Chương 120: Anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em
Giang Mạc Viễn giơ tay ôm cô, cánh tay tráng kiện khóa chặt thân hình bất an của cô, kiên nhẫn nhỏ giọng, "Noãn Noãn, đây là nhà em."
Trang Noãn Thần ngừng giãy dụa, mở lớn hai mắt mù mờ nhìn anh, cứ nhìn rồi nhìn, nước mắt bất giác chảy ra như một đứa trẻ bất lực.
Lồng ngực Giang Mạc Viễn tê rần, một nỗi đau không biết từ đâu thay thế áp lực trong lòng, đưa tay lau đi nước mắt của cô. Anh thà rằng để cô uống say hơn nữa, thà rằng thái độ cô khác thường bám theo anh ầm ĩ, thậm chí mắng anh đánh anh đều được hết, chỉ cần cô đừng khóc như vậy.
Cho đến nay, anh chưa bao giờ biết nước mắt phụ nữ sẽ có lực sát thương lớn như vậy, sẽ làm tay chân anh luống cuống, cảm giác thế này rất hiếm khi xuất hiện trong tự điển của anh, là một loại cảm giác thất bại, một loại cảm giác không cách gì bình phục, một loại mất mát không thể nào nắm bắt trong tay.
Ngón tay anh quẹt nước mắt cô, khi thả xuống lại bị cô nắm chặt lấy. Giang Mạc Viễn cúi đầu, tay cô lành lạnh trắng nõn như ngọc, trở tay đan tay mình vào tay cô, ánh mắt ngắm cô hiện lên vẻ dịu dàng.
Trang Noãn Thần cười cười hi hi ha ha, nghiêng đầu nhìn anh.
Trong mắt cô gái còn vương ánh lệ, long lanh sáng trong còn hơn cả thủy tinh, dưới ánh đèn nhấp nháy thứ ánh sáng huyền ảo lờ mờ, tròng mắt chớp động như chú mèo trong đêm tối. Ánh mắt thâm thúy của Giang Mạc Viễn co lại, tình cảm trong lòng dâng lên, không kiềm được mà cúi đầu xuống, nụ hôn từ trán kéo dài đến giữa hai đầu lông mày, rồi trượt xuống chóp mũi yêu kiều... Cô như choáng váng, cứ ngửa gương mặt nhỏ nhắn, giương đôi mắt to tròn nhìn anh.
Anh cười nhẹ, ngắm nhìn cánh môi căng mọng ấy, lúc cúi đầu xuống lần nữa, Trang Noãn Thần lại giơ hai tay áp vào má anh.
Giang Mạc Viễn sửng sốt.
Cô chưa bao giờ chủ động như vậy.
"Noãn Noãn..." Anh khẽ gọi tên cô, mỗi lần gọi ra là mỗi lần cảm thấy ấm áp.
Trang Noãn Thần như là không có nghe thấy tiếng anh thì thầm gọi tên cô, tò mò quan sát anh.
Anh bị bộ dạng của cô chọc cười, cứ ngồi yên để mặc cô quan sát mình, khóe môi gợn lên độ cong sáng sủa.
"Anh thật đẹp trai." Nhìn rồi lại nhìn, đột nhiên cô phán một câu như vậy, sau đó cười ha ha.
Giang Mạc Viễn thoáng có chút dở khóc dở cười, đồng thời cảm thấy tự giễu, anh lại luôn nghĩ cô sẽ chủ động hôn anh cơ đấy, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút mất mát.
"Anh trông đẹp trai như vậy, có phải có rất nhiều bạn gái hay không?" Trang Noãn Thần mơ mơ hồ hồ nhìn anh, giơ tay lên hình như muốn chạm vào hàng mi anh nhưng lại nắm tóc anh, nắm chặt không buông.
Anh cười cười kéo tay cô ra, khẽ hà hơi vào lòng bàn tay ấy, thấp giọng nói, "Anh đi pha cho em ly trà giải rượu."
"Không cần... Không uống đâu... rượu cay lắm." Cô lầu bầu.
"Cô ngốc ơi, là trà giải rượu." Giang Mạc Viễn khẽ thở dài.
Trang Noãn Thần vẫn níu chặt anh như cũ, chau mày, "Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em mà." Trang Noãn Thần lúc này thật tốt, ngây thơ, ngốc nghếch nhưng rất đáng yêu.
Giang Mạc Viễn kiên nhẫn ngồi bên cô, cười cười, "Không có." Nói xong, cốc nhẹ lên trán cô, giọng điệu ôn hòa, "Anh chỉ có một bà xã là em thôi."
Trang Noãn Thần hình như nghe không hiểu lời anh nói, mơ mơ hồ hồ ngã ra sau, lại được anh một phen ôm lại.
"Anh có từng yêu đương chưa? Có yêu ai không?" Cô say khướt quan sát anh.
Cánh tay được cô ôm lấy bỗng dưng cứng ngắc, kể cả ánh mắt của Giang Mạc Viễn cũng nhuốm chút đau thương khó phát hiện rồi lại nhanh chóng bị giấu đi. Anh không trả lời tiếp, chỉ hạ giọng dỗ dành, "Noãn Noãn, em say rồi, nằm xuống ngủ đi."
"Em từng yêu đương đó chứ..." Cô vừa nói vừa khóc.
Giang Mạc Viễn đành phải ôm cô.
"Yêu anh ấy thật lòng thật dạ..." Tiếng nói của cô đứt quãng.
"Anh biết." Giang Mạc Viễn ôm cô, cho dù như thế, anh cũng không hề cảm thấy hối hận.
"Anh biết không? Cố Mặc khóc rồi..." Tiếng nói của cô thổn thức, nước mắt rơi như mưa, thấm ướt vai áo anh," Lần đầu tiên em thấy anh ấy khóc..."
Giang Mạc Viễn rất không thích nghe thấy cái tên Cố Mặc, lại đau lòng với nỗi khổ của cô, lấy khăn qua lau nhẹ hai mắt ướt đẫm của cô, khẽ an ủi.
"Em đem anh ấy đi bán... bán rồi..." Cô kiềm chế không được, ôm mặt khóc rống lên.
Giang Mạc Viễn lại ôm trọn cô vào lòng, đưa tay vuốt ve gáy cô làm động tác trấn an, suốt quá trình không nói câu nào, chỉ nghe cô khóc, nghe cô tố khổ...
"Em vi phạm lời thề..." Cô đáng thương ngước đầu lên nhìn anh, "Cả đời này có phải em sẽ không được hạnh phúc đúng không? Có đúng không..."
Ngực Giang Mạc Viễn bỗng co rút lại, siết chặt vòng ôm, ánh mắt nhìn chằm chằm cô, gằn từng tiếng, "Trang Noãn Thần, anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em." Tiếng nói của anh nặng tựa tảng đá, từng chữ rõ ràng, mặc kệ cô có tỉnh táo hay không.
Trang Noãn Thần lại đắm chìm trong thế giới của riêng mình, cúi đầu khóc rưng rức.
Giang Mạc Viễn cứ vậy mà ôm cô, để mặc cô khóc, vẻ mặt trầm tĩnh.
Cho đến khi cô mệt mỏi, khóc rồi thiếp đi trong lòng anh, anh mới đặt cô nằm xuống, lau khô nước mắt trên mặt cô, sau đó trong mắt xẹt qua một tia phức tạp.
Dưới ánh đèn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên mặt Trang Noãn Thần, dịu dàng, đau buốt...
"Tại sao, em lại thương hắn như vậy, cho dù đã gả cho anh rồi còn nhớ mãi không quên?" Cái thở dài của anh lộ ra nỗi đau to lớn, lan tràn lên đuôi mày khóe mắt, anh không còn cười nữa, chỉ còn lại vẻ trống trải thật sâu...
***
Sương mù dày đặc, như là mực không tẩy được, rong ruổi trong đêm đen.
Xung quanh không có chút ánh sáng, tối thui đến dọa người.
Trang Noãn Thần chìm ngập trong đó, màn sương dày đặc dính vào làn váy, như là bàn tay quái thú vươn đến chỗ cô, cô kinh hãi, cố gắng chạy về trước, bàn tay ở phía sau lại đuổi sát không tha.
Cô muốn hét lên lại không hét được.
Chỉ có thể liều mạng chạy trốn.
Trước mắt lại bị một người cản đường, bởi vì trước mắt rất tối nên cô không thấy rõ, chạy đến va vào.
Ngẩng đầu thì thấy là Cố Mặc.
Như chút ánh sáng xua tan sự lo lắng trong lòng, sự sợ hãi bất an của cô cũng thoáng không còn, giữ lấy anh vui sướng gọi tên anh. Nhưng anh lại hất tay cô ra, dùng ánh mắt tràn ngập oán hận nhìn cô.
Trang Noãn Thần giống như rơi vào hầm lạnh.
Cố Mặc của cô, sao lại dùng ánh mắt ấy để nhìn cô.
Khẽ gọi tên anh lại chỉ đổi lấy sự thống hận càng sâu sắc của anh, sau lưng anh là sương mù đen tối đặc quánh, gần như nuốt chửng lấy bóng dáng anh, anh chỉ tay vào cô, hung hăng nói, "Trang Noãn Thần, cô bội ước, đời này cũng đừng mong được hạnh phúc!"
"Không..." Trang Noãn Thần bịt lỗ tai lại, nhưng lời nói lạnh lùng của Cố Mặc cứ quanh quẩn khắp mọi nơi, chui vào lỗ tai cô, tiến sâu vào bên trong lục phủ ngũ tạng của cô...
"Á..."
Trên giường, Trang Noãn Thần mở mắt, trán ướt đẫm mồ hôi, ngay cả tóc cũng ướt nhẹp, dính vào giương mặt trắng mịn, gấp gáp hít vào từng ngụm không khí, hồi lâu mới tỉnh táo lại.
Ánh sáng nhu hòa rọi lên rèm mỏng, rơi xuống thảm trải sàn.
Thì ra, cô mơ thấy ác mộng.
Khẽ rên một tiếng ngồi dậy, mái tóc dài thuận thế rũ xuống, cô giơ tay xoa mạnh hai bên thái dương, trán đau nhức như thủng một lỗ, sao lại đau như thế?
Bên tai vẫn quanh quẩn tiếng nói điên cuồng của Cố Mặc trong mơ...
"Trang Noãn Thần, cô bội ước, đời này cũng đừng mong có được hạnh phúc!"
Ánh mắt Trang Noãn Thần cô liêu, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy mình không có duyên với hạnh phúc, chỉ là còn làm liên lụy đến Giang Mạc Viễn, là cô quá xấu xa hay là đáng đời?
Suy nghĩ, đầu lại bắt đầu đau nhứt.
Tối hôm qua, cô sao vậy?
Sẽ không uống quá nhiều nữa chứ?
Trang Noãn Thần vùng vẫy khỏi mớ suy nghĩ đó đứng lên đi uống nước, lúc này mới phát hiện không phải ở nhà mình, sau khi nhìn xung quanh một vòng, sững sờ một chút, là nhà của Giang Mạc Viễn, là phòng ngủ của anh.
À, không đúng, anh đã nói, nơi này sẽ là nhà của cả cô và anh.
Nói như vậy, tối qua là Giang Mạc Viễn đưa cô về nhà? Nhưng sao cô không có chút ấn tượng nào cả?
Trang Noãn Thần cố gắng hồi tưởng lại nhưng chỉ phí công vô ích, trong đầu chỉ có đoạn chia tay của cô và Cố Mặc, sau đó cô gọi Hạ Lữ đến bar, rồi sau đó nữa thì cô không còn nhớ.
"Ôi..." Cô ôm đầu rên rỉ, thật là uống nhiều quá rồi.
Khoảnh khắc cúi đầu rốt cục cũng phát hiện, bản thân lại mặc một chiếc váy ngủ xa lạ. Chiếc váy lụa màu trắng, cảm giác thích thú vô cùng, nhưng không phải của cô. Xưa giờ cô mặc váy ngủ rất kín đáo, loại váy trễ ngực hở lưng thế này cô nào dám mặc?
Chờ đã...
Váy ngủ là Giang Mạc Viễn thay cho cô sao?
Hay là cô tự thay nhỉ?
Quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ ở đầu giường, bỗng dưng trợn to mắt! Ông trời ơi, đến lúc này, cô chí ít vẫn còn nhớ rõ hôm nay là ngày phải đi làm. Không nghĩ ngợi nhiều liền nhảy xuống giường, nhất thời quên mất trong phòng ngủ cũng có toilet, cô chạy lạch bạch xuống lầu.
Ánh sáng dưới lầu càng thêm rực rỡ.
Nắng sớm theo kính cửa sổ sát đất chiếu vào trong nhà, trên sô pha ở phòng khách, là bóng lưng người đàn ông ngồi ngược sáng. Trang Noãn Thần dừng bước đứng ở cầu thang nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi trên sô pha, một sự khẩn trương không biết bắt nguồn từ đầu đang ùn ùn kéo đến.
Giang Mạc Viễn không đến công ty, trong không khí chuyển động mùi thơm thoang thoảng của bữa sáng. Anh ngược lại ăn mặc chỉnh tề, nhưng lại không chính thức như bình thường, đang nhàn nhã nhâm nhi trà và đọc báo, nắng sớm cắt gọt gương mặt anh, phân chia mảng sáng tối góc cạnh rõ ràng.
Buổi sáng thế này, Trang Noãn Thần chưa bao giờ tưởng tượng ra được.
Buổi sáng thế này, Trang Noãn Thần chưa bao giờ tưởng tượng ra được.
Trong lòng hồi hộp, cô rón rén xuống lầu, đang chuẩn bị nhân lúc anh không chú ý mà vọt qua, anh lại ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Trang Noãn Thần bất ngờ phanh gấp lại!
Trái tim cũng theo đó mà vọt lên cổ họng.
Giang Mạc Viễn đặt tờ báo xuống, thấy cô đi chân trần liền nhíu mày, đứng dậy cầm lấy một đôi dép lê đi về phía cô. Trang Noãn Thần bởi vì ăn mặc thiếu vải nên có hơi ngượng ngùng, gương mặt ửng đỏ, lui về sau từng bước, hai tay khoanh lại ôm lấy ngực.
Anh bị dáng vẻ này của cô chọc cười, khóe môi khẽ nhếch, đặt đôi dép trong tay xuống sàn, khẽ nói, "Mang vào đi, đừng để cảm lạnh."
Trang Noãn Thần cúi đầu nghe theo, trong lòng hiểu được cho dù cô không muốn thừa nhận, nhưng Giang Mạc Viễn đã trở thành chồng cô, đây là sự thật.
"Cám ơn anh." Cô khẽ nói.
"Còn nhứt đầu không?" Giang Mạc Viễn khẽ hỏi.
Cô lắc đầu, lại giương mắt, "Tối qua tôi uống nhiều lắm à?"
"Không nhớ sao?" Anh cười.
Cô càng mù mờ.
"Cũng khá nhiều." Giang Mạc Viễn nâng tay véo má cô.
"Trời ạ..." Mặt Trang Noãn Thần tái đi, trong mắt tràn trề vẻ cầu xin giúp đỡ, "Tôi có làm gì anh không?"
Giang Mạc Viễn không nói, chỉ cúi đầu nhìn cô cười.
Ánh mắt anh quá mức thẳng thắn, lại lộ ra sự thâm thúy khó giải thích. Cô bị anh nhìn đến toàn thân mất tự nhiên, bất giác liếm cánh môi khô khốc, ấp úng nói, "Tôi, tôi thực sự không có làm gì anh chứ?" Ông trời, chuyện cô sợ nhất chính là thế này, lơ đãng nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên say khướt ở trước mặt anh, hình như lần đó cô đã trói anh lại thì phải...
Theo lời của Hạ Lữ và Ngải Niệm, mỗi lần cô uống nhiều thì làm đủ trò không giống ai, có một lần ép buộc Ngải Niệm chạy đến trước mặt người lạ lớn tiếng nói bản thân là đồ đầu heo! Cho dù cuộc sống có vô vọng, cô cũng không muốn tự mình hại mình, đánh mất mặt mũi ở trước mặt Giang Mạc Viễn.
"Thật sự không có, tối qua em rất ngoan." Giang Mạc Viễn hảo tâm nói.
Trang Noãn Thần vô thức thở phào.
"Nhưng mà..." Sau khi anh đợi cô thở ra mới nói thêm một câu lấp lửng.
Trái tim cô lại treo ở cuống họng, chữ 'nhưng mà' của anh có chút khiến cô hoảng loạn.
Giang Mạc Viễn tới gần cô, gần đến nỗi có thể nhìn thấy vẻ sợ sệt trong đáy mắt cô.
Khí oxy xung quanh bắt đầu trở nên cạn kiệt, hô hấp của cô toàn là mùi xạ hương của anh, lấp đầy cả buồng phổi.
"Ngày đầu tiên kêt hôn lại uống đến say mèm..." Giang Mạc Viễn cố tình nén cười, chống một cánh tay lên tường, tay kia nâng mặt cô lên, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, nói, "Cục cưng à, muốn anh trừng phạt em thế nào đây, hửm?"
Khoảng cách của hai người quá mức thân mật, cô hoàn toàn bị anh giam giữ trong vòm ngực rắn chắc của anh, không có chút không gian để chạy trốn, lưng cô chỉ có thể dán chặt vào vách tường, đầu ngón tay anh dính đầy mùi hương dễ chịu, men theo da thịt cô tiến sâu vào lỗ chân lông, giọng nói của anh cũng quá mức dịu dàng, bất ngờ giương mắt nhìn thẳng vào mắt anh, tròng mắt đen tối đến dọa người, cũng... mờ ám rõ rệt.
"Tôi... tôi..." Cô ấp úng chữ 'tôi' cả nửa ngày cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh, chỉ cảm thấy bầu không khí xung quanh ngày càng loãng, gần như không thở nổi.
Người đàn ông lại nở nụ cười, nét mặt giãn ra, chỉ là ánh mắt dần dần cực nóng, nhìn men theo chiếc cổ thiên nga trắng trẻo của cô xuống dưới... Cô bị anh nhìn đến nỗi tim đập loạn xạ, theo ánh mắt anh cúi đầu xuống, lúc này mới phát hiện cổ áo ngủ phanh ra có bao nhiêu khoa trương, từ độ cao của anh nhìn xuống đương nhiên thấy rõ tất tần tật.
"Anh..." Cô muốn lấy tay che ngực lại, nhưng bị người đàn ông nhanh tay chụp lấy cổ tay cô, dần dần kéo xuống.
Bàn tay khác thì vịn nhẹ mặt cô, ngón tay thon dài khẽ bóp cằm cô.
Trang Noãn Thần không dám cử động dù là nhỏ nhất, toàn thân cứng nhắc đứng yên tại chỗ. Cô có thể nhìn thấy vẻ quen thuộc ở trong ánh mắt kia của anh, có ngu ngốc hơn nữa cũng hiểu được ý đồ thực sự đằng sau vẻ ám muội ấy.
Anh cười tươi hơn nữa, từ từ cúi đầu...
Hơi thở nam tính ngày càng dày đặc, ngay lúc môi anh sắp dán vào môi cô thì cô đột nhiên xoay mặt đi, căng thẳng siết chặt ngón tay. Giang Mạc Viễn vẫn cứ duy trì động tác, ngón tay đột ngột dùng sức, cưỡng ép vặn khuôn mặt né tránh của cô lại.
"Ấy... đừng..." Lời nói phản kháng bị anh trực tiếp nuốt vào miệng, cô chỉ có thể mở trừng hai mắt.
Hơi thở đàn ông cay cay nóng bỏng, mang theo sức lực mạnh mẽ bẩm sinh cắn nuốt môi lưỡi cô, cô không giãy thoát được, toàn thân càng căng cứng. Hơi thở của người đàn ông dần trở nên khàn đục, luồng hơi rơi vào hô hấp cô càng thêm nóng bỏng, khi nụ hôn của người đàn ông men theo cằm cô trượt xuống nơi cổ, cô lơ đãng chạm vào vật cứng rắn nam tính đã sớm thức tỉnh, sợ đến mức Trang Noãn Thần kinh ngạc hét lên, dùng hết sức lực đẩy anh ra.
Trong mắt Giang Mạc Viễn có chút hỗn loạn, nhìn cô, cúi đầu cười, bên trong có vẻ tà ác.
Cô chưa từng thấy anh như vậy, nhất thời trong lòng cảm thấy bất an, gian nan nuốt nước bọt, trái tim cũng suýt theo cổ họng vọt ra ngoài, môi run run cơ thể thì giật giật, "Tôi, tôi phải đi rửa mặt."
Giang Mạc Viễn không buông tay, vẫn mỉm cười nhìn cô.
Sự bất an to lớn như màn sương mù dày đặc trong giấc mộng lúc nãy bao trùm lấy cô, nụ cười của anh càng khiến cô không biết làm sao, dứt khoát chui ra khỏi cánh tay anh, như con chuột chạy trối chết vào trong toilet.
Giang Mạc Viễn ngẩn ra, không ngờ cô lại có thể nghĩ ra cách thức trốn chạy thế này, sau vài giây đột nhiên cười to sảng khoái, tâm trạng bất chợt tốt hơn.
Ánh ban mai có vẻ càng thêm tươi đẹp.
Ấm áp chiếu rọi lên cửa kính.
Chỉ là không mất bao lâu, Trang Noãn Thần lại chui ra khỏi toilet, thò đầu ra dò xét một cách cẩn thận.
Giang Mạc Viễn vẫn chưa đi, tựa vào tường buồn cười nhìn biểu hiện của cô, thấy vẻ mặt cô khó xử bèn hỏi, "Sao vậy?"
Trang Noãn Thần liều mạng cắn môi, sau một lúc mới ấp úng nói, "Tôi, tôi muốn đi vệ sinh, nhưng cái bồn cầu lại..." Lời còn dứt dứt, mặt liền đỏ lên.
Vẻ mặt ngượng ngùng của cô gái rơi vào trong mắt anh, lồng ngực khẽ chấn động, mỉm cười kéo tay cô đi vào toilet, lúc đi đến bên cạnh bồn cầu, anh nhẹ nhàng đưa tay nhấn, nắp bồn cầu tự động mở ra.
"Cái này hình như quá khoa trương đi, cũng đâu phải khách sạn, cả bồn cầu cũng lắp cảm ứng?" Trang Noãn Thần trợn mắt cứng lưỡi, nghĩ lại bản thân đúng là đứa quê mùa, ném hết cả mặt mũi.
Giang Mạc Viễn cười nhẹ, "Đại đa số thiết bị trong nhà đều là thiết kế cảm ứng, cũng có phân biệt dấu vân tay, ví dụ như cửa phòng, lát nữa anh sẽ từ từ nói với em, cửa phòng anh cũng sẽ tăng thêm dấu vân tay của em."
"Ờ..." Trang Noãn Thần lên tiếng, trong lòng lại âm thầm than thở, phiền thật.
Giang Mạc Viễn nói xong liền cứ nhìn cô như vậy, Trang Noãn Thần thì đợi hoài cũng không thấy anh đi ra ngoài, ngạc nhiên hỏi anh, "Sao vậy?"
"Cái gì sao vậy?" Anh mỉm cười nhíu mày.
"Anh..." Trang Noãn Thần siết nắm tay, nhỏ giọng nói, "Không còn việc gì nữa, anh ra ngoài chút đi."
"Bắt anh ra ngoài làm gì?" Giang Mạc Viễn nói xong thì dựa người vào tường, cố ý ra vẻ khó hiểu nhìn cô.
Trang Noãn Thần thấy dáng vẻ cố tình của anh thì vừa tức vừa vội, chà chà chân, "Tôi muốn đi vệ sinh mà."
"Anh cũng đâu có giành bồn cầu, em đi đi." Giang Mạc Viễn ngày càng làm ra vẻ khó hiểu và vô tội.
"Anh..." Trang Noãn Thần mặt đỏ bừng, nóng nảy, "Sao lại có người như anh chứ? Lại còn xem người khác đi vệ sinh?"
"Em là bà xã của anh, hai vợ chồng thì làm gì có bí mật?" Giang Mạc Viễn ra vẻ khéo léo bóp méo vấn đề.
Trang Noãn Thần đêm qua uống không ít rượu, đương nhiên rất mắc, lại thấy anh chậm chạp không chịu đi, dưới tình thế cấp bách đành bước đến dùng hết sức lực đẩy ra ra ngoài...
"Anh đừng có đáng ghét như vậy được không? Mau ra ngoài."
Cho tới giờ cô cũng không biết Giang Mạc Viễn lại còn có một mặt xấu xa như vậy, vẫn luôn cảm thấy anh rất chín chắn trầm ổn.
Giang Mạc Viễn thấy cô nổi nóng, cũng không ép cô nữa, mỉm cười sảng lãng, "Được rồi, anh có thể ra ngoài, nhưng mà..." Anh kề sát vào cô, đáy mắt lóe lên tia mờ ám, "Em phải hôn anh một cái."
"Anh... xấu xa!" Cô gấp đến độ giậm chân.
"Không hôn, anh sẽ không ra." Giang Mạc Viễn đưa tay ôm cô, cố ý cười đen tối, "Chồng xem vợ đi vệ sinh cũng chẳng có gì ghê gớm."
"Đừng đừng mà." Trang Noãn Thần xấu hổ muốn chết, liều mạng lắc đầu.
"Vậy hôn anh đi." Giang Mạc Viễn đưa mặt kề sát cô.
Trang Noãn Thần hận đến nghiến răng, lại xấu hổ khi phải đi vệ sinh ở trước mặt anh, đành phải kiễng mũi chân hôn nhanh lên mặt anh, sau đó mặt mày đỏ bừng nói, "Bây giờ có thể ra ngoài chưa?"
- Chương 254: Cậu chủ đã trở về
- Chương 253: Chỉ là không tin vào chính mình
- Chương 252: Thiệp mời trong đêm
- Chương 251: Thừa cơ tiến lên
- Chương 250: Mới vào Vạn Tuyên
- Chương 249: Lễ vật bị hủy
- Chương 248: Vật đổi sao dời
- Chương 247: Tôi không sao
- Chương 246: Người trước
- Chương 245: Là vợ tôi
- Chương 244: Đừng ép tôi đi bước cuối cùng
- Chương 243: Rơi vào thống khổ không ngừng
- Chương 242: Trong địa ngục chờ đợi thiên đường
- Chương 241: Giông bão kéo đến
- Chương 240: Tại sao lại giấu anh?
- Chương 239: Thành tên mặt trắng
- Chương 238: Đoạn tuyệt
- Chương 237: Rất yêu rất yêu chị
- Chương 236: Khung cảnh nhu hòa
- Chương 235: Mùa hè lại đến
- Chương 234: Ai đúng ai sai?
- Chương 233: Số phận không may mắn
- Chương 232: Đau lòng
- Chương 231: Có kiếp này không có kiếp sau
- Chương 230: Sao có thể nhẫn tâm như vậy?
- Chương 229: Chọc ngoáy sau lưng
- Chương 228: Điều kiện trên trời
- Chương 227: Thông đồng bất ngờ
- Chương 226: Vòng luẩn quẩn tình cảm
- Chương 225: Tranh cãi
- Chương 224: Một cái tát
- Chương 223: Ai mới là tiểu tam?
- Chương 222: Tình địch đối chấp
- Chương 221: Tôi là Trang Noãn Thần
- Chương 220: Bị theo dõi trên phố – 2
- Chương 219: Bị theo dõi trên phố – 1
- Chương 218: Không có trách nhiệm với cô ta
- Chương 217: Duyến luyến
- Chương 216: Cuộc đại chiến mẹ chồng và con dâu
- Chương 215: Cao thủ
- Chương 214: Hẹn hò
- Chương 213: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn
- Chương 212: Hiến kế
- Chương 211: Nhọc lòng suy nghĩ
- Chương 210: Cảm giác khi yêu
- Chương 209: Bóng lưng đàn ông quen thuộc.
- Chương 208: Không phải chỉ có Giang Mạc Viễn.
- Chương 207: Trong lòng chỉ có cô
- Chương 206: Hành vi đen tối
- Chương 205: Ở chung
- Chương 204: Thật trùng hợp
- Chương 203: Quật ba thước đất
- Chương 202: Khó giải quyết
- Chương 201: Tin thêm một lần
- Chương 200: Sứ giả duyên phận
- Chương 199: Chim sẻ và phượng hoàng
- Chương 198: Còn đắt hơn cánh tay
- Chương 197: Có một số việc đã muộn
- Chương 196: Nhanh chân đến trước
- Chương 195: Hành vi khó hiểu của anh
- Chương 194: Người trước và người sau
- Chương 193: Sa Lâm khi xưa, Giang Mạc Viễn hiện nay
- Chương 192: Cố nhân tập kích
- Chương 191: Lọ vitamin
- Chương 190: Người nào đó đáng ghen
- Chương 189: Ai sẽ không trả miếng
- Chương 188: Mùi phụ nữ trên người
- Chương 187: Hàng xóm mới
- Chương 186: Cô gái nhiệt tình
- Chương 185: Cảnh tượng máu me
- Chương 184: Có sớm
- Chương 183: Anh ta bị bệnh
- Chương 182: Chuyện tình yêu
- Chương 181: Người đàn ông nhẫn tâm
- Chương 180: Hành vi ngu xuẩn
- Chương 179: Ví dụ như bảo em yêu anh
- Chương 178: Giống búp bê sứ
- Chương 177: Lúm đồng tiền và con rối
- Chương 176: Bối cảnh của Trình Thiếu Tiên
- Chương 175: Cảm tính và lý trí
- Chương 174: Phát hiện
- Chương 173: Hoa tai cố tình bỏ lại
- Chương 172: Thương lượng vênh váo
- Chương 171: Nên có con
- Chương 170: Lột da em ra
- Chương 169: Ông xã đến
- Chương 168: Đối thoại cùng chị Mai
- Chương 167: Một công đôi việc
- Chương 166: Vượt mặt
- Chương 165: Lại một sự thật
- Chương 164: Yêu chưa đủ sâu
- Chương 163: Thi gan
- Chương 162: Đấu trí
- Chương 161: Bị trói
- Chương 160: Hai người đàn ông thông minh
- Chương 159: Ngày sau không cô quạnh
- Chương 158: Hợp đồng hai bên
- Chương 157: Nhân danh yêu ai?
- Chương 156: Không phải ai cũng có thể thừa nhận chân tướng
- Chương 155: Sự phẳng lặng trước cơn giông
- Chương 154: Đột ngột
- Chương 153: Ngày thành hôn
- Chương 152: Hai ngày quan trọng
- Chương 151: Hôn lễ
- Chương 150: Chúc mừng năm mới
- Chương 149: Dưới pháo hoa
- Chương 148: Gia nghiệp to lớn
- Chương 147: Khách không mời
- Chương 146: Không thể đáp lại
- Chương 145: Áp lực
- Chương 144: Người đàn ông lòng dạ thâm sâu
- Chương 143: Lờ mờ dậy sóng
- Chương 142: Đừng động tay động chân
- Chương 141: Vượt quyền
- Chương 140: Anh dưới trăng
- Chương 139: Có bản lĩnh mua nhà
- Chương 138: Làm khó anh
- Chương 137: Lời nhắc nhở
- Chương 136: Đừng nghĩ đến anh ta
- Chương 135: Anh có yêu ai không?
- Chương 134: Mượn ông xã cưng
- Chương 133: Người yêu của anh trai
- Chương 132: Em nghĩ đến ai
- Chương 131: Anh yêu em
- Chương 130: Giấu đầu lòi đuôi
- Chương 129: Rời nhà
- Chương 128: Trừng phạt
- Chương 127: Nhà họ Giang
- Chương 126: Đến Thụy Sĩ
- Chương 125: Nghiêm túc
- Chương 124: Sợ hãi
- Chương 123: Đừng quấy rầy vợ tôi
- Chương 122: Hãy thử yêu anh
- Chương 120: Anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em
- Chương 121: Giữa vợ chồng
- Chương 119: Anh là chồng em
- Chương 118: Quên nhau đi thì hơn
- Chương 117: Lời giải thích đau đớn
- Chương 116: Kết hôn
- Chương 115: Khó ngủ
- Chương 114: Hãy để anh được chăm sóc em
- Chương 113: Nhẫn cưới
- Chương 112: Trời định
- Chương 111: Tiệm cà phê khuya
- Chương 110: Lời nói khi say
- Chương 109: Bờ vực tình yêu
- Chương 108: Dĩ tử chi mâu hãm tử chi thuẫn*
- Chương 107: Hứa Mộ Giai
- Chương 106: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 105: Tại sao phải sống như thế?
- Chương 104: Trân trọng hiện tại
- Chương 103: Xem như trả lại anh
- Chương 102: Không ký tên
- Chương 101: Ban mai im tiếng
- Chương 100: Ánh sáng lung linh bay múa
- Chương 99: Nhà của Giang Mạc Viễn
- Chương 98: Nhờ giúp đỡ
- Chương 97: Mệt mỏi
- Chương 96: Lấy yêu chứng minh
- Chương 95: Đột kích
- Chương 94: Điều kiện của Giang Mạc Viễn
- Chương 93: Điểm tựa Trình Thiếu Tiên cho
- Chương 92: Chớ tin bất cứ ai
- Chương 91: Tình bạn khi ấy, nỗi đau hôm nay
- Chương 90: Yêu lầm rồi sao?
- Chương 89: Là người yêu cũng là đối thủ
- Chương 88: Không thể trêu chọc
- Chương 87: Thảm họa tin tức tiếp diễn
- Chương 86: Đoạn phim ở hiện trường họp báo
- Chương 85: Đấu đá ngầm giữa cánh đàn ông.
- Chương 84: Lời nói của ai mà dễ nghe quá?
- Chương 83: Nguy cơ tín nhiệm
- Chương 82: Tác thành
- Chương 81: Lại nhớ tới nơi này
- Chương 80: Kinh hồn
- Chương 79: Tranh luận
- Chương 78: Là ai cứu rỗi ai?
- Chương 77: Ai mới đáng xấu hổ?
- Chương 76: Còn gì xấu hổ hơn?
- Chương 75: Nghĩ đến ai đầu tiên?
- Chương 74: Khắc họa ba người
- Chương 73: Tháo bỏ lớp ngụy trang tao nhã
- Chương 72: Chân tướng
- Chương 71: Em không yêu anh
- Chương 70: Bất chấp thủ đoạn
- Chương 69: Người đàn ông còn đáng sợ hơn cả ma quỷ
- Chương 68: Sao Hỏa đụng Địa Cầu
- Chương 67: Bạn tốt
- Chương 66: Mạnh Khiếu
- Chương 65: Thích hợp hay không
- Chương 64: Đề xuất của bác sĩ
- Chương 63: Nếu là người phụ nữ của anh
- Chương 62: Sương sớm
- Chương 61: Trai đẹp
- Chương 60: Yêu em à?
- Chương 59: Nghi ngờ của ba mẹ
- Chương 58: Bóng lưng trong ánh bình minh
- Chương 57: Quốc Khánh ở quê hương
- Chương 56: Lý luận ấm áp
- Chương 55: Kể hết với anh
- Chương 54: Gặp lại
- Chương 53: Thay đổi thái độ
- Chương 52: Ly biệt
- Chương 51: Ở bên anh
- Chương 50: Đêm say
- Chương 49: Đàn v.s Váy
- Chương 48: Lời mời của Giang Mạc Viễn
- Chương 47: Trông thấy mặt mộc
- Chương 46: Hương vị nỗi đau thời thanh xuân
- Chương 45: Từ chức
- Chương 44: Cảm giác khác thường
- Chương 43: Vẫn còn trẻ con
- Chương 42: Đi biển
- Chương 41: Xót xa
- Chương 40: Nam Ưu Tuyền
- Chương 39: Bối rối
- Chương 38: Đã từng rung động
- Chương 37: Bữa ăn ngon lành
- Chương 36: Bạch mã hoàng tử
- Chương 35: Phản kích của nhóm cổ đông
- Chương 34: Gặp chuyện xui xẻo
- Chương 33: Dưới bóng đêm
- Chương 32: Thịnh nộ
- Chương 31: Sự vặn hỏi của bác
- Chương 30: Hành động bất ngờ
- Chương 29: Sự từ chối của người ấy
- Chương 28: Cuộc gọi khó khăn
- Chương 27: Hình bóng quen thuộc
- Chương 26: Cướp người tại sân bay
- Chương 25: Tạo hóa trêu ngươi
- Chương 24: Ai là cao nhân?
- Chương 23: Xấu hổ
- Chương 22: Gói thầu của Tiêu Duy Quốc Tế
- Chương 21: Cải cách của tổng giám đốc mới
- Chương 20: Vị tổng giám đốc trẻ tuổi
- Chương 19: Phòng họp dậy sóng
- Chương 18: Thay đổi lãnh đạo
- Chương 17: Chính là 'con thỏ'
- Chương 16: Kiểu lý thuyết ngụy biện
- Chương 15: Ông trời trêu đùa
- Chương 14: Cú điện thoại
- Chương 13: Người đàn ông trong ánh bình minh
- Chương 12: Tứ hợp viện trên không
- Chương 11: Dẫn tôi đi đi
- Chương 10: Khác thường
- Chương 9: Mối quan hệ kỳ lạ
- Chương 8: Ngây thơ xinh đẹp
- Chương 7: Quen thuộc nhưng lại thật xa lạ
- Chương 6: Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha
- Chương 5: Biết còn cố phạm
- Chương 4 - Tin nhắn
- Chương 3: Nhân viên phục vụ có tố chất cao
- Chương 2: Chòm sao hợp nhau
- Chương 1: Người Đàn Ông Độc Thân Hoàn Hảo
![](https://www.truyenngan.com.vn/assets/images/linkhay.gif)
![](https://www.truyenngan.com.vn/assets/images/zingme.gif)
![Chia sẻ lên Pinterest](https://www.truyenngan.com.vn/assets/images/small-p-button.png)
![](https://www.truyenngan.com.vn/assets/images/blogger.gif)