Gửi bài:

Chương 71 - Nhớ chàng

Sau khi Tống Tử Tinh giết Trần Đông Diệu, lại giữ kín không nói, thế như vũ bão...

Tháng bảy năm đó, Tống Tử Tinh dẫn sáu vạn binh mã chia làm hai đường lần lượt chiếm lĩnh quận Đông Dương, quận Đạt An, quận Vĩnh Gia rồi đến quận Hội Kê, duy chỉ có thái thú quận Hội Kê, chính là cậu của Trần Đông Diệu là An Vĩnh Nam đã cùng Tống Tử Tinh giằng co hơn nửa tháng, trong khi các quận khác đều rất thuận lợi mà chiếm được. Sau khi An Vĩnh Nam bị giết, trước khi chết hắn còn ngẩng đầu lên trời mà khóc thảm thiết: "Vì mỹ nhân kế mà Trần gia ta đã bị diệt vong!"

Khi binh lính báo cáo lại chi tiết, Hoa Vô Đa đang ở bên cạnh Tống Tử Tinh, nghe được những lời ấy mà không khỏi tỏ vẻ nghi hoặc, cô hỏi Tống Tử Tinh: "Người hắn nói là ta à?"

Tống Tử Tinh như cười như không nói: "Không phải cô, mà chính là ta."

"Hừ..."

Tháng tám năm đó, Tống Tử Tinh đánh vào Kiến An, giành lấy cả Phúc Kiến.

Rồi sau đó, Tống Tử Tinh thu nạp quân của Trần gia, hễ ai phản kháng, giết hoặc bỏ tù hết, mới đầu, ở thành Kiến An một ngày chém mấy trăm người, Hoa Vô Đa nghe xong sắc mặt cũng trở nên trắng bệch. Tống Tử Tinh lại hỏi vặn lại cô: "Chiến tranh chính là như thế, cô còn muốn làm một anh hùng một người làm quan cả họ được nhờ không?"

Hoa Vô Đa giật mình, không có trả lời.

Tống Tử Tinh lắc đầu thở dài nói: "Việc này vẫn là thích hợp để nam nhân làm, cô giả làm nam nhân đứng sau ta giúp ta hò hét, ra oai, lau mồ hôi, bưng nước là tốt rồi."

Nghe hắn chế nhạo như vậy, cô liếc hắn một cái, thấy hắn nhìn mình một cách sâu xa, tình cảm hiện lên trong đáy mắt ấy cô rõ ràng là hiểu được, trong lòng cảm thấy rung động, nhưng mà lại lườm hắn.

Tự quân của Tống gia đánh vào Phúc Kiến.

Ngụy Thiên mang theo tiền của đã vơ vét nhiều năm bỏ trốn mất dạng, Tống Tử Tinh không có phái người đuổi theo hắn, nhưng cũng không lâu sau liền có người đến báo, nói Ngụy Thiên bị kẻ khác bán đứng, chết trước khi rời bến, tiền của gián tiếp lại trở về trong tay Tống Tử Tinh. Khi thủ hạ của Tống Tử Tinh khiêng lên hai mươi hòm châu báu cho Tống Tử Tinh xem, Hoa Vô Đa ở bên cạnh hắn lại cảm thấy tim đập rất nhanh lại còn hoa mắt choáng đầu, bản thân cô đang nhìn chằm chằm vào chỗ vàng bạc này mà hoa mắt choáng váng thì lại nghe Tống Tử Tinh nói: "Sao lại chảy máu mũi thế?"

Hoa Vô Đa vội che cái mũi mà quay đầu đi nói với hắn: "Ngươi không phải là muốn buông tha cho Ngụy Thiên sao?"

Tống Tử Tinh nói: "Ta đúng là có thả hắn đi."

Hoa Vô Đa máu chảy không ngừng, Tống Tử Tinh lấy ra một chiếc khăn vải giúp cô lau đi, cô đoạt lấy chiếc khăn mà bịt vào mũi, ngón tay sau một lúc lâu chỉ vào hắn, mới thở dài nói: "Ta không tin, con cáo mưu mô này, chết vẫn chưa hết tội."

Tống Tử Tinh cười ảm đạm, lại nghe Hoa Vô Đa nói: "Không đúng a, ngươi không phải nói hắn là thiên tài sao, sao lại không tính đến chuyện ngươi sẽ giết hắn?"

Tống Tử Tinh lắc lắc đầu, nói: "Cô lầm rồi, ta không có giết hắn, mặc dù là ta cũng không hề muốn thả hắn đi. Dù sao, với tài trí của hắn, có thể phù trợ nhân vật Trần Đông Diệu này xưng bá ở phía Đông Nam, ngày khác xuất ngoại hắn sẽ tới nước láng giềng trở thành người phụ tá của kẻ khác, rất có khả năng sẽ gây bất lợi với vùng duyên hải Phúc Kiến. Chỉ là hắn đối với việc vợ con hắn đang trong tay ta mà có chút kiêng kỵ, trong lòng hắn cũng biết bản thân mình là một kẻ tham tài, ngày nào đó e rằng ta cũng không thể khoan dung cho hắn được, nên liền cố ý rời đi. Chỉ có điều, ta nói chuyện luôn giữ lời, nếu đáp ứng thả hắn, quyết sẽ không làm khó hắn. Hắn chết, muốn trách, chỉ có thể trách hai mươi hòm châu báu này."

Hoa Vô Đa bĩu môi một cái, nói: "Chỉ sợ ngươi đã sớm biết rằng hắn sẽ xảy ra chuyện."

Tống Tử Tinh cười nói: "Ngụy Thiên tiền nặng hơn người, nhưng vợ và con hắn ở trong lòng hắn còn hơn cả tiền bạc và tính mạng hắn. Hắn biết rõ bản thân mình mang theo nhiều châu báu như thế này sẽ lành ít dữ nhiều, cho nên, trước đó hắn đã phái người đưa vợ con hắn xuất ngoại, chỉ một mình mình mang theo rất nhiều tiền bạc, nếu chết cũng chỉ một mình hắn chết."

Hoa Vô Đa băng lại cái mũi đang không ngừng chảy máu, nói: "Không được, ta không thể nhìn được nữa, ta phải đi ra ngoài..."

Thấy cô tông cửa xông ra, Tống Tử Tinh nhìn châu báu đầy phòng, liền lắc đầu bật cười.

Tống Tử Tinh thu nạp quân đội của Trần Đông Diệu, vốn là có sáu vạn binh mã, chỉ sau ba tháng ngắn ngủi đã thành mười sáu vạn. Sau khi Tống Tử Tinh tự đánh thắng Phúc Kiến, liền lập kế hoạch hành quân về phía Tây, mà giờ phút này Lưu Cẩn còn đang cùng Đại tướng quân của Trần Đông Diệu là Từ Chấn giằng co.

Từ Chấn vốn cũng là một viên mãnh tướng, nhưng cũng không chống đỡ được Tống Tử Tinh và Lưu Cẩn trước sau đánh từ hai mặt, mấy tháng sau liền bại ở Hoài Dương, đám loạn quân của Từ Chấn bị Tống Tử Tinh bắt sống, sau khi được Tống Tử Tinh chiêu hàng, liền nhập dưới trướng của Tống Tử Tinh.

Tống Tử Tinh liên tục đánh thắng hai tỉnh Phúc Kiến và Quảng Đông, đại quân của Lưu Cẩn sau khi vào Quảng Đông, liền quấy rầy dân chúng thuộc địa phương, trắng trợn tìm kiếm vơ vét của cải. Mà Tống Tử Tinh lại đi chiêu hàng Từ Chấn, càng dưới sự giúp đỡ của Từ Chấn mà thu nạp được cả quận Quảng Đông, đến tận đây, rồi còn dẹp yên cả phía sau Giang Nam.

Lưu Cẩn sau khi trắng trợn vơ vét của cải, rất phấn khích rồi sau đó mới nhận ra mình đã đánh mất cái gì, liền cùng với Tống Tử Tinh phân chia rồi tách ra, sau khi cắt lấy hai quận Hoài Dương, Nghi Xuân liền cụt hứng mà bỏ về.

Lưu Cẩn trước khi đi, nói một hồi, trong đó có một câu mà Hoa Vô Đa nhớ vô cùng rõ ràng, hắn nói: "Tây Kinh Hầu cùng Lương Vương phản bội quả là một họa lớn, ta đây là phụng chỉ Hoàng thái hậu muốn đi giúp Phi tướng quân một tay." Phi tướng quân tên là Lưu Cảnh, người ấy là thúc phụ của Lưu Tu, đường đệ của Lưu Cẩn, cũng là một viên mãnh tướng hiện giờ.

Nghe nói mùa xuân năm nay, dân Hung Nô lại kéo nhau trở lại, quấy rối biên giới, lúc này đây trên thái ấp của Tây Kinh Hầu, bắc có dân tộc Hung Nô tàn sát bừa bãi, đông nam có đại quân của Lưu Cảnh đang áp sát, hơn nữa lại có Lưu Cẩn đang thận trọng mai phục ở phía nam, nói như vậy là vô cùng khó khăn cho Ngô Dực. Tuy rằng hiện nay Ngô Dực gặp phải tình hình không ổn, nhưng so với Ngô Kỳ, dường như còn tốt hơn một chút. Ngô Kỳ hiện giờ đang dẫn binh hãm chân quân của Lưu Tu đang tiến vào phía đông. Theo như lần trước Lý Xá nói, công tử Tranh đi theo bên người Ngô Dực, công tử Tuần đi theo Ngô Kỳ đến đông bắc, mà công tử Tử Dương, công tử Ngữ, công tử Cuống đều đi theo Lưu Tu làm phụ tá cho tướng quân. Nghĩ đến ngày xưa cùng trường Ngô Kỳ, Triệu Tuần chắc chắn sẽ có một ngày cùng chí hướng mà động binh đao với Lưu Tu, Ôn Ngữ, Công Tôn Tử Dương, Vương Cuống, trong lòng Hoa Vô Đa chợt cảm thấy nặng nề. Ngô Dực, Ngô Kỳ hiện giờ đang phải đối mặt với tình cảnh như thế nào, cô không nghĩ cũng không dám nghĩ đến. Nhưng chỉ cần nhìn thấy Tống Tử Tinh phái binh đi ra trận, cô sẽ nghĩ rằng tình cảnh của Ngô Dực và Ngô Kỳ cũng giống vậy, càng nghĩ bất giác cô càng thấy bận lòng về hai người này.

Hiện giờ tin tức đang đang bị tắc nghẽn, trừ lần cô nhờ Lý Xá mang đến chỗ Ngô Dực cái hộp gấm đó, Hoa Vô Đa đã gần một năm không nhìn thấy Ngô Dực, giờ này nghĩ đến hắn còn đang trong tình cảnh sâu trong sự bao vây trùng trùng lớp lớp, cô lại thầm có chút lo lắng. Đã một năm, mỗi khi nhớ đến Ngô Dực, nỗi nhớ đó trong cô chỉ có tăng chứ không giảm, mỗi khi nhớ về một đêm kia, khi hắn nắm tay của cô, nói với cô rằng cô có hắn bên người, tim cô lại dâng lên một tia ấm áp, nhưng khi vừa nghĩ đến hắn cũng từng muốn kết hôn với Tề Hân, tận đáy lòng cô thấy hơi chua xót, song lại nghĩ đến lúc trước mặt mọi người cô đã vạch trần thân phận của chính mình, thấy vẻ mặt kinh sợ giật mình lẫn phức tạp của hắn, cô lại cảm thấy thật áy náy.

Hắn hiện giờ đang trong tình cảnh bị bao vây trùng điệp như vậy, bắc có dân Hung Nô, nam có Lưu Cẩn, đông có Lưu Cảnh, thân phận xấu hổ(?), nhưng lại xúc động về từng bước đi gian nan của hắn, chẳng biết, hiện giờ, hắn có khỏe không?...

Sự đáng sợ và tàn khốc của chiến trường cô đã tận mắt trông thấy rồi, mạng người yếu ớt và tiêu vong chẳng qua chỉ trong chớp mắt mà thôi, dũng mãnh như Trần Đông Diệu, khôn khéo như Ngụy Thiên cũng không có cách nào bảo vệ chính mình trong thời buổi loạn lạc này...

Như vậy thì, hắn thế nào?

Trong lớp lớp vòng vây, trong hoàn cảnh khốn cùng, hắn ứng phó thế nào đây?

Trong lúc vô ý Lưu Cẩn nói những lời này, nhưng lại làm cho cô liên tiếp mất ngủ mấy ngày...

Vài lần cô cầm bút lên muốn viết một bức thư nhờ Tống Tử tinh phái người đưa đến cho Ngô Dực, nhưng chung quy lại không làm...

Sau khi bình định hai tỉnh Phúc Kiến, Quảng Đông, mỗi ngày Tống Tử Tinh đều rất bận rộn mà khó gặp mặt, mấy ngày nay Hoa Vô Đa cũng có rất nhiều thời gian rảnh rỗi để có thể đi dạo trong thành.

Ngày hôm đó, khi mới ra khỏi cửa phủ không xa, liền có một nam tử trung niên đi tới trước mặt cô, thái độ của hắn rất cung kính, đầu tiên là chắp tay cúi đầu, rồi sau đó mới nói: "Xin hỏi có phải là Ngô tướng quân Ngô Đa không?"

Hoa Vô Đa thấy cách ăn mặc của hắn rất nhã nhặn, liền gật đầu.

Nam tử khi thấy hai bên không có người, mới nói: "Chủ nhân của ta có hai đồ vật khác nhau phân phó cho tại hạ phải tự mình giao tới cho tướng quân."

Hoa Vô Đa thấy nam tử kia trong tay áo lấy ra một cái hộp gấm và một phong thư cung kính đưa tới, cô lập tức cũng chưa nhận lấy, hỏi: "Chủ nhân của nhà ngươi là ai?"

Nam tử ôn hòa cười nói: "Chủ nhân nói, tướng quân đã từng nhờ người chuyển đồ vật này tới một người bạn cũ ở phương bắc, người đã làm xong xuôi, còn hai thứ đồ vật này là người bạn đó phương bắc đó nhờ người chuyển tới giao cho tướng quân."

Bạn cũ ở phương bắc? Hoa Vô Đa bỗng nhiên nhớ tới mình từng nhờ Lý Xá chuyển một cái hộp gấm giao cho công tử Dực, ánh mắt cô liền rời về phía phong thư cùng hộp gấm, không hề do dự, cô đưa tay nhận lấy thư và hộp gấm, cười nói: "Thay ta đa tạ chủ nhân nhà ngươi."

Nam tử gật đầu nói: "Tướng quân đừng khách khí, chủ nhân nói, nếu tướng quân cần cái gì, cứ trực tiếp phân phó cho tại hạ. Tại hạ ở thành đông của Ngũ Tử cư, họ Ngụy tên Giám." Nam tử nói xông, liền thi lễ rồi lập tức rời đi.

Trở lại trong phủ, trốn ở trong phòng của mình, cô vội vã mở phong thư ra, vừa thấy thư này không phải là của công tử Dực viết, đây là chữ viết của công tử Kỳ, trong thư có hỏi thăm sức khỏe, cũng chỉ nói qua một chút về tình hình gần đây của mình và công tử Dực. Trong thư viết:

Vô Đa, ta vẫn quen gọi cô là Vô Đa, mà không phải là cái tên Phương Nhược Hề xa lạ.

Cô có còn nhớ không? Cũng đang là mùa này, ba người chúng ta cùng đến Nam Thư thư viện học, giờ nghĩ đến sao lại thấy quá xa xôi. Ta còn nhớ rõ một khắc kia ở đại danh phủ gặp cô, lại nói tiếp, dường như so với Dực thì ta gặp cô sớm hơn một bước. Có một lần ta với Dực cùng nhắc tới việc này, vậy mà hắn lại nói ngày đầu tiên đó là hắn đã đem cô ôm vào trong ngực, việc này ta thấy thật khó tin, bởi vì ngày đó mặt mũi hắn không có bị bầm dập.

Dực rất thích chiếc hộp gấm cô tặng cho hắn, hắn cũng có một món quà đáp lễ cô, thần thần bí bí ngay cả ta cũng không cho xem, hắn nói hắn không có thời gian viết thư cho cô, cô biết không, hắn đi khắp nơi tìm người làm cho xong thứ này mới thôi, ước chừng tìm mất ba tháng đó...

Hoa Vô Đa buông thư trong tay ra, cầm lấy chiếc hộp gấm ở một bên được đóng kín, cô cầm nó trong tay mà vuốt ve, hộp gấm có hơi nặng không biết bên trong có cái gì, cô nhẹ nhàng mở ra, thấy bên trong đặt một con búp bê bằng sứ tinh xảo, cô đặt nó trong tay mà ngắm nghía, phát hiện sau lưng búp bê viết ba chữ "Hoa Vô Đa" thì không khỏi mỉm cười. Con búp bê sứ này có thể mở ra, lúc cô mở ra, lại phát hiện bên trong cũng có một con búp bê sứ giống hệt, cô mới biết con búp bê này và chiếc hộp gấm mình đưa cho hắn đều là do một người thợ khéo tay làm nên, cô liền từng bước từng bước, cẩn thận mở ra, lại từng bước từng bước tinh tế đặt trên bàn, liếc mắt một cái nhìn lại thấy cực kỳ dễ thương, tinh tế như vậy nhưng mỗi con đều có chút khác biệt, có cười, có tức giận, có coi thường, có khinh bỉ, có bất đắc dĩ, còn có... Mỗi một con đều là bộ dạng lâu nay của Hoa Vô Đa.

Cho đến khi nhìn thấy tận cùng bên trong là một tờ giấy nhỏ, cô mở ra, chỉ thấy bên trên có hai chữ: nhớ em.

Ngực bỗng nhiên có gì đó nhói lên mà rung động, vốn là khuôn mặt cô còn đang mỉm cười, nhất thời trở nên cứng đờ, rồi sau đó biến thành sự chua xót không nói nên lời.

Nhớ em, nhớ em...

Chỉ có xa cách mới thấy nhớ nhau, chỉ có tưởng niệm mới phát hiện là nhớ em.

Chỉ có nhớ em... Mới biết cách xa thật khó chịu biết bao nhiêu.

Cô nằm sấp trên bàn, ngực giống như có cái gì chặn lại không thể hô hấp đươc, lại nghĩ đến câu nói của Lưu Cẩn trước khi đi, tình cảnh của Ngô Dực hiện nay...

Giờ khắc này, thật muốn nhìn thấy chàng, thật muốn... trong thời buổi loạn lạc này mà bảo vệ lẫn nhau.

Có một loại tình cảm, chưa bao giờ được nhìn thẳng đến, từ trước có lẽ là chưa thấy rõ, chưa thể hiểu được, nhưng hôm nay... Cách xa thiên sơn vạn thủy, xa cách vô số ngày đêm, nhưng nỗi nhớ chưa từng bị gián đoạn, tờ giấy trong tay, chỉ có hai chữ, nhưng cũng hơn cả ngàn lời, nếu đây không phải tình, nếu đây không phải yêu, cũng không phải là chàng gọi về, kỳ thật cô đã sớm nghĩ, sớm muốn, trở về bên cạnh chàng, cùng chàng tiến cùng chàng lùi, cùng chung hoạn nạn, mà không phải lẻ loi một mình, nhìn bức tranh cuộn tròn tự tay chàng vẽ mà cô đơn nhớ mong.

Đêm nay, thế nào cô cũng đều không ngủ được, cô liền dứt khoát đứng dậy, mặc quần áo, đi vào doanh trướng của Tống Tử Tinh, thị vệ canh giữ bên ngoài trướng đang muốn thông báo cho Tống Tử Tinh cô đến đây, lại bị cô cản lại. Sau khi do dự một lúc lâu, cô vẫn xoay người trở về trong trướng của mình. Cô ngẩn ngơ ngồi trong bóng đêm mà đờ người ra, cho đến khi mành trướng bị một người hơi hơi xốc lên. Ánh mắt chạm nhau, ánh mắt Tống Tử Tinh nhu tình như nước, khiến cô né tránh không kịp.

Cô không cho Tống Tử Tinh châm nến lên.

Hắn cười cô: "Ngủ không được à?"

Đêm yên tĩnh, cô gật gật đầu.

Hắn nói: "Có chuyện gì muốn tìm ta nói thế?" Tối nay, thanh âm của hắn càng nhẹ nhàng hơn nữa.

Cô trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới gượng gạo nói: "Ta muốn đi rồi."

Cô xem như không thấy vẻ mặt của hắn, cũng không dám nhìn, chỉ biết là hắn trầm mặc đã lâu, mới nói: "Muốn đi đâu?"

Cô nói: "Đi tìm Ngô Dực."

Hắn trầm mặc.

Cô nói: "Thực xin lỗi."

Cô nói: "Ta đều biết, cũng đều hiểu được."

Cô nói: "Ta nhớ chàng."

Đứt quãng, chỉ nói ba câu này, rốt cuộc cái gì cũng không nói nên lời. Tâm tư của Tống Tử Tinh cô đều biết, chính là vì biết, cho nên, cô mới cố tình rời đi trong thời điểm này, mà càng không có cách nào để đối mặt.

Chẳng biết đã qua bao lâu, lâu đến nỗi cái cổ chôn giữa hai chân cô trở nên cứng ngắc, lâu đến nỗi toàn thân cô đều đã chết lặng, cô mới nghe thấy tiếng Tống Tử Tinh đứng dậy đi ra ngoài. Trong khoảnh khắc hắn đi ra ngoài trướng, cô bỗng dưng ngẩng đầu nhìn lên, trong nháy mắt màn trướng buông xuống, để lại phía sau bóng hình mờ nhạt của hắn.

Trời chưa sáng, cô đã thu dọc đồ đạc xong xuôi, khi ra ngoài, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy hắn đứng ở bên ngoài trướng.

Cô đứng ngay tại chỗ, thậm chí cánh tay đang vén mành lên đều đã quên buông xuống, hắn vậy mà lại đứng bên ngoài trướng cả một đêm? Nửa đêm qua trời nổi mưa phùn, toàn thân hắn đã ướt đẫm, bộ dạng trông thật chật vật, khiến cho cô bỗng nhiên nghĩ tới một ngày kia Lưu Tu để cô lại trên cây mà rời đi. Đó là một phen tâm tình như thế nào, trong lòng cô lại trở nên bối rối và đau xót. Cắn chặt môi dưới, bất giác dường như cô ngửi thấy được mùi máu tươi.

Hắn quay đầu lại nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Ta tiễn cô một đoạn đường."

Cô không một tiếng động mà gật đầu.

Cứ như thế, hắn tiễn cô một đoạn rồi lại một đoạn đường.

Cho đến khi cô nhìn về phía phương xa nói: "Không cần tiễn nữa."

Hắn lúc này mới nói: "Ta vì muốn tiễn cô, lại lo lắng cô ra đi mà không từ biệt, nên tối hôm qua đã ở bên ngoài trướng của cô cả một đêm."

Cô khàn tiếng nói: "Ngươi thật khờ."

Hắn nói: "Nếu cô chịu ở lại bên cạnh ta, có bắt ta làm chuyện ngốc nghếch nào đi chăng nữa, ta đều làm hết."

Cô lắc lắc đầu, nói: "Ta không thể cho ngươi một lời hứa hẹn được đâu."

"Vì sao phải đợi tới tận một năm? Làm cho ta cảm giác đã có hy vọng, nhưng chỉ trong một đêm mà tất cả những hy vọng đó đều tan biến." Tống Tử Tinh hỏi.

"Lúc trước, ta cũng từng oán hận chàng vì chuyện chàng muốn kết hôn với Tề Hân, chỉ là khi ta biết được chàng thân ở cảnh khốn cùng, bỗng nhiên ta lại rất muốn thấy chàng. Không, ta không chỉ muốn gặp chàng, ta còn tưởng niệm chàng, loại tưởng niệm này quả thực ta chưa bao giờ trải qua, luôn luôn chưa có, mà nay ta lại càng đứng ngồi không yên, thậm chí đêm không thể ngủ, ta hận không thể ngay lập tức chạy nhanh đến bên người chàng, nhìn thấy chàng bình yên vô sự mới có thể an tâm."

"Một năm nay, ta ở bên cạnh ngươi, dần dần đã quên đi Lưu Tu, nhưng lại càng nhớ nhung chàng. Ta biết, nếu như đi tìm chàng, ở lại bên cạnh chàng, lộ trình đó chỉ e so với ở bên cạnh ngươi còn khó gấp trăm lần, nhưng ta vẫn muốn đi."

Cô không dám nhìn hắn, cúi đầu nói: "Thực xin lỗi."

Hắn như cười như không, nỗi đau xót từng chút một lan ra khắp cõi lòng, đến cả trong mắt, ngón tay, nhưng vẫn như cũ mà vô cùng bình tĩnh nói: "Ta có thể dùng những thủ đoạn phi thường để giữ cô lại bên mình, giam cầm cả thể xác lẫn tinh thần cô. Ta dầm mưa cả đêm qua, từng đợt phẫn nộ lẫn mỏi mệt tích lũy rồi bùng nổ, ta đã cho phép ta làm như thế, chỉ là khi sáng nay một khắc kia khi nhìn thấy cô xuất hiện, cái cảm giác xúc động kỳ dị ấy toàn bộ đều tiêu tan hết."

Ánh mắt hắn chạm đến phương xa, thanh âm mang theo chút trống rỗng và vô lực nói: "Ta tuân thủ lời hứa hẹn lúc trước, làm một quân tử giữ chữ tín, thả cô đi." Hắn nhịn không được mà giương lên một tia châm chọc nói: "Ta chỉ muốn cho cô nhớ kỹ những gì tốt đẹp nhất về ta, có lẽ, ta sẽ hối hận..."

"Nhược Hề, ta hiểu rằng, nếu buông tay như vậy, lúc chúng ta gặp lại, không biết là năm nào tháng nào và trong tình cảnh nào. Nhược Hề..." Hắn gọi thật sâu, mạnh mẽ nói: "Lần này ta muốn nói, nếu có lần sau, cô một lần nữa trở lại bên ta, bất luận là ta phải trả một cái giá nào đi chăng nữa, ta cũng sẽ không cho cô rời khỏi ta!" Nói xong, hắn bỗng dưng ghìm cương xoay đầu ngựa, cứ thế mà đi, từ đầu đến cuối chưa từng quay đầu lại.

Mà cô lại kinh ngạc nhìn theo bóng dáng hắn, mãi cho đến khi không nhìn thấy nữa, chỉ còn lại lời nói đó...

Là hắn đã bên cạnh cô trong những ngày cô gian nan nhất, không phải là cô không cảm kích, chỉ là...

Thời gian đi tìm gần ba tháng, Hoa Vô Đa mới từ đông nam chạy tới tây bắc, lúc này đã là cuối mùa thu.

Xa cách đã hơn một năm, gặp lại Ngô Dực, cô mới phát hiện chàng thay đổi thật nhiều.

Đôi mày thiếu đi phần ngả ngớn, trầm ổn hơn, ý cười thiếu đi chút lỗ mãng, thận trọng hơn, màu da đen hơn một chút, nhưng lại khỏe mạnh hơn, ngẩn ngơ trong chớp mắt, thiếu niên kia đã lột xác thành một nam nhân.

Hoa Vô Đa nhìn chàng, bao nhiêu điều muốn nói đều nghẹn lại trong cổ, cứ si mê, cứ ngây ngốc, cứ ngơ ngác nhìn chàng, thẳng cho đến khi chàng đem mặt mình đập vào áo giáp trước ngực, bị đâm vào khiến cô hoa mắt choáng đầu sống mũi cay cay rồi mới như hồi tỉnh lại.

Cô vừa cười vừa hung hăng nện vào lưng chàng, chàng cũng cười, tiếng cười từ ngực rung lên đến tận mang tai của cô, liền nghe chàng nói: "Đánh thì đánh, đừng dùng nội lực, đau lắm."

Xì, cô cười ra thành tiếng, thay đổi sắc mặt mà nước mắt lại chảy xuống, ngửa đầu nhìn chàng nói: "Chàng đen đi, nhưng mà..."

"Nhưng mà, so với trước kia còn đẹp trai hơn!" Ngô Dực tiếp lời, trong mắt lóe lên vẻ trêu tức quen thuộc, thấp giọng với nói cô: "Nàng không nói ta cũng biết."

Cô khẽ gương khóe miệng lên, chàng vẫn là chàng, vẫn là chàng trong trí nhớ của cô, cô nhìn chàng, nhìn thấy nụ cười của mình chiếu vào trong mắt chàng, vui sướng và hạnh phúc đúng là như vậy.

Chàng buông cô ra, lại ngả ngớn vuốt chạm đến cằm của cô, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, đầu ngón tay thô ráp khẽ vuốt lên đôi má cô, cô khẽ run lên, vốn phải né tránh sự đụng chạm ngả ngớn của chàng trong giờ phút này, nhưng không biết vì sao, cô lại không có trốn.

Thanh âm của chàng mang theo sự ôn nhu như nước mà chưa bao giờ có, nhẹ nhàng nói: "Vì sao lại khóc? Đừng khóc, được không?"

Cô nở một nụ cười, nhưng trong mắt vẫn có nước mắt, một mặt cười một mặt không nhịn được mà rơi lệ, cô cảm giác được ngón tay thô ráp của chàng đang dao động trên mặt, có chút ôn nhu lại có chút không đành lòng giúp cô lau đi nước mắt, những suy nghĩ phức tạp khiến cho tâm tư cô trở nên ngẩn ngơ, nhưng nay gặp lại chàng, cô lại cảm thấy thật hạnh phúc, hạnh phúc khi được cười, hạnh phúc khi được khóc, quen biết nhau lâu như thế, nhưng trong trí nhớ của cô chàng chưa bao giờ như vậy khi đối diện với cô, đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên thân mật như vậy, lần đầu tiên như vậy...

Đầu ngón tay chàng thật ấm áp, làm cho cô lưu luyến, cô không hiểu, thật sự không hiểu, cảm giác bản thân mình choáng váng đến độ điên rồi, cảm giác ngọt ngào như mật đến từng ngón tay, tất cả cô đều cảm nhận được vô cùng rõ ràng.

Nhịn không được, cô nhẹ giọng nói với chàng: "Dực, ta rất nhớ chàng."

Mục lục
Ngày đăng: 18/10/2017
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục