Chương 67 - Tình thâm ý trọng
Hoa Vô Đa trở lại đại doanh, ngồi xổm trên đỉnh trướng nhìn thấy dưới trướng Từ Thanh cứ một lúc chạy ra rồi lát sau lại chạy vào, người đầy mồ hôi trông rất dằn vặt, cắn rứt, miệng hắn không ngừng than thở: "Sao còn chưa trở về, sao còn chưa trở về... Có nên đi bẩm báo với tướng quân hay không, có nên đi bẩm báo với tướng quân hay không..."
Chỉ chốc lát sau, một tên tiểu binh chạy tới, nói nhỏ nơi lỗ tai Từ Thanh: "Không thấy đâu cả." Từ Thanh lộ ra vẻ mặt xanh xao, bùm một tiếng ngồi dưới đất, bộ dạng như đã đánh mất một nửa ba hồn bảy vía làm cho tên tiểu binh hoảng sợ, tiểu binh vội hỏi: "Tham tướng tham tướng, người làm sao vậy? Người không thoải mái sao?"
Hoa Vô Đa đang nhìn thấy một màn thân mật, lúc này nhìn thấy xa xa một cái mành ở một doanh trướng bị người xốc lên, một người đi ra phía trước, người nọ mới vừa lộ ra nửa thân mình, Hoa Vô Đa liền trượt ngay từ trên đỉnh doanh trướng xuống, vững vàng đứng trước mặt Từ Thanh. Từ Thanh vừa nhìn thấy cô, thoáng cái đã từ trên mặt đất nhảy dựng lên, xúc động đến nỗi suýt nữa bổ nhào lên phía trước mà ôm lấy cô, nhưng dường như nghĩ đến điều gì, liền vội vàng dừng lại. Hắn lau mồ hôi trên trán, trợn mắt lên liếc một cái nhìn tên tiểu binh kia, nghiêm mặt nói: "Ngươi lui xuống trước đi."
Tiểu binh vội vàng đáp lại Từ Thanh, chạy thật xa...
Từ Thanh thu lại ánh mắt nhìn tiểu binh, đang muốn mở miệng nói chuyện, lại thấy Hoa Vô Đa lưng đứng thẳng tắp, lớn tiếng hô to đến hướng này: "Tướng quân."
Từ Thanh vội xoay người, cũng nhìn đến hướng Tống Tử Tinh đi đến đây, bản thân vội nói: "Tướng quân."
Tống Tử Tinh đã đi tới, liếc mắt một cái nhìn Từ Thanh, nói: "Sao lại chảy nhiều mồ hôi thế?"
Từ Thanh đột nhiên quỳ xuống, nói: "Mạt tướng có chuyện muốn báo cáo với tướng quân."
Hoa Vô Đa thấy thế, cũng học làm bộ dạng của hộ vệ nói với Tống Tử Tinh: "Tướng quân mời vào lều, mạt tướng cũng có chuyện phải báo cáo với tướng quân."
Tống Tử Tinh liếc mắt một cái nhìn Hoa Vô Đa, ánh mắt lộ ra ý cười, cất cao giọng nói: "Được, hai người các ngươi cùng ta vào trong trướng nói cho kỹ càng."
Tống Tử Tinh bước vào doanh trướng trước, Hoa Vô Đa theo sau, Từ Thanh cúi đầu đi vào, ở phía sau, lại vội vàng quỳ xuống.
Tống Tử Tinh nói: "Có chuyện gì?"
Từ Thanh đang muốn nói, chợt thấy Tống Tử Tinh nhìn Hoa Vô Đa, hiển nhiên là hỏi cô ấy chứ không phải hỏi mình, liền đem những lời nói đến bên miệng nuốt vào. Đi vào trong trướng Hoa Vô Đa lập tức thay đổi bộ dạng, trước tiên đem chén nước uống vào cổ họng, sau đó ung dung tìm một chỗ mà ngồi xuống, mới mở miệng trả lời: "Hôm nay Từ tham tướng muốn đi tuần tra, ta liền theo đi, gặp một đoàn người lai lịch không rõ ràng, tổng cộng có mười sáu người, trong đó có một người, hắn vừa mới nói ta đã nhận ra chính là Trần Đông Diệu."
Nghe đến đây, ánh mắt Tống Tử Tinh ngưng tụ lại, nhìn về phía Từ Thanh, nói: "Sau đó thì sao?"
Từ Thanh đang muốn trả lời, lại nghe thấy Hoa Vô Đa nói: "Chúng ta bị Trần Đông Diệu phát hiện, lúc hắn xuất hiện, ta để cho Từ Thanh cưỡi ngựa đi trước, một mình ở lại đối phó với bọn họ." Mắt thấy sắc mặt của Tống Tử Tinh trầm xuống, Từ Thanh liền nói năng mạnh mẽ: "Mạt tướng không thể bảo vệ chu đáo cho Phương cô nương, xin tướng quân trách phạt."
Hoa Vô Đa vội nói: "Ngươi không nên trách Từ Thanh đi trước, lúc ấy tình hình chỉ có thể làm thế, chỉ một Trần Đông Diệu thôi đã đủ để cho ta và Từ Thanh phải chịu đựng rồi, huống chi còn có mười lăm người khác, ta cân nhắc lợi hại, lấy bản lĩnh của ta, muốn bản thân thoát ra cũng không khó, nhưng nếu dẫn theo Từ Thanh đi thì còn khó khăn hơn, nên ta chỉ có thể để hắn cưỡi ngựa chạy trước."
Hoa Vô Đa vừa mới ngừng lại, trong trướng đã trở nên lặng yên không một tiếng động. Từ Thanh quỳ trên mặt đất không biết là đang suy nghĩ cái gì. Ánh mắt Tống Tử Tinh đang nhìn về phía Từ Thanh lại rời đến cô, thản nhiên nói: "Cô làm thế nào mà thoát được?"
"Lúc Từ Thanh chạy đi, có hai người đồng thời đuổi theo, ta dùng ngân châm bắn vào chân ngựa của bọn họ, làm cho Từ Thanh thuận lợi chạy đi xa. Trước mặt Trần Đông Diệu ta đeo lên mười ngón kim hoàn, cố ý để hắn nhận ra ta là ai, lần trước ta đã cùng hắn đánh một trận, quả nhiên hắn vẫn còn nhớ rõ. Ta làm cho hắn xuống ngựa, đi bộ tới hướng ta, vừa đúng lúc hôm nay ta nhìn thấy cái bẫy săn thú, nhờ đó mà ta lùi về phía sau âm thầm ném nó vào trong bụi cỏ. Hắn chỉ dán mắt vào ta, sợ ta chạy, sẽ không chú ý dưới chân, như ta dự tính hắn một bước giẫm vào cái bẫy đó, bị thương ở mắt cá chân, nhân cơ hội đó ta chạy đi."
Trong trướng nhất thời không một tiếng động...
Hoa Vô Đa nghĩ nghĩ một chút, cảm thấy rằng bản thân dù sao cũng là chạy trốn, nên vẫn cảm thấy có chút mất mặt, liền nói: "Ta lúc ấy nghĩ rằng, bọn họ người nhiều lắm, ta đánh nhau với hắn sẽ gặp bất lợi, cho nên ngay từ đầu ta đã hạ quyết tâm phải chạy." Vừa mới dứt lời, tay phải đã bị Tống Tử Tinh gắt gao nắm lấy, Hoa Vô Đa có chút xấu hổ muốn giãy dụa, nhưng lại giãy không được, liền ra hiệu ý bảo với Tống Tử Tinh là Từ Thanh còn đang quỳ trong này. Khi thấy Từ Thanh vẫn như trước quỳ thẳng tắp trên mặt đất, chẳng biết nghĩ gì mà cúi đầu không nói, Hoa Vô Đa thấy có chút kỳ quái liền hỏi: "Từ Thanh... Ngươi sao lại không nói lời nào? Sẽ không phải là tự ti vì võ công kém hơn ta đấy chứ?"
Cơ thể Từ Thanh khẽ run lên, Tống Tử Tinh nhịn không được mà khẽ ho khụ khụ một chút, lại nghe thấy Hoa Vô Đa tiếp tục nói: "Ngươi không cần phải buồn vì võ công kém hơn ta, quả thực võ công kém có thể dùng mưu trí để bù lại, tuy rằng... Tuy rằng mưu trí của ngươi so với ta cũng kém hơn..."
Cơ thể Từ Thanh trở nên cứng ngắc, ý của Hoa Vô Đa giống như là mất bò mới lo làm chuồng, tiếp tục nói: "Được, hay là ngươi cứ nghĩ như vậy đi, có một số việc là do trời sinh, có muốn cũng không được, cái đó gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, người so với người thì sẽ tức muốn chết, muốn trách chỉ trách sao cha mẹ ngươi không sinh ngươi vào giờ tốt..." Tống Tử Tinh ngắt lời cô, nói: "Từ Thanh, ngươi đi xuống trước đi."
Từ Thanh nghe vậy thì đứng lên, mặt có chút xanh xao, rầu rĩ ra khỏi doanh trướng. Vừa ra đến trước cửa còn nghe thấy những lời nói hùng hồn của Hoa Vô Đa: "Làm sao bây giờ đây? Từ Thanh ghét bỏ ta vì võ công của hắn kém hơn ta, làm vướng chân ta, bị ta đuổi trở về, nên tự ti thành cái dạng này đây... Sau này..." Từ Thanh bước đi.
Nghe thấy tiếng bước chân của Từ Thanh đã đi xa, Tống Tử Tinh mới nói với Hoa Vô Đa: "Đừng nói nữa, ngày mai hắn sẽ không làm việc nổi đâu."
Hoa Vô Đa thở dài, nói: "Ta mới nói trắng ra có một chút, chỉ nghĩ làm sao cho ngươi đừng quở trách hắn, nhưng đã quên hắn rất có thể như vậy mà cảm thấy bản thân mình vô dụng."
Tống Tử Tinh nói: "Cô nói rất đúng, nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, hắn đương nhiên hiểu được điều này, hôm nay hắn không thể bảo vệ được cô mà trái lại còn để cô phải bảo vệ cho hắn, trong lòng tự nhiên thấy không thoải mái, có lẽ hắn chính là muốn ta trách phạt để khiến bản thân dễ chịu hơn một chút, nhưng cô lại cứ khăng khăng ngăn cản, những lời cô nói hắn sẽ không để trong lòng đâu."
Hoa Vô Đa nói: "Ta kỳ thật đã sớm trở về, vẫn trốn trên đỉnh trướng nhìn hắn lo lắng sốt ruột, hiện giờ lại còn nói thế này, hắn có thể vì vậy mà hận ta hay không?"
Tống Tử Tinh cười nói: "Không đâu, không chỉ có không hận, mà từ nay hắn sẽ đối với cô càng thêm tôn kính."
Hả? Hoa Vô Đa có chút kinh ngạc khó hiểu, Từ Thanh không trách cô là tốt lắm rồi sao lại có thể càng tôn kính cô cơ chứ, vả lại hắn đối với cô đã đủ tôn kính rồi, tôn kính nữa chẳng phải là muốn đem cô lên làm Bồ Tát hay sao...
Tống Tử Tinh nhìn cô, thấy cô hơi nhíu mày, mặc dù là không biết cô đang nghĩ cái gì, cũng rất nguyện ý mà lẳng lặng như vậy nhìn cô, lặng yên đem tay cô nắm chặt một chút, thầm nghĩ: hôm nay cô làm ra chuyện này, Từ Thanh nghe xong mà lại chẳng khiếp sợ không thôi. Trong tình hình như vậy, cô không chỉ bảo vệ hắn toàn thân đi ra, lại có thể làm bị thương Trần Đông Diệu, lúc sau còn ung dung mà đi, việc này người thường không có khả năng làm được. Trần Đông Diệu đã xích mích với hắn nhiều năm qua, Từ Thanh đương nhiên cũng biết sự lợi hại của Trần Đông Diệu. Mười mấy người hộ vệ bên người Trần Đông Diệu kia đều là cao thủ loại một, đừng nói đến làm bị thương Trần Đông Diệu, cho dù muốn thoát ra khỏi tầm mắt của Trần Đông Diệu cũng không phải là chuyện dễ dàng. Vừa rồi nghe Hoa Vô Đa kể lại tưởng chừng như quá trình rất đơn giản, nhưng hắn và Từ Thanh trong lòng đều biết rất rõ ràng, có thể làm cho nhân vật Trần Đông Diệu này bị thương cần phải có sự cơ trí linh hoạt sáng suốt thế nào, cô như vậy, Từ Thanh đương nhiên là khâm phục.
Hoa Vô Đa đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng của Tống Tử Tinh, chỉ cảm thấy tay bị hắn nắm càng ngày càng chặt. Cô bỗng nhiên nhớ tới cái gì, liền rơi vào trầm tư, Tống Tử Tinh nói cô cơ trí, mà trước kia công tử Dực lại nói cô có chút khôn vặt, còn nói cô thiếu tâm mắt, còn nói cô...
Dực...
Dực...
Cậu còn trách ta lừa gạt cậu không? Cậu đã nhận được chiếc hộp gấm ta đưa chưa? Cậu hiện nay thế nào rồi? Còn cả Kỳ nữa, các cậu có khỏe không? Nghe nói các cậu liên tiếp đánh đuổi bộ tộc Hung Nô được dân chúng biên giới rất ủng hộ, không biết các cậu mặc áo giáp vào trông sẽ là bộ dạng gì nhỉ... Hoa Vô Đa bất giác trở nên thất thần, cho nên sau đó Tống Tử Tinh nói cái gì, cô cũng không nghe thấy...
Cùng lúc đó, Ngô Kỳ đem đến một hộp gấm được đóng gói rất tinh xảo giao tận tay Ngô Dực, Ngô Kỳ nói: "Đây là Vô Đa nhờ Lý Xá đưa cho cậu, cô ấy còn ngàn vạn lần dặn dò Lý Xá, cần phải tận tay đưa vật ấy giao vào trong tay cậu, ta nói nhận thay cậu, Lý Xá lúc đó còn không bằng lòng đâu."
"Hả?" Ngô Dực cười ảm đạm, nhận lấy hộp gấm, nhưng không có mở ra...
Ngô Kỳ nói: "Cậu không mở ra xem bên trong có vật gì à?"
Ngô Dực nói: "Không vội, lúc nào rảnh thì xem." Nói rồi hắn tùy tiện đặt hộp gấm sang một bên, tiếp tục trầm ngâm nhìn bản đồ.
Ánh mắt Ngô Kỳ lóe ra, nhưng vẫn không nói gì...
Bóng đêm buông xuống đã lâu, trong trướng chỉ còn lại một người là Ngô Dực, ánh nến chập chờn gần như sắp tắt, đưa thân hình hắn chiếu lên trên doanh trướng, hắn ngồi trên chiếc giường nhỏ, hai mắt khép hờ. Hắn chưa có ngủ, ngày mai phải cùng bộ tộc Hung Nô đánh một trận chiến sinh tử ở cửa khẩu, với hắn mà nói, đây là trận rất quan trọng, hắn cần phải nghỉ ngơi, hắn phải ngủ. Chỉ là bỗng nhiên trong lòng hắn cảm thấy rối bời, thế nào cũng không ngủ được, cánh tay bất giác chạm vào chiếc hộp gấm bị bỏ qua một bên, nhẹ nhàng một chút, đầu ngón tay khẽ vuốt lên nó, giống như chạm vào một nỗi khát vọng đã lâu rồi lại sợ hãi điều gì đó. Mở hai mắt, hắn nhìn về phía hộp gấm, trong phút chốc, rốt cuộc nhịn không được, hắn đem chiếc hộp gấm nắm trong lòng bàn tay, để ra trước mặt, mở ra...
Hả? Sao lại là một chiếc hộp gấm, lại mở ra!
Vẫn thế, đây là cái quỷ gì thế này? Lại tiếp tục mở ra...
Thế nhưng vẫn là chiếc hộp, ngoại trừ lớn nhỏ khác biệt, nhưng bên ngoài giống nhau y đúc!
Tiếp tục mở ra, lại mở ra, không ngừng mở ra... Hoa Vô Đa! Nàng làm cái quỷ gì thế! Nàng đùa giỡn ta!
Ngay trong lúc ngón tay cái của Ngô Dực đang hết sức phát điên với đám hộp lớn nhỏ, hắn cố kiềm chế lại sự xúc động mà mở hết những chiếc hộp ra, ngay lúc này lại không nhìn thấy chiếc hộp nào nữa. Thấy trong chiếc hộp hé ra một tờ giấy nhỏ, Ngô Dực đem tờ giấy đó lấy ra, rốt cuộc đã không còn kiên nhẫn mà mở ra, vừa nhìn thấy, hắn liền ngẩn cả người. Sau một lúc lặng im, hắn bỗng dưng cười ha hả, rồi sau đó, hắn ôm lấy chiếc hộp, bên miệng vẫn nở nụ cười, cứ như thế mà chiếc hộp đi ngủ cùng với hắn.
Sáng hôm sau, khi Ngô Kỳ vào trong trướng nhìn thấy đúng một màn này, hắn nhẹ tay nhẹ chân từ trong khe hở của Ngô Dực lấy ra tờ giấy, vừa mới mở ra, chỉ thấy trên giấy viết hai chữ: "Đồ ngốc", rồi ngẩn ra, sau đó hắn nhìn thấy đống hộp gấm lớn nhỏ nằm lộn xộn ở một bên, hắn hơi chần chừ một chút rồi ngầm hiểu mà nở một nụ cười. Nhìn thấy khóe miệng Ngô Dực kia trong lúc ngủ mơ đều hiện lên ý cười như có như không, hắn cẩn thận đem tờ giấy nhét vào giữa khe hở của Ngô Dực.
Từ đó về sau, Ngô Kỳ phát hiện, chỉ cần Ngô Dực đang suy nghĩ về công chuyện hay trong lúc đang hết sức buồn chán, sẽ lấy ra bộ hộp gấm kỳ quái này, sau đó cứ mở lại mở, rồi lại đóng trở vào, cứ như thế lặp lại, cuối cùng cũng không mở ra chiếc hộp gấm cuối cùng có cái tờ giấy kia, nhưng Ngô Kỳ biết, tờ giấy kia vẫn ở trong đó...
Đông qua xuân tới, Ngô Kỳ từ xa xa lại nhìn thấy Ngô Dực đang ngắm nghía bộ hộp kia, không khỏi thầm than...
Bọn họ hiểu được chăng?
Cách xa thiên sơn vạn thủy, nhớ về nhau mà khoảng thời gian kia trở nên khắc cốt ghi tâm, những vướng bận kia cũng đã biến thành nỗi tương tư.
Đáng tiếc, quen nhau thì dễ, yêu nhau mới khó, yêu nhau thì dễ, gần nhau lại khó, biệt ly thì dễ, gặp nhau lại khó, nhớ thì dễ, quên nhau mới khó.
Đến tột cùng, tương tư là cái gì? Vướng bận là cái gì? Ký ức là cái gì? Sao lại thật khó quên?
Bọn họ có biết hay chăng?
Tống Tử Tinh dường như cũng không nóng lòng giành lấy quận Đông Dương, mấy ngày nay ở dưới thành cũng chỉ chửi rủa chứ không tấn công thành, tướng lĩnh hai bên cũng ra khỏi thành đánh nhau vài lần, nhưng cả hai đều không có quá nhiều đợt tấn công...
Hoa Vô Đa cũng theo ra trận, thấy hai gã tướng lĩnh chém giết nhau vô cùng oanh liệt, liền muốn tiến lên thử một lần, cô hỏi Tống Tử Tinh, Tống Tử Tinh thấy con ngươi đang sáng ngời của cô thì hỏi: "Thật sự muốn đi sao?"
Hoa Vô Đa liên tục gật đầu...
Tống Tử Tinh lập tức đồng ý, lại nhìn thấy Từ Thanh đang sợ hãi, Vũ Chính ngay tại chỗ mà trợn tròn mắt há hốc mồm, không ai biết Ngô Đa này là người như thế nào, chỉ biết người này là quan úy bên người Tống Tử Tinh, thường ngày chỉ nghe theo lệnh của tướng quân. Người này bên ngoài nho nhã tuấn tú, không nghĩ rằng hắn lại xin đi xuất binh đánh trận, thế mà tham tướng Từ Thanh lại quỳ xuống khóc lóc khuyên can không cho hắn đi, chúng tướng quân còn đang nghi ngờ hành động này của Từ Thanh là thế nào đây? Chẳng lẽ tên tiểu tướng này đúng là cái gối thêu hoa(?)? Không ngờ một câu nói của tướng quân rất không nể mặt, lại làm cho bọn hắn đối với tên tiểu tướng Ngô Đa này càng thêm vài phần kính trọng, tướng quân nói với Từ Thanh: "Cho dù ngươi ra trận đối địch với nàng, cũng không phải là đối thủ của nàng."
Đã như thế, thì còn có lý do gì mà không cho cô đi?
Cho đến khi cô ra trận rồi, đối mặt với tiếng hô rung trời của hàng vạn tướng sĩ, vốn là Hoa Vô Đa đã chuẩn bị tinh thần từ rất lâu, nhưng hào khí cao ngất này cùng với thanh âm rung trời kia làm cho bắp chân cô co lại suýt nữa thì ngã ngựa. Lúc đó cô mới nhận ra, ra trận giết địch, cũng không phải là đơn giản như trong tưởng tượng của mình, như khi nghe những câu chuyện trong quán trà làm người ta hung phấn kia...
Hoa Vô Đa đứng trước trận, lúc trước cô học được ở tướng lĩnh, ở trước trận giơ cây giáo trong tay lên múa may, cổ vũ tinh thần của các binh sĩ, phía sau là cả một vùng đầy tiếng hô lớn khiến cô phát run, suýt nữa không nắm chắc được cây giáo...
Cô cố gắng hít thở, từng ngụm từng ngụm, mồ hôi chảy đầy trên trán cũng không dám lau trước mặt mọi người, chỉ trợn mắt nhìn về phía xa bên đối phương xuất hiện một khe hở, một người cưỡi ngựa từ bên trong chạy ra, tiếng kêu – giết được truyền ra từ bên quân địch...
Người nọ ngồi trên lưng ngựa, tay cầm Phách Nguyệt đao, từ trên không trung mở ra, quân Tề quốc tức khắc hô vang rung trời, dường như cũng có một đôi tay của ai đó đang gõ trống...
Hoa Vô Đa chỉ cần nhìn thấy cây đại đao này liền biết người tới là người nào, trong lòng không khỏi rùng mình, không ngờ người nghênh chiến với cô lại là Trần Đông Diệu.
Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Hoa Vô Đa chính là, nếu bỏ chạy trước trận đấu, theo quân pháp mà xử trí, khi trở về có bị rơi đầu hay không? Nên làm thế nào cho phải đây? Chẳng qua là cô lại vừa nghĩ, đầu rơi, so với mặt nạ rơi, thì chỉ cần đổi lại mặt nạ là được. Vẫn là có thể trốn được, nghĩ như thế, cô liền trấn tĩnh lại.
Ngay trong lúc cô đang phi ngựa lên nghênh chiến, phía sau chợt vang lên tiếng hô rung trời, cô hoảng sợ, quay đầu lại nhìn, Tống Tử Tinh vậy mà lại xuất hiện ở ngay phía sau cô...
Chủ tướng xuất chiến, tiểu tướng là cô đây vốn phải lui vào chiến tuyến, nhưng cô lại thúc ngựa đi bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói: "Để ta."
Tống Tử Tinh nói: "Là hắn, không được."
Hoa Vô Đa nói: "Tin ta, chuẩn bị cung tên đi."
Ánh mắt Tống Tử Tinh trầm xuống, lẩm bẩm nói: "Ta dung túng cô như vậy, khiến cho ngay cả bản thân ta cũng thấy sợ hãi."
Hoa Vô Đa nở nụ cười nói: "Vậy cứ tiếp tục dung túng đi."
Tống Tử Tinh nói: "Cẩn thận, đánh không lại thì bỏ chạy cũng được."
Hoa Vô Đa cười nói: "Bị chém đầu đó."
Tống Tử Tinh nói: "Không ngại, đổi cái mặt nạ khác là được."
Thì ra hắn cũng nghĩ đến rồi, hai người cùng nhìn nhau mà cười...
Hoa Vô Đa nghiêng lại đầu ngựa, cầm giáo chạy thẳng đến hướng Trần Đông Diệu, chạy được mấy trượng, cô quay đầu lại nhìn Tống Tử Tinh, cô nhận ra, mỗi lần cô đã đi xa, nhưng theo bản năng mà nhìn lại, cuối cùng vẫn có thể trông thấy ánh mắt của hắn, chăm chú nhìn, không hề buông, giống như giờ phút này. Cô bỗng nhiên có một loại cảm giác, nếu trên thế gian này có hắn nhất nhất đều ở phía sau mình, cho dù là trước mặt có là đầy những bụi gai, có lẽ cô cũng không sợ hãi. Nghĩ đến đây, trong lòng cô thấy phấn chấn hẳn lên, lúc quay đầu lại nhìn Trần Đông Diệu, tự nhiên cô cảm thấy tràn ngập tự tin...
Tống Tử Tinh sai người mang cung tên đến, nắm trong tay...
Trần Đông Diệu sẽ không làm tổn thương cô, rất có thể chỉ muốn bắt sống cô. Một khắc kia Trần Đông Diệu xuất hiện trên chiến trường, trong lòng Tống Tử Tinh đã hiểu được...
Hắn không hề chớp mắt nhìn theo Hoa Vô Đa, vẫn không biết mình làm thế là đúng hay không, dù sao thì chiến trường cũng khác các nơi khác, Trần Đông Diệu khi còn trẻ đơn thân độc mã chưa từng bại trận, danh hiệu "Thiên hạ đệ nhất mãnh tướng" cũng không phải là hư danh, ngay cả bản thân hắn cũng khó mà địch nổi. Hắn nhìn về hai người trong trận, con ngựa dường như cũng cảm nhận được sự bất an của hắn mà cứ luống cuống giậm chân tại chỗ vài bước.
Hắn không muốn đem cô trở thành vây cánh của mình mà chỉ muốn bảo vệ cho cô, cô muốn làm chuyện gì, hắn cũng không muốn quản, nếu có thể hắn sẽ hết sức ủng hộ. Cô có đôi khi hơi mơ hồ, nhưng cũng tuyệt đối không tùy hứng, có đôi khi lỗ mãng, cũng sẽ không mất đi lý trí, giờ phút này sự tự tin cùng ánh hào quang trên người cô làm hắn khẽ giương khóe miệng lên, cô khiến cho hắn tin cô...
Hắn nắm chặt cung tên trong tay, hắn tin cô...
Xông vào chiến trường, Hoa Vô Đa quẳng đi con ngựa chỉ giữ lại cây giáo, Trần Đông Diệu thấy thế cũng xuống ngựa, hai người tự đem ngựa đuổi trở về.
Hoa Vô Đa đeo vào mười ngón kim hoàn, cười nói: "Rốt cuộc cũng có thể cùng ngươi đánh một trận."
Trần Đông Diệu nói: "Ta cũng chờ đến hết chịu nổi rồi."
Hoa Vô Đa trợn mắt nhìn nói: "Đánh không lại nữ nhân thật mất mặt."
Trần Đông Diệu nói: "Ta sẽ bắt sống nàng."
Hoa Vô Đa nói: "Có chuyện ta quên nói cho ngươi."
Trần Đông Diệu nói: "Chuyện gì?"
Hoa Vô Đa vừa giương khóe miệng lên, nói: "Ta gọi ngươi là thiên hạ đệ nhất hái hoa tặc."
Trần Đông Diệu ngẩn ra...
Đầy trời ngân châm bay đến...
Nếu luận võ công, Hoa Vô Đa địch không lại Trần Đông Diệu, nếu luận thể lực, Hoa Vô Đa cũng không địch lại Trần Đông Diệu, nhưng nếu luận về binh khí, binh khí của cô đúng là rất bá đạo. Trong thiên hạ ngoại trừ nhuyễn kiếm Phượng Hoàng của Tống Tử Tinh có thể khắc chế được mười ngón kim hoàn, Phách Nguyệt đao của Trần Đông Diệu một chút cũng không thể chiếm được tiện nghi của cô.
Trận chiến ở Tô Châu kia Trần Đông Diệu bị thương bởi mười ngón kim hoàn, nhưng lần này lại không như thế, Trần Đông Diệu đã có sách lược đối phó với mười ngón kim hoàn của Hoa Vô Đa, cho nên nhất thời Hoa Vô Đa cũng không gây tổn thương cho Trần Đông Diệu được, nay hắn đang tìm sơ hở của cô, kiên nhẫn chờ đợi cơ hội, tình thế đang bất lợi cho Hoa Vô Đa...
Đây là lần đầu tiên Từ Thanh nhìn thấy Hoa Vô Đa động thủ với người khác, võ công và thực lực của cô quả khiến cho người khác phải kinh ngạc, mà càng kinh ngạc hơn nữa chính là cô đang nghênh chiến với mãnh tướng số một bách chiến bách thắng trên chiến trường Trần Đông Diệu. Từ đáy lòng Từ Thanh cảm thấy bộ dạng cô Nhị tiểu thư của Phương gia này thật đẹp, hành sự lại cổ quái, tính cách cực quỷ dị, mà lại vô cùng can đảm khiến hắn kinh ngạc không thôi...
Trừ Từ Thanh ra, còn có một người cũng đang vẻ mặt kinh hãi, đó là người biết hết tất cả - Vũ Chính. Vũ Chính nhớ tới lúc trước mình có mắt như mù đi trêu chọc vị tiểu thư này, bây giờ nghĩ đến không kìm lòng được mà cảm thấy xấu hổ, nghĩ rằng từ nay về sau nhìn thấy cô phải hết sức chạy đi thật xa...
Vừa mới đánh hơn mười chiêu, Trần Đông Diệu bắt đầu không phòng thủ nữa mà chuyển sang tấn công, lúc này lại chợt nghe Hoa Vô Đa hô: "Ta đánh không lại ngươi, ta không đánh nữa."
Trần Đông Diệu mắt thấy Hoa Vô Đa xoay người muốn trốn, sao có thể dễ dàng buông tha, liền cầm đao đuổi theo, một người ở phía trước chạy, một người ở phía sau đuổi, khoảng cách đang ngày càng gần, trong chốc lát lại xa ra. Chúng tướng sĩ thấy tướng lĩnh hai bên đều chạy vòng quanh một chạy một đuổi, trông tình cảnh này mà buồn cười đến cực điểm, cũng đều trợn mắt há mồm mà nhìn...
Mà lúc này, Tống Tử Tinh đã giương cung cài tên, dây cung đã căng, Hoa Vô Đa hướng đến chỗ Tống Tử Tinh mà chạy tới, phía sau Trần Đông Diệu đuổi theo không tha, tốc độ của hai người cực nhanh. Trong chớp mắt, Hoa Vô Đa đột nhiên cúi đầu, Trần Đông Diệu đang đuổi theo phía sau chỉ cảm thấy có một vật đang phi đến thẳng mặt mình, theo bản năng mà cúi đầu tránh, mũ giáp chợt bị mũi tên bắn trúng...
Bước chân Trần Đông Diệu dừng lại, tản ra trong gió là mái tóc đang giương nanh múa vuốt mà tung bay, trên mặt đất mũ giáp đang lăn lộn mà cắm một mũi tên ở trên, hắn híp lại hai mắt, nhìn về nói cách đó không xa Tống Tử Tinh đang giương cung cài tên...
Mũi tên thứ hai của Tống Tử Tinh đã bắn ra, vào lúc Trần Đông Diệu đang né tránh, chợt thấy hai gò má, trên cổ đều thấy lạnh, đúng là ngân châm và ngân tuyến(sợi tơ) của Hoa Vô Đa đã cắt qua hai má và cổ của hắn. Trần Đông Diệu bỗng nhiên nhảy về phía sau vài bước, rời khỏi giới hạn ngân châm của Hoa Vô Đa, một tia máu từ trên mặt, trên cổ chảy xuống, hình thành các giọt máu, từng giọt từng giọt chảy xuống...
Tống Tử Tinh kêu thu binh lại...
Hoa Vô Đa trước khi quay về phe mình, liền quay đầu lại nói với Trần Đông Diệu: "Lần sau chúng ta đánh tiếp!"
Trần Đông Diệu nhìn bóng dáng cô rời đi, ánh mắt như ngọn lửa đang thiêu đốt mãnh liệt...
Hoa Vô Đa đi đến bên người Tống Tử Tinh, nói: "Đáng tiếc, thiếu chút nữa là đã có thể bắn chết hắn."
Tống Tử Tinh nói: "Nếu hắn chết như vậy, ta thực sự cảm thấy rất đáng tiếc."
"Vì sao?" Hoa Vô Đa hỏi...
Tống Tử Tinh nhìn quân đội hai bên, Trần Đông Diệu vẫn như cũ chưa có rời đi, nói: "Ta muốn tự tay chặt đầu hắn."
Hoa Vô Đa cả kinh...
Mãnh tướng Ngô Đa dưới tay Tống Tử Tinh vì đánh một trận với Trần Đông Diệu mà nổi danh khắp thiên hạ, được Tống Tử Tinh thăng chức lên làm tham tướng.
- Chương 1 - Công tử Dực
- Chương 2 - Nam Thư thư viện
- Chương 3 - Đệ tử chân truyền
- Chương 4 - Ta không tắm rửa
- Chương 5 - Người đẹp ta đến đây
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8 - Tai bay vạ gió
- Chương 9 - Đồng tâm hiệp lực
- Chương 10
- Chương 11 - Ai mới là người mộng du
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14 - Giang hồ diễm ngộ
- Chương 15 - Sợ ngươi rồi
- Chương 16
- Chương 17 - Niềm vui tương phùng
- Chương 18 - Thông minh bị thông minh lầm
- Chương 19 - Quả lê mê người
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22 - Thật là phiền quá đi
- Chương 23 - Món ngon hấp dẫn
- Chương 24 - Vẫn cứ như lúc trước
- Chương 25 - Phượng bích hoàng nguyệt
- Chương 26 - Cái yếm tung bay
- Chương 27 - Thì ra có thể như vậy
- Chương 28 - Trường lăng nhất vũ công tử túy
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31 - Phong cuồng nhất tiếu
- Chương 32 - Tuyệt đối không thể cười
- Chương 33 - Lén gặp người tình
- Chương 34 - A hoàn của Đường Dạ
- Chương 35 - Lời mời của Lý Xá
- Chương 36 - Nửa thật nửa cười
- Chương 37 - Đúng là có chút đau
- Chương 38 - Thật giả Phương Nhược Hề
- Chương 39
- Chương 40 - Cưỡi ngựa chạy trên núi
- Chương 41 - Ai làm rung động lòng ta
- Chương 42 - Ái tình khó giải
- Chương 43 - Tình cảm của Lý Xá
- Chương 44 - Chân gà rồi lại chân gà (1)
- Chương 45 - Chân gà rồi lại chân gà
- Chương 46 - Tình hình có vẻ tệ
- Chương 47 - Khác nhau một trời một vực
- Chương 48 - Đại hôn ở Lạc Dương
- Chương 49 - Khách không mời mà đến
- Chương 50 - Vướng bận trong lòng
- Chương 51 - Liều mình vì nghĩa
- Chương 52 - Tỏ tình dưới trăng
- Chương 53 - Căn nhà nhỏ trong rừng trúc
- Chương 54 - Đuổi theo
- Chương 55 - Hồi kinh
- Chương 56 - Từ nay là người lạ
- Chương 57 - Đến tột cùng là ai
- Chương 58 - Kỳ phùng địch thủ
- Chương 59 - Rời đi kinh xa
- Chương 60 - Mới tới Giang Nam
- Chương 61 - Thiên hạ loạn
- Chương 62 - Gặp phải hoa đào nát
- Chương 63 - Lần đầu vào Tống gia
- Chương 64 - Huynh đệ cả đời
- Chương 65 - Bảo trọng
- Chương 66 - Ung dung trả lời
- Chương 67 - Tình thâm ý trọng
- Chương 68 - Rút dây động rừng
- Chương 69 - Trần Đông Diệu chết
- Chương 70 - Nhược điểm của Ngụy Thiên
- Chương 71 - Nhớ chàng
- Chương 72 - Giang sơn mỹ nam chí
- Chương 73 - Giang sơn mỹ nam chí
- Chương 74 - Kẻ sỹ vì tri kỷ
- Chương 75 - Sống hay chết
- Chương 76 - Nhìn ngắm núi sông
- Chương 77 - Kiếp sau rất mờ mịt
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83 - Kết thúc