Chương 80
Sau khi công tử Dực chết, Tây Kinh Hầu đã lớn tuổi khi nghe tin này liền trở bệnh không dậy nổi. Cả đời Tây Kinh Hầu chỉ có hai người con trai, con trai lớn nhất đã mất sớm, người con thứ hai là Ngô Dực tuy không phải là do mình sinh ra nhưng ông luôn coi như con đẻ của mình. Ngô Dực là hy vọng mà ông gửi gắm cả đời, việc Ngô Dực chết như một lưỡi sao nhọn đâm vào cổ ông, khiến ông đau đớn không chịu nổi, mặc dù bệnh nặng nhưng ông còn muốn mặc áo giáp ra trận giết chết địch báo thù cho con trai, đáng tiếc, khi ông còn chưa ra trận đã ốm chết ở trong phủ. Trước khi chết, ông đem con gái rượu là Ngô Đa Đa và binh quyền giao phó cho Ngô Kỳ.
Trước đó, tháng tư.
Lưu Cảnh thất bại thảm hại trước quân của Tống gia, Tấn vương đại bại, Tống gia nhân cơ hội này dẫn quân lên phía bắc, tiến quân thần tốc, đoạt lấy một vùng Giang Lăng rộng lớn.
Tháng sáu, quân của Tống gia dưới sự trợ giúp của Lý gia ở Lạc Dương mà đánh vào Lạc Dương, ép sát quận Đông.
Một ngày, Tống Tử Tinh nhận được mật báo, Thành vương Ngô Dực chết, xác bị treo trên thành Ngụy.
Tống Tử Tinh kinh hãi, ngầm dẫn theo hơn mười người cưỡi ngựa không quản ngày đêm chạy tới thành Ngụy.
Từ sau khi Thành vương Ngô Dực chết, Bắc vương Ngô Kỳ liên tục thua trận, mất cả ba thành, nhưng sau một lần lén gặp gỡ với Tống Tử Tinh, lại một lần nữa phấn chấn hẳn lên, chỉnh đốn quân của Ngô gia vì Ngô Dực bỏ mình và Tây Kinh Hầu ốm chết mà sĩ khí đã bị hạ xuống, dốc toàn lực quyết chiến một trận với Lưu Cảnh chiếm lấy quận Đông. Sau đại chiến, quận Đông gần như bị san bằng, đầy rẫy những cảnh hoang tàn, Lưu Cảnh thất bại thảm hại, chết dưới tay Ngô Kỳ.
Tin Lưu Cảnh chết truyền về kinh thành, Lưu gia vốn đang vì chuyện Ngô Dực chết mà đang đắm chìm trong sự vui sướng vì thắng lợi ngay trước mắt đã trở nên hoàn toàn khiếp sợ, hoàng thái hậu cùng Lưu quốc trượng thậm chí đêm cũng không thể ngủ, cuộc sống thường ngày liền trở nên bất an.
Từ khi Tấn vương thất bại thảm hại, Lưu Cảnh lại chết, ở Lạc Dương, quận Đông liên tục thất thủ, Lưu gia họa vô đơn chí, nghiễm nhiên đã hết hy vọng.
Thiếu chủ của Đường Lệ là Đường Dạ sau khi chết, Đường gia cùng Lưu gia đoạn tuyệt quan hệ, tổ chức sát thủ Đường Lệ dốc toàn bộ lực lượng, suốt ngày suốt đêm tập kích ở phủ đệ của Triệt vương Lưu Tu ở Ngụy thành, không chỉ ám sát Triệt vương cùng Triệt vương phi, còn ám sát mấy viên mãnh tướng đắc lực dưới tay Lưu Tu, thậm chí một vài tử sĩ giết người không chớp mắt ngay cả a hoàn cùng đầy tớ vô tội trong phủ cũng không tha, cứ như thế, liên tục suốt ngày đêm. Cả vương phủ, mọi người lo lắng đề phòng, lòng người hoảng sợ, rất nhiều người không chịu nổi đã lén chạy trốn khỏi phủ.
Hoàng thái hậu nghe thấy tin này, sốt ruột sai vài tên cao thủ giang hồ từ kinh thành đến thành Ngụy, bảo vệ an toàn cho Triệt vương và vương phi, nhưng dù vậy, vài tên cao thủ đó cũng mệt mỏi, sứt đầu mẻ trán.
Mà nay, cách ba mươi dặm ngoài Ngụy thành, ngoại trừ quân của Bắc vương Ngô Kỳ ra, quân của Tống gia từ phía đông nam cũng đến, vây chặt lấy Ngụy thành.
Lưu gia đại thế đã mất, suốt mấy ngày, tinh thần của Lưu Tu ngẩn ngơ không còn quan tâm đến chính sự, từ khi Ngô Kỳ cùng Tống Tử Tinh âm thầm liên thủ, Tấn vương thất bại, Lưu Cảnh chết, hắn một mình không thể làm nên việc gì, hiểu rằng Lưu gia đã thế suy sức yếu, cuối cùng hắn không thể phòng thủ được nữa.
Ba ngày trước, có mật thám báo lại, Phương Nhược Hề đã qua đời. Theo lời mật thám nói, hài cốt của cô được chôn ở một nơi rừng trúc xa lạ. Mật thám nói, rừng trúc ở nơi nào, hắn cũng chưa bao giờ được nghe qua.
Hắn nghe thấy tin này, rất lâu không có phản ứng, rồi sau đó mất hết hy vọng đem mình nhốt trong phòng, mặc kệ cái gì là sát thủ, mặc kệ tất cả.
Hắn đắm chìm trong những nỗi nhớ, nhớ đến cô, nỗi nhớ đau đớn mà cũng khắc cốt ghi tâm.
Cửa sổ đóng chặt, trong tay Lưu Tu cầm một đoạn tóc được bó lại, cứ khẽ vuốt, nhìn một chút ánh sáng xuyên qua song cửa sổ mà xuất hiện, lại biến mất một chút, cứ như thế lặp lại.
Nàng đã chết, chết trong tay của hắn. Ba mũi tên kia, nàng một mũi cũng không trốn, không chỉ không trốn mà còn cố hết sức đón lấy. Nàng là cố ý, nàng sớm đã không muốn sống nữa. Nàng chết trong tay chính mình, hài cốt của nàng chôn tại rừng trúc, vẫn không chôn cùng Ngô Dực. Nàng vì sao lại chôn trong rừng trúc? Nơi đó chỉ có hai người bọn họ biết đến, đó là nơi đẹp nhất trong hồi ức của hắn. Hắn nghĩ, trong lòng nàng chung quy là có hắn, là nàng thương hắn, vậy mà nàng lại chết ở trong tay mình, chết bởi mũi tên của mình.
Hắn cứ nghĩ thế lặp đi lặp lại rất nhiều lần, càng không ngừng nghĩ như vậy.
Ngày qua ngày, hắn nhớ lại trước kia bọn họ đã từng ở bên nhau từng chút từng chút một, khi thì mỉm cười, khi thì thất thần. Hắn đắm chìm trong những hồi ức đó, không thể tự kiềm chế được.
Thẳng cho đến lúc Ngô Kỳ dẫn quân đánh vào Ngụy thành, hắn cũng không ra khỏi phòng nửa bước.
Lúc đại quân của Ngô Kỳ tấn công Ngụy thành, Tề Hân rốt cuộc nhịn không được, liền sai người phá ra cửa phòng của hắn, trong phòng là bộ dạng tiều tụy có thể nào lại là của hắn.
Tề Hân đứng ở cửa, khiếp sợ đến mức ngay cả hơi sức bước vào phòng đều đã biến mất hầu như không còn.
Ngày đó nàng hạ lệnh bắn chết Phương Nhược Hề, hắn giận dữ muốn giết nàng, bị chúng tướng sĩ ngăn cản, từ đó, hắn liền hận nàng. Nhưng chung quy nàng là thê tử kết tóc với hắn, cho dù là Lưu gia đại thế đã mất, cho dù trơ mắt nhìn thấy hắn như thế mà đau lòng, nàng cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc rời bỏ hắn mà đi.
Từ khi biết Lưu Cảnh chết, Tấn vương đại bại, hắn càng ngày càng tiều tụy, cho đến khi biết được tin Phương Nhược Hề chết.
Chỉ ba ngày ngắn ngủn, hắn lại tiều tụy trở thành bộ dạng như vậy, Phương Nhược Hề ở trong lòng hắn lại quan trọng như thế, so với bất kỳ cái gì cũng đều quan trọng hơn, trong lòng nàng sớm đã hiểu rõ, nhưng vẫn thật khó để có thể tiếp nhận.
Nàng chậm rãi bước vào trong phòng, nàng không muốn tin, nàng khóc ngã xuống dưới chân hắn, ép hỏi hắn: "Phương Nhược Hề ở trong lòng chàng quan trọng như vậy sao? Vậy em đây là cái gì? Em là cái gì?"
Hắn lẩm bẩm nói: "Mạng của nàng, so với mạng của ta còn quan trọng hơn, ta vì muốn nàng có thể tự do thoải mái mà còn sống, nên ta mới chịu khuất phục tỷ tỷ, cưới ngươi làm vợ. Nhưng nàng đã chết, nàng đã chết, nàng chết dưới mũi tên của ta, ta tự tay giết nàng, tất cả mọi thứ ta từng làm đã không còn ý nghĩa gì nữa." Hắn chậm rãi cầm lấy bình rượu trên bàn rồi rót vào chén, sau đó không chút do dự uống một hơi cạn sạch, Tề Hân biết đó là cái gì, chính trong lúc đang kinh ngạc đến ngây người thì lại nghe hắn nói: "Ngươi đi đi."
Tề Hân nghe vậy, không giận mà ngược lại còn cười, nói: "Không, em không đi, em nếu đã gả cho chàng, sống là người của chàng, chết là quỷ của chàng, chàng không muốn sống cho qua ngày, em lại có thể sống một mình được sao, em vẫn biết trong lòng chàng có nàng ấy... Em vẫn biết..." Nói đến đây, trong mắt Tề Hân đã có lệ, giống như chịu muôn vàn ủy khuất rồi lại không còn cách nào khác, tất cả đều biến thành một tiếng thở dài. Nàng cũng cầm lấy bình rượu trên bàn, run rẩy rót cho mình một chén, ngửa đầu, uống hết. Uống rượu xong cho dù có cười khổ, nhưng đôi mày lại ẩn chứa tia sáng ca ngất, nàng mang theo một chút nhẹ nhàng mà nở nụ cười, nhẹ giọng nói với hắn: "Người sánh vai cùng chàng giành thiên hạ chính là em, lặng lẽ đứng bên cạnh chàng giúp sức cho chàng là em, làm vợ kết tóc với chàng cũng chính là em, cho dù trên đường xuống suối vàng... Người làm bạn bên cạnh chàng dù sao đi nữa cũng chỉ có chính em!"
Lưu Tu thu lại ánh mắt, than nhẹ: "Ngươi cần gì phải khổ như vậy."
Ánh lửa càng ngày càng tới gần Nguyệt Hoa điện, ánh nến trong điện gần như sắp tắt, một đêm tăm tối, rồi lại sáng lên như thế, sáng đến chói mắt, sáng đến bi thương.
Tề Hân thản nhiên cười nói: "Tu, đời này chúng ta không thể làm vợ chồng cùng nhau đến già, thật mong chúng ta ở kiếp sau sớm gặp rồi quen nhau. Chàng không làm vương hầu quý tộc, em cũng không làm mỹ nhân thế gia, không sống trong thời buổi loạn lạc, chỉ làm một đôi vợ chồng bình thường, bình yên một đời, đầu bạc đến già, được không?" Muôn vàn mong đợi, tất cả cầu xin, nàng xót xa nhìn Lưu Tu, trong lòng khao khát đợi chờ...
Nhưng chung quy lại chỉ là sự im lặng.
Nàng đau đớn vô cùng, nhớ tới một chuyện, cười khổ nói: "Ngô Dực trước khi chết đã từng nói, cũng nhờ Ôn Ngữ chuyển lời tới Phương Nhược Hề, việc này em vẫn giấu chàng."
Lưu Tu nao nao.
"Những lời Ngô Dực nói trước khi chết, em cũng nghe qua rồi." Tề Hân thở dài một tiếng, tiếp tục nói: "Hắn nói, cho đến thời khắc sắp chết này, hắn mới nhận ra, trong ký ức, khoảng thời gian tốt đẹp nhất chính là ở bên nàng ta. Hắn nói, kiếp này không thể đầu bạc đến già, kiếp nhau nhất định phải cùng nàng ta nắm tay nhau không rời." Nhận thấy phút chốc cơ thể Lưu Tu trở nên cứng ngắc, nàng lại càng dựa sát vào hắn, thương tiếc cho sự si tình của hắn, đau đớn cho sự vô tình của hắn với mình.
Lời Ngô Dực nói như một mũi tên hung hãn đâm vào tim Lưu Tu, hắn vẫn ghen tị với Ngô Dực, kể cả khi chết, hắn cũng không có tư cách nói ra những lời giống vậy, chung quy, hắn không có tư cách.
Lửa đã thiêu đến đại điện, nóng rực làm hắn nhắm hai mắt lại, giống như chứng kiến tâm tình và dáng vẻ của Ngô Dực nói những lời này với Vô Đa, rõ mồn một trong mắt hắn, khiến hắn đau đến tột cùng.
Độc đã vào tim, đau thấu vào trong suy nghĩ, Tề Hân chịu không được run lên nhè nhẹ, nhưng vẫn cố gắng kiên trì, ra sức kiềm chế, run rẩy mà nhẹ giọng nói: "Tu, em muốn nói với chàng những lời giống như vậy. Em sống hết cả cuộc đời này, vẫn chưa bao giờ hối hận vì đã gả cho chàng, trong ký ức của em, khoảng thời gian đẹp nhất, cũng là được ở bên cạnh chàng."
Nữ tử bên cạnh gắt gao dựa sát vào hắn, cho dù có chết cũng không rời xa, cho dù là biết rõ trong lòng hắn không hề có nàng, chỉ có được sự lạnh nhạt của hắn, chỉ mong mỏi hắn chấp thuận ở kiếp sau, mà hắn... Miệng cứ mấp máy, nhưng cuối cùng lại khó nói nên thành lời.
Lửa lớn đã thiêu đến gần, tất cả mọi vật bên cạnh đều bùng cháy, rực cháy một cách mãnh liệt, cắn nuốt tất cả. Giờ khắc sắp chết này, cùng ở bên cạnh hắn chính là vương phi, nhưng người mà hắn lại bận lòng thương nhớ... Lại là một người khác.
Hắn ngẩn ngơ, giống như nhìn thấy dưới tường thành, cô đang ra sức rút mũi tên trên người ra, máu tươi phun đầy nhuộm cả vạt áo, oán hận nhìn chính mình.
Khóe miệng hắn tràn ra máu tươi, chậm rãi chảy xuôi xuống cổ, hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, tới kiếp sau... Kiếp sau... Hắn đau khổ tới cực hạn, chậm rãi nhắm hai mắt lại, từ đó không mở ra nữa.
Tề Hân lệ rơi đầy mặt, dĩ nhiên bất động bên người hắn.
Sau khi Triệt vương và vương phi chết, tổ chức sát thủ Đường Lệ liền mai danh ẩn tích trong chốn giang hồ.
Đợi khi Ngô Kỳ đối mặt với trận lửa lớn không dứt trong phủ đệ của Lưu Tu ở Ngụy thành, nghe binh lính nói Triệt vương cùng vương phi đã uống rượu độc tự sát, hắn thản nhiên không biết là nói cho mình nghe, hay là nói cho người đã không thể nghe được nữa là Lưu Tu biết: "Vô Đa vẫn chưa chết, cái kia chẳng qua là ta và Tống Tử Tinh cố tình thả ra tin tức giả. Tu, tuy rằng ta hận ngươi, hận ngươi đem xác Dực treo trên tường thành, hận ngươi nhẫn tâm làm tổn thương Vô Đa, khiến cho lúc đó nàng quanh quẩn giữa sự sống và cái chết, nhưng giờ ta mới hiểu được, ngươi yêu nàng thật lòng, không hề ít hơn bất kỳ kẻ nào."
Chỉ có một tháng ngắn ngủn, bộ dạng công tử Kỳ đã thay đổi, hắn gầy yếu mà tiều tụy, nhưng lại nhiều hơn sự cương nghị và sắc bén chưa bao giờ từng có.
Thành Ngụy bị phá.
Ngày đó, mật thám trở về báo lại, Ngô Dực chết, Hoa Vô Đa bị Lưu Tu bắn chết, liên tục chịu ba mũi tên, thân mang trọng thương, sau đó trên tường thành tất cả đều bắn tên, Đường Dạ che ở trước người cô, hai người đều chết ngay tại chỗ, xác chết bị thủ hạ của Đường Dạ mang đi.
Nghe thấy tin này, trong đầu hắn như ù đi, bọn họ đều đã chết, hắn nhất thời không biết nên làm thế nào, một người là bạn thân của hắn, một người mà hắn đã chôn sâu tận đáy lòng cũng không từng...
Nhưng ngay trong đêm khuya của một ngày nào đó...
Tống Tử Tinh đột nhiên mang theo Hoa Vô Đa đang hôn mê đi tới trước mặt hắn, cầu hắn chữa bệnh cho Hoa Vô Đa.
Đợi cho đến khi Tống Tử Tinh ôm Hoa Vô Đa xuất hiện trước mặt hắn, trong đầu hắn liền trở nên trống rỗng, cũng không biết rằng cô gái trước mặt mình là thật hay giả nữa, chỉ sợ vươn tay ra chạm vào rồi sẽ tiêu tan đi mất. Cái loại ảo giác này, quả thật là đã đánh lừa hắn rất nhiều. Cho đến khi hắn dịu dàng mà chạm tay vào... cô vậy mà vẫn còn sống.
Lưu Tu chết, ba ngày sau khi thành Ngụy bị phá, một cô gái cưỡi ngựa chạy vào doanh trại của Tống gia, trong tay cầm một phong thư, vẻ mặt phẫn nộ mà khẩn trương.
Nàng chạy vào trong quân, tìm được vị trí trướng của người chủ, không để ý đến sự ngăn cản của binh lính, liền dứt khoát xông vào trong trướng. Thẳng cho đến khi nhìn thấy phía trong, một nam tử đang ngồi bên giường, nàng đầu tiên là ngẩn ra, rồi sau đó nóng nảy nói: "Ca, huynh thực sự định mang theo nàng ta đến Thiên Sơn tìm danh y sao? Nếu huynh đi rồi, Tống gia làm sao bây giờ? Ta phải làm sao bây giờ? Những tướng sĩ đang ở ngoài kia đã vào sinh ra tử với huynh phải làm sao bây giờ? Huynh vì nàng ta mà bỏ lại chúng ta, hoàn toàn không quan tâm hay sao? Ca, huynh biết rất rõ người trong lòng nàng ta để ý nhất không phải là huynh, vậy tại sao huynh còn muốn..."
Người tới là đại tiểu thư của Tống gia Tống Tử m.
Ngày ấy, khi biết được Thành vương Ngô Dực chết, thi thể bị treo lên tường thành Ngụy, nàng lập tức cảm thấy tâm tư rối loạn, đó không phải là vì Ngô Dực mà là bởi vì Ngô Kỳ, Ngô Kỳ và Ngô Dực thân như anh em, trong thiên hạ chẳng ai là không biết, chẳng ai là không kính trọng và ao ước, mà giờ này Ngô Dực chết bất đắc kỳ tử phơi thây nơi tường thành, Ngô Kỳ sẽ đau lòng như thế nào? Lòng nàng nóng như lửa đốt, chỉ muốn liều lĩnh đi gặp hắn một lần, cho dù chỉ là đứng từ rất xa liếc mắt nhìn hắn một cái.
Biết được Bắc vương Ngô Kỳ dẫn binh mã đang chạy tới Ngụy thành, mà huynh trưởng Tống Tử Tinh cũng suốt đêm điều phối người và ngựa muốn chạy tới Ngụy thành, liền muốn xin huynh trưởng mang nàng cùng đi, không ngờ, khi nàng còn đang ấp a ấp úng chưa giải thích rõ lý do, bất ngờ huynh trưởng đã đồng ý mang nàng theo.
Hai năm, nàng từ chối tất cả những người cầu thân môn đăng hộ đối, chỉ vì, nàng vẫn nghĩ, vẫn nhớ, vẫn muốn chính miệng mình hỏi hắn một câu...
Ngày đó, hơn mười người đi xe đơn giản, bôn ba một ngày một đêm rồi lại một ngày hai đêm, vừa mới tới Ngụy thành, lại nhìn thấy một màn vô cùng kinh ngạc.
Phương Nhược Hề, cô gái này ca ca đã đặt trong lòng bàn tay hết mực thương yêu nuông chiều mà cũng ngày đêm khiến ca ca lo lắng sợ hãi mất đi, vì muốn lấy được xác của Thành vương Ngô Dực, đã nhiều lần xông tới thành Ngụy, một màn bi thương thảm thiết kia, làm cho trong nháy mắt nàng và ca ca đều hiểu được, Phương Nhược Hề với Ngô Dực, sao chỉ có tình bạn cùng trường thôi đâu, cho dù là Lưu Tu, so ra cũng kém Ngô Dực ở địa vị đặc biệt trong lòng nàng ta, mà ca ca Tống Tử Tinh lại... Nhìn vẻ mặt thất thần của ca ca, nàng bỗng nhiên hiểu được, ca ca vì sao sau khi biết được tin Thành vương chết lại liều lĩnh chạy tới thành Ngụy, trong lòng ca ca đã sớm biết...
Chỉ là trong phút kinh hoàng, Phương Nhược Hề đã bị Lưu Tu bắn trúng ba mũi tên, khắp người là máu nằm dưới thành Ngụy, ca ca vung roi thúc ngựa chạy như điên xông lên cứu nàng ta, nhưng khi Triệt vương phi ra lệnh một tiếng, Độc vương Đường Dạ đã chắn trước người Phương Nhược Hề, lưng cắm đầy những mũi tên, tất cả sự việc đều phát sinh quá nhanh, ngựa của đại ca còn cách bên ngoài mấy trượng, Đường Dạ cũng đã chết thảm trong lồng ngực của Phương Nhược Hề.
Tống Tử Tinh nghe thấy được sự chất vấn của nàng, không hề đáp lại một từ, ánh mắt chạm đến cây tiêu dài đang ở một góc giường.
Ngày ấy, hắn chưa kịp từ trong cơn mưa tên cứu cô ra, là Đường Dạ đã mạng đổi mạng lấy thân mình ra chắn cho cô. Khi hắn từ trong tay Phương Viên ôm lấy Phương Nhược Hề, hơi thở của cô đã rất mong manh, nhưng từ đầu đến cuối đều gắt gao cầm lấy cây tiêu bên hông Đường Dạ, có thế nào cũng không buông ra, không còn cách nào, đành phải để cây tiêu này cho cô mang đi.
Đại phu chẩn đoán bệnh của cô đã không thể cứu được nữa, nhưng hắn không tin.
Bất luận là trong lòng cô có ai, hắn cũng không để ý, nhưng cô muốn chết, hắn thế nào cũng không thể chịu được.
Vì cô, hắn có thể ăn nói nhún nhường đi cầu xin người tinh thông y thuật là Ngô Kỳ và Lương vương Ngô Đỉnh, vì cô, hắn cái gì cũng có thể vứt bỏ, cho dù là cả giang sơn này.
Chú hắn đối với hắn thất vọng đến cực điểm, trách hắn vì một nữ nhân mà vứt bỏ tất cả những thứ mà tất cả nam nhân đều mong muốn mà không có được, quyền thế, địa vị, thiên hạ! Chú nói tới bây giờ thì loại nữ nhân nào mà không có, muốn tìm một cô nàng xinh đẹp thì có gì khó?
Hắn chỉ cười không đáp.
Chú ấy không phải hắn, giang sơn, quyền thế, địa vị đúng là khát vọng mà người làm nam nhân cả đời đều theo đuổi không biết mệt mỏi, có thể đạt đến mức cao nhất, quả thực là làm cho huyết mạch của hắn vô cùng sôi sục. Nhưng chung quy tất cả đều không bằng nỗi đau đớn khi mất đi cô, bởi vì trong lòng hắn, cô là quan trọng nhất, hắn luôn luôn biết bản thân mình muốn cái gì, cho đến bây giờ đều là đem những thứ quan trọng nhất nắm chặt trong tay, hắn đã buông tha cô một lần, một lần kia làm hắn mỗi đêm đều ngủ không yên giấc, hắn không còn muốn buông tha cô lần thứ hai nữa, hắn thậm chí đã nghĩ tới trong tương lai thống nhất thiên hạ, sẽ giết Ngô Dực, đoạt lại cô!
Đời sau có lẽ sẽ có người cười Tống Tử Tinh hắn thích mỹ nhân mà không thích giang sơn, là một kẻ bỏ đi không có chí lớn, nhưng Tống Tử Tinh hắn chỉ có một đời ngắn ngủn này, nếu bên cạnh thiếu cô làm bạn, nếu trên đời này thứ quan trọng nhất đã đánh mất, thì hắn còn lại cái gì?
Quyền thế, địa vị, giang sơn và nàng, hắn lựa chọn nàng!
Tống Tử Tinh nói với Tống Tử m: "Tình hình hiện giờ, cho dù là Đường gia ở Tứ Xuyên ủng hộ chúng ta, nhưng tàn dư của Lưu Tu phần nhiều là bạn cùng trường với Ngô Dực và Ngô Kỳ, rất nhiều người đã về bên Ngô Kỳ. Nếu quân của Tống gia giằng co với quân của Ngô gia, thắng bại đều rất khó đoán. Nhiều năm qua, dân chúng đã chịu đủ những cảnh loạn lạc chia ly thống khổ, cuộc sống bấp bênh, khổ không thể nói hết. Giang Nam vốn là nơi giàu có và đông đúc, nhưng cũng vì Tống gia ta chinh chiến nhiều năm nên đã không còn giàu có và đông đúc nữa, cuộc sống thế này dân chúng khó mà duy trì lâu thêm được nữa, chúng ta đều không nên đánh nữa, tất cả cũng nên kết thúc."
"Ca, huynh không cần gạt ta, tuy rằng ta là con gái, nhưng cũng thấy rõ tình thế thiên hạ hiện giờ, Ngô Kỳ vì Ngô Dực chết mới tranh giành thiên hạ, Lưu Tu, Lưu Cảnh đã chết, Lưu Cẩn hiện giờ đã không đủ để gây sợ hãi cho chúng ta, mà nay ngôi vị hoàng đế đối với huynh có thể nói là dễ như trở bàn tay." Tống Tử âm có chút buồn bực chỉ vào Phương Nhược Hề đang nằm hôn mê trên giường, nói: "Huynh lại cam tâm tình nguyện vì nàng ta mà vứt bỏ tất cả, ca, ta thực sự không hiểu, nàng ta thật sự đáng giá để huynh làm vậy thật sao? Hơn nữa, hơn nữa ta nghe đại phu nói, nàng ta cho dù được cứu sống, cũng vì trong bụng đã trúng tên, nên sau này sẽ không thể sinh con được nữa, huynh lại là con trai duy nhất trong nhà, chẳng lẽ huynh..."
"Đừng nói nữa, ý ta đã quyết!" Sắc mặt Tống Tử Tinh trầm xuống, ngắt lời của nàng.
"Ca, vì sao? Rốt cuộc là vì sao?" Tống Tử âm vẫn ép hỏi, nhưng đến tột cùng điều nàng muốn hỏi là gì thì ngay cả bản thân nàng cũng không rõ nữa.
Tống Tử Tinh nhìn Phương Nhược Hề đang hôn mê bất tỉnh, khẽ vuốt sợi tóc của cô, nói: "Vứt bỏ đi tất cả, quả thực là không dễ dàng, nhưng ý ta đã quyết, muội đừng nhiều lời vô ích. Ta làm điều này, không hẳn chỉ vì nàng, mà cũng là vì Tống gia, vì muội."
"Vì ta?" Tống Tử âm có chút kinh ngạc.
Tống Tử Tinh nói: "Đem gả muội cho Ngô Kỳ, trở thành Tống hoàng hậu tương lai."
Nghe vậy, Tống Tử âm kinh ngạc mà giật mình ngay tại chỗ, sau một lúc lâu, mới lúng ta lúng túng nói: "Ngô Kỳ sẽ không..."
"Hắn đã đồng ý."
Nghe vậy, Tống Tử âm đầu tiên là cả kinh, như không thể tin được tất cả những chuyện này, nhưng ca ca tuyệt đối không lừa nàng, nghĩ đến lúc Ngô Kỳ đồng ý kết hôn với nàng, thật khó mà tự kiềm chế, nhưng nàng suy nghĩ rồi lại lắc đầu, nói: "Nhưng mà, còn chú...? !"
"Chú ấy cũng đồng ý." Tống Tử Tinh nói.
"Chú sao lại đồng ý vậy?" Tống Tử âm lại kinh ngạc.
Tống Tử Tinh nói: "Ta không muốn xưng đế, thiên hạ này chung quy là của Ngô gia, chỉ có hắn là thích hợp nhất."
"Chỉ có điều..." Tống Tử âm nhất thời không nói nên lời, kinh ngạc nhìn Tống Tử Tinh.
Sau một lúc lâu, nàng nghe Tống Tử Tinh nói: "Ta hiểu Ngô Kỳ, tâm tư của hắn rất kín đáo, lòng dạ lại rộng lớn, là một quân tử. Hắn đã chính miệng đồng ý tương lai sẽ thật tình mà đối xử với muội, cưới muội làm vợ, tương lai đăng cơ, nhất định sẽ lập muội làm hoàng hậu. Muội muội, ba mươi vạn quân của Tống gia ta đã có sắp xếp, từ nay về sau chỉ nghe một mình muội sai khiến, nếu muội muốn giao cho Ngô Kỳ, ca ca cũng không phản đối, nhưng trong vòng năm năm, chú..." Chết lặng tiếp nhận binh phù mà ca ca dúi vào tay nàng, nhưng sau đó tai nàng lại không còn có thể nghe thêm được gì nữa, bởi vì nàng đột nhiên nhớ tới hôm qua thanh âm ở ven hồ Ngụy thành mà trong lúc vô ý nàng đã nghe được.
Người nọ đứng bên mép nước, cỏ lau cao cao cản trở tầm mắt của nàng, nàng mơ hồ nghe được người nọ nói: "Hắn nếu còn sống nhất định rất muốn nhìn thấy nàng được hạnh phúc." Thanh âm kia có chút khàn khàn, nhiễm đầy vẻ bi thương: "Nếu hắn thật có thể cho nàng hạnh phúc, ta ngồi trên cái vị trí kia thế nào đây?" Lúc ấy nàng chỉ cảm thấy thanh âm của người nọ có chút quen tai, nhưng khi nàng lần lượt đẩy cỏ lau mà đi qua, dĩ nhiên người nọ đã rời đi.
Mà nay tại một khắc này, nàng bỗng nhiên bừng tỉnh ngộ ra, người nói chuyện hôm qua đúng là Bắc vương Ngô Kỳ.
Tống Tử âm không biết vì sao mình lại đi ra căn phòng kia, cho đến khi ngồi trên giường thêu của mình, nắm chặt binh phù trong tay, ngón tay giữa đau nhức mới tỉnh lại.
Đã như thế, nước mắt nàng rơi như mưa, nghẹn ngào không thôi, nàng nhào vào trên giường, không ngừng tự hỏi: "Vì sao, vì sao?"
Ngày tiếp theo, Tống Tử Tinh mang theo Hoa Vô Đa đến nơi Thiên Sơn xa xôi tìm Lương vương cầu xin để chữa bệnh. Lương vương cả đời không màng danh lợi, chỉ nghiên cứu tìm cách chữa bệnh, đứa con Ngô Kỳ này cũng chịu ảnh hưởng sâu sắc của phụ thân, đam mê y thuật. Chỉ là từ nhỏ vì biết nhị công tử của Tây Kinh Hầu Ngô Dực, hai người không biết thế nào, mà như mới gặp đã thân, từ đó cấu kết với nhau không ngừng làm chuyện xấu, trở thành một đôi bạn xấu. Ngô Kỳ chịu ảnh hưởng rất nhiều từ Ngô Dực, vừa tao nhã lại còn có cái tật quần là áo lượt của các công tử. Y thuật của Ngô Kỳ được học từ cha mình, y thuật của Lương vương là có một không hai, Ngô Kỳ vì Ngô Dực chết mà lại có chút nản lòng. Hắn chỉ nói với Tống Tử Tinh, nếu trong thiên hạ này có người còn có thể cứu sống được cô, không phải phụ vương hắn thì không có người thứ hai. Chỉ là phụ thân hắn đã ở rất lâu tại Thiên Sơn, cách đây mấy trăm dặm, tuy có đơn thuốc của Ngô Kỳ giúp Phương Nhược Hề tạm thời giữ lại mạng sống, nhưng với tình hình hiện nay của Phương Nhược Hề, đường xá xa xôi lại xóc nảy, chỉ sợ chưa tới Thiên Sơn thì đã... Hy vọng cô có thể sống tiếp thật sự là rất xa vời.
Tống Tử Tinh trước khi đi, Ngô Kỳ có hỏi hắn: "Nếu nàng không thể chống đỡ được trước khi tới Thiên Sơn, ngươi có tính toán gì không?"
Tống Tử Tinh nhợt nhạt cười nói: "Ngươi sẽ không còn trông thấy Tống Tử Tinh ta nữa."
Hai tháng sau, Tống Tử âm gả cho Ngô Kỳ, quân của Tống gia về dưới trướng Ngô Kỳ. Nửa tháng sau, Bắc vương Ngô Kỳ đánh vào kinh thành, tiểu hoàng đế trong lúc rối loạn đột ngột chết, Lưu gia lấn át quyền hành của vua hơn mười năm toàn tộc bị giết.
Lại một tháng sau, Ngô Kỳ thuận lợi đăng cơ xưng đế, Tống Tử âm được sắc phong làm hoàng hậu.
- Chương 1 - Công tử Dực
- Chương 2 - Nam Thư thư viện
- Chương 3 - Đệ tử chân truyền
- Chương 4 - Ta không tắm rửa
- Chương 5 - Người đẹp ta đến đây
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8 - Tai bay vạ gió
- Chương 9 - Đồng tâm hiệp lực
- Chương 10
- Chương 11 - Ai mới là người mộng du
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14 - Giang hồ diễm ngộ
- Chương 15 - Sợ ngươi rồi
- Chương 16
- Chương 17 - Niềm vui tương phùng
- Chương 18 - Thông minh bị thông minh lầm
- Chương 19 - Quả lê mê người
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22 - Thật là phiền quá đi
- Chương 23 - Món ngon hấp dẫn
- Chương 24 - Vẫn cứ như lúc trước
- Chương 25 - Phượng bích hoàng nguyệt
- Chương 26 - Cái yếm tung bay
- Chương 27 - Thì ra có thể như vậy
- Chương 28 - Trường lăng nhất vũ công tử túy
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31 - Phong cuồng nhất tiếu
- Chương 32 - Tuyệt đối không thể cười
- Chương 33 - Lén gặp người tình
- Chương 34 - A hoàn của Đường Dạ
- Chương 35 - Lời mời của Lý Xá
- Chương 36 - Nửa thật nửa cười
- Chương 37 - Đúng là có chút đau
- Chương 38 - Thật giả Phương Nhược Hề
- Chương 39
- Chương 40 - Cưỡi ngựa chạy trên núi
- Chương 41 - Ai làm rung động lòng ta
- Chương 42 - Ái tình khó giải
- Chương 43 - Tình cảm của Lý Xá
- Chương 44 - Chân gà rồi lại chân gà (1)
- Chương 45 - Chân gà rồi lại chân gà
- Chương 46 - Tình hình có vẻ tệ
- Chương 47 - Khác nhau một trời một vực
- Chương 48 - Đại hôn ở Lạc Dương
- Chương 49 - Khách không mời mà đến
- Chương 50 - Vướng bận trong lòng
- Chương 51 - Liều mình vì nghĩa
- Chương 52 - Tỏ tình dưới trăng
- Chương 53 - Căn nhà nhỏ trong rừng trúc
- Chương 54 - Đuổi theo
- Chương 55 - Hồi kinh
- Chương 56 - Từ nay là người lạ
- Chương 57 - Đến tột cùng là ai
- Chương 58 - Kỳ phùng địch thủ
- Chương 59 - Rời đi kinh xa
- Chương 60 - Mới tới Giang Nam
- Chương 61 - Thiên hạ loạn
- Chương 62 - Gặp phải hoa đào nát
- Chương 63 - Lần đầu vào Tống gia
- Chương 64 - Huynh đệ cả đời
- Chương 65 - Bảo trọng
- Chương 66 - Ung dung trả lời
- Chương 67 - Tình thâm ý trọng
- Chương 68 - Rút dây động rừng
- Chương 69 - Trần Đông Diệu chết
- Chương 70 - Nhược điểm của Ngụy Thiên
- Chương 71 - Nhớ chàng
- Chương 72 - Giang sơn mỹ nam chí
- Chương 73 - Giang sơn mỹ nam chí
- Chương 74 - Kẻ sỹ vì tri kỷ
- Chương 75 - Sống hay chết
- Chương 76 - Nhìn ngắm núi sông
- Chương 77 - Kiếp sau rất mờ mịt
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83 - Kết thúc