Chương 60 - Mới tới Giang Nam
Đám người Tống Tử Tinh vừa đi được một ngày, phía trước đã là quận Tương Dương, trên đường đi chỉ gặp vài đám thổ phỉ, vẫn chưa gặp phải những trở ngại quá lớn. Mắt thấy tiến vào địa phận Giang Lăng, trong đêm, đoàn người đã ở trong núi sâu tạm thời dựng trại đóng quân, Tống Tử Tinh ôm Hoa Vô Đa từ trong xe ra phát hiện mặt cô có nước mắt, liền biết là cô đã tỉnh...
Đem cô đặt trên trướng vải mềm mại, hắn cẩn thận xoa xoa mặt cô, liền thấy cô mở mắt ra nhìn mình, cảm giác say đã qua đi, sắc mặt cô tái nhợt, ánh mắt nhìn hắn có chút mờ mịt, trong lòng Tống Tử Tinh thấy căng thẳng, nhưng vẫn cười cười. Đem cô nâng dậy, hắn dùng một cái đệm để cho cô dựa vào đó ngồi, rồi mới tự mình lấy một chén canh gà bên cạnh, múc một thìa đến bên miệng mình thổi thổi, nhẹ giọng nói: "Cô đã ngủ rất nhiều ngày rồi, thân thể rất suy yếu, trước tiên hãy uống chút canh này rồi sau đó ăn thêm vài thứ nữa."
Hắn đem thìa canh gà đưa tới bên môi cô, cô hơi hơi giật mình, ánh mắt nhìn về phía canh gà rồi lại nhìn về Tống Tử Tinh, hốc mắt chứa đầy nước mắt, trong phút chốc liền chảy xuống dưới. Tống Tử Tinh từ trong ngực lấy ra một chiếc khăn vải lau cho cô, nói: "Việc đã đến nước này, cần gì phải làm cho bản thân mình khó xử."
Cô nghe vậy, mờ mịt mà dựa lưng nằm xuống, hai mắt vô hồn nhìn lên đỉnh trướng, nước mắt theo hai bên má chảy xuống sau tai. Ánh mắt Tống Tử Tinh tối sầm lại, đặt thìa bát sang một bên, đem cô kéo vào trong ngực, trầm giọng nói: "Nếu muốn khóc, thì hãy khóc cho hết đi."
Cô dựa vào mà nằm trong ngực hắn, cảm nhận được ngực hắn thật ấm áp, lòng bàn tay hắn vỗ nhẹ sau lưng cô khiến cô cảm thấy yên tâm, cô không hề giãy dụa chút nào, tùy ý để cho Tống Tử Tinh ôm. Không biết đã khóc bao lâu, có lẽ là do cơ thể quá mức suy yếu, dần dần cô liền ngủ mê mệt trong lồng ngực hắn.
Cơ thể cô vô cùng suy yếu, thật sự nếu không ăn cái gì, e rằng tính mạng cũng khó giữ. Tống Tử Tinh nhìn bộ dạng mê man của cô thì nhíu chặt mày lại, hắn chậm rãi tiếp một chút chân khí cho cô, liền làm cô tỉnh lại. Canh gà hâm nóng một lần rồi lại một lần, cuối cùng vẫn là cô uống được một bát nhỏ, rồi hắn mới để mặc cho cô ngủ...
Khi Hoa Vô Đa vừa mới ngủ, liền có mật thám thăm dò nơi xa báo lại, ngày hôm trước, đám người Từ Thanh gặp phải cường đạo, tổn thất vô cùng nghiêm trọng, hai xe ngựa cũng bị cường đạo đoạt đi. Bản thân Từ Thanh cũng bị trọng thương, hiện giờ tính mạng đang khó mà giữ được...
Mật thám nói, nửa đêm bọn cường đạo tập kích bất ngờ đánh lén đám người Từ Thanh, ước chừng có hơn hai trăm người, vào doanh trại thấy người là giết, rất hung ác, vả lại chúng còn được huấn luyện, không giống với cường đạo bình thường. Sau một đêm chiến đấu gian khổ, bên Từ Thanh bị tổn thương vô cùng nghiêm trọng, chỉ hơn mười người thoát ra khỏi vòng vây, còn lại toàn bộ đều đã chết.
Ngày thứ hai, Tống Tử Tinh phái hơn mười người dẫn theo đại phu đến tiếp ứng cho Từ Thanh, còn bản thân thì lại hòa hợp với Vũ Chính còn lại hơn trăm người mang theo Hoa Vô Đa cố gắng hết sức chạy về Giang Nam...
Hoa Vô Đa tuy rằng tỉnh lại, nhưng mỗi ngày vẫn mê man như cũ, thời gian ngủ chung quy cũng nhiều hơn thời gian tỉnh, Tống Tử Tinh liền dành riêng ra một chiếc xe ngựa, chuyên để cho cô nghỉ ngơi...
Giữa một trăm người đi theo, vẫn chưa có mấy người thấy qua diện mạo thật của Hoa Vô Đa, tuy rằng cô vẫn chưa đeo lại mặt nạ, thứ nhất, cô mỗi ngày đều trốn trong xe ngựa mà im hơi lặng tiếng, thứ hai, mặc dù cô có xuống xe cũng sẽ đội khăn che kín khuôn mặt...
Đám người vẫn như trước tiến về Giang Nam, lại qua mấy ngày, lập tức liền đi vào địa phận Giang Nam.
Hoa Vô Đa từ khi tỉnh lại một câu cũng không nói gì, luôn luôn ngẩn người, thỉnh thoảng không biết là nhớ tới cái gì mà rơi lệ, mỗi ngày cô ăn uống cũng rất ít, bất kể là Tống Tử Tinh nói với cô cái gì, vẻ mặt cô rất mệt mỏi, rất ít phản ứng, thậm chí còn có chút gạt bỏ. Mặc dù trên đường bị cường đạo chặn đường cướp bóc mà cô ngay đến cửa xe cũng không rời khỏi chút nào...
Khi Hoa Vô Đa theo Tống Tử Tinh đến Giang Nam thì trời đã vào mùa đông...
Giang Nam vào đông cũng khó giấu được vẻ hiu quạnh, liên tiếp mấy ngày trời vẫn mù mịt và mưa rơi nhiều, mưa không lớn nhưng lại rả rích không ngừng, càng rơi càng phát ra những âm thầm lạnh lùng, khiến kẻ khác phiền muộn...
Phủ Tổng đốc Giang Nam ở Hàng Châu, nhưng phủ An Nam tướng quân của Tống Tử Tinh cũng ở Tô Châu...
Tô Châu, trong phủ đệ của An Nam tướng quân...
Từ lúc đến đây Hoa Vô Đa luôn an phận ở trong một góc, rất ít khi ra ngoài, thường xuyên một mình ngồi buồn trong phòng...
Tống Tử Tinh có vài lần tới tìm cô, cô tuyệt đối không mở cửa ra. Khi Tống Tử Tinh ở ngoài cửa gọi cô, cô liền nói: "Ta ngủ." Tống Tử Tinh buộc lòng phải rời đi...
Từ khi cô rời khỏi kinh thành, vẫn không thể nào nói chuyện được với người khác, thường ngày ăn cũng rất ít, còn thường không ăn cơm ngồi một mình buồn bã trong phòng, không rửa mặt chải đầu không ăn mặc cầu kỳ, ngay cả mặt nạ cũng không đeo. Tùy rằng dạo này ở đây trời thường xuyên mưa, không thích hợp để ra ngoài, nhưng Tống Tử Tinh cũng biết, tâm trạng cô không thoải mái.
Từ khi trở lại Giang Nam Tống Tử Tinh luôn bề bộn nhiều việc, ngày thường cũng rất ít khi ở trong phủ tướng quân, nhưng mỗi ngày luôn giành chút thời gian đến thăm cô, cùng cô nói chuyện một chút, có khi là một câu ân cần hỏi han, cũng có khi là gọi cô một tiếng, nhưng chưa bao giờ gián đoạn. Tuy rằng cô rất ít quan tâm, nhưng hắn cũng không để ý, có đôi khi hai người gặp mặt nhưng cũng chẳng nói gì, chỉ ngồi cùng nhau mà ngây người ra, Tống Tử Tinh nhìn cô, cô lại nhìn vào một góc trong phòng, ánh mắt không hề chuyển động. Cho đến khi hắn đi rồi, cô vẫn còn nhìn chằm chằm vào cái góc kia không biết nghĩ về cái gì, đầy rẫy đau lòng cùng cô đơn...
Một ngày kia, Tống Tử Tinh sớm trở về phủ tướng quân, sai người bê ra ba bình rượu ngon đi vào nơi ở của Hoa Vô Đa. Theo lời Tống Tử Tinh nói, rượu này là do hắn tiêu diệt sơn tặc ở núi Khung Lung mà dân chúng ở trấn Tàng Thư vì cảm tạ hắn mà tặng rượu rất ngon...
Ngửi thấy được mùi rượu, tinh thần Hoa Vô Đa cuối cùng cũng hăng hái lên một chút, cũng không hỏi xem rượu này từ đâu và vì sao mà đến, uống một hơi rất nhiều, nhưng vẫn không sao nói chuyện...
Thỉnh thoảng Tống Tử Tinh hỏi cô một câu, cô liền đáp một câu, Tống Tử Tinh không nói lời nào, cô cứ uống, cho đến khi mặt trời lặn về hướng Tây, cô mới uống hết ba bình rượu này...
Tửu lượng của cô rất tốt, nhưng uống nhiều rượu mạnh như vậy, bước chân cũng có chút loạng choạng. Cô hơi chật vật mà tựa vào cái bàn bên cạnh, trong phòng yên ắng, sắc trời tối đen, a hoàn thắp đèn lại không có đến...
Tống Tử Tinh cũng chống tay giữ đầu khép hờ ánh mắt, rõ ràng là cũng uống hơi nhiều...
Chẳng bao lâu sau, cô đột nhiên lao ra khỏi phòng, đem tất cả những thứ vừa ăn vừa uống lúc nãy nôn hết ra.
Tống Tử Tinh nghe thấy tiếng cũng đi theo ra ngoài, vỗ lưng cho cô rồi đưa cô một chén nước trà, vốn muốn dìu cô vào nhà, nhưng cô lại giãy ra khỏi sự dìu đỡ của hắn, bước chân lảo đảo tự quay vào. Trong lúc vô tình lại chật vật té ngã ở thềm cửa, cô đẩy ra sự nâng đỡ của Tống Tử Tinh, xoay người ngồi xuống, vừa mới đứng dậy, nhưng tay chân lại yếu đuối mà ngã ngồi tiếp, cô bỗng nhiên cười, dứt khoát không hề động đậy gì nữa...
Tống Tử Tinh không hề hé răng, chỉ ngồi trên đất với cô, tựa vào cạnh cửa...
Cô ngồi trên bậc thềm, chỉ cảm thấy gió đêm lành lạnh, thổi lên trên mặt là một mảng lạnh giá, cô đưa tay ra sờ thì lại thấy có nước mắt. Bắt đầu từ khi nào, cô vậy mà lại khóc? Cô dùng tay áo lau mặt một hồi, sau đó nở một nụ cười...
Màn đêm âm u, bầu trời là một khoảng đen tối, không trăng cũng không sao, chỉ còn lại gió lạnh ban đêm chầm chậm thổi tới, thổi tan đi chút hơi rượu trong cô.
Mặt cô vùi vào trong bóng đêm, sau một lúc rất lâu, cô mới nhẹ giọng nói: "Ngươi biết không, thực ra là ta lừa gạt hắn, là ta không nói cho hắn thân phận thật sự của ta, là ta sai lầm nhưng vẫn trách hắn lừa gạt ta, phụ ta..." Nói đến đây, nước mắt cô lại rơi như mưa, nhưng vẫn tiếp tục nói: "Nếu lúc trước ta nói cho hắn biết thân phận của ta, có lẽ kết quả sẽ không như bây giờ. Ta từng nghĩ rằng, nếu hắn vì thân phận của ta mà ở bên ta, đó cũng không phải là điều ta muốn, thế nhưng..." Cô vừa lắc đầu vừa rơi lệ, lau đi, rồi lại chảy ra nhiều hơn, khó có thể kiềm chế được, "Thế nhưng, ta... Ta bây giờ đã nghĩ thông suốt rồi, ta hối hận. Ta luôn nghĩ, nếu khi đó hắn biết thân phận của ta, thì sẽ ở bên cạnh ta. Ta vẫn là ta, hắn vẫn là hắn, có cái gì mà không tốt chứ? Thân phận chỉ là thân phận, thân phận vốn là có thể bị lợi dụng, dù sao chung quy có vẫn tốt hơn là không, ta lúc trước sao lại ngu như thế, vì sao lại không thấy rõ điều này? Dù sao ta nghĩ đến lúc bọn họ biết thân phận của ta sẽ không đối xử tốt với ta một cách đơn thuần, nên cố ý giấu diếm không nói thân phận của chính mình, ta sao lại ngu như thế..." Cô vùi đầu vào giữa hai chân mình, càng nói càng thương tâm, càng nói càng muốn khóc, "Hiện tại tất cả đã không thể xoay chuyển được nữa rồi, đã không có biện pháp để bù đắp lại nữa. Vì sao lại như vậy? Vì sao lại như thế cơ chứ? Tất cả đều là ta sai, là ta sai!" Giờ phút này cô nghĩ muốn tìm một người để nói ra, mặc kệ người kia là ai. Có lẽ Tống Tử Tinh cũng không được xem là bạn của cô, nhưng hiện giờ chỉ có hắn ở bên cô, cũng chỉ có hắn nghe mà hiểu được cô đang nói cái gì...
Lời nói của cô hơi có chút rối loạn, nhưng Tống Tử Tinh nghe mà vẫn hiểu được. Hắn tựa vào cạnh cửa, khép hờ con mắt, nhẹ giọng nói: "Cô không có sai, cho dù ngay từ đầu cô có thẳng thắn nói ra thân phận cho hắn biết, hắn cũng sẽ không lựa chọn cô."
Hoa Vô Đa nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên, ánh mắt khó hiểu nhìn về Tống Tử Tinh, chỉ thấy giờ phút này thái độ của hắn rất khác thường, mất hết hứng thú có chút khác biệt so với lúc trước, quả thực cô nghĩ rằng hắn sẽ chê cười cô, nhưng hắn không có, không những không có mà lại còn rất kỳ lạ. Cô mang theo một tia nghi ngờ hỏi: "Vì sao? Vì ta không xứng với hắn sao?"
Tống Tử Tinh lắc lắc đầu, nói: "Không, cô rất xứng, chỉ thế lực ảnh hưởng trong triều của Phương gia không thể bằng Tề gia được, mà cái Lưu hoàng hậu rất muốn đó là vị trí Thái hậu này. Không chỉ như thế, chỉ sợ có một chuyện mà cô còn chưa biết, Đường Dạ chính là biểu đệ của Lưu Tu, mẹ của Đường Dạ chính là dì ruột của Lưu Tu. Đường gia vẫn cùng Lưu gia qua lại chặt chẽ với nhau, trong ngày đại hôn của tỷ tỷ cô, Đường Dạ phái người giết thúc thúc của Lý Xá là Lý Đạo, giả trang thành hắn ám sát tỷ phu Lý Khảng của cô. Lý gia đối với Đường Dạ hận thấu xương, Lý Xá vì muốn báo thù cho thúc thúc, đã âm thầm lôi kéo rất nhiều nhân sĩ giang hồ đuổi giết Đường Dạ, cho nên... Mặc dù Lưu Tu có biết thân phận của cô, rõ ràng sau khi so sánh hai người, hắn vẫn là lựa chọn Tề gia, lựa chọn cưới Tề Hân, mà cô... Cho dù không bị vứt bỏ, nhưng cũng sẽ gặp phải hoàn cảnh tương đối xấu hổ."
Cho đến giờ phút này, cô mới biết được việc Lý Đạo giả ám sát tỷ phu Lý Khảng. Sau khi sự kinh ngạc qua đi, cô một lúc lâu cũng không nói gì, nhớ đến bản thân từng vì Đường Dạ mà đã làm một cái mặt nạ, hay mặt nạ đó chính là Lý Đạo? Cô không hề khóc, hỏi: "Hắn vì sao lại muốn giết Lý Đạo? Phá hoại hôn lễ của tỷ tỷ ta sao?"
Tống Tử Tinh nói: "Nguyên nhân có hai, thứ nhất, Đường gia cùng Lưu gia có rất nhiều quan hệ, Đường Dạ là thiếu chủ của tổ chức sát thủ, trên thực tế người lãnh đạo, đứng phía sau ủng hộ cho tổ chức sát thủ là Đường gia, mà sau lưng Đường gia là Lưu gia. Lý gia và Đường gia có chút hiềm khích, đương nhiên thái độ đối với Lưu gia cũng không chắc chắn, Lưu gia cũng cảm thấy được chí hướng của Lý gia không ở chỗ bọn họ, cho nên đám hỏi của hai nhà Phương, Lý lần này tất sẽ tạo thành sự uy hiếp đối với bọn họ, với bọn họ mà nói, không bằng là phá hỏng đi. Thứ hai, cô cũng biết năm đó tỷ tỷ cô có quan hệ với sát thủ Vô âm chứ?" Thấy Hoa Vô Đa gật gật đầu, hắn tiếp tục nói: "Ta nghĩ, sở dĩ Đường Dạ không muốn để cho tỷ tỷ cô gả cho Lý Khảng, chưa hẳn là không có nguyên nhân này, thân phận của Vô âm trong thiên hạ cực ít người biết, chỉ là, ta cũng biết."
"Vô âm là ai?" Hoa Vô Đa hỏi...
"Vô âm là Nhị công tử của Đường gia Đường Phong, cũng chính là ca ca của Đường Dạ." Tống Tử Tinh đáp...
Tống Tử Tinh không tiếp tục nói nữa, Hoa Vô Đa gật gật đầu nói: "Ta hiểu. Theo như lời ngươi nói Lý gia và Đường gia có hiềm khích, chỉ sợ cũng là do Đường Phong và Lý Khảng gây nên."
Tống Tử Tinh gật gật đầu, thản nhiên nói: "Nguyên nhân gây ra chính là tỷ tỷ của cô."
Gió mùa đông khiến cô càng ngày càng tỉnh táo, cảm giác say dĩ nhiên bị tản đi, sự minh mẫn lưu lại chỉ làm cô cảm thấy đau xót. Cô không muốn nhiều lời về lỗi của tỷ tỷ, chỉ hừ nhẹ một tiếng, trào phúng nói: "Ta còn tưởng rằng thân phận của mình rất quan trọng cơ đấy, hóa ra ta cái gì cũng không biết, còn nực cười đánh giá cao bản thân mình đến vậy."
Tống Tử Tinh ngồi phía sau cô, một chút say mê nhìn ngắm khuôn mặt cô, trong lúc này cô không mang mặt nạ, tóc cũng mấy ngày chưa từng chải, tùy tiện rối tung phía sau người, hơi một chút tự nhiên, cũng có chút lười nhác. Chỉ là cho dù cô có như vậy, trong trời đêm tối đen không trăng không sáng cũng luôn đẹp đến rung động lòng người, hắn không tự chủ được mà thanh âm trở nên dịu dàng, nhẹ giọng nói: "Không cần tự xem nhẹ bản thân mình, thân phận của cô rất quan trọng, chẳng qua, đây không phải là lợi thế tốt nhất mà Lưu gia cần."
Hoa Vô Đa lại trầm mặc tiếp, trong lòng cô vẫn chưa tin hẳn lời nói của Tống Tử Tinh, tuy rằng hắn nói cũng có vài phần đạo lý, nhưng cô biết, lời nói của Tống Tử Tinh không hẳn là không có ý muốn khuyên giải an ủi cô, tránh nặng nói nhẹ một chút cho cô nghe, tuy rằng trong lòng đã hiểu rõ, nhưng cô vẫn muốn tin tưởng lời hắn nói nhiều hơn, chỉ có như vậy, cô mới có thể dễ chịu hơn một chút...
Tống Tử Tinh lại nói: "Việc đã đến nước này, nghĩ nhiều cũng vô ích, bất luận là bây giờ cô hối hận như thế nào, thì hiện giờ hắn cũng đã chọn Tề Hân."
Đúng vậy, hắn lựa chọn Tề Hân, nghĩ đến đây, ánh mắt cô chợt tối sầm lại, chỉ cảm thấy ngực như bị cái gì lấp kín, cô đấm đấm ngực, rồi lại đấm tiếp, dường như làm như vậy có thể để ngực bị khó chịu như thế, nhưng cô biết rõ làm những điều này cũng chỉ uổng công...
Không thể còn muốn gì hơn nữa, cô nói với chính mình, nên rời suy nghĩ đi, dường như bỗng nhiên cô nhớ đến một chuyện, quay đầu lại hỏi: "Ngươi vì sao lại dẫn ta đi?" Hoa Vô Đa nói chính là việc Tống Tử Tinh từ kinh thành mang cô đến Giang Nam...
Tống Tử Tinh nghe vậy, nhẹ nhàng nở một nụ cười, nói: "Cô không phải muốn tới Giang Nam du ngoạn hay sao? Dù sao ta cũng muốn trở về, mang cô theo chẳng qua chỉ là tiện đường."
Hoa Vô Đa hừ một tiếng, biết rõ lời hắn nói không phải là thật, nhưng cũng không có nhiệt tình mà truy đến cùng, lại hỏi: "Ngươi làm sao biết ta muốn tới Giang Nam?"
Tống Tử Tinh tựa tiếu phi tiếu nói: "Ta đoán."
Biết rõ là hắn nói dối, cô lại trừng mắt liếc mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt liền dịch chuyển, nói: "Ngươi vì sao đột nhiên đi tới kinh thành?"
Đêm nay Tống Tử Tinh cũng uống rất nhiều, nghe cô hỏi đến đây, không nhịn được mà cười nhạt, vẻ mặt có chút mơ màng, vừa giống như kể ra lại vừa giống như nhớ lại, "Ngày đó cô ở Lạc Dương cùng Lưu Tu rơi xuống đáy cốc, ta vẫn luôn tìm kiếm khắp nơi, liên hệ với rất nhiều bằng hữu trong giang hồ tìm kiếm tung tích của hai người, cho đến khi phát hiện hành tung của hai người ở Lư châu, mà khi ta đuổi tới Lư châu, cô và Lưu Tu cũng đi rồi. Sau đó ta lại biết được cô và Đường Dạ cùng nhau chạy tới kinh thành, ta liền khởi hành lên kinh thành tìm cô, tuy rằng chẳng biết sẽ gặp nhau trong hoàn cảnh nào, nhưng lúc ấy ta đã có một loại dự cảm, cô sẽ cần đến ta."
Khi nghe được những lời "Cô sẽ cần đến ta", ánh mắt Hoa Vô Đa chợt lóe, nhưng rồi lại khinh thường nhếch mép lên, hiển nhiên là không tin, nói: "Ngươi làm gì mà luôn đi theo ta? À, ta biết rồi, ngươi cũng là vì thân phận của ta, tuy rằng Lưu Tu không cần, nhưng ngươi lại cần, có đúng thế không?" Hoa Vô Đa hỏi như vậy là cực kỳ trực tiếp, hơn nữa lại chẳng để lại đường lui, cũng không để cho Tống Tử Tinh chút mặt mũi nào nữa. Nhưng đây vốn là do tính nết và lòng dạ ngay thẳng của cô, hơn nữa khi đối mặt với Tống Tử Tinh, theo bản năng cô lại thấy có sự đối lập, cũng chưa từng có vẻ mặt hòa nhã với hắn. Trong lúc này, khóe miệng cô giương lên mang theo nụ cười lạnh mỉa mai đầy châm biếm, lại thấy Tống Tử Tinh giờ phút này như chìm trong tâm sự mà ánh mắt chìm xuống, trong cô thấy có cảm giác vui vẻ vì được phục thù, lấy tính cách của Tống Tử Tinh ra mà nói, cô vẫn chưa mong đợi sẽ nghe được đáp án gì vừa lòng...
Tống Tử Tinh thở dài, cô gái trước mặt này tuy rằng bị thương nhưng cả người lại toàn là gai nhọn, tuy rằng người bị đâm là chính mình, nhưng không biết vì sao lại dẫn theo một tia vui sướng, hắn nói: "Thật sự cô nói rất đúng, nếu cô có thể gả cho ta, qua cách thức là đám hỏi của ta và cô, để kết hợp lại thành đồng minh của hai nhà Tống, Phương, Tống gia ắt sẽ như hổ thêm cánh, cha ta, thúc phụ ta, thậm chí Tống gia ta từ trên xuống dưới đều hy vọng ta có thể lấy được cô. Khi ta đoán được thân phận của cô, những suy nghĩ này đều có trong đầu, thậm chí bây giờ cũng vẫn như cũ mà nghĩ trong đầu."
Hoa Vô Đa cười rồi hừ một tiếng, nói: "Ngươi trả lời thật rõ ràng thẳng thắn."
Tống Tử Tinh nói: "Cái này cũng không có gì, chúng ta sống trên đời này, khó tránh khỏi tình thân, quyền thế, dục vọng thao túng, lựa chọn người nào cũng không giống nhau, cũng coi như tình có thể nguyên(?). Chẳng qua, lần này ta mang cô đến Giang Nam, cũng vì để cô gả cho ta."
Hoa Vô Đa mới không tin, trả lời một cách lạnh nhạt: "Ngươi có thể sao?"
Khóe miệng Tống Tử tinh đột nhiên giương lên, bỗng nhiên gần sát lại một chút, cô vội vàng trốn về phía sau, sự né tránh của cô trong mắt hắn biến thành một tia trêu tức, hắn khẽ cười, mang theo vài phần ngả ngớn nói: "Ta nghĩ để cô đối với ta lâu ngày mà sinh tình."
Đây chỉ sợ là truyện buồn cười nhất mà mấy năm nay Hoa Vô Đa nghe được, khóe miệng cô hơi run rẩy một chút nhưng sau đó lại đột nhiên cười to ra thành tiếng, không chút khách khí chỉ vào mặt Tống Tử Tinh, phun cười nói: "Da mặt này... ha ha, da mặt này sao lại dày như thế cơ chứ."
Tống Tử Tinh dường như không để ý, bắt lấy ngón tay đang chỉ vào mặt mình, không để cho cô giãy ra...
Ánh mắt hắn sáng rực như ngọn lửa, nụ cười của cô, chẳng hề để ý đến sự tự nhiên và không như ý của cô để che giấu nội tâm đang sợ sệt của mình, hắn nắm chặt tay cô không cho giãy dụa, muốn để cô nghe rõ mỗi một câu mà hắn sắp nói tiếp. Hắn nở một nụ cười yếu ớt, hết sức rõ ràng nói: "Ta có một tật xấu, đối với ta mà nói thì thứ gì có thể có có thể không, ta bình thường sẽ không thèm quan tâm đến, nhưng đối với một người hoặc một vật mà trong lòng ta luôn tâm niệm, luôn bận lòng, ta sẽ nghĩ hết mọi biện pháp để có được, cho dù là không chiếm được, nhưng cũng vì đã cố gắng hết sức nên sẽ không hối hận. Khi cô rơi xuống núi sâu, ta biết tin này liền cảm thấy hoảng sợ, trên đường quay về Lạc Dương, dùng tất cả mọi thủ đoạn để tìm cô, mấy ngày không biết tin tức của cô là mấy ngày ta không thể chợp mắt, khi ta biết cô có thể vẫn còn sống, ta thầm nghĩ quan trọng nhất là phải nhìn thấy cô, khi ta biết Lưu Tu sắp sửa cưới Tề Hân, mà cô lại đang trên đường với Đường Dạ chạy tới kinh thành, ta đã bỏ qua tất cả mà ngàn dặm bôn ba một khắc không ngừng vì cô chạy tới kinh thành, khi đó ta đã quyết định một chủ ý."
"Chủ ý gì?" Cô lúng ta lúng túng hỏi, bất giác trong lòng bàn tay có chút mồ hôi, toàn thân hơi co lại, không biết có phải là do vừa rồi Tống Tử Tinh nói chuyện quá nhanh hay không, khiến cô nhất thời không có phản ứng, vẫn là Tống Tử Tinh từng bước ép sát làm cô thấy khó thở, tóm lại, theo bản năng mà cô mới hỏi ra ba chữ này...
Trong chớp mắt ánh mắt hắn dừng ở chỗ cô, thấy ánh mắt cô lúc nãy còn mạnh mẽ, trong ánh mắt có sự khẩn trương cùng né tránh, hắn vẫn cố chấp không lùi bước, tiếp tục gằn từng chữ: "Ta muốn để cho cô yêu ta!"
Bịch... Hoa Vô Đa vì vẫn muốn trốn về phía sau, nên vẫn chưa để ý tới bậc thềm bên cạnh, khi nghe đến câu cuối cùng, cô liền giật mình mà ngã từ trên bậc thềm xuống, giờ phút này bất chấp thân thể đang đau đớn, trong lúc này cô chỉ cảm thấy thoáng nhìn qua Tống Tử Tinh mà thật là sợ hãi...
Cô nhìn trân trân nói không nên lời, nét mặt vô cùng hoảng sợ...
Tống Tử Tinh khẽ ho khụ một tiếng, cũng không đi đến đỡ cô, tự đứng dậy phủi phủi vạt áo dính chút bụi, kéo lại nếp nhăn bên góc áo, liếc mắt một cái mà từ đầu đến cuối chưa phát ra một chữ, hai mắt trợn lên nhìn Hoa Vô Đa như cái chuông đồng, tự phẩy tay áo mà bỏ đi. Khi đi qua trước mặt Hoa Vô Đa, bước chân hắn dừng lại một chút, đột nhiên rất không khách khí mà ngửa mặt lên trời cười to mấy tiếng, thanh âm kia làm Hoa Vô Đa sợ tới mức run lên cầm cập, đột nhiên bừng tỉnh trở lại, liền thấy hắn đã nghênh ngang mà đi rồi.
Trong đầu Hoa Vô Đa bỗng nhiên xuất hiện ba chữ lớn: bị đùa giỡn!
Con mẹ nó! Rùa tinh quả nhiên là kẻ đáng ghét nhất trên đời này!
- Chương 1 - Công tử Dực
- Chương 2 - Nam Thư thư viện
- Chương 3 - Đệ tử chân truyền
- Chương 4 - Ta không tắm rửa
- Chương 5 - Người đẹp ta đến đây
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8 - Tai bay vạ gió
- Chương 9 - Đồng tâm hiệp lực
- Chương 10
- Chương 11 - Ai mới là người mộng du
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14 - Giang hồ diễm ngộ
- Chương 15 - Sợ ngươi rồi
- Chương 16
- Chương 17 - Niềm vui tương phùng
- Chương 18 - Thông minh bị thông minh lầm
- Chương 19 - Quả lê mê người
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22 - Thật là phiền quá đi
- Chương 23 - Món ngon hấp dẫn
- Chương 24 - Vẫn cứ như lúc trước
- Chương 25 - Phượng bích hoàng nguyệt
- Chương 26 - Cái yếm tung bay
- Chương 27 - Thì ra có thể như vậy
- Chương 28 - Trường lăng nhất vũ công tử túy
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31 - Phong cuồng nhất tiếu
- Chương 32 - Tuyệt đối không thể cười
- Chương 33 - Lén gặp người tình
- Chương 34 - A hoàn của Đường Dạ
- Chương 35 - Lời mời của Lý Xá
- Chương 36 - Nửa thật nửa cười
- Chương 37 - Đúng là có chút đau
- Chương 38 - Thật giả Phương Nhược Hề
- Chương 39
- Chương 40 - Cưỡi ngựa chạy trên núi
- Chương 41 - Ai làm rung động lòng ta
- Chương 42 - Ái tình khó giải
- Chương 43 - Tình cảm của Lý Xá
- Chương 44 - Chân gà rồi lại chân gà (1)
- Chương 45 - Chân gà rồi lại chân gà
- Chương 46 - Tình hình có vẻ tệ
- Chương 47 - Khác nhau một trời một vực
- Chương 48 - Đại hôn ở Lạc Dương
- Chương 49 - Khách không mời mà đến
- Chương 50 - Vướng bận trong lòng
- Chương 51 - Liều mình vì nghĩa
- Chương 52 - Tỏ tình dưới trăng
- Chương 53 - Căn nhà nhỏ trong rừng trúc
- Chương 54 - Đuổi theo
- Chương 55 - Hồi kinh
- Chương 56 - Từ nay là người lạ
- Chương 57 - Đến tột cùng là ai
- Chương 58 - Kỳ phùng địch thủ
- Chương 59 - Rời đi kinh xa
- Chương 60 - Mới tới Giang Nam
- Chương 61 - Thiên hạ loạn
- Chương 62 - Gặp phải hoa đào nát
- Chương 63 - Lần đầu vào Tống gia
- Chương 64 - Huynh đệ cả đời
- Chương 65 - Bảo trọng
- Chương 66 - Ung dung trả lời
- Chương 67 - Tình thâm ý trọng
- Chương 68 - Rút dây động rừng
- Chương 69 - Trần Đông Diệu chết
- Chương 70 - Nhược điểm của Ngụy Thiên
- Chương 71 - Nhớ chàng
- Chương 72 - Giang sơn mỹ nam chí
- Chương 73 - Giang sơn mỹ nam chí
- Chương 74 - Kẻ sỹ vì tri kỷ
- Chương 75 - Sống hay chết
- Chương 76 - Nhìn ngắm núi sông
- Chương 77 - Kiếp sau rất mờ mịt
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83 - Kết thúc