Chương 087: Giương oai ở Chiêm phủ
Một hòn đá có thể kích thích ngàn tầng sóng, Sở Kiều thực hận không thể đập một cú lên đầu nam nhân này, nhưng vẫn phải lên tiếng khỏa lấp: "Không có gì, hắn nói hươu nói vượn đấy."
Bị đủ loại ánh mắt từ bốn phương tám hướng chiếu đến, Lương Thiếu Khanh cũng không phải đồ ngốc, cũng biết mình lỡ miệng liền vội vàng che giấu, "Đúng, đúng, ta... ta nhất thời nói bậy. Xin thiếu chủ thứ tội."
"Lớn mật! Các ngươi là nô bộc mà dám hồ ngôn loạn ngữ ở trước mặt chủ nhân, quả thực vô pháp vô thiên, không muốn sống nữa sao?" Người Chiêm gia còn chưa lên tiếng thì người sắp sửa nhậm chức quản gia tương lai của Chiêm phủ là Trần Song lại sốt ruột rống to, mặt đỏ phừng phừng, mắt đầy tia máu, tức giận có hơi quá mức.
"Chủ nhân đang nói chuyện sao lại có nô bộc dám chen mồm, càng ngày càng không có quy củ. Trần Song, mang hai kẻ này xuống đánh hai mươi hình côn, cho bọn chúng ghi nhớ thật lâu." Đại tiểu thư Chiêm Tử Phương trầm giọng nói, đuôi mắt từ đầu đến cuối cũng không quét về phía hai người nhưng chân mày lại thoáng nhăn.
Hạ nhân hai bên nghe lệnh vừa tiến lên thì Chiêm Tử Du đột nhiên ho nhẹ một tiếng, âm thanh rất khẽ nhưng nhất thời khiến động tác của tất cả chững lại.
Nam nhân bình tĩnh xoay đầu lại, đưa ánh mắt nhàn nhạt xẹt qua người Sở Kiều, ngay sau đó nói: "Bỏ đi, bọn họ vừa mới vào phủ, rất nhiều chuyện cũng cần thời gian để học, chuyện đến đây thôi, các ngươi lui xuống đi."
Đám hạ nhân đứng yên tại chỗ, hơi có chút khó xử nhìn Đại tiểu thư. Chiêm Tử Phương cau mày, hô hấp có chút dồn dập, hiển nhiên là đang tức giận vì lời nói của Chiêm Tử Du.
"Tử Du, đệ dễ dãi quá rồi. Nếu không sớm nghiêm dạy loại nô tài này thì bọn chúng sẽ được được đằng chân lân đằng đầu. Theo ta thấy, vẫn phải nên dạy dỗ một chút để tránh cho bọn chúng về sau vô phép tắc rồi làm loạn." Chiêm Tử Quỳ ôn nhu nói, ngay sau đó ngẩng đầu lên đưa ánh mắt băng hàn nhìn hai người Sở Kiều và Lương Thiếu Khanh, trầm giọng nói: "Hai người các ngươi còn không quỳ xuống cho ta!"
Sở Kiều từ từ nhíu mày, trong bụng dần dâng lên lửa giận. Nơi này đã là cảnh nội Biện Đường, nàng không phải e sợ bị người đuổi giết nữa, thay vì chịu khinh bị ở đây, không bằng đại náo một trận để bị trục xuất khỏi Chiêm phủ, sau đó nhân cơ hội xuống thuyền rời đi.
Nghĩ tới đây, nàng hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên chậm rãi nói: "Dưới đầu gối nam nhân là vàng, bảo ta quỳ xuống dập đầu với một nữ nhân như ngươi, lấy đầu ta thì hơn!"
Một lời nói ra khiến tất cả nô bộc đều sợ hãi, Chiêm Tử Quỳ ngây ra hồi lâu rồi mới bỗng nhiên tiếng lên một bước, tức giận quát lớn: "Cẩu vật lớn gan! Người đâu, bắt bọn chúng lại cho ta!"
Bốn gã đại hán nhất thời nhào tới, Sở Kiều cười lạnh một tiếng, đột nhiên cũng tiến tới, hóa bị động thành chủ động, lắc mình vung khuỷu tay đánh vào xương sườn hai đại hán bên phải khiến hai gã lập tức kêu đau thảm thiết, ngã sang một bên. Cùng lúc, bên trái có tiếng gió xẹt, thiếu nữ thính tay nhạy bén nghiêng người tránh được đòn công kích của đối phương, ngay sau đó xoay người bắt được tay một gã, vặn một cái đã phế đi cánh tay người nọ.
Tiếng kêu thảm còn chưa tắt thì tên còn lại đã lao tới, Sở Kiều vịn vai gã đại hán bị phế tay làm điểm tựa, tung mình nhảy vọt lên đá mạnh vào cằm gã kia, hắn không kịp kêu một tiếng, té xoay một vòng rồi đổ gục trên mặt đất.
Chỉ trong nháy mắt cả bốn gã đại hán đã bị quật ngã, toàn bộ đều là một chiêu chế địch, không một động tác dư thừa.
Sở Kiều một thân kinh nghiệm chiến đấu cả hai đời, thân thủ đã đến trình độ cao minh, làm sao mấy gã hộ vệ tiểu tốt trong nhà có thể bì kịp. Mọi người hoa cả mắt, còn chưa nhìn ra đầu đuôi thì bốn gã đại hán không ai còn đứng vững, sao lại có thể không sợ hãi.
Cố Công Ân xanh mặt, không thèm giả bộ tốt đẹp nữa, bước ra ngoan độc nói: "Quả thực vô pháp vô thiên, người đâu, bắt tiểu súc sinh không phân biệt tôn ti này lại cho ta, sinh tử chớ kể!"
Chung quanh nhất thời bị hơn hai mươi hộ vệ Chiêm phủ vây quanh, Sở Kiều đột nhiên quay đầu lại, nhếch mép cười lạnh một tiếng, sống lưng mảnh khảnh thẳng tắp, đưa ngón tay chỉ vào từng người, khinh thường bĩu môi nói: "Nếu các ngươi chịu được ba mươi chiêu của ta, ta lập tức quỳ xuống dập đầu với các ngươi một trăm lần!"
"Khẩu khí thật cuồng vọng, tất cả lên cho..."
"Đủ rồi!" Một tiếng quát trầm thấp bỗng nhiên vang lên, Chiêm Tử Du cau mày, chậm rãi nói: "Các ngươi còn muốn ầm ĩ tới khi nào? Còn đem ta để vào trong mắt hay không?"
Cố Công Ân sửng sốt, có chút lúng túng giải thích: "Tử Du, ta..."
"Không cần nói nữa." Chiêm Tử Du quay đầu nhìn Sở Kiều, trầm giọng nói: "Hai vị có thể đi, Chiêm phủ miếu nhỏ không thể chứa kim thân của hai đại Phật, Chiêm mỗ có mắt không tròng, đã xúc phạm rồi."
Sở Kiều sửng sốt, nói: "Thiếu chủ nói quá lời, chúng ta gia đạo sa sút, may nhờ có thiếu chủ cứu giúp, ân đức lần này hai huynh đệ chúng ta ghi nhớ trong tim."
Chiêm Tử Du cũng không trả lời, chỉ từ tốn xoay đầu đi, hiển nhiên không tin lời vừa nghe.
Lúc này không đi thì còn đợi đến khi nào? Sở Kiều kéo Lương Thiếu Khanh còn đang ngẩn người xuống thuyền.
Bến tàu cách Mai thành khá xa, đến trưa cả hai mới vào được thành. Buổi sáng chưa ăn, hiện tại trên người lại không có đồng nào, Lương Thiếu Khanh than ngắn thở dài, lẩm bẩm cái gì vẫn ở trên thuyền thì hơn, bị Sở Kiều đánh vào đầu hai cái mới ấp úng không dám nhiều lời nữa.
Chướng mắt Lương Thiếu Khanh, Sở Kiều liền bảo hắn ngồi yên ở một ngôi miếu đổ nát chờ, còn nàng thì đi một vòng trên đường, thuận tay thó ví tiền của hai nam nhân ăn mặt lòe loẹt, mua một ít thức ăn mang trở lại miếu.
Lương Thiếu Khanh không hỏi nhiều, tựa hồ cũng thức thời sớm biết nên vứt bỏ thánh nhân hiền lễ gì đó rồi, hắn ăn một bụng no căng rồi thỏa mãn nấc lên.
Lúc này sắc trời bên ngoài đã sập xuống, thấy chỗ này không tiện ở lâu, Sở Kiều mang Lương Thiếu Khanh rời khỏi miếu tiến về phía Nam.
Rời khỏi cửa thành Nam, không có ngựa hai người chỉ có thể đi bộ. Nhưng vừa đi không được bao xa thì Lương Thiếu Khanh đã hô to chân đau, muốn ngồi nghỉ. Sở Kiều bất đắc dĩ chỉ có thể cau mày ngồi xuống. Hiện giờ trăng tròn sao thưa, không khí vô cùng trong trẻo, một nhánh sông Xích Thủy chảy qua đây được gọi là sông Mẫu Đơn bởi vì hai bên bờ sông mọc đầy hoa mẫu đơn, gió đêm thổi qua nhàn nhạt hương hoa. Xa xa hai bên bờ sông còn có thể thấy được vài biệt viện tiểu trúc của nhà giàu tỏa ánh đèn dìu dịu, khung cảnh vô cùng thanh u yên tĩnh.
"Mọt sách, đến thành Đỗ Lan phía trước thì chúng ta chia tay đi."
"Hả? Cô nói cái gì?" Lương Thiếu Khanh nhất thời cả kinh, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, lớn tiếng hỏi: "Tiểu Kiều? Tại sao?"
"Không tại sao cả." Sở Kiều trầm giọng nói: "Ta và ngươi không quen không biết, ngươi cũng không thể một mực đi theo ta, không phải ngươi muốn đến Đường Kinh sao?"
Lương Thiếu Khanh cứng lưỡi há hốc mồm, làu bàu hồi lâu mới lên tiếng: "Ta rời nhà là để du ngoạn, đi đâu cũng được mà."
"Nhưng ta có việc quan trọng phải làm. Ngươi yên tâm, trước khi chia tay ta sẽ chuẩn bị hành trang giúp ngươi bình an đến được Đường Kinh, sẽ không xảy ra chuyện nữa đâu."
Lương Thiếu Khanh đột nhiên im bặt, chẳng qua hô hấp hơi có chút nặng nề. Sở Kiều nghi ngờ nhìn sang thì thấy nam nhân đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng nói: "Ai cần cô lo lắng, chúng ta chia tay ở đây."
Dứt lời hắn liền xoay người sải bước rời đi.
Sở Kiều kinh ngạc, không ngờ con mọt sách này lại nóng tính như vậy, nàng đứng dậy lớn tiếng kêu: "Mọt sách chết tiệt, ngươi đứng lại đó cho ta!"
Lương Thiếu Khanh vẫn tiếp tục bước đi giống như không nghe thấy lời nàng, cũng không hề quay đầu lại.
"Ta lặp lại lần nữa, đứng lại cho ta!"
"Lương Thiếu Khanh, chớ có không biết điều như vậy, nếu ngươi còn dám đi thêm một bước, ta và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt, ta sẽ không bao giờ quản đến ngươi nữa!"
"Mọt sách, ngươi có nghe thấy không?"
Lương mọt sách đang phát tác nên dĩ nhiên vẫn nghênh ngang rời đi. Sở Kiều ngồi yên trên tảng đá lớn, tức đến nổ mắt, thầm nghĩ quả nhiên không thể dễ dãi với con mọt sách này. Đức hạnh như vậy, trên người một phân tiền cũng không có, không chừng chưa tới sáng mai hắn sẽ lại bị người ta chộp mang đi bán làm nô lệ.
Sở Kiều tức giận ngồi thở hổn hển một hồi, rốt cuộc đứng dậy định đuổi theo. Ai ngờ còn chưa bắt đầu thì đã nghe âm thanh như heo bị chọc tiết của Lương Thiếu Khanh vang lên ở xa xa, "Tiểu Kiều! Chạy mau!"
"Đứng lại! Ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói! Bằng không đừng trách ta!"
Sở Kiều bất chợt cảm thấy nhân sinh con mọt sách này thật rất không có hy vọng.
Trên thế gian này có một số người, từ nhỏ đã luôn làm phiền người khác, một ngày không phiền ai thì hẳn sẽ cảm thấy không yên.
Tỷ như Điền Bá Quang, tỷ như Tây Môn Khánh*, cũng tỷ như... Lương Thiếu Khanh.
*Chú thích: Điền Bá Quang là nhân vật trong tiểu thuyết Tiếu Ngạo Giang Hồ của Kim Dung, vì khinh công cực giỏi nên được gọi là Vạn lý Độc hành (vì ít người theo kịp). Điền Bá Quang ban đầu là một tên dâm tặc, chuyên đi hãm hiếp phụ nữ, giết người cướp của, không việc gì không làm, y lại cực giỏi sử dụng khoái đao, vì thế có tên gọi đầy đủ là Thái hoa dâm tặc Giang dương đại đạo Khoái đao. Còn Tây Môn Khánh là một nhân vật chính trong tiểu thuyết Kim Bình Mai của Tiếu Tiếu Sinh. Tây Môn Khánh là một nhân vật hoang dâm vô độ, tư thông với Phan Kim Liên, vợ của Võ Đại Lang, anh trai của Võ Tòng, làm đủ chuyện ác khiến người đời chán ghét.Cũng hơi tội anh, dễ thương như vậy mà bị chị Kiều quy cùng một giuộc với hai tên đáng ghét kia.
Phải làm sao cứu con mọt sách tội chồng tội chất vô sự mang ra ngoài thì khó chứ đánh đánh tan một nhóm thổ phỉ hay đám buôn lậu nô lệ thật ra rất đơn giản. Sau khi Sở Kiều không chút vất vả vừa đánh gục năm gã buôn nô lệ mặt mày gian xảo, Lương Thiếu Khanh lại một lần nữa từ đằng xa chạy vội trở lại, phía sau còn dẫn theo một đám đại hán cầm trường đao.
Mọt sách vừa chạy vừa la: "Mau! Thổ phỉ ở ngay phía trước!"
"Tiểu Kiều! Cô không sao chứ?"
Sở Kiều bất đắc dĩ nhìn Lương Thiếu Khanh bộ dạng như gà mái chạy tới, hắn khẩn trương kéo nàng đánh giá từ trên xuống dưới.
"Bọn chúng không có làm cô bị thương chứ? Đồ thổ phỉ ác đức, cô yên tâm, ta tìm được mấy vị đại ca này, bọn chúng còn dám tới làm loạn thì chúng ta liền trói lại đưa tới quan môn!"
Rất nhiều khi Sở Kiều thật không biết nên làm sao khai thông con mọt sách không chút rành việc đời này. E ngươi mới là người phải bị trói đi gặp quan phủ, người không một văn thư chứng minh thân phận mà còn dám nói năng hùng hồn như vậy.
"Chư vị đại ca, đã làm phiền. Đa tạ chư vị ra tay cứu giúp, đám người còn lại đã chạy rồi." Sở Kiều tiến ra phía trước, nói lời cảm tạ với nam tử cầm đầu. Mặc dù bọn họ không hề phải động tay nhưng ít nhất cũng đã cất công chạy theo con mọt sách tới đây, coi như là rất nhiệt tình rồi.
"Không cần tạ ơn." Đại hán mang thần sắc cổ quái đánh giá Sở Kiều một chút, ngay sau đó liền hỏi: "Tiểu ca từ đâu tới?"
Trong lòng Sở Kiều nhất thời dâng lên chút cảnh giác, đang định đáp lời thì đột nhiên nghe được phía sau vang lên một tiếng hét thất thanh. Nàng quay phắt lại thì thấy Lương Thiếu Khanh bị người khác dùng một cái túi màu đen chụp lên đầu, đang liều chết giãy dụa.
"Dừng..."
Còn chưa dứt lời thì đầu đột nhiên ong một tiếng, mắt nhất thời tối sầm đi, trước khi hoàn toàn hôn mê, Sở Kiều chỉ kịp nhìn thấy gã đại hán kia đè mình xuống trên mặt đất. Khi đó, miệng nàng như ngậm đầy hoàng liên đắng chát, quả thật muốn chửi ầm lên. Trong một khắc cuối cùng khi ý thức còn thanh tĩnh, nàng điên cuồng tự bảo với chính mình, khi tỉnh lại nhất định phải tránh xa tên ôn thần ngu ngốc kia, không thể tiếp tục hứng chịu loại vận xui biến thái như này nữa.
................................................................................................
Thời điểm tỉnh lại, Sở Kiều lúc này mới chân chính cảm nhận được cái gì gọi là khóc không ra nước mắt.
Chiêm Tử Du một thân trường sam xanh nhạt, ngoại bào lót lông cùng màu xanh, thần sắc xán lạn nhưng lãnh đạm, ngồi trong gian phòng thoang thoảng huân hương đang cúi đầu uống trà. Ngoài ra còn có một cô gái ngồi ngay ngắn ở bên cạnh, nàng mặc một thân áo trắng váy màu vàng nhạt, dung mạo thanh nhã cử chỉ đoan trang, trên khuôn mặt tròn trĩnh như trăng rằm là một đôi mắt trong trẻo tựa thu thủy.
Phục sức đơn giản nhưng không che hết tư thái phong hoa tuyệt đại, nàng đang từ tốn nhỏ nhẹ nói: "Muội gặp được hai người bọn họ ở trên đường. Thấy bọn họ mặc y phục hạ nhân của phủ chúng ta nên mới mang trở lại. Tứ ca, là nô bộc chạy trốn sao?"
Sắc mặt Chiêm Tử Du có chút lãnh đạm, đưa mắt nhìn Sở Kiều vừa mới tỉnh một cái, nhàn nhạt gật đầu: "Ngũ muội phí tâm rồi."
Cô gái lộ vẻ buồn bã, nhẹ giọng kêu lên: "Tứ ca..."
"Lui xuống đi, muội cực nhọc cả ngày, hẳn cũng mệt rồi."
Cô gái khẽ cắn môi dưới, hít sâu một hơi, bình ổn lại sắc mặt, "Vậy Tứ ca nghỉ ngơi sớm, Minh Nhi đi trước. Gió sông rất lạnh, Tứ ca nhớ mặc thêm y phục."
Chiêm Tử Du di chuyển xe lăn, chậm rãi xoay người sang chỗ khác đưa tay lên huyền cầm trên bàn, mỗi chuỗi tiếng đàn du dương thanh thúy vang lên, "Gió Biện Đường có lạnh tới đâu thì cũng không bằng cái rét của Đại Hạ."
Chiêm Tử Minh mím chặt khóe miệng, không nói một lời xoay người đi ra ngoài, trong phòng nhất thời yên tĩnh trở lại.
Sở Kiều cùng Lương Thiếu Khanh bị ném xuống đất giống như đồ bỏ đi không ai chú ý tới, mắt thấy bọn hạ nhân đều lui ra hết, nàng không khỏi có chút nóng nảy, vội vàng kêu lên: "Này, các ngươi đều đi ra thì ai mở trói cho chúng ta?"
*Xoẹt* một tiếng, một thanh phi đao nhất thời bay vút đến cắt đứt dây trói trên người Sở Kiều, lực đạo vô cùng tinh chuẩn, cho dù là thiện xạ như Sở Kiều cũng khó mà làm được.
"Thuyền đã rời bến, bây giờ nhảy xuống sông hay chờ đến ba ngày sau thuyền cập bờ thì tùy ngươi."
Cởi trói cho gã thư sinh ngốc kia xong mà hắn vẫn say sưa trong mộng đẹp, Sở Kiều tát vào mặt hắn hai cái, hắn liền choàng tỉnh, lập tức hô lớn: "Tặc nhân! Có tặc nhân!"
"Vậy đành phải làm phiền thiếu chủ rồi!"
Chiêm Tử Du không đáp mà chỉ lẳng lặng cúi đầu, cũng không rõ là đang nghĩ gì.
Sở Kiều một tay kéo Lương Thiếu Khanh còn đang mơ mơ màng màng ra khỏi khoang thuyền chính.
"Tiểu Kiều, sao chúng ta lại trở lại đây? Là Chiêm phủ phái người cứu chúng ta sao?"
Sở Kiều đã không còn muốn đánh người nữa, nàng quay đầu lại nhìn con mọt sách này, ánh mắt vô cùng bi ai. Ngày hôm nay đã hao tốn hết khí lực toàn thân của nàng, bây giờ cũng không còn sức để nói chuyện với hắn nữa.
"Tiểu Kiều, vẻ mặt cô như vậy là sao? Gì vậy? Có ai ức hiếp cô à? Cứ nói cho ta biết!"
"Ơ kìa? Sao cô đi nhanh như vậy? A? Cô muốn đi ngủ? Nhưng ta còn có chuyện muốn hỏi..."
"Tiểu Kiều, cô muốn khóc sao? Tại sao nhìn ta như vậy?"
................................................................................................
Sáng sớm ngày thứ hai, Sở Kiều đã bị Lương Thiếu Khanh ra sức kéo kéo tay, mở mắt thì thấy hắn đang vui vẻ cầm hai cái chén không, hưng phấn cười nói: "Đã giờ nào rồi mà còn ngủ? Chuẩn bị ăn sáng thôi."
Sau đó hắn liền xoay người ra khỏi khoang thuyền, trước khi đi còn lớn tiếng dặn dò: "Chờ ta, ta đi lấy cơm cho cô!"
Tư duy của con người quả thật khó lý giải, giống như hiện tại Sở Kiều rất không hiểu nổi vì sao Lương Thiếu Khanh lại có thể như không có chuyện gì chạy đi lấy cơm, không nề hà thân phận chạy đi xếp hàng cùng với nô bộc Chiêm gia. Vấn đề này thật rất nan giải, so với giả thuyết Goldbach* còn khó nhằn hơn.
*Chú thích: Giả thuyết Goldbach do nhà toán học người Đức Christian Goldbach (1690-1764) nêu ra vào năm 1742, là một trong những bài toán lâu đời và nổi tiếng còn chưa giải được trong lý thuyết số nói riêng và toán học nói chung.
Bên ngoài chợt có người gõ cửa, Sở Kiều còn chưa lên tiếng thì một tiểu tỳ bộ dáng không tệ đã đi vào, nàng chán ghét nhìn Sở Kiều một cái rồi lạnh lùng nói: "Thiếu chủ muốn gặp ngươi, đi theo ta."
Sở Kiều sửng sốt, không biết Chiêm Tử Du tìm mình có chuyện gì, nhưng sống dưới mái nhà người ta thì không thể không cúi đầu, nàng xuống giường sửa soạn một chút rồi theo tỳ nữ đi ra ngoài. Ai ngờ, tỳ nữ này lại đột nhiên chuyển hướng, không đi về phía khoang thuyền của Chiêm Tử Du.
Sở Kiều nghi ngờ, khẽ nhíu mày hỏi: "Xin hỏi tỷ tỷ định dẫn ta đi đâu?"
"Ai là tỷ tỷ của ngươi, chớ có ở đây lôi kéo làm thân. Đương nhiên là mang ngươi đi gặp thiếu chủ!"
"Khoang thuyền của thiếu chủ không phải ở bên kia sao?"
Tỳ nữ nhếch môi, lạnh giọng quát: "Ngươi thân phận gì mà muốn thiếu chủ tiếp đãi ngươi ở trong phòng người? Còn hỏi lung tung coi chừng ta ném ngươi xuống sông cho cá ăn!"
Đi dọc theo boong thuyền đến khu vực dành cho hạ nhân, đến lúc này cho dù là Lương Thiếu Khanh cũng nên phát giác có chút không đúng, Sở Kiều bất động thanh sắc nhướng mày, "Thiếu chủ chờ ta ở khoang thuyền dành cho hạ nhân sao?"
Tỳ nữ kia nhất thời cả giận nói: "Ngươi nói nhảm nhiều như vậy để làm cái gì?"
*Rầm* một tiếng, cửa khoang thuyền hai bên đột nhiên mở ra, hơn ba mươi gã đại hán đi ra khỏi khoang, đứng đầy lối đi chật hẹp. Trần Song cầm đầu đám người, cười một cách gian tà rồi nói: "Nhãi ranh miệng còn hôi sữa! Hôm nay sẽ cho ngươi nếm thử sự lợi hại của ông đây!"
Sở Kiều nhìn thoáng qua một lượt, khóe miệng đột nhiên nở nụ cười lạnh. Thứ nhất, nơi này hẹp như vậy, không cách nào tạo thành vòng vây khép kín, ưu thế số đông không cách thể hiện. Thứ hai, không thể làm hỏng thân thuyền nên không được vận dụng binh khí. Thứ ba, ngại ồn ào bị người khác nghe được nên cửa khoang đã được đóng kín, không khí không thông khiến khoảng thuyền đã chật càng thêm chật hơn.
Liếc mặt nhìn qua đám đại hán có lực nhưng không có võ này, Sở Kiều thoải mái bẻ bẻ cổ tay, giãn gân cốt một chút rồi tựa lưng vào cây cột phía sau, khoanh tay trước ngực, đưa một ngón tay lên khẽ ngoắc ngoắc, nói: "Cùng lên đi!"
"Làm thịt hắn cho ta!" Trần Song hét lớn một tiếng rồi lao tới.
Sở Kiều hừ lạnh, trong mắt lóe quang mang lãnh khốc vô tình. Một gã chợt cảm thấy mắt hoa lên, trên ngực nhất thời truyền đến tiếng xương rạn giòn tan, còn chưa cảm nhận được đau đớn thì cả người đã bay thẳng về phía sau như một viên đạn.
Sau khi một cước đạp bay địch, Sở Kiều không hề ngừng lại, thân thể nghiêng sang một bên, cổ tay linh hoạt như rắn chộp lấy cằm gã khác vặn một cái, tiếng *răng rắc* vang lên, cằm gã nọ đã bị tháo khớp.
Gọn gàng giải quyết xong hai tên, Sở Kiều đạp lên vai gã vừa bị nàng vặn cằm, lấy đà nhảy lên liên tục bảy bước, mỗi bước là đáp lên cổ một tên. Bảy gã đại hán đồng loạt ngã xuống, không ngừng giãy giụa kêu lên đau đớn. Hiện tại chênh lệch thực lực đã quá rõ ràng, Sở Kiều tuyệt đối không thua bất kỳ ai trong đám người này. Một gã đại hán vừa chớm tiến lên đã bị nàng linh hoạt nắm được đai lưng, dùng một thế ném Judo chuẩn xác vật qua vai. Gã nọ vừa ngã rầm xuống đất, Sở Kiều liền bồi tiếp một cước khiến gã quay đơ ngay tại chỗ.
Trần Song vẫn liên tục hô hào như sấm, nhưng đám người còn đang trợn mắt há mồm, chưa kịp nhìn rõ tình hình thì đã bị Sở Kiều dùng thủ pháp hoàn mỹ tinh chuẩn cộng thêm lợi thế địa hình quật ngã hơn phân nửa.
Đám người lúc này mới bắt đầu sợ hãi, thậm chí có gã còn định xoay người chạy trốn. Đáng tiếc cửa ra vào đã bị khóa từ bên ngoài, muốn mở cũng mở không ra.
Sở Kiều nở nụ cười duyên dáng, "Còn chưa bắt đầu mà? Sao đã muốn đi rồi?"
Trong phút chốc, từng trận kêu la thảm thiết vang dội trong khoang thuyền ở hạ tầng.
Sau đó, bên ngoài chợt vang lên tiếng mở khóa *lách cách*, Lương Thiếu Khanh đầu tàu gương mẫu xông vào trước, mang theo Chiêm Tử Du được hắn chết sống cầu xin đi cùng, còn có các vị tiểu thư cô gia Chiêm gia cùng với hạ nhân đi theo hóng chuyện đang chen chúc ở cửa. Nhìn thấy cảnh tượng rợn người bên trong, tất cả đều khiếp sợ há to miệng.
Đám hộ viện anh dũng của Chiêm phủ đang nằm ngổn ngang trên mặt đất, hiện tại đã không còn mấy người có thể hoàn hảo vô hại đứng dậy được. Trần Song bị Sở Kiều dẫm dưới chân, gã nghe tiếng động thì ngẩng đầu lên, còn chưa đứng dậy lại quỵ xuống, miệng phun ra hai cái răng cửa.
Sở Kiều đứng giữa đám nam nhân mình đầy thương tích nhưng bản thân lại không hao tổn cả một cọng tóc, nàng ngẩng đầu lên nở nụ cười hòa nhã, nói: "Thiếu chủ, ta lại gây chuyện rồi. Hay là người cho thuyền dừng lại một chút rồi đuổi ta xuống đi."
Giá lạnh luồn qua boong thuyền thổi vào trong khoang khiến tóc trên trán thiếu nữ bay bay. Chiêm Tử Du khẽ nheo mắt lại rồi đột nhiên nhoẻn miệng cười, nụ cười ấm áp như gió xuân tháng ba, phất tay nói với nàng: "Đi lên."
"Hả?" Sở Kiều sửng sốt, nhất thời trợn to hai mắt.
Chiêm Tử Du lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài, "Đi lên nói chuyện."
Sở Kiều có chút khó hiểu, muốn đi ra nhưng phát hiện sàn khoang không có chỗ đặt chân, liền không chút khách khí dẫm lên lưng đám nam nhân mà đi ra ngoài, khiến bọn chúng không ngừng la lên oai oái.
"Đi theo ta." Chiêm Tử Du đi ở phía trước.
Mấy người tiểu thư cô gia cùng chúng hạ nhân Chiêm phủ ở đằng sau vẫn còn dùng vẻ mặt kinh hoàng nhìn nàng. Lương Thiếu Khanh muốn chen lên nhưng lại bị đẩy lùi về phía sau, không ngừng kêu tên Sở Kiều, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
"Này." Một thanh âm yêu kiều đột nhiên vang lên ở bên tai, Sở Kiều sửng sốt, quay phắt lại thì xém chút nữa va vào một thiếu nữ.
Lục tiểu thư Chiêm gia Chiêm Tử Quân đang cười híp mắt với Sở Kiều, mặt nàng đỏ bừng, xấu hổ cắn cắn môi dưới, đột nhiên sáp tới nói vội một câu: "Thật oai phong!"
Hai mắt Sở Kiều trong một thoáng liền tối sầm lại. Này... này rốt cuộc là sao?
- Chương 001: Toà án quân sự
- Chương 002: Vũ dục lai sơn*
- Chương 003: Vì nước vong thân
- Chương 005: Ngậm máu nuốt cay
- Chương 004: Bãi săn hoàng gia
- Chương 006: Nợ máu phải trả bằng máu
- Chương 007: Đi hay ở
- Chương 008: Máu nhuộm đại môn
- Chương 009: Kinh gia diệt vong
- Chương 010: Vừa mới bắt đầu
- Chương 011: Yến thế tử
- Chương 012: Phương thức sinh tồn
- Chương 013: Liên tiêu đái đả*
- Chương 014: Hư ảo giả tạo
- Chương 015: Kim phong ngọc lộ*
- Chương 016: Đêm trên cánh đồng tuyết
- Chương 017: Mỗi người một ngả
- Chương 018: Ngụy thị môn phiệt
- Chương 019: Được cứu
- Chương 020: Học cưỡi ngựa
- Chương 021: Chó ngáp phải ruồi
- Chương 022: Nghi ngờ
- Chương 023: Gặp chiêu tiếp chiêu
- Chương 024: Cơ hội
- Chương 025: Mượn đao giết người
- Chương 026: Ai nhanh hơn ai
- Chương 027: Thay đổi kế hoạch
- Chương 028: Thanh mai trúc mã
- Chương 029: Đại loạn tương khởi*
- Chương 030: Thân và tâm khác biệt
- Chương 031: Chạy tìm đường sống
- Chương 032: Khúc ca quân hành
- Chương 033: Họa phúc cùng hưởng
- Chương 034: Đội tuyết trở về
- Chương 035: Xông vào hang hổ
- Chương 036: Quan ải như sắt
- Chương 037: Bị bắt giam
- Chương 038: Bên nhau dưới trăng lạnh
- Chương 039: Gió lớn nổi lên
- Chương 040: Mối hận thiên cổ
- Chương 041: Huyết lệ*
- Chương 042: Lệ chảy thành sông
- Chương 043: Cuối cùng sẽ có một ngày như thế
- Chương 044: Thời gian thấm thoát thoi đưa
- Chương 045: Năm tháng phảng phất
- Chương 046: Hai đứa trẻ ngày xưa
- Chương 047: Bằng hữu từ xa đến
- Chương 048: Hậu duệ quý tộc thiên triều
- Chương 049: Thập Tam hoàng tử
- Chương 050: Thua ở đâu
- Chương 051: Mục Hợp thiếu chủ
- Chương 052: Bắt đầu báo thù
- Chương 053: Áo lông chồn
- Chương 054: Không biết sống chết
- Chương 055: Gặp lại Gia Cát Nguyệt
- Chương 056: Quốc yến Đại Hạ
- Chương 057: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 058: Hoàng tước tại hậu*
- Chương 059: Thiên tử tứ hôn
- Chương 060: An ủi dịu dàng
- Chương 061: Dạ yến đính hôn
- Chương 062: Thẳng tay đánh Thái tử
- Chương 063: Cực phẩm thái tử
- Chương 064: Kẻ ác cúi đầu
- Chương 065: Cường ngạnh ép gả
- Chương 66: Họa thủy
- Chương 067: Ngũ long tranh mỹ nhân
- Chương 068: Chia đường
- Chương 069: Gặp nạn tại trường săn
- Chương 070: Xuống tay nhanh gọn
- Chương 071: Ám sát khó khăn
- Chương 072: Nhu tình thiết cốt*
- Chương 073: Hoàng hậu tạ thế
- Chương 074: Bắc Yến độc lập
- Chương 075: Mây đen trước trận chiến
- Chương 076: Ngự tiền hối hôn (Hối hôn trước mặt thánh giá)
- Chương 077: Trời đổi sao dời
- Chương 078: Nhuộm máu thành Chân Hoàng
- Chương 079: Huyết hải thâm cừu
- Chương 080: Hai bờ Thiên Nhai
- Chương 081: Thẳng hướng Biện Đường
- Chương 082: Thư sinh giữa đường
- Chương 083: Tái nhập nô tịch
- Chương 084: Đầu thành Hiền Dương
- Chương 085: Lý Sách đại hôn
- Chương 086: Chiêm phủ nội loạn
- Chương 087: Giương oai ở Chiêm phủ
- Chương 088: Thiếu nữ mơ mộng
- Chương 089: Xuân sắc vô biên
- Chương 90: Gặp lại cố nhân
- Chương 091: Oan gia gặp lại
- Chương 092: Nhậm chức
- Chương 93: Vó ngựa đạp trên bùn
- Chương 94: Gần đến Biện Đường
- Chương 95: Xúi quẩy đụng độ
- Chương 96: Cảnh xuân trong phòng tắm
- Chương 97: Thiếu ngươi một mạng
- Chương 098: Yến Tuân công kích
- Chương 099: Vẽ mi trong khuê phòng
- Chương 100: Thù lớn chưa trả
- Chương 101: Sánh vai chiến đấu
- Chương 102: Nguy cơ chạm mặt
- Chương 103: Ta sẽ chờ xem
- Chương 104: Tín ngưỡng cả đời
- Chương 105: Bất chợt thăng chức thành cha mẹ
- Chương 106: Mưa gió kéo đến
- Chương 107: Chiến đấu trong đêm mưa
- Chương 108: Nhìn thấy Yến Tuân
- Chương 109: Ta không làm được!
- Chương 110: Lý Sách đào hôn
- Chương 111: Ban đêm dạo Đường Kinh
- Chương 112: Vị Thái tử đa tình
- Chương 113: Đêm ngồi trò chuyện bên bờ hồ lấp lánh sao
- Chương 114: Nhu tình cuối hạ
- Chương 115: Trói buộc
- Chương 116: Tề tụ ở cổ thành
- Chương 117: Từ biệt bên hồ lạnh
- Chương 118: Ngô đồng vạn dặm
- Chương 119: Lý Sách khẩu chiến
- Chương 120: Ngươi quá non nớt
- Chương 121: Nam tranh nữ chiến
- Chương 122: Tắm máu Đường Kinh
- Chương 123: Thư sinh xúi quẩy
- Chương 124: Cứu tinh đến
- Chương 125: Thư sinh biện luận
- Chương 126: Trên đỉnh Mi Sơn
- Chương 127: Yến Sở tụ hội
- Chương 128: Lý luận quân sự hiện đại
- Chương 129: Gió Bắc Sóc
- Chương 130: Bắc Yến thức tỉnh
- Chương 131: Thâm tình mênh mông
- Chương 132: Hồng nhạn đưa tin
- Chương 133: Chuyện trước kia
- Chương 134: Bắc phạt bắt đầu
- Chương 135: Trận chiến dưới chân núi Lạc Nhật
- Chương 136: Tinh quang nơi chiến địa
- Chương 137: Vương giả trở về
- Chương 138: Chiến tranh Bắc phạt kết thúc
- Chương 139: Ta trở về rồi
- Chương 140: Êm đềm như nước
- Chương 141: Cành trúc xanh biếc
- Chương 142: Ánh trăng mênh mang
- Chương 143: Tâm duyệt quân hề*
- Chương 144: Huynh làm sao vậy?
- Chương 145: Gặp mặt kẻ thù
- Chương 146: Dưới gốc cổ thụ
- Chương 147: Huynh tự bảo trọng
- Chương 148: Tâm như tang điền*
- Chương 149: Đại chiến bắt đầu
- Chương 150: Song hùng hội tụ
- Chương 151: Tâm như tro tàn
- Chương 152: Hoàng tuyền trong gang tấc
- Chương 153: Tiếng pháo giòn tan
- Chương 154: Thấm thoắt đã hai năm
- Chương 155: Đoạn tuyệt
- Chương 156: Tự do vạn tuế
- Chương 157: Bi ca ngút ngàn
- Chương 158: Thanh Hải vương
- Chương 159: Biển người lớp lớp
- Chương 160: Chỉ nguyện khanh bình yên
- Chương 161: Trong ánh đèn mông lung
- Chương 162: Còn sống thật tốt quá
- Chương 163: Giấc mộng kê vàng*
- Chương 164: Gió Bắc ẩn tình
- Chương 165: Cao tay bày kế
- Chương 166: Sớm sớm chiều chiều
- Chương 167: Nam Bắc ngược đầu
- Chương 168: Bình nguyên nổi gió
- Chương 169: Người thương đi xa
- Chương 170: Cuộc sống điền viên
- Chương 171: Trùng phùng giữa đường
- Chương 172: Chờ chàng trở lại
- Chương 173: Đại Đường biến động
- Chương 174: Hổ dữ ăn thịt con
- Chương 175: Hải đường vẫn như xưa
- Chương 176: Đại Đường phồn vinh
- Chương 177: Tú Lệ hoàng phi
- Chương 178: Lấy giang sơn làm vật cược
- Chương 179: Thẳng thắn bộc lộ
- Chương 180: Động phòng hoa chúc
- Chương 181: Kim phong ngọc lộ
- Chương 182: Lần lượt gặp lại cố nhân
- Chương 183: Sống chết không rời
- Chương 184: Không sợ khi có chàng
- Chương 185: Nghĩa trang Yến thị
- Chương 186: Gặp mặt tình địch
- Chương 187: Thiên tử băng hà
- Chương 188: Quân Yến tựa sóng triều
- Chương 189: Sinh mạng mới giữa thời loạn
- Chương 190: Trùng phùng
- Chương 191: Thiên hạ ở trước mắt, nắm hay buông? (Đại kết cục)
- Ngoại truyện 1: Ý thu
- Ngoại truyện 2: Âm dương
- Ngoại truyện 3: Người đã khuất
- Ngoại truyện 4: Huyền Mặc
- Ngoại truyện 5: Lễ tế
- Ngoại truyện 6: Hoa lê
- Ngoại truyện 7: Vảy ngược
- Ngoại truyện 8: Thanh Hải
- Ngoại truyện 9: Trân châu
- Ngoại truyện 10: Thép cứng
- Ngoại truyện 11: Lang yên*
- Ngoại truyện 12: Danh tướng
- Ngoại truyện 13: Luân hồi