Chương 59 - Rời đi kinh xa
Tiếng cười còn chưa qua đi, đã nghe thấy một người đẩy cửa nói: "Ai nha, các công tử thật là hào hứng, không biết là đang cười cái gì vậy?" Nàng kia nói xong, liền lộ ra một cái đầu, nhưng lại đeo một cái mặt nạ tự chế, là mặt nạ có bộ dạng của một em bé, bên hông còn đeo một cái trống cơm. Hai người sửng sốt, nàng kia thấy hai người trố mắt nhìn liền nhảy dựng lên, khoa tay múa chân, đập trống cơm mà đầu đong đưa, hai người nhìn cả lúc lâu, công tử Dực lắc đầu bật cười, đã thấy Tống Tử Tinh nét mặt vẫn vậy. Nàng kia nhảy một lát, thấy thế liền không bỏ qua mà đến gần Tống Tử Tinh, kéo lấy cánh tay hắn nói: "Ai nha, công tử sao lại không cười, Ỷ Thúy nhảy đến đổ hết cả mồ hôi rồi, Ỷ Thúy không chịu đâu, công tử mau cười một cái, cười một cái đi."
Tống Tử Tinh giống như lơ đãng mà phẩy ra cánh tay đang bị cô gái nắm lấy, cười một cái, công tử Dực liếc mắt, không nói hai lời ném ngân phiếu ra ngoài. Ỷ Thúy vội tháo mặt nạ em bé trên đầu xuống rồi một thân cúi chào nói cảm ơn, cầm lấy ngân phiếu mà mặt cười tươi như hoa đi ra ngoài.
Nàng vừa mới đi ra ngoài, người thứ hai liền tiến vào...
Tống Tử Tinh nhìn các loại tiết mục chọc cười của mười mấy cô gái, uống một chút rượu rồi cùng dắt tay nhau ra khỏi Hạnh Hoa Xuân Vũ, phía sau còn có một đám oanh oanh yến yến vẫy khăn đưa tiễn lưu luyến không rời, công tử Dực cười tươi roi rói...
Tống Tử Tinh lần đầu tiên thấy công tử Dực tiêu tiền như nước. Trong mắt mọi người ở kinh thành hắn thứ nhất là quần là áo lượt, quả thực xem ra cũng có vài phần kiểu dáng, nhưng nói đến háo sắc, thì lại nói quá sự thật. Ánh mắt công tử Dực nhìn các cô gái tuy rằng phong lưu nhưng cũng không bỉ ổi, cho dù đối mặt với Đỗ Thiên Thiên xinh đẹp tuyệt trần, cũng vẫn là như vậy...
Tống Tử Tinh đến kinh thành dạo qua Hạnh Hoa Xuân Vũ cũng gặp Đỗ Thiên Thiên, việc này sau đó đã truyền khắp kinh thành, tự nhiên lại làm người khác nhớ tới việc con diều làm bằng cái yếm ở Giang Lăng kia, xem ra Tống Tử Tinh và Đỗ Thiên Thiên quả là có quan hệ không hề bình thường nha...
Trăng sáng thỉnh thoảng bị mây mờ che lấp, đoàn người bọn họ cưỡi ngựa đi trên đường cái, bên người Tống Tử Tinh chỉ có một người là Vũ Chính, mà phía sau công tử Dực lại có chín người...
Hôm nay hai người bọn họ ở chung thật vui, khi chia tay, hai người hẹn nhau, ngày mai cùng đi Nam Thư thư viện, liền đều tự trở về trong phủ của mình.
Công tử Dực trở về đại danh phủ, quản gia trong phủ nói cho công tử Dực, hôm nay công tử Kỳ ở bên trong phủ đợi mấy canh giờ không thấy hắn trở về, nên đã về phủ trước. Công tử Dực gật gật đầu, liền quay về phòng ngủ...
Sáng ngày thứ hai, công tử Dực đi đến phủ tướng quân tìm Tống Tử Tinh, lại được biết Tống Tử Tinh sáng sớm đã nhận khẩu dụ mà vào hoàng cung.
Công tử Dực đợi một mạch đến trưa mới thấy Tống Tử Tinh trở về, liền ở phủ tướng quân dùng qua bữa trưa, sau đó cùng Tống Tử Tinh đi đến Nam Thư thư viện...
Trong lúc dùng bữa, Tống Tử Tinh nói rõ lần này đã gặp được Hoàng Thượng, ít ngày nữa sẽ phải lên đường quay về Giang Nam. Công tử Dực nói mình nhất định phải đến tiễn, nhưng Tống Tử Tinh một phen từ chối, cuối cùng lại đành phải đồng ý...
Ngày đó sau khi đi đến thư viện gặp qua các vị ân sư, Tống Tử Tinh liền hồi phủ chuẩn bị mọi việc để rời đi...
Ngày tiếp theo, đám người Tống Tử Tinh một hàng xe ngựa đơn giản, rời khỏi kinh thành trở về Giang Nam, dường như không vội cũng không trì hoãn...
Một hàng Tống Tử Tinh mấy trăm người khi đi ra khỏi thành, tên giữ thành lấy ra bức họa vẽ tên cường đạo bị truy nã kiểm tra cực kỳ cẩn thận kỹ lưỡng đoàn người của Tống Tử Tinh, thậm chỉ ngay cả người hầu cận bảo vệ Tống Tử Tinh cũng bị kiểm tra cổ, cổ tay và ngón tay, chỉ là ngay cả một xe lễ vật công tử Dực tặng cho Tống Tử Tinh và hai xe hàng Tống Tử Tinh mang theo cũng đều bị mang xuống kiểm tra xem bên trong có cất giấu người nào không, xe ngựa còn bị lật lên kiểm tra, lục soát vô cùng cẩn thận...
Công tử Dực mắt thấy Tống Tử Tinh vô cùng bình tĩnh ung dung đồng ý cho kiểm tra, chỉ là thủ hạ có mấy người không phục hùng hùng hổ hổ một phen, đều bị Tống Tử Tinh ngăn lại...
Công tử Dực tiễn Tống Tử Tinh mãi đến Thập Lý đình ở thành Nam mới thôi...
Hai người sau khi cùng uống mấy ly rượu nhạt, công tử Dực cười nói: "Tống huynh vội vã trở về, ngay cả một chút đặc sản nơi đây cũng không mang về, thật sự là rất qua loa đấy."
Tống Tử Tinh cười khẽ nói: "Chắc chắn còn có cơ hội lại đến kinh thành, hơn nữa, Dực công tử còn tặng ta cả một xe ngựa đặc sản nơi đây, như vậy là đủ rồi."
Công tử Dực chắp tay chào hỏi nói: "Tiễn người ngàn dặm cũng phải nói lời từ biệt, tướng quân lên đường bình an, Dực chỉ tiễn tướng quân được đến đây thôi."
Tống Tử Tinh chắp tay cảm ơn nói: "Dực công tử thật là có tình, nếu hôm nào có rảnh đến Giang Nam chơi, Tống mỗ nhất định sẽ tận tình làm chủ."
Công tử Dực nói: "Tống tướng quân, tiểu đệ cuối cùng cũng có một vài lời muốn cùng tướng quân nói rõ."
Tống Tử Tinh nói: "Có lời gì muốn nói, Dực công tử cứ nói đừng ngại."
Công tử Dực thu lại ánh mắt lông bông, nói: "Vô Đa bản tính đơn giản, ngây thơ tốt bụng, giống như một miếng ngọc thô, đợi người thợ khéo léo mài dũa chạm trổ tinh tế mới rực rỡ sáng chói, ta biết huynh và ta giống nhau đều thật lòng đối với nàng, nhưng nếu đúng là huynh cùng nàng có nhiều duyên phận hơn một chút... mong rằng tướng quân huynh sẽ như lời nói hôm qua, không tiếc bất kỳ giá nào, bảo vệ nàng chu đáo."
Tống Tử Tinh khẽ cười, không nói đồng ý cũng không phủ nhận...
Công tử Dực không nhiều lời nữa, liền chắp tay nói: "Tạm biệt."
Tống Tử Tinh cũng chắp tay trả lời: "Tạm biệt." Nói xong, liền thấy công tử Dực đi ra khỏi Thập Lý đình, lên ngựa mà đi.
Đợi cho đến lúc Hoa Vô Đa tỉnh lại thì họ đã sớm rời khỏi kinh thành mấy trăm dặm. Hoa Vô Đa vẫn chưa gặp đoàn người của Tống Tử Tinh, hai ngày trước hắn đã phái người đưa Hoa Vô Đa ra khỏi thành. Tống Tử Tinh đến kinh thành lần này dẫn theo khoảng ba trăm người, ba trăm người này, chỉ có một trăm người cùng Tống Tử Tinh đi vào trong thành, những người còn lại tản ra thu xếp ở khắp nơi ngoại ô của thành, lần này hộ tống Hoa Vô Đa ra thành có khoảng mười người, giả làm bộ dạng của thương nhân, hôm qua đã tới ranh giới kinh thành và tụ họp lại với những người khác...
Đám người Tống Tử Tinh sau khi ra khỏi kinh thành ngựa không dừng vó chạy thẳng một mạch về hướng Nam. Giờ phút này bên người Tống Tử Tinh có gần trăm người, bọn họ đều là những đội cận vệ của Tống Tử Tinh, xuất thân trong quân đội, có thể chinh chiến phương xa, thiện chiến, so với người bình thường thì phải chịu khổ hơn một chút, đoàn người đêm đó chạy đến ranh giới kinh thành, cùng hơn mười người hộ tống Hoa Vô Đa và hơn hai trăm quân cận vệ nữa tụ hợp lại...
Một nhóm hơn ba trăm người tìm một nơi yên lặng, tạm thời dựng trại nghỉ ngơi một đêm, tính toán sáng mai đi tiếp...
Nơi đây trước kia đã được Tống Tử Tinh phái người thu xếp ổn thỏa, khắp nơi cây cối rậm rạp, lại vừa ở trên đỉnh núi, từ mọi nơi nhìn lại, liếc qua đã thấy ngay, dễ bảo vệ khó tấn công, còn phải đi khoảng bảy tám ngày nữa mới đến địa phận Giang Nam, nên trước đó cũng không thể lơ là khinh suất...
Tống Tử Tinh sau khi tụ hợp lại với đám người hộ tống Hoa Vô Đa, từ trong khe hở của xe ngựa tự mình ôm một cô gái ra, thu xếp cho cô ở tại lều trại của chính mình...
Vũ Chính và Từ Thanh thấy tướng quân từ khi ra khỏi kinh thành đi đầu cấp tốc và cẩn thận đến vậy, càng có chút lo sợ bất an, trong khe hở của hành lý trên xe còn đặt một cô gái, thân phận của cô gái này khiến kẻ khác rất hoài nghi, thẳng cho đến giờ phút ngồi xuống nghỉ ngơi này, Từ Thanh mới đem những điều nghi vấn trong lòng mở miệng ra hỏi.
Tống Tử Tinh không hề giấu diếm, liềm đem nguyên nhân cơ bản nói qua một lần cho bọn họ biết...
Từ Thanh, Vũ Chính càng nghe càng thấy kinh sợ, Từ Thanh nghe còn tàm tạm, Vũ Chính càng nghe càng thấy lơ mơ. Cho đến khi nghe Tống Tử Tinh nói cô am hiểu thuật dịch dung, hắn mới hiểu được...
Từ Thanh vừa có chút ngạc nhiên lại vừa có chút nghi ngờ mà hỏi: "Vậy cô nương lần trước kia..."
Tống Tử Tinh liếc mắt một cái nhìn Từ Thanh, biết điều hắn hỏi chính là cái gì, Từ Thanh hỏi đúng là cô gái hắn cõng trên lưng ở ngoại thành Lạc Dương đêm đó, hắn cười nói: "Là nàng."
Vũ Chính đột nhiên nghĩ tới một chuyện trước kia đã rất lâu rồi, hỏi: "Đại náo phủ tướng quân là..."
Vũ Chính còn chưa nói xong, Tống Tử Tinh đã bất đắc dĩ tiếp lời, "Cũng là nàng."
Vũ Chính vội hỏi: "Đánh nhau với ta..."
Tống Tử Tinh nói: "Là nàng."
Sắc mặt Vũ Chính đã biến đổi lại càng biến đổi hơn...
Tống Tử Tinh cười đến mức rất là không biết phải làm sao, còn chưa chờ Từ Thanh lời ra khỏi miệng, đã nói luôn: "Đều là nàng." Từ Thanh đang định nói ra thì bị nghẹn họng, hắn nuốt nuốt nước miếng, mới lại nói: "Tướng quân, vì sao chúng ta lại phải đưa nàng gấp rút lên đường như vậy, phải chăng là có người muốn hại Phương tiểu thư sao?"
Tống Tử Tinh nói: "Không chỉ là nàng, chúng ta lần này đến kinh thành đã vốn là thân rơi vào trong nguy hiểm, lấy thân phận của ta, lần này nếu không phải được Lưu gia mời, muốn vào kinh cũng không dễ, ranh giới kinh thành lại nguy cơ bốn phía, chúng ta phải nhanh một chút trở về Giang Nam."
Đêm đó, Tống Tử Tinh chỉ thị cho Từ Thanh giả làm bộ dạng của chính mình dẫn theo trăm người, ngày mai men theo con đường tiếp tục đi trước...
Tống Tử Tinh thì lại cùng Vũ Chính mang hai trăm quân binh còn lại chia làm hai đường cùng trở về Giang Nam. Sự thu xếp lần này, Tống Tử Tinh nghiễm nhiên dùng kế giương đông kích tây, thế nhưng lại hơi làm khó Từ Thanh một chút, tuy rằng chiều cao của hắn cũng tầm tầm Tống Tử Tinh, nhưng diện mạo lại kém khá xa, làm sao có thể đóng vai cho giống được? Không ngờ, từ trong ngực Tống Tử Tinh lại lấy ra một cái mặt nạ, nói: "Ngươi đeo cái này."
Mặt nạ này, đúng là cái lúc trước ở Giang Lăng Hoa Vô Đa đã làm, ngay cả bản thân Hoa Vô Đa cũng không nhớ mình đã đánh mất mặt nạ khi nào, vì vẫn chưa hề tìm lại, nên dường như đã muốn đem chuyện này quên rồi, không ngờ nó lại ở trong tay Tống Tử Tinh, hiện giờ Hoa Vô Đa đang ngủ mê mệt, nên đương nhiên không biết, mặt nạ này làm thế nào lại ở trong tay Tống Tử Tinh...
Nói đến việc này, phải nhắc tới lúc trước ở Giang Lăng, Hoa Vô Đa giả làm bộ dạng của Tống Tử Tinh, việc cô ở trên tường thành Giang Lăng thả con diều là cái yếm đỏ thêu hoa mẫu đơn, Hoa Vô Đa vì thả con diều để lăng nhục hắn mà làm có chút không quang minh chính đại khiến trong lòng trở nên hoang mang, sau khi thay quần áo lại quá mức vội vàng, mà lại để cái mặt nạ kia rơi vào trong chỗ thay quần áo. Lúc ấy, Tống Tử Tinh và Vũ Chính ở một góc phía Tây đường cái vừa vặn tận mắt trông thấy một màn cô thả con diều là cái yếm kia, Vũ Chính rất tức giận, bất chấp Tống Tử Tinh ngăn cản, liền đuổi theo Hoa Vô Đa để đòi lại công bằng cho tướng quân, nhưng tính tình Vũ Chính lại hiền lành chất phác, rõ ràng là đuổi theo Hoa Vô Đa, nhưng khi Hoa Vô Đa thay đổi trang phục và đầu tóc ra ngoài thì hắn lại không thể nhận ra, đợi đến khi đi vào thấy cái mặt nạ rơi trên mặt đất mới có phản ứng lại. Nhưng khi chạy ra đến ngoài, hắn đã sớm không thấy bóng dáng Hoa Vô Đa đâu, sau đó mặt nạ liền rơi vào trong tay Tống Tử Tinh. Mà Tống Tử Tinh cũng luôn mang theo mặt nạ này bên người, hôm nay liền đưa cho Từ Thanh sử dụng...
Sau khi đã sắp xếp tốt cho lộ trình ngày mai, Tống Tử Tinh mới vào lều trại của mình nghỉ ngơi...
Thị vệ đưa tới một bát canh gà, Tống Tử Tinh ôm lấy Hoa Vô Đa trên giường đã ngủ say ba ngày ba đêm, cẩn thận chu đáo đem một chút canh gà đưa vào miệng của cô, tuy rằng cô vẫn chưa tỉnh lại, nhưng do trời sinh ăn cái gì cũng vô cùng nhạy cảm, chỉ cần làm cho cô nếm qua một chút mùi vị đồ ăn, cô liền có thể tự uống vào một chút, tuy rằng ít, nhưng lại có còn hơn không. Hắn vì cô mà xoa bóp khí huyết một phen, kiểm tra mạch đập của cô, thấy bình ổn không ngại, Tống Tử Tinh mới thoáng yên tâm một chút...
Trong quân đội không có con gái, từ khi rời khỏi kinh thành vẫn là hắn tự tay chăm sóc cho cô, nhưng chung quy nam nữ cũng có sự khác biệt, đã nhiều ngày nay, hắn cũng chỉ là giúp cô lau người qua loa...
Tống Tử Tinh đắp chăn ngay ngắn cho cô, để cô nằm bên cạnh mình, nhìn vẻ mặt của cô lúc ngủ, nhưng trong giờ phút này lại không thể nào nhắm mắt vào được, cứ như thế mà tùy tiện nhìn ngắm...
Cô xuất hiện thu hút toàn bộ sự chú ý của hắn, nhất cử nhất động, mặt nhăn mày cười, bất kể tốt xấu...
Nhịn không được, hắn vươn ngón tay nhẹ nhàng lướt qua bên má cô đang ngủ ngon giấc, hai má hơi hơi ửng hồng khiến cô càng thêm vài phần dễ thương. Bắt đầu từ lúc nào, không chỉ trong mắt, mà ngay cả trong lòng, tất cả đều là cô? Không nhìn thấy sẽ nhớ, thấy rồi lại muốn chạm vào, chạm rồi lại muốn đến gần thêm, thậm chí có được tất cả cũng dường như không thể thỏa mãn. Bắt đầu từ lúc nào, tình cảm của hắn đối với cô lại trở nên phức tạp như vậy? Khi cô nhìn người khác, liền thầm nghĩ làm thế nào để cô nhìn mình, khi cô nhìn mình rồi, lại muốn bản thân mình ở trong mắt cô có sự khác biệt đi. Bắt đầu từ lúc nào, hắn lại bận tâm và nhớ đến một cô gái như thế? Vì chính mình không thể trở thành người trong lòng cô mà hắn không cam lòng, vì cô ở bên người khác mà hắn ghen tị. Hắn muốn bản thân mình đi vào lòng của cô, chiếm cứ toàn bộ lòng cô, bỏ đi tất cả những người khác, trở thành duy nhất, trở thành tất cả...
Không kìm lòng được, hắn đem cô ôm vào trong ngực, cô ở trên bả vai hắn, hơi thở của cô ở trong ngực hắn, hắn một lần nữa vuốt mái tóc dài của cô. Lời công tử Dực nói còn văng vẳng bên tai, bọn họ đều giống nhau, đều không tiếc bất kỳ giá nào để bảo vệ cô, thậm chí vì cô mà không tiếc tất cả từ bỏ giấc mơ của mình, kể cả hai bên đều như vậy...
Chẳng qua, bọn họ đều muốn biết, trong lòng của cô rốt cuộc là có ai? Có lẽ, đúng như lời công tử Dực nói, hắn chẳng qua là chỉ cùng cô có hơn một chút duyên phận mà thôi...
Hắn ôm lấy cô trong ngực, từ từ ngủ, ở trong mơ cũng thấy bộ dạng hai người ôm nhau...
Vì sao tối nay, lại ngắn ngủi như thế...
- Chương 1 - Công tử Dực
- Chương 2 - Nam Thư thư viện
- Chương 3 - Đệ tử chân truyền
- Chương 4 - Ta không tắm rửa
- Chương 5 - Người đẹp ta đến đây
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8 - Tai bay vạ gió
- Chương 9 - Đồng tâm hiệp lực
- Chương 10
- Chương 11 - Ai mới là người mộng du
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14 - Giang hồ diễm ngộ
- Chương 15 - Sợ ngươi rồi
- Chương 16
- Chương 17 - Niềm vui tương phùng
- Chương 18 - Thông minh bị thông minh lầm
- Chương 19 - Quả lê mê người
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22 - Thật là phiền quá đi
- Chương 23 - Món ngon hấp dẫn
- Chương 24 - Vẫn cứ như lúc trước
- Chương 25 - Phượng bích hoàng nguyệt
- Chương 26 - Cái yếm tung bay
- Chương 27 - Thì ra có thể như vậy
- Chương 28 - Trường lăng nhất vũ công tử túy
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31 - Phong cuồng nhất tiếu
- Chương 32 - Tuyệt đối không thể cười
- Chương 33 - Lén gặp người tình
- Chương 34 - A hoàn của Đường Dạ
- Chương 35 - Lời mời của Lý Xá
- Chương 36 - Nửa thật nửa cười
- Chương 37 - Đúng là có chút đau
- Chương 38 - Thật giả Phương Nhược Hề
- Chương 39
- Chương 40 - Cưỡi ngựa chạy trên núi
- Chương 41 - Ai làm rung động lòng ta
- Chương 42 - Ái tình khó giải
- Chương 43 - Tình cảm của Lý Xá
- Chương 44 - Chân gà rồi lại chân gà (1)
- Chương 45 - Chân gà rồi lại chân gà
- Chương 46 - Tình hình có vẻ tệ
- Chương 47 - Khác nhau một trời một vực
- Chương 48 - Đại hôn ở Lạc Dương
- Chương 49 - Khách không mời mà đến
- Chương 50 - Vướng bận trong lòng
- Chương 51 - Liều mình vì nghĩa
- Chương 52 - Tỏ tình dưới trăng
- Chương 53 - Căn nhà nhỏ trong rừng trúc
- Chương 54 - Đuổi theo
- Chương 55 - Hồi kinh
- Chương 56 - Từ nay là người lạ
- Chương 57 - Đến tột cùng là ai
- Chương 58 - Kỳ phùng địch thủ
- Chương 59 - Rời đi kinh xa
- Chương 60 - Mới tới Giang Nam
- Chương 61 - Thiên hạ loạn
- Chương 62 - Gặp phải hoa đào nát
- Chương 63 - Lần đầu vào Tống gia
- Chương 64 - Huynh đệ cả đời
- Chương 65 - Bảo trọng
- Chương 66 - Ung dung trả lời
- Chương 67 - Tình thâm ý trọng
- Chương 68 - Rút dây động rừng
- Chương 69 - Trần Đông Diệu chết
- Chương 70 - Nhược điểm của Ngụy Thiên
- Chương 71 - Nhớ chàng
- Chương 72 - Giang sơn mỹ nam chí
- Chương 73 - Giang sơn mỹ nam chí
- Chương 74 - Kẻ sỹ vì tri kỷ
- Chương 75 - Sống hay chết
- Chương 76 - Nhìn ngắm núi sông
- Chương 77 - Kiếp sau rất mờ mịt
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83 - Kết thúc