Chương 48 - Đại hôn ở Lạc Dương
Cô đi qua hai con hẻm mới thấy có một quầy hàng nhỏ, người bán hàng là một ông già, lưng hơi còng, động tác cũng có chút chậm chạp. Ông đang từ tốn bưng một cái tô được đậy kín nắp nóng hôi hổi, từ rất xa, cô đã ngửi ra được là mùi sủi cảo. Cái quán nhỏ này chỉ bày một vài bàn đơn giản, khách đến ăn cũng đã có vài người...
Hoa Vô Đa mua một bát rồi ngồi xuống ăn. Từng miếng từng miếng sủi cảo, bánh rất thơm, cô thực sự rất vừa lòng. Nhớ tới lúc trước Rùa tinh từ chối ăn đồ ăn ven đường, thầm nghĩ Rùa tinh đúng là không biết thưởng thức đồ ăn ngon mà. Vừa mới nghĩ đến đây, đã thấy có hai người trước mặt đang cưỡi ngựa đi đến, đúng là công tử Tu và thư đồng Lưu Thuận của hắn ...
Công tử Tu dường như có tâm sự gì, vẫn chưa để ý tới Hoa Vô Đang đang ngồi ven đường ăn hàng, con ngựa chậm rãi bước từng bước, lộc cộc, lộc cộc, tiếng vó ngựa vang lên trong con hẻm nhỏ nghe rất rõ ràng...
Thế nhưng Lưu Thuận lại nhìn thấy Hoa Vô Đa, thấp giọng nói một tiếng: "Công tử."
Công tử Tu nghe tiếng thì hơi hơi liếc mắt nhìn lại nghe Lưu Thuận nói: "Công tử, bằng hữu của người."
Nhìn theo ánh mắt của Lưu Thuận, công tử Tu thấy được Hoa Vô Đa, phút chốc ánh mắt bỗng biến đổi, hắn quay lại nói với Lưu Thuận: "Ngươi về trước đi, chốc nữa ta về sau."
Lưu Thuận có chút do dự, nói: "Công tử..."
Công tử Tu lại nói: "Đừng ngại, đi đi."
Lưu Thuận suy nghĩ một chút, rồi nói: "Vâng." Sau đó liền thúc ngựa đi...
Công tử Tu thấy Hoa Vô Đa nhìn mình mà cười rạng rỡ, khóe miệng cũng gương lên ý cười. Nhưng nụ cười kia cũng chỉ giương lên có một nửa, không biết đột nhiên nghĩ đến cái gì, mà còn thêm vài phần chua xót...
Hắn xuống ngựa, đem ngựa buộc ở bên đường, lững thững đi tới. Hoa Vô Đa ngồi dịch ra một chút, hắn vén vạt áo lên, tùy ý ngồi bên cạnh cô. Vóc người công tử Tu hơi cao, ngồi trên ghế đẩu như vậy chân không duỗi ra được hết, bàn ghế lại khá thấp nên ngồi cũng không được thoải mái cho lắm, Hoa Vô Đa nhìn hắn rồi tươi cười nói: "Có muốn ăn hay không? Ta mời." Thấy công tử Tu có chút do dự, Hoa Vô Đa lập tức bổ sung thêm: "Ăn ngon lắm đó."
Công tử Tu cau mày lại, gật gật đầu...
Hoa Vô Đa vội hô to một tiếng: "Bác ơi, cho cháu thêm một bát giống thế này."
Bác bán bánh sủi cảo gật gật đầu, vào trong chuẩn bị một ít bánh sủi cảo...
Hoa Vô Đa hỏi: "Huynh đã ăn cơm chưa?"
Công tử Tu trả lời: "Ta ăn xong rồi, cô ăn chưa?"
Hoa Vô Đa gật gật đầu, nói: "Huynh đã ăn rồi, vậy lát nữa bánh sủi cảo được mang lên, ta giúp huynh ăn nhá." Thật ra là cô còn muốn ăn, nên mới gọi thêm bát nữa, vừa khéo lại gặp Lưu Tu, thuận lợi tìm được một cái cớ đường đường chính chính thế này, vừa mời khách lại vừa có thể ăn, đúng là một công đôi việc...
Công tử Tu cười nhạt một tiếng, thấy cô mỗi khi cắn một cái bánh sủi cảo đều mang bộ dạng tươi cười rất thỏa mãn, yếu ớt đáp lại một tiếng: "Ừ"...
Bánh sủi cảo rất nhanh được mang lên, công tử Tu chỉ ăn một cái cho có, rồi buông thìa xuống. Hoa Vô Đa thấy hắn không ăn, cũng không khách khí, với thìa vào trong bát của công tử Tu, múc một cái, đưa sủi cảo nóng hôi hổi đến bên miệng thổi thổi, một cái, rồi lại thêm một cái nữa...
Công tử Tu từ đầu đến cuối chỉ ăn có một cái, rồi cứ thế ngồi nhìn cô ăn. Tâm tư dần dần có chút ngơ ngẩn... Có một số chuyện, phải chăng đã là vận mệnh, không thể thoát khỏi nó, phải chăng có một số người dù có khát cầu mấy cũng không được, cũng không có quyền được khát cầu. Hắn ngắm nhìn cô, ngay cả những cử động nhỏ nhất cũng không bỏ qua, vừa lưu luyến lại vừa kháng cự, đã nghĩ là không được nhìn, vậy mà cứ nhìn không chớp mắt, trong ngực dâng lên một nỗi niềm chua xót không kiềm chế nổi, đến tận lúc cô ăn hết cái bánh sủi cảo cuối cùng, dáng điệu tự nhiên thoải mái kia, lại khiến đáy lòng hắn lăn tăn gợn sóng...
Ăn xong bánh sủi cảo rồi, Hoa Vô Đa vô cùng hào phóng tranh trả mười văn tiền, sau đó giật lấy lượng bạc trên tay ông lão công tử Tu đưa cho do không có tiền lẻ, rồi nói: "Ta đã nói là lần này ta mời khách, ta trả cho, lần sau huynh mời ta lại là được."
Công tử Tu nhẹ nhàng nói: "Được." Nhưng vừa nghĩ đến sau này, ánh mắt của hắn liền tối sầm lại...
Gió đêm thổi qua, Hoa Vô Đa ăn no rồi thì duỗi thắt lưng một cái, cùng công tử Tu dắt ngựa chậm rãi đi trên con hẻm nhỏ. Vó ngựa cất bước giữa đêm tối, tiếng lộc cộc lộc cộc vang lên theo nhịp điệu. Như thể một bản nhạc hòa tấu tuyệt vời, khiến ánh trăng lạnh lẽo trên cao giữa khung trời cuối thu nay cũng ôn hòa thêm vài phần...
Công tử Tu hỏi: "Cô ở đâu?"
Hoa Vô Đa nói: "Ở quán trọ Thanh Lân cách đây hai con đường."
Công tử Tu nói: "Cô định khi nào thì lên đường đi Giang Nam?"
Hoa Vô Đa nói: "Cũng không thể nói chính xác được, có thể là mai hoặc ngày kia."
Công tử Tu thản nhiên nói: "Chẳng biết khi nào chúng ta mới có thể gặp lại?"
Đúng vậy, chẳng biết khi nào mới có thể gặp lại, nghĩ đên đây khóe miệng Hoa Vô Đa đang tươi cười cũng dần trở nên gượng gạo, nhưng chỉ trong phút chốc, cô lại cười càng rạng rỡ hơn, cất cao giọng nói: "Còn nhiều thời gian mà, đợi đến sang năm xuân về hoa nở, ta đến kinh thành gặp các huynh nha."
Công tử Tu cũng chưa vì những lời này mà vui lên, vẻ mặt vẫn lạnh lẽo như trước nói: "Một lời đã định."
"Ừ, một lời đã định." Hoa Vô Đa gật đầu, cười nói: "Đừng quên, huynh còn nợ ta một bữa cơm đấy."
"Sẽ không quên đâu." Công tử Tu thản nhiên nói...
Hai con đường rất nhanh đã đi qua, công tử Tu tiễn Hoa Vô Đa tới bên ngoài quán trọ Thanh Lân...
Hoa Vô Đa cùng hắn nói lời tạm biệt. Đang muốn đi vào, chợt nghe công tử Tu nói: "Đường Dạ có còn chữa bệnh cho cô không?"
Hoa Vô Đa cười trả lời: "Có, thương thế của ta tốt lên nhiều rồi, huynh không cần phải để ý đâu."
Công tử Tu không hỏi lại nữa, hắn vẫn nhìn theo Hoa Vô Đa đi vào quán trọ, đến khi bóng dáng cô hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, mới xoay người lên ngựa mà đi.
Lúc này đã gần đến nửa đêm, Hoa Vô Đa đi vào Tây viện của quán trọ, nhìn thấy Đường Dạ đang ngồi trên nóc nhà. Nếu là người khác e rằng sẽ bị dọa mà nhảy dựng lên, quá nửa đêm trông thấy một người vận hắc y ngồi trên nóc nhà thì chắc ai cũng sợ chết khiếp, nhưng đối với Hoa Vô Đa thì đã sớm thành thói quen, buổi tối hôm nào mà Đường Dạ chẳng ra khỏi phòng, không ra khỏi phòng mới là chuyện không bình thường.
Không biết hắn trở về từ lúc nào, sau khi đã ăn uống no đủ xong, cô lại không thấy mệt nữa, Hoa Vô Đa ngầm vận khí, thầm cảm thấy vết thương đã tốt lên rất nhiều, hơi thở cũng tương đối ổn định, nội lực dường như so với trước kia còn mạnh hơn hẳn, trong lòng không khỏi mừng thầm, cô lại thử thăm dò vận khí, sử dụng khinh công bay lên nóc nhà, thở ra hít vào bình thường không gặp trở ngại nào, liền bắt đầu mặc sức nhảy từ trên xuống dưới đất mãi không ngừng, Đường Dạ đang ngắm nhìn bầu trời đêm suy nghĩ gì đó cũng không vì cô nhảy qua nhảy lại mà đưa liếc mắt nhìn.
Thấy cô nhảy qua nhảy lại, Đường Dạ từ bên hông lấy ra cây sáo, bắt đầu thổi...
Hoa Vô Đa nghe thấy tiếng sáo, liền không tiếp tục công cuộc nhảy choi choi nữa, nhìn về phía Đường Dạ...
Ngày mai, đó là ngày giải độc cuối cùng của cô, Đường Dạ đã hứa sẽ không hạ độc cô nữa, cô hoàn toàn tin tưởng điều đó không chút nghi ngờ, tuy rằng Đường Dạ luôn thâm trầm khó đoán, nhưng cô tin Đường Dạ là người nói lời giữ lời. Nghĩ đến chính mình cuối cùng cũng sắp hết khổ, cô vui như mở cờ trong bụng, cho nên đêm nay nhất định phải kiên trì, không thể trêu chọc Đường Dạ một tí nào, Hoa Vô Đa thầm nghĩ như thế...
Cố gắng kìm nén thâm tâm đang hết sức phấn khởi, cô nhảy lên nóc nhà như mọi ngày, nhẹ nhàng ngồi phía sau Đường Dạ, làm bạn ngồi nghe hắn thổi sáo.
Hoa Vô Đa thành thật ngồi ôm hai chân, lắng nghe tiếng sáo dưới trăng của Đường Dạ, trong lúc vẫn cứ bình thường như thế, thì bỗng nhìn thấy bên nóc nhà đối diện xuất hiện một người.
Người kia mặc một thân áo trắng, tay cầm đàn, đạp ánh trăng thướt tha mà đến, cố ý ngồi đối diện với bọn họ, để mặc bóng trăng lơ lửng sau lưng mình, người đó chính là mỹ nhân Sở Điền Tú. Nhìn ngang nhìn dọc cũng không thể không thừa nhận, trông Sở Điền Tú hiện giờ thật vô cùng xinh đẹp.
Tiếng đàn của Sở Điền Tú cùng tiếng sáo của Đường Dạ như hòa vào nhau, trầm bổng du dương, như kể như khóc. Hoa Vô Đa thầm nghĩ: cảnh này vật này, sợ là nằm trong tính toán của Sở Điền Tú hết cả rồi. Ánh trăng rằm treo lơ lửng trên đỉnh đầu nàng, dải băng trắng tinh tung bay theo làn gió, quả đúng như là tiên nữ hạ phàm mà, cô vừa buồn chán ngồi đó tăm tia Sở mỹ nhân, vừa tự nhủ với mình, không được ngủ không được ngủ...
Không quá lâu sau, Đường Dạ nghe được tiếng thở khe khẽ và đều đặn, mới buông cây sáo bên miệng xuống, quay đầu, liếc mắt nhìn về cô gái phía sau một cái, lại quay đầu đi, tựa như hơi trầm ngâm, im lặng đứng dậy, không để ý tới mỹ nhân đối diện đang lúng túng nhìn chằm chằm vào mình, muốn tự quay về phòng.
Sở Điền Tú mắt thấy Đường Dạ đứng dậy nhảy xuống nóc nhà, vội kêu: "Đường công tử, xin dừng bước."
Đường Dạ dừng bước, lại nghe Sở Điền Tú có chút do dự chậm rãi nói: "Đường công tử, ngươi dù sao lúc trước cũng đoạt tú cầu của ta, Điền Tú cũng luôn luôn coi ngươi là... tri kỷ. Giờ Trần Đông Diệu cố ý dây dưa với ta, Đường công tử ngươi..."
Đường Dạ vẫn chưa ngẩng đầu, nói: "Có liên quan gì đến ta." Nói xong, đẩy cửa đi vào phòng...
Sở Điền Tú ngẩn ra, hai tròng mắt khó nén vẻ thất vọng lạnh lẽo, chán nản buông thõng xuống, gió đêm xào xạc thổi qua, nhưng lại khiến cho nàng bất giác run rẩy...
Nàng còn nhớ rõ, do nàng giận dỗi phụ thân nên mới bất đắc dĩ phải đề ra cái trò ném tú cầu chọn rể khôi hài đó, nàng cũng chưa từng hy vọng dựa vào một quả tú cầu mà có thể tìm được một nam nhân hiểu mình và bên mình suốt đời. Nhưng nàng càng không ngờ tới, Độc vương Đường Dạ sẽ đến đoạt tú cầu của nàng.
Đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Đường Dạ, nàng không biết đó chính là Độc vương Đường Dạ mà kẻ khác nghe tiếng đã kinh hồn bạt vía, hoàn toàn khác hẳn so với tưởng tượng của nàng về hắn. Trông hắn chỉ là một thiếu niên bình thường, tướng mạo tuấn tú ôn hòa, trong mắt lại lóe lên vẻ tinh nghịch tuổi trẻ, dù dáng vẻ đoạt lấy tú cầu cùng võ công đều khiến mọi người hết mực chú ý, nhưng cuối cùng chẳng so được với buổi đêm hôm ấy, khi hai người gặp lại dưới trăng...
Nàng tận mắt thấy hắn làm vỡ tú cầu xong liền chuồn thẳng, tuy rằng đã vừa lòng người này, nhưng trong lòng khó nén khỏi bực bội. Đêm hôm đó, nàng cứ trằn trọc không yên, liền khoác thêm áo đi đến quán trọ Thanh Lân theo lời quản gia, liếc mắt một cái thấy hắn đang ngồi thổi sáo dưới trăng.
*****************
Hắn hoàn toàn khác hẳn so với ban ngày, nhưng từ lần đầu tiên nhìn thấy, nàng đã biết, hắn mới chính là Độc vương Đường Dạ.
Dưới ánh trăng, hắn mặc một thân màu đen, tùy ý ngồi trên nóc nhà, sợi tóc nhẹ nhàng theo gió bay bay, tướng mạo không hề tuấn tú, ngược lại, còn tôn lên cảm giác lạnh lẽo khó dò dưới ánh trăng tĩnh mịch kia. Hắn chỉ đưa mắt nhìn nàng một cái, đã khiến người nàng run rẩy không thôi, nhưng chính vì cái liếc mắt kia, lại làm nơi nào đó trong lòng nàng rung động, muốn chống lại nhưng rồi vô lực...
Tiếng sáo của hắn lộ rõ vẻ đau thương, giống như đang dùng nó mà nhớ đến ai, nàng cũng am hiểu âm luật, liền vui vẻ muốn dùng tiếng nhạc để tìm tri âm, nàng liền tự mình đi mượn đàn của chủ quán, cùng gảy đàn hòa sáo với hắn dưới ánh trăng...
Nàng và hắn hòa tấu cùng nhau, nhưng lại phát hiện ra từ đầu đến cuối mình đều không tiến vào được thế giới của hắn...
Nàng khiêu khích hắn, trong đáy lòng lại mang theo một tia chờ đợi...
Nàng cố tình ăn nói ngạo mạn để làm hắn chú ý đến mình, lại phát hiện hắn coi mình như không khí...
Nàng căm hận rời đi, xoay người đi nhưng lòng cứ vấn vương mãi...
Đêm đêm nằm mộng, nhưng tất cả giấc mộng đều chỉ là cái liếc mắt lạnh lùng vô tình kia của hắn...
Thu hồi những suy nghĩ vẩn vơ của lòng mình, Sở Điền Tú không khỏi có chút nghi ngờ liếc mắt nhìn cô gái vẫn đang ngủ say bên nóc nhà đối diện, là a hoàn mới của Đường Dạ, rồi thở dài một hơi, nàng ở trong lòng hắn, chỉ e rằng cũng chẳng bằng a hoàn này. Nàng chậm rãi đứng dậy, đem đàn ôm lấy, rời khỏi đây, bước chân không ngờ có chút lảo đảo.
Lúc lâu sau, trong lúc ngủ mơ Hoa Vô Đa cảm thấy hình như hơi lạnh, tỉnh lại, cô vừa vặn thấy chính mình đang ngủ trên nóc nhà, không khỏi có chút chán nản, may mà không có ai hết...
Cô duỗi thắt lưng ra, tỉnh lại vài phần, nhảy xuống nóc nhà, nghĩ tới ngày mai mình sẽ được rời khỏi nơi đây, rời khỏi Đường Dạ, rồi lại nghĩ đến vết thương của mình do được uống thuốc quý nên đã dần hồi phục lại, hơi thở ngày càng bình ổn hơn, công lực còn tăng tiến lên, liền cảm thấy thật vui vẻ, rốt cuộc đã có thể thoát khỏi biển khổ rồi, vết thương trên người cũng sẽ mau khỏi, thật là hạnh phúc nha...
Gió lạnh phất phơ, xua tan hết cơn buồn ngủ của cô, cô thấy trong lòng rất vui vẻ, đột nhiên vận khí bay lên xoay quanh sân viện, đã lâu hơi thở của cô không bình ổn đến vậy, trong lòng vui vẻ không thôi, cô dùng khí rồi chớp mắt một cái đã đem tất cả đống lá rụng rơi rải rác giữa sân vun dưới chân mình, rồi sau đó sử dụng khinh công mặc sức bước dài mấy bước trên mặt đất, phi thân lên, lá rụng lại trải đầy khắp mặt đất ngay tấp lự...
Bóng đêm buông xuống, người thiếu nữ mặc quần áo sắc đỏ, áo đuôi ngắn cùng tà áo nhỏ, chân đi giày da ngắn, đơn giản mà tự nhiên, người xoay tròn, lá rụng lập tức rải rác trên mặt đất, cô nắm thắt lưng, ngửa mặt lên trời cười to, điệu bộ trông thật tùy tiện hả hê, chỉ tiếc không phát ra âm thanh nào... Tự dưng lại làm cái việc này trong yên ắng như thế, bất kỳ ai nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy vô cùng kỳ quặc...
Chỉ chốc lát sau, cô gái nhảy dựng lên đi vào trong phòng, không hề phát ra một tiếng vang...
Gió thổi qua, mọi nơi yên tĩnh không một tiếng động, có người đẩy cửa đi ra, đứng ở nơi vừa nãy cô gái còn đang cười to không một tiếng động, nhìn trên mặt đất, chỉ thấy trên đó có những chiếc lá rụng tự trải ra đã bị gió thổi bay đôi chút, nhưng loáng thoáng vẫn nhìn ra nét chữ do những chiếc lá xếp lại. Trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác kỳ lạ, giật mình đứng lặng tại chỗ này, bất giác đứng đó đếm sớm hôm sau...
************************
Hôm nay là ngày vui của hai nhà Phương, Lý, cũng là ngày vui của toàn dân chúng thành Lạc Dương...
Ban ngày náo nhiệt cả buổi, lúc chạng vạng kiệu hoa đi qua giữa phố, trên đường cái chật ních người, xem náo nhiệt cũng có, mà vào góp vui cũng có nốt...
Lý gia đón dâu đúng là phô trương hiếm thấy, đội ngũ đón dâu của Lý gia vô cùng hoành tráng, phải kéo dài đến cả mấy con phố, rất nhiều cửa hàng đã đóng cửa sớm, chỉ vì một ngày đại hỷ của Lý gia ở Lạc Dương này...
Phía trước đội ngũ đón dâu, có một người đang ngồi trên lưng ngựa, mặc một thân hỷ phục đương nhiên không ai khác chính là chú rể Lý Khảng. Lý Khảng rất anh tuấn, cũng từng là đối tượng thầm mến của rất nhiều cô gái đơn thân thành Lạc Dương, lúc này chàng mang phong thái hiên ngang oai hùng ngồi trên ngựa, lại làm cho các cô gái chỉ chỉ trỏ trỏ, chuyện trò không ngớt...
Khi kiệu hoa tân nương tử của Lý gia đến nơi, chiêng trống nổi lên vang lừng, hoa tươi được trải khắp đường, bốn người đi theo sau kiệu hoa không ngừng ném kẹo táo đỏ cho đám dân chúng quây quanh, đôi lúc lại gây ra vài vụ chấn động nho nhỏ. Rất nhiều em bé chạy theo kiệu hoa, chỉ vì muốn lấy càng nhiều kẹo táo đỏ, tiếng cười đùa cứ mãi không dứt...
Hôm nay Hoa Vô Đa mặc một bộ quần áo đỏ có thêu những bông hỏa nhỏ, cố ý chuẩn bị cho bản thân một chút, thoạt nhìn tổng thể thì ba phần khí khái, bảy phần xinh đẹp. Trước khi đi ra, Đường Dạ thấy cô hôm nay phá lệ thế cũng không khỏi nhìn mấy lần, Hoa Vô Đa vội nói: "Hôm nay là ngày vui, ta cũng đổi bộ quần áo mới."
Đường Dạ không để ý đến, đi trước ra cửa...
Quán trọ Thanh Lân hôm nay cũng đóng sửa sớm, thì là vì ngày vui của ông chủ mà...
Trước cửa Lý gia đông nghịt xe ngựa, người đến người đi, náo nhiệt rộn ràng...
Lý Khảng mặc quần áo đỏ rực đứng ở cửa rạng rỡ nghênh đón các vị khách gần xa. Vóc dáng Lý Khảng cao to, khí thế hào hùng, so với người em Lý Xá thì anh tuấn hơn vài phần, mày rậm mắt to, không giống Lý Xá có đôi mắt phượng, khi nheo có thêm vài phần sắc bén.
Lý Khảng nhìn thấy Đường Dạ và Hoa Vô Đa, vội đi lên cười đón, hiển nhiên là nhận ra Đường Dạ...
Đường Dạ chỉ gật gật đầu chứ vẫn chưa nói lời chúc mừng, mà Hoa Vô Đa theo sau hắn đã nhanh chóng đi ra, lớn tiếng nói: "Chúc mừng Lý đại công tử và Phương đại tiểu thư kết duyên nên vợ thành chồng, chúc hai vị tài tử giai nhân trăm năm tốt đẹp sớm sinh quý tử!"
Đường Dạ liếc mắt một cái nhìn Hoa Vô Đa, Lý Khảng cười nói: "A hoàn của Đường huynh quả nhiên không thể xem thường, rất biết ăn nói, đa tạ đa tạ, hai vị mời vào, cần gì cứ bảo bọn đầy tớ một tiếng, đừng ngại."
Đường Dạ chỉ gật gật đầu, rồi lại nghe a hoàn phía sau lớn tiếng nói: "Chúng ta không ngại đâu, chúng ta sẽ coi nơi đây như là nhà của mình!"
Lý Khảng mỉm cười...
Đường Dạ nhíu mày liếc mắt nhìn Hoa Vô Đa một cái, thấy Hoa Vô Đa cười tít cả mắt nhìn Lý Khảng như còn có rất nhiều lời chưa nói hết... Đường Dạ cứ như vậy cất bước đi vào...
Lý Xá lúc này vừa mới đi ra, đích thân đón bọn họ đi vào dự lễ...
Đi vào, khách khứa dĩ nhiên đã tề tựu trong phủ chỉ đợi đến lúc chú rể và tân nương bái thiên địa...
Lý Khảng không có cha, mẫu thân hắn ngồi ở phía trên bên trái, phía dưới có vài chỗ ngồi cũng trống không, chắc là chỗ ngồi của vài vị lão gia đức cao vọng trọng của Lý gia. Ghế bên phải đúng là phụ thân Phương Chính Dương của Phương Nhược Vy...
Hoa Vô Đa cố ý không để tâm đến ánh mắt như có như không của cha cô là Phương Chính Dương, cứ mãi mở miệng cười hề hề như không có gì. Hôm nay tỷ tỷ kết hôn, cô không thể danh chính ngôn thuận làm bạn bên tỷ ấy, thật là khó chịu mà. Nhưng nhìn tình cảnh tế nhị của mình hiện nay, chất độc trên người vẫn chưa được giải hết, lại còn bị Đường Dạ bắt thóp, thân phận này tạm thời không thể đưa ra ngoài ánh sáng được, cô chỉ có thể kiên cường, làm ra vẻ mặt xa lạ như người ngoài nhìn tỷ tỷ kết hôn. Tuy rằng như thế, nhưng có thể tận mắt thấy được tỷ tỷ mình khoác trên người bộ hỷ phục đỏ thẫm gả cho người mình yêu, mãi mãi hạnh phúc về sau, cô bỗng xúc động, nước mắt trào dâng trên khóe mắt...
Công tử Dực và công tử Kỳ thấy Hoa Vô Đa liền đi từ từ lại đây, sau khi cùng Đường Dạ gật gật đầu, liền nhìn Hoa Vô Đa từ trên xuống dưới, chỉ thấy Hoa Vô Đa giờ phút này cười đến mức ngu ơi là ngu. Công tử Dực nhìn thấy không khỏi có chút rét run, không dám nhìn nữa. Nhịn một lúc lâu sau, liền liếc mắt nhìn trộm một cái, lại phát hiện ra cô vẫn còn đang há miệng cười trộm một cách rất ngu ngốc, cái điệu bộ ấy thật khiến người khác đau đầu, liền nhỏ giọng hỏi: "Cô làm sao vậy? Tự dưng lại kỳ quái như thế."
Chợt nghe cô cười hì hì, rồi lại cười hì hì thêm một tiếng nữa, hai tiếng hì hì này khiến công tử Dực bất giác dịch ra xa một chút, khóe mắt hơi có chút run rẩy, lại nghe cô gật gù đắc ý nói: "Đây là lần đầu tiên ta tham gia hôn lễ của người ta, thật là rất thú vị nha."
Công tử Dực nghe vậy bĩu môi, phun ra một giọng điệu, hỏi: "Lời đề nghị của ta hôm qua cô nghĩ thế nào?"
Liền nghe cô cười tủm tỉm nói: "Từ chối."
Công tử Dực phát cáu...
Công tử Kỳ cười mà không nói...
Đường Dạ cũng không lên tiếng...
Đợi một lúc lâu, cuối cùng cũng nghe thấy lễ quan cao giọng hét: "Chú rể, tân nương đi vào."
Ánh mắt mọi người đều tụ lại bên cửa lớn, lại không ai để ý tới phía dưới chỗ ngồi của mẫu thân Lý Khảng còn có một người đang ngồi, đó là một ông già phúc hậu, mẫu thân Lý Khảng nhìn về phía ông ta gật đầu, ông ta dường như đang thấp giọng nói gì đó, Lý mẫu gật gật đầu.
Ánh mắt Hoa Vô Đa đều bị chú rể, tân nương hấp dẫn, nên vẫn chưa chú ý đến sự xuất hiện của ông già này. Nếu cô để ý một chút, tất nhiên sẽ giật nảy người, vì ông già này không phải ai khác, chính là người cô đã từng phỏng theo làm mặt nạ đưa cho Đường Dạ. Ông già này mang thân phận thật sự là thúc thúc của Lý Khảng, vị trưởng bối đức cao vọng trọng nhất hiện nay trong gia tộc họ Lý...
Tại cửa, chú rể tinh thần hăng hái cầm tơ đỏ trong tay, bước từng bước chậm rãi cùng tân nương một trước một sau thong thả tiến vào phòng khách. Mọi người vừa thấy thì không ngừng vỗ tay, cao giọng trầm trồ khen ngơi...
Lúc này, công tử Dực bỗng nhiên phát hiện, Hoa Vô Đa che miệng lại, thân thể nhẹ nhàng run run như khóc như cười, hai mắt rưng rưng, bộ dạng cực kỳ cổ quái, nhịn không được liền hỏi: "Cô lại làm sao vậy?"
Hắn chỉ thấy Hoa Vô Đa hai tay nắm chặt ở ngực, dường như vô cùng kích động nói: "Bọn họ vào đây, ta rất xúc động!"
Công tử Dực khóe mắt đuôi mày đều trở nên run rẩy, công tử Kỳ cũng đã bật cười nghẹn ngào, thấp giọng nói: "Tha cho nàng đi, cậu cũng không phải là không biết tính nàng."
Công tử Dực hờ hững nhẹ nhàng trả lời: "Ta không trách nàng ah, nàng chính hai lúa mới lên tỉnh, thấy cái gì mà chả lạ lẫm."
Công tử Kỳ lại bật cười thành tiếng...
Hoa Vô Đa làm như không nghe thấy, ánh mắt vẫn sáng rực như cũ chăm chăm nhìn chú rể, tân nương trong phòng, đôi mắt còn đang ngây ngô, khóe miệng vẫn còn vương nét cười...
- Chương 1 - Công tử Dực
- Chương 2 - Nam Thư thư viện
- Chương 3 - Đệ tử chân truyền
- Chương 4 - Ta không tắm rửa
- Chương 5 - Người đẹp ta đến đây
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8 - Tai bay vạ gió
- Chương 9 - Đồng tâm hiệp lực
- Chương 10
- Chương 11 - Ai mới là người mộng du
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14 - Giang hồ diễm ngộ
- Chương 15 - Sợ ngươi rồi
- Chương 16
- Chương 17 - Niềm vui tương phùng
- Chương 18 - Thông minh bị thông minh lầm
- Chương 19 - Quả lê mê người
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22 - Thật là phiền quá đi
- Chương 23 - Món ngon hấp dẫn
- Chương 24 - Vẫn cứ như lúc trước
- Chương 25 - Phượng bích hoàng nguyệt
- Chương 26 - Cái yếm tung bay
- Chương 27 - Thì ra có thể như vậy
- Chương 28 - Trường lăng nhất vũ công tử túy
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31 - Phong cuồng nhất tiếu
- Chương 32 - Tuyệt đối không thể cười
- Chương 33 - Lén gặp người tình
- Chương 34 - A hoàn của Đường Dạ
- Chương 35 - Lời mời của Lý Xá
- Chương 36 - Nửa thật nửa cười
- Chương 37 - Đúng là có chút đau
- Chương 38 - Thật giả Phương Nhược Hề
- Chương 39
- Chương 40 - Cưỡi ngựa chạy trên núi
- Chương 41 - Ai làm rung động lòng ta
- Chương 42 - Ái tình khó giải
- Chương 43 - Tình cảm của Lý Xá
- Chương 44 - Chân gà rồi lại chân gà (1)
- Chương 45 - Chân gà rồi lại chân gà
- Chương 46 - Tình hình có vẻ tệ
- Chương 47 - Khác nhau một trời một vực
- Chương 48 - Đại hôn ở Lạc Dương
- Chương 49 - Khách không mời mà đến
- Chương 50 - Vướng bận trong lòng
- Chương 51 - Liều mình vì nghĩa
- Chương 52 - Tỏ tình dưới trăng
- Chương 53 - Căn nhà nhỏ trong rừng trúc
- Chương 54 - Đuổi theo
- Chương 55 - Hồi kinh
- Chương 56 - Từ nay là người lạ
- Chương 57 - Đến tột cùng là ai
- Chương 58 - Kỳ phùng địch thủ
- Chương 59 - Rời đi kinh xa
- Chương 60 - Mới tới Giang Nam
- Chương 61 - Thiên hạ loạn
- Chương 62 - Gặp phải hoa đào nát
- Chương 63 - Lần đầu vào Tống gia
- Chương 64 - Huynh đệ cả đời
- Chương 65 - Bảo trọng
- Chương 66 - Ung dung trả lời
- Chương 67 - Tình thâm ý trọng
- Chương 68 - Rút dây động rừng
- Chương 69 - Trần Đông Diệu chết
- Chương 70 - Nhược điểm của Ngụy Thiên
- Chương 71 - Nhớ chàng
- Chương 72 - Giang sơn mỹ nam chí
- Chương 73 - Giang sơn mỹ nam chí
- Chương 74 - Kẻ sỹ vì tri kỷ
- Chương 75 - Sống hay chết
- Chương 76 - Nhìn ngắm núi sông
- Chương 77 - Kiếp sau rất mờ mịt
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83 - Kết thúc