Gửi bài:

Chương 27

Là vì..rất nhớ cậu nên mới tới đây. Giọng nói của Phượng nghẹn ngào sau lưng khiến cậu quá đỗi bất ngờ và xúc động. Cảm giác ấm áp này làm cậu rưng rưng hạnh phúc.

- Đừng rời xa mình nhé! Đôi tay Phượng xiết chặt lấy eo cậu như thể nếu bỏ ra Lăng sẽ biến mất khỏi cuộc đời cô vậy. Lăng quay người lại nhìn sâu vào mắt cô, đôi mắt này, gương mặt này cậu rất nhớ, nhớ đến điên dại. - Mình..yêu cậu. Phượng nghẹn ngào thổ lộ rồi rướn người quàng lấy cổ Lăng và đặt nụ hôn dài bất ngờ lên môi cậu. Nước mắt cô rơi xuống má, đọng trên môi cậu mặn nồng khiến trái tim cậu tan chảy. - Mình xin lỗi vì đã khiến cậu đau lòng, lúc đó mình thật không...Phượng thấy ân hận về những lời nói cay nghiệt của cô dành cho Lăng, muốn giải thích về hành động đó để Lăng thông cảm nhưng miệng chưa kịp mở thì đôi môi Lăng đã khóa chặt môi cô. Nụ hôn nồng nàn đó làm tim cô ngừng đập, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Lăng nhìn cô đến ngây dại rồi mỉm cười đặt lên trán cô nụ hôn ấm áp. Phượng chỉ biết ôm chặt cậu và nhắm nghiền mắt lại tận hưởng cảm giác lâng lâng này. Chợt ánh mắt cô mở to như sực tỉnh điều gì.- SAT? SAT? cô nhìn cậu lo lắng khiến Lăng ngạc nhiên. - Sao?

- Cậu sẽ đi du học sao? Phượng nhìn cậu chằm chằm. Lăng hơi bất ngờ, một chút suy nghĩ rồi khẽ gật đầu.

- Sao chưa thấy cậu nói với mình lần nào?

- Cũng có gì to tác đâu. Chưa thi và cũng không biết có được không nữa.

- Chắn chắn là được mà. Ai chứ cậu thì mình tin.

- Thật chứ?

- Thật.

- Vậy.. nếu như mình thi đỗ chúng ta sẽ như thế nào đây? Lăng giọng nửa hài hước nửa như thăm dò khiến cô chột dạ thật sư. - Ừ như, nếu mà cậu thi đỗ thì chúng ta rõ là phải chia xa rồi. Nếu vậy thì...sao có thể...Phượng lòng buồn rầu khi nghĩ đến việc hai người sẽ không nhìn thấy nhau một khoảng thời gian dài. Nhưng mà..việc đi du học phải quan trọng hơn chứ. Đó là tương lai của cậu ấy mà. Cô đắn đo suy nghĩ, mặt nhăn nhó khổ sở khiến Lăng cảm thấy thích thú vì cậu thật sự rất quan trọng với người con gái này. - Không sao chứ? Giọng Lăng hài hước khiến cô giật mình tỉnh mộng. Ánh mắt liếc ngang suy nghĩ rồi gượng cười. - Tất nhiên rồi. Làm sao là làm sao. Cậu mà thi đỗ thì càng tốt, được đi du học ở nước ngoài đâu phải chuyện ai cũng làm được. Cậu cố mà thi đỗ, thi không đỗ cứ chết với mình.

- Không thấy nhớ hả? Lăng vẫn đùa dai.

- Nhớ gì chứ! Cô nhìn Lăng mặt ngượng ngùng. - Không nhìn thấy cậu mình sống càng tốt.

- Vậy sao? Vậy ai lúc nãy bảo là "Nhớ mình nên mới tới" Lăng ghé sát vào tai cô thì thào khiến đôi má cô đỏ ửng lên vì thẹn. - Ai nói lúc nào chứ? Phượng cố giả đò.

- Vừa xong nè. Còn ôm eo mình thổ lộ nữa mà. Lăng vừa nói vừa đưa tay ôm eo cô bắt chước cách cô ôm cậu vừa rồi. Phượng đứng hình khi bàn tay ấm áp đó ôm chặt eo cô. - Còn trêu mình nữa hả? Phượng vừa nguýt xéo vừa đánh vào trán cậu khiến Lăng la lên oai oái. - Lại thế nữa rồi. Gặp cậu thật là xui mà lúc nào cũng ăn đòn khắp mình mẩy. Lăng nhìn cô nửa nũng nịu nửa hờn giận.

- Cái gì? Cậu bảo mình xui sao? Thật là..cậu chết với mình. Phượng hùng hổ giơ nắm đấm về phía cậu nhưng Lăng quá quen với điều đó nên nghiêng người tránh né rồi chạy trốn khỏi cô. - Không được bỏ chạy, đứng yên đó. Phượng vừa gào vừa đuổi theo.Tiếng hét, tiếng cười của hai người vang khắp nhà.

***

Hôm nay là ngày đầu tiên An thi. Phượng và Nga dạy rất sớm để làm băng rôn, phướn để cỗ vũ. Phượng, Nga không hẹn mà gặp đều gặp nhau ở trước cửa nhà An. Nhìn thấy Phượng, ánh mắt Nga nhìn cô vừa ghen tị vừa thương cảm. - Hai người đã chia tay rồi sao? Là từ phía Lăng đơn phương hay cả hai? Mình có cơ hội nào không? Trong thâm tâm Nga le lói một chút hy vọng.

- Ơ bà! Phượng vui mừng khi nhìn thấy Nga.

- Bà cũng đến à?

- Tất nhiên rồi, cuộc vui đâu thể thiếu mặt mình được. Oa!Băng rôn của bà làm đẹp thế? Phượng nhìn phướn của mình so với băng rôn của Nga thật dị làm sao.

- Có gì đâu.

An vừa ra khỏi nhà nhìn thấy hai biểu ngữ "An vô địch" chình ình trước mắt thì mắt trợn, mồm há kinh hoàng. - Hai..hai bà làm gì thế?

- Còn gì nữa? Cổ vũ cho bà chứ sao? Phượng nhìn An hài hước. ông Hưng từ trong nhà đi ra nhìn thấy hai băng rôn căng ra trước cửa thì cười thích thú. - Đáng lẽ bác cũng nên làm một cái to đùng treo nổi bật ở sân khấu nhỉ.

- Đúng thế đó bác. Nga, Phượng hưởng ứng.

- Bố này. An nhìn mọi người cười gượng. Vài người khách đến quán ngạc nhiên. Ông Hưng liền nhìn họ cáo lỗi. - Xin lỗi! Hôm nay con gái tôi đi thi hát nên đóng cửa. Mời mọi người ngày mai ghé qua.

- "Ồ" Mấy vị khách gật gù rồi rời đi. Ông Hưng liền đóng quán, cùng An và mọi người tới nơi tổ chức. Cuộc thi "Tìm kiếm tài năng việt" vốn đã rất nổi tiếng trên truyền hình mấy năm nay. Chỉ ngoài sảnh thôi có tới hàng nghìn người đứng xếp hàng chờ đến lượt mình vào thi. Cả bốn người đến đều há hốc mồm ngạc nhiên khi từng lớp người ngồi chật kín đại sảnh kéo chạy dài đến khu vực thi. - Trời! Sao mà đông thế? Phượng thốt lên kinh ngạc. Cô nhìn số báo danh của An ở hàng trăm nên chút ngao ngán. - Chắc tới chiều quá! Quả thật đúng như Phượng suy đoán. An tới gần cuối chiều mới tới tới lượt. Chờ suốt từ sáng đến xế chiều mới tới lượt thi thật là mệt mỏi. Băng rôn cả ngày lúc kéo căng lúc bỏ xó vì chưa tới lượt giờ mới được dịp để dùng khiến cho Phượng và Nga thêm hân hoan. Một nhân viên trong ban tổ chức thông báo tên An vào thi khiến ông Hưng, Phượng, Nga mừng rỡ. Chỉ riêng An là lo lắng tột độ, chân tay luống cuống, nghe tên người ta gọi mình vào thi thôi cũng khiến cô giật nảy mình. Cô lưỡng lự chưa vội bước vào vì ánh mắt vẫn nhìn ra xa tìm gương mặt quen thuộc của thầy Tuấn. hôm trước thầy đã hứa sẽ đến cổ vũ cho cô nhưng giờ vẫn chưa thấy khiến cô hơi thất vọng. - Vào đi con. Ông Hưng giục cô khi thấy cô nhân viên gọi tên An giục giã. Phượng nhìn bạn thì đoán ý nên chạy lại gần thì thầm. - Chắc thầy bận, thôi vào đi. An nghe thế thì cảm thấy bối rối. - Ai nói mình chờ thầy.

- Ừ. Không chờ thì vào đi. Phượng huých vai An đẩy vào.

- Cố lên con. Ông Hưng giơ nắm tay động viên.

- Cố lên bà. Nga cũng nhìn cô ánh mắt tràn trề hy vọng.

An nhìn mọi người lưỡng lự rồi bước vào. Bất chợt, trong lúc quay đầu cô chợt thấy bóng ai đó xuất hiện liền quay lại. - Là thầy. An reo lên sung sướng. - Thầy đã giữ lời. An sung sướng miệng cười không khép lại được.

- Thầy đến muộn, em thi chưa?

Ông Hưng nhìn thầy giáo vừa ngạc nhiên vừa biết ơn. - Dạ chào thầy.

- Vâng, chào chú. Thầy Tuần cúi đầu lễ phép.

- Thầy đến cổ vũ cháu thật tốt quá!

- Dạ không có gì. Cố lên em. Thầy Tuấn quay nhìn An động viên. An như được tiếp thêm động lực, trong người thấy tự tin hẳn. Cô gật đầu nhìn thầy rồi bước đi kiêu hãnh vào trong phòng thi. Là vòng sơ khảo nên chỉ duy nhất thí sinh thi được bước vào. Trước mặt cô là ba giám khảo ngồi uy nghi trên ghế và nhìn chằm chằm về phía cô. Ba giám khảo nhìn thấy cô thì ồ lên vẻ ngạc nhiên về thân hình và nhan sắc của cô, ánh mắt lộ vẻ sự chế diễu và hoài nghi về việc cô có thể làm được điều gì đó lớn lao ở cuộc thi này. Một cảm giác lành lạnh chạy dọc sống lưng.

- Em bắt đầu đi. Giọng nữ giám khảo cộc lốc vang lên. Thông thường đối với các thí sinh khác, giám khảo sẽ yêu cầu họ giới thiệu về bản thân rồi các sở thích nọ kia nhưng nhìn An như vậy nên họ không muốn biết gì về cô mà yêu cầu cô thi luôn.

- Em..em xin hát bài "Con đường tôi". An vừa nói vừa nhìn giám khảo giọng run run. Cô nín thở suy nghĩ giây lát rồi cất tiếng hát.

- "Có đôi khi chính con đường dài tôi bước.
Tôi sẽ gặp những khó khăn.
Và có đôi khi tôi nghe một người vẫn nói
Đừng cố gắng sẽ không bao giờ đạt được đâu."

Chỉ mới hát được một đoạn nhưng giọng hát của An đã thật sự thu hút được giám khảo. Ánh mắt họ chuyển từ ngạc nhiên sang thích thú rồi trầm trồ. An đã bớt run hơn và tiếp tục hát.

"Dù biết sẽ có đớn đau và mất đi hi vọng
Tôi vẫn vững bước tiến về phía trước
Để trong tim tôi niềm tin còn mãi luôn đong đầy
Một khát khao đang rực cháy.
Giờ đây là lúc con tim này được hát lên
Giờ đây là lúc tôi đang được là chính tôi
Dù cho ngày tháng còn đó những chông gai
Ai biết được tôi vẫn đi về phía trước
Trên con đường tôi..."

Bên ngoài ông Hưng và mọi người hồi hộp đứng trước cửa nghe ngóng nhìn vào trong. Thấy An bước ra, gương mặt ìu xìu khiến mọi người nhìn nhau lo lắng. -Sao rồi con?

- Em thi tốt chứ?

- Kết quả thế nào? Phượng hồi hộp hỏi. Nhìn gương mặt buồn bã của An khiến cô lo lắng.

- Teng..tèng..teng...teng. An nhìn mọi người bật cười rồi giơ thẻ vàng ra trêu trọc.- Mình được vào vòng 2 rồi.

- Oa tuyệt vời quá! Phượng, Nga hét ôm chầm lấy An. Ông Tú nhìn con mừng rỡ. - Tuyệt quá con gái.

- Chúc mừng em. Thầy Tuấn bắt tay cô phấn khích, bàn tay ấm áp đó, bàn tay cô mong chờ được cầm giờ lại đang nắm lấy tay cô...thật tuyệt làm sao. Má An ửng đỏ nhìn thầy bối rối, giọng cô lạc hẳn đi. - Em cảm ơn thầy. E..hèm...Phượng nhìn thấy biểu hiện của An nhìn thầy chằm chằm liền hắng giọng ra hiệu cho An đừng biểu hiện tình cảm một cách lộ liễu. An giật mình nhìn mọi người ngượng ngùng. - Cảm ơn bố, cảm ơn hai bà.

- Tốt rồi..tốt rồi...ông Hưng vuốt tóc con gái đầy hãnh diện. An cảm thấy cuộc sống của cô đang tràn ngập màu hồng. Trong tim cô đang có một ngọn lửa le lói được tháp sáng. Thật không ngờ cô lại nhận được thẻ vàng của ban giám khảo. Lúc đầu họ có vẻ không mấy thiện cảm nhìn cô nhưng giọng hát trong trẻo và cao vút đã thật sự làm họ đổ gục. Cảm giác chiến thắng bản thân thật hạnh phúc làm sao.

***

Sau cuộc thi Phượng phấn khích rủ mọi người cùng đi liên hoan để chúc mừng An nhưng ông Hưng và thầy Tuấn đều cáo lỗi. Nghe thầy từ chối mặt An buồn rượi. - Thôi đừng buồn nữa thầy đến cổ vũ là sướng rồi. Phượng huých vai động viên bạn.

- Nhất bà rồi. Nga cũng an ủi. - Như thế là thầy quan tâm lắm rồi.

- Thật đúng thế chứ? Liệu có ý gì khác với mình không nhỉ? An nhìn hai bạn tò mò. Điều cô hy vọng không phải là thầy đến vì cô là học trò mà thầy đến vì có chút tình cảm với cô.

- Cái đó thì không biết, nhưng việc thầy đến đã là một bước tiến quan trọng rồi. Phượng nhìn An khẳng định.

- Đúng thế. Dù gì thì hôm nay bà cũng tỏa sáng trong mắt thầy rồi. Lời ca tụng của Nga khiến An thấy phấn khích trông thấy. Ba cô rủ nhau vào trung tâm thương mại ngồi ăn chè ở đó. Trung tâm thương mại rất sầm uất có hẳn một khu ăn uống riêng và đủ các món ăn từ Âu sang Á, đặc biệt là món ăn vặt của Hà Nội ở đây đều không thiếu. Trời lạnh nhưng ăn chè vẫn cứ ngon. An, Nga chọn cho mình một bát chè thập cẩm nóng hổi vừa ăn vừa thổi còn Phượng lại thích cảm giác lạnh run trong mồm nên dù đang là mùa đông cô vẫn chọn một bát chè bưởi bánh trôi rắc đầy đá bào.

- Không thấy lạnh hả? An nhìn cô cười cợt.

- Không lạnh chút nào, ngon lắm, muốn thử không? Phượng múc một thìa chè đầy đá đưa cho An khiến cô lắc đầu nguây nguẩy.

- Các Cậu nhận được giấy mời chưa? Nga nhìn Phượng dò ý.

- Giấy mời gì? Phượng ngạc nhiên.

- Sinh nhật Lăng tối mai đó.

- Tôi nhận được rồi. An nhanh miệng xác nhận.- Phượng thì chắc nhận đầu tiên đó nhỉ? An nhìn cô trêu trọc.

- Mai là sinh nhật Lăng sao? Phượng nhìn mọi người ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.

- Ơ? Thế bà không biết hả?

- Không biết và cũng không thèm quan tâm. Phượng tỏ ra hằn học nhưng khóe miệng cố giấu nụ cười.

- Sao lại thế được, chả lẽ Lăng không mời cậu sao? Nga nhìn Phượng hoài nghi. Hôm trước Lăng tha thiết tỏ tình với Phượng, hôm sau thì Lăng lại phũ phàng ruồng rẫy "Chúng ta còn gì để nói chuyện với nhau sao?" Lời nói và ánh mắt lạnh lùng lúc đó của Lăng khiến cô vừa cảm thấy xót cho Phượng nhưng cũng thầm nuôi hy vọng hai người đó không có gì cả. Giờ sinh nhật của Lăng mà Phượng không được mời thì quả thật hy vọng của cô càng được nhen nhóm. Dù gì thì Phượng cũng không yêu Lăng, mong là tình cảm của Lăng chỉ là đơn Phương. Một chút cảm giác có lỗi dấy lên trong lòng nhưng nhanh chóng được cô xua tan đi.

- Không thể nào? Hai người vẫn giận nhau hả? An nhìn cô lo lắng. - Vẫn giận chuyện cậu ấy làm sao? Là chuyện tốt sao mà bà cố chấp vậy. An ra sức minh oan cho Lăng nhưng Phượng liền lừ mắt nhìn cô. - Bà thôi đi, sao cứ nhắc đến hắn ta hoài. Hôm nay là ngày vui của bà, bà hôm nay là nhân vật chính đừng có nhắc đến ai đó nữa. Giọng Phượng cục cằn khiến Nga, An càng kinh ngạc. Thật ra cô chỉ đang trêu đùa hai bạn của mình. Việc cô đã làm lành với Lăng và việc cô lén gửi thư mời cho các bạn trong lớp đến dự sinh nhật Lăng vào tối mai đều là bí mật. Cô muốn làm điều bất ngờ nhất dành tặng cho Lăng.

Ăn uống xong mọi người chia tay ra về. Phượng vẫn thích thú đi vòng quanh khu vực ẩm thực ngó nghiêng. Hàng trăm nhà hàng ăn uống ở đây khiến cô như bị hút hồn. Mỗi nhà hàng có một phong cách trang trí khác nhau. Cô nghĩ mọi cách để bước vào đó, chụp ảnh nhà hàng và lân lê đến chỗ khu vực nấu nướng để quan sát cách họ chế biến và trình bày thức ăn. Ước gì sau này cô cũng sẽ làm chủ một chuỗi nhà ăn sang trọng như vậy. Cô mỉm cười thích thú và bước ra khỏi nhà hàng Hàn Quốc sau khi đã lén chụp được mọi thứ. Bước qua một tiệm bánh sinh nhật cô như bị thôi miên bởi chiếc bánh 5 tầng cao đến ngang người cô. - Ôi! Đẹp quá! Đúng là kiệt tác. Cô reo lên thích thú. Chiếc bánh năm tầng nhưng lại được sắp xếp theo từng tán như cây sanh trăm tuổi trong chậu cảnh. Trong đầu cô chợt lóe lên ý định làm chiếc bánh đó để tặng sinh nhật Lăng. Nhưng điều đó thì vô cùng khó đây. Phượng liền vào trong tìm gặp chủ tiệm và hỏi han.

Lúc này, Nga cũng đi ngang qua cửa hàng văn phòng phẩm. Nhìn thấy những lọ thủy tinh đựng hàng nghìn ngôi sao bên trong khiến cô không thể cưỡng lại được. Cô bước vào trong, thay vì mua ngay lọ đã có sẵn sao thì cô lại chọn mua lọ không, giấy màu và các phụ kiện rồi ra về, ánh mắt hoan hỉ lạ kỳ.

***

Sau một hồi nài nỉ chủ tiệm bánh Phượng cũng có thêm một vài bí quyết nho nhỏ để làm được chiếc bánh sinh nhật như vậy. Cô tức tốc đến chỗ nơi chủ tiệm bánh giới thiệu để mua lấy khung bánh, bột mỳ và các nguyên liệu khác rồi đến chỗ cô Xuân. - Em chào cô! Cô nhìn cô Xuân cười tươi roi rói khiến cô giáo nhìn cô rồi nhìn những thứ cô mang trên người đầy nghi hoặc. Phượng cũng không biết lúc này ở nhà Nga cũng đang chăm chú gấp từng ngôi sao nhỏ rồi bỏ vào lọ thủy tinh. Mỗi một ngôi sao được gấp là thêm một hy vọng mà Nga chất chúa trong đó. - Hy vọng ngôi sao này sẽ mang nhiều may mắn đến với cậu và nó sẽ đưa chúng ta đến gần nhau hơn. Nga nhìn chúng thầm nghĩ. Giữa Lăng và Phượng dường như không còn gì, vậy liệu mình có cơ hội không? Câu hỏi đó cứ ám ảnh lấy cô. Thời gian trôi đi thật nhanh, mấy chốc bóng tối đã tràn ngập lối xóm, ánh đèn đường đã phủ sáng khắp con phố nơi Nga ở kéo sang đến nhà bà nội Nga. Như thường lệ, tan ca là mẹ cô bao giờ cũng sang cơm nước xong cho bà mới về nhà. bà Hoa bê mâm cơm dọn sẵn đề ngay trên bàn rồi dìu bà nội ra đó ngồi. Lần này bà ấy không còn đuổi chị về nữa mà lặng yên nghe theo những gì chị bảo tuy vẻ mặt vẫn khó ưa như mọi khi. Chị Hoa xới bát cơm và gắp thức ăn lên bát để trước mặt bà rồi lễ phép. - Mẹ mời cơm.

- Được rồi. Bà nội Nga nói cộc lốc rồi và miếng cơm vào miệng. Thấy con dâu ngồi đó bà như thấy lòng dịu xuống. - Ăn luôn đi. Bà Hoa nghe thế thì mừng rơi nước mắt. Chưa bao giờ chị được bà bảo ăn cơm chung, lúc nào cũng xua đuổi chị một như con bệnh truyền nhiễm, đúng là ông trời không phụ công bấy lâu nay của chị. - Con cảm ơn! Bà vội lấy chiếc bát khác và ăn cùng với mẹ chồng. Bữa cơm nay sao mà ngọt đến vậy. bà Hoa vừa ăn, vừa lén nhìn mẹ chồng, ánh mắt rơm rớm nhưng khóe miệng cứ mỉm cười không ngừng.

***

Buổi tối, thành phố luôn ồn ào và sôi động. Trong quán bar của ông Lâm không khí càng trở nên náo nhiệt. Hàng trăm thanh niên đứng dưới ánh đèn lấp lánh với tiếng nhạc sôi động nhảy một cách điên cuồng. Trường và Trang ngồi uống nước trên tầng nhìn xuống sàn thân hình lắc lư theo điệu nhạc. - Chuyện đó sao nó im vậy? Trường nhìn Trang tò mò.

- Chuyện gì? Nhạc quá lớn khiến Trang không nghe thấy gì nên hét lên.

- Chuyện usb. Trường ghé sát tai Trang.

- À!..

- Tưởng nó đã nộp cho hiệu trưởng rồi chứ, nhưng không thấy nhà trường nói gì nên chắc nó chưa nộp.

- Mình đã dọa cho nó một trận. Trang tỏ ra kiêu ngạo.

- Cái gì? Nó sợ cậu sao? Trường nhìn cô nghi hoặc.

- Đúng thế. Mình đã nói " Nếu mày mà nộp cái đó thì tao sẽ càng làm phượng khổ hơn"

- Và nó đồng ý? Trường vẫn chưa thể tin vào lời Trang, Lăng không phải là người dễ thỏa hiệp như vậy.

- Đúng thế, hắn ta yêu Phượng thì chắc chắn sẽ lo cho nó rồi.

- Thật không ngờ nha. Trường cười phá lên. - Vậy ra đây là điểm yếu của nó. Trường tỏ ra thích thú và tìm được cái gì đó có thể uy hiếp Lăng. - Thảo nào?

- Sao?

Trường đưa thiệp mời tới dự sinh nhật của Lăng. - Nó lại mời mình. Một cách làm hòa chăng.

- Có thể. Trang vừa đáp, ánh mắt liếc qua liếc lại suy nghĩ. Có lẽ cô sẽ phải tìm một món quà đắt giá để trả ơn Lăng vì đã không tố cáo cô và Trường. Cô không thể nói thật với Trường vì sợ sẽ làm cậu ấy tổn thương vì cô đã xin xỏ Lăng. Dù gì tạm nhẫn nhịn để qua cơn hiểm nghèo, còn nhiều dịp để rửa hận cơ mà.

- Có nên đến không?

- Đến chứ! Là bạn bè trong lớp cơ mà. Trang giọng mỉa mai nhìn Trường. Cả hai nhìn nhau cười ranh mãnh.

Ngay sau bàn hai người ngồi, có một nhóm thanh niên ngồi đó từ khá lâu, họ chọn những chai rượu rất đắt tiền và thể liện lối sống rất phóng khoáng. Họ bo cho các em tiếp viên rất nhiều tiền khiến các cô sung sướng và ra sức chiều chuộng. - Chúng ta xuống nhảy đi anh. Một cô ra sức mời mọc anh chàng đeo kính thư sinh lộ rõ sự giàu có nhất hội đó. - Nhảy ở đây sao? Với lũ chuột ở dưới kia hả? anh chàng chỉ vào đám người đang nhảy loạn xị bát nháo bên dưới tỏ vẻ không hài lòng. - Đẳng cấp của anh đâu thấp kém như thế. Hội này cần một bar riêng, không chỉ nhảy mà còn phải gặm nhấm nữa. Anh chàng vừa nói vừa nhai nhai không khí ám chỉ việc cắn thuốc lắc hoặc ma túy đá khiến cô tiếp viên đỏ mặt. - Cái đó thì bên em làm gì có. Anh cũng biết công an làm chặt lắm mà.

- Vậy sao? Vậy bọn anh nên đi chỗ khác thôi. Thật không ngờ bar ở đây lại lạc hậu đến vậy. Anh chàng vừa nói vừa ra hiệu cho đồng bọn đồng loạt đứng dậy khiến cô nhân viên hoảng hốt. - Ấy..ấy các anh sao nóng vội thế. Không có cái đó thì có tụi em đây còn gì. Cô nhân viên cố tình kéo chiếc áo trễ thêm xuống để lộ đôi gò bồng đào căng phồng trước mặt đám thanh niên để họ không thể cưỡng lại được mà ngồi xuống. Nhưng trái với suy nghĩ của cô bọn họ đồng loạt đứng lên và bước đi khiến cô và mấy cô nữa vội chạy đuổi theo ngăn lại. - Sao các anh nỡ bỏ bọn em vậy? Cứ từ từ rồi khoai sẽ nhừ thôi anh. Cô nhân viên liền hích đầu ra hiệu cho một cô chạy vào bên trong còn mấy cô ở lại cầm chân đám khách xộp này. Một lúc sau cô ấy ra cùng với người quản lý nhìn bọn họ niềm nở. - Mời khách quý đi theo lối này. Dứt lời, quản lý bar liền dẫn họ đi vào cầu thang, lên tầng 3, đi dọc hành lang khá dài đến một phòng ăn rất sang trọng. Nhìn thấy trên bàn trưng bày nhiều món ăn hấp dẫn vẫn còn nóng hổi khiến đám thanh niên nhà giàu không những không phấn khích mà còn tỏ ra giận dỗi. - Chúng tôi đâu cần ăn.

- Xin anh chớ nóng vội. Cứ vào trong đi đã. Ông quản lý cười man trá rồi đến bên chiếc bàn, luồn tay xuống dưới ấn nút, một cánh cửa bí mật được mở ra hiện rõ bên trong là một phòng bar cực kỳ sang chảnh. Trước cửa vào có một hệ thống kiểm tra rất tinh vi để phát hiện ra các vật được dấu trong người, bên cạnh có mấy vệ sỹ đứng canh gác. - Xin thứ lỗi nhưng chúng tôi phải thu tất cả điện thoại, máy ghi âm, máy ảnh lại. Người quản lý vừa nói vừa ra hiệu cho cô nhân viên bê khay đựng tất cả vật dụng trên của khách để ra ngoài. Đám thanh niên tỏ ra hơi tức tối nhưng đành phải làm theo. Mấy người còn phải đi qua chiếc cửa giám sát để đảm bảo không mang theo vũ khí gì mới bước qua và vào trong.

- Xin mời bước vào thiên đường của bar chúng tôi. Giọng quản lý vừa niềm nở nhưng cũng vừa trịch thượng. Đám thanh niên ồ lên thích thú rồi giơ ngón tay cái tỏ vẻ hài lòng và bước vào. Anh thanh niên giàu có lúc nãy đi rất từ từ, đi xung quanh bar đó xem xét gương mặt tỏ vẻ đắc ý. Thật ra người thanh niên đó là một khách hàng đặc biệt của ông Hoàng, một thiếu gia nổi tiếng Hà Thành đã được ông Hoàng nhờ vả để đột nhập vào quán bar của ông Lâm. Vì mối thù lần trước ông Hoàng luôn tức giận và tìm cơ hội để trả thù. Rất nhiều đàn em của ông được cài vào nhưng chưa một ai tìm được đường đến phòng bar bí mật cả. Người thành niên đi từ từ ngó nghiêng khắp xung quanh mà không bị một ai nghi ngờ. Trên cặp kính của anh có gắn một thiết bị camara ghi hình nhỏ xíu tinh vi trên đó. Thông qua nó ở phòng làm việc của mình ông Hoàng và ông Sơn đều đang theo dõi hết sức chăm chú và ngạc nhiên. - Thật không ngờ đại ca. ông Sơn tỏ rõ sự kinh ngạc.

- Nhìn này. Lũ thanh niên này muốn chết sớm mà. Ông Hoàng tỏ ra bất mãn khi thấy mọi người ở đó hút và sử dụng ma túy. - Thật đáng chết.

- Giàu quá hóa rồ rồi. Ông Sơn thất vọng.

- Không phải chúng là là tên Lâm cơ. Hắn muốn đầu độc cả một thế hệ thanh niên đây mà. Thật đáng chết. Ông Hoàng nghiến răng cay cú khi nghĩ ông Lâm mang ma túy vào sàn nhảy là hại người. Ông cũng kinh doanh bar nhưng ông Hoàng không bao giờ dùng thứ đó để lôi kéo bọn họ đến với sàn nhảy của ông.

- Cái này mà nộp cho ông an thì bọn chúng tiêu đời. Bây giờ ta đã có bằng chứng có nên nộp luôn không ạ?

- Chưa vội. Cứ từ từ đã, sẽ nộp nhưng nộp cho người không có quan hệ với chúng. Lỡ ta nộp mà dính đúng đường dây của chúng không những xôi hỏng bỏng không mà còn rút dây động rừng khiến chúng thoát tội mà chúng ta còn bị hắn đưa vào tầm ngắm.

- Anh suy tính rất chu đáo. Ông Sơn nhìn ông Hoàng nể phục. Hai người giật mình khi thấy Lăng bước vào liền vội tắt máy tính. - Bố và chú làm gì vậy?

- À..chú Sơn đang dạy bố đọc bài báo trên mạng. Ông Hoàng lanh trí giải thích.

- Vậy ạ. Con mời bố và chú ra mời cơm.

- Được rồi, ra đây. Vừa gắp miếng thịt vào miệng ông Hoàng nhắc nhở ông Sơn. - Ngày mai là ngày đặc biệt nên chú Sơn lưu ý giúp tôi nhé.

- Vâng.

- Có chuyện gì thế ạ? Lăng nhìn hai người tò mò.

- Không có gì, có vị khách quan trọng thôi.

Ông Hoàng và ông Sơn nhìn nhau mỉm cười bí hiểm khiến Lăng càng thấy hai người này thật bí ẩn.

***

Lăng vừa ăn xong liền lên phòng ngồi nhắn tin cho Phượng nhưng đợi mãi không thấy cô nhắn lại. Thực ra lúc này cô đang vật lộn với chiếc bánh sinh nhật năm tầng của cô ở chỗ cô Xuân. Để làm cái bánh này phải dùng đến lò nướng của cô Xuân nên cô đến đây để làm. - Hy vọng lần này ok. Cô háo hức mở tủ nướng lấy bánh ra thì chiếc bánh quá lửa nên cháy xém bìa ngoài khiến cô xụ mặt thất vọng. - Trời ơi! Lần thứ 3 rồi. Thất vọng quá đi. Nghe thấy tiếng điện thoại reo cô liền lục túi và nghe.

- Cậu đang làm gì thế? Lăng sau khi nhăn tin không thấy cô hồi âm thì sốt ruột liền gọi.

- Hỏng rồi...hỏng rồi...tiếng Phượng não nề vang lên khiến cậu ngạc nhiên. - Cái gì hỏng?

- Bánh..bánh của mình.

- Cậu đang làm bánh hả?

- Ừ! Và nó cháy đen thui.

- Trời! Thế này thì làm sao mà trở thành đầu bếp đây.

- Gì chứ! Phượng chút phật lòng. - Ăn không mang đến cho đổ đi thì phí quá!

- Tôi đâu phải là con lợn ăn toàn đồ hỏng đồ thiu hả. Thôi hỏng thì bỏ đi, tiếc ăn vào chỉ đau bụng thôi.

- Đành vậy.

- Tối mai đi ăn với mình nhé.

- Mai hả? Mình bận rồi.

Ngày mai sinh nhật, cậu chỉ muốn chung vui với cô nên rủ cô đi cùng. Hồi hộp chờ đợi nhưng Phượng lại dội một gáo nước lạnh khiến cậu chưng hửng. - Ờ! Vậy cúp máy đây. Lăng nhìn điện thoại buồn ngao ngán. Cậu không biết bên kia Phượng cười đắc chí lắm. - Mình phải cố hoàn thành thôi. Cô lại mang bột mì ra nặn và tiếp tục làm. Trong khi đó Nga cũng thức đêm để gấp được đầy bình sao để làm quà tặng cho Lăng.

***

Sáng hôm sau, Lăng xin nghỉ vì hôm đó cậu chính thức thi SAT. Vừa bước tới cửa phòng thi cậu liền nhận được tin nhắn của Phượng. " Chiến thắng" kèm theo nắm tay ngộ nghĩnh khiến cậu bật cười và tự tin bước vào điểm thi. Ở trường học, Phượng gặp nhau trước cửa lớp với Trang khiến cô không mấy vui vẻ. Cô cảm thấy chút hối hận khi đã gửi thiệp mời cho Trang và Trường. Nhưng ông Hoàng đã nhờ cô là mời cả lớp nên không vì tư thù cá nhân mà cô lại gạt hai người họ ra khỏi danh sách. Phượng không muốn so đo gì với Trang nên chủ động né người sang bên cho Trang đi vào. Cô không ngờ Trang cũng làm vậy với cô khiến cô quá đỗi kinh ngạc. Hai người cứ nhường qua nhường lại vài lần khiến cả hai cùng khó xử. - Bà vào trước đi. Trang chủ động lên tiếng.

- Ừ. Phượng không hà cớ gì mà để vụt qua cơ hội hiếm có này. - Bà ta ăn phải bùa mê thuốc lú gì à? Cô lắc đầu nghĩ thầm rồi đi vào lớp. Trang đứng sau ném cái nhìn khó chịu về phía cô. - Chỉ là tạm thời nhẫn nhịn thôi. Trang cố nén lòng mình. Cô không muốn gây hấn gì với Phượng trong khi Lăng đang giữ usb đó. Phượng ngồi vào bàn nhìn thấy Nga gấp hình ngôi sao thì thích thú. - Đẹp quá! Cậu gấp tặng hả?

- Chỉ là thích thì gấp thôi! Nga ngượng ngùng trả lời.

- Sao lại mất thời gian thế? Thích nhì nhích đến cửa hàng mua luôn cho tiện không? Gấp sao chỉ dành cho những người đang yêu muốn thổ lộ tình cảm của mình hoặc cầu mong điều mơ ước gì đó thành hiện thực thôi. Hay là...bà tỏ tình hả?

- Gì chứ? Nga giật mình khi Phượng đoán trúng tim đen của cô. - Làm gì có. Nga mặt đỏ phừng phủ nhận. Phượng nhìn thấy Nga lúng túng thì mỉm cười thích thú. - Được rồi, vậy để mình gấp túm cho nha.

- Không cần, không cần đâu. Nga vội giằng lại tờ giấy ở tay Phượng. - Mình muốn tự gấp.

- Vậy sao? Phượng càng thêm chắc bẩm về suy đoán của mình. Đúng là bà gấp tặng bạn trai rồi còn cãi.

- May quá không tới trễ. An vùa chạy hồng hộc vào lớp vừa thở phì phò nhìn hai bạn. - Sao tới trễ vậy? có phải vì ngủ quên trong chiến thắng rồi sao?

- Ừ đó! Cả đêm thao thức nằm chiêm bao thôi à. An cười sung sướng. - Ủa mà những ngôi sao này là sao? Cho mình hả? An nhìn Nga trâm trọc.

- Được. Bà cứ thi tốt đi tôi sẽ làm vài lọ như thế này cho bà. Nga nhìn An đùa theo.

- Giữ lời đó nhé. An nhìn những ngôi sao sắc màu phấn khích.

- Giữ lời. Nga nhìn An cười rồi nhìn sang chỗ Lăng ngồi trầm ngâm. -Liệu Lăng nhận được món quà đó của cô có vui như thế không?

- Chiều nay qua nhà tôi tụ tập đi. Phượng hào hứng rủ mọi người. An nghe thấy hội họp thì nghĩ ngay đến những món tráng miệng ngon lành mà Phượng làm thèm thuồng liền gật đầu đống ý. Nga nhìn hai người ngẫm nghĩ. - Chiều hơi khó vì nhà tôi có việc bận.

- Vậy à?

- Tiếc quá!

- Còn nhiều lúc khác cơ mà. Nga an ủi hai bạn. Thực ra chiều nhà cô không có việc gì cả. Chỉ là cô muốn ở nhà để gấp đầy lọ sao mà thôi. Cảm giác hồi hộp khi nghĩ đến buổi tối sinh nhật Lăng khiến cô thấy rạo rực trong lòng.

***

Buổi chiều sau khi thi SAT xong, Lăng tìm đến nhà gặp Phượng để rủ cô đi chơi nhưng không hề thấy bóng dáng cô đâu. Không ngờ sinh nhật mình mà Phượng không nhớ thật thấy tủi thân mà. - Đi đâu bây giờ? Lăng tự nhiên thấy thế giới thật quá rộng lớn đến cô đơn. Nhìn thấy Huy đi học về cậu như bắt được vàng. - Chào em.

- Em chào anh.

- Đi chơi cùng anh đi.

- Thật sao ạ? Gương mặt Huy rạng rỡ lạ kỳ. Hai anh em đến quán game chơi một hồi. Bình thường cậu sẽ không rời khỏi trò chơi game đầy cuốn hút này nhưng hôm nay chơi một lúc đã thấy chán nản. Cậu liền bảo Huy đi về. Huy bơi bất ngờ định theo anh nhưng nhận được tin nhắn của chị cậu nhíu mày rồi cười ma mãnh. - Chúng ta qua công viên đi anh. Lâu rồi em chưa chơi trò chơi.

- Ok em. Để anh rủ chị Phượng đến cho vui.

- Ấy..chị không có nhà đâu. Huy hơi chột dạ.

- Sao? Lăng nhìn Huy chút nghi hoặc. - Chị ấy bận hả?

- Hôm..hôm nay chị ấy đến chỗ cô Xuân học nấu ăn. Sắp thi rồi nên bận tối ngày nấu và nấu anh ạ.

- Thảo nào? Điện không nghe máy. Nếu vì cuộc thi thì cậu sẽ không có lý do gì trách móc việc cô ấy không nhớ đến ngày sinh nhật của cậu. Tâm trạng thoải mái, cậu cùng Huy đến công viên chơi. Mọi trò chơi hai người đều thử hết khiến người lả đi vì mệt. Mới vậy mà trời đã nhá nhem tối. Lăng rủ Huy đi ăn nhưng Huy một mực muốn đòi về nhà cậu thưởng thức bữa tối tại nhà vì muốn ăn cùng ông Hoàng. Chiều Huy, hai người nhanh chóng về nhà. Vừa bước tới cửa cậu ngạc nhiên khi thấy bên trong nhà tối thui không một bóng người. - Mất điện hả? Lăng nhìn Huy ngạc nhiên. Cậu định bật đèn pin ở điện thoại thì bất ngờ ánh khắp vườn sáng bừng lên. Quanh vườn, những chiếc đèn lồng, đèn nhấp nháy, đèn led đủ sắc màu thường dùng ở vũ trường đua nhau tỏa sáng. Đặc biệt hơn là dẫy hoa bằng lăng giả được cắm dọc hai bên lối đi dẫn đến sân khấu được dựng ở giữa Vườn khiến cậu quá đỗi kinh ngạc. - Gì vậy?

- "Happy birthday to You,

Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday, happy birthday, happy birthday to you"

Lăng sững người khi nhìn thấy 5 người bước ra từ đằng sau sân khấu trong bộ dạng những chú voi, chú hổ, chú sư tử, chú thỏ và chú trâu ngộ nghĩnh. Cậu chưa kịp nhận ra điều gì đang xảy ra ở đây thì ào ào từ sau mọi người trong lớp ùa ra vây kín cậu, tay vừa bắn pháo giấy vừa hô vang "Chúc mừng sinh nhật, chúc mừng sinh nhật". Lăng nhìn mọi người đầy cảm kích. - Cảm ơn các bạn. Cảm ơn mọi người. Sử tử và Voi đều bỏ mũ và lột quần áo ra khiến Lăng sửng sốt. - Là bố và chú sao? Lăng tròn mắt nhìn hai người. ông Hoàng và ông Sơn nhìn cậu đồng thanh. " Chúc con sinh nhật vui vẻ"

- Con cảm ơn hai người. Lăng vui khôn tả. Chưa sinh nhật lần nào lại thấy bất ngờ và hồi hộp đến vậy. Là bố đã sắp đặt. Cậu nhìn ông đầy cảm kích. Mọi người hân hoan lại gần cậu chúc mừng và tặng quà. Nga đứng sau hồi hộp cầm hộp quà của mình được gói cẩn thận. Chiều nay trước khi gói cô đã viết một lá thư tỏ tình rồi bỏ vào đó. Cô nghĩ nên cho mình một cơ hội để thổ lộ tình cảm của mình. Dù yêu đơn phương cũng được nhưng ít ra cô được sống với cảm giác của mình còn hơn là giữ mãi nó trong lòng. Nhận được quà mọi người Lăng rất vui. Nhìn thấy món quà Trang, Trường đưa cậu hết sức ngạc nhiên. Hơi miễn cưỡng chút nhưng cậu hy vọng quà là thật tâm nên vui vẻ nhận lấy. Nga đợi mọi người vãn ra mới rụt rè lại gần Lăng. - Là tấm lòng của mình. Nga nhìn Lăng hồi hộp.

- Cảm ơn cậu. Lăng chân thành nhận lấy và mở ra. Một hộp toàn sao khiến cậu ồ lên thích thú. - Thật là ý nghĩa. Cảm ơn cậu nhiều. Nga như bay trên mây khi ánh mắt Lăng nhìn nó đầy thán phục. Bỗng trên sân khấu nhạc nổi lên, An ngồi đó với cây đàn ghi ta cạnh chiếc bánh sinh nhật năm tầng tuyệt đẹp, 5 con vật lúc nãy đã đứng trên sân khấu tự lúc nào. Lăng cùng các bạn tò mò đứng vây quanh sân khấu nín thờ chờ tiết mục biểu diễn. ông Hoàng ngồi cạnh An và cất tiếng hát khàn khàn.

- "Ngày con chào đời, cuộc đời cha như rộng ra.

- Đôi tay bé nhỏ của con đã nắm lấy tay cha.

- Tiếng khóc của con khiến cha rơi nước mắt.

- Niềm hạnh phúc cứ thế đến một cách tự nhiên.

- Mỗi ngày trôi qua, con thêm lớn khôn.

- Đôi chân rắn rỏi bước giữa cuộc đời.

- Nhìn con cười, nhìn con khóc nước mắt cha cứ chảy

- Cảm ơn con đã đến bên ta, cảm ơn con đã chọn ta làm cha."

Lăng xúc động khóe mắt cay cay khi lần đầu tiên nghe bố mình hát. Lời hát thật khiến trái tim cậu thổn thức. Mọi người đứng bên cạnh cũng cảm động không kém. Trường không ngờ ông ta lại sống tình cảm đến vậy. Chí ít Lăng cũng còn hạnh phúc hơn cậu khi được bố tổ chức buổi sinh nhật đáng nhớ này. Cậu thấy trong lòng thầm ghen tị. Mọi người đang chìm trong không khí sâu lắng của bài hát bỗng giật bắn mình khi âm thanh rộn rã của bài "Happy birthday" vang lên.

- "Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday, happy birthday, happy birthday"

Mọi người được dịp cười thả ga với màn múa minh họa lặng xị bát nháo của dàn phụ họa đến từ các chú hổ, voi, trâu, thỏ trên sân khấu. Lăng được các bạn đẩy lên sân khấu đến gần với chiếc bánh để thổi nến. - Thổi nến, thổi nến, thổi nến đi. Mọi người hô vang và giục Lăng thổi nến. Ánh đèn chợt tắt ngắm chỉ còn ánh sáng của nến trên chiếc bánh sinh nhật. Cậu nhìn mọi người xúc động rồi thổi phù một cái. Những tiếng vỗ tay vang lên ào ào, đèn bật trở lại. ông Hoàng nhìn con trai và mọi người cười mãn nguyện. - Cắt bánh đi nào? Ông Sơn giục Lăng. Ngay lúc đó trâu, thỏ đều cởi mũ ra. Lăng ngạc nhiên là những vệ sỹ của nhà. Cậu nhìn họ với ánh mắt biết ơn. Còn một con hổ nữa đang loay hoay mở chiếc mũ nhưng chiếc mũ gặp sự cố nên không thể lôi ra được. Nó đành cầm chiếc dao bằng nhựa đưa cho Lăng để cắt bánh.. Con hổ tinh nghịch đó còn lấy bánh quệt lên mặt cậu khiến cả lũ cười ồ. Ước gì khoảng khắc này Phượng ở đây. Lăng đánh mắt trong đám đông và nhìn ra xa để tìm kiếm. Biết đâu Phượng đang ở đây.

- Âm nhạc đâu nổi lên, hãy để lũ trẻ quậy tưng bừng cả đêm. Ha..ha..ha...Lời ông Hoàng vừa dứt nhạc sàn nổi lên chói chang kích thức lũ quỹ. Ông Hoàng, ông Sơn, hai vệ sỹ trong hình hài con thỏ và trâu liền rời sân khấu. Đám bạn liền chen nhau lên trên sân khấu để nhảy. Chúng quậy tưng bừng, hò hét sung sướng quanh Lăng. - Chúc mừng sinh nhật cậu. An hớn hở vừa nhảy vừa nói. - Cảm ơn cậu.

- Phượng có gửi quà cho cậu đó.

- Thật hả?

- Là nó. An hất mặt về chiếc bánh.

- Là Phượng làm sao? Cậu ấy đâu?. Lăng nhìn quanh tìm kiếm khiến An bật cười. - Tìm đâu chứ, cậu ấy đang ở trước mắt cậu kìa. An nhìn Lăng cười tủm nghĩ thầm trong khi Lăng cứ mải đánh mắt quanh vườn tìm kiếm. Nga đứng ở dưới nhìn lên thấy Lăng đứng giữa sân khấu trông thật bảnh bao khiến tim cô lại đập loạn rồi. Cô nhìn lọ thủy tinh hình ngôi sao thầm mong Lăng sẽ mở ra và biết được tình cảm của cô. Cô định bước lên sân khấu nhảy cùng Lăng nhưng Lăng lại bước xuống và chạy khắp nơi. Cậu ấy tìm gì nhỉ? Nga đành đi theo một cách tò mò.

- Ở đâu nhỉ? An có đùa mình không? Lăng nhìn quanh không thấy Phượng đâu. - Định làm mình bất ngờ hay sao? Cậu mỉm cười thích thú. Nhớ đến nơi mà cậu và Phượng hay ngồi trong khu vườn này ở đằng sau ngôi nhà, cậu liền đến đó. Chợt một bàn tay vỗ lên vai khiến cậu giật mình quay lại. Là con hổ lúc nãy. - Em đang bận, lúc khác anh đùa được không? Lăng vẫn tưởng đó là vệ sỹ của bố đóng vai con hổ để mua vui. Con hổ liền đưa miếng bánh sinh nhật cho cậu. - Em cảm ơn, lúc khác em ăn. Con hổ liền lắc đầu nên Lăng miễn cưỡng nhận lấy. Chưa kịp đút vào mồm thì con hổ nghịch ngợm huých tay cậu khiến chiếc bánh trát đầy mặt cậu. - Sao anh? Lăng nhìn hổ giận dữ trong khi con hổ cười sặc sụa. - Là con gái. Lăng nhìn hổ nghi ngờ nên liền nghĩ đến Phượng. Cậu chạy nhanh lại túm lấy đầu hổ mà lôi ra. - Ui da! Đau quá! Phượng la lên khiến Lăng mừng rỡ. - Là cậu hả? Sao lại là cậu? Gương mặt cậu trở nên mừng rỡ như đứa trẻ được bà cho quà.

- Đau quá! Tiếng hét của cô khiến Nga dừng lại. Cô ngạc nhiên khi từ xa thấy Lăng và hổ đang đứng gần nhau.

- Nhẹ tay thôi đừng có lôi như thế? Phượng rên lên khi chiếc mũ bên trong có khóa vô tình ăn lấy một đám tóc của cô nên không thể nhấc ra được. - Sao lại mặc cái này làm gì?

- Mau nghĩ cách lôi giùm nó ra hộ mình đi. Đội vào thì dễ mà cởi ra sao khó vậy.

- Đứng yên đi. Lăng nhìn cô lo lắng. Cậu khẽ đưa tay luồn vào chiếc mũ, nhấc nhấc từng sợi tóc ra khỏi móc khóa, chiếc khóa dần dần được mở ra, gương mặt Phượng hiện ra với ánh mắt tinh nghịch dù mặt đầm đìa mồ hôi. Vậy ra ngay từ đầu cô ấy đã ở đây vậy mà cậu không biết lại còn trách móc cô ấy nữa, thật là áy náy mà. Lăng nhìn cô âu yếm, trái tim cậu đang đập hoan hỉ. - Chúc mừng sinh.. Phượng chưa kịp nói hết câu thì đã bị Lăng làm cho đờ đẫn vì nụ hôn phớt nhẹ của cậu trên môi cô. Đằng xa Nga chết lặng khi thấy tình cảm của hai người. Vậy là hết hy vọng rồi, trái tim cô đau đớn như muốn vỡ ra ngàn trăm mảnh. Chợt nhớ đến lá thư tỏ tình để trong lọ đựng ngôi sao cô liền run rẩy bước đi. Vừa quay ra đã thấy Trang ở đó. Cô giật mình lùi lại khi thấy trong tay Trang đang cầm chiếc lọ đó với mảnh giấy trên tay. - Sao cậu? Ánh mắt sắc nhọn của Trang nhìn cô khiến cảm giác sợ hãi chạy dọc sống lưng, đôi chân run rẩy không thể bước đến, cô ngồi xụp xuống, nước mắt tuôn rơi, ánh mắt hoảng sợ nhìn Trang rồi nhìn Lăng, Phượng ở đằng kia.

Còn tiếp

Lưu Ngọc Nam.

Ngày đăng: 14/10/2017
Người đăng: Luu Nam Ngoc
Đăng bài
Bạn thích truyện này?