Gửi bài:

Chương 25

- Mẹ!..mẹ làm gì ở đây? Phượng lo lắng nghĩ thầm. - Không phải mẹ định...không. Phượng thấy trán vã mồ hôi khi nghĩ đến điều khủng khiếp mẹ sẽ làm. - Không được mẹ ơi! Phượng nhìn Lăng cầu cứu. - Đừng làm thế Lăng ơi! Cô gào thầm trong lòng và ước Lăng có thể nghe thấy điều cô nói.

- Mình xin lỗi. Lăng nhìn đôi mắt khẩn khoản của Phượng và thấu hiểu điều đó. Cậu nhìn bà Mai nhớ lại, lúc đó cậu vừa rời khỏi nhà thì bất ngờ gặp bà đứng đó. Bà Mai nhìn cậu cười hiền. - Cảm ơn con đã tìm cách giúp Phượng. Lăng nhìn bà ngạc nhiên. - Huy đã nói cho bác biết, bác muốn cùng con làm việc này được không?

- Cái đó...

Bà Mai nhìn cậu cầu khẩn khiến cậu bối rối.

Bà Mai tiến lại gần micro, nhìn mọi người lúng túng. - Xin chào các thầy cô giáo và toàn thể các bạn học sinh. Giọng bà đĩnh đạc. - Hôm nay tôi đến đây để nói một điều...tôi là...

- Dừng lại đi. Phượng đau đớn gào lên khiến cả trường ngỡ ngàng. - Xin mẹ đó. Phượng khóc nhìn mẹ nghẹn ngào lắc đầu.

- Tôi là mẹ của cháu Phượng, thời gian qua vì chuyện của tôi mà khiến con gái và gia đình tôi gặp không ít sóng gió. Thật lòng, trước khi bắt đầu câu chuyện tôi thật sự mong mọi người thông cảm và tha thứ cho việc làm không hay của tôi.

- "Ồ..bà ấy đang thú nhận kìa!", " Vậy là thật còn gì." Mọi người trong trường ầm ầm bàn tán nhìn bà Mai rồi Phượng khiến cô chỉ rưng rưng khóc.

- Oan gì mà khóc, tìm cái lỗ mà chui cho rồi. Trang mỉa mai khiến Phượng giận tím mặt.

- Bà im cái miệng thối đi được không? An hằn học đẩy Trang ra xa Phượng.

- Ngày hôm đó khi nhận kết quả học tập không tốt của Phượng, tôi đã có ý định xin thầy Phong giúp đỡ để thành tích học tập của cháu tốt hơn. Bà Mai thấy cổ họng nghẹn đắng khi thốt ra lời đó.

- "Ồ", "Sự thật kìa" cả trường ồ lên bàn tán. Thầy Phong ngồi nhìn mọi người thì xấu hổ.

- Đoạn ghi âm đó chính xác là giọng của tôi và thầy Phong đang trao đổi với nhau. Nhưng có điều, nó đã không ghi lại chính xác, đầy đủ những gì chúng tôi nói với nhau.

- "Thế là sao?" cả trường nhao nhao. Trang mặt hơi biến sắc nhìn Trường bối rối, Phượng nhìn mẹ kinh ngạc. Bà Mai nhìn ông Phong rồi nói tiếp. - Nếu người đó ghi đầy đủ thì sẽ biết thật sự thầy Phong đã trả lời tôi như thế nào.

-"Là sao?'' Mọi người nhìn nhau ngạc nhiên.

- Vâng. Thầy Phong khi nghe ý định nhờ vả của tôi đã thẳng thừng từ chối. Thầy rất liêm chính nên khuyên tôi nên tôn trọng kết quả học tập của Phượng. Bà Mai vừa nói vừa nhìn thầy Phong, ông Phong nhìn bà hài lòng và xúc động. - Tôi không buồn và giận vì có ai đó đã ghi lại cuộc nói chuyện riêng của chúng tôi, tôi chỉ ước là.. nếu người đó đã ghi âm thì tại sao lại không ghi hết cả cuộc trò chuyện đó mà chỉ dừng lại một cách lấp lửng như vậy?

- "Vậy sao?", "Sự thật?", "Ngụy biện đây mà'' những tiếng ồn áo dưới trường vang lên.

- Đúng là ngụy biện. Trang dề mồm xỉa xói nhưng ánh mắt chớp chớp lo sợ. Ngày hôm đó đúng như những gì bà Mai nói, Trang đã ghi âm được hết cuộc nói chuyện nhưng co đã cắt phần sau đi mà chỉ giữ lại những đoạn bất lợi cho mẹ Phượng mà thôi.

- Chắc hẳn nhiều người đang nghĩ tôi ngụy biện nhưng tôi đến đây không phải là để thanh minh cho việc làm của mình. Tôi biết..hành động đó là sai không những gây ảnh hưởng rất lớn cho danh tiếng của thầy Phong mà còn khiến cho con gái tôi vô tình trở thành nạn nhân trong câu chuyện này. Bà Mai nhìn về chỗ Phượng đứng mắt đỏ hoe, dưới sân trường Phượng cũng không kìm được nước mắt. - Thật lòng xin lỗi thầy Phong, xin lỗi mọi người vì đã gây nhiều tai tiếng cho Trường. Bà Mai quay ra nhìn thầy Phong áy náy khiến ông xúc động.

- Mẹ à! Phượng nức nở gọi thầm tên bà khi thấy bà đứng bơ vơ một mình trên sân khấu.

Ông Phong liền đến bên và nhìn bà trìu mến. Thời gian qua ông cũng chịu nhiều điều tiếng về việc làm này nhưng hôm nay nghe lời chân thành của bà Mai ông thấy xúc động vô cùng. - Cảm ơn bà hôm nay đã đến đây. Giọng ông Phong trầm ấm vang lên. - Để đứng ở đây, nói về điều này hẳn là một việc làm quá khó khăn với bà. Tôi tin rằng mọi người sẽ hiểu về thông cảm cho hành động của bà, tất cả đều xuất phát từ tình yêu thương cho con cái mà thôi. Ông Phong nhìn bà xúc động.

- Đây là việc tôi làm, tôi xin chịu mọi trách nhiệm. Con gái tôi vô tội và tôi mong rằng mọi người hãy động viên, ủng hộ Phượng để cháu tiếp tục tham gia cuộc thi. Xin.. hãy giúp Phượng. Bà Mai nghẹn ngào.

- Mẹ ơi! Phượng ở dưới khóc nấc lên.

Ông Phong xúc động vỗ tay khích lệ tinh thần. Tiếng vỗ tay nhiều hơn đến từ các thầy cô rồi từ hàng trăm các bạn học sinh trong trường khiến bà Mai và Phượng bật khóc. Phượng cảm động trước việc làm của mẹ, Lăng và các bạn dành cho mình nhưng thâm tâm cô thấy dằn vặt vô cùng khi cô khiến mẹ trở nên như thế, người phụ nữ tự cao tự đại, luôn hãnh diện về bản thân lại có ngày phải đứng trước toàn trường nói lời xin lỗi này khiến cô đau từng khúc ruột. Phượng bỏ chạy khỏi trường khiến mọi người ngỡ ngàng. - Cố lên con gái. Bà Mai lo lắng nhìn theo. Lăng vội rời khỏi sân khấu và đuổi theo cô.

***

-Phượng! Lăng thở hồng hộc khi cuối cùng cũng đuổi được theo cô.

- Buông ra. Phượng gằn giọng, giật mạnh tay cô ra khỏi tay lăng. - Tại sao phải là mẹ mình? Tại sao?

- Mình..mình chỉ muốn tốt cho cậu thôi. Lăng thảng thốt nhìn Phượng. Cậu chỉ muốn làm những điều tốt nhất cho Phượng nhưng trước ánh mắt đỏ ngàu giận dữ của cô khiến cậu thấy lo sợ.

- Tốt cho tôi thì hại mẹ tôi sao?

- Không phải thế, chính bác...

- Sao cậu có thể làm thế với mẹ tôi? Sao cậu có thể hả? Phượng khóc nức lên khiến Lăng bối rối.

- Mình xin lỗi..mình.

- Đó là mẹ của tôi mà, là mẹ của tôi đó. Người mẹ mà tôi luôn kính trọng sao lại có thể để bà ấy thảm hại trước mặt mọi người như vậy? Tại sao cậu lại làm thế?

- Mình..

- Cậu biến tôi trở thành đứa con khốn nạn nhất rồi biết không?

- Cậu đừng nghĩ như thế. Mẹ đã làm tất cả vì cậu biết không.

- Tránh xa tôi ra. Phượng uất ức nhìn Lăng và bước đi. Ánh mắt đó khiến Lăng thấy tim đau nhói. Cậu không nghĩ việc làm của mình lại khiến cô giận dữ đến vậy nên liền chạy theo kéo cô vào lòng dỗ dành. - Mình xin lỗi đã làm cậu tổn thương.

- Buông ra.

- Đừng mà. Phượng cố vùng vẫy rời khỏi cánh tay của cậu nhưng cậu càng ghì chặt hơn. - Đừng giận mình mà.

- Đừng bao giờ xuất hiện trước mắt mình nữa..xin cậu đấy. Phượng thấy nước mắt lăn dài trên má khi cất lên những lời cay đắng đó còn Lăng đờ người, một vết cứa vào tim đau nhói khiến cánh tay cậu buông thõng thẫn thờ nhìn cô bước đi.

- Phượng ơi! An, Nga từ xa chạy tới. Hai người gọi nhưng Phượng cứ thế bỏ đi như thể không nghe thấy gì. Nhìn biểu hiện đau khổ của Lăng khiến hai cô nhìn nhau băn khoăn. - Có chuyện gì vậy? Nga tò mò hỏi nhưng Lăng không đáp lại mà liền bước đi.

- Hai người sao vậy? cãi nhau hả? An tò mò nhưng Nga chỉ biết lắc đầu nhìn Lăng thở dài.

***

- Chị về rồi hả? Huy mặt tươi cười đón chị nhưng thấy cái mặt lạnh lùng, nước mắt giàn dụa của Phượng khiến nụ cười cậu tắt lịm. - Chị sao thế? Chị ơi! Huy theo lên tận phòng chị nhưng chưa kịp vào thì Phượng đã đóng cửa lại. - Chuyện gì thế nhỉ? Chị ơi! Mở cửa ra. Huy đập cửa uỳnh uỳnh nhưng bên trong chỉ có tiếng khóc của Phượng vọng ra. -Vậy là kế hoạch đổ bể rồi. Huy vội chạy xuống dưới nhà gọi điện cho Lăng. - Alo..anh..chuyện đó sao rồi?..hic...để em nói...Huy chạy lên cầu thang rồi dừng lại. - Vâng.. Cậu cúp máy nhìn lên phòng Phượng thở dài.

Lúc này Lăng ngồi trong phòng dựng lại video đã quay ở trường. Thỉnh thoảng cậu mất tập trung khi nhớ lại những lời Phượng trách móc. Có lẽ cậu đã làm tổn thương cô ấy thật rồi.

Bà Mai về nhà không vội hỏi han cô, bà biết lúc này con gái bà chắc hẳn đang rất đau lòng nên muốn nấu một bữa cơm thật thịnh soạn để cả nhà cùng quây quần. Bà cũng xấu hổ khi để con chứng kiến cảnh đó nên không biết phải nói gì khi đối diện với con. Bà lặng lẽ nấu ăn chợt giật mình khi đôi bàn tay bé nhỏ ôm lấy eo bà. - Mẹ! Huy nhìn mẹ hối lỗi. - Con xin lỗi đã hỗn hào với mẹ. Bà Mai xoa đầu con mắt rưng rưng. - Con về là tốt rồi. Huy nhìn mẹ cảm động. - Mẹ là người mẹ tồi đúng không? Bà Mai mếu máo nhìn Huy khiến cậu bật khóc. - Không! Mẹ là người tốt nhất trần đời.

- Phải. Mẹ là người đáng ngưỡng mộ nhất thế gian này. Phường ùa vào ôm chầm lấy mẹ. Bà Mai thấy mọi đau khổ dường như tan biến nên khóc ào như một đứa trẻ. - Cảm ơn các con. Bà mỉm cười ôm chặt Huy và Phượng vào lòng.

- Mẹ không cần phải làm thế mà.

- Vì con mẹ có thể làm tất cả.

- Con là một đưa con hư mà. Con xin lỗi..!

- Đừng khóc con, mẹ thấy trong lòng nhẹ nhõm lắm. Chưa bao giờ mẹ lại thấy mình hạnh phúc như lúc này.

- Mẹ. Phượng ôm mẹ nức nở.

- A, bố đã về rồi. Huy lau nước mắt reo mừng.

- Ủa? Cả nhà sao vậy? đang đóng phim tình cảm đó hả? ông Tú nhìn ba mẹ con âu yếm . Hôm qua khi bà nói sẽ đứng ra thanh minh cho con ông thấy thương vợ rất nhiều. Thấy Huy về nhà và ba mẹ con thân thiết như vậy ông mừng lắm. - Thế ba mẹ con cứ đứng đó mà không định cho bố ăn cơm sao?

- Ăn thôi. Bà Mai liền giục hai con dọn cơm ra bàn. Ông Tú liền đến bên ôm vợ vào lòng thủ thỉ. - Làm tốt lắm vợ yêu.

- Ồ!..Huy, Phượng ồ lên thích thú khi thấy bố mẹ ôm nhau. - Có định hôn không để bọn con biến lên gác. Bà Mai xấu hổ đỏ mặt. -Dọn cơm nhanh lên, nói linh tinh. Bữa cơm thịnh soạn trước mặt, mọi người cùng ngồi, cùng ăn vui vẻ khiến gương mặt bà Mai rạng ngời hạnh phúc.

Phượng ngồi thừ trong phòng trước cuộc gọi liên tục của Lăng. Cô không bấm nghe cũng không trả lời tin nhắn của cậu. Lăng thấy ngộp thở khi Phượng liên tục không nghe máy của cậu. - Làm thế nào đây?

- Sao con không nghe máy? Phượng giật mình khi bà Mai vào phòng từ lúc nào. - Là Lăng gọi, con nghe đi. Bà Mai đưa điện thoại cho cô.

- Con không thích. Phượng phụng phịu.

- Sao? Hai đứa cãi nhau hả? Có một người bạn hết lòng vì mình không dễ tìm được đâu con.

- Nhưng sao cậu ấy có thể đưa mẹ đến đó được chứ?

- Là do mẹ đã nhờ cậu ấy mà. Con đừng trách Lăng. Mẹ cảm ơn cậu ấy nhiều lắm vì đã cho mẹ có cơ hội làm điều tốt nhất để bảo vệ con. Hãy bảo vệ tình bạn này giống như cách cậu ấy đã làm cho con.

- Xừ. Ai cần chứ. Phượng tỏ ra giận Lăng trước mặt mẹ.

***

Lăng làm xong clip vội vàng mang đến ban tổ chức cuộc thi. Cậu gặp cô thư ký hôm trước Phượng nộp và năn nỉ cô cho gặp giám đốc. Cô thư ký một mực từ chối và đuổi cậu về. - Chị ơi! Giúp em gặp giám đốc với ạ!

- Em về đi, giám đốc đang họp, nếu em còn đứng đây gây náo loạn thì chị sẽ gọi bảo vệ đó.

- Xin chị giúp ạ. Em có bằng chứng là những tin đồn trên mạng nói về Phượng là bịa đặt. Xin chị cho em gặp giám đốc đi mà. Lăng nài nỉ.

- Phượng tự nộp đơn rút lui chứ có ai ép. Thôi cậu về đi.

- Là do bị tổn thương nên mới nộp thôi chị. Em có mang clip đến đây xin chị xem một lần thôi ạ. Lăng đưa cho chị thư ký usb nhưng chị ta liền dúi vào tay cậu. - Về nhà đi, mọi chuyện kết thúc rồi, cậu đừng ở đây làm phiền chúng tôi nữa.

- Không được..em phải gặp giám đốc..Lăng tận dụng cơ hội chị thư ký lơ là nên chạy qua và đi tìm phòng có biển ghi giám đốc ở ngoài. Chị thư ký hốt hoảng vội gọi bảo vệ. - Bảo vệ, bảo vệ, mau đuổi theo. Hai chú bảo vệ ở ngoài liền chạy theo hướng tay chị thư ký chỉ. Lăng thấy thế liền cố chạy nhanh để tìm cho ra phòng của giám đốc. - Đây rồi. Lăng mừng rỡ khi tìm thấy. Cậu liền đẩy cửa xông vào trước khi bảo vệ chạy tới.

- Chuyện gì vậy? Giám đốc và các thành viên khác đang họp trong phòng nhìn Lăng ngơ ngác. - Dạ xin lỗi mọi người, cho cháu gặp giám đốc với ạ.

- Cậu là ai? Giám đốc ngạc nhiên lên tiếng.

- Cháu là..

- Cậu nhóc kia..bảo vệ rít lên tức giận.

- Chuyện gì thế? Giám đốc nhìn bảo vệ và thư ký mặt không hài lòng.

- Xin lỗi giám đốc. Thư ký bối rối. - Cậu này cứ nằng nặc đòi vào xin gặp anh..

- Đi theo chúng tôi.

- Thấy bảo vệ tiến đến cậu liền chạy lại gần giám đốc và đưa cho ông usb. - Xin chú hãy xem cái này và cho Phượng tiếp tục được thi.

- Mau lôi nó ra. Thư ký quát bảo vệ. Hai ông liền đến cầm tay cậu định lôi đi thì giám đốc giơ tay ra hiệu dừng lại. - Tại sao cậu lại đưa tôi cái này?

- Vì nếu chú xem nó, chắc chắn chú sẽ không bỏ sót một thí sinh xứng đáng nhất của cuộc thi này đâu ạ.

- Vậy sao? Giám đốc nhìn Lăng tò mò.

- Xin chú hãy xem clip này và giúp Phượng, xin chú đó. Lăng cầm tay năn nỉ khiến giám đốc bối rối.

***

Lăng rời khỏi trụ sở của ban tổ chức cuộc thi với tâm trạng tràn trề hy vọng. Cậu nhận được cuội gọi của Huy nên vội vàng nghe. - Ừ anh đây...sao cơ? Lăng vội cúp máy và bấm bấm trên điện thoại.

- Giám đốc, giám đốc xem này. Một thành viên của ban giám khảo gọi giật giọng. - Có hàng nghìn người comment vào fanpage của chúng ta. Họ yêu cầu cho Phượng tiếp tục cuộc thi. Giám đốc và mọi người liền quây tròn trước máy tính và xem. - Có cả hiệu trưởng và giáo viên của trường. Giám đốc tính sao ạ? Mọi người quay ra chờ phản ứng của giám đốc. - Cái đó để tôi cân nhắc. Ông mặt tỏ ra lạnh lùng nhưng khi quay người đi khóe miệng khẽ mỉm cười. Ông lại gần bàn và cắm ubs Lăng đưa mở ra xem. Gương mặt ông từ ngạc nhiên chuyển sang cười rồi xúc động khi xem clip.

- Hú...hú...hú...Lăng nhảy cẫng lên sung sướng khi đọc những lời bình luận của bạn bè dành cho Phượng. - Vậy là có chút hi vọng. Việc còn lại là quyết định của họ. Lăng nhìn vào trụ sở của cuộc thi thầm hy vọng.

***

-" Xin ban tổ chức cho Phượng tiếp tục thi", " Bạn ấy không có lỗi", " Bạn ấy rất tốt bụng", " Để bạn ấy thi đi ạ", " Là bị hãm hại nên vô tội"..trời ơi! Đọc mà sướng cả miệng. An và Nga cầm điện thoại đọc tin sung sướng khoe với Phượng. Phượng ngồi thừ nhìn ra hồ nước trong công viên lòng buồn rầu. - Cậu không xem hả? Nga tò mò khi Phượng dửng dưng trước những lời đó. Mới hôm nào cô còn nhận cả tấn gạch đá ném vào mình bây giờ lại nghe những lời nói đó khiến cô vừa cảm động nhưng cũng vừa sợ hãi. - Sao thế? Mọi người đang cổ vũ cho bà đó. Nga lại gần thủ thỉ. - Mình biết, nhưng mọi chuyện sẽ vô ích thôi. Phượng giọng sầu thảm.

- Sao lại vô ích. Nếu mà cứ đà này kiểu gì bà cũng tiếp tục được thi thôi. An hứng khởi.

- Để làm gì, mình đã từ bỏ rồi.

- Sao lại đầu hàng sớm như vậy? Nga vẻ mặt thất vọng.

- Mình chán rồi.

- Chán rồi. An kinh ngạc.

- Đó là ước mơ của cậu đó. Nga thuyết phục.

- Cái đó thật viển vông. Phượng phủ nhận.

- Bà..thế nếu họ đồng ý cho bà thi tiếp thì bà có thi không? An và Nga tò mò.

- Mình đã xin dừng thì chắc chắn sẽ không quay lại.

- Why? An kinh ngạc.

- Với mình như thế là đủ rồi.

- Vậy những điều Lăng và mẹ cậu làm đều đổ sông đổ bể hết rồi. Nga thất vọng.

- Bà đừng nhắc đến tên đó ở đây nữa.

- Gì? An, Nga nhìn Phượng ngạc nhiên. - Hai người cãi nhau hả? Nga hỏi dò.

- Bỏ qua đi, hai người ăn kem nha, tôi mua.

- Thôi ở đây đi, để tôi đi cho. Nga liền đứng dậy và đi. An đợi Nga đi xa thì thủ thỉ. - Có biết Lăng vì bà mà chạy ngược chạy xuôi không? An bất bình.

- Ai khiến hắn làm. Phượng bực dọc nói lớn.

- Đồ khó ưa. Vì ai mà cậu ấy chạy chỗ nọ chỗ kia xin thầy cô xác nhận hả? Vì ai mà cậu mới lấy lại được danh dự hả? An tức thay cho Lăng.

- Nếu vì mình thì không cần. Danh dự là cái quái gì? Cả thiên hạ chửi thì đã sao. Với mình không làm tổn thương đến mẹ mới là điều quan trọng. Tại sao lại để mẹ mình làm điều đó, tim mình rất đau, rất đau...Phượng đấm thùm thụp vào ngực mếu máo.

- Nhưng vì bà thôi mà. Vả lại chính mẹ cậu đã...

- Thôi đi, nếu bà còn nhắc đến hắn trước mặt tôi thì tình bạn chúng ta coi như chấm dứt.

-Gì?

- Bà điên chắc.

- Ừ, tôi điên rồi. Phượng tức tối quay người định bỏ đi thì sững người khi thấy Lăng đứng sau lưng mình tự lúc nào.

- Ủa cậu? An không tỏ ra ngạc nhiên mà còn nháy mắt nhìn Lăng thích thú. - Đến rồi hả? An nhìn cậu nói thầm. Lăng khẽ gật đầu nhìn cô. Phượng nhìn biểu hiện của hai người nên biết chắc An đã báo cho Lăng biết chỗ cô ở đây nên khẽ lừ mắt nhìn An rồi bỏ đi. - Đừng đi. Lăng vội giữ tay cô lại năn nỉ.

- Ôi!..bà Nga đi đâu mà lâu thế? Nga ơi!..An vội tìm cớ lảng đi chỗ khác để Lăng với Phượng ở lại.

- Bỏ ra, tôi đã nói rất rõ rồi, chúng ta đừng gặp nhau nữa.

- Sao cậu lạnh lùng vậy? Lăng nhìn cô đau khổ.

- Cảm ơn cậu đã làm những điều tốt nhất cho tôi. Phượng nói giọng chua chát. Cô bơ Lăng rồi lướt qua nhưng bàn tay cậu đã giữ chặt tay cô. - Không gặp mình cậu vẫn sống tốt chứ?

- Tất nhiên rồi. Phượng thấy giọng nghẹn đắng khi nói ra điều đó.- Mười bảy năm qua không có sự tồn tại của cậu tôi vẫn sống tốt đó thôi.

- Vậy sao. Lăng thấy chua xót khi nghe những lời nói đó của Phượng. - Nhưng mình thì không thể.

Phượng lặng người trước câu nói của Lăng. Trái tim cô đập dồn dập khi nghe những lời chân thành ấy nhưng lý trí lại khùng lên khi nghĩ đến mẹ. - Đó là chuyện của cậu. Phượng lạnh lùng bỏ đi.

- Mình yêu cậu. Lăng hét lên khiến mọi người xung quanh chú ý. Phượng bất ngờ trước lời bày tỏ tình cảm của cậu nên dừng lại, gương mặt xúc động xen lẫn với đau khổ.

- Hai người...Nga sững người, đánh rơi kem xuống đất khi vô tình nghe được những lời của Lăng nói.

- Mình yêu cậu. Lăng đi nhanh lại gần Phượng. Những bước chân của Lăng mỗi lúc một gần khiến trái tim cô không thể kiểm soát được. Cô vội bước đi thật nhanh nhưng đôi tay rắn chắc của cậu đã ghì chặt lấy cô. Cái ôm càng lúc càng xiết chặt vì cậu sợ khi đôi tay buông ra mãi mãi giữa cậu và Phượng sẽ không thể quay lại được nữa. Cả hai người không biết Nga ở đằng xa đứng chết lặng khi chứng kiến tình cảm mà Lăng dành cho Phượng. Nga thấy tim mình đau nhói, cô cố kìm chế xúc cảm của mình nhưng nước mắt cứ tuôn ra không ngừng. An sau một hồi tìm Nga khi quay lại bất giác thấy Nga đứng chết lặng nhìn Lăng ôm Phượng thì lo lắng không yên. Thấy Nga chạy như bay rời khỏi công viên cô liền đuổi theo nhưng thoáng một cái Nga đã biến mất trong tầm nhìn. - Mấy người này phải làm sao đây? An thở dài thườn thượt.

Bên trong công viên. Phượng đứng bất động trong vòng tay Lăng. -Chúng ta.. hãy là bạn bè của nhau thôi. Phượng nghẹn ngào khi thốt ra câu đó. Đôi tay Lăng bất động, buông thõng bất lực nhìn Phượng rời đi. Yêu một ai đó, làm điều gì đó cho người yêu cũng là cái tội sao? Tại sao cậu lại giận mình đến mức đó. Lăng vừa thấy đau lòng, vừa tức giận khi cô dễ dàng buông bỏ tình cảm của hai đứa như vậy.

Phượng rời đi nước mắt cứ tuôn theo mỗi bước chân. Bất chợt điện thoại rung lên. Là chị thư ký, cô ngạc nhiên vội lau nước mắt rồi nghe, đôi mắt cô mở to kinh ngạc.

***

-Cái gì? Nó lại tiếp tục được thi sao? Chết tiệt mà. Trang rít lên tức tối khi thấy tên cô hiện lên trong top thi tiếp theo vào ngày mai. Trang gập mạnh máy tính quăng ra ghế salon.

- Không ngờ Lăng cao tay thật, xoay chuyển bàn thua trông thấy. Trường cười khẩy khi nghĩ tới Lăng.

- Cao tay gì, nó với bà Mai đóng kịch hòng lấy được sự thông cảm của mọi người thì có.

- Mà lời bà Mai nói là thật hay giả vậy?

- Về cái gì?

- Cái việc ông Phong trả lời đó, đoạn sau của ghi âm thế nào? Trường thấy tò mò về việc đó. - Cho mình xem đi.

- Làm gì có. Lúc đó mình xóa đi rồi, chỉ cần giữ cái cần giữ thôi chứ. Trang nhìn Trường vẻ nguy hiểm.

- Quái nha. Trường nhìn bạn gái đắc ý. - Xứng đáng làm bạn gái của mình.

- Chuyện. Trang cười tự hào. - Bây giờ làm sao để hạ bệ nó đây? Trang đắn đo.

- Hay phát clip của Lăng đi. Nếu như Lăng là một kẻ không ra gì thì tất cả những gì cậu ta làm cũng chỉ là rác rưởi mà thôi. Trường tham mưu.

- Được đó. Trường và Trang đập tay ăn mừng vì đồng tâm đồng ý. -Để mình gọi cho bên kia xem đã làm xong chưa?

- Ok. Trang nhìn Trường phấn khích.

***

Phượng mặt buồn rười rượi rời khỏi trụ sở của ban tổ chức cuộc thi. Vừa rồi sau khi nhận được điện thoại của chị thư ký, cô liền đến gặp giám đốc. Nghe chú ấy nói sẽ để cô tiếp tục tham gia cuộc thì cô vui lắm. Nhưng nghĩ lại những gì cô và gia đình đã trải qua nó vẫn còn đang ám ảnh và khiến cô sợ hãi. Chỉ vì cô mà mẹ phải đứng trước toàn trường để thanh minh, chỉ vì cô mà gia đình suýt chuyển nhà, chỉ vì cô mà em bỏ nhà đi. Làm sao cô có thể tiếp tục đây? Có lẽ quyết định dừng lại là sự sáng suốt nhất mà cô làm từ khi sinh ra đến giờ. - Chấm dứt ở đây thôi. Phượng tự dặn lòng mình khi nó đang đấu tranh ghê gớm lắm.

- Sao cậu lại từ bỏ? Phượng giật mình khi thấy Lăng ở đó.

- Tại sao cậu?

- Chú giám đốc đã nói cho mình biết.

- Quan hệ của cậu rộng thật đấy. Phượng giọng mỉa mai.

- Cậu có biết làm như thế là phụ tấm lòng của mẹ dành cho cậu không?

- Thà phụ tấm lòng của bà còn hơn làm tổn thương bà.

Câu nói của Phượng như cứa vào tim cậu. - Được rồi, là lỗi của mình, mình xin lỗi được chưa? Cậu quay lại đi, quay lại và cầu xin chú ấy để được thi tiếp. Lăng kéo cô vào trong nhưng Phượng vùng vằng. - Cậu biến đi, đừng xen vào cuộc sống của tôi nữa. Lăng chết lặng trước lời nói của cô. - Được..tôi sẽ biến..sẽ không bao giờ xuất hiện trước mắt cậu nữa. Lăng đau đớn thốt lên, lời nói của Lăng như xé tan trái tim của Phượng vậy dù chính cô là người đề nghị.

- Với điều kiện cậu hãy tiếp tục thi đi. Cái này không phải vì cậu mà vì mẹ cậu. Đây là điều mà cậu nên làm cho mẹ mình. Tôi sẽ giữ lời hứa của mình...sẽ biến mất khỏi cuộc đời cậu. Trái tim cậu tan nát khi nói ra điều đó. Khóe mắt cay cay, nước mắt đã đọng đầy chỉ trực trào ra, cậu đi nhanh trước khi Phượng kịp nhìn thấy chúng rơi xuống má. Phượng mím môi đợi cậu đi xa thì bật khóc thổn thức. Là chấm dứt sao? Lăng đi rồi đúng như những gì cô muốn nhưng sao con tim lại nghẹn ngào đến vậy.

***

Nga nằm khóc thầm bên mẹ. Lời nói, hình ảnh của Lăng dành cho Phượng cứ văng vẳng bên tai. Có thể trước đây cô đã nhận ra tình cảm của hai người nhưng trái tim cứ muốn phủ nhận để tìm cách lại gần Lăng hơn.

- Con sao vậy? bà Hoa nghe tiếng rên rên của Nga lo lắng.

- Con không sao. Nga lén lau nước mắt.

- Giọng con lạ thế?

- Chắc con cảm rồi.

- Để mẹ xem. Bà vội kéo Nga quay lại xờ trán. - Chết! nóng quá! Để mẹ lấy khăn trườm mát.

- Không cần đâu mẹ. Nga ôm chầm lấy bà để che những giọt nước mắt. - Chỉ hơi hâm hấp thôi, ngủ một lát là sáng khỏi ngay ấy mà.

- Bệnh không được chủ quan nghe con.

- Vâng. Ngủ bên mẹ là sướng nhất trần đời. Nga ôm chặt mẹ nũng nịu. - Bố cô, cuối cấp rồi, học gì thì học cũng phải giữ gìn sức khỏe nghe chưa.

- Vâng.

- Mà cũng dẫn dần bạn trai về nhà ra mắt mẹ đi là vừa.

- Sao cơ? Nga thảng thốt.

- Mẹ đang hình dung không biết con rể tương lai của mẹ trông như thế nào đây? Cao hay thấp, béo hay gầy, thông minh hay không? Chà! Chỉ nghĩ thôi mà hồi hộp ghê.

- Mẹ thật là, chẳng giống như những người mẹ khác gì cả. Tầm tuổi này mà dẫn trai về có họ đánh cho tóe khói.

- Kệ, người ta là người ta, mẹ là mẹ. Cỡ như Lăng được đó nhỉ. Bà Hoa ướm thử ý Nga.- Cậu ta cũng được đó chứ?

- Cậu ấy đã có bạn gái rồi mẹ biết không? Nga nhìn mẹ đau đớn nghĩ thầm. trái tim cô như bị sát thêm muối vào lòng khi mẹ lại vô tình nhắc đến Lăng.

***

Lăng ngồi trên bàn buồn bã không buồn ngó tới sách vở. Những lời của Phượng cứ văng vẳng bên tai khiến cậu thấy tim đau nhói. Có lẽ tình cảm của Phượng chưa đủ sâu sắc để thấu hiểu những gì cậu đã dành cho cô. - Thôi bỏ đi, như vậy cũng tốt, mình nên tập trung vào kỳ thi SAT thôi. Nếu giành được học bổng mình cũng sẽ ra đi như thế sẽ tốt cho Phượng. Lăng tự động viên bản thân vượt qua nỗi đau này nhưng càng nghĩ trái tim cứ vỡ vụn đến khó chịu. Phượng cũng tan nát cõi lòng khi nhớ lại từng lời Lăng nói. Nếu cậu ấy và cô không còn gì? Nếu cậu ấy biến mất khỏi cô thì biết làm sao đây? Phượng mếu máo đứng ngoài ban công khóc vụng. Chợt cô đánh mắt xuống cổng mong chờ điều kỳ diệu xảy ra. Có khi nào cậu ấy sẽ xuất hiện bất ngờ và thắp sáng cánh cổng bằng pháo sáng như lần trước? Có khi nào cậu ấy đang chờ cô? Có khi nào cậu ấy đang lén nhìn trộm cô không? Phượng ngó nghiêng tìm kiếm nhưng chỉ là bóng đen im lìm đến sợ hãi.

- Con làm gì ngoài đó?

Phượng giật mình khi mẹ vào phòng. Cô lén lau nước mắt cười gượng. - Hít thở không khí trong lành thôi mẹ.

- Bên ban tổ chức họ nói thế nào? Bà Mai nhìn Phượng hồi hộp.

- Vậy là Lăng chưa nói gì với mẹ. Phượng nhìn mẹ lưỡng lự. - Họ bảo con để sang năm rồi thi tiếp.

- Vậy hả? bà thở dài thất vọng.

- Không sao đâu mẹ, bây giờ có nhiều cuộc thi nấu ăn lắm, lần sau con thi cũng được. Phượng nhìn mẹ bối rối khi thốt ra những lời nói dối.

- Ừ. Lần sau cố hơn vậy.

- Con xin lỗi vì đã phụ tấm lòng của mẹ.

- Không sao hết. Chúng ta còn nhiều cơ hội mà.

- Vâng. Phượng vừa nói nhưng mắt cứ để ý đến điện thoại khiến bà Mai tò mò. - Con chờ điện thoại của ai?

- Dạ không.

- Chăc chờ điện thoại của Lăng đúng không?

- Làm gì có. Phượng chột dạ phủ nhận.

- Nói thật cho mẹ biết đi, quan hệ hai đứa là như thế nào?

- Mẹ nói thế là ý gì?

- Là bạn hay trên tình bạn?

- Gì mà bạn, trên tình bạn, mẹ nói linh tinh thôi à.

- Nếu sốt ruột sao không gọi cho cậu ấy. Đừng có nói với mẹ là con vẫn đang giận Lăng đó nha.

- Làm gì có.

- Có đốt đuốc cũng không tìm được người bạn như thế đâu. Lo mà giữ lấy. Bà Mai lừ mắt với cô rồi rời khỏi phòng. Trong lòng cô dấy lên nỗi lo mơ hồ.

***

-Lại gặp em ở đây? Cô Lan mừng khi nhìn thấy Phượng ở Trung tâm nuôi dưỡng trẻ mồ côi.

- Dạ..em chào cô. Cô đến thăm Tí ạ?

- Ừ. Cô và thầy đều đến.

- Thầy đâu ạ?

- Bế Tí ra ngoài chơi rồi. Ủa? mà hôm nay em thi đúng không?

- Vâng, nhưng...em bỏ rồi.

- Sao lại bỏ em? Sao lại phụ công mẹ và mọi người thế em? Nếu em bỏ là em tự nhận mình là người như vậy sao? Cô Lan nhìn Phượng thất vọng. Em biết không, ở cuộc đời này mỗi người chỉ được sống một lần, vì thế hãy sống cho thật ý nghĩa và sống thật với chính mình. Em có ước mơ là có mục đích sống đừng bao giờ từ bỏ em nhé. Cô Lan dặn dò Phượng rồi đi ra. Phượng ngẩn người nhìn theo bóng cô giáo khuất xa. Cô đã sai rồi sao? Sao nước mắt lại chảy ra từ cõi lòng ấm đến vậy. Cô trốn chạy cuộc thi nên mới đến đây, cô lao vào làm mọi việc để xóa đi những gì có thể khiến cô thay đổi. Nhưng vừa làm cô vừa chú ý đến đồng hồ với tâm trạng sốt ruột và bất an. - Mình sẽ không thay đổi, không thay đổi. Cô liên tục dặn lòng nhưng hình ảnh mẹ, lời nói của Lăng, cô Lan cứ hiển hiện trong đầu khiến cô bị giằng xé.

***

-Xong rồi đây. Người chủ cửa hàng đưa cho Trang usb.

- OK cảm ơn anh. Trang nhìn usb sung sướng.

- Bồi thêm quả này con Phượng và thằng Lăng sẽ chết toàn tập cho coi. Trường cười khoái chí.

- Anh giúp em tung lên fanpage của cuộc thi và của trường em luôn nha.

- Được thôi.

- Đây anh. Trang phấn khích đưa cho chủ cửa hàng usb nhưng một bàn tay khác bất thình lình nẫng usb khỏi tay cô khiến cô và Trường thất kinh.

- Định hạ tôi toàn tập sao? Lăng giơ usb lên dử trước mặt Trang, Trường khiến họ kinh hãi không thốt nên lời chỉ có đôi mắt và mồm mở rộng hết cỡ nhìn cậu.

Lúc này Phượng phi xe lao như bay ra khỏi trung tâm. Cô vừa chạy vừa nghĩ đến lời chú giám đốc cuộc thi nói. - "Cho cháu 30 phút, nếu không đến trước giờ ghi hình chú sẽ chính thức loại cháu."

- Phải nhanh lên thôi. Tại sao mình lại từ chối chứ! Giờ phải cầu xin thật là mất mặt. Phượng nhăn nhó nhớ lại lúc nãy cô đã gọi điện năn nỉ cầu xin chú giám đốc cho cô cơ hội. Cô không muốn từ bỏ, thật lòng không muốn từ bỏ chút nào.

Ở điểm thi, mọi thí sinh khác đã có mặt đầy đủ. Mọi người ổn định đứng ở bàn nấu của mình. Giám đốc cuộc thi đi đi lại lại sốt ruột nhìn ban giám khảo và MC đang chuẩn bị khâu cuối cùng. Vì mến Phượng và nể người bạn của cô đã mang clip đến để thuyết phục anh nên anh muốn cho cô cơ hội cuối cùng.

- Còn 10 phút nữa.. ôi trời ơi!..Phượng rồ ga hết cỡ và đánh võng trên đường, trán đầm đìa mồ hôi.

Còn tiếp

Lưu Ngọc Nam.

Ngày đăng: 17/09/2017
Người đăng: Luu Nam Ngoc
Đăng bài
Bạn thích truyện này?