Chương 215: Tin tốt
Khu Hoa Phủ về đêm hết sức yên lặng. Lệ Minh Vũ chạy xe vào ga ra, rồi mở cửa đi vào nhà. Ngay nháy mắt bước vào trong, lòng anh bỗng đong đầy hạnh phúc.
Tô Nhiễm vẫn còn thức, nghe tiếng mở cửa, cô bước ra khỏi nhà bếp. Trông thấy anh về, cô mỉm cười, đi lại ôm anh.
Lệ Minh Vũ để cặp xách sang bên, giang tay đón lấy cô. Anh nói với vẻ trách cứ, "Sau này không được thức khuya chờ anh về."
"Còn lâu mới nghe lời anh." Tô Nhiễm cười hi hi ngửa đầu nhìn anh. Đợi anh cởi giày xong, cô để áo khoác của anh sang bên, "Em đã quen chờ anh về nhà, nhưng không ngờ đêm nay anh lại về muộn đến vậy."
Lệ Minh Vũ cười, cúi đầu hôn má cô.
Tô Nhiễm chợt vùi đầu vào ngực anh, cố gắng hít hà.
"Em sao thế?" Anh vừa cười vừa hỏi.
Tô Nhiễm nháy mắt với anh, cô bắt chước động tác của anh, vươn tay xoa đầu anh, "Ngoan quá, em cứ tưởng anh về trễ là tại đi uống rượu."
Nhờ thế Lệ Minh Vũ biết cô vừa làm gì. Anh cười toe toét, "Vậy em có ngửi thấy mùi phụ nữ trên người anh không?"
"Ủa..." Tô Nhiễm suy tư chốc lát, lại ôm chặt anh, cô bĩu môi, "Ngửi ra rồi! Đúng là trên người anh có mùi phụ nữ."
"Ồ!" Lệ Minh Vũ cười, anh ngậm vành tai cô, "Thế có đoán được, anh dính mùi phụ nữ từ tối qua hay sáng nay không, hmmm?"
Tô Nhiễm nghe ra ý xấu của anh, cô đỏ mặt đánh anh, cất giọng hỡn dỗi, "Anh là đồ háo sắc!" Nói hết câu, cô lại muốn đi.
Lệ Minh Vũ ôm lấy cô từ đằng sau, vùi mặt vào tóc cô, "Đem nay cho anh dính thêm mùi phụ nữ, được không?"
"Anh đáng ghét lắm!" Tô Nhiễm mắc cỡ, đẩy anh sang bên, "Không để ý tới anh nữa. Em đi nấu đồ ăn khuya, anh thay quần áo trước đi." Tô Nhiễm đi vào nhà bếp.
Lệ Minh Vũ bật cười, theo cô vào nhà bếp.
Tô Nhiễm bận bịu trong nhà bếp, không biết Lệ Minh Vũ cũng theo vào trong. Cô chăm chú chuẩn bị đồ ăn khuya. Đến khi gần xong xoay người lại, mới thấy Lệ Minh Vũ đang dựa ngay cửa, mỉm cười nhìn cô.
Cô cảm thấy ấm áp nhưng vẫn cố tình lườm anh, "Anh đứng đây làm gì, mau lên lầu thay đồ đi!"
Lệ Minh Vũ tiếng lại ôm cô vào lòng. Anh không ngờ có ngày mình lại được hạnh phúc. Ở nhà luôn có một ngọn đèn sáng chờ anh trở về, luôn có người xuống bếp làm đồ ăn cho anh.
Tô Nhiễm cũng không giãy ra, cô lẳng lặng tựa vào lòng anh, cảm thụ nhịp tim mạnh mẽ trong lồng ngực của anh. Cô hít sâu mùi hương trên người anh, nói dịu dàng, "Em nấu gần xong rồi, anh lên lầu thay đồ đi."
Lệ Minh Vũ cuối xuống hôn trán cô, rồi đi khỏi nhà bếp.
***
Do Tô Nhiễm thường tự chăm sóc bản thân nên chị Phi đã ngủ từ sớm. Tô Nhiễm chuẩn bị xong bữa ăn khuya, không thấy Lệ Minh Vũ trong phòng ngủ, cô bèn bưng đồ ăn tới phòng sách.
Trông thấy Lệ Minh Vũ ngồi thiếp đi trên ghế sô pha, cô hơi bất ngờ. Cô không đành lòng gọi anh dậy nên đặt thực ăn lên bàn, ngồi xuống nhìn anh ngủ. Tô Nhiễm xót xa vuốt nhẹ mi tâm của anh.
Cô biết anh rất vất vả, nhưng không biết làm thế nào để gánh vác giúp anh. Cô chỉ mong mỗi ngày về nhà, anh đều cảm thấy ấm áp. Vậy là cô đã mãn nguyện.
Tô Nhiễm đang lưỡng lự có nên đắp chăn cho anh hay không thì một tiếng vang bất ngờ đánh thức người đàn ông đang ngủ say mở choàng mắt.
Tô Nhiễm cũng giật mình, "Mọi chuyện phức tạp lắm hả anh? Em nhìn anh rất mệt."
Hôm nay là lần đầu tiên kể từ lúc anh gặp chuyện không may, cô chủ động nhắc tới, anh cười cười, "Không sao. Anh ngủ lâu chưa?"
"Mới mấy phút thôi." Tô Nhiễm thở dài, đưa thức ăn cho anh, "Anh ăn đi. Em pha xong nước tắm cho anh rồi."
Lệ Minh Vũ nhận lấy đồ ăn. Sau khi ăn xong, anh áy náy nhìn cô, "Em vất vả rồi."
"Ủa? Bộ trưởng Lệ cũng biết cảm kích ư?" Tô Nhiễm cảm động nhưng vẫn trêu ghẹo anh.
Lệ Minh Vũ kéo cô vào lòng, anh khẽ cười vuốt tóc cô.
Cảm giác lúc này thật tuyệt, tuyệt đến mức cô muốn cứ thế này đến hết đời. Có điều cô không quên được thần sắc mệt mỏi của anh, cô hỏi, "Minh Vũ, anh không sao thật chứ?"
Lệ Minh Vũ thân thiết ngắt mũi cô, "Yên tâm, em cứ tin tưởng anh."
Tô Nhiễm nở nụ cười yên lòng. Cô biết anh nói không sao tức là có sao. Không phải cô tin lời xoa dịu của anh, mà cô tin là anh có bản lĩnh này. Vì vậy cô mới không sốt ruột.
Không biết do tính cách hay do tác phong làm việc nhất quán của anh, anh không bao giờ mang nỗi lòng bên ngoài về nhà. Nhất là gần đây, cô không hề thấy anh nổi giận hay lo lắng vì công việc. Anh khiến cô vừa an tâm vừa xót xa.
"Để em kể anh nghe một chuyện rất hay." Cô sực nhớ ra một việc, cười ngọt ngào nhìn anh.
Anh hỏi, "Chuyện gì?"
"Diệp Lỗi đã nghiên cứu được Long diên tử. Nó sẽ giúp 'Đào Tuý' thành công." Tô Nhiễm nói vui vẻ.
Khoé miệng Lệ Minh Vũ hơi nhếch lên, anh xoa đầu cô, "Thật không? Vậy thì tốt quá rồi. Từ giờ, em có thể yên lòng rồi."
Tiêu Diệp Lỗi coi như biết giữ lời hứa.
Tô Nhiễm nhìn anh, "Nếu em thành công, ngoài Diệp Lỗi ra, thì công lao lớn nhất là thuộc về anh."
Lệ Minh Vũ mỉm cười, "Tại sao?"
"Bởi vì anh luôn giúp đỡ em, không có anh giúp đỡ, sao em làm được Đào Tuý?" Tô Nhiễm dựa vào ngực anh. Cô nhớ ngày trước, mỗi khi nghe đến Đào Tuý anh đều thể hiện khác thường. Tuy phản ứng của anh không rõ ràng nhưng cô cảm giác được. Đến sau này biết rõ sự thật, cô mới biết anh căm hận Đào Tuý. Nếu lúc trước không có Đào Tuý, không có Long diên tử, nhà họ Hoà và họ Cố sẽ không tranh chấp. Bây giờ khi nhắc tới Đào Tuý, mắt anh chỉ còn trông mong và cổ vũ vô tận. Không phải anh giỏi quên đi thù hận, mà là anh đã từ bỏ.
Thế nhưng cô không từ bỏ, cô biết Đào Tuý là thế nào với anh, cô cũng biết chỉ có nó mới cứu được Hoà thị. Vậy nên cô càng biết ơn tình yêu của Lệ Minh Vũ dành cho cô. Anh khiến cô biết tình yêu có thể hy sinh nhiều đến vậy.
Anh có thể hy sinh cho cô, tại sao cô không thể hy sinh cho anh?
Lệ Minh Vũ nâng cằm cô lên, mặc dù mắt anh thấp thoáng ý cười nhưng lại lộ vẻ dò xét, "Em nghĩ vậy thật không?" Giải thích của cô khá gượng ép. Không biết tại sao, anh luôn thấy cô quá mức bàng quan, bàng quan như thể đã biết hết mọi việc. Đây là điều anh không muốn nhìn thấy.
Bởi rằng tình yêu không cần thương hại và đồng tình.
"Dĩ nhiên." Sợ anh nhìn thấu suy nghĩ của mình, cô vội vàng ôm cổ anh, nói nhỏ, "Cái gì anh giúp cũng quan trọng."
Coi như là anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Huống chi mỹ nhân này lại chủ động yêu thương. Anh cười nhìn cô, "Vậy phải cám ơn anh thế nào?"
Bắt gặp vẻ ham muốn trong mắt anh, mặt cô đỏ bừng bừng, cô tựa đầu vào ngực anh, "Không biết."
"Không biết?" Lệ Minh Vũ cười quỷ quyệt, cúi đầu nói vào tai cô, "Vậy để anh nói em biết. Đêm nay em phải giúp anh thoải mái một chút."
Anh cố tình nhấn mạnh hai chữ "thoải mái".
Tim Tô Nhiễm đập dồn dập, lại thấy bàn tay anh lướt lung tung trên người mình, cô ngăn cản, "Minh Vũ, anh mệt rồi, đừng quậy nữa."
"Em cũng biết anh mệt à?" Lệ Minh Vũ ôm chặt cô, cạ môi vào gáy cô, "Em có nhiệm vụ giúp anh ngủ ngon hơn."
Tô Nhiễm ra vẻ giận dỗi, cô liếc xéo anh, "Lẽ nào anh không biết mệt ư?"
"Có chư, anh đang mệt lắm đây." Lệ Minh Vũ giả vờ nghiêm túc trả lời cô.
"Vậy anh còn..." Tô Nhiễm xấu hổ lên tiếng.
"Tại anh mệt nên mới cần em giúp anh thoải mái." Lệ Minh Vũ cài tay mình vào tay cô, cất giọng mờ ám, "Đêm nay em nhớ chăm sóc anh."
Tô Nhiễm không dám ngước lên. Đôi mắt anh quá mức nồng cháy, dù cúi đầu, cô vẫn cảm nhận được sức nóng toả ra từ người anh.
Lệ Minh Vũ cười nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô. Anh ve vuốt gò má Tô Nhiễm, rồi lướt tay xuống mơn trớn bờ vai cô.
Tô Nhiễm đang gục đầu đột nhiên đứng dậy. Cô cởi tụt một bên dây áo ngủ, rồi lại đến bên khác. Áo ngủ rơi xuống đất, sau đó là áo con, quần con...
Cảm thấy hơi thở của anh càng dồn dập, Tô Nhiễm cố tình dựa vào lòng anh, cô cười quyến rũ nắm tay anh, "Em đích thân tắm cho anh, chịu không?" Cô cố tình nhấn nhá hai chữ "đích thân".
Lệ Minh Vũ bật cười, anh nhéo má cô, "Cô nàng này toàn học cái xấu."
"Chẳng phải do anh dạy ư?" Tô Nhiễm nũng nịu trả lời. Cô lại chủ động cởi quần áo cho anh, cười ngọt ngào kéo anh vào phòng tắm.
- Chương 228: Ngoại truyện 2: Bằng lòng với hạnh phúc của ai
- Chương 227: Ngoại truyện 1: Hạnh phúc thuộc về em
- Chương 226: Giáng sinh yêu thương
- Chương 225: là vui hay buồn
- Chương 224: Thất bại chồng chất
- Chương 223: Giết người diệt khẩu
- Chương 222: Sự quan tâm của Bạch Sơ Điệp
- Chương 221: Người tài giỏi
- Chương 220: Đào Túy
- Chương 219: Bình lặng
- Chương 218: Giám định
- Chương 217: Chúng ta kết hôn đi
- Chương 216: Xót xa
- Chương 215: Tin tốt
- Chương 214: Giao dịch
- Chương 213: Trù tính cho tình yêu
- Chương 212: Yêu
- Chương 211: Đại hội cổ đông
- Chương 210: Bị cầu hôn
- Chương 209: Lời thoại kinh điển
- Chương 208: Cầu hôn lần thứ hai
- Chương 207: Có yêu mới biết quý trọng
- Chương 206: Ông trời trêu cợt
- Chương 205: Từ hiểu lầm đến thù hận
- Chương 204: Công bằng
- Chương 203: Trước là tiểu nhân, sau là quân tử
- Chương 202: Xứng đôi vừa lứa
- Chương 201: Tung tích chiếc nhẫn
- Chương 200: Tả Giai Tuệ
- Chương 199: Ấm áp
- Chương 198: Hâm nóng tình yêu
- Chương 197: Lễ vật
- Chương 196: Cầu hôn (1 + 2)
- Chương 195: Tỉnh táo
- Chương 194: Bán đứng
- Chương 193: Hình Cũ
- Chương 192: Cố tình hãm hại
- Chương 191: Lừa cưới
- Chương 190: Tâm Linh Tương Thông
- Chương 189: Đổ máu
- Chương 188: A Miêu A Cẩu gặp nhau
- Chương 187: Dành những thứ tốt nhất cho cô ấy
- Chương 186: Anh có tình cảm với em
- Chương 185: Người đứng đằng sau
- Chương 184: Nổi giận
- Chương 183: Hy vọng
- Chương 182: Dịu dàng và nguy hiểm (18+)
- Chương 181: Bản lĩnh (18+)
- Chương 180: Phân tích của Mark
- Chương 179: Kẻ thù của đối thủ chính là bạn bè của mình
- Chương 178: Mâu thuẫn chị em
- Chương 177: Bày mưu tính kế
- Chương 176
- Chương 175: Người khách bất ngờ
- Chương 174: Email lạ
- Chương 173: Hù dọa
- Chương 172
- Chương 171: Ngây ngô
- Chương 170: Đau đớn tột cùng đổi lấy hạnh phúc vô tận
- Chương 169: Giày vò
- Chương 168: Biệt thự Bạch Lan
- Chương 167: Quyết định
- Chương 166: Còn có một từ gọi là "Thành toàn"
- Chương 165: Lựa chọn
- Chương 164: Bệnh án
- Chương 163: Điện thoại
- Chương 162: Sự thật
- Chương 161: Phẫn nộ
- Chương 160: Cấp cứu
- Chương 159: Nhìn thấy
- Chương 158: Rời khỏi
- Chương 157: Lo được lo mất
- Chương 156: Vụ việc ngoài ý muốn
- Chương 155: Anh là Nhạc Bất Quần
- Chương 154: Hành vi thái quá
- Chương 153: Muốn trốn? Bỏ ngay ý định đó đi!
- Chương 152: Tâm tư thay đổi
- Chương 151: Bị lừa
- Chương 150: Đánh rơi lọ thuốc
- Chương 149: Từ chối
- Chương 148: Cách duy nhất cứu nhà họ Hòa
- Chương 147: Suôn sẻ
- Chương 146: Người em yêu vĩnh viễn là anh ấy
- Chương 145: Tin nhắn thoại
- Chương 144: Bất đồng quan điểm
- Chương 143: Đòn chí mạng
- Chương 142: Mất khống chế
- Chương 141: Phân tích đáng sợ
- Chương 140: Hiện trường giết người
- Chương 139: Mình yêu nhưng không thể ở cạnh nhau
- Chương 138: Mang thai
- Chương 137: Tôi chỉ là con ngốc
- Chương 136: Bất trắc
- Chương 135: Anh đau đầu
- Chương 134: Anh muốn nhìn thấy em
- Chương 133: Người thật
- Chương 132: Lời mời
- Chương 131: Diệt trừ
- Chương 130: Bệnh nặng
- Chương 129: Nơi ánh đèn mờ nhạt lại là người ấy
- Chương 128: Phát hiện
- Chương 127: Bất ngờ
- Chương 126: Ảo ảnh đêm khuya
- Chương 125: Hành vi biến thái
- Chương 124: Manh mối ở nhà họ Hòa
- Chương 123: Sét đánh
- Chương 122: Đáp án cuối cùng
- Chương 121: Điện thoại
- Chương 120: Ngày thứ chín
- Chương 119: Đêm cuối
- Chương 118: Nghi hoặc
- Chương 117: Người lập bia
- Chương 116: Đau lòng
- Chương 115: Lặp lại chuyện xưa
- Chương 114: Không phải bà Lệ
- Chương 113: Như hình với bóng
- Chương 112: Em thuộc về anh
- Chương 111: Ấm áp
- Chương 110: Anh chờ em
- Chương 109: Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn
- Chương 108: Đại luật sư Lạc Tranh
- Chương 107: Người chồng tốt
- Chương 106: Một mặt xa lạ
- Chương 105: Về Bán Sơn
- Chương 104: Cũng nghĩ đến quà tặng
- Chương 103: Tính sổ
- Chương 102: Đâm thủng tờ giấy
- Chương 101: Cơn giận của đàn ông
- Chương 100: Toàn người xa lạ
- Chương 99: Chùn bước
- Chương 98: Say rượu
- Chương 97: Không ai hạnh phúc
- Chương 96: Món nợ mười năm
- Chương 95: Thuận theo yêu cầu
- Chương 94: Tiếp thu dạy dỗ
- Chương 93: Rất dũng cảm
- Chương 92: Quyết định của Lệ Minh Vũ
- Chương 91: Vô cớ bỏ đi
- Chương 90: Xưng hô với người ngoài
- Chương 89: Muốn tìm một người
- Chương 88: Kinh hồn nơi nghĩa trang
- Chương 87: Bức ảnh đáng sợ trên mộ bia
- Chương 86: Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến
- Chương 85: Mùi hương kỳ lạ
- Chương 84: Ai lo lắng cho ai
- Chương 83: Nỗi đau từng trải
- Chương 82: Đánh mất tôn nghiêm
- Chương 81: Điều khoản chí mạng trong hợp đồng
- Chương 80: Nhìn xa trông rộng
- Chương 79: Một mình rời đi
- Chương 78: Búp bê rách nát
- Chương 77: Trở lại biệt thự Bán Sơn
- Chương 76: Kết cuộc của hạnh phúc
- Chương 75: Vạch trần bản chất
- Chương 74: Bạn từ phương xa tới thăm
- Chương 73: Phong vân tái khởi
- Chương 72: Mộ viên
- Chương 71: Không hẹn mà gặp
- Chương 70: Yêu thương khiến con người nghẹt thở
- Chương 69: Không ngờ em lại trở về
- Chương 68: Không thể chỉ nhìn bề ngoài
- Chương 67: Mọi thứ đều thay đổi
- Chương 66: Thành phố của anh và cô
- Chương 65: Cầu hôn bên vòng xoay ngựa gỗ
- Chương 64: Đằng sau là cô đơn trống trải
- Chương 63: Biến hóa khó lường
- Chương 62: Chính tà khó dò
- Chương 61: Đòn chí mạng
- Chương 60: Chiến thắng trong yên lặng
- Chương 59: Đâu đâu cũng thấy uy hiếp
- Chương 58: Lâu Rồi Mới Gặp
- Chương 57: Bông Ngọc Trai Đen
- Chương 56: Tôi Muốn Chính Em
- Chương 55: Ánh Mắt Anh Ta Nhìn Em
- Chương 54: Hoàn Toàn Cố Ý
- Chương 53: Tiệc Chúc Mừng
- Chương 52: Lời Mời Của Nhà Đầu Tư
- Chương 51: Ôm Nhau Dưới Bóng Đêm
- Chương 50: Yêu Không Nhất Định Phải Tỷ Lệ Thuận Với Được Yêu
- Chương 49: Xa Tận Chân Trời, Gần Ngay Trước Mắt
- Chương 48: Bức Tranh Gia Đình
- Chương 47: Người Đàn Ông Trong Xe Mpv
- Chương 46: Chưa Hẳn Người Yêu Nhưng Quá Xa Bạn Bè
- Chương 45: Mộ Thừa
- Chương 44: Nước Hoa "midi"
- Chương 43: Buổi Ký Tặng "Kinh Mộng Hào Môn"
- Chương 42: Đau Đến Tan Nát Cõi Lòng
- Chương 41: Giáng Sinh Đầy Máu
- Chương 40: Tôi Tới Là Vì Cô Ấy
- Chương 39: Rắc Rối Lại Đến
- Chương 38: Gặp Mặt
- Chương 37: Mục Đích Thật Sự
- Chương 36: Ống Kính Ẩn Giấu
- Chương 35: Cáo Già Và Hồ Ly
- Chương 34: Tâm Sinh Thất Vọng
- Chương 33: Quan Tâm Sao?
- Chương 32: Đoán Không Ra
- Chương 31: Sự Chán Ghét Của Lệ Minh Vũ
- Chương 30: Em Đóng Kịch Giỏi Hơn Chị Mình
- Chương 29: Nguy hiểm rình rập
- Chương 28: Yêu thật lòng
- Chương 27: Đạo lý hiển nhiên
- Chương 26: Chị em bất hoà
- Chương 25: Đừng có làm bộ làm tịch
- Chương 24: Con nhỏ xấu xa
- Chương 23: Hai Người Đàn Ông Dưới Tuyết Rơi
- Chương 22: Tiêu Diệp Lỗi
- Chương 21: Mũi Tôi Rất Thính
- Chương 20: Người Đến Không Có Ý Tốt
- Chương 19: Thước Đo Tình Yêu
- Chương 18: Hóa Ra Anh Rất Nguy Hiểm
- Chương 17: Thẻ Vàng
- Chương 16: Người Đàn Ông Dưới Nắng Sớm
- Chương 15: Hạ Đồng
- Chương 14: Người Phụ Nữ Kiêu Ngạo
- Chương 13: Tiệc Tối
- Chương 12: Vinh Hoa Phú Quý Làm Gì?
- Chương 11: Gia Đình Điều Chế Hương
- Chương 10: Hòa Vy
- Chương 9: Dáng Dấp Người Chồng
- Chương 8: Hẹn Hò Cùng Anh
- Chương 7: Em Rất Sợ Tôi?
- Chương 6: Nhìn Tận Mắt
- Chương 5: Dãy Số Xa Lạ
- Chương 4: Tin Tức
- Chương 3: Lúng Túng Đêm Khuya
- Chương 2: Em Gọi Tôi Là Gì?
- Chương 1: Chồng Về Nhà Trễ