vì Cô Ấy
- Chương 39: Rắc Rối Lại Đến
- Chương 38: Gặp Mặt
- Chương 37: Mục Đích Thật Sự
- Chương 36: Ống Kính Ẩn Giấu
- Chương 35: Cáo Già Và Hồ Ly
- Chương 34: Tâm Sinh Thất Vọng
- Chương 33: Quan Tâm Sao?
- Chương 32: Đoán Không Ra
- Chương 31: Sự Chán Ghét Của Lệ Minh Vũ
- Chương 30: Em Đóng Kịch Giỏi Hơn Chị Mình
- Chương 29: Nguy hiểm rình rập
- Chương 28: Yêu thật lòng
- Chương 27: Đạo lý hiển nhiên
- Chương 26: Chị em bất hoà
- Chương 25: Đừng có làm bộ làm tịch
- Chương 24: Con nhỏ xấu xa
- Chương 23: Hai Người Đàn Ông Dưới Tuyết Rơi
- Chương 22: Tiêu Diệp Lỗi
- Chương 21: Mũi Tôi Rất Thính
- Chương 20: Người Đến Không Có Ý Tốt
- Chương 19: Thước Đo Tình Yêu
- Chương 18: Hóa Ra Anh Rất Nguy Hiểm
- Chương 17: Thẻ Vàng
- Chương 16: Người Đàn Ông Dưới Nắng Sớm
- Chương 15: Hạ Đồng
- Chương 14: Người Phụ Nữ Kiêu Ngạo
- Chương 13: Tiệc Tối
- Chương 12: Vinh Hoa Phú Quý Làm Gì?
- Chương 11: Gia Đình Điều Chế Hương
- Chương 10: Hòa Vy
- Chương 9: Dáng Dấp Người Chồng
- Chương 8: Hẹn Hò Cùng Anh
- Chương 7: Em Rất Sợ Tôi?
- Chương 6: Nhìn Tận Mắt
- Chương 5: Dãy Số Xa Lạ
- Chương 4: Tin Tức
- Chương 3: Lúng Túng Đêm Khuya
- Chương 2: Em Gọi Tôi Là Gì?
- Chương 1: Chồng Về Nhà Trễ