Chương 64 - Huynh đệ cả đời
Khuôn mặt Hoa Vô Đa mang theo nụ cười yếu ớt, cho đến khi cô gái đối diện khóe miệng mỉm cười đang bắt đầu cứng ngắc, mới nói: "Thất phu nhân nói cũng có ý đúng, ngày đó ta mất hết thể diện, về sau khi nhớ tới việc này, trong lòng ta đều cảm thấy hổ thẹn."
Cô gái nghe vậy, cười đến mức kín đáo mà lại có hàm ý, trong điện càng thêm im lặng, chỉ nghe thấy tiếng của Hoa Vô Đa nói: "Ngày ấy ta đến kinh thành tìm một người bạn, người ấy rất vui mừng mà tặng ta một bình Ngàn Túy, ta từ nhỏ đã yêu thích rượu ngon trong thiên hạ, mà bình Ngàn Túy kia trong thiên hạ chỉ e cũng còn lại một bình, ta có loại rượu ngon này mà vui vô cùng, luôn luôn mang theo bên người. Đêm đó ta đến phủ quốc cữu dự lễ, bỗng nhiên nhớ tới rượu ngon bên người còn chưa nếm thử, nhất thời nổi hứng bị rượu ngon dụ dỗ, liền uống thử một chút, ta đương nhiên biết Ngàn Túy này không phải là rượu bình thường, người thường uống một ngụm cũng phải say đến ba ngày, ta lại ỷ vào tửu lượng của mình tốt, liền nhấm một ngụm nhỏ, nghĩ rằng sẽ không có việc gì, ai mà biết, khi ta đứng ở trong điện quá lâu, khi nhìn thấy quốc cữu đại nhân nắm tay tân nương xuất hiện trước mặt, thế mà lại nhìn quốc cữu thành hắn." Ánh mắt Hoa Vô Đa nhìn về phía Tống Tử Tinh, Tống Tử Tinh biết Hoa Vô Đa đang nói vớ vẩn, nhưng cũng không vạch trần, ánh mắt suy nghĩ sâu xa nhìn lại cô. Hoa Vô Đa tiếp tục nói: "Ta lúc ấy bị quỷ ám, mùi rượu dâng lên, bước chân trống rỗng, tưởng nhầm chú rể là hắn, liền nhờ vào rượu mà dám xông ra ngoài trước mặt mọi người đem hắn cướp đi, nói đến thật là xấu hổ, người ta là quốc cữu đại nhân sao có thể chịu theo ta đi..." Nói đến đây, ánh mắt của cô buông xuống, giống như thẹn thùng hối hận, nhưng mơ hồ lại chỉ cảm thấy trong ngực dấy lên một trận đau đớn.
Lúc này liền nghe Tống Tử Tinh tiếp lời nói: "Đừng nói nữa, lúc ấy là ta sai, sau này ta tuyệt đối sẽ không phụ lòng nàng." Trước mặt mọi người Tống Tử Tinh nắm chặt tay cô, nói Phương Nhược Hề nhớ hắn, mà hắn đã từng phụ cô một tấm chân tình, khiến cô sau khi say rượu lại làm ra chuyện thất lễ này.
Sự tươi cười trên mặt thất phu nhân biến mất, rốt cuộc nàng ta cũng không nén được giận, Tống Diễn lại nói: "Là tiện nội lắm miệng, ta trở về sẽ khiển trách."
Không ngờ, thất phu nhân cũng không để ý đến sự uy hiếp của Tống Diễn, khuôn mặt vẫn cứ như cũ thản nhiên cười nói: "Ngàn Túy, rượu mừng này mọi người đều biết tiếng tăm của nó, đây là một loại rượu rất có lai lịch, nghe nói uống một ngụm sẽ say đến ba ngày, chỉ tiếc rượu này trong thiên hạ quả thực khó tìm, phàm là rượu ngon người ta sẽ giữ gìn như báu vật, điều may mắn chính là sẽ say đến ba ngày đúng không? Chỉ là ta không biết, Phương cô nương đã từng đem rượu này bên người sao? Nếu ta có thể được ngửi thấy thôi cũng đã là chuyện may mắn lắm rồi."
Ngày đó Hoa Vô Đa một mạch uống hết nửa bình Ngàn Túy, sau đó, chỗ còn lại Tống Tử Tinh vẫn đem trả cho cô, chỉ là ngày đó cô say rượu nên khi uống đã làm đổ ra rất nhiều, bây giờ chỉ còn thừa lại không nhiều. Hoa Vô Đa sau chuyện này đã rất quý trọng đem chỗ còn lại của Ngàn Túy mà đổ vào một cái bình sứ nhỏ vừa lòng bàn tay, mang theo bên người, sở dĩ cô luôn mang theo bên người, là muốn nếu gặp phải thời khắc nguy hiểm đem ra làm thuốc mê cũng không sai. Hơi rượu Ngàn Túy một giọt thôi cũng có thể làm cho cả một đám người say, so với thuốc mê bình thường thì cũng được, dùng ngân châm cũng không tỉnh lại. Hoa Vô Đa trước sau chỉ có tâm tư này, cho nên từ ngày Lưu Tu kết hôn mới mang theo Ngàn Túy bên người...
Nghe vậy, Hoa Vô Đa cười cười, từ trong ngực lấy ra một cái bình sứ, nói: "Nếu thất phu nhân cũng là người thích uống rượu mừng, Nhược Hề sao có thể để phu nhân phải thỉnh cầu được cơ chứ?"
Đợi đến khi a hoàn đem bình sứ đến tay của thất phu nhân, nàng ta hơi hơi ghé chóp mũi vào khẽ ngửi, chỉ vừa mới, đã thấy hoa mắt choáng đầu, hai gò má đỏ lên, vừa ngửi thôi đã có cảm giác say rượu. Nàng ta nói: "Quả nhiên là Ngàn Túy."
Ánh mắt Tống Diễn lộ ra tia kinh ngạc, với tay lấy bình sứ đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, cả kinh nói: "Thật sự là Ngàn Túy. Chẳng biết là người nào đã tặng cho Phương cô nương?"
Hoa Vô Đa nói: "Là tam công tử của Lý gia ở Lạc Dương tặng cho ta."
Tam công tử của Lý gia ở Lạc Dương – Lý Xá...
Tống Diễn nghe vậy thì ánh mắt sáng ngời lên...
Trong điện mọi người nghe thấy vậy, ngơ ngác nhìn nhau, ánh mắt đều lộ ra vẻ sâu xa...
Lúc này, Tống Thần ở ghế trên đột nhiên nói: "Tử Tinh, con chớ phụ lòng tình cảm của Phương cô nương."
"Vâng, thưa phụ thân." Tống Tử Tinh cung kính đáp...
Tống Diễn trước khi giơ ly rượu lên, liền hướng về phía Tống Thần mà kính cẩn chúc mừng nói: "Đại ca, Tử Tinh tìm được một mối lương duyên mỹ mãn như vậy, tiểu đệ thật là vui thay cho Tử Tinh, tiểu đệ kính người một ly."
Sau Tống Diễn, người nhà Tống gia từng người đều kính rượu Tống Thần và Tống Tử Tinh...
Sau một trận ăn uống linh đình, Tống Tử Tinh nhìn thấy Hoa Vô Đa bên cạnh có chút đăm chiêu liền nói: "Ta biết tâm tư của cô."
Hoa Vô Đa ngẩn ra, bỗng nhiên nổi lên một tia áy náy, lại nghe Tống Tử Tinh nhẹ giọng nói: "Nhược Hề, cô hiện giờ làm cho tất cả mọi người đều nghĩ rằng cô yêu ta vô cùng, chỉ lo ta phụ cô, cho ta đủ mặt mũi, mặc dù tương lai cô có rời khỏi ta mà đi, người khác cũng chỉ nghĩ rằng, là ta không cần cô, nhiều nhất ta cũng chỉ mang tiếng xấu là một kẻ phụ tình bạc nghĩa. Thế nhưng, Nhược Hề, không cần phải luôn nghĩ rời khỏi ta."
Ánh mắt Hoa Vô Đa buông xuống, khẽ giọng nói: "Ta chẳng phải là vì chính mình hay sao..."
Tống Tử Tinh nắm chặt tay cô...
Bộ dạng Tống Tử Tinh cùng Hoa Vô Đa thì thầm to nhỏ, trong mắt người khác thì thật là đằm thắm...
Từ đó về sau, việc Phương Nhược Hề đại náo hôn lễ của quốc cữu liền có một lời đồn mang phiên bản khác, người ta đồn rằng nhân vật chính vốn là quốc cữu gia Lưu Tu, nay đổi thành An Nam tướng quân Tống Tử Tinh. Mà nay tất cả mọi người đều truyền rằng, Phương gia và Tống gia sắp có chuyện vui.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hoa Vô Đa mới vừa thức dậy, liền bắt đầu bận tíu tít, nhận lấy những món quà tặng của Tống gia từ trên xuống dưới, họ đối với cô thật sự rất thịnh tình. Cho đến giờ phút này, cô mới chính thức cảm nhận được, thân phận của mình mang đến cho mình những cái gì, nếu Lưu Tu sớm biết thân phận của cô, thì sẽ là một cảnh tượng như thế nào? Nghĩ đến đây, trong lòng Hoa Vô Đa vốn đang có tâm trạng rất tốt hiện đã không còn sót lại chút gì...
Tống Tử Tinh quả đúng là không có lừa cô, khi đón năm mới, Hoa Vô Đa nhận tiền mừng tuổi mà cảm thấy chột dạ, nghĩ lại bản thân mình cùng Tống gia chẳng có quan hệ gì, lấy tiền như vậy thì thật là ngại ngùng, nhưng mà lý do của từng vị bề trên khi tặng tiền mừng tuổi đều làm cho cô từ chối cũng không xong, họ nói đây là tập tục của Tống gia, không thể không để cho họ mặt mũi được, nếu không nhận sẽ là khinh thường bọn họ, không nhận là không đúng, tóm lại là không nhận không được. Ngay cả Tống Tử âm bên cạnh thấy cô nhận tiền mừng tuổi đều cười nói với cô: "Muội muội, muội vẫn là nên thản nhiên mà nhận đi, cần gì phải vất vả như thế, giống như là bị cái gì tra tấn ý." Lại nói tiếp, Tống Tử âm mặc dù sinh cùng năm với cô, nhưng lại trước ba tháng, cho nên, nàng liền gọi Hoa Vô Đa là muội muội...
Tống Tử âm lúc trước cũng không biết rõ ràng về thân phận của cô, sau khi cô cố gắng hết sức cứu mình một mạng, mới biết được thân phận thực sự của cô, trong lòng lại hiểu được đại ca Tống Tử Tinh và cô chồng chất quan hệ như thế nào, thì nàng càng thân thiết với Hoa Vô Đa hơn. Lần này đi vào Hàng Châu, chỉ là tống Tử Tinh không ở đây, sẽ có Tống Tử âm nàng giúp đỡ...
Mặc dù mới đến Hàng Châu ăn tết chưa được mấy ngày, nhưng vì cô mới đến Hàng Châu, vào Tống gia, nên lập tức tên tuổi, thân phận, dung mạo của cô được truyền khắp thành Hàng Châu, rất nhiều những tiểu thư danh môn khuê các đều gửi thiệp mời cô đi ngắm cảnh, đa phần cô đều từ chối, tự nhiên biến thành người không dễ gần. Vốn là Hoa Vô Đa cũng chẳng để ý, chỉ là cô của Tống Tử Tinh là Tống Lam mời nên cô không tiện từ chối, dù sao đây cũng là bề trên, nên đành dắt theo Tống Tử âm cùng đi.
Hoa Vô Đa không thích những người sành đời lá mặt lá trái thế này, nhưng cô cũng không sợ...
Cô cùng Tống Tử âm đến chỗ Tống Lam, nơi đây là Phạm phủ, nhà Tống Lam là của một người anh em trước kia của Tống Thần, nhưng đáng tiếc người đó chết sớm, chỉ lưu lại một người con gái, Tống Lam cô nhi quả phụ một nhà ba người đều phải dựa vào sự giúp đỡ của Tống Thần. Tống gia từ trước đến nay luôn bao che khuyết điểm, hai huynh đệ Tống Thần, Tống Diễn từ nhỏ đã rất quan tâm chăm sóc tiểu muội này, hiện giờ tiểu muội phu chết sớm, nhưng lại chưa hề bạc đãi họ...
Phạm phủ mặc dù không rộng bằng phủ Tổng đốc, nhưng nếu chú ý thì thật sự là rất tinh xảo. Tống gia ở Giang Nam có uy tín cực cao. Vì xuất thân Tống gia nên Tống Lam rất thích các tiểu thư danh môn khuê các ở Giang Nam này, bọn họ thường xuyên lui tới đây quả không sai, còn làm bạn trong những cuộc dạo chơi. Trước kia, Tống Tử Tinh cũng thường tới thăm cô mình, nghe nói, mỗi lần hắn xuất hiện ở Phạm phủ này, những mỹ nhân lui tới đây so với hoa đang nở rộ thì vẫn còn muốn tranh giành khoe sắc hơn.
Lúc Tống Tử âm và Hoa Vô Đa cùng xuất hiện ở Phạm phủ, còn chưa đến sân sau, Hoa Vô Đa đã nghe thấy được tiếng nói chuyện của rất nhiều cô gái cùng tiếng cười không ngớt...
Xa xa, Hoa Vô Đa nghe được một người nói: "Lát nữa nàng đến đây a đầu các ngươi chớ có nói lung tung, đắc tội đến nàng ta, cũng giống như là đắc tội đến Tống Tử Tinh, ngộ nhỡ sau này hắn không gặp người cô này là ta nữa, ta thật lo cho những bông hoa trong sân này chắc cũng muốn rơi rụng điêu tàn mất."
Thanh âm này... Hoa Vô Đa bỗng dưng nhớ tới bữa tiệc tối hôm ấy, một nữ tử ở phía sau rèm kêu Tống Tử Tinh là tiểu tử. Hóa ra đúng là cô của Tống Tử Tinh...
Lại một người khác nói: "Phu nhân chẳng lẽ cũng sợ cô Phương nhị tiểu thư kia sao?"
Tống Lam nói: "Chưa nói đến là có sợ hay không, tóm lại nước sông không phạm nước giếng."
Một cô gái lại nói: "Các ngươi không thấy bộ dạng của biểu ca hôm đó để ý đến nàng ta đâu, chỉ sợ là ánh sao trên trời cũng muốn hái xuống cho nàng ta, đúng là như thế đó."
Một người hừ nói: "Ngươi nói nàng kia rất đẹp, hẳn là so với Thanh Phỉ tỷ tỷ vẫn còn đẹp hơn? Thanh Phỉ tỷ tỷ được công nhận là mỹ nhân số một ở Giang Nam, ta cũng không tin, nàng ta là người không có khuôn phép, là một nữ nhân điên say rượu đến náo loạn hôn lễ của người ta làm sao so được với Thanh Phỉ tỷ tỷ cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông cơ chứ."
Một cô gái dịu dàng nói: "Trữ Nhân chớ có ăn nói lung tung."
Lại có một cô gái nói: "Chúng ta mời mà nàng cũng không đến, thật là kiêu căng, hôm nay ta thật muốn xem nàng ta đến tột cùng là hạng nữ nhân gì, lại có thể khiến cho ca ca chết mê chết mệt như thế."
Tống Lam nói: "Các ngươi nhìn thì cứ nhìn, đừng nói gì gây mất tự nhiên là được rồi."
Chẳng biết Tống Tử âm nghe được nhiều hay ít, khi còn chưa đi qua cánh cửa thứ hai vào sân sau, đã có chút lúng túng nhìn về phía Hoa Vô Đa. Thấy Hoa Vô Đa vẻ mặt đang nghiền ngẫm lắng nghe, nàng liền ho khụ khụ, rồi sau đó vừa nhấc chân lên, bước qua bậc cửa, cười cười nói với mọi người đang đứng ở hành lang cạnh ao cách đó không xa: "Chúng ta đến muộn."
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía các nàng, bỏ qua Tống Tử âm đúng lúc nhìn đến ở phía sau nàng có một cô gái đang cất bước đi qua bậc cửa, cô gái vừa ngẩng đầu lên, mọi người đều giật mình...
Một đêm kia ở đại điện dù sao nhìn thấy cũng không rõ lắm, Tống Lam cũng chỉ ở phía sau bức rèm mà nhìn sơ qua diện mạo của Hoa Vô Đa, mà nay dưới ánh mặt trời, nhìn thấy cũng không khỏi giật mình. Cô dường như đã đẹp tới mức cực hạn, tự nhiên từ trong ra ngoài, sự xinh đẹp của cô, như ánh mặt trời chiếu vào tim, như nước suối trong vào miệng, như sương mai vào mắt. Cô cười, trong tim Tống Lam như thắt lại, liền nghe cô nói: "Phu nhân mời, Nhược Hề đến muộn, chỉ mong phu nhân thứ lỗi."
Tống Lam nghe vậy, vội vàng thu lại sự sửng sốt, đi qua đây một tay dắt cô, một tay dắt Tống Tử m, cười nói: "Các ngươi có thể đến đây là tốt rồi, tới đây ngồi đi."
Dưới hành lang có tổng cộng năm cô gái, người đứng kẻ ngồi, giờ phút này vẫn chưa hoàn hồn. Tống Lam dắt tay Hoa Vô Đa đi đến phía hành lang, Hoa Vô Đa thấy Tống Lam tuổi trên dưới ba mươi, bộ dáng lại rất phong tình vạn chủng, dung mạo có vài phần rất giống với Tống Tử Tinh...
Hoa Vô Đa vừa mới ngồi xuống, đã nghe thấy ở xa xa có người kêu "A" một tiếng, cô đưa mắt nhìn lại, đã thấy ở ngoài sân trên cành cây cổ thụ có hai nam tử đang đứng trên đó, mà nay không biết thế nào hai người này đang lảo đảo lắc lư trên cây, ngươi túm ta ta túm ngươi, mắt thấy hai người này sẽ cũng rơi xuống mất. Tống Lam trông thấy có chút lo lắng đứng phắt lên, Hoa Vô Đa thấy hai người nay hình như cũng không có võ công, lại nhìn đến vẻ mặt sốt ruột của Tống Lam, liền biết hai nam tử kia với nàng ta nhất định có quan hệ, cô phi thân lên, trong chớp mắt trước khi bọn họ rơi xuống, hai người đều được giữ ở trên cây...
Vốn là hai người này sợ tới mức ba hồn đã mất một hồn, mà nay lại trong thấy Hoa Vô Đa gần thế này, ca hai đều mở to mắt nhìn, hô hấp ngừng lại, hai hồn còn lại đã không còn thấy đâu nữa. Lúc này chỉ thấy Hoa Vô Đa thản nhiên cười với bọn họ và nói: "Chỗ này đứng tốt lắm, hai vị công tử, đừng để rơi xuống nữa." Phẩy tay áo một cái, cô xoay người bay vào trong viện, nhẹ nhàng chạm xuống mặt đất, hoa sen trên quần áo cũng theo chiều gió mà nhẹ nhàng nở rộ. Hoa Vô Đa còn chưa trở về phía hành lang, đã nghe thấy phía sau có hai tiếng bùm bùm vang lên, rồi sau đó chợt nghe thấy mấy tiếng âm thanh khác nhau kêu lên: "Thiếu gia", "Công tử"... Một đoàn người hỗn loạn...
Hoa Vô Đa nghe thấy thế vội quay đầu lại, thấy trên cây kia chẳng còn nửa cái bóng dáng nào hết, cô cẩn thận suy nghĩ, mới vừa rồi mình còn đưa bọn họ đến vị trí tốt lắm cơ mà, như thế nào mà cả hai lại đều rơi xuống, ngay cả cái thân cây bọn họ ôm cũng rơi xuống theo. Cô lắc lắc đầu, trở lại bên cạnh chỗ Tống Lam, đã thấy Tống Lam và mấy người kia vẻ mặt đều có chút lo lắng cùng kích động nhìn về phía bên ngoài tường, thấy cô trở về lại có biểu hiện ngại ngùng rất rõ ràng, cho dù có ngồi xuống hay đứng lên đều thấy buồn bực không yên...
Vẻ mặt Tống Lam có chút quái lạ, Hoa Vô Đa cũng chỉ ngồi thêm một lát, liền cùng Tống Tử âm chào tạm biệt ra về. Lúc Hoa Vô Đa ở đây, năm cô gái kia lại kinh ngạc nhìn cô mà một câu cũng chưa nói, đợi khi cô đi rồi, ra khỏi sân, cô gái tên Trữ Nhân kia mới nói: "Nàng ta quả nhiên rất đẹp."
Lúc này, Phạm Thanh Phỉ nói: "Không biết ca ca rơi xuống thế nào rồi, bác, Thanh Phỉ xin cáo từ về nhà trước xem sao."
Biểu muội của Tống Tử Tinh là Trịnh Minh Nhược cũng nói: "Phu nhân, Minh Nhược cũng lui xuống để về nhà thăm ca ca."
Tống Lam nói: "Từ trên cây cao mà ngã xuống như thé không biết sẽ thế nào, ta cũng rất lo lắng, các ngươi trở về có gì thì báo tin đến cho ta."
Hai người đáp: "Vâng." Rồi sau đó lui xuống...
Ra khỏi Phạm phủ, ngồi ở trên xe, Tống Tử âm đã sớm không nhịn được mà che miệng nở một nụ cười...
Hoa Vô Đa cũng cười...
Tống Tử âm vừa cười vừa nói: "Rất buồn cười, ta trở về muốn nói cho đại ca biết."
Hoa Vô Đa cũng giương khóe miệng lên, nói: "Ta không phải là cố ý."
Tống Tử âm lại càng cười ác liệt hơn, nói: "Muội cũng biết hai người trên cây kia là ai chứ?"
Hoa Vô Đa vừa nhấc mi lên, đã nghe Tống Tử âm nói: "Một người luôn tự cho mình thanh cao chính là đại ca của Phạm Thanh Phỉ, người còn lại là biểu ca của ta." Tống Tử âm trợn mắt nhìn, tiếp tục nói: "Phạm Thanh Phỉ này luôn luôn mắt cao hơn đầu, đã bám lấy ca ca của ta nhiều năm, hôm nay nhìn thấy muội, chỉ sợ vẫn không biết xấu hổ mà vẫn cứ dây dưa với ca ca ta."
Hoa Vô Đa cười nói: "Vậy đã rất nhiều năm, sao hắn không cưới Thanh Phỉ?"
Tống Tử âm nói: "Ta cũng từng hỏi qua đại ca, chỉ là, hắn chỉ đáp lại ta có hai chữ."
Hoa Vô Đa tựa tiếu phi tiếu nói: "Không thích."
Nghe vậy, Tống Tử âm cười một cách thoải mái nói: "Muội ngay cả khi nói lời này của ca ca ta mà cũng bắt chước mười phần giống cả mười."
Hoa Vô Đa cười mà không nói. Tống Tử Tinh từng nói, không cần nhìn ánh mắt nhìn hắn, mà hãy dùng tim để cảm nhận về hắn, nay cô mới hiểu, trong lời nói này của hắn cũng có hàm ý. Tuy rằng cô không biết Tống Tử Tinh dùng bộ dạng này để nói ra hai chữ kia, càng không biết tại sao hắn sẽ nói hai chữ này, cô suy nghĩ trong chốc lát, nhưng chung quy vẫn không biết, lại nghe Tống Tử âm thở dài: "Ta thật hy vọng bản thân có thể biết võ công giống muội, có thể muốn đi bất cứ nơi đâu làm bất cứ việc gì."
Hoa Vô Đa nao nao, muốn đi thì phải đi thế nào đây... Bản thân cô đã từng nghĩ như thế, nhưng giờ đây... Cô lại thầm muốn dừng chân ở lại tại một nơi yên bình tĩnh lặng, có thế nào cũng không đi nữa...
Có một ngày, thúc phụ Tống Diễn đến thăm Hoa Vô Đa và Tống Tử Tinh, ba người ngồi trong sảnh nói chuyện phiếm, khi nhắc tới chuyện trộm lương ở Giang Lăng, Hoa Vô Đa bỗng ngẩn ra, không kiềm chế được mà nhớ về Ngô Dực và Ngô Kỳ, hơi hơi có chút thất thần...
Tống Diễn đi rồi, Tống Tử Tinh lại cố tình nhắc lại việc này một lần nữa...
Hóa ra ngày đó người trộm lương không phải ai khác, mà chính là Tống Tử Tinh. Hắn nói nhiều năm liên tiếp đại hạn không thu hoạch được gì, rất nhiều những người lưu dân đã kéo đến Giang Nam, vào rừng làm cướp gây chuyện sinh sự, mang đến cho chính quyền của Tống gia ở Giang Nam đang vững chắc mà trở nên lo lắng âm thầm, Tống gia biết Tấn vương Lưu Dịch đã cất trữ rất nhiều lương thực cứu nạn mà không phát cho dân chúng, Tống phụ rất tức giận phái Tống Tử Tinh lợi dụng dịp thi đấu Phượng Thuyền mà trộm lương phát cho nạn dân. Tống Tử Tinh đã lập ra kế hoạch này rất lâu, vậy mà ở Giang Lăng lại gặp Hoa Vô Đa giả trang thành Ngô Đa Đa, một cái yếm, một đôi vợ chồng "Phượng Hoàng Bích Nguyệt", làm cho hai người nảy sinh tình cảm thâm sâu, sở dĩ trong lễ mở màn của hội Phượng Thuyền hắn cứ trêu đùa cô, thứ nhất là hắn biết cô không muốn lên đài biểu diễn, vì lo lắng buổi thi đấu Phượng Thuyền không được tiến hành một cách thuận lợi, sẽ làm ảnh hưởng đến kế hoạch cướp lương của hắn cho nên hắn mới xuất hiện ở trên lầu các, thứ hai, hắn cũng muốn nhân cơ hội này để xác nhận thân phận của cô, cho nên ở ngày đó hắn đoán rằng cô rất có thể sẽ không lên đài hát mà lén chạy trốn nên mới gây khó dễ cho cô một phen. Hắn lúc ấy cũng không ngờ cô thà rằng giẫm đến sụt cả đài cao cũng không muốn hát. Từ lúc nói đến việc này, trong lòng Hoa Vô Đa vẫn có chút oán giận, không khỏi hung hăng trợn mắt liếc nhìn hắn một cái...
Tống Tử Tinh lại chỉ cười cười, tiếp tục giải thích, hắn khi hắn thuận lợi trộm lương, liền dùng mấy ngàn tên lính trước kia hóa trang thành lưu dân chia nhau ra đem lương vận chuyển đến Giang Nam, lại chia cho những người dân tị nạn ở Giang Nam chính là những lưu dân đó. Nghe đến đây, Hoa Vô Đa trầm ngâm không nói, theo cô biết, lúc ấy người muốn trộm lương không chỉ có một người là Tống Tử Tinh...
Lúc này cô lại nghe Tống Tử Tinh tiếp tục nói, lúc ấy trộm lương không chỉ có một người là hắn, còn có cả Ngô Dực. Ngày ấy, thủ hạ của hắn giả bộ làm lưu dân đến cướp kho lương phía Đông, nhưng hắn lại còn kích động một số lưu dân nhân cơ hội này mà đến trộm cả ở kho lương phía Tây...
Hoa Vô Đa lại hỏi: "Vì sao hắn lại trộm lương?"
Tống Tử Tinh nói: "Theo ta được biết, Ngô Dực đem lương tới bán trao tay cho Lý Xá, một thời gian sau Lý Xá liền phân chia cho các cửa hàng lớn ở Giang Lăng để tiêu thụ."
"Hắn vì sao lại đem lương bán cho Lý Xá? Hắn thiếu tiền hả?" Hoa Vô Đa mang theo tia nghi ngờ hỏi, theo cô được biết bộ dạng của Ngô Dực cũng không giống như là thiếu tiền...
Tống Tử Tinh cười cười nói: "Ngô Dực người này ta vô cùng ngợi khen hắn, hắn bán lương thực này cho Lý Xá, có ba tác dụng, cùng lúc có thể có tiền để tiêu, về phương diện khác lại có thể tại chỗ tiêu thụ tang vật, không giống như ta phải vận chuyển như vậy vừa hao công tốn sức lại nguy hiểm vô cùng, trở lại đây, điều này đối với dân chúng ở Giang Lăng lại vô cùng có lợi."
"Xin chỉ giáo cho?" Hoa Vô Đa lại hỏi...
"Ở Giang Lăng mấy năm liên tiếp đều gặp đai hạn, giá gạo lưu thông trên thị trường cực kỳ cao, Ngô Dực lại bán lương thực với giá thấp cho Lý Xá, vì bản thân hắn cũng có lợi, mà Lý Xá cũng có toan tính, Lý Xá là thương nhân, cái thương nhân để ý nhất là ích lợi, mặc dù có chút bí quá hóa liều cũng sẽ làm. Vụ mua bán lần này Lý Xá chắc chắn thu vào không ít, không chỉ có như thế, theo ta được biết, lúc trước hắn hình như rất có tình cảm với một cô gái, mà nàng ta lại có quan hệ không vừa với Ngô Dực, cho nên hắn rất vui lòng mà giúp Ngô Dực." Nói đến đây, ánh mắt Tống Tử Tinh dừng lại trên người Hoa Vô Đa, Hoa Vô Đa nghĩ đến đêm đó, Lý Xá cầm lấy cổ tay của cô và hỏi cô cùng nhiều người thân cận như vậy sao, cô không khỏi xấu hổ, Tống Tử Tinh biết rõ điều này nên chỉ cười rồi tiếp tục nói: "Các cửa hàng bán lương thực của Lý gia trải khắp các châu quận ở Giang Lăng, muốn che giấu việc này với quan lương cũng không phải chuyện khó. Vừa lúc có thể giúp Ngô Dực tiêu thụ tang vật ngay tại chỗ. Không chỉ có như thế, vì có một số lượng lớn lương thực được tràn vào thị thường tiêu thụ, giá cả đương nhiên cũng sẽ giảm xuống, dù sao đối với dân chúng cũng coi như là có chút hữu ích."
Nghe được những điều này, tinh thần của Hoa Vô Đa có chút hoảng hốt, cô biết Ngô Dực có chút khôn vặt, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng, hắn lại có thể bày mưu tính kế giỏi như thế. Nói như vậy là khi một khắc muốn trộm lương kia, mỗi một bước hắn đã đều phải tính toán rất ổn thỏa rồi, thậm chí còn có Lý Xá. Nghĩ đến việc Lý Xá giấu tờ giấy viết thư bên trong rổ hoa quả và lúc chờ cô rời giường, bây giờ cô mới hiểu được, vì sao Lý Xá lại có thể ra vào nơi ở của bọn họ được dễ dàng như thế, mà mỗi một lần công tử Dực và công tử Kỳ đều không ở đó. Tâm tư của Lý Xá, lúc trước cô không hiểu, nay cũng đã biết ý nghĩa sâu xa trong đó.
Ngô Dực lúc trước mà cũng lợi dụng cô. Nghĩ đến điều này, trong lòng cô là cả một trận buồn...
Nghĩ đến đây, cô lại nhớ đến Tống Tử Tinh, ý muốn trộm lương của hắn đương nhiên cũng là lập kế hoạch rất lâu rồi, trong đó chẳng phải là hắn đã lợi dụng tình cảm của quận chúa Lưu Ngọc đối với hắn hay sao...
Hoa Vô Đa không khỏi than thở cho mình và cho Lưu Ngọc, đều là gặp phải những con sói...
Tống Tử Tinh lại mỉm cười nói: "Người khác cho ta là sói, cô xem ta là thịt bò, mặc cho cô xâu xé."
Hoa Vô Đa nghe thấy vậy thì trịnh trọng nói: "Ta mặc dù thích ăn thịt bò, nhưng cũng không thích ăn thịt người."
Tống Tử Tinh bật cười, hơi ngẩn ngơ mà lại có chút say mê. Cô cười, nghiêng người lại cùng lúc chạm đến ánh mắt hắn, bỗng dưng thấy ngẩn ra.
Cô biết, phần tình cảm kia của Tống Tử Tinh đối với cô, cô đã luôn cô gắng tiếp nhận, đã cố gắng quên... Rất cố gắng, rất cố gắng quên đi... Chỉ là người kia, cái người đã khiến cho trái tim cô rung động, cái người đã từng thề cùng với cô cùng sống cùng chết lại đi cưới một người con gái khác...
Nghĩ đến lúc vết thương của mình được hồi phục, rồi sau đó nhớ lại, rất dễ bị co rúm, lại có chút không kiềm chế được, trong chớp mắt cô đem vẻ ngụy trang ngày thường, tất cả đem ra xé rách, rồi sau đó là cả một miệng vết thương loang lổ, vảy bị xé ra, vảy nữa cũng bị xé ra, sự kinh sợ trở lại trước mắt cô, đau đớn lại càng tăng thêm, đau đến nỗi không thể ngụy trang nổi nữa...
Ngón tay lạnh lẽo được một thứ ấm áp quen thuộc bao phủ lấy, khiến cho cô hơi co rúm lại, nhưng cũng không bỏ ra mà lại nắm chặt lấy, cô khẽ ngẩng đầu lên mình thấy hắn tươi cười.
Nửa đêm, ánh nến lay động, trên bàn trải ra một bức tranh, hồi ức vui vẻ và tốt đẹp năm xưa dường như hiện ra ngay trước mắt, cô dùng đầu ngón tay cẩn thận chạm vào, bất giác bên môi tràn ra một tiếng cười yếu ớt. Bởi cửa sổ mở ra, gió thổi vào, ánh nến bỗng vụt tắt, cô nao nao lòng, bỗng nhiên cảm thấy buồn bã. Đúng như lời nói của Tống Tử Tinh ngày hôm nay, chuyện Ngô Dực làm cô cũng không biết rõ, hắn giấu diếm cô còn nhiều chuyện lắm, cô cũng chẳng phải là gì...
Trong trí nhớ của cô, hắn đã từng nói, hắn với cô là tay chân, là huynh đệ cả đời, huynh đệ cả đời... Đầu ngón tay cô lại chạm đến bức tranh đang cuộn tròn, mặc dù không có ánh sáng, nhưng cô cũng có thể dễ dàng tìm được vị trí của hắn, thậm chí có thể chạm thấy bộ dạng của hắn trong tranh, trong đêm tối, cô thu lại bức tranh kia, dùng tơ lụa cẩn thận bọc lấy, để vào trong ngực, ngực dường như cũng ấm lên, cô mỉm cười nghĩ rằng, bất luận là lừa gạt hay là lợi dụng, hắn đều là huynh đệ cả đời với mình...
Cô đi đến bên cửa sổ, muốn đóng cửa sổ lại, liền ngẩng đầu lên mình một vòng trăng sáng, giống như một đêm kia... Cô cắn ngón tay hắn...
Chẳng biết, hắn hiện giờ sống có tốt hay không?...
- Chương 1 - Công tử Dực
- Chương 2 - Nam Thư thư viện
- Chương 3 - Đệ tử chân truyền
- Chương 4 - Ta không tắm rửa
- Chương 5 - Người đẹp ta đến đây
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8 - Tai bay vạ gió
- Chương 9 - Đồng tâm hiệp lực
- Chương 10
- Chương 11 - Ai mới là người mộng du
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14 - Giang hồ diễm ngộ
- Chương 15 - Sợ ngươi rồi
- Chương 16
- Chương 17 - Niềm vui tương phùng
- Chương 18 - Thông minh bị thông minh lầm
- Chương 19 - Quả lê mê người
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22 - Thật là phiền quá đi
- Chương 23 - Món ngon hấp dẫn
- Chương 24 - Vẫn cứ như lúc trước
- Chương 25 - Phượng bích hoàng nguyệt
- Chương 26 - Cái yếm tung bay
- Chương 27 - Thì ra có thể như vậy
- Chương 28 - Trường lăng nhất vũ công tử túy
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31 - Phong cuồng nhất tiếu
- Chương 32 - Tuyệt đối không thể cười
- Chương 33 - Lén gặp người tình
- Chương 34 - A hoàn của Đường Dạ
- Chương 35 - Lời mời của Lý Xá
- Chương 36 - Nửa thật nửa cười
- Chương 37 - Đúng là có chút đau
- Chương 38 - Thật giả Phương Nhược Hề
- Chương 39
- Chương 40 - Cưỡi ngựa chạy trên núi
- Chương 41 - Ai làm rung động lòng ta
- Chương 42 - Ái tình khó giải
- Chương 43 - Tình cảm của Lý Xá
- Chương 44 - Chân gà rồi lại chân gà (1)
- Chương 45 - Chân gà rồi lại chân gà
- Chương 46 - Tình hình có vẻ tệ
- Chương 47 - Khác nhau một trời một vực
- Chương 48 - Đại hôn ở Lạc Dương
- Chương 49 - Khách không mời mà đến
- Chương 50 - Vướng bận trong lòng
- Chương 51 - Liều mình vì nghĩa
- Chương 52 - Tỏ tình dưới trăng
- Chương 53 - Căn nhà nhỏ trong rừng trúc
- Chương 54 - Đuổi theo
- Chương 55 - Hồi kinh
- Chương 56 - Từ nay là người lạ
- Chương 57 - Đến tột cùng là ai
- Chương 58 - Kỳ phùng địch thủ
- Chương 59 - Rời đi kinh xa
- Chương 60 - Mới tới Giang Nam
- Chương 61 - Thiên hạ loạn
- Chương 62 - Gặp phải hoa đào nát
- Chương 63 - Lần đầu vào Tống gia
- Chương 64 - Huynh đệ cả đời
- Chương 65 - Bảo trọng
- Chương 66 - Ung dung trả lời
- Chương 67 - Tình thâm ý trọng
- Chương 68 - Rút dây động rừng
- Chương 69 - Trần Đông Diệu chết
- Chương 70 - Nhược điểm của Ngụy Thiên
- Chương 71 - Nhớ chàng
- Chương 72 - Giang sơn mỹ nam chí
- Chương 73 - Giang sơn mỹ nam chí
- Chương 74 - Kẻ sỹ vì tri kỷ
- Chương 75 - Sống hay chết
- Chương 76 - Nhìn ngắm núi sông
- Chương 77 - Kiếp sau rất mờ mịt
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83 - Kết thúc