Chương 40 - Cưỡi ngựa chạy trên núi
Ông chủ quán trọ sau khi nghe được việc này, lập tức chạy tới than phiền, nói rằng trong quán trọ có người chết là điềm xấu với việc làm ăn của họ. Hắn nói còn chưa xong đã thấy Tống Tử Tinh rút ra mấy tấm ngân phiếu nhét vào lồng ngực hắn, nói: "Ta biết quán trọ này là sản nghiệp của Lý gia, ta với tam công tử nhà họ là chỗ quen biết, ta sẽ tự đến nhà hắn xin lỗi, đây là ba trăm lượng ngươi giúp ta chuẩn bị để báo quan, cũng là để chôn cất cẩn thận cho cô nương này, còn lại là để bồi thường cho những tổn thất của quán trọ." Báo quan thì cần gì bạc, lo hậu sự cho Xuân Liễu cũng đến hai mươi lượng là cùng, Tống Tử Tinh đưa cho ông ta hai trăm tám mươi lượng, đây cũng không phải là một con số nhỏ, Hoa Vô Đa thầm tính toán. Cô đối với chuyện tiền bạc luôn luôn khá nhạy cảm, giờ đang là thời kỳ loạn lạc, Xuân Liễu ở vùng ngoại ô bị bọn cường đạo cướp bóc sau đó tự sát, chưa chắc quan phủ đã chịu điều tra kỹ càng, ắt cũng chỉ làm qua loa cho xong chuyện, quán trọ tự dưng có thêm một món tiền hời như vậy, cũng xem như là tiền cho không biếu không...
Ông chủ quán trọ nhìn thấy ngân phiếu, lại nghe đây là bằng hữu của tam công tử, không hề nhiều lời nữa, vội trưng ra khuôn mặt tươi cười, gọi mấy tên tiểu nhị vào, phân phó một tên đi báo quan, còn lại thì quét dọn rửa sạch Tây viện...
Giờ không phải là thời điểm để bận bịu chuyện này, nghĩ ra cách cứu Hứa Khuynh Thành mới quan trọng hơn, Hoa Vô Đa nhìn Tống Tử Tinh, hắn cũng liếc nhìn cô, vươn tay về phía cô nói: "Cô có đồng ý cùng ta đi tiêu diệt bọn cường đạo không?"
Hoa Vô Đa ngẩn ra, đột nhiên nhớ tới cảnh một mình Tống Tử Tinh tiêu diệt hết sơn tặc trên núi Khung Lung lúc trước, với lại mấy ngày nay cô chán đến chết được, nghe vậy, không khỏi dâng lên nỗi phấn khích trong lòng, hai mắt sáng bưng lên, nhưng rồi lại buồn bã, hiện giờ cô còn đang bị thương, sao có thể đi được chứ , vừa muốn mở miệng từ chối, lại nghe Tống Tử Tinh nói: "Tất cả đã có ta."
Dưới ánh trăng, nét mặt Tống Tử Tinh in dấu trọn vẹn mắt cô, ánh mắt hắn trong trẻo như nước, nét cười trên khóe miệng không giống như lúc trước, thêm đôi chút dịu dàng và vài phần hấp dẫn, từ nãy đến giờ vẫn chìa tay ra với cô, Hoa Vô Đa ngắm nhìn những vết chai hằn sâu trên đôi tay quanh năm cầm kiếm, chậm rãi nói: "Bây giờ ngay cả ngựa ta cũng không cưỡi được."
"Thế thì có gì khó?" Nói xong, Tống Tử Tinh bỗng ôm lấy cô, trong lúc Hoa Vô Đa đang hoảng sợ phóng người ra khỏi quán trọ.
Có nên giãy dụa không? Hoa Vô Đa ngơ ngẩn tự hỏi, nhưng cuối cùng lại tùy ý cho Tống Tử Tinh đặt mình lên phía trước con ngựa, cùng nhau phóng ngựa suốt đêm ra khỏi quán trọ, cô thầm nghĩ, cứ coi như là đang đi chơi đi...
Chốc lát sau ở quán trọ Thanh Lân đã người đi-nhà trống, mọi nơi đều yên tĩnh, chỉ còn tiếng lá khô vang lên xào xạc do bị gió thổi đi, ánh trăng trên cao sáng vời vợi, chiếu sáng vào góc bàn đá vẫn còn vương đọng vết máu đã khô...
Nửa đêm yên tĩnh, trong phòng chợt truyền ra một tiếng tiêu, lát sau, lại quay về sự yên lặng...
Chẳng biết từ lúc nào, một bóng đen yên lặng lẽ quỳ bên cửa sổ phòng Đường Dạ, trong phòng chỉ nghe thấy thanh âm lạnh lùng nói: "Phương Viên thế nào rồi?"
Người nọ nói: "Tất cả đều thuận lợi."
Đường Dạ nói: "Hắc Phong trại ở Đông Nam Lạc Dương, trừ Hứa Khuynh Thành ra, không một ai được sống sót."
Người nọ nói: "Vâng."
Sau đó, Tây viện của quán trọ Thanh Lân lại trở về yên lặng...
Tống Tử Tinh quay lại Nam viện, viết một bức thư rồi gọi người tùy tùng thân thiết của mình là Từ Thanh yên lặng cầm đến Lý phủ tìm Lý Xá, còn mình thì mang theo Hoa Vô Đa đi ra khỏi thành trước...
Giờ là lúc đêm khuya, cửa thành đã sớm đóng, Tống Tử Tinh dẫn Hoa Vô Đa đi đến một góc tường thành, ngẩng đầu đám thủ vệ đang canh gác cẩn mật phía trên. Hoa Vô Đa liếc mắt nhìn Tống Tử Tinh, nếu cô chưa bị thương thì tốt rồi, nhưng hiện giờ vết thương của cô còn chưa lành, ngay cả khinh công còn không thể tùy ý sử dụng, hai người họ ra khỏi thành bằng cách nào đây? Cứ tưởng hắn có biện pháp để thủ vệ mở cửa thành đi ra ngoài chứ, không ngờ là sẽ thế này đây.
Lúc này Tống Tử Tinh đang buộc ngựa ở bên đường, giống như đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, chỉ cười nói: "Ta cõng cô ra khỏi thành."
Hoa Vô Đa quay người lại, khinh thường nói: "Không đi."
Tống Tử Tinh cười, bỗng dưng ôm lấy eo cô, nói: "Không đồng ý cho ta cõng thì ta bế."
Hoa Vô Đa vừa tức vừa giận, nói: "Ngươi không để ta xuống là ta hô to lên đấy."
Tống Tử Tinh đổi ngay vẻ mặt đang vui đùa, trầm giọng nói: "Đừng quên chúng ta phải đi cứu người, không thể chậm trễ được nữa đâu."
Hoa Vô Đa chợt nghĩ đến Xuân Liễu, thôi không giãy dụa nữa, thấy Tống Tử Tinh định thả cô xuống, mới thấy mình cứ như kẻ lên nhầm thuyền giặc không thể chạy trốn, vội vàng nói: "Ngươi để ta xuống, ta leo lên lưng ngươi là được chứ gì."
Tống Tử Tinh nghe vậy liền thả cô xuống, trong mắt hiện lên ý cười khiến cô nghiến răng ken két...
Khinh công của Tống Tử Tinh vô cùng tốt, thậm chí còn hơn hẳn cô một bậc, dù lúc này vẫn còn đang cõng cô, nhưng động tác rất linh hoạt. Sau khi ném hòn đá tiến hành mục đích giương đông kích tây xong, hắn dễ dàng cõng cô vượt qua tường thành, yên tĩnh không gây ra một tiếng động nhảy người ra ngoài thành, hai chân vừa chạm xuống đất, cả người đã nhảy lên bay xa hơn trượng, chớp mắt biến mất trong màn đêm. Hai người chạy thẳng một mạch về hướng Đông Nam...
Đây là lần đầu tiên cô được một người con trai cõng trên lưng, nhớ lúc trước ở Nam Thư thư viện phải hành xác cõng công tử Dực, nay lại được Tống Tử Tinh cõng trên lưng, thật là thú vị, thì ra cảm giác được người khác cõng cũng không tồi chút nào. Hoa Vô Đa ngẩng đầu ngước nhìn những vì sao trên trời, gió thổi qua làn tóc, lướt trên vành tai, cảnh vật trước mặt bay vùn vụt về phía sau, thật giống như đang cưỡi ngựa chạy như bay vậy, trong lúc nhất thời hứng khởi, cô vỗ thật mạnh vai Tống Tử Tinh một cái, rồi sau đó há miệng lớn tiếng quát một tiếng: "Giá!"
Cơ thể Tống Tử Tinh trong nháy mắt trở nên cứng đờ, Hoa Vô Đa nhận thấy điều đó, không nhịn được cười ra thành tiếng.
Tức khắc Tống Tử Tinh dở khóc dở cười, thân hình không hề đứng lại, vẫn rất nhanh chóng chạy về phía Đông Nam, chỉ nhỏ giọng trách mắng: "Bướng bỉnh."
Sau khi Tống Tử Tinh và Hoa Vô Đa ra khỏi thành, chạy xa được chừng năm dặm thì dừng chân tại một cái đình đã bị tàn phá. Hoa Vô Đa nhảy xuống từ trên lưng Tống Tử Tinh, nhờ ánh trăng nhìn thấy mấy chữ loang lổ treo trên đình, có lẽ là do quá lâu năm, nhiều thứ đã đổ nát, lúc này đã có chút không nhìn rõ hết được, nhưng mơ hồ vẫn có thể thấy được ba chữ: "Khách qua đường." Tống Tử Tinh rõ ràng là đang đợi Lý Xá. Hoa Vô Đa hỏi hắn sao không thừa dịp đêm tối lẻn vào sơn trại cứu Hứa Khuynh Thành ra. Tống Tử Tinh lại nói với cô, Hắc Phong trại ít nhất cũng phải có đến năm sáu mươi người, vả lại hắn không quen thuộc địa hình sơn trại, chỉ với sức một người lại tùy tiện hành động, e rằng sẽ rút dây dộng rừng, hắn không những phải cứu Hứa Khuynh Thành an toàn trở ra, đồng thời còn muốn tiêu diệt hết đám cường đạo này. Hoa Vô Đa cảm thấy lời hắn nói rất có lý, lại thấy có chút nghi ngờ, Lý Xá suy cho cùng cũng chỉ là một thương nhân, sao có khả năng tiêu diệt sơn tặc được? Tống Tử Tinh lại nói, Lý Xá không phải người đơn giản như cô nghĩ vậy đâu.
Dường như nhận ra Tống Tử Tinh đang chế giễu sự hiểu biết nông cạn của cô, Hoa Vô Đa bĩu môi, rất không đồng ý nói: "Ta còn cho rằng ngươi không đơn giản, hóa ra là chỉ đơn giản như vậy."
Tống Tử Tinh nở nụ cười, thấy Hoa Vô Đa cười nhạo mình, cũng không chút phật lòng, nói với cô: "Dù sao đây cũng không phải là Giang Nam, Lạc Dương có quy tắc của Lạc Dương."
Hoa Vô Đa hỏi: "Lạc Dương có quy tắc gì?"
Tống Tử Tinh nở một nụ cười sâu xa khôn lường: "Có nói cô cũng không hiểu đâu, cứ đi theo ta là được."
Hoa Vô Đa lại bĩu môi...
Ngồi dưới mái đình, đang là thời điểm chuyển mùa, gió đêm khá lạnh, tuy vết thương của Hoa Vô Đa đã bình phục được đôi chút nhưng ngồi lâu cũng chịu không được mà co rúm lại. Tống Tử Tinh ngồi xuống bên cạnh đó, vừa khéo lại chặn đầu gió. Gió đêm thổi qua, Hoa Vô Đa ngửi thấy một mùi hoa mai đạm nhạt thoang thoảng đâu đây, đây đúng là mùi hương từ trên người Tống Tử Tinh. Mùi hương này không hề xa lạ với cô, nhưng trước kia ngửi được cô liền thấy bực bội, mà hôm nay lại khiến cô thấy lòng ngẩn ngơ. Lúc này lại nghe hắn thản nhiên mở miệng nói: "Hiện giờ đang là thời buổi rối ren, Hoàng Thượng bệnh nặng đã lâu không quan tâm chính sự, quyền hành đều rơi vào tay hoàng hậu Lưu thị và gia tộc bên đó. Gia tộc Lưu thị âm thầm chèn ép vương thất Ngô tộc, làm cho Ngô tộc bất mãn từ lâu, gần đây hai bên thường xuyên hành động, từ triều đình đến dân chúng đều rơi vào tình trạng hỗn loạn, các chư hầu có chút thế lực ở mấy vùng đều biết hiện giờ ngoại thích chuyên quyền, thiên hạ sắp đại loạn, đều âm thầm tích trữ binh lực để tự bảo vệ mình hoặc trông mong mai kia có thể xưng vương, dùng sức mạnh để tranh bá thiên hạ. Thế lực nơi nào thì nơi ấy quản, hiện giờ Lạc Dương cũng vậy, tuy rằng ngoài thành Lạc Dương cường đạo hoành hành ngang ngược, dù quan phủ không để tâm đến mấy, nhưng cũng không thể không nể mặt tam công tử Lý gia, tuy gia tộc Hứa Khuynh Thành ở đất Thục có chút địa vị, nhưng đã tới Lạc Dương rồi thì cũng là chuyện ngoài tầm tay, mà ta, cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ ở Lạc Dương được."
Hoa Vô Đa chỗ hiểu chỗ không, chỉ thản nhiên trả lời: "Vậy lần này ngươi vì cứu Hứa Khuynh Thành cầu xin hắn giúp đỡ, chẳng phải là nợ hắn một cái ân hay sao?"
Nghe vậy, Tống Tử Tinh ngoái đầu nhìn lại, trong mắt như chợt lóe sáng rồi biến mất, chỉ thấy hình như ánh mắt hắn có sự bất đồng so với trước. Hoa Vô Đa cũng không biết phán đoán của mình có đúng hay không, chợt thấy Tống Tử Tinh hơi hơi có chút ganh tị nói: "Ta đương nhiên thiếu Lý Xá một cái ân, nhưng mà, cũng có người thiếu ta một cái ân." Ngụ ý này, không cần nói cũng biết, Hoa Vô Đa tự hiểu người đó chính là mình, bĩu môi trả lời: "Thiếu thì thiếu, dù sao ta cũng không trả đó."
Dường như Tống Tử Tinh đã sớm đoán trước được lời ấy, cũng chỉ mỉm cười nói: "Ta cũng không mong cô trả, chỉ là có một chuyện..." Tống Tử Tinh chưa nói là chuyện gì, đột nhiên nói: "Bọn họ đến đây."
Hoa Vô Đa giật mình, nghiêng tai chú ý lắng nghe, quả nhiên mơ hồ nghe được xa xa có tiếng vó ngựa truyền đến. Cô ngầm nghĩ, tai Tống Tử Tinh nhạy thật, mình vẫn thua một chút...
Một lát sau, trong rừng quả nhiên xuất hiện một đội nhân mã, ở giữa không có Lý Xá, người dẫn dắt binh mã chính là tham tướng Lý Chiêm Dũng ở Lạc Dương, cùng đi với hắn là hơn một trăm quan binh. Người hầu cận của Tống Tử Tinh là Từ Thanh cũng đi cùng, sau còn dắt theo một con ngựa đến...
Lý Chiêm Dũng trước tiên đi tới bái kiến An Nam tướng quân Tống Tử Tinh, nét mặt kính cẩn hành lễ với Tống Tử Tinh, rồi sau đó nói: "Xin cứ yên tâm phó mặc chuyện tiêu diệt cường đạo ở Hắc Phong trại và nghĩ cách cứu Hứa cô nương cho mạt tướng."
Tống Tử Tinh cũng không khách khí, nói: "Vậy xin làm phiền Lý tham tướng."
Tức thì, Lý Chiêm Dũng cũng không hề khách khí, lên ngựa dẫn người chạy tới Hắc Phong trại. Đám người Tống Tử Tinh, Hoa Vô Đa đi theo sau cùng.
Hoa Vô Đa ngồi ở trước ngựa của Tống Tử Tinh, Tống Tử Tinh thúc ngựa không nhanh không chậm theo sát đội ngũ đi sau cùng. Thần thái như đã định trước của Tống Tử Tinh cũng khiến cô dần trầm ổn lại, cảm giác như mình đang xem kịch vậy, nghĩ tới màn "kịch" này chẳng những rất thật mà lại còn vô cùng đặc sắc, cô không khỏi cảm thấy bị kích động. Như biết được suy nghĩ của cô, Tống Tử Tinh còn lại gần bên tai cô trêu tức nói: "Không cần trợn mắt to quá thế, có thể làm đèn soi đường được rồi đấy." Hoa Vô Đa thúc khuỷu tay vào ngực hắn, hắn tránh về phía sau một tí nhưng lại tiện thể kéo cô ôm vào lồng ngực, tuy rằng cô và hắn cùng ngồi chung một con ngựa, nhưng từ đầu đến cuối vẫn duy trì một khoảng cách với hắn, chưa từng gần gũi quá mức, nay dưới cái ôm này hai người lại ngồi sát nhau không một kẽ hở, hơi thở của hắn quanh quẩn bên tai, Hoa Vô Đa bỗng thấy cả mặt mình nóng lên, đang định giãy dụa thì Tống Tử Tinh đã buông cô ra, dưới ánh trăng, cô rõ ràng thấy được ý cười trêu tức vương trên khóe miệng hắn, suýt nữa không nhịn nổi định lấy sợi tơ vàng ra cuốn lấy cổ hắn thắt chết cho xong chuyện.
Mọi người cưỡi ngựa chạy băng băng suốt dọc đường, tuy không có lấy một cây đuốc chiếu sáng, nhưng cũng đi rất nhanh. Quả đúng như tính toán của Tống Tử Tinh, đám người Lý Chiêm Dũng rất quen thuộc với địa hình nơi này. Cỡ chừng một lúc lâu sau, cách chân núi Hắc Phong khoảng năm mươi trượng, mọi người xuống ngựa, Lý Chiêm Dũng sau khi chỉnh đốn đội hình một lần nữa, đem người tấn công lên núi...
Hoa Vô Đa đi theo sau thầm nghĩ, so với lúc trước Tống Tử Tinh gióng trống khua chiêng tấn công núi Khung Lung thì đây mới thực sự là tiêu diệt, tập kích bất ngờ trong đêm tối nha, thật là vô cùng kích thích! Nghĩ đến đây, đôi mắt cô sáng bừng lên, lập tức quên bén chuyện bực tức vừa rồi, hưng phấn đi theo phía sau. Chưa đi được mấy bước chợt nghe Tống Tử Tinh ghé vào tai cô thì thầm nói: "Đường lên núi rất khó đi, có muốn ta cõng cô đi lên không?" Vừa nãy hắn cũng cõng cô đi, lúc này chẳng cần kiêng dè làm gì nữa, với lại vết thương của cô vẫn còn chưa khỏi hẳn, đúng là không thích hợp lên núi, hiện giờ lại có sẵn ngựa để cưỡi, cô vui vẻ đồng ý ngay.
Người tùy tùng Từ Thanh vẫn đi bên cạnh hai người bỗng thấy tướng quân dừng bước, cũng dừng lại, thấy tướng quân của bọn họ ngồi xổm xuống, đang lúc tự hỏi tướng quân định làm gì vậy? Chỉ thấy cô gái trông qua hết sức bình thường bên cạnh đang bình tĩnh leo lên lưng của tướng quân bọn họ...
Từ Thanh thật không dám tin vào hai mắt mình nữa, dụi dụi vài lần, đến tận lúc tướng quân cõng cô gái kia đứng dậy, mới trở lại như thường. Một lúc sau, hắn vội đi lên nhỏ giọng nói: "Tướng quân, để thuộc hạ giúp người cõng đi." Nói xong, chỉ thấy tướng quân liếc mắt lườm hắn một cái, Từ Thanh đương nhiên hiểu ý ánh mắt ấy muốn nói gì, cảm thấy sợ hãi, cúi đầu thừa nhận mình vừa phạm phải một lỗi thật lớn, không dám hé răng lấy nửa lời.
Từ Thanh yên lặng theo sát phía sau tướng quân lên núi, đang đi đột nhiên vỗ đầu mình thật mạnh, thầm mắng bản thân: tướng quân làm vậy nhất định là có mục đích riêng của mình, mình lại còn đi lắm miệng với tướng quân! Nghĩ đến đây, hắn thật hận không thể đem lưỡi mình cắn đứt. Nhưng suy xét lại, cũng không thể trách hắn, hắn đi theo bên người tướng quân đã hơn tám năm, chưa bao giờ thấy tướng quân thân thiết với một cô gái nào đến thế, hơn nữa lần này là đi tiêu diệt sơn tặc, sao tướng quân lại cõng một cô gái đi cùng. Cảm thấy nghi ngờ, hắn nhịn không được nhìn về phía vị cô nương kia, thấy cô ta đang nằm sấp trên lưng tướng quân, nằm sấp như vậy đương nhiên là thoải mái rồi, lại còn thêm chút đắc ý nữa, hắn không khỏi đoán thầm, cô nương này hình như rất thân thiết với tướng quân thì phải, không biết là thiên kim tiểu thư nhà ai đây. Nhưng trông khuôn mặt rất bình thường, so với tướng quân anh tuấn của họ, phải nói là thua xa, nhưng thấy vẻ mặt của tướng quân hình như rất thích thú, ắt là còn nguyên nhân sâu xa gì nữa. Từ Thanh tự an ủi chính mình, từ đáy lòng luôn có một dự cảm bất an.
Quy mô của Hắc Phong sơn trại cũng không lớn, hoàn toàn khác biệt so với quy mô của sơn tặc của núi Khung Lung, chỉ cần một trăm binh sĩ đã bao vây hết xung quanh sơn tại rồi, điều khiến mọi người thấy kỳ quái chính là, lần này tuy là tập kích buổi đêm, tốc độ cũng rất nhanh, nhưng suốt cả dọc đường không hề thấy bóng một ai canh gác. Lúc này cửa lớn của sơn trại này vẫn đóng chặt, hình như bên trong có ánh lửa bập bùng chiếu sáng nhưng không hề thấy động tĩnh gì, tình hình yên ắng này thật sự rất kỳ quặc.
Tống Tử Tinh ngửi thấy mùi máu tanh liền cảm thấy nghi ngờ, lại nghe Hoa Vô Đa ở trên lưng nói: "Có gì đó không bình thường, chúng ta vào xem đi." Tống Tử Tinh gật gật đầu, hít một hơi thật sâu, cõng Hoa Vô Đa lướt qua đỉnh đầu mọi người, bay người nhảy vào sơn trại trước, hai người nhảy vọt vào cửa trại ước chừng cao khoảng ba trượng, Hoa Vô Đa vừa rời khỏi lưng hắn liền thấy Lý Chiêm Dũng và mấy trăm ánh mắt đứng dưới đang trợn trừng thật to, đó là ánh mắt không thể nào tin được.
Từ Thanh kinh ngạc khi thấy tướng quân nhà họ cõng một cô gái cứ thế mà đường hoàng tiến vào sơn trại trước mặt bao nhiêu người, trên trán vô tình chảy xuống rất nhiều mồ hôi...
Lúc này chỉ nghe một tên lính đứng trước nói: "Ai cũng nói Tống Tử Tinh ở Giang Nam là nhân vật trăm năm có một, hành binh đánh giặc xuất quỷ nhập thần, Giang Nam nơi nơi phòng thủ kiên cố, nay xem ra cũng chỉ thế này mà thôi."
Lại một tên nói: "Nghe nói Tống Tử Tinh này ở Giang Lăng đã trộm một cái yếm để thả diều đó, hắc hắc..."
Một tên khác nói: "Ngươi nhìn công tử phong lưu nhà người ta còn cõng một nữ nhân đến tiêu diệt sơn trại nữa kìa. Đến lúc này mà còn ham nữ sắc, xem ra chắc không nhịn nổi rồi..."
Một tên khác tiếp lời: "Đúng vậy, bị một nữ nhân cưỡi trên đầu còn mừng rỡ như một kẻ ngu."
Hắc hắc, ha ha... phút chốc đều truyền đến tiếng cười nhỏ...
Từ Thanh đứng sau nghe vậy tức giận đến phát run, vẫn cố gắng nhẫn nhịn không bực tức, con người Từ Thanh luôn luôn trầm ổn. May sao lần này người đi cùng tướng quân là hắn, chứ nếu là Vũ Chính, khó dám chắc mấy người này đều phải rơi đầu đổ máu hay không...
Tống Tử Tinh cùng Hoa Vô Đa vào sơn trại mới phát hiện tất cả sơn tặc đều đã chết, xác chết nằm ngổn ngang khắp nơi.
Tống Tử Tinh nhíu mày, có chút đăm chiêu, Hoa Vô Đa cũng nhíu mày chưa hề nói gì. Hoa Vô Đa định từ trên lưng hắn nhảy xuống muốn tự mình đi vào xem thử, lại bị Tống Tử Tinh ngăn cản, hắn nói: "Nơi đây khắp nơi đều ẩn giấu sát khí, đừng đi xuống." Hoa Vô Đa do dự một chút, nghĩ thấy nơi đây đúng là có chút quỷ dị, hiện giờ lại không có khả năng tự bảo vệ chính mình, liền không đi xuống nữa...
Tống Tử Tinh mở cửa trại ra, để cho đám người Lý Chiêm Dũng đi vào tìm kiếm...
Từ Thanh cũng đi vào trại, đến bên người Tống Tử Tinh, đột nhiên quỳ gối trước mặt Tống Tử Tinh, nói thật to: "Tướng quân mệt nhọc, hãy để cho thuộc hạ thay người cõng vị cô nương này!" Thấy ánh mắt cố chấp kiên trì kia, Hoa Vô Đa bỗng nhiên hiểu ra được điều gì.
Binh sĩ Lạc Dương tiến vào điều tra nghe thế cũng nhìn về phía bọn họ, tất cả ánh mắt đều dừng tại nơi đây...
Ánh lửa bập bùng lấp lóe, vẻ mặt Tống Tử Tinh lúc sáng lúc tối, nhìn Từ Thanh đang quỳ trên mặt đất, gằn từng tiếng chậm rãi trả lời: "Phu nhân của ta, ta tự mình bảo vệ."
- Chương 1 - Công tử Dực
- Chương 2 - Nam Thư thư viện
- Chương 3 - Đệ tử chân truyền
- Chương 4 - Ta không tắm rửa
- Chương 5 - Người đẹp ta đến đây
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8 - Tai bay vạ gió
- Chương 9 - Đồng tâm hiệp lực
- Chương 10
- Chương 11 - Ai mới là người mộng du
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14 - Giang hồ diễm ngộ
- Chương 15 - Sợ ngươi rồi
- Chương 16
- Chương 17 - Niềm vui tương phùng
- Chương 18 - Thông minh bị thông minh lầm
- Chương 19 - Quả lê mê người
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22 - Thật là phiền quá đi
- Chương 23 - Món ngon hấp dẫn
- Chương 24 - Vẫn cứ như lúc trước
- Chương 25 - Phượng bích hoàng nguyệt
- Chương 26 - Cái yếm tung bay
- Chương 27 - Thì ra có thể như vậy
- Chương 28 - Trường lăng nhất vũ công tử túy
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31 - Phong cuồng nhất tiếu
- Chương 32 - Tuyệt đối không thể cười
- Chương 33 - Lén gặp người tình
- Chương 34 - A hoàn của Đường Dạ
- Chương 35 - Lời mời của Lý Xá
- Chương 36 - Nửa thật nửa cười
- Chương 37 - Đúng là có chút đau
- Chương 38 - Thật giả Phương Nhược Hề
- Chương 39
- Chương 40 - Cưỡi ngựa chạy trên núi
- Chương 41 - Ai làm rung động lòng ta
- Chương 42 - Ái tình khó giải
- Chương 43 - Tình cảm của Lý Xá
- Chương 44 - Chân gà rồi lại chân gà (1)
- Chương 45 - Chân gà rồi lại chân gà
- Chương 46 - Tình hình có vẻ tệ
- Chương 47 - Khác nhau một trời một vực
- Chương 48 - Đại hôn ở Lạc Dương
- Chương 49 - Khách không mời mà đến
- Chương 50 - Vướng bận trong lòng
- Chương 51 - Liều mình vì nghĩa
- Chương 52 - Tỏ tình dưới trăng
- Chương 53 - Căn nhà nhỏ trong rừng trúc
- Chương 54 - Đuổi theo
- Chương 55 - Hồi kinh
- Chương 56 - Từ nay là người lạ
- Chương 57 - Đến tột cùng là ai
- Chương 58 - Kỳ phùng địch thủ
- Chương 59 - Rời đi kinh xa
- Chương 60 - Mới tới Giang Nam
- Chương 61 - Thiên hạ loạn
- Chương 62 - Gặp phải hoa đào nát
- Chương 63 - Lần đầu vào Tống gia
- Chương 64 - Huynh đệ cả đời
- Chương 65 - Bảo trọng
- Chương 66 - Ung dung trả lời
- Chương 67 - Tình thâm ý trọng
- Chương 68 - Rút dây động rừng
- Chương 69 - Trần Đông Diệu chết
- Chương 70 - Nhược điểm của Ngụy Thiên
- Chương 71 - Nhớ chàng
- Chương 72 - Giang sơn mỹ nam chí
- Chương 73 - Giang sơn mỹ nam chí
- Chương 74 - Kẻ sỹ vì tri kỷ
- Chương 75 - Sống hay chết
- Chương 76 - Nhìn ngắm núi sông
- Chương 77 - Kiếp sau rất mờ mịt
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83 - Kết thúc