Gửi bài:

Chương 17

Ông Hoàng cho nhiều lính vây kín trụ sở của ông Lâm. Những đàn em của ông Lâm thấy thế cũng bủa ra xung quanh đối đầu với quân của ông Hoàng. Ông Sơn hất mặt ra lệnh cho đàn em xông vào quây và đánh túi bụi nhóm người của ông Lâm. Lúc đầu nhóm của ông Lâm ra sức phản kháng nhưng mọi người nhanh chóng bị đàn em của ông Sơn đánh tơi tả và bị dồn vào chân tường nên co rúm người sợ sệt.

- Đừng chống cự nữa, vô ích thôi. Hãy gọi ông Lâm ra đây. Ông sơn hét to tức tối.

- Tôi đây... ông Lâm cười lớn bước vào và nhìn ông Hoàng đang ngồi chễm chệ ở giữa trụ sở. - Anh Hoàng, sao hôm nay lại thảnh thơi đến thăm trụ sở của tôi vậy? Ông Lâm cười xảo trá nhìn ông Hoàng rồi nhìn đám đàn em bị dồn ở phía trước, ông lừ mắt nhìn bọn chúng và quát. - Sao chúng mày dám hỗn xược với ông Hoàng hả? ông Hoàng khẽ nhếch mép, lừ mắt nhìn ông Lâm. Ông Lâm cũng tỏ ra ngạo nghễ nhìn chằm chằm vào mắt ông Hoàng. Hai người nhìn nhau hậm hực, mọi người đứng xung quanh nín thở quan sát thái độ hai người. Ông Hoàng giơ tay ra lệnh cho nhóm đệ tử dừng lại. Nhóm đệ tử nhanh chóng lui lại phía sau lưng ông Hoàng nhưng ánh mắt nhìn bọn đàn em của ông Lâm đầy cảnh giác. Ông Lâm bất giác thích thú cười hả hê. - Anh Hoàng đúng là người hiểu chuyện. Không biết tôi có làm gì đắc tội với anh không mà sao mọi người lại tập trung ở đây hết vậy?

- Cái đó mày còn giả nai sao? Ông Sơn hằm hằm nhìn ông Lâm.

- Mày nói gì tao không hiểu.

- Cái này. Ông Sơn ném hợp đồng chuyển nhượng thị phần bảo kê vào tay ông Lâm.

- Ồ! Ông Lâm mở xem và tỏ ra ngạc nhiên. - Cái này sao? Chắc có lẽ ông Hoàng tìm nhầm người rồi.

- Mày nói gì? ông Sơn tức nhìn ông Lâm quát tháo định gây hấn với ông Lâm nhưng ông Hoàng giơ tay lên ra lệnh cho ông Sơn bình tĩnh.

- Ha...ha...ha....có vấn đề gì với hợp đồng này sao? Không phải ông Hoàng đã bán nó cho thằng Tam gì gì đó sao?

- Mày...Chính mày đã âm mưu lợi dụng Tam để hại ông Hoàng phải không? ông Sơn nhìn ông Lâm hằn học.

- Ồ! Anh nói thế thì mất quan điểm quá! Việc anh Hoàng bán chác gì với thằng Tam tôi nào có biết. Lúc đầu nhìn hợp đồng Tam đưa cho tôi, tôi cũng quá sửng sốt. Lúc đó đáng lý ra tôi nên gọi điện cho anh Hoàng một tiếng hỏi xem thực hư thế nào? Cả đời gây dựng không lẽ lại dễ dàng bán đi như thế đúng không anh Hoàng? Nhưng tên Tam đó nói bố mẹ hắn đang điều trị bệnh nặng bên mỹ và phải bay gấp qua đó nên năn nỉ tôi mua để hắn đi cho kịp giờ. Hắn lại nói nó là cháu của anh Hoàng nên nể mặt anh Hoàng lắm tôi mới mua cho. Về mặt luật pháp việc mua bán này hoàn toàn hợp pháp không có vấn đề gì. Ông Lâm cưởi gian xảo nhìn ông Hoàng. Ông Hoàng trong lòng tức ói máu nhưng vẫn tỏ ra bình thản.- Ha..ha...ha...mày... lẻo mép lắm. Việc người này bán đi và người khác mua lại là hoàn toàn bình thường. Nhưng về mặt luật pháp việc mua bán này không thể cho là hợp pháp được.

- Tại sao? Ông Lâm tỏ ra kinh ngạc.

- Vì nó là hợp đồng giả mạo.

- Thật sao? Ông Lâm giả vờ hốt hoảng xem lại hợp đồng. Ông lật hết trang này đến trang kia để xem. - Không thể là giả mạo được, đây đúng là chữ ký của anh phải không? ông Lâm vội đưa cho ông Hoàng xem. Ông Hoàng nhìn ông Lâm hậm hực. - Cái đó chính xác là chữ ký của tôi.

- Vậy thì là hợp pháp rồi còn gì?

- Hợp pháp cái đầu mày. Ông Sơn giật hợp đồng tức tối xé toạch ra trước mặt ông Lâm. - Là lửa đảo biết không?

- Tại sao anh Sơn lại nói thế? Rõ ràng ông Hoàng cũng thừa nhận chữ ký này là chính xác mà.

- Mày và thằng Tam đã thông đồng với nhau để lừa anh Hoàng ký vào đúng không?

- Ha...ha...ha....thật nực cười. Mày nghĩ anh Hoàng là người như thế nào mà dễ bị lừa như thế? Là trẻ lên ba không biết chữ hay sao mà lừa được anh ấy ký vào đây.

- Mày!... Ông Sơn túm áo ông Lâm trợn mắt đe nẹt.

- Sơn! Ông Hoàng nhẫn nhục nhìn Lâm. - Hợp đồng này đúng là tôi ký nhưng phần nội dung không như những gì đã thống nhất.

- Anh Hoàng nói thế nghĩa là sao? Ông Lâm hất tay ông Sơn ra khỏi cổ nhìn ông Hoàng giả đò.

- Hợp đồng này chỉ là hợp đồng mua bán nhà cửa không liên quan gì đến việc chuyển nhượng thị phần.

- Anh Hoàng nói thế nghe có vẻ mơ hồ quá! Làm sao từ hợp đồng mua bán nhà sang hợp đồng chuyển nhượng thị phần được. Trái đất này đúng là tròn nên nhiều chuyện không tưởng lại có thể xảy ra.

- Chính xác là như vậy. Không nói nhiều nữa, chú trả thằng Tam bao nhiêu tôi sẽ gửi lại chú bằng đấy và thêm tiền bồi thường. Hợp đồng này coi như là chưa tồn tại.

- Ha..ha...ha...anh nói sao nghe dễ thế? Trong giới chúng ta tiền rất quan trọng nhưng không quan trọng bằng danh tiếng.

- Mày nói thế ý là không trả chứ gì? ông Sơn hậm hực túm cổ ông Lâm. Bọn đàn em thấy thế liền lao đến đằng sau lưng hai người sẵn sàng ứng chiến.

- Âý...anh Sơn đừng bực. Việc hợp đồng này giữa anh Hoàng và Tam ký kết như thế nào tôi đâu biết. Thực hư thế nào chỉ có hai người đó biết, tôi chỉ là người bị hại.

Ông Hoàng nhìn ông Lâm suy nghĩ lại lời nói đó và nhớ đến những biểu hiện không bình thường của Quất từ những lần chạm mặt với Lâm ánh mắt Quất đã có gì đó kỳ quái tới hôm Quất hỏi ông đọc báo và hỏi tác giả truyện tranh, rồi đến việc ánh mắt lấm lét của Tam cứ nhìn Quất như có điều gì sợ sệt. Quất tiếp tay cho Lâm sao? Hay Quất đồng phạm với Tam để lừa ông? Hay cả ba người này là đồng phạm? ông Hoàng nhắm nghiền mắt vẻ cay cú.

- Còn việc anh Hoàng nói đó là hợp đồng lừa đảo thì anh nên tìm Tam để nói pháp lý với nó chứ sao lại đến gặp tôi.

- Thằng đó đang ở đâu?

- Ai? Tam hả? Tôi đâu biết. Nói về việc tìm người thì công ty của anh là giỏi nhất rồi còn gì?

- Mày!..chính là kẻ đứng sau vụ này còn dám la làng hả? Ông Sơn tung cú đấm thẳng vào mặt ông Lâm khiến khoé mép ông Lâm khẽ rớm máu, người hơi lảo đảo nhưng được đàn em đỡ dậy. Ông Hoàng thở dài quát to. - Sơn! Không được nóng vội. " Bốp" ông Sơn nhận ngay một nắm đấm vào mặt từ ông Lâm. - Mày tưởng dưới trướng ông Hoàng thì làm gì cũng được sao? Đã bán thị phần rồi còn đến đây gây sự nữa. Ông Hoàng. Ông Lâm quay ra nhìn ông Hoàng thách thức. - Phần nể ông là người có tiếng tăm trong nghề nên tôi mới cho ông thời gian để thu xếp công việc bàn giao nhưng với thái độ mà lính của ông đối xử với chủ mới có lẽ không cần nể nang đúng không? Đã thế tôi cũng thông báo cho ông ngay lập tức những thị phần ông đã bán chúng tôi sẽ tiếp quản ngay bây giờ. Mong ông hợp tác chuyển giao toàn bộ. Ông Lâm hất mặt ra lệnh cho đàn em chuẩn bị rời đi. - Bọn mày nghe rõ rồi chứ, mau đến tiếp quản các trụ sở quản lý đã được sang nhượng từ ông Hoàng.

- Vâng. Bọn đàn em hô to và tuân lệnh ông Lâm.

- Ha...ha...ha...nếu anh có bản lĩnh.. ông Hoàng nhìn ông Lâm cay cú.

- Mày tưởng dễ vậy sao? Ông Sơn hất mặt ra lệnh cho đàn em bao vây toàn bộ trụ sở của ông Lâm. Ông Lâm không hề tỏ ra nao núng. - ông Hoàng đừng khiến cho hậu bối phải khó xử. Ông Hoàng nhếch mép cười nhìn Lâm khó chịu.

Bên ngoài Lăng theo sát bố mình. Cậu vừa phi xe lao tới thì đúng lúc gặp Trường đi hướng ngược lại. - Sao mày?..hai người nhìn nhau kinh ngạc.

- Mày làm gì ở đây? Lăng ngơ ngác hỏi Trường trong khi Trường nhìn cậu cười bí hiểm. - Vậy ra từ trước đến giờ mày cũng giỏi đóng vai con nhà danh giá quá nhỉ? Trường thầm cười mỉa Lăng khi nghĩ lại từ trước đến nay mọi người vẫn luôn ngưỡng mộ cậu ta vừa học giỏi vừa xuất thân gia thế giàu có thực ra cũng giống cậu mà thôi. Lăng thấy Trường cười mỉa thì khó chịu. - Mày đến đây làm gì?

- Trụ sở làm việc của bố tao mà?

- Thật sao? Không lẽ...Lăng rùng mình khi nghĩ đến việc bố Trường là đối thủ mà bố mình đang muốn trừng trị. - Không thể nào? Cậu cố xua đi ý nghĩ đen tối ấy.

- Không lẽ...bố cậu chính là con cá lớn mà bố mình đang muốn bắt sao? Trường tỏ ra ngạc nhiên nhưng gương mặt lại lộ ra sự thích thú.

- Gì? Lăng và Trường giật mình khi có tiếng uỳnh uỳnh, xoèn xoẹt, chác chác bên trong vang vọng ra nghe kinh tai. - Có chuyện gì vậy? Hai người nhìn nhau hốt hoảng định chạy vào bên trong thì tiếng xe cảnh sát hú còi inh ỏi đậu ngay trước trụ sở công ty của ông Lâm. Linh cảm có điều gì chẳng lành Lăng vội chạy vào bên trong, Trường cũng chạy theo. Cả hai thất kinh khi cảnh tượng kinh hoàng bên trong đang diễn ra. Hai phe đánh nhau túi bụi, bàn ghế, đồ đạc nghiêng ngả. Người chảy máu đầu, kẻ chảy máu tay, máu chân loang lổ. Người đứng dưới sàn đánh đấm, kẻ leo lên bàn, lên ghế đấu đá...thật khiến cho người ta hoảng loạn. - Bố ơi! Lăng lo lắng tìm bố giữa đám đông hỗn loạn. Ông Hoàng nghe tiếng con gọi thì giật mình quay lại. - Sao con lại...?

- Cẩn thận đằng sau bố kìa. Lăng hoảng hốt khi một tên hung hãng cầm ghế lao tới định phang bố cậu nhưng ông Sơn đã phi ra và bảo vệ ông Hoàng tức thì. Trường nhìn thấy bố mình bị bao vây bởi đám đông côn đồ thì bàng hoàng. - Bố ơi! Cậu lo lắng định chạy vào cứu bố thì đúng lúc cảnh sát ập vào và nổ súng chỉ thiên để trấn áp. Ông Lâm nhìn thấy cảnh sát thì cười đểu nhìn ông Hoàng. Ông Hoàng tức tối khi biết Lâm đã giăng bẫy ông khi gọi cảnh sát tới đây. Để tránh xô xát giữa đám đệ tử của ông và cảnh sát mà có thể làm thương Lăng nên ông giơ tay ra lệnh cho đàn em dừng lại và đứng yên giơ tay lên hàng. Lăng và Trường bàng hoàng khi bố và mọi người bị bắt và đưa tới đồn cảnh sát.

****

Ông Hoàng và ông Lâm ngồi nhìn nhau hằm hằm trước mặt cảnh sát. Anh cảnh sát chừng 40 tuổi cầm hợp đồng ông Lâm đưa nhìn ông Hoàng tức tối. - Ông đã bán cho người khác và người ta bán lại cho ông Lâm sao giờ ông lại cho người gây sự với ông Lâm là sao?

- Tôi là người bị hại, bị hại đó thưa anh cảnh sát. Ông Lâm rên rỉ với tay cảnh sát.

- Trật tự. Anh cảnh sát quát và lừ mắt với ông Lâm khiến Lăng và Trường ngồi ở ghế chờ đằng sau cũng thấy giật mình. Lăng nhìn bố bị thẩm vấn và ông Sơn cùng mọi người bị tạm giam thì đau lòng chỉ biết thở dài.

- Không ngờ bố mày lại là trùm giang hồ khét tiếng nha, thật kinh ngạc đó. Trường nhìn Lăng cười đểu.

- Vậy bố mày là ai? Lăng cũng tỏ ra không kém miếng.

- Gì? Trường nhìn Lăng tức tối. Lăng không thèm đôi co với Trường, ánh mắt cậu không rời mắt khỏi bố mình ở đằng trước.

- Hợp đồng này là giả mạo. Ông Hoàng nói như đinh đóng cột.

- Sao? Anh cảnh sát ngạc nhiên. - Chữ ký này là giả mạo sao?

- Đó đúng là chữ ký của tôi nhưng phần nội dung của hợp đồng thì không phải như vậy.

- Nghĩa là sao?

- Nội dung của hợp đồng là mua bán nhà cửa. Tôi đồng ý mua nhà của anh Tam với giá trị là 2 tỷ chứ không phải là hợp đồng chuyển nhượng thị phần cho anh Tam.

- Vậy là anh Tam đã cố ý lừa anh?

- Đúng vậy.

- Thật nực cười...anh cảnh sát nghe thế có tin được không? ông Lâm tỏ ra chế diễu ông Hoàng. - Làm sao từ hợp đồng mua nhà lại biến thành hợp đồng chuyển nhượng thị phần được? Trước khi ký ông ta phải đọc hợp đồng rồi chứ? Không lẽ lại nhắm mắt ký liều để bây giờ cãi cố. Cái này thì không thể chấp nhận được đúng không anh cảnh sát...thật là hoang đường.

- Đây không phải là giao dịch với số tiền nhỏ, trước khi anh đặt bút ký chắc hẳn anh đã phải đọc kỹ hợp đồng rồi đúng không? Anh cảnh sát nhìn ông Hoàng dò xét. Ông Hoàng nhìn cảnh sát hơi bối rối. - Cái đó...thật ra...xuất phát từ thâm tình dành cho sư phụ mình đang bị bệnh nên tôi muốn mua lại căn nhà của Tam để nó lấy tiền chữa bệnh cho sư phụ tôi nên tôi không hề đắn đo trước khi ký. Hợp đồng này với tôi và Tam chỉ là hợp đồng mua bán nhà chứ không thể là hợp đồng chuyển nhượng thị phần được.

- Nói có lý một chút đi ông Hoàng. Ông Lâm giật mạnh tờ hợp đồng từ tay cảnh sát và đưa ra trước mặt ông Hoàng. Bên trong phòng giam ông Sơn nhìn thấy Lâm có thái độ hỗn xược với ông Hoàng nên vô cùng tức tối.- Thằng khốn kia dám có thái độ bất kính với anh Hoàng sao? Đợi tao ra khỏi đây mày biết tay. Ông Sơn tức đấm tay vào song sắt hậm hực.

- Đây.. hợp đồng ghi rõ mồn một đây ông. Nếu là hợp đồng mua nhà thì phải ghi là hợp đồng mua nhà chứ sao lại ghi là hợp đồng chuyển nhượng thị phần? Nếu như thằng Tam nó cố tình lừa ông thì cái chữ to như cái mẹt đây chẳng lẽ ông không phát hiện ra sao? Chúng ta không phải là những đứa trẻ lên ba nên không phải dạng không biết đọc mà dễ dàng để người khác lừa như vậy đúng không? ông Hoàng cảm thấy cơn tức đang xôi lên sùng sục trong người.

- Anh nói đúng rồi đấy...chính xác thì tôi hoàn toàn không biết chữ. Ông Hoàng cảm thấy xấu hổ, ngượng ngùng khi nói ra điều đó. Mọi người ngồi trong đó đều nhìn ông kinh ngạc.

- Ha...ha...ha...Không thể nào? Ông Lâm cười chế nhạo. - ông Hoàng, đúng là làm cho người ta kinh ngạc mà phải không anh cảnh sát.

- Đó chính xác là những gì tôi muốn nói. Ông Hoàng nhẫn nhục giải thích với cảnh sát. - Tôi không hề biết đọc và biết viết ngoài tên của tôi, ông Sơn và con trai tôi.

- Thật sao? Trường ngồi sau nhìn Lăng kinh ngạc. - Bố mày không biết đọc, biết viết thật hả? Oa! Kinh ngạc đó chứ? Trường cười mỉa nhìn Lăng trong khi Lăng cũng cảm thấy xấu hổ không nói được gì. Bên trên anh cảnh sát nhìn ông Hoàng ngạc nhiên và đưa cho ông Hoàng tờ báo và chỉ vào tiêu đề bài báo. - Anh hãy đọc tiêu đề bài này đi. Ông Hoàng ngượng ngùng cầm tờ báo nhìn thật kỹ vào đó nhưng cố luận mà không đọc được khiến ông cảm thấy khó chịu nên đưa lại cho anh cảnh sát. -Tôi đã nói rồi mà tôi hoàn toàn không biết đọc.

- Đừng đùa nữa anh Hoàng, anh nghĩ cảnh sát dễ bị anh lừa như vậy hả? Ông Lâm đá đểu ông Hoàng và cảnh sát.

- Mày im đi. Ông Hoàng cáu tiết túm cổ ông Lâm lôi đứng dậy.

- Sao? Anh định đáng tôi hả? Đánh đi... ông Lâm nhìn ông Hoàng thách thức.

- Hai người thôi đi, hai người biết đây là đâu không? Anh cảnh sát tức tối kéo tay ông Hoàng ra và dí ngồi xuống ghế. Bên dưới Lăng, Trường hậm hực nhìn nhau

- Nếu anh định dùng cách này để chối bỏ việc thực thi hợp đồng thì tôi nghĩ anh nhầm rồi đó. Vậy từ xưa đến nay anh giao dịch với khách hàng kiểu gì? Anh cảnh sát tức tối.

- Đó.. ông Hoàng nhìn ông Sơn đang bị tạm giam trong phòng giam. - Anh Sơn cấp dưới của tôi có nhiệm vụ đọc hợp đồng và chỉnh sửa hợp đồng theo yêu cầu của tôi. Anh có thể mời anh Sơn ra đối chất. Anh cảnh sát yêu cầu đồng nghiệp mở cửa phòng giam và đưa ông Sơn ra ngồi cùng với ông Hoàng, ông Lâm để nghe cảnh sát thẩm vấn. Nhìn bố và chú Sơn bị cảnh sát thẩm vấn trong khi bố con Trường vừa nghe vừa cười ré lên khinh miệt khiến cậu thất vọng và bỏ ra ngoài. Ông Hoàng nhìn thấy Lăng ra ngoài thì trong lòng lo lắng không yên. Để con chứng kiến cảnh này ông thấy thật đau lòng và mất mặt.

- Tốt nhất anh nên thành khẩn, mọi sự dối trá chúng tôi đều sẽ tìm ra. Việc anh không biết đọc, biết viết điều đó chưa nói lên điều gì. Nhưng còn số tiền tài khoản công ty anh nhận từ Tam thì đã chứng minh rằng giao dịch của anh là có chủ đích chứ không phải bị lừa như anh nói. Anh cảnh sát nhìn ông Hoàng đe nẹt.

- Tiền nào? Ông Hoàng và ông Sơn vội nhìn vào tờ giấy cảnh sát đưa có hiện số tiền từ Tam chuyển vào tài khoản công ty khiến hai người nhìn nhau sửng sốt. - Chuyện này...là gài bẫy...chắc chắn là nó đã gài bẫy tôi. Ông Hoàng nhìn ông Lâm tức tối trong khi Lâm khẽ cười mỉa nhưng gương mặt lại tỏ vẻ đáng thương trước mặt cảnh sát.

****

Phượng ngồi trong phòng lòng buồn rầu khi nghĩ đến cuộc xô xát với Trang. Nhưng lời sỉ nhục của Trang khiến cô thấy tim đau nhói. - Cố lên thôi...mình phải đương đầu với nó. Phượng tự dặn lòng mình nhưng đã thấy khoé mắt cay cay.

- Con đang làm gì đấy?

Phượng giật mình khi tiếng mẹ sau lưng, cô vội chớp mắt để ngăn giọt lệ chỉ trực trào ra rồi tươi cười nhìn mẹ. - Con đang ôn luyện bài mấy hôm nghỉ thôi.

- Vậy à? Bà Mai ngượng ngùng đến bàn ngồi cạnh Phượng, bà nắm tay con thủ thỉ. - Ở trường ổn cả chứ?

- Vâng. Mấy ngày nghỉ mà đến lớp ai cũng chào đón như từ nước ngoài về vậy mẹ ạ.

Bà Mai nhìn mắt Phượng buồn nhưng vẫn tỏ ra vui vẻ nên trong lòng bà thấy áy náy vô cùng. - Thế thì tốt quá! Ngày kia con thi tiếp phải không?

- Thi?... à...thi nấu ăn đó ạ?...Vâng...Con đang nghĩ hay là thôi không tham gia nữa mẹ ạ.

- Tại sao? Bà Mai hơi hoảng.

- Mẹ nói đúng con nên tập trung vào ôn thi cấp 3 và đại học thì tốt hơn. Lời nói của Phượng khiến bà Mai càng chua xót. - Từ trước đến nay mẹ đã quá hà khắc với con đúng không?

- Không..chỉ là mẹ muốn tốt cho con hơn mà thôi. Phượng ôm chầm lấy mẹ an ủi. - Con thương mẹ nhiều lắm nên mẹ đừng suy nghĩ gì nhiều nha.

- Ừ! Vậy thì nghe lời mẹ con nên tiếp tục tham gia. Không chỉ là để theo đuổi ước mơ của con mà còn cho mẹ có cơ hội giúp con gái của mình thực hiện ước mơ đó. Đồng ý con nhé. Phượng lặng người nhìn mẹ xúc động gật đầu.

****

Lăng hoang mang bước về nhà. Vừa về tới sân vườn đã thấy một đám đệ tử đứng bàn tán về việc ông Hoàng và ông Sơn bị bắt. Người nói nên nghỉ việc ở đây đi tìm chỗ khác, người can ngăn khuyên nên chờ đợi , người tán thành bảo thị phần đã bán rồi thì còn ở đây làm gì?...tất cả đều lo lắng cho miếng cơm manh áo của họ. Họ bỗng trở nên lúng túng khi phát hiện ra Lăng đứng sau lưng. - Cậu về rồi ạ? Một tên nhanh mồm hỏi han.

- Tình hình ở đồn cảnh sát thế nào?

- Tình hình có vẻ căng, cháu nghĩ các chú nên tìm việc khác thì hơn. Lăng chân thành khuyên đám đệ tử của bố. Thật lòng cậu cũng muốn bọn họ nên tìm một công việc khác ít mạo hiểm để kiếm sống. Có lẽ sự cố lần này cũng là cơ hội để bố thay đổi lại phương hướng hoạt động.

- Sao ạ? Đám đệ tử hoảng hốt. " Sao lại thế được?", " Chúng tôi không đi đâu hết", " Chúng tôi là đệ tử của bố cậu thì suốt đời này vẫn là như vậy." Một số đệ tử trung thành lo lắng và tỏ rõ thái độ của mình. Nhưng vài đệ tử khác hoang mang không biết nói gì chỉ thở dài. Lăng nhìn họ rồi bước vào trong nhà bỏ lại đằng sau tiếng thì thào to nhỏ của họ. Cậu ngồi thụp xuống ghế salon nghĩ ngợi. Cậu nhớ tới vẻ mặt khó ưa cười cợt của bố con Trường khi biết bố cậu là người mù chữ khiến cậu nổi nóng ném vỡ cái cốc xuống sàn nhà. Cậu nhìn những miếng sứ vỡ ra đầy căm tức.

Lúc này, tại đồn cảnh sát ông Hoàng và Sơn bị nhốt chung một phòng giam, đám đệ tử bị nhốt riêng ngay cạnh phòng bên vì bị ông Lâm kiện. - Vụ này chắn chắn là do lão Lâm đạo diễn rồi. Nếu vậy thì trong công ty ta có kẻ nội gián. Ông Sơn bàn với ông Hoàng.

- Chú nghĩ đến ai? Ông Hoàng nhìn ông Sơn dò xét.

- Quất sao? Chắc chắn là nó, hôm ký hợp đồng nó là người đưa Tam vào đúng không?

Ông Hoàng không trả lời mà chỉ khẽ mỉm cười chua chát. - Tôi và chú bằng này tuổi rồi mà còn để một thằng trẻ con dắt mũi mình thật là nhục quá!

- Em xin lỗi đại ca..do em bất cẩn.

- Được rồi..không phải lỗi của chú, do tôi quá cả tin vào người không nên tin thôi. Bây giờ tôi mới thấy hối hận đã không nghe lời chú và thằng Lăng tham gia lớp bổ túc. Nếu trước đây tôi gạt bỏ sĩ diện của mình, không giấu dốt thì có lẽ ngày hôm nay đã không xảy ra.

- Anh Hoàng, Anh Sơn!

Ông Hoàng và ông Sơn mừng rỡ khi nhìn thấy ông Chiến là luật sư của mình đến. - Xin lỗi em đến hơi trễ. Ông Chiến chừng 50 tuổi nhưng tóc đã bạc trắng hai phần đầu. - Được rồi...tình hình thế nào?

- Vụ này căng đó anh. Mọi chứng cớ đều bất lợi cho chúng ta.

- Anh nghe kỹ đây. Anh có toàn quyền điều động đệ tử của tôi để làm việc. Hãy cho người tìm Tam xem nó đã thực sự bay ra nước ngoài hay không? ông Hoàng nhìn ông Chiến nhắn nhủ. - Đồng thời hãy tìm xem Quất đang ở đâu và phải bắt được hắn về.

- Cách nhanh nhất là tìm xem mối quan hệ giữa Quất và Lâm. Ông Sơn nói như đinh đóng cột. - Chắc chắn Quất đang ở gần Lâm mà thôi, có thể trốn ngay trong trụ sở của thằng Lâm.

- Vâng, tôi sẽ làm ngay. Anh chịu khó ở đây vài ngày tôi sẽ tìm cách đưa anh ra ngoài sớm thôi.

- Cảm ơn anh! Tất cả nhờ vào anh..còn nữa..thằng con trai tôi ở ngoài mong anh trông nom hộ tôi.

- Vâng..tôi đi đây.

Ông Chiến vội vàng đi ra. Ông Hoàng nhìn theo lo lắng. - Chắc nó thất vọng về tôi lắm.

- Ai? ...sao anh lại nghĩ thế?

- Lúc nãy nhìn nó bỏ đi khiến tim tôi như bóp nghẹt vậy?

- Lúc này chắc cậu ấy đang rất lo lắng cho chúng ta đây. Anh đừng suy nghĩ lung tung nữa. Ông Sơn kéo ông Hoàng ngồi xuống ghế, hai người trầm tư nhìn nhau.

****

Phượng nghe mẹ động viên tham gia tiếp cuộc thi thì thấy sung sướng vô cùng. Cô mừng rỡ điện thoại cho Lăng nhưng không thấy cậu nhấc máy. Cô gọi thử thêm lần nữa nhưng chỉ có tiếng chuông đổ rồi tắt ngóm. - Sao vậy nhỉ? Cô trong lòng thấy lo lắng không yên nên nhắn tin. " Cậu đang làm gì đó?", chờ vài phút vẫn không thấy Lăng trả lời nên lại nhắn " Mình có tin vui muốn báo cậu biết nhắn cho mình ngay nha" nhìn điện thoại một lúc vẫn không thấy bên kia trả lời khiến cô sốt ruột và gọi lại nhưng vẫn không có ai trả lời. - Gì vậy? cậu này.. mai đến trường biết tay mình. Phượng hơi bực mình và bỏ điện thoại xuống giường rồi ra khỏi phòng. Cô không biết hoàn cảnh Lăng lúc này đang rất bi đát. Lăng ngồi chìm đắm trong suy nghĩ nên không hề hay biết có cuộc điện thoại của cô gọi tới. Cậu đắn đo rồi vào trong phòng làm việc của bố lục tung tài liệu ra tìm kiếm. Cậu ngó nghiêng quanh phòng và nhìn tới cái camara trong phòng bố rồi ánh mắt sáng lên. Cậu sang phòng ông Sơn nơi lắp đặt thiết bị giám sát toàn bộ ngôi nhà và mở ra xem. - Chắc chắn là phải có ở đây chứ nhỉ? Cậu tìm kiếm đoạn video ghi lại ngày hôm đó ở phòng khách nhưng tuyệt nhiên không có cái nào. - Lạ thật...sao các phòng khác đều có chỉ có phòng khách là không vậy?

- Cậu Lăng!

- Dạ. Lăng giật mình khi nhân viên vào gọi cậu. - Có ông Chiến đến gặp cậu.

- Vâng. À...anh này... Anh có thể tìm cho em đoạn video của 4 ngày trước được không? Em không tìm thấy.

- Vâng. Anh nhân viên ngồi gõ gõ phím máy tính tìm đến đoạn video của 4 ngày trước. - Chỉ cần tìm phòng khách thôi.

- Vâng. Anh nhân viên loay hoay một lúc vẫn không thấy. - Sao không thấy? Lăng sốt ruột. Anh nhân viên tìm lại một lần nữa rồi sực nhớ ra điều gì. - À.. hôm trước anh Quất có bảo sếp yêu cầu xoá dữ liệu ở phòng khách đi nên bọn tôi đã xoá đi rồi.

- Xoá rồi sao? Lăng sửng sốt. - Sao lại thế nhỉ?...Lăng di chuột tới cổng và vườn để quan sát ảnh Quất và Tam cùng xuất hiện tại cổng và đi vào trong vườn. Nhìn Tam và Quất vẻ lấm lét, ánh mắt gian xảo khiến cậu nghĩ ngợi. - Người này là ai? Lăng chỉ hình Tam hỏi nhân viên. - Là Tam, con trai của sư phụ bố cậu.

- Anh ta là người mà bố đã chuyển nhượng thị phần sao? Anh Quất đâu?

- Xin nghỉ làm rồi.

- Sao? Lăng giật mình và mơ hồ có điều gì đó không bình thường ở đây.

- Lăng!

- Dạ chú. Lăng mừng rỡ khi ông Chiến bước vào phòng.

- Cháu đang làm gì thế? Ông Chiến nhìn Lăng tò mò.

- Cháu đang xem video của ngày hôm bố cháu ký hợp đồng với Tam.

- Vậy sao? Ông Chiến tỏ ra kinh ngạc. - Chú đến đây cũng là để kiểm tra đoạn video để điều tra về Quất và Tam theo lời bố cháu nói.

- Vậy ạ. Chú lại đây. Lăng dẫn ông Chiến ngồi xuống ghế để xem. - Dữ liệu ngày hôm đó các nơi đều còn, chỉ riêng phòng khách nơi bố cháu ký hợp đồng thì không có.

- Vậy sao? Ông Chiến hơi hoảng liền kích chuột để xem. - Đúng vậy. Có vẻ như ai đó cố tình xoá chúng đi.

- Là anh Quất ạ. Lăng chỉ vào hình Quất trên màn hình. - Anh ấy truyền lệnh bảo bố cháu đã chỉ thị xoá dữ liệu. Cháu thấy có điều gì bất thường ở đây.

- Ha..ha...ha... ông Chiến nhìn Lăng cười thích thú. - Để xem nào... để tôi cho người đến phục hồi dữ liệu.

- Phục hồi được sao? Lăng mừng rỡ.

- Chắc mất khoảng 2 ngày.

- Vậy cảm ơn chú nhiều. Cháu hy vọng có thể tìm ra được bằng chứng chứng minh bố cháu vô tội trong vụ này. Mong chú giúp bố cháu.

- Chú sẽ cố gắng hết sức. Chú muốn xem qua phòng làm việc của Quất.

- Dạ..có phải..anh Quất liên quan đến vụ này đúng không?

- Đấy mới chỉ là phỏng đoán thôi, tất cả đều cần phải có chứng cứ rõ ràng.

- Vâng. Chú đi theo cháu. Lăng dẫn ông Chiến đến phòng làm việc của Quất ngay ké phòng ông Sơn. Ông Chiến nhìn xung quanh rồi lục tung tài liệu ra để tìm.

- Cháu giúp gì được chú không?

- Ồ! Cảm ơn cháu...Chú muốn tìm xem tài liệu liên quan đến việc soạn thảo hợp đồng..hoặc bất cứ thông tin gì có thể tìm thấy Quất.

- Vâng. Lăng vội vàng giúp ông Chiến tìm kiếm. Hai người tìm một lúc nhưng không có gì có giá trị khiến Lăng thất vọng não nề. - Đừng mất hy vọng. ông Chiến động viên Lăng.

- Vâng.

- Chúng ta còn có thể trông chờ việc video sẽ được phục hồi mà.

- Dạ. Cháu cảm ơn chú.

- Được rồi. Chú về đây..bố cháu dặn cháu phải tự chăm sóc bản thân cho tốt.. ông ấy không sao hết.

- Vâng. Lăng tiễn ông Chiến về gương mặt thấm đẫm buồn. Cậu ngồi thừ trong phòng khách lo lắng. Căn nhà này bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo khi vắng bố. Nếu bố bị bắt và không ra được thì sao? Ý nghĩ đó khiến cậu thấy lạnh sống lưng. Cậu nhìn bức ảnh hai bố con chụp chung treo trên tường mà thấy khoé mắt cay cay. - Bố ơi! Mau về nhà thôi. Làm thế nào để cứu được bố đây? Lăng thấy mình thật vô dụng. Đáng lẽ ra cậu nên kiên trì hơn để dạy bố đọc, viết thì có lẽ chuyện này đã không xảy ra. Cậu thấy hối hận vô cùng. Lăng thấy trong túi quần rung rung nên lôi điện thoại ra xem. " Vẫn chưa nhắn tin cho mình hả?", "Đang làm gì thế?", " không thèm trả lời sao?", Lăng đọc tin nhắn của Phượng gương mặt hơi giãn ra. Cậu nhìn tin nhắn có kèm hình nắm đấm khiến cậu thoáng bật cười vội nhắn lại cho cô nhưng lại xoá đi nhìn điện thoại trầm ngâm. - Nếu cậu biết sự thật về mình cậu có thất vọng không? Lăng lo lắng khi nghĩ đến Phượng.

****

Quất phi người xuống bể bơi trong tiếng hò reo của 5 cô nàng ăn mặc mát mẻ dưới hồ. - Lại đây nào các em. Quất ùa vào ôm từng em hôn hít trêu đùa. Năm cô gái thích thú dúi đầu Quất xuống nước trêu đùa. Quất tỏ ra phấn khích cố chồi lên và té nước vào mặt từng cô gái. Các cô gái vội bơi lùi xa anh để né tránh. - Lại đây nào? Để anh mà tóm được là các em chết với anh.

- Bắt em đi anh...

- Bắt em đi...

Các cô gái càng tỏ ra trêu đùa thách thức Quất khiến anh càng hưng phấn định đuổi theo nhưng tiếng chuông điện thoại trên ghế kêu lên nên anh nhanh chóng bơi vào bờ và với điện thoại nghe. - Em đây!

- Phần thưởng anh dành cho chú, chú thấy thế nào? Ông Lâm ngồi trong quán bar với một dàn các cô chân dài cười khà khà nói chuyện với Quất.

- Dạ quá tuyệt anh ạ. Cảm ơn anh nhiều. Quất vừa trả lời điện thoại vừa vẫy tay gọi các em dưới hồ bơi. Các cô thấy vậy liền bơi lên bờ. Cô lấy khăn xoa đầu cho anh, cô mang rượu đến đưa cho anh, cô đứng sau lưng nắn vai cho anh khiến Quất thấy đê mê tai nghe điện thoại nhưng cơ thể uốn éo không đừng.

- Có gì đâu chú. Đó là chỉ quà nhỏ thôi. Lão Hoàng bây giờ đang ngồi ủ rũ trong nhà giam..chà...hổ bị nhốt chuồng chắc khó chịu lắm đây. Ha..ha...ha... ông Lâm và Quất cười hả hê.

- Anh cẩn thận. Chắc chắn lão không chịu để yên như vậy đâu. Hắn có tên luật sư rất ác chiến nên anh phải dè chừng.

- Tay Chiến phải không?

- Vâng.

- Anh cho người theo dõi mọi động tĩnh của hắn rồi. Chú cũng phải cẩn thận. Có vẻ như hắn đang đi tìm chú đấy. Tiền anh chuyển tài khoản rồi. Nếu cần thiết để anh cử thêm mấy đứa đến bảo vệ chú.

- Anh đừng lo, nơi này không ai có thể tìm ra em...ngoài anh ra...ha...ha...ha.

- Ha...ha...ha... Quất nhấp ngụm rượu cười sung sướng.

- Chuyện tiếp quản anh tính thế nào?

- Cứ từ từ...anh còn muốn kéo dài một chút để đổ thêm tội danh cho lão Hoàng khiến hắn càng chống cự càng mắc thêm tội thế mới hay.

- Anh trai em đúng là mưu kế thâm độc..bái phục...bái phục...

- Được rồi...nghỉ ngơi đi...

- Vâng. Quất cúp máy rồi kiểm tra tài khoản. Anh trố mắt ngạc nhiên với số tiền lớn ông Lâm chuyển cho. - Nào các em, bữa tiệc tối nay anh bao toàn bộ. Các cô gái reo lên phấn khích và cùng lôi đẩy anh xuống hồ. Quất chìm nghỉm dưới hồ một lúc khiến các cô gái vội vã nhảy xuống tìm kiếm. Ngay lập tức Quất chồi lên té nước vào các cô khiến các cô bơi tản ra xung quanh né tránh khiến Quất phấn khích tột độ. - Thế này mới thật đáng sống chứ. Quất sung sướng hét to.

****

Phượng, Nga, An đến lớp thấy mọi người tụm năm, tụm bảy bàn tán gì đó xôi nổi thì thấy hiếu kỳ. - Chuyện gì vậy? An tò mò nhìn hai người. Phượng nhìn xung quanh chưa thấy Lăng đến thì hậm hực. - Ông này...cả tối hôm qua không thèm nhắn tin trả lời mình hôm nay biết tay.

- Lại đây ba bà, nghe gì chưa? Thanh trong lớp xông ra hớn hở.

- Chuyện gì? Nga tò mò.

- Chuyện về Lăng đó.

- Sao? Phượng, Nga, An ngạc nhiện

- Chưa nghe gì hả? Bố Lăng bị bắt..

Lăng vừa tới cửa lớp thấy mọi người bàn tán về bố mình thì rụt rè không bước vào lớp mà đứng ngoài lo lắng.

- Sao cơ? Phượng rùng mình sửng sốt.

- Bố Lăng cho người qua gây sự với bố Trường nên bị công an bắt.

- Có thật không? Phượng không thể tin vào tai mình.

- Bà nói vớ vẩn gì thế? Nga lừ mắt với Thanh.

- Không tin thì thôi. Nghe Trường nói kìa. Thanh chỉ tay về phía Trường đang thao thao bất tuyệt chuyện bố Lăng cho đàn em qua gây sự với bố mình như thế nào? Trường vừa nói vừa cười nhạo bố con Lăng. - Thật không ngờ phải không? Lăng lúc nào cũng tỏ ra kiêu căng cho mình học giỏi, gia đình giàu có vậy mà bố nó một chữ cái cắn đôi cũng không biết, còn tài sản nhà nó chắc cũng do trấn lột của người khác mà có thôi. Cũng giống cách mà bố nó hôm qua tới nhà mình mang bao nhiêu là tay xã hội đen đến gây sự để đòi tiền...thật là ăn cắp giữa ban ngày mà..

- " Thật sao?", " Không ngờ mà?" mọi người kinh ngạc nhìn Trường

- Đúng là đáng ghét mà. Trang tỏ ra phẫn nộ. - Những kẻ đó đáng bị cho ăn cơm tù cả đời.

- Đúng đó.. đúng đó..mọi người a dua tán thành.

Lăng mím môi, tay nắm chặt phẫn nộ và đau đớn khi nghe mọi người nói về bố mình. Cậu định bỏ đi nhưng dừng lại khi nghe thấy tiếng Phượng hét lớn bên trong.

- Có im đi không hả? Phượng tức tối hét lớn. - Nè thằng kia. Phượng chỉ tay vào mặt Trường hăm doạ. - Sao mày có thể mang chuyện nhà người khác ra thêu dệt như vậy hả? Với mày chuyện làm nhục người khác là thích thú lắm sao?

- Cái gì? Trường nhìn Phượng điên tiết. - Ai thèm thêu dệt. Thằng này nói có sách mách có chứng nhé.

- Nói gì với nó, nó cũng là loại chẳng ra gì. Trang nhìn Phượng khinh miệt.

- Cái gì? tao thì sao nào? Phượng nhìn Trang tức tối. Cô biết Trang lại định lôi chuyện mẹ cô ra đay nghiến nhưng cô sẽ không cúi đầu mà sẽ đối diện với nó để xem Trang định dùng thủ đoạn nào nữa đây.

- Mày làm sao thì cả lớp, cả trường này biết. Trang cười khẩy nhìn cô.

- Phải, tao làm gì thì cả lớp, cả trường, cả ông trời biết. Nhưng có điều lương tâm tao sẽ không bao giờ bị cắn rứt bởi nó biết nó chẳng làm gì có tội. Chỉ có những kẻ suốt ngày mang chuyện người khác ra đặt điều thì lương tâm những kẻ đó mới đáng bị chó tha đi.

- Cái gì? Trang nhìn Phượng điên tiết.- Ai đặt điều?

- Còn ai vào đây nữa. Phượng nhìn Trang rồi nhìn Trường. - Ngoài hai người ra.

- Mày.. đúng là kẻ vừa ăn cắp vừa la làng mà. Trường nhìn Phượng hậm hực.

- Nè.. đừng có cạy thế ỷ đông bắt nạt Phượng nha. Bọn tao ở đây đó. An lên tiếng đe nẹt Trường nhưng Trường nhìn An cười khẩy.

- Thôi đi mấy người. Nga lên tiếng căn ngăn.

- Mày..và thằng đó... đều giống nhau mà thôi. Bố mẹ chúng mày kẻ thì làm trò để nâng điểm cho con, kẻ thì dùng xã hội đen để ăn cướp cả hai gia đình chúng mày đều đáng bị xã hội này khinh miệt. Trường chỉ thẳng tay vào mặt Phượng chì chiết.

- Cái gì..mày...Phượng thấy trong lòng cơn tức cuộn trào như cơn cuồng phong dữ dội. Cô nắm chặt tay và dùng hết sức để đánh vào mặt Trường. - Chết này.. ối..Phượng tung cú đấm mạnh mẽ và nhanh như chớp vào mặt Trường nhưng chợt Lăng xuất hiện bất thình lình sau lưng và ra đòn nhanh hơn khiến Trường ngã nhoài ra đất còn cô chới với bổ nhào về phía trước.

- Cái gì vậy? Mọi người trong lớp nhìn Lăng chỉ chỏ còn Trường khoé mép dính chút máu tươi vẫn ngỡ ngàng vì cú đấm của Lăng. - Mày..

- Mày...Lăng túm cổ áo Trường đe doạ. - Cú đấm vừa rồi là của Phượng, còn đây. Lăng ra một cú nữa vào mặt trường khiến Trang và cả lớp thất kinh. - Là của tao. Nếu mày còn dám mang gia đình tao và cô ấy ra kinh miệt thì mày sẽ chết dưới tay tao.

- Bỏ ra. Trang lo lắng cố gạt tay Lăng ra khỏi cổ áo của Trường.

- Hãy nhớ lấy. Lăng nhìn Trường hăm doạ rồi đẩy Trường nằm xõng xoài trên sàn nhà và đứng lên. Mọi người trong lớp nhìn cậu khiếp sợ liền tán ra xung quanh và thì thào.:" Xem cậu ta kìa", " Hôm nay mới lộ bản chất", " Ghê quá!" Lăng bối rối khi nhìn những người bạn vốn hằng ngày thân thiết với mình vậy mà hôm nay họ nhìn cậu với ánh mắt ghê sợ khiến trong lòng cậu khó chịu vô vùng. Trường nhìn Lăng bị mọi người dè bỉu thì đắc chí dù nhận hai cú đấm của Lăng khá đau.

- Mọi người có im đi không? Sao các cậu có thể nói về bạn mình như thế? Phượng tức tối quát mọi người. Cô nhìn Lăng lo lắng.

- Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Con nhà xã hội đen thì bản chất vẫn là du côn mà thôi dù có cố học hành tốt đến đâu đi chăng nữa đúng không? Trường lên tiếng phỉ bá Lăng dù trong lòng cậu cũng cảm thấy hơi hổ thẹn với lời nói của mình khi nghĩ đến bố. Lăng nắm chặt tay, mím môi nhẫn nhịn khi nghe những lời cay nghiệt của cậu ta và rời khỏi lớp bỏ lại đằng sau những lời bàn tán.

- Nè, đứng lại đó..có giỏi thì đánh nữa đi..ha..ha..mày là thằng côn đồ giống bố mày mà thôi. Trường đắc chí gọi với trong khi bóng Lăng đã vừa biến mất trước cửa lớp.

- " Bốp" Trường và mọi người ngỡ ngàng trước cú tát thần sấm của Phượng. - Mày không đủ tư cách để nói về cậu ấy như thế. Phượng lên tiếng bênh vực Lăng khiến Trường, Trang cay cú. Nga thấy Lăng bỏ ra khỏi lớp thì lo lắng đuổi theo.

- Nè..con kia..sao mày dám...Trang định tát Phượng nhưng An vội đỡ tay Trang. - Đừng quá manh động. Buông tay ra đi, bạn trai mày là người gây sự trước đó. An hất mạnh tay Trang ra. Sắp vào lớp rồi nếu mày muốn xuống phòng hiệu trưởng làm kiểm điểm và bị gọi bố mày đến thì cứ làm. An nhìn Trang đe nẹt. Trang nghĩ đến việc lần trước gây sự với An bị nhà trường gọi bố lên khiến cô bị đánh một trận thừa sống thiết chết nên thoáng giật mình sợ hãi. - Mày nhớ lấy, tao không để yên chuyện này đâu. Trang chỉ tay vào mặt An, Phượng cảnh cáo. Cô vội quay sang Trường hỏi han. - Cậu ổn chứ? Mép chảy máu rồi kìa... để mình lau cho. Trang vội lấy khăn giấy trong cặp lau cho cậu. Phượng nhìn An xúc động rồi chạy ra khỏi lớp khiến An lo lắng chạy theo gọi với. - Đi đâu đấy?

- Tôi ra ngoài một lát.

- Ừ!

An nhìn Phượng chạy nhanh xuống sân trường lắc đầu thở dài. Ngoài cổng Nga đuổi theo Lăng liền kéo tay cậu dừng lại. - Là thật chứ? Lăng nhìn Nga buồn rượi. - Chuyện gì?

- Bố cậu..

- Ừ!

- Cậu không sao chứ?

- Ừ!

Nga nhìn Lăng vừa lo lắng vừa bối rối vì sự thật đến đột ngột khiến cô chưa kịp tin. Dù cố gắng che đi những một chút thất vọng về gia cảnh của Lăng vẫn hiện trên mắt cô. - Mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi. Nhất định bố cậu sẽ được thả.

- Cảm ơn cậu.

- Đừng để tâm đến lời nói của Trường. Cậu ta vốn là kẻ đặt điều mà.

- Cậu ta nói sự thật đó chứ? Lăng cười gượng nhìn Nga.

- Hả? Nga hơi ngỡ ngàng khi Lăng khẳng định điều đó. Ánh mắt, lời nói và cả nụ cười gượng của Lăng đều toát lên sự chua chát, bất cần. Cảm giác Lăng hôm nay thật khác so với cậu ta ngày trước.

- Thất vọng lắm đúng không? Lăng nhìn Nga dò xét và cười cợt.

- Làm gì có...Nga vội phủ nhận. - Vào lớp thôi.

- Taxi...

- Cậu..không vào lớp hả? Nga ngỡ ngàng nhìn Lăng đi nhanh ra taxi và lên xe đúng lúc Phượng chạy tới. - Cậu ta đâu rồi? Phượng thở hổn hển hỏi Nga. Nga hướng mắt về phía taxi. Phượng chạy nhanh ra đó và đập tay vào cửa xe gọi lớn. - Nè...cậu...mau xuống đi mình có chuyện muốn nói. Phượng đập cửa kính ra hiệu cho Lăng xuống nhưng Lăng chỉ nhìn cô một thoáng rồi ra lệnh cho lái xe rời đi. Thật sự trong lòng cậu lúc này chưa thể đối diện được với cô ấy hay đúng hơn là cậu sợ phải nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Phượng về cậu. Liệu khi biết gia đình cậu như thế cô ấy có còn yêu cậu như lúc trước không? Cậu rất sợ và muốn trốn tránh.

****

Phượng vội vàng tìm đến nhà Lăng. Cô năn nỉ xin bảo vệ để vào trong gặp cậu ta. - Chú ơi! Cho cháu vào đi mà..cháu là bạn học của cậu ấy mà..không tin cháu mở điện thoại có số của Lăng cho chú xem.

- Cháu thông cảm, tôi đã thông báo rồi nhưng cậu ấy không muốn gặp ai.

- Sao ạ? Cho cháu vào đi mà chú ơi. Phượng năn nỉ cả tiếng đồng hồ khiến chú bảo vệ cũng ái ngại nên cho cô vào. Đi từ sân vào phòng khách Phượng đều choáng ngợp bởi sự xa hoa và vẻ đẹp lãng mạn của ngôi nhà. Cô rụt rè lên tầng 2 rồi tìm đến phòng Lăng theo như lời hướng dẫn của bảo vệ. Đứng trước phòng cậu cô hít hơi dài rồi gõ cửa. - Mình đây! Gặp mình một lát được không? Phượng chờ đợi một lát vẫn thấy bên trong im lặng nên quyết định đẩy cửa vào. Cô ngạc nhiên khi trong phòng không có ai. - Cậu ta đi đâu rồi?

Lúc này Lăng đang chút mọi sự tức giận lên cây kiếm gỗ và phang tới tấp lên những hình nộm trong phòng tập võ. Nhớ lại những lời cay nghiệt của Trường khiến cậu điên đảo và mất kiểm soát. Cậu đánh vào hình nộm cho đến khi chúng bung hết lớp bảo vệ bên ngoài và lòi những sợi bông rắn bên trong. Cậu vứt kiếm và nằm xõng xoài ra sàn tập thở dốc. Cậu nhìn ra phía xa phòng tập thấy những bước chân của bố và cậu đang di chuyển nhịp nhàng theo thế đối địch, hai cây kiếm đập chan chát vào nhau. Bố và cậu vừa luyện tập vừa cười đùa. Những ký ức đó ùa về khiến cậu ứa mắt và nhớ bố vô cùng. - Con phải làm gì đây?..Bố ơi! Cậu thổn thức gọi tên bố.

Phượng ngỡ ngàng ngắm phòng ngủ của Lăng. Chiếc phòng rộng, hiện đại và sang trọng. Cô thích thú nhìn ngắm những bức ảnh hồi nhỏ của Lăng được treo khắp phòng. - Mẹ cậu đây sao? Phượng đứng trân trân nhìn bức ảnh hai mẹ con chụp chung bên hàng bằng lăng nở rợ. - Bà ấy thất đẹp và..nhìn cậu cũng rất hạnh phúc. Ngoài cửa Lăng ngỡ ngàng khi Phượng đang ở trong phòng mình. Trong lòng cậu rất vui và muốn vào ôm chầm lấy cô nhưng cảm giác tự ti và sợ hãi khiến cậu chỉ đứng ngoài nhìn vào.

- Cậu chủ.

Lăng giật mình khi vệ sĩ gọi cậu. Sợ Phượng phát hiện nên cậu vội bịt mồm vệ sĩ và lôi đi trước khi Phượng nhìn thấy. Phượng ra ngoài cửa khi nghe thấy ai đó nói nhưng lại không thấy ai nên chút hoang mang. -. Hình như là có ai đó vừa gọi mà. Chắc cậu ta ở đâu đây thôi.

- Cô ơi!

Phượng giật mình khi một anh mặc quần áo vệ sĩ gọi cô. - Cậu Lăng ra ngoài có việc rôì, lúc khác cô đến nhé.

- Ra ngoài rồi sao? Đi đâu?

- Cái đó..tôi không biết.

- Vậy ạ. Gương mặt cô thoáng thất vọng. Ở phía xa Lăng đứng nín thở nghe ngóng.

- Vậy em về đây.

- Vâng.

Phượng lững thững đi xuống dưới nhà. Lăng nhìn cô rời đi thì yên tâm nên vào phòng làm việc của Quất để tìm xem có thông tin nào hữu ích để giúp ông Chiến cứu bố mình hay không. Cậu lục lọi lại mọi nơi để tìm kiếm. - Chắc chắn là phải có thứ gì chứ? Cậu tự dằn lòng mình để không chán nản. Trong khi đó Phượng đi qua phòng bếp chợt dừng lại nghĩ ngợi. - Em có thể dùng bếp một lát được không?

- Hả? Anh vệ sĩ nhìn cô ngạc nhiên. Được sự đồng ý, Phượng hì hục một lát trong bếp đã hoàn tất xong vài món đơn giản. Cô nhìn anh vệ sĩ năn nỉ. -Giúp em, lúc nào cậu ấy về bảo cậu ấy ăn nhé. Anh vệ sĩ nhìn cô mỉm cười. - Được rồi. Chắc cậu ấy rất vui. Mấy hôm nay cậu ấy chẳng ăn gì rồi.

- Vậy sao ạ? Phượng nhìn anh vệ sĩ lo lắng. Phượng rời nhà Lăng nhưng trong lòng lo lắng không yên - Sao lại không ăn chứ? Cô vừa đi vừa lầm bẩm. Cô vừa đi khuất thì Nga cũng vừa kịp tìm tới nhà Lăng. Bên trong nhà, sau một hồi tìm kiếm không thành Lăng thất vọng về phòng ngồi thẫn thờ. - Cậu xuống ăn chút cơm không lả người. Anh vệ sĩ nhìn cậu thúc giục. - Để em yên..xin hãy ra ngoài.

- Nhưng mà. Lăng vội đẩy anh ta ra và đóng sầm cửa lại. Anh vệ sĩ thở dài rồi xuống dưới nhà. Lăng ngồi vò đầu nghĩ ngợi. - Sao lại không có chút manh mối nào vậy? Anh ta đúng là xảo quyệt mà.

- Cậu Lăng.

Lăng thoáng bực mình khi tiếng anh vệ sĩ lại gọi ngoài cửa. - Lại chuyện gì nữa vậy? Cậu càu nhàu và ra mở cửa. - Đã bảo em không ăn mà lại... Lăng ngỡ ngàng khi thấy Nga bê khay thức ăn đứng cạnh vệ sĩ. - Sao cậu lại.. biết nhà mình?

- Mình là lớp trưởng mà. Nga nhìn Lăng cười gượng. - Cậu nghỉ học không xin phép nên mình được cô giáo cho phép đến đây để hỏi tội cậu đây. Nga nhìn Lăng trêu trọc.

- Gì? Lăng nhìn Nga bật cười.

- Cậu nghỉ học không xin phép đã là một tội rồi giờ lại bỏ cơm ăn không thì tội chồng thêm tội đó nhé.

- Hả? Lăng mỉm cười nhìn Nga.

- Được rồi, lớp trưởng mời vào phòng. Nga chút bối rối nhìn vệ sĩ rồi bê khay cơm bước vào phòng. Cô cũng giống Phượng ngỡ ngàng khi nhìn thấy căn phòng xa hoa, lộng lẫy của Lăng. Căn phòng rộng hơn cả nhà cô ở, khắp nơi tranh, ảnh được bố trí rất hợp lý. Chiếc đèn chùm to ở giữa nhà làm cho căn phòng càng giống như ở cung điện của hoàng tử trong chuyện cổ tích vậy. Trong khi Nga mải miết ngắm căn phòng của Lăng thì bên ngoài Phượng rời đi được một đoạn thì dừng lại nghĩ ngợi điều gì đó rồi quay lại. Lúc đầu cô đi từ từ rồi chạy thật nhanh rồi dừng lại trước cổng nhà Lăng. - Chú ơi! Phượng gọi to khiến chú bảo vệ giật mình. - Lại là cháu hả?

- Vâng ạ. Phượng nhìn chú cười khì.

- Sao hôm nay lắm cô đến gặp cậu chủ thế nhỉ? Chú bảo vệ thắc mắc.

- Ai ạ? Phượng nhìn chú ngạc nhiên. Cô nhìn vào trong toà nhà nhíu mày tò mò.

 

 

Ngày đăng: 15/05/2017
Người đăng: Luu Nam Ngoc
Đăng bài
Bạn thích truyện này?